Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 063

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 063
Hội ngắm hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết, cả ngàn dặm trải dài cũng là nhưng loài hoa cao quý, gấm trắng đỏ trắng cuộn vào nhau như mây, sơn dã châu ngọc tô điểm thành núi, các chòi mát sắp xếp từ cao đến thấp, người lui tới áo quần gấm hoa, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất thành một màu vàng rực rỡ.

Vào lúc sáng sớm, hội ngắm hoa còn chưa bắt đầu, tất cả cung nhân lớn nhỏ đều bắt tay vào chuẩn bị, hết sức bận rộn. Cung nữ bưng khay đi như con thoi ở giữa rừng, trong khay là thức ăn và rượu ngon.

Lần này văn võ bá qua cùng tề tụ ngắm hoa, đàm luận đại sự trong thiên hạ, là thịnh yến hiếm có.

Tần phi hậu cung có địa vị giống nhau, được tiếp đón chu đáo, mỗi người đều có vị trí của riêng mình.

Lại bộ, binh bộ đều chia ra ngồi ở dưới điện đế vương, mà điện đế vương được chia ra, một bên là thân bằng quyến thuộc, Thái Hậu ngồi đầu, dựa theo địa vị cao thấp theo thứ tự mà an bài tiếp theo, tiệc rượu bố khắp nơi, đàn sáo hợp tấu, lưu luyến vang xa.

Ngự lâm quân giữ nghiêm đề phòng trong hoàng cung, không bỏ qua bất kỳ kẻ khả nghi nào.

Ngay lúc này, một cung nữ áo xanh thở hỗn hển vòng qua tường viện hoàng cung bị chặn lại, trên đỉnh đầu còn đội một cái khay nhỏ, trên khay có điểm tâm thơm ngào ngạt, đi theo con đường nhỏ từ Ngự Thiện Phòng đi thẳng đến rừng cây của hậu cung.

"Dừng lại, hôm nay đại yến Ngự Hoa Viên, ngươi là một cung tỳ lớn mật, muốn bưng thức ăn chuẩn bị cho đại yến Ngự Hoa Viên đi đâu?" Thủ vệ Ngự Lâm Quân canh giữ lối vào dùng ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn nàng, tiếng nói ồm ồm muốn đuổi nàng đi.

Nơi này vắng lặng, thường ngày ít người đi lại, chỉ cử mười người canh giữ chổ này, ba người gác, bảy người tuần tra.

Lúc này người đi tuần mới vừa đi, tạm thời không quay lại.

Tiểu cung nữ áo xanh đảo mắt, lễ phép nói "Đại gia, tiểu nhân phụng mệnh đem thịt đến cho hậu cung nương nương, nếu trì hoãn, sợ là không ổn."

Thủ vệ nhìn thoáng qua nàng, vô cùng bực mình "Nếu như ai cũng muốn ra ra vào vào thì đã loạn cả lên sao? Đại yến sẽ bắt đầu, nương nương các cung đều chuẩn bị, cung nữ như ngươi lại lén lén lút lút trốn ở đây..." Đột nhiên hắn cảnh giác liếc nhìn cô "Thoạt nhìn ngươi cũng lạ mắt, ngươi là người cung nào?"

"Hồi đại gia, tiểu nhân thuộc về Đông cung Nhu Tuyết Điện Quý Phi nương nương." Tiểu cung nữ cười lấy lòng, vẫn không quen đem yêu bài của mình cho hắn thấy.

Thủ vệ híp mắt đánh giá nàng một phen, nàng cũng cực kỳ bình thường, không nhớ nỗi cũng không có gì lạ. Nhưng bây giờ, Quý Phi nương nương không được sủng ái gì, nếu lúc này dễ dàng thả nàng, gây ra chuyện gì, hắn lại càng đảm đương không nổi.

Tiểu cung nữ như hiểu ý nghĩ của hắn, vừa cười hì hì khom người "Đại gia à, phong vân hậu cung làm sao ai có thể đoán được, đại yến ngắm hoa sắp bắt đầu, lần này Nhu Tuyết nương nương sẽ chứng minh bản lĩnh, muốn biểu diễn tài hoa ở đại yến, mà nàng là thân thích với thái hậu nương nương. Lần này thắng thua chưa định, có thể Nhu Tuyết nương nương một bước lên trời..." Nàng ra vẻ thần bí nhìn bốn phía một chút, kề sát vào thủ vệ nói "Cách vị trí hoàng hậu, chỉ còn một bước ngắn thôi...."

Thủ vệ đờ mặt, rõ ràng bị quan hệ lợi hại như vậy thuyết phục, tiểu cung nữ thuận thế nói tiếp "Tiểu nhân cũng phụng mệnh làm việc, yến hội còn chưa bắt đầu, nương nương muốn ăn chút điểm tâm lót dạ, nếu như không đợi được, đến lúc nhảy múa ở ao sen không nỗi, khiến cho điệu múa không có sức sống, có cái gì sơ xuất, cũng sẽ trách ngài."

