Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 047

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 047
Cuối cùng là vì ai
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc Ngưng Sơ bị bắt trở về tòa nhà tại Hoa Điền Bắc.

Đây là nơi nàng từng ở, cho nên vì lầm lỡ xông vào rừng hoa đào mới có thể gặp người kia.

Nhà cửa của Mặc Gia phần lớn đều là tổ tiên lưu lại, phân tán ở khắp nơi, con cái lấy tể tướng phủ làm nhà chính, từ trên xuống dưới có mấy trăm nhân khẩu, là một hộ vô cùng lớn trong vương triều Xuyên Hạ. Mà Mặc gia đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng bên cạnh hoàng đế, làm quan lớn nhỏ nhiều vô kể, vì không cho người ta lời ong tiếng ve, các nơi lui tới đều có gia nhân đi theo.

Mặc Ngưng Sơ là thiên kim tướng phủ được mọi người thương yêu, chổ ở riêng chắc chắn cũng không thể coi thường, đặc biệt còn có Nhị công tử Mặc gia Mặc Liên Thành càng tiếp đón hoan nghênh hơn.

Trong vương triều Xuyên Hạ, tể tướng đứng đầu quan văn, đại tướng quân đứng đầu quan võ. Mà Mặc Liên Thành là phó tướng đắc lực của Đại tướng Nạp Lan Húc, lần này Mặc Ngưng Sơ bỏ trốn coi như là sự việc trọng đại kháng chỉ đào hôn, Mặc Liên Thành xin lệnh Nạp Lan Húc đi truy bắt tiểu muội nhà mình để rời khỏi quân doanh.

Hắn truy tìm đến nhà cũ Lê Thành thì được gia nhân cho biết Mặc Ngưng Sơ bị người lạ mang đi, mà người đó võ công cao cường, điểm huyệt mấy chục người trong nhà, đợi đến lúc bọn họ có thể đi kiếm thì tiểu thư đã mất tung tích.

Mà hắn tức giận chính là, giữa ban ngày ban mặt Mặc Ngưng Sơ lấy cớ đào tẩu cùng nam nhân, hắn vô cùng tức giận. Nếu không phải đại ca và tam đệ không thể rời kinh, ba huynh đệ bọn họ chắc chắc sẽ đem thành trấn ven đường lật tung cả lên.

Chính lúc đang buồn rầu thì được công tử Tịch cho bồ câu đưa tin, nói rằng gặp tiểu muội, nghe nói rằng muội muốn đi Hoa Điền Bắc.

Hắn vội vã đi đến chỉ thấy phế tích trên đất, thiếu chút nữa tức chết, may mà thi thể không có phụ nữ, người chết cháy là của Vi Lộ công chúa, nghe nói thuyền của Mặc Ngưng Sơ đã rời khỏi cảng, đồng thời phá hủy thuyền của công tử Tịch. Hắn liền không quản gian khó cưỡi con ngựa Tuyết Cơ yêu thích của hắn đi thẳng qua đường nhỏ đến Hoa Điền Bắc, so với đường thủy thì đường núi nguy hiểm hơn nhưng lại đến trước Mặc Ngưng Sơ một ngày, triệu tập người riêng chờ đợi.

Không nghỉ không ngủ, cuối cùng cũng có tin tức.

"Để muội ở tại Lê Thành chính là vì cho muội tu dưỡng tâm tính." Mặc Liên Thành đặt Mặc Ngưng Sơ ngồi ở trên ghế cho đại phu xem xét thương tích, một bên giáo huấn, một bên lại đau lòng vì nàng đào hôn mà bị phỏng."Đào hôn, chuyện như vậy mà muội cũng dám làm, sao muội không dứt khoát thiêu đốt mặt mũi, hủy dung, như vậy có lẽ bệ hạ nhìn thấy gương mặt của muội cũng không muốn muội." Mặc Ngưng Sơ le lưỡi: "Cũng là muội không nghĩ đến, nếu không muội cũng thử xem."

"Ngươi dám." Trán Mặc Liên Thành nổi gân xanh, rất khó mới có thể nén xuống."Nói cho ta biết, người đàn ông đi chung với muội rốt cuộc ở đâu. Xem ta có lột da hắn không."

Mặc Ngưng Sơ bĩu môi, bày tỏ thái độ phản kháng.

Nếu như thật đem Lân Xuyên ra, đánh giá hắn cũng không lột được da Lân Xuyên. Theo quan sát của nàng, võ công của Lân Xuyên cao hơn ca ca không ít. Nhị ca am hiểu hành quân đánh giặc, nếu đơn đã độc đấu thì không phải là đối thủ của Lân Xuyên. Mặc Liên Thành sớm dự đoán được nha đầu kia có phản ứng như vậy, khỏe miệng cười lạnh, tay phải giơ lên, mấy người khác liền đem Tiểu Mỹ bị trói lên.

