Ngươi nợ ta, ta phải dùng ngươi cho tốt
← Ch.038 | Ch.040 → |
Mặc Ngưng Sơ đang ở trong hỗn độn, giống như đang ở trong hoang mạc thê lương khiến nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nàng như là đang đi một con đường rất dài, nhưng không thể đi đến tận cùng. Chỉ có thể cô tịch trên đường, nàng hoảng hốt suy nghĩ, hoàn toàn cảm thấy bối rối.
Cho dù nàng ngụy trang rất nhiều, bảo vệ mình trong cảnh mộng khờ dại, bắt đầu lại từ đầu làm một người con gái vô ưu vô lo, đoạn tuyệt với phiền não của phàm trần thế tục.
Nhưng lúc quay đầu lại, lại phát hiện ra rằng nàng vẫn đi trên trần thế, không rời xa được.
Mỗi khắc nàng đều trốn tránh, nàng sợ, sợ có một ngày nàng bị phát hiện ra thiên phú hơn người, sẽ bị trở thành một quân cờ, bị người khác điều khiển trên bàn, thân bất do kỷ.
Cho đến khi có một tờ 𝒽ô●ռ thư đưa đến từ phương xa, thiên mệnh tôn uy của đế vương không thể phản kháng.
Có thể ván cờ đã sớm bắt đầu, người nhà của Tể tướng và hoàng thất vốn là dính líu chặt chẽ với nhau, Mặc gia nắm giữ một nửa quân quyền và một nửa triều chính, từ lúc bắt đầu đã gắn kết sinh tồn với thời đại này.
Nàng không thể chỉ lo cho thân mình.
............................
Mặc Ngưng Sơ trở mình một cái, 🌴h●â●ռ 𝐭●♓●ể liền bị đau đớn, nhíu mi lại, cố gắng mở mắt, lại phát hiện ra dường như mình bệnh rất nặng, mắt rất lâu không tiếp xúc với ánh sáng ban ngày, nên rất khó chịu. Mà trong lúc ɱ-ôп-𝐠 lung đó lại phát hiện ra một gương mặt như ngọc, trắng nõn mịn màng như da thịt con gái, lạnh lẽo mà 〽️ề·Ⓜ️ Ⓜ️ạ·1, khiến cho toàn thân nàng nóng rát dễ chịu lại, an tâm thoải mái.
Nàng hạ mi, đầu vừa đau vừa nặng, lấy đôi má đang nóng của mình nhẹ nhàng 𝒸-ọ 𝐱á-✝️ vào.
Chưa cọ được vài cái, liền bị một ngón tay lạnh lẽo bắt lấy, giọng nói của Lân Xuyên có chút mỏi mệt vang trên đỉnh đầu."Thương tích của ngươi còn chưa lành, đừng lộn xộn."
Mặc Ngưng Sơ cứng đờ, ngẩng đầu ngạc nhiên, mắt mờ mịt rất lâu, tròng mắt từ từ mới thấy được những hình ảnh nhập nhèm, sau đó mới nhìn rõ được người trước mặt là một nam nhân, hơn nữa là một nam nhân không có mặc quần áo.
Nàng lại đang cuộn mình vào lòng hắn, một chân vẫn gác lên bắp đùi hắn. Tay vẫn còn ôm eo hắn, mặt dán sát vào 𝓃·𝐠·ự·🌜 hắn.
Hắn đang nghiêng mình, hiển nhiên là bị ép đến sát góc, nghiêng đầu nhìn xuống nàng, một đôi mắt đen âm u, tóc cũng rất hổn độn, nốt ruồi cũng không rõ ý vị, tư thế này lại càng có vẻ ái muội.
Mặc Ngưng Sơ đang hoảng sợ không biết làm sao, ngón tay hắn lại hạ xuống, nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, một lúc lâu, mới thản nhiên nói "Còn nóng một chút, tự mình nằm xuống đi."
Sau đó lại lấy một tấm khăn mềm bên cạnh giường, lau mồ hôi trên thái dương nàng sạch sẽ, dừng một chút, lại xốc chăn lên, bình tĩnh lau khắp người nàng --
Lúc này nàng mới phát hiện, nàng không có mặc quần áo.
