Truyện:Tiểu Thiếp Vị Thành Niên - Chương 046

Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Trọn bộ 210 chương
Chương 046
Lễ hội hoa đào
0.00
(0 votes)


Chương (1-210)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngồi ở ghế đá trong hoa viên, Cung Tuyết Thiến lúc này mới hỏi: "Làm sao ngươi biết ta rời vương phủ về nhà?" Tốc độ này cũng quá nhanh, mới chỉ chân trước chân sau rời đi. Chẳng lẽ hắn trước giờ vẫn đều chú ý đến mình?

"Kỳ thật ta vẫn hỏi thăm tin tức của nàng, hôm nay tới vương phủ nghe được hạ nhân bàn tán, nói hoành huynh đồng ý chịu thả nàng rời đi, ta liền tới đây xem nàng có cần giúp đỡ gì hay không?" Trên mặt Mộ Dung Vũ mang theo chút ngượng ngùng nhưng cũng pha lẫn chút kỳ vọng, thản nhiên thừa nhận. Nàng không còn là tiểu thiếp của hoàng huynh, vậy có phải hắn còn có cơ hội hay không?

"Cám ơn ngươi, nơi này tất cả đều tốt, không có gì cần giúp cả!" Cung Tuyết Thiến nói, thật ra trong lòng vẫn có chút cảm động, đã nhiều năm trôi qua hắn vẫn còn giữ được tình ý như vậy quả là khó khăn thật.

"Vậy khi nào nàng cần giúp gì, cứ nói, ta nhất định sẽ giúp nàng." Mộ Dung Vũ nói một cách chân thành.

"Ta sẽ nói." Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, nhưng nàng biết chính mình sẽ không đi cầu hắn giúp.

"Tâm Nghi, ngày mốt là đến lễ hoa đào mỗi năm nở một lần, ta muốn mời nàng cùng đi ngắm hoa với ta có được không?" Tận sâu trong ánh mắt Mộ Dung Vũ ánh lên vẻ chờ đợi.

Lễ hoa đào, trước mắt Cung Tuyết Thiến lập tức hiện ra một mảng rừng đào lớn màu hồng, những đóa hoa rơi xuống như một cơn mưa hoa thật đẹp, nghĩ đến cảnh tưởng quá đẹp nên nàng không hề nghĩ ngợi mà mở miệng đáp: "Được."

"Nàng đồng ý rồi." Ánh mắt Mộ Dung Vũ hiện lên tia vui mừng đặc biệt ngoài ý muốn.

"Ừ, ta đồng ý rồi." Cung Tuyết Thiến gật gật đầu, nàng thích nhất hoa đào, đặc biệt còn là một mảnh rừng toàn hoa đào mà chính nàng thật sự chỉ được thấy qua trong mộng.

"Vậy được, sáng ngày mốt ta sẽ tới tìm nàng, ta xin cáo từ trước." Mộ Dung Vũ dường như sợ nàng đổi ý nên liền đứng dậy rời đi.

"Vương gia, để ta tiễn ngươi." Cung Tuyết Thiến đứng dậy nói, không hiểu tại sao hắn lại vội vã như vậy?

Vẫn đi ra cửa, Mộ Dung Vũ đột nhiên quay đầu nhìn thấy nàng đến: "Nàng có thể gọi ta là Mộ Dung hoặc là Vũ." Nói xong, sắc mặt còn có chút hơi ửng hồng, không đợi nàng trả lời liền xoay người rời đi.

Khóe môi Cung Tuyết Thiến hơi nhếch lên thành một nụ cười tươi, hắn đúng thật là hay ngại ngùng mà.

***************************************~~

"Thì ra tiểu thư ở trong này, chả trách nô tì không tìm thấy người." Tiểu Vân ở phía sau nàng nói, sau đó nghi ngờ hỏi: "Có người đến đây à? Nếu không thì tại sao tiểu thư lại đứng ở cửa."

"Ừm, Thập tứ Vương Gia đã đến đây." Cung Tuyết Thiến gật gật đầu.

Thập tứ Vương gia? Tiểu Vân sửng sốt, sau đó lại tươi cười nói: "Tiểu thư, tốc độ của Vương gia cũng nhanh thật, quả thật là có tâm ý nha, tiểu thư mới vừa rời đi mà hắn đã biết, nhất định là hắn luôn thầm chú ý đến tiểu thư, mà thật ra lo lắng cho tiểu thư như vậy thì hắn có hơi sai phải không? Tiểu thư tốt xấu gì thì cũng là Tam Vương phi mà."

