Truyện:Tiểu Thiếp Vị Thành Niên - Chương 121

Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Trọn bộ 210 chương
Chương 121
Lời đồn đại nổi lên bốn phía
0.00
(0 votes)


Chương (1-210)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong một gian phòng khác, Mộ Dung Trần, Mộ Dung Phong, Mộ Dung Vân và Mộ Dung Vũ đang uống rượu, nghe thấy bọn họ đang không ngừng bàn luận chuyện cười, sắc mặt liền trở nên âm trầm.

"Bọn chúng phản rồi, cả gan dám bàn luận việc nhà của hoàng thất trước mặt mọi người, đệ muốn tống bọn chúng vào nhà lao để trừng trị." Mộ Dung Vân nghe không nổi nữa, vỗ bàn một cái, vẻ mặt phẫn nộ, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Mộ Dung Phong liền giữ chặt cánh tay hắn, nói: "Thập nhị đệ, đừng kích động, đệ có thể tống bọn chúng vào nhà lao, nhưng có thể giam tất cả mọi người vào nhà lao không?"

"Cho dù không thể giam tất cả vào nhà lao nhưng cũng không thể để bọn chúng coi chuyện này như mấy chuyện cười trà dư tửu hậu (chỉ những câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu) mà nói được." Mộ Dung Vân phẫn nộ nắm chặt tay.

"Ở đây người nhiều như vậy, dân chúng nhiều như vậy, làm sao đệ có thể ngăn được miệng của bọn họ? Chẳng lẽ đệ muốn giết tất cả bọn họ sao?" Mộ Dung Phong hỏi hắn, hắn chính là quá kích động.

"Đệ...." Mộ Dung Vân lập tức nghẹn lời.

"Thập nhị đệ, ngồi xuống." Mộ Dung Trần mang sắc mặt âm trầm, ra lệnh.

"Hoàng huynh...." Mộ Dung Vân vẫn muốn xông ra.

"Ngồi xuống." Giọng điệu của Mộ Dung Trần rất uy nghiêm.

Lúc này Mộ Dung Vân mới không cam lòng ngồi xuống.

"Hoàng huynh...." Mộ Dung Vũ cũng mang theo sắc mặt khó coi, kêu lên, cho dù là chuyện gì thì hắn cũng bị liên lụy vào, hắn muốn giải thích với hoàng huynh.

"Thập tứ đệ." Mộ Dung Phong đột nhiên gọi hắn, lắc đầu với hắn, ý bảo hắn đừng nói gì cả.

Khóe môi của Mộ Dung Vũ giật giật nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói.

"Hoàng huynh, sao bọn họ lại biết được chuyện trong Vương phủ của huynh?" Mộ Dung Vân đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Mộ Dung Trần càng thêm âm trầm.

Mộ Dung Phong im lặng suy nghĩ một lát, rồi mới lên tiếng: "Đệ nghĩ hẳn là có người cố ý làm như vậy. Nhưng mà mục đích của hắn là gì? Làm tổn hại đến danh dự của hoàng huynh hay là Mạnh Tâm Nghi?" Mộ Dung Vũ cũng trở nên trầm tư, hắn thật sự không nghĩ ra ai lại có thể làm như vậy? Mục đích là gì? Lẽ nào là nhằm vào Mạnh Tâm Nghi?

"Mọi người nghĩ quá nhiều rồi, theo đệ thấy thì nói không chừng chính là nữ nhân kia tự tung lời đồn để khiến hoàng huynh không thể không hưu nàng." Mộ Dung Vân liếc nhìn bọn họ một cái, không cho là đúng nói.

"Thập nhị đệ, đệ nghĩ quá đơn giản rồi, việc này là không thể. Chính nàng tự tung lời đồn sao? Chẳng lẽ nàng không cần danh dự của mình sao? Nói mình như vậy, căn cứ theo lẽ thường thì sau khi hoàng huynh nghe được sẽ không chút do dự hưu nàng, nhưng hoàng huynh vốn đã định hưu nàng rồi, nàng làm như vậy không phải là đang làm điều thừa sao?" Mộ Dung Phong lắc đầu nói.