Mặc Ngưng Sơ bối rối "Nhị ca, khi nào ca lại sử dụng thủ đoạn uy hiếp ta. Ca là chính nhân quân tử sao lại hành động xấu xa như vậy."

Xấu xa, xấu xa, xấu xa -- hắn ghét nhất người ta đánh giá sai lệch hắn. Mặt của Mặc Liên Thành lúc đỏ lúc trắng, hắn sớm biết rằng tiểu muội này trời sinh lanh lợi hơn người, luôn luôn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn được điểm yếu của đối phương. Từ nhỏ hắn đã bị quân doanh rèn luyện, cương trực công chính, rất ghét tiểu nhân. Tiểu muội lại lợi dụng như vậy mà kích hắn.

Mặc Ngưng Sơ chớp chớp mắt "Tiểu nhân."

Mặc Liên Thành phát điên lên."Nha đầu đáng ghét, đừng nghĩ khích tướng ta như vậy mà ta buông tha muội. Hôm nay muội không nói rõ người đàn ông bỏ trốn với muội là ai, Tiểu Mỹ sẽ năm ngày không có cơm ăn."

Mặc Ngưng Sơ im hơi lặng tiếng nhìn Tiểu Mỹ "Nhị ca không thể thương lượng, ngươi bớt mập một chút coi sao."

Tiểu Mỹ run rẩy, run rẩy, run rẩy: Không, không, không. Năm ngày không ăn cơm, năm canh giờ không ăn cơm nàng cũng chịu không nổi.

Mặc Ngưng Sơ thu hồi tầm mắt nhìn Nhị ca vô tội dẩu môi: "Ca ca, vết thương của muội đau, ca để cho muội nghỉ ngơi trước đi."

"Đau ở đâu? Đau ở đâu?" Mặc Liên Thành chạy tới coi Mặc Ngưng Sơ, coi sóc hồi lâu mới cảm thấy không đúng, giậm chân giận dữ "Mặc Ngưng Sơ, cho dù muội đau cũng vô dụng. Muội không nói ra, muội đau đến chết ta cũng sẽ không quản muội."

"Ca ca, ca thật quá đáng." Mặc Ngưng Sơ cực kỳ tủi thân.

Mặc Liên Thành bị chấn động hơn nửa ngày, định thần ra mới nhớ đại ca ngàn lần dặn dò, nhất định không thể mắc mưu, không thể mắc mưu.

Cuối cùng ánh mắt cũng bảo trì sắc bén, người hành quân luôn luôn có khí phách, nghị lực của hắn cũng không có ai có thể so sánh, nếu đã hạ quyết tâm cũng không thể dễ dàng thay đổi.

Mặc Ngưng Sơ thấy các chiêu đều không thể có hiệu lực, thở dài một hơi."Người đó là muội lấy 1 thỏi vàng mướn hắn đưa đến Hoa Điền Bắc, hắn thu tiền đưa muội đến Hoa Điền Bắc, hắn đưa muội đến tửu lâu rồi bỏ đi." Mặc Liên Thành tuyên bố không tin: "Vụ Tịch nói người đó không phải giống kẻ thiếu tiền, khách điếm còn có thể bao hết, một thỏi vàng nhỏ của muội làm sao có thể mướn được người như vậy."

Vụ Tịch, là công tử Tịch.

Khó trách nhị ca lại có thể tìm ra nàng nhanh như thế, thì ra là có người đâm thọc.

Mặc Ngưng Sơ nén giận cười "Nhị ca, ca không tin vào năng lực tiểu muội, dùng tiền không thể làm hắn động tâm, không lẽ không thể dùng cái khác."

*****

"Cái khác?" Mực Liên Thành trừng mắt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện vô cùng không tốt, mạnh mẽ kéo cánh tay áo của Mặc Ngưng Sơ cuộn lên, thời điểm nhìn thấy viên thủ cung sa, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm "Cái khác là cái gì?"

"Cho dù giàu có thì cũng phải kiếm tiền từng chút từng chút. Hắn là thương nhân, vốn là đến Hoa Điền Bắc buôn bán, tiện đường dẫn muội theo, có được tiền lộ phí, cớ sao mà không làm? Mà còn, muộn đến tuổi cập kê, các huynh không thèm đến chúc mừng, lại đi gửi một lá thư, muốn ta lập tức hồi kinh nhập cung làm phi tử gì đó. Hoàng đế tam cung lục viện, tại sao muốn ta chết già trong thâm cung kia chứ? Các huynh đành lòng sao? Các người nhẫn tâm thật... hu hu hu hu...." Mặc Ngưng Sơ như là nói đến đau khổ bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mắt to đầy nước muốn rơi lệ, vô cùng tội nghiệp "Mà còn, trên đường đào hôn còn gặp Công tử Tịch, huynh và hắn quen biết nhau, đương nhiên muội sợ hắn nói với các huynh. Muội mới nhờ ngưới đó giúp muội đóng kịch, bằng không làm sao lừa gạt cái tên đáng ghét kia."