"Ngươi muốn nghĩ cái gì? Chuyện đâu có gì, thật vất vả ta mới ra khỏi nhà giam, không nghĩ cứ ở lì trong nhà thì đúng lúc hắn đến, mời ta ngày mốt đi xem lễ hoa đào." Cung Tuyết Thiến buồn cười liếc Tiểu Vân một cái, đúng là cô nàng này nghĩ sâu xa thật.

"Cái gì? Tiểu thư đồng ý đi xem lễ hoa đào rồi sao?" Sắc mặt Tiểu Vân hoảng hốt, vội vàng hỏinàng.

"Đồng ý rồi, làm sao vậy?" Cung Tuyết Thiến nhìn thấy sắc mặt Tiểu Vân đột nhiên nghiêm túc, bỗng nhiên trong lòng có chút bất ngờ, chẳng lẽ về phương diện này nàng còn không biết chuyện gì nữa hay sao?

*****

"Tiểu thư ơi, lễ hoa đào tổ chức mỗi năm một lần chính là lúc thanh niên nam nữ hội tụ lại tại một địa điểm, nếu có tình ý với ai thì có thể mời người ấy đi cùng, còn nếu không thì chỉ đi một mình, khi nam nhân ấy tới trước mặt cô gái thì sẽ đưa nàng một cành hoa đào, nếu cô gái ấy tiếp nhận thì là cũng có tình ý, còn nếu không thì không có ý gì, mà đằng này tiểu thư đã đồng ý lời thỉnh cầu của Vương gia rồi, Vương Gia sẽ cho rằng tiểu thư đã chấp nhận hắn đó." Tiểu Vân giải thích.

"Ngươi biết nhiều về lễ hội đó như thế, tại sao lại không nói sớm?" Lúc này Cung Tuyết Thiến mới nghe hiểu hết được cái khác thường của lễ hội, chả trách sao hắn cao hứng mà khẩn cấp rời đi đến như vậy.

"Tiểu thư, nô tỳ cũng không nhớ tới, huống chi trước kia người cũng chưa trưởng thành thì nô tỳ làm sao biết được Vương Gia đột nhiên đến mời người đi?" Tiểu Vân hơi ấm ức nói.

"Bây giờ ta phải làm sao đây?" Cung Tuyết Thiến nói, bản thân nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tiếp nhận hắn.

"Tiểu thư, thật ra Thập tứ Vương Gia cũng rất tốt, không bằng người đã sai thì cứ cho sai luôn đi." Tiểu Vân nguyện ý mở miệng đề nghị....

"Nếu hắn rất tốt, không bằng đem ngươi gả cho hắn đi." Cung Tuyết Thiến đau đầu nói.

"Thật ra nô tỳ cũng muốn, nhưng chỉ là nô tỳ thấy hắn chướng mắt nô tỳ thôi." Tiểu Vân cũng trêu đùa nàng.

"Không bằng ta giả bệnh, vậy là có thể không đi rồi." Cung Tuyết Thiến đột nhiên nghĩ đến rồi nói.

"Tiểu thư, nếu thật sự người không muốn đi thì đổi ý cũng rất đơn giản, chỉ cần người tặng hắn một cành hoa mai là hắn có thể hiểu." Tiểu Vân lúc này mới nói.

"Thật sao?" Cung Tuyết Thiến thở phào nhẹ nhõm, tâm tình thoải mái hơn một chút, may mắn là còn có cách để cứu vãn, chỉ là, trước đó đã đồng ý, bây giờ lại cự tuyệt, hắn nhất định sẽ rất buồn, đây không phải là chuyện nàng muốn nhìn thấy.

"Tiểu thư làm sao vậy?" Tiểu Vân nhìn thấy mặt nàng đột nhiên u ám thì quan tâm hỏi.

"Không có gì! Đi ăn cơm thôi." Cung Tuyết Thiến lắc đầu, cho dù là vậy, thì nàng vẫn chọn cách cự tuyệt, thà đau một lần còn hơn là đau lâu dài.

***************************************~~

Sáng sớm ngày mốt, Mộ Dung Vũ thật sự đến đúng hẹn.