"Vậy thì là ai? Không thể là hoàng huynh tự làm được, càng không thể là thập tứ đệ, lẽ nào là Cơ Tinh Hồn sao?" Mộ Dung Vân cũng nghi ngờ.

"Không phải đâu, Cơ Tinh Hồn không có lý do làm như vậy." Mộ Dung Phong lại lắc đầu.

Nhưng Mộ Dung Trần lại đột nhiên đứng dậy, không nói một lời, sắc mặt xanh mét khác thường, phẫn nộ rời khỏi tửu lâu.

"Hoàng huynh...." Mộ Dung Vũ vừa định đuổi theo ra ngoài thì đã bị Mộ Dung Phong ngăn cản: "Thập tứ đệ, để hoàng huynh đi đi, tốt nhất bây giờ đệ không nên quan tâm, không nên xen vào, hiểu không?"

Mộ Dung Vũ dừng bước, thật ra hắn đang lo lắng rằng hoàng huynh nghe thấy những chuyện này rồi có đi làm phiền Mạnh Tâm Nghi hay không?

Tuyết Uyển.

Cung Tuyết Thiến dùng tay chống cằm, ngồi ở bên bàn ngẩn người.

Cơ Tinh Hồn liền ôm lấy nàng từ phía sau, yêu nghiệt hỏi: "Bảo bối, có phải đang nhớ ta hay không?"

"Cơ Tinh Hồn, ngươi vào bằng cách nào?" Cung Tuyết Thiến không có chút bất ngờ nào, trừ hắn ra thì không có ai lớn mật dám ôm nàng như vậy.

"Ta đương nhiên là đi vào rồi, lẽ nào nàng nghĩ ta bay vào?" Ánh mắt yêu mị của Cơ Tinh Hồn nhìn thẳng vào nàng.

Cung Tuyết Thiến liền trừng mắt liếc hắn một cái, biết rằng hắn vốn không đứng đắn nên nàng lờ đi, trực tiếp hỏi: "Lâu rồi ngươi không tới, sao hôm nay lại tới?" Từ lần đó đến nay, hắn vẫn chưa tới thêm lần nào.

"Đương nhiên là phải ra ngoài làm việc rồi, bằng không nàng nghĩ rằng ta ăn gì? Uống gì? Dùng gì chứ? Sao, nhớ ta sao?" Cơ Tinh cười yêu nghiệt, lấy tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

"Vậy sao? Ta còn tưởng ngươi là tiểu bạch kiểm (trai bao), ăn cơm dẻo nha. Nhưng mà ngươi không ăn cơm dẻo cũng thật tiếc cho khuôn mặt này." Cung Tuyết Thiến giả vờ tiếc hận nói.

"Tiểu bạch kiểm? Ăn cơm dẻo? Có ý gì?" Cơ Tình Hồn sửng sốt, không rõ nhìn nàng.

"Ha ha ha ha." Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười rộ lên.

"Cười cái gì? Nói cho ta biết có ý gì đi?" Cơ Tinh Hồn nheo mắt, dựa vào cảm giác hắn liền biết không phải là lời hay ho gì.

"Ngươi thật sự muốn biết." Cung Tuyết Thiến mím môi hỏi.

"Nói nhảm, mau nói cho ta biết đi." Cơ Tinh Hồn ôm nàng nói.

"Được, vậy ta cho ngươi biết, tiểu bạch kiểm, ăn cơm dẻo chính là những nam nhân ỷ vào việc mình có dung mạo anh tuấn khôi ngô, dựa vào nữ nhân mà sống. Ngươi nói xem, với khuôn mặt này của ngươi mà không ăn cơm dẻo thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao." Cung Tuyết Thiến cố ý dùng ngón tay lướt qua mặt hắn.