Mặc Liên Thành lại dao động, đau lòng lau nước mắt cho muội muội nhà mình, nàng nói không phải không có lý, nữ tử đưa vào cung đều là sống quảng đời còn lại trong tường viện kia, nữ nhân Mặc gia không thiếu người làm cung phi, nhưng cho đến khi chính muội muội của mình, vẫn không nỡ, nhưng cho dù không nỡ thế nào, bệ hạ tự mình hạ chỉ, triệu Tiểu Sơ vào cung, bọn họ làm sao có thể phản kháng? Hắn thở dài "Tiểu Sơ, chuyện của người kia huynh không so đo với muội, nhưng tốt nhất đừng để huynh gặp hắn, tốt nhất muội cùng đừng có lui tới với hắn nữa."

Mặc Ngưng Sơ gật đầu tội nghiệp, giống như con gà mổ thóc, khó có được cử chỉ của tiểu thư khuê các.

Tiểu Mỹ đứng một bên nhìn giật giật, hành động của tiểu thư thật sự là ngày càng tinh tiến, làm cho người ta không thể không bội phục.

"Nhị gia, thương tích của tiểu thư cũng không đáng lo ngại, chỉ cần điều trị kĩ, sẽ có thể khôi phục." Đại phu ngồi một bên nói xen vào, viết mấy phương thuốc, giao cho gã sai vặt Mặc gia, để cho bọn họ bốc thuốc theo đơn.

Mặc Liên Thành lấy một thỏi bạc ném vào lòng hắn, đại phu lập tức tươi cười đi khỏi.

Bà con họ hàng cũng đến, đều là con cái của cô dì chú bác, biết Mặc Ngưng Sơ sắp tiến cung làm phi, mắt sáng lên, muốn bám chút thân thích để nói lời tốt. Mà xung quanh ai cũng biết Mặc nhị gia chưa có hôn ước, tuổi của hắn cũng không nhỏ, lại chưa cưới vợ, nhao nhao một đám nữ nhân đến nhà phụ giúp.

Chỉ trong phút chốc, đã bao vây ba tầng xung quanh Mặc Ngưng Sơ, chật như nêm cối.

"Ca..." Tâm tình Mặc Ngưng Sơ bị vây trở nên khó chịu, Mặc Liên Thành cũng không thích, sắc trời cũng không còn sớm, hiện tại thân thể Mặc Ngưng Sơ không thích hợp đi xa, cách ngày nàng tiến cung cũng còn có một tháng, hắn liền tính toán viết một phong thư đưa về kinh trước, nói cụ thể tình huống cho trong nhà biết, đợi thân thể Tiểu Sơ khá hơn sẽ đem nàng trở về.

Hắn đem Tiểu Mỹ quăng vào phòng nàng, dùng sợi dây xích trói chân Tiểu Mỹ ở mép giường, phòng ngừa kẻ lanh lợi kia lại lập mưu chạy trốn, thân thể Tiểu Mỹ lớn như vậy, muốn mang nàng trốn đi nhất định sẽ rất khó khăn.

Hắn rời khỏi, tự nhiên những người khác cũng đi theo.

Trong phòng khôi phục thanh tĩnh, Mặc Ngưng Sơ nằm trên giường, mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà rất lâu, cũng không thấy ai tới.

Nàng quay đầu nhìn Tiểu Mỹ thê thảm."Ngươi thấy Lân Xuyên biến mất như thế nào không?"

Tiểu Mỹ lắc đầu, nàng cũng nhìn theo tiếng Nhị công tử đá cửa, lúc lấy lại tinh thần, đã không còn thấy cô gia -- không, bóng dáng Lân công tử. Bây giờ tiểu thư bị Nhị gia bắt được, dự đoán Lân công tử cũng không thể làm cô gia, về sau, cô gia là hoàng đế, nói chuyện không cẩn thận một cái cũng sẽ bị hoàng đế bệ hạ chặt đầu, ngẫm lại đều cảm thấy thật khủng bố.

Tiểu Mỹ không tự giác run lên, núp ớ góc sáng nhìn Mặc Ngưng Sơ: Tiểu thư, năm ngày ta sẽ không có cơm ăn sao? Mặc Ngưng Sơ trừng mắt nhìn nàng: Cẩn thận ta cho ngươi mười ngày cũng không có cơm ăn.