"Chuẩn đi xong rồi chứ? Chúng ta đi thôi." Hắn vươn tay, nhìn gương mặt không có một chút son phấn, toàn thân vận một bộ y phục mộc mạc màu lam nhạt đứng trước mặt hắn, ánh mắt nàng mê hoặc, so với các nữ nhân trát đầy son phấn, nàng giống như một nàng tiên khiến người ta không dám bất kính. Hóa ra khi vén tóc lên nàng lại xinh đẹp như vậy.

"Đi thôi." Cung Tuyết Thiến do dự một chút nhưng vẫn nắm tay hắn bước đi, tuy rằng không muốn hắn hiểu lầm nhưng thật sự nàng không đành lòng nhìn hắn đến đây với tấm lòng tràn đầy hy vọng liền tức khắc biến thành bộ dáng bị tổn thương mà trở về, ít nhất phải cùng hắn đi xem lễ hoa đào rồi mới nói.

***************************************~~

Trong lễ hội hoa đào.

Không hề nghĩ ngợi, nàng chạy đến dưới tàng cây hoa đào, vươn hai tay để đón lấy cánh hoa đang rơi xuống, trên gương mặt tươi cười tràn ngập vui sướng.

Mà ánh mắt của nàng giờ phút này lại bị hoa đào xinh đẹp hấp dẫn, phóng tầm mắt nhìn ra xa hoàn toàn là một biển hoa, có cơn gió thổi qua khiến cho đóa hoa đẹp kia rơi xuống như mưa, thật là đẹp mắt.

Giờ phút này Cung Tuyết Thiến mới biết đây chính là đào hoa viên của hoàng cung, là nơi lớn nhất với rất nhiều cây đào, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy hết được, trong đám người tới tới lui lui toàn là tuấn nam mỹ nữ, công tử thiếu gia tiểu thư quyến rũ thẹn thùng đều có tình ý đứng nói chuyện với nhau.

*****

Mộ Dung Vũ lộ lên một nụ cười hạnh phúc, đi tới bên cạnh, từ phía sau ôm lấy nàng, cầm lấy tay nàng như muốn nghênh đón cánh hoa đào đang rơi xuống

Cung Tuyết Thiến hoảng sợ vội rút tay về, xoay người lại, sắc mặt đỏ lên xấu hổ nói: "Vương gia chúng ta đi đến phía trước xem."

"Được." Mộ Dung Vũ mỉm cười gật đầu, còn tưởng rằng nàng đang thẹn thùng ngượng ngùng.

Cung Tuyết Thiến cũng đang thầm tính toán làm sao mở miệng với hắn.

Cách đó không xa Mộ Dung Trần cùng Mộ Dung Phong và Mộ Dung Vân đang đi tới.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử – Vương gia, vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn vô số vẻ mặt xấu hổ của các nữ nhân, các nàng đều đưa qua cành hoa đào.

Mộ Dung Trần cũng chỉ là lạnh lùng tiêu sái đi qua, vẻ mặt âm trầm không kiên nhẫn.

Phía sau các thiếu nữ đều tỏ vẻ mặt thất vọng nhìn theo bóng lưng của hắn, muốn đem hoa đào đưa cho hai vị Vương gia lại chỉ thấy bọn họ lạnh lùng nhìn các nàng liếc mắt một cái, cái gì vậy? Hoàng huynh không cần? Liền chuyển hướng bọn họ sao?

"Hoàng huynh, huynh không cần bày ra bộ dạng này, huynh nhìn kỹ xem, nói không chừng sẽ tìm thấy người huynh cần". Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói, hắn biết ở trong lòng hoàng huynh cho đến bây giờ vẫn luôn là Liễu Nhu.

"Chính là, quý phủ của hoàng huynh đã năm năm chưa có nữ nhân nào mới đến, lúc nào cũng ở chung với các nàng như vậy huynh không chán ghét sao?" Mộ Dung Vân ở bên cạnh cũng nói.

"Hóa ra các ngươi trăm phương nghìn kế kéo ta tới nơi này là vì chuyện này ư? Ta đây đi trước, ta còn có chuyện phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây làm chuyện nhàm chán". Mộ Dung Trần biết bọn họ là có lòng tốt, không phải là mình không cảm kích mà là không ai có thể thay thế Liễu Nhu.

"Hoàng huynh, nếu đã đến đây rồi cũng đừng có đi sớm vậy, giúp ta, giúp ta tìm mỹ nữ, cũng không phải ý tồi nha". Mộ Dung Phong kéo lại, trong lòng hắn vẫn hy vọng có nhiều loại nữ tử như vậy có thể hấp dẫn ánh mắt của hoàng huynh hắn.