Vì thế, Mặc Ngưng Sơ nhốn nháo.
*****
So với tay chân vô thố của Mặc Ngưng Sơ thì có vẻ Lân Xuyên khí định thần nhàn hơn. Giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường, miếng khăn mỏng có nhiệt độ của hắn từng chút từng chút xoa xát qua mỗi tấc da thịt nàng, rõ ràng lưu luyến trên da thịt trắng nõn, nhưng lại không thấy hắn làm chuyện dư thừa khác.
Toàn thân Mạc Ngưng Sơ cứng ngắc, mắt to nhìn hắn không nhúc nhích, vùng vẫy cũng không phải, không vùng vẫy cũng không phải, cầm chăn che lại cũng không phải, mà không che thì cũng không phải. Kìm nén hồi lâu, hắn bắt đầu lật người nàng lại, động tác tuy nhẹ, nhưng chạm vào vết thương, nàng hít sâu một hơi, đau đớn nhăn mặt.
".... Còn biết đau sao?" Trong không khí զυ*ỷ dị, Lân Xuyên thản nhiên nói "Lúc chạy loạn trong lửa, sao không nghe ngươi kêu đau?"
Mặc Ngưng Sơ thất thần, mới giật mình nhớ ra ngày đó rõ ràng thấy hắn táng thân trong biển lửa, mà mình lại là người hại ⓒ_𝐡ế_✝️ hắn, nàng liền --
"Ngươi không ↪️-h-ế-ⓣ hả?" Nàng kinh hô lên.
"Ⓒ_ⓗ_ế_🌴 rồi." Hắn thản nhiên nói.
"......." Mặc Ngưng Sơ không nói gì trừng mắt nhìn hắn, lông mi của Lân Xuyên nửa buông xuống trong ánh sáng nhạt có vẻ trong suốt, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ chuyên tâm làm việc. Nhưng bờ môi nhếch lên uy nghiêm, im lặng nén ý, giống như là nói cho người khác biết --
Hiện tại rõ ràng là hắn đang tức giận.
"Lân Xuyên, ngươi đã cứu ta?" Mặc Ngưng Sơ hỏi dò.
"Hiện tại ngươi cũng đã c♓ế-✝️, ở đây là Hoàng Tuyền, ai cứu ngươi." Truyện cười rất nhạt.
Mặc Ngưng Sơ bị đông cứng, hơi nóng trong đầu cũng bị đông lạnh lại thành một que kem, sợ run cả người "Ngươi... Ngươi đang trốn tránh chủ đề."
"Ngậm miệng." Lân Xuyên quăng khăn trong tay xuống, vừa vặn rơi vào Ⓜ️ôռ_𝖌 nàng, khăn bông đột nhiên cứng như sắt, "bốp" một cái, nàng đau đến cắn răng. Chổ duy nhất không bị thương trên thân nàng là cái ɱôn_𝖌 này, tưởng rằng hắn không chú ý đến, không ngờ là hắn cũng có để ý.
Mặc Ngưng Sơ nước mắt lưng tròng lấy tay che lại, lại bị hắn mở ra, nàng băn khoăn kêu to "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Dù sao ngươi cũng đã ⓒ*𝒽ế*𝖙, hồn ma, đừng sợ."
".........." Hôm nay hắn hóa thân thành bách khoa toàn thư sao?
Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn hắn, nghiền ngẫm mặt mày hắn cũng có vài phần thật lòng, nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói "Cảm ơn." Không trả lời.
Nhưng mà lông mi của hắn lại buông xuống một chút, chặn đi tầm mắt không ngừng dò xét của nàng.