Thủ vệ hoàn toàn dao động, Tiểu cung nữ lại móc ra mấy lượng bạc từ ngực áo, lặng lẽ nhét vào tay hắn "Tiền bạc tiểu nhân cũng không nhiều, chờ đến khi Nhu Tuyết nương nương ban thưởng, sẽ đến đáp tạ mấy vị đại ca."

Thủ vệ ho khan hai tiếng, ung dung thản nhiên lấy ngân lượng bỏ vào ngực áo, tránh ra một con đường nhỏ, giọng nói buồn bực "Ngươi đi đi, lần sau không được thế."

Tiểu cung nữ cười híp mắt, liên tục thở dài, sau đó bưng khay chạy vào trong nhanh như làn khói.

Đi trên đường nhỏ hết sức thuận lợi, tiểu cung nữ nhìn phía sau, hôm nay là thái hậu đại yến, các cung chủ đều trong cung đợi gọi, trên đường nhỏ vô cùng ít người, nàng thở phào nhẹ nhỏm, xoay người tiếp tục chạy.

"Tiểu chủ, thuật dịch dung của người ngày càng khá rồi." Một giọng nói hài hước trong bóng tối vang lên, mặc dù không thấy người, nhưng lại nghe thấy tiếng.

Tiểu cung nữ chu miệng "Thu Nguyệt đáng chết, ngươi châm chọc cũng rất khá rồi, nếu không vội thì đến trễ rồi, Đại Ma Vương kia không chừng lại giết chết ta."

Từ trong bóng tối vang lên tiếng dở khóc dở cười "Xem ra Bệ Hạ đã sớm giận dữ, đêm qua ngài tự tiện rời cung, nếu như bệ hạ muốn trừng trị, khẳng định sẽ trừng trị ta trước... Hôm nay trở về lại muộn như vậy, ta nói là dùng khinh công dẫn ngài về, tiểu chủ ngài không chịu, bây giờ nếu như ngài đến muộn, đoán chừng tiểu chủ ngài chỉ có thể nhặt xác Thu Nguyệt, rồi chọn một ảnh vệ khác bảo vệ ngài."

"Nói càn" Tiểu cung nữ nhanh như bươm bướm vượt qua từng rặng cây, chân cũng tăng sức chạy "Hôm nay phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, cao thủ lại đông, ngươi dùng khinh công mang ta đi, nhất định sẽ bị người khác phát hiện, ta với người tự mình đi, mục tiêu cũng nhỏ, đúng là Thu Nguyệt ngốc, có ta ở đây, chẳng lẽ Đại ma vương còn dám giết ngươi?"

Người đó chính là Mặc Ngưng Sơ.

Một tháng trước, nàng chính thức được người ta tự mình tứ phong "Ngự sử", bắt đầu tập thuật dịch dung, hơn nữa ban cho nàng một người bảo vệ an toàn của nàng, trong tay nàng có lệnh bài chữ "ngự", có thể hiệu lệnh cả ảnh vệ hoàng cung, mà cũng chính như thế, nàng thường xuyên không có ở trong hoàng cung, làm Nạp Lan Lân giận dữ mấy lần, xém chút đã thu lại quyền của nàng, chẳng qua mỗi lần nàng đều dùng sắc đẹp dụ dỗ, mới bình phục tâm tình giận dữ của đế vương để có thể tiếp tục điều tra

Mà hôm qua khi nhận được tin tức, phàm là vị quan viên cấp cao một chút cũng đang ở đế đô, cho nên nhất định sẽ quang minh chính đại tụm năm tụm ba lén lút nghị sự. Lúc đến đây nàng đã bắt được một vị quan viên, nàng nóng lòng điều tra vụ án mất tích đồ ở Diêm Thành, nên đi ngay trong đêm, hôm nay sáng sớm mới hết bận quay về.

"Ngươi là Tiểu Đề Tử ư? Hoàng thất sắp đại yến, lại để tiểu cung nữ này chạy loạn xa ở đây? Đi ngang qua cung điện Quý Phi nương nương sao có người dám càn rỡ như vậy?"

Một tiếng mắng mỏ giận dữ, sờ sờ chắn trước mặt nàng.

Mặc Ngưng Sơ thầm rối rắm, nếu biết sớm thì đã không chọn con đường này, từ nơi này về Ngưng Lộ Cung, tất nhiên phải đi qua Nhu Tuyết Điện, bây giờ, chướng ngại vật kia chẳng phải là tỳ nữ của Nhu Tuyết Điện sao?

*****

Mặc Ngưng Sơ còn chưa mở miệng, cung nữ kia đã bước tới, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt hoài nghi "Ngươi là người cung nào?"

Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ kéo lên, tướng mạo đã trở thành vô cùng đáng thương, khom người hành lễ nói "Tiểu nhân là tiểu cung nữ ở Ngự Thiện Phòng, tiểu chủ ở Ngưng Lộ Cung đã đói bụng, nên tiểu nhân phải mang ít điểm tâm từ Ngự Thiện Phòng đến, ngài biết đó, hôm nay đang có đại yến, những thức ăn này cũng là do hội yến chuẩn bị, phải len lén lấy ra, tiểu nhân vì chuyện này thiếu chút đã mất cái mạng nhỏ, tiểu nhân mạng khổ, xin tỷ tỷ tha cho tiểu nhân, vừa rồi tiểu nhân đi gấp, nhất thời quên mất quy củ này, tiểu nhân thật đáng chết."

"Ngưng Lộ Cung?" Cung nữ kia hiếp mắt, sau đó nghe nàng tủi thân lên án Ngưng Lộ Cung, sắc mặt cũng ôn hòa dị thường.

Ngưng Lộ Cung xưa nay chính là kẻ thù của Nhu Tuyết Điện, không, chính là kẻ địch của tất cả cung phi, bây giờ nghe ngay cả tiểu cung nữ của Ngự Thiện Phòng cũng bất mãn, thì mỉm cười, thái độ cũng khá hơn nhiều "Ngươi cũng là kẻ hiểu chuyện, sau này đừng gấp như vậy, muốn gấp cũng phải mở mắt chó của ngươi xem đến cùng là đi qua tòa điện nào, nếu không cẩn thận mất mạng, cũng do tự mình chuốc lấy."

Mặc Ngưng Sơ lại liên tục gật đầu.

Đang định mượn cớ rời khỏi, thì cửa của Nhu Tuyết Điện lại mở ra, kẻ ló đầu ra chính là cung nữ thân cận bên cạnh Phong Nhu Tuyết, nàng híp mắt, nhìn thấy phía ngoài "Cuối cùng là chuyện gì mà ồn ào như vậy? Quấy rối nương nương không thể chuyên tâm luyện múa?"

Người cung nữ bên cạnh lập tức chỉ vào Mặc Ngưng Sơ nói "Ta chưa kịp hái hoa cho nương nương, đã thấy tiểu cung nữ này chạy vội vàng từ Ngự Thiện Phòng đến đây, vô cùng vô lễ, ta liền cản nàng ta lại, bây giờ đã không có chuyện gì rồi." Dừng lại một chút, đôi mắt lại trừng Mặc Ngưng Sơ "Ngươi đã quấy rầy Quý Phi nương nương, còn không tạ tội?"

Mặc Ngưng Sơ vội vàng cúi đầu khom lưng, giơ cái khay điểm tâm lúc ẩn lúc hiện.

Cung nữ ở phía trong cũng nheo mắt, nhìn nàng "Sáng sớm ngươi đã bưng điểm tâm, là muốn đi đâu?"

Cũng là người bên cạnh lên tiếng trước "Tiện nhân này mang đồ cho tiểu chủ Ngưng Lộ Cung, còn nghe nói là lấy trộm từ điểm tâm chuẩn bị cho yến hội."

Cảm giác có tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía mình, Mặc Ngưng Sơ ủ rũ, vội vàng nói thêm một câu "Tiểu chủ tại Ngưng Lộ Cung không nói đạo lý, tiểu nhân cũng không có cách nào, tiểu nhân thống hận nhất là người điêu ngoa như vậy, tôn kính nhất là người hiền lương thục đức như Quý phi nương nương."

Thu Nguyệt núp trong bóng tối, mặt đầy vạch đen, bây giờ công phu Tiểu chủ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ càng ngày càng lợi hại, cho dù nơi đây là thâm cung ngư long hỗn tạp, nàng cũng có thể sống vô cùng tốt.

Chẳng qua là nếu để bệ hạ nhìn thấy được bộ dáng như vậy, chắc là mình phải chết hơn một lần.

Đệ nhất cao thủ ảnh vệ phải đi theo một chủ tử như vậy, cũng không biết là nên vui vẻ hay lo lắng.

Người Nhu Tuyết Điện nheo mắt nhìn nàng một hồi, đi vào nói thầm hai câu, cửa lại bỗng mở ra, tỳ nữ kia lạnh lùng vẫy tay với Mặc Ngưng Sơ "Nương nương muốn gặp ngươi, đó là phúc phận của ngươi, mau vào thôi."

"Nhưng tiểu nhân còn phải đem cái này đưa cho..."

Mặc Ngưng Sơ lại muốn lấy cớ, không ngờ tỳ nữ bên cạnh đẩy nàng một cái thẳng vào hướng cửa "Mè nheo cái gì, cận thận nương nương loạn côn đánh chết ngươi."

Cho nên Mặc Ngưng Sơ cúi đầu lệ rơi đầy mặt bước vào, nàng không muốn lãng phí thì giờ, nàng còn chưa trang điểm, nếu đến trễ đại yến ngắm hoa, Đại ác ma sẽ nổi giận, cho dù dùng sắc đẹp giải quyết, đoán chừng ba ngày cũng không xuống giường được. Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi, nàng cúi đầu, đi nhanh như chớp, chỉ mong các nàng có thể nhanh chóng thả nàng ra.