"Đúng vậy không bằng hoàng huynh thay ta chọn lựa đi". Mộ Dung Vân cũng thông minh giữ chặt một cái cánh tay của hắn, không còn cách nào khác, đây là chỉ thị của Ngũ hoàng huynh mà.

"Các ngươi nghĩ ta rảnh rỗi như vậy à?". Mộ Dung Trần tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn cùng bọn họ tiếp tục đi lên phía trước.

Dọc theo đường đi không ít cô gái đều muốn tung khăn thêu hoa biểu đạt tình cảm ái mộ nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt kia âm trầm đã bị hù dọa làm cho bàn tay các nàng sớm rụt trở về, nghe nói qua Tam vương gia mặc dù là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử nhưng lại lãnh khốc vô tình.

"Hoàng huynh, huynh không chọn cũng không cần bày vẻ mặt âm trầm dọa người như vậy được không?" Mộ Dung Phong bất đắc dĩ nói.

"Hoàng huynh cười một cái được không? Huynh xem, mỹ nữ đều bị huynh dọa chạy hết rồi". Mộ Dung Vân cũng trêu chọc.

"Các ngươi tự quản mình cho tốt là được rồi. Dọa chạy mất? Vậy các ngươi tự mình đi đi". Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn bọn họ, tâm tư bọn họ là gì chính mình vẫn chưa rõ sao?

Ai... Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu một cái. Mộ Dung Vân đột nhiên phát hiện Mộ Dung Vũ đi ở phía trước, bên cạnh hắn còn thoáng có bóng dáng một nữ nhân xa lạ, cảm thấy kinh ngạc mang theo vài phần hứng thú hỏi: "Hoàng huynh, các huynh xem nữ tử bên người Thập tứ đệ là ai?"

Mộ Dung Phong nghe được hắn nói như vậy liền nhìn thấy bóng dáng nữ tử rất mảnh khảnh, lắc lắc đầu nói: "Không quen biết".

"Chúng ta đi đến đấy xem trộm đi, tiểu tử này rốt cục nghĩ thông suốt rồi ư". Mộ Dung Vân hưng phấn đề nghị, hắn cũng muốn biết là dạng nữ tử nào mà có khả năng mà hấp dẫn được Thập tứ đệ.

*****

"Không nên, đừng quấy rầy bọn họ." Mộ Dung Trần phản đối, dù sao, ai cũng không muốn bị quấy rầy.

"Hoàng huynh, ta chưa nói đi quấy rầy bọn họ, ta chỉ nói là vụng trộm đi theo phía sau, nhìn xem nữ tử thế nào có thể làm cho Thập tứ đệ của chúng ta động tâm thôi, các ngươi không đi, ta tự mình đi". Mộ Dung Vân nói xong liền đi về trước.

"Hoàng huynh chúng ta cũng qua đi, bằng không tiểu tử Thập nhị này nhất định sẽ làm bọn họ xấu hổ sượng mặt mới thôi." Mộ Dung Phong nói.

"Đi". Mộ Dung Trần đương nhiên hiểu được tiểu tử Thập nhị này nhất định sẽ làm như vậy, vì Thập tứ đệ, chỉ có thể ngăn cản hắn lại.

************************************~~

Trong mắt Mộ Dung Vũ đều là nàng, tuy rằng yên lặng đi lên phía trước nhưng chỉ cần đi cùng nàng, được ở cùng một chỗ, thì trong lòng liền cảm thấy rất hạnh phúc.

Trong lòng Cung Tuyết Thiến lại phiền toái nên mở miệng như thế nào? Nên mở miệng như thế nào? Nhưng chắc chắn là nàng phải nói rõ rang, nếu đã tránh không khỏi, vậy nói sớm tốt hơn, đột nhiên, nàng dừng bước đi đến bên một cây đào với tay liền bẻ một nhánh hoa.

Nhìn nàng bẻ gẫy nhành hoa đào, Mộ Dung Vũ tim đập nhanh, lập tức sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Phía sau, ba vị Vương gia nhà Mộ Dung nhìn thấy bọn họ dừng bước vội trốn phía sau thân cây hoa đào.