Tiểu Mỹ yên lặng rơi lệ, Mặc Ngưng Sơ nhắm mắt, lại ngủ không được, trong đầu đều là hình ảnh của Lân Xuyên lúc rời đi, mấy ngày nay sống chung tình cảm cũng khắc sâu hơn, lúc còn ở chung với nhau thì không biết, đến khi hắn mất dạng, những hình ảnh này lại bắt đầu nhảy lên dẫm nát đầu óc nàng, điên cuồng kêu gào, khiến nàng phiền não.

Lúc hắn hôn nàng, lúc hắn ôm nàng, lúc hắn làm "như vậy" với nàng... Thậm chí, lúc hắn ác với nàng -- Nàng không biết, rốt cuộc tại sao nàng lại bị ngược chứng? Quả thật là bệnh nguy kịch không có thuốc nào chữa được. Nhưng nàng kêu rên cũng không còn hiệu dụng nữa, nàng triệt để từ bỏ, không thể đi đâu được, một ngày ba bữa đều có người mang đến, mà đến đưa cơm là một mặt ma ma hung ác và một lão nhân thành tinh* không thích đùa giỡn, nàng nhàm chán làm một con búp bê từ tài liệu nữ công mà Mặc Liên Thành đưa đến, gọi là "Tiểu Xuyên tử", mỗi ngày nàng châm hắn vài cái, ai kêu hắn kỳ lạ bỏ lại nàng, kêu cái gì "hạ quyết tâm" mới đến đón nàng? Kêu cái gì nàng "còn chưa đủ gần"?

Vậy đối với hắn, nàng có ý nghĩa gì? Hắn chưa từng nói với nàng là thích hay không, chỉ biết cường thế chiếm lấy nàng, muốn nàng theo ý hắn.

Nam nhân đáng giận như vậy còn cần hắn có ích lợi gì?

Chẳng lẽ hắn có thế giống Thiên Nữ Tán Hoa theo Thiên Nhi giáng trần, cướp nàng đi từ trong tay lão già hoàng đế hay sao?

Mặc Ngưng Sơ lấy tay chọc chọc hình nhân, lại phủi phủi đầu của hắn "Cái tên hỗn đản này, ngươi trêu chọc ta làm chi." Trêu chọc rồi lại biến mất, đâu có người nào không chịu trách nhiệm như vậy?

Nàng thật sự không hiểu được Lân Xuyên, ngoại trừ hắn làm việc cho triều đình, còn là người có tiền bên ngoài, nàng hoàn toàn không biết gì về hắn cả.

Ngộ nhỡ hắn đã có một đống thê thiếp? Ngộ nhỡ hắn lại là một hoa hoa công tử, chuyên môn thích đùa giỡn nữ nhân? Không cho đáp án chuẩn xác, lại đi trêu chọc trái tim nữ nhân, nam nhân đều không đáng tin, có lẽ hắn quen dùng trò lạt mềm buộc chặt?

Mặc Ngưng Sơ rối rắm trải qua mấy ngày cùng Tiểu Mỹ đã chán gần chết, dường như sắp điên mất.

Nàng muốn rời khỏi nơi đây, không muốn ở trong cái lồng này, nhưng lại không muốn đi, có lẽ nàng vẫn còn ôm một tia hi vọng, tên hỗn đản nào đó sẽ thật sự đến cứu nàng, hạ quyết tâm, hạ quyết tâm... Hạ quyết tâm không tiến cũng làm phi? Cái quyết tâm này trái lại rất kiên quyết, nhưng hắn rốt cuộc nói chính là ai a a a a a....

Mấy ngày sau, cuối cùng Mặc Ngưng Sơ không đợi được Lân Xuyên đến, nhưng lại gặp một người đã từng muốn gặp, khi hắn khách khí gõ cửa, mang theo một gã sai vặt run rẩy xuất hiện trước mặt nàng, nàng đang cùng Tiểu Mỹ châm "tiểu Xuyên tử" thành cái tổ ong cho hả giận.

Thời gian thấm thoát, hắn đứng ở cửa, nàng hơi giật mình ngẩng đầu, mà hắn vẫn không đổi như cũ, giống như ảo ảnh ở Cẩm Trúc Cư ngày đó, khóe miệng hắn mỉm cười, hai mắt và khóe môi dịu dàng, sức quyến rũ vô cùng, năm tháng làm cho khí chất hắn lắng đọng, càng thâm thúy, hắn nhìn nàng, vẫn gọi nàng một cách tao nhã như cũ "Tiểu Ngưng Sơ..."