"Bảo bối nói rất đúng, đúng là ta thật xin lỗi khuôn mặt này của mình, cho nên ta quyết định từ hôm nay trở đi, ta sẽ sống dựa vào nàng. Nàng phải chịu trách nhiệm với ta, sau này ta sẽ dựa vào nàng nuôi ta." Cơ Tinh Hồn nói xong liền nhấc đầu tựa vào trước ngực nàng, cố ý ăn đậu hũ.

"Cơ Tinh Hồn." Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận liền đẩy hắn ra.

"Sao vậy, bảo bối?" Cơ Tinh Hồn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ đùa cợt.

Cung Tuyết Thiến tức giận trừng mắt liếc hắn một cái rồi nói: "Có việc gì thì nói mau, không có việc gì thì lăn đi." Nàng sợ hắn lại bị người của Vương phủ phát hiện.

"Bảo bối thật sự không biết ta tới làm gì?" Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi.

"Ngươi không nói sao ta biết được." Cung Tuyết Thiến tức giận nói.

Cơ Tinh Hồn nhìn nàng chằm chằm, thấy dáng vẻ của nàng không giống như đang nói dối, mới bật cười, ôm eo nàng nói: "Mọi người bên ngoài đều đã biết rằng tiểu thiếp của Vương gia vội vã muốn Vương gia hưu mình, sau đó ở cùng với Cơ Tinh Hồn, sao nàng lại có thể không biết?"

"Cái gì?" Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không tin nhìn hắn.

*****

"Sao? Không tin? Còn có người càng quá đáng hơn, nói nàng và thập tứ Vương gia yêu đương vụng trộm, sau khi nàng rời khỏi Vương phủ thì sẽ không kiêng dè gì mà ở cùng hắn." Cơ Tinh Hồn lại nói những lời khiến người ta kinh hãi.

Cung Tuyết Thiến thiếu chút nữa ngất xỉu, trừng to mắt, nhìn hắn hỏi: "Ngươi nghe ai nói vậy?" Bịa chuyện quá đáng thật.

"Mọi người ở ngoài kia đều nói như vậy, còn về phần ai nói thì không thể kiểm chứng được nữa. Dù sao theo ta dự đoán thì qua ngày hôm nay, chỉ sợ toàn bộ mọi người trong kinh thành sẽ biết, nàng cũng nổi danh." Cơ Tinh Hồn buông tay ra nói.

"Mọi người ở ngoài kia đều nói như vậy?" Đầu của Cung Tuyết Thiến như muốn nổ tung, tại sao lại như vậy? Ai lại cố ý muốn làm như vậy?

"Bảo bối, không phải nàng tự nói ra sao?" Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, thật ra hắn cũng đang nghi ngờ ai đã tung ra tin này.

"Ta cũng không có bệnh, đang yên đang lành không có việc gì sao ta lại tự làm tổn hại đến danh dự của mình chứ, hơn nữa ngươi thì có gì tốt? Một kẻ phong lưu, sao ta lại vội vã muốn nhảy vào vòng tay của ngươi chứ? Còn có Mộ Dung Vũ nữa, hắn là đệ đệ của Mộ Dung Trần, cho dù ta muốn thì đoán chừng hắn cũng không muốn. Ai lại nhàm chán như vậy, tung ra những tin đồn kiểu này?" Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái.

"Ai tung không quan trọng, nhưng mà, ta không ngại cũng rất chờ mong bảo bối nhảy vào vòng tay ôm ấp của ta." Cơ Tinh Hồn cười yêu mị nói.

Cung Tuyết Thiến hung hăng lườm hắn một cái, không xác định hỏi: "Ngươi thật sự nghe thấy mọi người ngoài kia đều nói vậy sao?"

"Lẽ nào ta còn lừa bảo bối sao?" Cơ Tinh Hồn hơi bất mãn vì sự hoài nghi của nàng.

Cung Tuyết Thiến cười nhạo một cái: "Không sao cả, dù sao thì nếu ngươi lờ đi lời đồn đại thì nó tự nhiên sẽ bị người ta quên lãng."