Chủ nào gió nấy. Vừa vào cửa, cơn gió mang mùi hương bay tới, lần trước là tới cứu người đánh người, cũng không nhìn kỹ cảnh trí ở đây, hôm nay có thể nhìn kỹ một chút, Nhu Tuyết Điện hoa mỹ sang trọng như vậy, cũng kiêu ngạo như chủ nhân của nó.

Mà trong điện, mấy nữ tử trẻ đang mặc áo gấm đủ màu, búi tóc buông xõa xinh đẹp, hình như đang cố gắng luyện tập lần cuối, mà Phong Nhu Tuyết đứng đầu tiên, ống tay áo uốn lượn đắc tiền hơn nhưng cô gái khác rất nhiều, hoa Mẫu Đơn nở rộ dưới góc áo của nàng, những tơ lụa đủ màu quấn vào nhau thành đám mây, đẹp không sao tả xiết.

Mà xung quanh còn có mấy người ôm đàn tỳ bà và sáo trúc, diễn tấu ca khúc mà nàng đã phổ cho công tử Tịch - U Liên Phú chi khúc.

Thấy nàng đi vào, tất cả đều ngưng lại, nhìn thẳng nàng.

Mặt Phong Nhu Tuyết lạnh nhạt, mama bên cạnh dâng lên trà nóng, nàng ngồi vào tháp quý phi, cao cao tại thượng nhìn Mặc Ngưng Sơ "Ngươi tên là gì?"

Mặc Ngưng Sơ lập tức làm lễ "Hồi nương nương, nô tỳ tên là Tiểu Đào Tử."

"Tiểu Đào Tử, những điểm tâm này, ngươi phải đưa đến Ngưng Lộ cung, cho tiểu chủ Ngưng Sơ sao?"

"Dạ!"

Phong Nhu Tuyết nheo mắt nhìn nhưng điểm tâm mỹ vị kia, đột nhiên cười, sau đó nhẹ nhàng dặn dò mama bên cạnh mấy câu, mama kia đi vào phòng, sau đó trở ra, cầm theo một bình sứ, đến gần chổ Mặc Ngưng Sơ, sau đó nhanh chóng đổ một lớp bột trong bình sứ ra.

Phấn cũng trong suốt, giống như phấn mài thạch tín, rắc vào điểm tâm, giống như một lớp áo đường, không nhìn ra sơ hở chút nào.

Mặc Ngưng Sơ sững sờ trong phút chốc, nhưng nhìn thấy hai mắt lạnh như băng của Phong Nhu Tuyết, vội vàng cúi đầu nói "Tiểu, tiểu nhân không nhìn thấy gì cả."

"Sao ta phải tin tưởng ngươi?" Ngón tay Phong Nhu Tuyết quấn lấy lọn tóc đen, khóe môi mấp máy, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng.

Mặc Ngưng Sơ vội vàng nói "Lòng của tiểu nhân, có nhật nguyệt chứng giám, tiểu nhân sùng bái nương nương vô cùng, sao tiểu nhân có thể dám lừa gạt nương nương?"

Phong Nhu Tuyết từ từ nhìn nành, rồi sau đó nhẹ nhàng liếc người bên cạnh, lập tức có rất nhiều tỳ nữa đi lên, chế trụ miệng mũi của Mặc Ngưng Sơ, Thu Nguyệt ở chỗ tối bỗng híp mắt lại, lại bị Mặc Ngưng Sơ khoa chân múa tay ngăn lại, tiếp theo, một viên thuốc đã bị nhét vào miệng của nàng, cung nữ thô lỗ trút nước vào, cho đến khi nàng nuốt viên thuốc xuống thì thôi.

"Tiểu Đào Tử... Thuốc này gọi là Tiêu Dao Tán, sau 6 canh giờ mớt phát huy tác dụng, nếu ngươi hoàn thành tốt, Bổn cung sẽ ban cho ngươi thuốc giải, nếu làm không tốt..." Phong Nhu Tuyết mím môi nhìn nàng "Hậu quả tự mình sẽ biết."

_________________

*****

Cửa lớn Nhu Tuyết điện bị mở ra, đáng thương cho tiểu cung nữ bị đuổi ra ngoài cửa, tỳ nữ Nhu Tuyết điện uy hiếp nàng một phen, lại cố tình nói nặng thêm, mãi đến lúc tiểu cung nữ kia sợ run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, mới mạnh mẽ liếc xéo nàng một cái, để nàng nhanh đi làm chuyện nên làm.

Tiểu cung nữ liên tục gật đầu, đầu gật giống như băm tỏi vậy thiếu chút nữa rớt lên mặt đất.

Các tỳ nữ rất là hài lòng, nhưng ở chỗ họ không thấy được, tiểu cung nữ đang chôn đầu xuống nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong, đôi mắt to sáng ngời yếu ớt nhìn vào trong khe cửa, nhìn nữ tử trở về đứng đầu vũ sư lần nữa. Nàng dường như còn chỗ nào không hài lòng, dạy dỗ các vũ sư bên trong nên thay đổi vị trí như thế nào, hôm nay là đại yến ngắm hoa, nàng phải bỏ nhiều công sức.