Mặc Ngương Sơ cười ha ha, tuy hắn không nói, nhưng người có bản lĩnh như vậy ngoại trừ hắn ra thì không có ai khác, trong biển lửa nàng chỉ thấy ống tay áo, mà lúc đó ý thức của mình đã không rõ, làm sao nhận ra được, muốn chôn mình trong biển lửa theo hắn. Nhưng mà tất cả mọi người không có chuyện gì, thật là vô cùng may mắn. Nàng nhìn hắn cười, kỳ thật hắn cũng không có hư hỏng như thế, tuy là có chút phúc hắc, nhưng ít nhất không có mặc kệ bỏ lại nàng.
Bị nhìn chăm chút rất lâu như vậy, rốt cuộc Lân Xuyên ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu như nước hồ, môi mỏng ♓*é Ⓜ️*ở, gằn từng chữ mang theo chút chế giễu "Làm mê dược từ rể cây mạn đằng, thoa lên mũi châm, thật sự là dùng rất tốt?"
Mặc Ngưng Sơ cứng người, cảm giác bị đông cứng vừa nãy lại bị khí nóng đảo ngược lại, đốt nàng rất khó chịu, chỉ cảm thấy đau từ đầu đến chân, khiến cho mắt mờ đi. Cúi đầu xuống, yểu ớt ngã ra, hợp lẽ rơi vào trong gối. "Ngươi dám giả bộ bất tỉnh thử xem?" Nhưng giọng nói uy ♓𝒾ế.𝖕 trên sóng lưng phát ra.
Nghe xong lời này, Mặc Ngưng Sơ quả thật không dám ngất đi.
*****
"Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào?" Lân Xuyên chậm rãi lấy khăn đang nằm ở trên người nàng, đưa lên chóp mũi nhẹ ngửi.
Mặc Ngưng Sơ bất an dựa vào giường, tuy không nhìn hắn nhưng lại nghe được hắn đang n𝐠♓*ℹ️*ế*𝐧 r*ă𝐧*g, theo bản năng rụt lui về phía sau "Ta cũng trở về cứu ngươi, cho nên, ta không nợ ngươi."
"Không nợ?" Tươi cười của hắn ngừng lại một chút.
Đột nhiên Mặc Ngưng Sơ có một dự cảm không tốt, cuốn quýt tìm từ sửa lại "Hai chúng ta không thiếu nợ nhau..." "Cả hai không thiếu nợ nhau?" Hắn lặp lại khiến người ta nổi da gà, giọng nói sởn gai óc.
Nhất thời Mặc Ngưng Sơ lườm hắn, bản năng quật cường khiến nàng bật ra phản bác "Ta đâu có thiếu nợ ngươi..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một bàn tay trừng phạt đưa lên, tựa như con cá theo 𝐦ôп*🌀 tròn tiến vào biên giới u bí của nàng, hung hăn tiến vào nàng, trong nháy mắt ngón tay đụng vào, đau đớn lại mẫn cảm, nàng run lên bần bật, còn chưa kịp ngẩng đầu, một cánh tay của Lân Xuyên đã nắm cằm của nàng, mắt nàng nhìn thấy đôi môi kia mấp máy, nói ra mấy câu lạnh bạc "Chung quy có một ngày, ngươi sẽ hiểu rõ ngươi thiếu ta bao nhiêu.... Nữ nhân như ngươi, đời này của ngươi không xong rồi...."
Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc, nhưng ngón tay hắn lại 𝖐í·↪️·h ⓣ𝖍í·𝒸·h khuấy đảo sâu vào, suy nghĩ của nàng chưa kịp phản kháng lời nói của hắn, lại bị động tác của hắn làm loạn suy nghĩ của nàng, bá đạo cường ngạnh áp đảo phản kháng mỏng manh của nàng.
"Đừng.... Đừng...." Tiếng nói run rẫy nói ra mấy chữ hữu khí vô lực.
Hắn làm ngơ, giống như không thấy cực hạn của nàng, hắn vững vàng khống chế đóa hoa màu hồng ɱề.m ⓜ.ạ.𝖎 trong tay, khiêu khích xoa xoa liên tục, khiến cho hoa lộ tiết ra nhiều hơn, hoa nhị còn chưa nở rộ kia như là đang chờ đợi nàng lớn lên, chờ đợi nàng nở rộ, ngấm ngầm chịu đựng ngón tay hắn khuấy đảo. Khiến cho nàng không thể phản kháng lại hắn, không ⓒ𝖍●ố●ռ●🌀 đ●ố●ï lại hắn, thích ứng hắn, đáp lại hắn, sau cùng --- chỉ có hắn.