"Bảo bối, nghe nói Vương gia muốn thành thân với quận chúa nên sẽ hưu những tiểu thiếp trong Vương phủ, cũng bao gồm cả nàng sao?" Cơ Tinh Hồn đột nhiên nghiêm túc hỏi, lúc nghe được lời đồn hắn vẫn hơi hoài nghi, bởi vì ngày đó hắn thấy được ham muốn giữ lấy nàng trong mắt Mộ Dung Trần.

"Ừ, quận chúa là nữ tử Vương gia đã yêu rất nhiều năm, ta đang đợi hưu thư, nhưng mà không biết tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy." Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.

"Thì ra lời đồn cũng có phần thật, nhưng mà như vậy cũng tốt, chúng ta cứ đơn giản thuận theo lời đồn này đi, bảo bối gả cho ta là được." Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói.

"Cơ Tinh Hồn, ngươi nghĩ hay thật." Cung Tuyết Thiến liếc xéo hắn một cái.

"Bảo bối, ta còn nghĩ hay hơn nữa nha, sau này chúng ta sinh thêm một đứa bé, chẳng phải sẽ rất hoàn mỹ sao?" Cơ Tinh Hồn lại cố ý nói.

"Cơ Tinh Hồn, ngươi điên rồi, nếu không có việc gì thì mau lăn đi." Cung Tuyết Thiến đụng phải hắn liền không có cách nào cả, chỉ có thể thẳng thừng đuổi hắn đi.

"Bảo bối, người ta thật vất vả mới đến được một lần, nàng cứ phải đối xử với tình nhân của mình như vậy sao?" Cơ Tinh Hồn bày ra dáng vẻ thật bi thương nhìn nàng.

"Thật vất vả? Hình như đối với ngươi là cực kỳ dễ dàng nha." Cung Tuyết Thiến liếc mắt trừng hắn.

"Bảo bối, nhưng dù sao thì cũng phải được thưởng chứ." Cơ Tinh Hồn tới gần nàng, mờ ám nói.

"Được rồi." Cung Tuyết Thiến đáp ứng rất sảng khoái, khẽ dựa vào sát hắn rồi lập tức giơ chân lên hung hăng đá về phía hắn.

Cơ Tinh Hồn liền đưa tay lên cầm lấy bàn chân đang đá tới của nàng, rồi thoáng cái đã kéo nàng vào trong lòng: "Bảo bối, sự bày tỏ của nàng thật là có chút đặc biệt."

Rầm.... cửa lập tức bị phá ra, Mộ Dung Trần đi vào liền nhìn thấy nàng đang nằm trong lòng Cơ Tinh Hồn với dáng vẻ cực kỳ mờ ám, sắc mặt vốn âm trầm lại càng thêm phẫn nộ, bàn tay nắm chặt lại.

Hắn đột nhiên xông vào khiến Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nằm ở trong lòng Cơ Tinh Hồn, quên luôn phải đứng dậy.

"Bảo bối, xem ra lần nào ta chọn thời gian vào Vương phủ đều không hợp, lần nào cũng vừa vặn bị bắt." Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói nhưng không hề có chút sợ hãi nào, trong mắt còn mang theo sự khiêu khích.

"Cơ Tinh Hồn, ngươi thật đúng là không sợ chết." Ánh mắt như muốn cắn nuốt người của Mộ Dung Trần bắn thẳng về phía hắn.

"Vương gia yên tâm, mạng của ta rất lớn, người muốn ta chết nhiều vô cùng nhưng không ai có thể giết ta." Ánh mắt yêu nghiệt của Cơ Tinh Hồn mang theo sự lãnh khốc.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp ý thứ được rằng trong lúc vô ý mình đã bị hắn kéo ngã, liền vội vàng đứng dậy từ trong ngực hắn, nói: "Cơ Tinh Hồn, ngươi mau đi đi." Nàng sợ lại xảy ra việc ngoài ý.