Cửa chính chậm rãi bị đóng lại, bóng dáng múa của nàng kia ở trong khe hở bắt đầu ngăn cách với bên ngoài, tiểu cung nữ lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng cười một tiếng, vỗ vỗ tay áo, bắt đầu nâng bước chân chạy về Ngưng Lộ cung.

Thanh âm Thu Nguyệt lại vang lên: "Tiểu chủ, có người đi theo người, là tỳ nữ trong điện vừa rồi."

Mặc Ngưng Sơ cũng lười quay đầu lại nhìn: "Các nàng chỉ muốn nhìn một chút, ta có đưa những thứ gì có độc cho vị tiểu chủ Ngưng Lộ kia không, sau đó muốn xác nhận, vị tiểu chủ Ngưng Lộ kia có phải bị giết chết rồi hay không, các nàng cũng dễ an tâm...Phong nương nương cũng thật là, không kịp đợi như vậy, có lẽ nàng cũng biết Thái hậu nương nương gần đây chọn mấy vị tuyệt sắc giai lệ, lại không hỏi tới nàng, trong lòng nóng nảy, coi như không thể được sủng ái, cũng muốn liều một phen cá chết lưới rách...Chậc chậc, tiểu chủ Ngưng Lộ thật đúng là bị người hận."

Đầu Thu Nguyệt đầy vạch đen: "Tiểu chủ, đợi trở về cung, xin người để ta xem mạch, Tiêu Dao tán này là loại thuốc nào, ta cũng chưa từng nghe, nếu như cần, ta lập tức đến Nhu Tuyết điện đoạt thuốc giải ra."

"Đây chỉ sợ là tên Phong Nhu Tuyết bịa đặt, sợ ta biết là loại độc nào, tự mình tìm được thuốc giải." Mặc Ngưng Sơ chạy nhanh hơn một chút, bím tóc cung nữ cuộn tới cuộn lui trong gió, hai tay áo phất phơ: "Trước khi ta nuốt xuống, đã nhét chút ít thuốc trong kẽ răng rồi, đợi lấy ra liền có thể tra ra thành phần bên trong, không có gì đáng ngại."

Thu Nguyệt hết sức bội phục vị tiểu chủ này, lúc trước đối đãi với nàng như một vị phi tử được cưng chiều bình thường, hoàn toàn là một quyết định sai lầm. Đi theo nàng một tháng nay, đã thấy qua vô số trò mới lạ, quả thật là mở rộng tầm mắt.

Đi đường vòng, Ngưng Lộ cung đã gần ngay trước mắt, Tiểu Mỹ đã sớm xoay quanh trong cung chờ đợi, không tới một nén nhang nữa, sợ rằng người trong cung sẽ đến đón giá. Ngày hôm qua bệ hạ sắc mặt xanh mét ở trong này đợi một đêm, nếu không phải sáng sớm Hỉ công công vội vội vàng vàng đến đây, bẩm báo bệ hạ Thái hậu nương nương muốn đi Càn Không cung tế tổ với hắn trước khi đến tiệc thưởng hoa, sợ rằng hắn lại ở chỗ này đợi đến khi chủ tử trở lại để dạy dỗ một trận.

Chỉ thấy cách đó không xa, một tiểu cung nữ áo xanh chạy như bay đến, vừa chạy vừa làm dấu tay, Tiểu Mỹ sửng sốt, lập tức hiểu được, mở cửa, kiêu ngạo hống hách cau mày cho tiểu cung nữ mau chóng đi vào giống như chủ tớ, sau đó cửa chính ầm ầm đóng lại, ngăn cách tầm mắt kẻ rình trộm.

"Tiểu thư a, người xong đời, sáng nay thời điểm bệ hạ đi sắc mặt tối đen, rất dọa người!" Tiểu Mỹ luống cuống tay chân đón lấy cái mâm Mặc Ngưng Sơ cầm, không quên miêu tả đêm qua bệ hạ tức giận cỡ nào, thiếu chút nữa là xuất cung đi bắt nàng.

Mặc Ngưng Sơ bước vào tẩm điện, nơi này giống như là có sát khí cường đại của người nào đó lưu lại, làm cho nàng sợ run cả người, đang muốn cởi quần áo, nhưng kịp thời dừng lại: "Thu Nguyệt, tự mình cút ra ngoài chơi."

Xung quanh đều an tĩnh, sau đó có một bóng dáng yên lặng từ chỗ tối đi ra.

Toàn thân áo đen, ngay cả miệng cũng che lại, chỉ chừa một đôi mắt sâu thẳm cùng sống mũi cực kì cao, khuôn mặt nhìn thế nào cũng mơ hồ, nếu không chú ý nhìn, không có một chút cảm giác tồn tại.