"Vương gia, thực xin lỗi". Cung Tuyết Thiến trong tay cầm cành hoa đào, hít thật sâu mới lên tiếng đem cành hoa đào trong tay mình đưa cho hắn, chắc hẳn là hắn sẽ hiểu ý tứ của mình. (Lẽ ra như lời Tiểu Vân đã nói ở chap 48, phải tặng hoa mai mới là từ chối tình ý của người khác, không hiểu sao trong bản Trung lại là hoa đào T_T)

"Vì sao? Không phải nàng đã nhận lời mời của ta sao?" Mộ Dung Vũ sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vì sao nàng lại muốn cự tuyệt?

"Thực xin lỗi! thật sự xin lỗi, nếu ta nói ta không biết lễ hội hoa đào này có ý nghĩa như vậy, ngươi có tin không? Mặc kệ ngươi tin hay không tin? Ta thật sự không biết. Sau khi tiểu Vân nói lại với ta, ta mới biết được". Cung Tuyết Thiến giải thích, mặc dù là như vậy nàng vẫn cảm thấy thực xin lỗi hắn.

"Tâm Nghi, cho dù nàng không hiểu nhưng nàng đã rời khỏi Vương Phủ, vì sao không thể đón nhận ta?" Mộ Dung Vũ dường như còn ôm một tia hi vọng.

Mà trốn ở sau thân cây hoa đào, ba người cũng không hẹn đồng thời sửng sốt. Tâm Nghi, Mạnh Tâm Nghi... thì ra là nàng? Mắt Mộ Dung Trần hơi híp lại một chút.

"Vương gia, đây là hai việc khác nhau." Cung Tuyết Thiến không biết nên giải thích cho hắn như thế nào, hắn mới hiểu.

"Tâm Nghi, cho đến bây giờ người mà trong lòng ngươi thích vẫn là hoàng huynh ư?" Mộ Dung Vũ chịu đựng từng chữ, đau lòng tự hỏi, hắn thầm nghĩ đến khả năng này.

Tránh ở phía sau cây hoa đào, Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân không khỏi quay đầu nhìn phía Mộ Dung Trần. Hắn sắc mặt âm trầm chờ nàng trả lời.

Cung Tuyết Thiến bối rối, nàng nên trả lời như thế nào? Có điều lúc này có vẻ như đây cũng là cái cớ rất tốt, nếu như mình thừa nhận như vậy, hắn sẽ chết tâm, huống chi người nào cũng biết chính mình lúc mười tuổi đã bắt đầu thích Mộ Dung Trần, thôi cứ quyết định như vậy đi, nhìn hắn thừa nhận: "Phải, người ta thích là hắn."

"Ngươi thật sự vẫn thích hoàng huynh?" Sắc mặt Mộ Dung Vũ khó coi đến cực điểm, lại thắc mắc nhìn nàng: "Nếu thích huynh ấy thì tại sao phải rời khỏi huynh ấy? Nàng làm vậy không phải là rất mâu thuẫn sao?"

*****

"Chính là bởi vì thích hắn nên ta mới rời khỏi hắn." Cung Tuyết Thiến mỉm cười nói.

"Vậy là có ý gì?" Mộ Dung Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

Ba vị Vương gia phía sau lại sửng sốt, dường như lần đầu tiên nghe thấy giải thích kỳ lạ như vậy, thích nên mới rời đi sao?

Mộ Dung Trần nhíu mày nghi hoặc, năm năm trước vì gả cho chính mình đã lao tâm tổn trí, hiện tại lại bởi vì thích cho nên mới rời đi, như thế rất mâu thuẫn, nàng lại có chủ ý gì?

"Rất đơn giản, ai cũng biết ta lúc mười tuổi liền thích hắn, gả cho hắn làm tiểu thiếp nhưng thời điểm ta còn nhỏ hoàn toàn không hiểu hoặc là không rõ cái gì là tiểu thiếp, cũng không hiểu được yêu thích lẫn nhau là như thế nào, chỉ biết là làm như vậy có thể được ở bên hắn, sau khi tới vương phủ, xảy ra rất nhiều chuyện cũng cho ta hiểu được rất nhiều, sau khi trưởng thành lại biết hắn có mười mấy nữ nhân, tuy rằng thích hắn nhưng ta càng hiểu được chính mình sẽ không thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục được, cho nên ta quyết định rời khỏi vương phủ, kỳ thực thích hắn cũng không nhất định phải gả cho hắn, chỉ cần biết rằng hắn vẫn hạnh phúc, khỏe mạnh là được, quan trọng là hắn cũng không thích ta, cho nên lựa chọn rời đi là tốt nhất." Cung Tuyết Thiến một hơi giải đáp hết thắc mắc trong lòng hắn.