*****

Thời điểm Mặc Ngưng Sơ mới vừa bị "sung quân" đến Lê Thành, liền nghe nói Hoa Điền Bắc gieo trồng một rừng hoa đào rất lớn, mỗi mùa hoa đào nở thì đẹp không gì sánh nổi.

Nghe đến cảnh đẹp như vậy làm sao không thích thú. Mà hoa đào lại có một thâm ý đối với nàng.

Không nhịn được hấp dẫn, nàng liền dẫn Tiểu Mỹ đi đến Hoa Điền Bắc ở mấy ngày, nghe nàng muốn đi tìm rừng đào, gia đình cực lực ngăn cản, bởi vì rừng hoa đào tuy đẹp nhưng lại rất nguy hiểm. Phân bố rộng lớn, mà bố cục quá rắc rối, luôn luôn làm người ta lạc đường, tuy là không có ai chết, nhưng thường xuyên có người hấp hối bị để ngoài rừng đào, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi lạc đường, hoa đào cũng không thể ăn được, đói bụng dọc đường, không ở trong rừng đào chết đói mới lạ.

Nhưng cái này không ngăn được Mặc Ngưng Sơ, ngược lại gợi lên dục vọng khiêu chiến đã lâu của nàng, thừa dịp một ngày để Tiểu Mỹ trấn thủ canh chừng ở cửa phòng, tự mình vụng trộm trốn đi, mang theo một túi Mân Côi làm điểm tâm, một mình đi vào rừng hoa đào, y lời của nàng, thưởng thức hoa làm sao không có điểm tâm, thiếu nữ mỹ mạo khờ dại như nàng, kỳ thật đã được sinh ra hai lần.

Sự thâm trầm giấu sâu ở trong thể xác chỉ có thể thả lõng ở rừng đào vô tận này, trong trí nhớ, tại một khắc trùng sinh, trên đường xuống hoàng tuyền, nghỉ chân tại một nơi đầy ngập hoa đào... Cùng với một nửa bóng lưng thon dài và một mái tóc đen tuyền. Cho nên, lúc nàng thấy Du Tử Tu toàn thân mặc áo trắng ở trong rừng đào, làm nàng kinh ngạc rất lâu.

Hắn thấy nàng, cũng hết sức kinh ngạc, đây là trung tâm rừng đào, không một ai có thể đến, nhưng tiểu cô nương hồng phấn đứng ở trong mảnh rừng đào, cử chỉ nhanh nhẹn, hòa thành tiểu tiên nữ ở trong rừng đào.

Mặc Ngưng Sơ lúc đó chỉ cảm thấy trái tim như sắp đình chỉ, âm thanh bốn phía yên lặng, đầu óc trống rỗng, thân hình Du Tử Tu cao lớn, phong thái tôn quý, dung mạo tuấn tú, hình dáng xinh đẹp, làm cho người ta không thể dời mắt.

Hắn cho rằng nàng lạc đường, liền dịu dàng vươn tay ra với nàng -- kết quả nàng chạy mất dép, ôm một trái tim đang nhảy loạn trong ngực, trở về giở rất nhiều sách y, cũng không có nghĩ đến chuyện trái tim đập bình bịch khi gặp hắn trong rừng đào là bình thường.

Sau đó, nàng suy nghĩ nhiều lần chuyện gặp Du Tử Tu ở trong rừng đào, càng lúc càng cảm thấy rất giống, tuy là hắn không có cầm lá cây xanh đậm trong tay, cũng không chú ý ngón tay hắn có phải trắng như sứ không, nhưng nàng liền cảm thấy được người kia là hắn -- nếu tồn tại, phải bắt lấy, mặc dù nàng luôn tưởng rằng cái đó là giấc mơ.

Từ đó về sau, nàng thường chạy tới rừng đào kia tìm hắn.

Lần đầu tiên, hình như 'đào hoa trận' kia thay đổi, nàng hao phí rất nhiều trí não mới xông vào được, mặt trời dường như muốn xuống núi, trong rừng hoa đào thăm thẳm, ánh nắng chiều chiếu xuống từng mảng, áng mây xinh đẹp bị nhuộm thành hồng, cũng nhuộm đỏ bóng dáng nam nhân đang ngồi uống rượu ở bàn đá, cùng với sự kinh ngạc của hắn là ánh mắt trở nên thâm thúy sáng ngời.

"Ta tên là Mặc Ngưng Sơ, huynh tên gì?" Nàng nhớ muốn quyến rũ một người, trước tiên phải nói như vậy. Nàng cũng nhớ rõ, hắn ngừng rất lâu mới cười rộ lên, nói cho nàng, tên hắn là Du Tử Tu.

