Truyện:Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng - Chương 041

Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy – Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Trọn bộ 110 chương
Chương 041
Người nguy hiểm
0.00
(0 votes)


Chương (1-110)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Gia, trận lửa tai họa đó rất dị thường, là có người bắn hỏa tiễn đốt khách điếm, thuộc hạ đã phái người thăm dò xung quanh, bắt được mấy người nhưng đều là tử sĩ, họ lập tức cắn thuốc độc tự sát... Đầu tiễn chế tác kỳ diệu, thêm một thời gian nữa nhất định sẽ tra được dấu vết để lại. Mặt khác, công tử Tịch và Vi Lộ công chúa ở lại cảng chờ cứu viện, dường như hiểu lầm rằng chúng ta là người phóng hỏa, mà Vi Lộ công chúa khẳng định chắc chắn trận phóng hỏa này nguyên nhân là nàng, thuộc hạ cũng đã phái người đi thăm dò tình hình của Ô Sáp quốc của Vi Lộ công chúa." Thưởng Tự quỳ trên mặt đất, nâng mật tín do bồ câu truyền đến trong tay, hắn cúi đầu thấp xuống một chút "Gia, kinh thành đã không thể duy trì được, nếu người vẫn không trở về, sự tình bại lộ, chỉ sợ sẽ xảy ra nguy hiểm lớn hơn nữa."

Lân Xuyên ngồi ở chính giữa giường, một tay nâng cắm, một tay cầm mấy công văn cần xử lý mấy ngày gần đây.

Thậm chí hắn cũng không thèm ngước mắt.

Thường Tự đợi thật lâu, thật lâu cũng không có lời đáp lại, trong lòng càng thêm sợ hãi, dập đầu thật mạnh, nói "Bệ...."

"Thường Tự" Một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang hắn.

"Ngươi đã theo ta bao lâu?" Lân Xuyên ngước mắt, ngón tay thon dài đặt ở trên trang giấy chi chít chữ, ý vị hơi lạnh lùng.

"Mười bảy năm" Thường Tự cúi đầu nói.

Từ ám vệ trở thành thị vệ bên cạnh, đã trọn vẹn hơn mười bảy năm, Lân Xuyên cho hắn quyền lợi sống trong ánh sáng một lần nữa, cho hắn quyền lợi ra khỏi cảnh bảo vệ người trong bóng tối. "Trận lửa này rốt cuộc là nhằm vào ai.... Ta không muốn hỏi đến." Lân Xuyên mím môi."Những thứ giấu trong bóng tối có một ngày cũng sẽ hiện ra nhanh thôi, ta không muốn lãng phí tinh lực đi tìm bọn họ, những gì tới nó sẽ tới, không phải sao?.... Còn kinh thành, ta có thể trở về, nhưng ngươi có biết, tại sao bọn họ vội vàng hy vọng ta quay về? Ta không có ở kinh thành, thiên hạ bất chính như ý bọn họ sao?" Thường Tự nghẹn lời.

Lân Xuyên nhìn hắn nói "Ngươi đi theo ta 17 năm, ở bên cạnh ta, ta là người thế nào ngươi rõ ràng nhất, nhưng mà mục đích của chuyến đi này, e là làm bọn họ sợ hãi..."

"Là thuộc hạ ngu dốt." Thường Tự quỳ dưới đất, có chút xấu hổ. Là hắn tính tình nóng vội, luôn luôn không giúp được chủ tử.

Một lần nữa Lân Xuyên tập trung trả lời thư trên bàn, tiếng động lật sách vang lên trong phòng, lư hương để trên ngăn tủ tỏa ra mùi vị bạc hà the lạnh, có tác dụng nâng cao tinh thần.

Thuyền hoa đã từ từ chạy đến một cảng khác, thấp thoáng nơi xa hiện ra thành trấn.

Thường Tự không nhịn được an tĩnh trong phòng, ngẩng đầu nói "Gia, xin cho thuộc hạ bôi thuốc cho người."

"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần."