"Được rồi, nếu bảo bối đã nói như vậy thì ta liền đi trước." Tiếng nói của Cơ Tinh Hồn vừa dứt, bóng người cũng liền mất tiêu.

Nhưng mà điều khiến Cung Tuyết Thiến cảm thấy kỳ lạ là Mộ Dung Trần lại không hạ lệnh đuổi giết.

Mộ Dung Trần âm trầm đi về phía nàng từng bước một.

Nhưng nàng vẫn đứng đó, không nhúc nhích, nàng không muốn giải thích, cũng không cần giải thích.

"Mạnh Tâm Nghi, quả nhiên bổn Vương đã quá xem thường ngươi rồi, ngươi lại muốn dùng đến thủ đoạn này để khiến bổn Vương bỏ ngươi sao?" Mộ Dung Trần đột nhiên lấy tay túm lấy vạt áo nàng, lửa giận tràn đầy trong mắt, dường như muốn thiêu đốt nàng.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt: "Ngươi đang nói gì vậy? Thủ đoạn gì chứ?" Nàng thật sự không hiểu gì cả, rõ ràng là nàng không làm gì cả.

"Giả vờ, bây giờ mà vẫn giả vờ sao? Ngươi tung lời đồn đại khắp nơi, làm tổn hại đến danh dự của mình không phải là muốn buộc bổn Vương bỏ ngươi sao?" Bàn tay đang nắm chặt vạt áo của nàng của Mộ Dung Trần run lên lẩy bẩy.

Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, thì ra là hắn đã nghe được lời đồn đại, thì ra hắn nghĩ rằng chính nàng đã tung lời đồn ra ngoài, đột nhiên nàng nở nụ cười, nhìn hắn hỏi: "Ngươi cho rằng những lời đồn đó là do ta tung ra sao? Ngươi cho rằng ta chính là loại người chưa đạt được mục đích thì sẽ không từ một thủ đoạn nào sao?" Hóa ra hắn không hề hiểu nàng dù chỉ chút ít.

"Không phải ngươi tung ra thì sao ngươi lại biết." Mộ Dung Trần hiển nhiên không tin lời của nàng.

"Cơ Tinh Hồn nói cho ta biết." Cung Tuyết Thiến nói thẳng.

"Hắn? Nói không chừng chính hắn là kẻ đã giúp ngươi tung tin đồn ra." Mộ Dung Trần vô cùng giận dữ, ngoài nàng ra thì hắn không nghĩ ra được người thứ hai có lí do làm việc này.

"Tùy ngươi muốn nói sao cũng được. Ta không muốn giải thích." Cung Tuyết Thiến không muốn nói nhiều với hắn, chỉ sợ càng giải thích hắn lại càng không tin.

*****

"Ngươi không muốn giải thích hay không có cách nào giải thích. Mạnh Tâm Nghi, ngươi muốn rời khỏi Vương phủ để ở cùng Cơ Tinh Hồn sao?" Mộ Dung Trần cười lạnh.

"Ta đã nói rồi, lời đồn không phải do ta tung ra, về phần cuộc sống sau khi rời khỏi Vương phủ thì ta vẫn chưa nghĩ tới." Cung Tuyết Thiến thật sự không biết phải nói sao mới khiến hắn hiểu được.

"Chưa nghĩ tới? Chỉ sợ sớm đã nghĩ kỹ rồi." Ánh mắt Mộ Dung Trần lạnh như băng, hoàn toàn không tin tưởng lời nàng.

Cung Tuyết Thiến nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của hắn liền cười lạnh, trái tim co rút từng đợt đau đớn, nhìn hắn nói: "Vương gia, chúng ta nhất định phải đi đến nông nỗi này sao? Coi như chàng đối với ta không có tình, không có yêu, nhưng người ta đã nói "nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm" (một ngày kết làm vợ chồng thì ân tình thắm thiết sẽ kéo dài mãi, trăm ngày kết làm vợ chồng thì ân tình tựa biển sâu). Ta chỉ cầu xin chàng hãy nghĩ đến tình cảm trước kia mà để cho ta âm thầm rời khỏi nơi đây. Huống chi chàng cũng đã đồng ý rằng nếu chàng muốn thành thân với quận chúa thì sẽ cho ta rời đi. Vì sao chúng ta cứ nhất định phải trở mặt thành thù, đối chọi gay gắt?"