"Tâm Nghi, ta sẽ không uỷ khuất nàng, ta nói rồi, muốn nànglàm Vương phi của ta." Mộ Dung Vũ kích động cầm lấy tay nàng, nữ tử tốt như vậy hắn sẽ không bỏ qua.

Phía sau, trong lòng ba vị Vương gia kia nhất thời tức giận, thì ra nàng nói nhiều như vậy là muốn nhắm đến vị trí Vương phi.

"Vương gia, người hiểu lầm ý của ta, ta phải đi không phải vì thân phận, lại càng không muốn làm Vương phi, ta chỉ xem ngươi như bằng hữu, một bằng hữu tốt." Cung Tuyết Thiến nói rõ ràng cho hắn hiểu, hy vọng hắn có thể chết tâm.

"Nàng đã coi ta là bằng hữu vì sao lúc trước muốn hôn ta?" Mộ Dung Vũ ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi.

"Hôn ngươi?" Cung Tuyết Thiến nghi hoặc một chút đột nhiên hiểu được thì ra hắn là vì vậy, khoé môi khẽ cười nói: "Ta không phải hôn ngươi mà là ta cứu ngươi bởi vì lúc ấy ngươi hôn mê, ta chỉ hô hấp nhân tạo cho ngươi" Tuy biết rằng hắn nghe không hiểu nhưng nàng vẫn giải thích.

"Hô hấp nhân tạo? Là cái gì vậy?" Mộ Dung Vũ quả nhiên nghi hoặc hỏi.

"Chính là một phương pháp cứu người" Với nghi ngờ của hắn, Cung Tuyết Thiến chỉ trả lời đơn giản, nếu nàng không giải thích cho hắn hiểu được, chỉ sợ vấn đề ngày càng phức tạp.

"Phương pháp cứu người. Còn có phương pháp như vậy sao?" Mộ Dung Vũ hiển nhiên không thể tin tưởng, còn nghĩ đến cùng lắm đây là một cái cớ của nàng.

Vài người kia cũng cùng hoài nghi lời nói của nàng, không thể tin được hôn mà cũng có thể cứu người.

"Nàng học được ở đâu vậy?" Mộ Dung Vũ lại hỏi, nếu thật là như vậy hắn sẽ đi tìm xem xem.

"Ta quên rồi, chỉ nhớ rõ trước đây nhìn thấy một người như vậy cứu một người rơi xuống nước, ta cũng thấy kỳ quái lại hỏi thì hắn nói nắm cái mũi người hôn mê rồi thổi khí, bởi vì ấn tượng khắc lại quá sâu, cho nên vào thời điểm ngươi hôn mê ta mặc kệ hữu dụng hay vô dụng cứ thử xem sao." Cung Tuyết Thiến nói dối, đến như vậy hắn sẽ không thể nào tra ra.

"Hóa ra là như vậy" Mộ Dung Vũ có chút thất vọng, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng sự việc.

*****

"Vũ, ta thật sự xem ngươi như bằng hữu, bằng hữu tốt nhất" Cung Tuyết Thiến kêu tên của hắn, nhìn hắn không nghĩ hắn lại thương tâm khổ sở như vậy.

"Tâm Nghi." Mộ Dung Vũ nhìn nàng có chút kinh hỉ, nàng kêu tên mình, không phải nàng đối với mình không có một chút hảo cảm, mặc kệ thế nào? Đây là khởi đầu tốt."Ta nguyện ý làm bằng hữu của nàng." Nếu nàng đã nói như vậy, vậy cứ làm bằng hữu, hắn sẽ chậm rãi từng chút từng chút làm nàng cảm động, hắn đã chờ năm năm, nên cũng không ngại chờ thêm vài năm, một ngày nào đó nàng sẽ thích chính mình.

"Cám ơn, cám ơn ngươi" Cung Tuyết Thiến thở phào, tâm tình lập tức thoải mái hơn.

"Tâm Nghi, nàng hát cho ta nghe đi, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng chính là nghe được nàng đang hát." Mộ Dung Vũ nói sang chuyện khác.

"Được, ngươi muốn nghe hát gì?" Cung Tuyết Thiến vui vẻ đồng ý, nếu ca hát có thể biểu đạt lời xin lỗi thì không chỉ một bài mà một trăm bài nàng cũng nguyện ý.