Âm thanh đó tựa như nước dưới sông yên tĩnh, róc rách chảy qua lỗ tai Mặc Ngưng Sơ, sau đó hai người quen biết nhau như vậy.

Hắn gọi nàng "Tiểu Ngưng Sơ", nàng cũng thường xuyên đến nơi này.

Bọn họ một lớn một nhỏ, kém nhau mười tuổi, nhưng hắn nhìn không có già chút nào, ở tuổi mười chín, vẫn còn là thiếu niên, là nàng quá nhỏ, thân thể mới 9 tuổi, tuy là cao lớn, nhưng dáng người cũng vẫn còn là khô quắt, nàng hận không thể mau chóng lớn lên, trở thành "nữ tử" chân chính đứng bên cạnh hắn, mà không phải là đứa bé. Đối với đối tượng thầm mến lần đầu, luôn luôn hao phí tâm trí để đi lấy lòng đối phương. Trước kia, Mặc Ngưng Sơ luôn là tiểu cô nương kiêu ngạo, nàng tự phụ mà dũng cảm, muốn là phải được, hẳn không giống như những đứa bé gái khác.

Nàng luôn luôn quấn lấy hắn, nói chuyện phiếm, chơi cờ với hắn. Giao tình của hai người dần dần biến thành thân thiết, lại sợ hắn chỉ cho rằng nàng chỉ là một đứa bé bình thường, liên nghĩ hết phương pháp chứng minh năng lực của nàng.

Có một ngày tán gẫu về chuyện Công tử Tịch, tài tử nổi danh khắp thế gian, Mặc Ngưng Sơ không khỏi đắc ý kể chuyện mình trêu đùa hắn nói ra hết, và cũng nói luôn chuyện năng lực khác người của nàng luôn luôn giấu diếm gia đình cho hắn biết. Nàng ám chỉ với hắn, hắn là người đặc biệt của nàng, cho nên, nàng cũng hi vọng nàng cũng là người đặc biệt đối với hắn.

Ít nhất, nàng cho rằng, hắn sẽ không bán đứng nàng, nàng đối với hắn vô cùng tin tường, không hề nghi ngờ, vô cùng yêu thích.

Hắn sẽ ở trong rừng đào vuốt ve tóc của nàng, làm điểm tâm ngon chờ nàng đến. Hắn cũng sẽ trong lúc trời đang mưa, che ô đi tìm xung quanh, sợ nàng ngốc nghếch sẽ vào rừng đào vào lúc này.

Nhưng nàng vẫn ngu ngốc như vậy, ướt sũng đứng trước mặt hắn, núp ở một gốc cây đào lạnh run.

Hắn ôm nàng vào lòng, đó là lần đầu tiên chạm vào nàng, trái tim Mặc Ngưng Sơ đập loạn rất lâu, mà đêm đó nàng không có quay về, mặc y phục của hắn nằm trên giường, hưởng thụ canh gừng hắn làm cho nàng, nhìn hắn đút nàng từng muỗng từng muỗng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp. Nhìn ngũ quan hắn dịu dàng, lòng của nàng cũng êm ái theo, như là bị gió thổi qua, không bắt được lại gây ra tê dại.

Mà đêm đó hắn ngủ ở ghế tựa, nàng nghe tiếng hắn hít thở, mất ngủ cả đêm. Thậm chí nàng nghĩ, có một ngày, hắn sẽ chờ nàng lớn lên, chờ nàng đến tuổi cặp kê, để nàng đội mũ phượng Lâm Lang* vì hắn. (*mũ cưới)

Nàng cho rằng trí nhớ kiếp trước ở rừng hoa đào chắc là ràng buộc như vậy, có được ràng buộc cả đời. Nhưng sự thật chứng minh, dường như nàng đã sai lầm, năm tháng qua đi, không còn là thiếu niên khờ dại, còn hắn dần dần cũng bớt lông bông, hắn càng ngày càng bận rộn, việc phải làm càng ngày càng nhiều, khí chất hắn trời sinh không thuộc về mảnh rừng đào này, không thuộc về nơi Hoa Điền Bắc bé nhỏ, một ngày nào đó, hắn sẽ rời xa nơi này.

Nàng cho rằng, lúc hắn rời đi, sẽ mang theo nàng.

Mãi cho đến năm nàng 12 tuổi, hắn 22 tuổi, sau khi bọn họ quen biết ba năm. Cho đến khi nàng không cẩn thận thoáng nhìn được một màn đó... Có thể nàng vẫn sẽ khờ dại như cũ, vẫn đáng yêu như cũ, vẫn mơ mộng tương lai tốt đẹp cùng với mối tình đầu. Đáng tiếc năm tháng chờ đợi hoa cỏ, có nhiều chuyện một đi không trở lại, nàng nghĩ, nếu không phải bị buộc kết hôn, có thể nàng sẽ không đến nơi này.