"Nhưng cái này không phải vết thương nhỏ." Thường Tự cũng là một người cố chấp vì vết thương trên thân thể của Lân Xuyên, hắn cũng chỉ là căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của chủ tử mình "Chủ tử, ta biết người giận ta. Ta tự tiện để lại tiểu thư Tiểu Đào Tử khách điếm một mình. Là lỗi cũa ta. Người phạt ta ra sao ta cũng bằng lòng, nhưng, thỉnh người để cho ta thoa thuốc cho người."

Lân Xuyên thản nhiên nói "Ngươi có thể lui xuống."

Thường Tự cắn răng, quyết định của chủ tử không cho phép ai có thể thay đổi, giống tiên nhân trên trời, bị thương như vậy chỉ bôi thuốc đơn giản như vậy cũng sẽ không khỏi được.

Hắn lo lắng, vết thương sẽ chuyển biến xấu, hậu quả đó thật khôn lường.

Đột nhiên, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa, kiếm trong tay đã xuất ra, lạnh lùng nói "Ai?"

Trong ánh sáng của kiếm, một cái đầu nho nhỏ đang núp, bàn chân trần dẫm nát trên mặt đất, y phục trắng trên người bị gió thổi bay lượn, một đôi mắt mở to, hít thở không đều.

Thường Tự sửng sốt "... Tiểu thư Tiểu Đào Tử"

Lông mi Lân Xuyên nhúc nhích, ngẩng đầu, liền thấy tiểu nha đầu thương tích đầy mình, đường đường chính chính đứng ở cửa, thừa cơ Thượng Tự sững sờ, trong chớp mắt đã nhảy vào muốn chui vào sau lưng hắn.

Lân Xuyên nhíu mày, cầm lấy cổ tay của nàng, quay đầu sang nhìn nàng, ra lệnh lạnh lùng "Quay về."

Mặc Ngưng Sơ giật mình, nam nhân này lúc nóng lúc lạnh như vậy khiến người ta không thích nghi kịp, nàng cong môi, rầu rĩ "Để cho ta xem thương tích của ngươi."

"Cút" Người đối diện nói ra một chữ đầy ương ngạnh lạnh lùng.

Mặc Ngưng Sơ nén giận, nàng căm giận nhìn đôi mắt đen của nam nhân, lại bị oai thế bên trong mắt chấn động, ánh mắt đó sâu thăm thẳm, như một loại vòng khóa nàng.

Mặc Ngưng Sơ khó thở, dường như nàng đều biết, nhưng cho đến bây giờ mới cảm nhận được rõ ràng -- Hắn là người nguy hiểm như vậy.

*****

Thường Tự bình tĩnh nhìn tình hình trong phòng một chút, tự giác cúi đầu lui ra.

Trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Mặc Ngưng Sơ thở trở lại, có chút mất tự nhiên lắc lắc tay, muốn thoát khỏi gông kìm của hắn.

Nhưng năm ngón tay thon dài của hắn, cổ tay nàng lại quá mỏng manh, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Ngược lại khiến hắn nắm càng chặt, hơi thở đều đều của hắn gần trong gang tấc, dưới hình dáng tuyệt đẹp mà lạnh lùng, nàng không dám nhìn ánh mắt hắn, chỉ nói thầm nho nhỏ ".... Đau..."

Tay nàng rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút.

"Quay về." Lân Xuyên lặp lại, ánh mắt nhìn đến cái chân đang đỏ vì lạnh của nàng, thay đổi hạ giọng dọa người "Tiểu Mỹ đâu?"

"Không liên quan đến nàng." Nàng lại ngồi cùng với hắn, chắc chắn hắn sẽ không làm đau nàng, thừa cơ hắn nới lỏng tay nhảy lên giường của hắn, tay liền muốn cởi trường bào của hắn ra. Lân Xuyên nhíu mày, bắt lấy hai bàn tay nhỏ, tránh được nơi thụ thương "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

"Ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi."

Môi hắn dần dần mở ra, ánh mắt trở nên thâm thúy, kéo mạnh nàng vào ngực, hơi thở phà vào mặt nàng "Nhìn thấy thì sao? Không nhìn thấy thì sao? Bởi vì ngươi áy náy nên mới đến đây thăm hỏi thương tích của ta? Để cho lương tâm ngươi khỏi bất an, khỏi ngủ không yên?"