"Tuỳ nàng đi, chỉ cần nàng hát ta đều thích nghe" Mộ Dung Vũ nói.

"Bao năm tháng qua, có một người từng trải qua bao gió mưa, nước mắt và sai lầm, và biết bao điều gian khổ không nhớ hết. Khi thật sự yêu thương thì mới hiểu sự cô đơn, biết vượt qua gian khổ để vươn lên, rồi cuối cùng bạn sẽ mãi trong tim tôi."

Cung Tuyết Thiến hát bài Bằng hữu của Châu Hoa Kiện. (Mag: Bài này mình thích nhất nè, có soái ca nào thích nghe ta hát không ta? ^^ Quinn: đừng đầu độc soái ca trong PDG chứ ^^)

Ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Vũ mang theo chút ảm đạm nhìn chằm chằm nàng, một nữ tử vừa thông minh vừa xinh đẹp, không thích mình lại thích hoàng huynh, hắn thật sự có chút ghen tỵ với hoàng huynh.

Núp ở phía sau mặt mọi người khiếp sợ khi nghe tiếng ca tuyệt vời, Mộ Dung Trần lại không thể tưởng tượng, nàng lại có thể cự tuyệt làm Vương phi, trong ấn tượng xuất hiện vẻ quật cường khư khư cố chấp, làm việc không từ thủ đoạn, sau đó lại xuất hiện vẻ mặt ngây thơ ở trước mắt, hắn có chút không hiểu nàng.

"Bạn ơi, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa. Một tiếng bằng hữu, bạn có biết không? Dù có đau, có khổ, có đi đến đâu cũng có tôi bên cạnh bạn."

Cung Tuyết Thiến chậm rãi kết thúc bài hát, ánh mắt chân thành nhìn hắn: "Bằng hữu, ngươi hiểu không?"

"Ta hiểu, nàng xem ta là bằng hữu của nàng." Mộ Dung Vũ trong lòng có chút đau xót nhìn đoá hoa bay xuống qua người hắn, nàng xinh đẹp tựa như một đoá hoa đào tiên tử, làm cho người ta mơ hồ. không tự chủ được, hắn đi tới hái xuống một đóa hoa đào, cài lên tóc nàng. Có thể làm bằng hữu của nàng cũng là may mắn.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt, sau đó thản nhiên cười: "Cám ơn."

Nhìn nụ cười rực rỡ, hắn không khỏi thốt ra: "Nàng biết không? Ta thật sự ghen tỵ với hoàng huynh, có nàng thương huynh ấy mà huynh ấy lại để mất đi, không biết quý trọng."

"Người yêu hắn nhiều lắm, huống chi hắn muốn dạng nữ nhân gì mà không có? Mà ta không có giá trị gì để hắn yêu thích, có điều ta cũng đã muốn buông xuôi, lạm tình mười mấy tiểu thiếp như vậy, hắn có quý trọng ai đâu." Cung Tuyết Thiến hạ thấp mình nói, nàng sẽ không để ý hắn đối đãi với mình ra sao, bởi vì nàng hoàn toàn không có thương hắn.

Lạm tình? Mộ Dung Phong cùng Mộ Dung Vân thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe được có người nói hoàng huynh lạm tình.

Sắc mặt Mộ Dung Trần âm trầm, Mạnh Tâm Nghi, thì ra ngươi là vì nguyên nhân này mới rời đi vương phủ, vốn tưởng rằng qua năm năm ngươi đã trưởng thành không ngờ ngươi cư nhiên so với trước kia càng quá phận.

"Không, không phải, ngươi hiểu lầm hoàng huynh rồi, huynh ấy không phải kẻ lạm tình, trong lòng huynh ấy có nỗi khổ." Mộ Dung Vũ đột nhiên nói.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt "Có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn có chuyện gì không muốn người khác biết."

*****

Hả?Cung Tuyết Thiến sửng sốt "Có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn có chuyện cũ gì không muốn người khác biết."

"Trước kia hoàng huynh có yêu một nữ tử rất sâu đậm, bọn họ thực sự yêu nhau nhưng sau đó không biết vì chuyện gì mà nàng ta lại qua đời, kể từ đó về sau hoàng huynh liền thay đổi, tính tình trở nên có chút lãnh khốc, trên mặt huynh ấy cũng rất ít khi nhìn thấy nụ cươi, mặc dù huynh ấy có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng người nào huynh ấy cũng yêu, bởi vì tâm tư huynh ấy đã đi theo nàng ta mất rồi." Mộ Dung Vũ nói, nỗi thống khổ trong lòng hoàng huynh thì chỉ có bọn họ biết mà thôi.