"Tiểu chủ, thật ra thì người có thể xem ta là nữ nhân." Thu Nguyệt mở tay ra, cười híp mắt, "Hơn nữa, người ban thưởng tên mới cho ta, lại là tên nữ tử, cho nên tiểu chủ, người không cần để ý."

Vốn là quỷ có tên là "Sị Mị", mà lúc bị chọn trúng, lại bị chủ tử mới ban cho tên "Thu Nguyệt", bị đồng liêu cười nhạo hồi lâu, quả thật chính là một sỉ nhục lớn trong đời. Sau khi biết bản lãnh của Mặc Ngưng Sơ, hiện tại đã thành thói quen, không cảm thấy có gì không ổn.

Dừng một chút, lại thêm một câu: "Hơn nữa, với thân thể nhỏ của tiểu chủ người, sợ là cũng chỉ có bệ hạ thích..."

Lời còn chưa dứt, một cái gối đầu bay tới, nện trên mặt hắn.

"Đồ nhân yêu, đi tìm chết!" Mặc Ngưng Sơ tốn hơi thừa lời chớp chớp nhìn hắn.

Đúng vậy, Thu Nguyệt không có họ tên, hắn là một trong Ngũ Quỷ Nạp Lan Lân tự mình bồi dưỡng lúc còn là thái tử, mấy người đều là cô nhi hắn tìm kiếm trong tộc. Thậm chí còn lớn tuổi hơn Nạp Lan Lân, nhưng đều được thu nhận sử dụng, thần phục đến nay, Thường Tự cũng là một người trong đó, còn lại mấy người Mặc Ngưng Sơ chưa từng gặp qua, mà trong Ngũ Quỷ, lại chỉ có Thu Nguyệt bất nam bất nữ, thân thể hắn trời sinh quái dị như thế, lực phát ra so với người thường càng mạnh mẽ hơn. Lúc còn nhỏ, bị đồng hương cho là quái vật mà xua đuổi, lúc hấp hối được Nạp Lan Lân cứu, tự mình dạy dỗ.

Hôm nay đã có đầy bản lãnh, phụng mệnh bảo vệ vị Ngưng phi nương nương "yếu đuối" này.

"Đi ra ngoài." Mặc Ngưng Sơ híp mắt, cuối cùng hạ lệnh.

Thu Nguyệt bẹt bẹt miệng, từ trong tay lấy ra một đĩa gốm sứ nhỏ, cùng một thứ giống như tăm xỉa răng, đi lên trước, nói: "Xin tiểu chủ há miệng, để tiểu nhân lấy thứ trong kẽ răng ra, cho dù độc tính yếu, cũng không thể khinh thường." Rồi sau đó lấy ra một viên thuốc: "Đây là thanh độc hoàn dựa theo phương thuốc người viết ra mấy ngày trước, xin ăn trước một viên."

Miệng Thu Nguyệt tuy rằng đáng ghét, nhưng làm việc cực kì cẩn thận, giống như thái độ gà mẹ chăm sóc gà con, chiếu cố vô cùng tỉ mỉ.

Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn há mồm, Tiểu Mỹ đã bắt đầu thay nàng chải tóc mai thật nhanh, chọn lựa trâm hoa, đặt cung y chọn xong ở trên giường, một hồi chỉ cần thay là được. Dược thủy dùng để rửa sạch dịch dung trên mặt cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, vội vã kinh khủng.

Thời gian một nén nhang trôi qua nhanh chóng.

Mặc Ngưng Sơ vừa mới trang điểm trên mặt xong, thay xong hoa phục, cửa chính cũng bị mở ra, ngoài cửa cung tỳ xếp thành một hàng, cung kính chờ, thanh âm vịt đực của Hỉ công công vang dội cả hậu cung, mà các tiểu công công còn lại lần lượt lặp lại hô hào, thanh âm kia theo bốn phương tám hướng lan ra đè lẫn lộn lên nhau, ở trong sương sớm tinh mơ, lay động như gió ___

"___ Cho mời các vị nương nương bãi giá đến Ngự hoa viên!!!!"

*****

Trừ Thái hậu và Quý phi là được kiệu mềm nâng đi, các cung phi còn lại đều do cung tỳ của mình đỡ đi về phía trước.

Mặc Ngưng Sơ là Mỹ nhân, gần như đi cuối cùng trong đội ngũ, mà so với các nương nương cung khác, nàng chỉ có một tì nữ là Tiểu Mỹ, thoạt nhìn thế lực đơn bạc, không có dáng vẻ gì. Nhưng cố tình nàng lại là nữ nhân được bệ hạ cưng chiều nhất làm các cung nữ khác ít nhiều có cảm giác hâm mộ cùng ghen tị, tụm năm tụm ba lại một chỗ, cười nói với điệu bộ phóng túng, thỉnh thoảng chỉ chỉ chỏ chỏ về phía nàng, cố ý cô lập nàng.