Lại có lẽ, nàng sớm biết mình chạy không khỏi vận mệnh tiến cung, nghĩ cách đến gặp hắn một lần, kết thúc cuối cùng cho tình duyên và hi vọng của nàng, tuy là một thời gian nàng từng hận hắn như vậy...

*****

Hiếm khi Mặc Liên Thành cho Mặc Ngưng Sơ ra ngoài, giao tình của hắn và Du Tử Tu không ít, thậm chí thân thiết hơn với Công tử Tịch. Lúc trước Mặc Ngưng Sơ không biết hắn và những người nhà mình lại quen biết nhau, về sau biết rõ, cũng tự giễu mình là một đứa ngu ngốc, trốn một mình trở về Lê Thành, không còn xuất hiện nữa.

Nơi này hoa đào vẫn tươi sáng vô cùng, lúc này là đầu xuân, chính là lúc hoa nở tươi đẹp, lạc anh rực rỡ, dường như tràn ngập trong cả một biển hoa mênh mông.

"Tiểu Ngưng Sơ, muội vẫn còn trách ta?" Du Tử Tu đứng bên cạnh nàng, nhướng đôi mắt đẹp nhìn nàng "Cái đó chỉ là hiểu lầm..."

Mặc Ngưng Sơ nhìn phía trước, tầm mắt nhìn vô định, rơi vào nơi xa xôi nào đó, khó mà biết được.

Nàng quay đầu nhìn hắn nở nụ cười "Gió lớn quá, không nghe tiếng nói của huynh... Thật xin lỗi."

Vừa rồi rõ ràng không có gió.

Du Tử Tu mấp máy môi, đưa tay muốn vuốt tóc nàng, lại bị nàng né tránh, chỉ thấy nàng đi đến phía trước, nhặt đóa hoa trên mặt đất, đặt trong lòng bàn tay, sau đó đặt bên miệng, thổi bay đi.

Động tác đơn giản, lại làm không ngừng nghỉ... Hắn cũng hiểu rõ, nàng muốn trốn tránh hắn.

Hắn đi qua, cầm cánh tay nàng, nâng nàng đứng dậy, động tác mạnh mẽ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ "Liên Thành nói, chân của muội đang bị thương, không thích hợp ngồi như vậy."

Mặc Ngưng Sơ mím môi im lặng. Hắn lại thở dài, "Công tử Tịch cũng không biết chuyện của muội... Ta cũng không có nói với hắn, nhưng mà, cũng bởi vì sai sót của ta, xin lỗi muội."

"Là vì nàng?" Mặc Ngưng Sơ tươi cười, lúc nhắc đến chữ "nàng", vẫn tự nhiên hơn so với tưởng tượng của mình.

Du Tử Tu lắc đầu, lại chậm rãi gật đầu "Ngày đó, ta say, cãi nhau với nàng, trong lúc vô ý nhắc tới muội, chỉ sợ nàng đoán được cái gì, gã sai vặt kia đã bị nàng mua chuộc, mới lấy danh nghĩa của ta nói cho Công tử Tịch là người hắn muốn tìm ở tại Lê Thành."

Cho nên, hắn mới cố ý dẫn theo gã sai vặt run rẩy sợ hãi tới đây? Chứng minh hắn trong sạch?

Mặc Ngưng Sơ cười sâu xa.

Hắn muốn chứng mình điều gì, kỳ thật cũng không cần nữa.

Cho dù có phải hắn nói với người khác hay không, kết quả cũng như nhau. Cho dù nàng trách hắn, cũng chỉ tại vì ghi hận ngày xưa, không có gì khác biệt.

"Nhưng mà, ta và nàng, thật sự không có cái gì." Du Tử Tu giải thích một lần nữa, ánh mắt hắn nghiêm túc, thiếu chút nữa làm nàng choáng váng.

Nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, có thể bây giờ sẽ thật sự tin lời hắn nói.

Lúc 12 tuổi, vào một đêm mưa, Du Tử Tu tinh thông thiên văn địa lý, hắn biết trước mưa lớn, kêu nàng ở nhà. Nhưng nàng quá nhớ hắn, làm điểm tâm ở trong bếp, thừa lúc mưa to còn chưa dứt, chạy vào rừng hoa đào.

Vì thế, nàng gặp được người con gái đó, ăn mặc đẹp đẽ cao quý, dẫn theo mấy người hầu, tóc nàng bay trong mưa gió, váy lụa mỏng uyển chuyển buộc vòng quanh thân thể đẹp đẽ của nàng ta.