"Không thương sao lại còn cưới nhiều như vậy, chẳng phải yêu lại càng không được sao, cho dù là có nhu cầu cũng không cần tìm nhiều nữ nhân như vậy, lạm tình chính là lạm tình, ngươi không cần thay hắn giải thích, dù sao chuyện này cũng không có liên quan đến ta." Giọng điệu không chút đồng tình kèm thêm chút châm biếm của Cung Tuyết Thiến vang lên.

Núp ở phía sau, Mộ Dung Phong và Mộ Dung Vân nhìn thấy Mộ Dung Trần đứng ở bên cạnh sắc mặt âm trầm biến thành màu đen, phía sau có cảm giác lạnh xương sống, Mạnh Tâm Nghi này chết chắc rồi, chỉ sợ chính bản thân nàng ta còn không biết.

Lạm tình? Trong lòng Mộ Dung Trần âm thầm cười lạnh, hắn hy vọng hắn có thể lạm tình, nếu thực sự lạm tình hắn sẽ không phải thống khổ như thế, tiểu thiếp nhiều thì thế nào? Trong mắt hắn, bọn họ chẳng qua là nữ nhân để cho bản thân giải quyết nhu cầu khi cần mà thôi, hắn thậm chí cũng không thèm để ý đến bộ dạng của bọn họ là bộ dạng gì nữa.

Nhưng mà hắn thật không ngờ Thập tứ đệ lại có thể đem chuyện mà mọi người đều ngậm miệng không đề cập tới, nói cho nàng biết.

Mộ Dung Vũ kinh ngạc nhìn nàng, nàng vừa mới nói cái gì? Nhu cầu? Lời nói như vậy làm sao nàng lại có thể nói ra miệng?

"Làm sao vậy? Tại sao lại nhìn ta như thế?" Cung Tuyết Thiến thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình nên khó hiểu hỏi.

"Không có gì!" Sắc mặt Mộ Dung Vũ đỏ lên, cố gắng che đậy. Sao nàng lại không biết xấu hổ mà còn hỏi.

Cung Tuyết Thiến nhăn mặt nhíu mày một chút, hắn đỏ mặt cái gì chứ? Bộ mình có nói gì sai à? Sao nàng không phát hiện ra.

"Ta với nàng đi dạo một chút, chuyên tâm xem hoa đào, như vậy có khi lại tránh được nhiều rắc rối." Mộ Dung Vũ lên tiếng, giấu trái tim mất mát vào tận đáy lòng.

"Ừ, được." Cung Tuyết Thiến không hề cự tuyệt bởi vì hắn nói rất đúng, nàng không muốn cự tuyệt khi người khác mời mình đi xem hoa đào.

Chờ cho bọn họ chậm rãi đi xa, mấy vị Vương gia của dòng họ Mộ Dung mới từ phía sau bước ra.

"Ngũ hoàng huynh, Thập tứ đệ có phải rất si tình hay không? Nó vẫn còn thương thương nhớ nhớ nàng Mạnh Tâm Nghi này? Nhưng nàng ta cũng thật sự không biết điều, Vương phi mà nàng ta cũng không muốn làm. Nàng ta nghĩ mình là ai?" Mộ Dung Vân có chút tức giận, bất bình nói.

"Thập nhị đệ." Mộ Dung Phong gằn giọng nói.

"Vốn là vậy mà." Mộ Dung Vân không phục sau đó lại nói: "Tam hoàng huynh, tại sao huynh lại thả nàng ra khỏi phủ, không phải nhốt nàng ở Vương phủ rất tốt sao? Như vậy đỡ phải khiến Thập tứ đệ thần hồn điên đảo."

Sắc mặt Mộ Dung Trần khó coi, hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn bị dọa, lập tức ngậm miệng, nhưng lại chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp: "Ta đi tìm Thập tứ đệ." Hắn chính là không muốn Thập tứ đệ đi thích loại nữ nhân kia.

Vừa nói xong, liền chạy ra ngoài nhanh như chớp.

"Hoàng huynh, đệ đi xem nó." Mộ Dung Phong cũng chạy nhanh đuổi theo, trong lòng sợ hắn làm cho Mạnh Tâm Nghi mất mặt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-210)