Mặc Ngưng Sơ cũng không để ý, nếu có thể, thậm chí nàng muốn theo tính toán của Phong Nhu Tuyết, giả vờ trúng độc, không thể tham dự bữa tiệc, nhưng hậu quả sẽ là hoàng đế đại gia sẽ dời tiệc ngắm hoa đến Ngưng Lộ cung, chưa nói là đem thể diện của Thái hậu vứt bỏ, còn có thể làm nàng vô tình nhận danh hiệu "hồng nhan họa thủy"...

Văn võ bá quan đều có mặt, các ca ca phụ thân nhà mình giữ chức vị quan trọng, tất nhiên sẽ là nhân vật quan trọng.

Nếu như làm ra chuyện rắc rối nào, đoán rằng phụ thân lại muốn trình diễn tiết mục "đoạn tuyệt quan hệ phụ tử", sợ là mẫu thân ở nhà sẽ phải khóc đến chết đi sống lại, các ca ca lại càng chắc chắn liên tiếp đến trông nom dạy dỗ___liên tục suy tính, nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của chính mình, cũng may vị trí của Mỹ nhân ở rất xa, nàng chỉ cần ăn uống thật tốt, chờ sau khi tất cả chấm dứt, mới đi tìm Phong Nhu Tuyết tính sổ.

Hoa trong Ngự hoa viên đua sắc khoe màu, bố trí cực kì xa hoa, nương nương các cung trang điểm lên mặt mỗi người như trăng sáng, mềm mại quyến rũ, vị trí của các phi tần ở giữa các bụi hoa, cùng trăm hoa đồng loạt đọ sắc đọ hương, đẹp không sao tả xiết.

Các đại quan viên đã ngồi vào chỗ và chờ đợi, Mặc Ngưng Sơ tinh mắt liền phát hiện ra người thân nhà mình, cha là tể tướng chức cao, ngồi ở chỗ gần Kim Quang điện nhất, sau đó ngoại trừ nhị ca Mặc Liên Thành đang ở biên quan không cách nào trở về, hai ca ca mặc trường sam bạch ngọc, đội thanh mộc quan, anh tuấn đến trời giận người oán, khiến cho tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.

Tam ca Mặc Lưu Vân phong lưu phóng khoáng, mỉm cười nói chuyện với tiểu tỳ nữ bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng mang theo một tia cợt nhả, làm cho nữ tử kia đỏ mặt ngượng ngùng, so sánh với đại ca chính trực như lão già, thật sự là khác nhau một trời một vực.

Mặc Ngưng Sơ che miệng len lén cười, vốn định khiêm tốn ngồi vào chỗ ngồi xa xa trong "tiệc mỹ nhân", nhưng sau đó lại không có cách nào như ý nguyện, mới vừa ngồi xuống, Tử Uyển điện hạ kim quang lấp lánh liền chạy tới, thân thiết kéo tay nàng, mạnh mẽ lôi nàng đi về phía chỗ ngồi của vương gia công chúa.

"Ngươi là phi tử hoàng huynh sủng ái, sao có thể ngồi cùng một chỗ với những phi tử nhỏ nhoi này? Ta đã đáp ứng hoàng huynh, chiếu cố ngươi thật tốt, quyết không thể ủy khuất ngươi."

"Không...Không, tuyệt không uất ức." Khóe miệng Mặc Ngưng Sơ co giật phản kháng, tiếc rằng Tử Uyển điện hạ đã từng luyện võ, hạt đậu nho nhỏ như nàng tuyệt không là đối thủ của nàng ấy, liền bị bắt lên phía trước. Đáng lẽ hôm nay Tử Uyển điện hạ mặc cung trang màu tím hoa lệ vô cùng, phía trên dùng sợi tơ vàng thêu chim sơn ca, mắt chim dùng bảo thạch tô điểm, dưới ánh mặt trời, lấp lánh không gì sánh được, làm cho mọi người nhìn chăm chú hết sức, hôm nay lại có thêm nàng, hầu như tất cả tầm mắt mọi người đều tụ về đây.

Lập tức nghị luận ầm ĩ, bốn phía bắn tới đủ loại ánh mắt nhiều chuyện.

Phụ thân, ca ca nhà mình khẳng định đang nhìn, những cung phi cung tỳ kia khẳng định cũng đang nhìn qua đây, tất cả mọi người đang nhìn nàng...Mặc Ngưng Sơ phản kháng không có hiệu quả, liền dứt khoát vẻ mặt bình tĩnh thẳng lưng, lại vẻ mặt bình tĩnh mím môi lại, thu hơi thở chậm rãi đi theo sau lưng Tử Uyển, không kiêu ngạo không tự ti, không mất một chút khí phách.

Ngự hoa viên thay đổi thực an tĩnh, mọi người nhìn nữ tử thanh lệ tựa như tinh linh, như một luồng gió thổi phất qua trăm hoa nở rộ trong Ngự hoa viên.

Ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ, nàng cất bước bước lên lầu các màu vàng kia, trong mắt một đám những kẻ long phượng kiêu tử ngồi ở đó sáng ngời rực rỡ, quả thật sáng rực tới mức làm cho đám người xung quanh đều ảm đạm thất sắc.