Mặc Ngưng Sơ trợn mắt nhìn hắn "Ngươi hơi quá đáng rồi đó."

"Vậy thì đi về đi." Hắn gằn từng chữ, nắm tay vứt nàng trên mặt đất, trường bào lạnh lẽo phất qua gương mặt nàng, không hề có chút ấm áp nào.

Mặc Ngưng Sơ lui vài bước mới đứng lại, cẳng chân bị thương lại bị đau, lông mày nhỏ liền nhăn lại, nếu dễ dàng bỏ qua như vậy thì đâu còn là Mặc Ngưng Sơ nữa. Bỗng nhiên, trong đầu nàng lóe sáng, bước chân lảo đảo không ngừng, thuận thế ngã lên trên bàn thấp --- Bàn trà vỡ vụn.

Lúc này mấy cây trúc đóng thành bàn bị một ánh sáng trắng chém thành mấy mảnh nhỏ, mà cổ tay Mặc Ngưng Sơ bị người khác nắm lấy, ra sức lôi nàng lên, nàng quay vài vòng, lưng đã rơi trên giường --

Nàng kêu lên sợ hãi, liền bị người khác đè xuống, Lân Xuyên cúi xuống sát mặt nàng, hơi thở phả lên mái tóc loạn xạ ở gò má nàng, sau đó hắn nhìn xuống mặt nàng ".... Thì ra ngươi khẩn cấp như vậy."

"Hả?" Mặc Ngưng Sơ thất thần.

"Chạy đến bên cạnh nam nhân, còn cởi quần áo của hắn..." Lân Xuyên nhìn nàng, ngón tay thuận thế nắm lấy cằm nàng, lại chậm rãi nâng lê, môi kề vào đôi môi đỏ mọng của nàng ".... Thì ra ngươi muốn như vậy?"

Mặc Ngưng Sơ thở hổn hễn, nhưng lại vững vàng, cắn răng nhắm mắt, gượng môi mình lên trước một chút, đem khoảng cách cực kỳ bé nhỏ kia biến mất.

Lân Xuyên sửng sốt, trong nháy mắt Mặc Ngưng Sơ mở mắt ra, quay mặt, gương mặt quật cường ửng đỏ nóng lên, nàng cứng nhắc nói "Ta, mạng của ta là ngươi cứu, bị ngươi đùa giỡn cũng không phải một hai lần, nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, trong sạch của nữ tử cũng đã mất lâu rồi, dù sao ta cũng đào hôn, không có thủ cung sa, bọn họ cũng sẽ không còn ép ta xuất giá.... Ngươi ngươi ngươi ngươi thích như thế nào thì làm như thế ấy.... Ta, ta chỉ muốn nhìn một chút thương tích của ngươi."

P/s: Ây da, Sơ Sơ - Xuyên Xuyên, 2 đứa thật là dễ thương

*****

Hơi thở sát bên tai nàng rút lui, sức nặng đè trên thân nàng trong phút chốc cũng giảm bớt, rồi sau đó nghe thấy một tiếng nói cách đỉnh đầu không xa "Càn rỡ."

Mặc Ngưng Sơ lập tức mở mắt, nghe ra trong hai chữ đó không có vẻ lạnh lùng, ngược lại là vừa tức vừa bất đắc dĩ, nàng lập tức biết mình đã thành công, cười ha ha, ngồi dậy, sau đó đến bên cạnh Lân Xuyên "Yên tâm, ta sẽ không phi lễ ngươi."

"........."

Coi như không nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Lân Xuyên, nàng cả gan, tay liền cởi đai lưng của hắn, vải mềm và mát, tay áo có thêu một chùm hoa lam điểu, nhưng tuyệt đối không có phong cách của nữ nhân, ngược lại hoa mỹ vô cùng, yêu khí dày đặc.

Quả thực là nghiệp chướng.