Mộ Dung Trần nhìn nàng một hồi lâu rồi đột nhiên buông bàn tay đang túm lấy vạt áo của nàng ra, bá đạo ra lệnh: "Mạnh Tâm Nghi, mặc kệ những lời đồi thổi đó là thật hay giả, là ai tung ra, bổn Vương đã quyết định rồi, bổn Vương sẽ không hưu nàng, quyết định giam cầm nàng ở trong Vương phủ."

"Cái gì?" Cung Tuyết Thiến không thể tin nhìn hắn, hắn nói gì? Giam cầm nàng trong Vương phủ sao?

Mộ Dung Trần thờ ơ nhìn chằm chằm vào nàng rồi nói: "Như vậy đối với ai cũng tốt cả. Mọi người cũng sẽ không bàn luận về Thập tứ đệ nữa."

"Nhưng ngươi có nghĩ cho ta hay không? Dựa vào đâu mà ta phải hi sinh vì các ngươi? Còn nữa, ngươi giam giữ ta ở trong Vương phủ, ngươi không sợ Nhu Nhi của ngươi buồn sao? Để ý sao?" Cung Tuyết Thiến khó nhịn được tức giận trừng mắt nhìn hắn, sao hắn lại có thể muốn giam cầm nàng?

"Mạnh Tâm Nghi, nàng quá đề cao bản thân mình rồi, sẽ không có ai quan tâm đến nàng đâu, nếu cần hi sinh thì nhất định phải hi sinh nàng. Về phần Nhu Nhi, nàng cũng có thể yên tâm. Bổn Vương đã nói là giam cầm nàng, tuy thân phận của nàng vẫn là tiểu thiếp của bổn Vương nhưng bổn Vương sẽ không đụng vào nàng nữa. Như vậy, Nhu Nhi còn để ý sao?" Mộ Dung Trần dường như lãnh khốc tuyệt tình nói.

"Ngươi...." Cung Tuyết Thiến tức giận đến mức thân mình đều phát run, nàng không ngờ rằng hắn lại đê tiện như vậy, muốn cầm tù nàng. Nước mắt liền ngăn không được mà rơi xuống. Đây là người nàng yêu sao?

Mộ Dung Trần nhìn thấy nước mắt của nàng, trong lòng nhất thời dao động, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi rời khỏi Vương phủ nàng sẽ lao vào vòng ôm của Cơ Tinh Hồn hắn liền nhẫn tâm, tình nguyện giam cầm nàng trong Vương phủ, cầm tù nàng ở bên cạnh mình.

"Ha ha ha ha." Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười như điên, mặc cho nước mắt trên mặt vẫn không ngừng chảy xuống.

"Nàng cười cái gì? Nàng điên rồi." Ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Trần chiếu thẳng vào nàng, trong lòng hắn cũng đang không ngừng tự hỏi, mình làm như vậy có đúng không?

"Mộ Dung Trần, ta đang cười ngươi đấy, cười ngươi đã yêu ta nhưng lại không dám thừa nhận, không muốn cho ta đi nhưng lại chỉ có thể dùng biện pháp đê tiện đó để giữ ta lại, ngươi nói nha, chỉ cần ngươi nói yêu ta, ta sẽ cam tâm tình nguyện ở lại đây." Cung Tuyết Thiến bước tới gần hắn, cứ một câu lại càng tới sát hắn.

"Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương không yêu nàng, người bổn Vương yêu chính là Nhu Nhi, không cho nàng rời khỏi là bởi vì không muốn vì nàng mà khiến thập tứ đệ bị thương tổn." Mộ Dung Trần gần như quát lên, nhưng trong lòng lại đang dao động, chỉ vì câu nói kia của nàng, ngươi đã yêu ta, không, người hắn yêu luôn luôn là Nhu Nhi.