Hoa trong Ngự hoa viên nở rộ xinh đẹp, cảnh đẹp như thế cũng không theo kịp khi nàng chậm rãi đi ngang qua khẽ cười một tiếng, khuynh thành tuyệt sắc, vĩnh hằng bất diệt.

Mọi người vẫn còn hoảng hốt muốn nhìn nàng kia rõ hơn, bên ngoài Ngự hoa viên, một đội ngũ chỉnh tề nhẹ bước tới, công công hắng giọng trang nghiêm hô: "Bệ hạ giá lâm! Thái hậu nương nương giá lâm!!!"

Trong Ngự hoa viên mùi hoa bốn phía, hương thơm nồng nàn.

Khắp nơi rối rít quỳ, trán chạm đất, hô to lời lễ nghi chúc phúc, bóng dáng màu vàng sáng kia liền chậm rãi đến.

Đây là lần đầu tiên Mặc Ngưng Sơ thấy bộ dáng khí thịnh lăng nhân (chỉ nét mặt giận dữ khiến cho ai nhìn cũng khiếp vía) của Nạp Lan Lân như vậy, rũ con mắt, đem khí thế đế vương nồng đậm đọng lại trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng họa thủy kia của hắn, một đoạn tóc đen nhánh được kim quan buộc cao trên đỉnh đầu, còn lại để rủ xuống, lộ ra uy nghiêm và xinh đẹp, hắn mím thật chặt môi mỏng, con ngươi vô cùng thâm thúy khẽ giương, nhìn quanh bốn phía một lượt.

Mà tầm mắt rơi vào người bên cạnh Tử Uyển, khóe môi lạnh lùng của hắn khẽ giơ lên, vô cùng dọa người.

Mặc Ngưng Sơ sợ run cả người, chột dạ cúi đầu thấp hơn.

Cũng may hắn không có ở trước mặt dạy dỗ nàng, chỉ lạnh nhạt đi lên vị trí ngồi, nhưng một cái chi tiết nhỏ của đế vương bị Thái hậu ở bên cạnh nhìn trong đáy mắt, màu sắc con ngươi của bà dần dần trở nên lạnh, chuyển một cái liền biến mất, sau đó dắt tay Nạp Lan Lân, cùng ngồi lên chỗ cao nhất, mọi người lại hô to vạn tuế lần nữa, âm thanh rung trời, kể cả hoa trong Ngự hoa viên cũng trở nên run rẩy.

Bữa tiệc bắt đầu, các cung nữ nối đuôi nhau vào, đem từng món ngon rượu ngon bưng lên, đàn sáo tấu nhạc, thật là vui vẻ.

Các đại thần nâng cốc cười nói, mong được ân sủng của hoàng đế mà kính rượu bệ hạ nương nương.

Trên vũ đài, các vũ linh (giống vũ cơ, ngôn ngữ hiện đại gọi là diễn viên múa) nhẹ nhàng múa, tay áo dài mềm mại như nước, giống như bươm bướm bay lượn tung tăng trên đài dựng ở Ngự hoa viên.

Thái hậu nương nương rất có thủ đoạn, vẫy vẫy tay xuống phía dưới, lập tức có vài nữ tử vô cùng xinh đẹp đi vào trong tiệc phi tần, thay thế cung tỳ rót rượu gắp thức ăn cho Nạp Lan Lân, rất biết hầu hạ hắn.

Mà Nạp Lan Lân cũng không có cự tuyệt, mặc dù hắn ăn rất ít, nhưng cung phi bên cạnh cũng hết sức săn sóc, cười duyên dùng đũa gắp thìa bạc ra, lần lượt đưa lên miệng hắn, trong lúc đó còn nhẹ nhàng gật đầu cười một cái với cảnh múa hát bên dưới.

Mặc Ngưng Sơ ở dưới ánh nhìn đăm đăm, cũng không biết như thế nào, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, thấy hắn bị một đống lớn mỹ nhân bao quanh, bỗng nhiên một cỗ khí chạy toán loạn trong lục phủ ngũ tạng, làm đầu óc nàng choáng váng.

Tử Uyển không biết lúc nào cũng đã chuồn mất, thấy sắc quên bạn đến kề sát đại ca của nàng, mà vị điện hạ này vốn đi một mình trong cung, mọi người thấy thế nhưng không thể trách. Đáng thương cho nàng, bị đẩy lên cái vị trí "bị xem xét" này, trong ngực ngột ngạt nhưng không có chỗ phát tác, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò quay đầu lại ăn ngấu nghiến thức ăn trên bàn mình, cho đến khi trong miệng đầy thịt, suýt thống khổ nghẹn chết thì trước mắt đột nhiên đưa tới một chén canh, tiếp theo một thanh âm nhu hòa giàu từ tính vang lên: "Ăn chậm một chút, không có ai giành với nàng."

_________________

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)