Du Tử Tu đứng ở trên thang lầu, nhìn xuống nàng, gương mặt tuấn tú, không giống như hắn ngày thường hay mỉm cười. Nhưng hắn lại yên lặng cùng người kia ở trong bão táp mưa sa, nguy hiểm khiến người ta khó thở.

Sau đó, nữ tử đi tới, quấn quanh cổ hắn, sau đó liền hôn lên vành tai hắn... Mà hắn không có kháng cự một chút nào.

Tay nàng như rắn quấn quanh bả vai cường tráng của hắn, dường như toàn bộ thân thể cọ vào thân hắn. Ngay sau đó, hôn lên môi hắn, sau cùng, bọn họ vào phòng. Mấy người hầu bảo vệ ngoài cửa, bảo vệ bọn họ một đêm ôn tồn.

Mà đêm đó, mưa cực kỳ lớn, hạt mưa to rớt xuống liên tục, nhưng không ai biết, những giọt mưa rớt trên trái tim của tiểu cô nương yếu ớt, đau đến như thế nào.

Một mình nàng đứng ở ngoài lầu các của rừng hoa đào, dầm mưa một đêm, nước mắt hòa vào nước mưa chảy xuống, tầm mắt bắt đầu mờ mịt, nhưng nàng vẫn mở to mắt trong màn mưa, cho đến khi mưa đã tạnh, nàng cũng không có thấy nữ tử bên trong bước ra.

Lảo đảo trở về nhà, một đêm phát sốt cao độ, gia nhân thấy nàng đi ra từng rừng hoa đào, cho rằng nàng trúng tà, lại thỉnh đạo sĩ đến, nàng không muốn ở lại, gượng ép thân mình về Lê Thành, từ đó về sau, nàng bị bệnh suốt một tháng, chịu đựng đau khổ.

Nàng viết cho hắn một bức thư, trong thư đại khái nói nàng thấy tình cảnh ngày ấy, nàng nói, nàng thích hắn, nhưng mà hiện tại lại không còn, sẽ không đi tìm hắn nữa, đều là chút vụn vặt, từ ngữ đau thương. Lúc người đang đau khổ, luôn luôn cảm tính này nọ, kỳ thật không cần nói nhiều, chỉ cần viết ra "không cần gặp lại" là có thể kết thúc mọi chuyện, ước chừng hao phí cả buổi chiều của nàng, viết một bức thư tuyệt tình, rồi sau đó cũng không có một chút tin tức.

Nàng cho rằng, cuối cùng bọn họ cũng kết thúc như vậy.

Hiện giờ, Du Tử Tu đứng trước mặt nàng, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, hắn còn muốn nói gì đó, nhưng người hầu tiến đến ghé sát lỗ tai hắn nói gì đó, mặt hắn biến sắc, dặn dò nàng ngoan ngoãn về nhà, trước khi đi hôn lên trán nàng, trấn an nàng, nói rằng hắn sẽ trở về tìm nàng.

Nhưng mà, Mặc Ngưng Sơ cũng không còn là tiểu cô nương năm đó nữa.

Khoảng cách ái muội của hắn cũng không thể khiến nàng vui vẻ, nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, bỗng nhiên nàng hiểu rõ một chuyện, nàng chỉ là tìm về hồi ức, mà bây giờ hồi ức cũng không thấy, có lẽ, nàng thật sự nên rời khỏi.

Nàng tự cười giễu, quay đầu lại đi ngược lại lối vừa đến.

Không dễ dàng gì được ra ngoài, Mặc Ngưng Sơ không muốn lập tức trở về nhà, nhưng Tiểu Mỹ còn trong tay Nhị ca, nàng còn có thể đi được chổ nào, chỉ có thể từ từ đi về nhà. Một mặt đi, một mặt đá cục đá tưởng tượng là đầu của Lân Xuyên, nhìn nó bay ra xa, vô cùng vui vẻ.

Hoa Điền Bắc có cây cầu Lạc Tâm, dưới cầu là một hồ nước xanh thẳm, làm cho người ta nhìn thấy liền vui vẻ thoải mái, nàng núp dưới cầu, trốn ở chổ mọi người không nhìn đến, nhìn mặt hồ gợn sóng, ngẩn người ngây ngốc.

"Tiểu Đào Tử, dám gặp gỡ tình lang sau lưng ta." Ngay lúc này, một giọng nói trêu tức bỗng nhiên vang lên, Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc quay đầu, gương mặt đẹp đẽ cũa Lân Xuyên tựa như trăng sáng xuất hiện trong mắt nàng, nhưng một lần nữa thấy hắn, sau khi gặp Du Tử Tu, nàng chỉ cảm thấy suy nghĩ phực tạp, rối rắm vô cùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)