"Một lí do thật hay, vì Thập tứ đệ?" Cung Tuyết Thiến cười lạnh: "Nếu ngươi đã không yêu thì hãy thả ta đi, ta sẽ rời khỏi kinh thành, đi rất xa, sao thập tứ Vương gia có thể tìm ta được? Rõ ràng ngươi đang chột dạ, rõ ràng ngươi đã yêu ta." Cung Tuyết Thiến không để cho hắn cơ hội để thở, lại ép sát vào.

"Tùy ngươi muốn nói gì cũng được. Bổn Vương đã quyến định giữ ngươi lại Vương phủ." Mộ Dung Trần xoay ngươi, giận dữ phất tay áo rời đi, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, người hắn yêu chính là Nhu Nhi.

Nhìn thấy hắn đã rời đi, Cung Tuyết Thiến mới lập tức lao lên giường, nàng không hiểu tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Nếu đã không yêu nàng thì vì sao lại không để nàng đi? Nếu yêu nàng thì tại sao hắn lại đối xử với nàng nhẫn tâm như vậy?

Mộ Dung Trần vẫn mang sắc mặt âm trầm, phiền não không thôi ngồi trong thư phòng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa thư phòng bị mở ra, hắn liền phẫn nộ ném chén trà trên bàn tới: "Cút ra, bổn Vương đã nói rồi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy."

"A...." Liễu Nhu vừa vào cửa đã nhìn thấy chén trà đang bay tới từ phía đối diện, liền hoảng sợ kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, vội vàng nghiêng đầu sang một bên.

Xoảng.... chén trà đụng phải cửa sổ bên cạnh rồi rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Nhu Nhi? Sao lại là nàng? Nàng có sao không?" Lúc này Mộ Dung Trần mới phát hiện người bước vào là Liễu Nhu, hắn liền vội vàng đi qua đỡ lấy nàng, quan sát từ trên xuống dưới.

"Trần, thiếp không sao." Bây giờ Liễu Nhu mới hoàn hồn, nói, sau đó lại nhìn hắn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao chàng lại tức giận như vậy?"

"Không có gì, chỉ là chút chuyện phiền não thôi." Mộ Dung Trần chỉ nói một câu cho qua chuyện.

"Trần, đừng giấu thiếp bất kỳ chuyện gì cả, nói cho thiếp biết đi, cho dù không thể giúp chàng nhưng ít nhất thiếp có thể lắng nghe." Liễu Nhu nhìn khuôn mặt phẫn nộ của hắn, đau lòng nói.

"Nhu Nhi, nàng vẫn luôn dịu dàng, khéo hiểu lòng người như vậy." Mộ Dung Trần lấy tay ôm eo nàng, nói.

"Trần, tâm tình của chàng không tốt có phải là do những lời đồn thổi kia không?" Liễu Nhu nhìn hắn, trực tiếp hỏi.

"Nàng cũng đã nghe thấy rồi sao?" Mộ Dung Trần sửng sốt.

"Bây giờ ai ai cũng bàn luận, thiếp muốn giả vờ không nghe cũng khó." Liễu Nhu cười khẽ một cái rồi mới nói tiếp: "Trần, thiếp thật muốn biết, sao tiểu thiếp này của chàng lại có bản lĩnh như vậy? Mê hoặc được cả Thập tứ Vương gia của chúng ta cùng tên công tử phong lưu trên giang hồ mặt tựa Phan An*, Cơ Tinh Hồn? Nhưng mà thiếp cũng thật tò mò, nàng ta tốt như vậy, có bản lĩnh như vậy, vì sao lại không mê hoặc được chàng?"

Sắc mặt Mộ Dung Trần cứng ngắc, nhưng hắn vẫn nói: "Đó là bởi vì trong lòng ta có nàng."

* Phan An: Một trong hai đại mỹ nam nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-210)