Nàng †♓●ở ◗●ố●ⓒ và 𝐫*ê*𝖓 r*ỉ κⓗ⭕á.ⓘ 𝐥.ạ.🌜 không ngừng vang lên bên tai hắn, hắn thăm dò càng sâu vào, nhưng lúc chạm vào một màng mỏng ngăn cản, lại tự giác lui ra, bàn tay nhẹ múa ở vùng kín nhỏ xinh của nàng. Mỗi động tác của ngón tay hắn đều làm cho nàng 𝓇.⛎.ⓝ 𝓇.ẩ.ÿ kịch liệt, hắn yêu thích nàng phản kháng như vậy.
Sóng triều tới quá nhanh, điên cuồng sung 𝐬ư●ớ●ⓝ●𝐠 hỗn loạn, mặc kệ là có nguyện ý hay không vẫn tràn trề cuốn lấy nàng, không để cho nàng có một khe hở nào.
"Lân Xuyên... huhu...." Nàng sắp điên mất, cực kỳ bi thảm không màng đến thương tích đầy người, muốn chạy trốn trên giường, lại bị đôi tay lớn chụp lại, kéo nàng trở về, nàng thút thít nói năng lộn xộn "Đại gia, van cầu ngươi... Ta không muốn mà...."
Hắn ⓗ●ô●𝐧 lên mái tóc hỗn độn của nàng, rõ ràng hơi thở nồng nặc lại có mùi thơm bạc hà trong sạch "Xuỵt... Tiểu Đào Tử... Ngươi muốn cho mọi người nghe được tiếng kêu của ngươi hả?"
Mặc Ngưng Sơ nức nở 𝐭𝒽*ở ℊấ*ⓟ, túm lấy gối đầu thở kịch liệt. Mồ hôi từng giọt từng giọt lưu lại trên da, đôi mắt rối loạn mê hoặc, đôi má ửng đỏ động lòng người, tất cả trộn lại làm lộ hết ra mị thái.
Nàng 𝒸*ắ*𝐧 〽️*ô*1, yên lặng nức nở, phản kháng không thành, liền gắt gao vùi đầu vào gối nằm. Tay Lân Xuyên nhấc lên, nâng cái đầu đang ngu ngốc nín thở lên, cánh tay trắng chói lọi trước mắt nàng, Mặc Ngưng Sơ không phát tiết được lền há miệng cắn lên.
Tất cả sức lực tập trung tại răng của nàng, cắn sâu vào da thịt hắn rỉ 〽️á_ц, chảy vào đầu lưỡi nàng. Khoái ý từ dưới thân truyền đến càng nhiều, nàng càng cắn sâu.
Giống như chiếc bè gỗ, nàng cầm lấy không muốn buông, sợ thả ra sẽ lập tức bị lạc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sóng thủy triều vẫn chưa tan hết, Mặc Ngưng Sơ không có sức nằm trên giường, buồn ngủ, gương mặt trắng bệch ban đầu dần dần bắt đầu khôi phục đỏ ửng bình thường, khí nóng lui ra, cũng không còn п.ó.ռ.𝐠 𝖇.ỏ.𝓃.𝖌 nữa.
Lân Xuyên từ từ ngừng động tác ngón tay, vẫn như cũ bao trùm nàng, hắn kề vào tóc nàng, ♓ô●𝖓 từ tóc đến trán, chóp mũi, môi mọng đỏ, sau cùng là dừng lại viền tai của nàng, đầu lưỡi 🦵𝐢*ế*ⓜ lên vành tai xinh xắn của nàng, hạ thấp giọng nói "Ngươi cũng đã nói, ngươi nợ ta, vậy ta sẽ sử dụng ngươi hoàn hảo."
← Ch. 038 | Ch. 040 → |