Tầng lớp y phục được cởi xuống, đầu vai trắng trẻo trần trụi đưa ra ngoài, xương quai xanh rõ ràng, da dẻ răn chắc, ngón tay nàng đụng đến da thịt của hắn, liền cảm thấy toàn thân hắn cứng ngắc.

Thì ra sắc lang cũng sẽ thẹn thùng. Nàng cười cười, nhưng rất nhanh, nàng liền cười không nổi.

Một vết thương đỏ tươi kéo dài trên lưng, so với da thịt trắng nõn xung quanh càng chói mắt hơn, bị cột cháy đập vào, dường như hoàn toàn bong da tróc thịt. Trên miệng vết thương còn có chút bột trắng, chắc là kim sang dược, nhưng vết thương quá dài, máu tươi cũng ngưng tụ đóng vảy, tất cả đều sưng tấy lên.

Mặc Ngưng Sơ nhìn ngơ ngẩn, yết hầu bị nghẹn lại, nói không nên lời. Nhớ đến lúc nàng chỉ nhìn thấy trước thân hắn trần trụi, rõ ràng nàng chen hắn đụng đến góc tường, như vậy lưng hắn dán vào vách tường, chẳng phải là rất đau rát sao? -- Vậy cuối cùng là đau thế nào? Nàng không dám nghĩ nhiều -- mà hắn tại sao lại lạnh nhạt không màng đến, vết thương nhỏ sao? Đúng là nói dối.

"Xem xong rồi, ngươi có thể đi."

Lân Xuyên liền muốn mặc quần áo, lại bị bàn tay Mặc Ngưng Sơ vuốt ve, nàng trợn to mắt, vừa rồi bị hắn làm nhục như vậy nàng vẫn còn giận "Ngươi làm cái gì? Ngươi điên rồi, Ngươi không biết ngươi đã bị nhiễm trùng, ngươi có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Hả?"

Nàng nổi điên kêu lên "Ngươi đáng chết, thuốc ở đâu?"

Lân Xuyên dịu dàng nhíu mày lại.

Hả?

Đáng chết?

Lần đầu tiên nghe được có người dám nói với hắn như vậy, rất thú vị.

"Không có thuốc" Hắn cười với nàng. Toàn bộ thuốc đã dùng ở thân thể nàng, ra ngoài vốn không mang nhiều thuốc theo, hắn cũng không ngờ hắn lại sai lầm như vậy mà bị thương. Toàn bộ thuốc dán tốt nhất đều ở trên vết thương của nàng, không để lại một vết sẹo nhỏ nào. Mà mình là đàn ông, cũng không quan trọng sẹo siết, mặc dù kim sang dược chậm mang lại hiệu quả, nhưng cũng được.

Hắn không cho Thường Tự bôi thuốc, chỉ là không muốn để hắn ta lo lắng, hắn ta lải nhãi giống như một ông già.

Mặc Ngưng Sơ chợt ngẩn ra, nàng thông minh như vậy, lập tức hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn. Nàng cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, lông mi lay động, tim cũng run rẩy theo.

Tay Lân Xuyên vuốt ve mặt nàng, đột nhiên nàng nghẹn ngào nói "Ta có thể chế thuốc, mau, cho thuyền cập bờ"

*****

Mặc Ngưng Sơ quệt bút vào mực, suy nghĩ một chút, liền ghi liên tục danh sách thuốc trên giấy tuyên thành, chữ viết rồng bay phượng múa xinh đẹp, nàng giao cho Thường Tự, để hắn lập tức đi mua thuốc. Lại dặn dò Tiểu Mỹ đi tìm giếng trên trấn, múc nước giếng sạch sẽ đem về.

Nàng thở dài ra một hơi, sau đó trừng mắt liếc Lân Xuyên một cái, đi đến bên giường, vẫy tay đuổi hắn đi, dọn một vị trí, cuộn tròn lại chợp mắt một chút, cũng luôn dặn dò hắn, bất cứ khi nào Thường Tự trở về phải đánh thức nàng dậy.

Nàng quá mệt mỏi, thân thể vốn bị thương suy yếu, vừa rồi dường như là dùng hết tinh lực của nàng. Thường Tự về nàng còn phải hao phí năng lượng để chỉ đạo làm thuốc, bây giờ nàng hết hơi hết sức rồi, cho nên nàng cần nghỉ ngơi một chút.

Dường như vừa mới nằm xuống giường, lập tức liền ngủ say, nhớ rõ lúc trước, nàng không cần làm việc gì nhiều, bởi vì cha mẹ chỉ có mình nàng, áo cơm không lo, thậm chí bị người khác nhìm chằm chằm, đứa bé thiên tài bị ký thác rất nhiều hi vọng, nàng có quá nhiều kế hoạch phải làm, mỗi khi đến lúc đi ngủ, cũng là liều mạng tranh thủ thời gian... Rất lâu không có cảm giác áp lực như vậy, khiến nàng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại cam tâm tình nguyện.

Sóng vỗ vào bờ từng đợt từng đợt, Lân Xuyên giơ tay vén tóc nàng rơi xuống. Bởi vì mệt nhọc nên thái dương đổ mồ hôi, dính trên gương mặt tái nhợt, làn da vô cùng mịn màng như đọng sương, đôi môi đỏ mọng kiều diễm như nụ hoa sắp nở, đẹp như tiên tử trong rừng. Cho đến bây giờ hắn đều biết rằng nàng mỹ lệ, biết từ trước đó rất lâu. Nhưng bây giờ nàng đã lớn lên, càng đẹp động lòng người, khiến cho người ta càng thêm mơ ước, khiến hắn nhịn không được muốn hủy nàng đi, ngoại trừ hắn... không có ai có thể đạt được...

Tay chạm đến cổ nàng, nhìn vết thương nhỏ trên ngón tay, ánh mắt càng thâm u.

"Sơ...." Môi hắn kề sát viền tai nàng, dịu dàng nói "Ngươi nên giác ngộ, ta sẽ kéo ngươi đến thế giới của ta... Nơi đó chỉ sợ là đầy rẫy sợ hãi, đầy rẫy hắc ám, đầy rẫy bất an. Còn có, phá nát ánh mặt trời của ngươi, nhưng ngươi.... có lẽ sẽ không có cơ hội chạy thoát..." Ngoài cửa sổ, ánh sáng tươi đẹp soi trên đất.

--- --------

Lúc Mặc Ngưng Sơ tỉnh dậy, không ngờ đã là ngày hôm sau.

Cho dù nàng căn dặn nhất định phải kêu nàng dậy, nhưng đâu ai dám vượt qua Lân Xuyên đi quấy rầu nàng? Nàng bình yên ngủ cả một ngày, lúc biết được chân tướng thì tức giận, nhưng tinh thần tốt hơn hôm qua, đau đớn trên người cũng giảm đi rất nhiều, sảng khoái tinh thần chuẩn bị chế thuốc. Thường Tự làm hết phận sự cực kỳ cẩn thận, đem thuốc phân loại rõ ràng. Mặc Ngưng Sơ lại viết rất nhiều toa thuốc, chỉ đạo Tiểu Mỹ đem đi cân từng chút từng chút, cất vào hộp thuốc, đưa cho những người khác nghiền ra.

Nàng chuẩn bị rất lâu, đột nhiên nhớ ra cái gì, sau đó nhìn nam nhân đang xem náo nhiệt rất lâu, đem những lời nói trong bụng cất giữ đã lâu nói ra "... Kỳ thật, Lân Xuyên, có lẽ phương diện kia của ngươi có vấn đề? Có muốn ta giúp ngươi điều trị không?"

Nam tử giật mình, sau đó vươn ngón tay ra nâng lọn tóc nàng đang buông xuống, đặt lên mũi ngửi ngửi, cười nhẹ "Không bằng ngươi đến thử xem?" Mặc Ngưng Sơ sợ hãi bỏ lại một câu "Ta đi chế thuốc" rồi chạy mất dép. Lân Xuyên nhìn bóng lưng nàng hốt hoảng, khóe môi nhếch lên xinh đẹp, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Crypto.com Exchange

Chương (1-110)