Hôn để lại dấu
← Ch.032 | Ch.034 → |
Hôm nay Mẫn Dục Hàn đã hẹn trước sẽ đưa Thẩm Chiêu về căn hộ của anh. Cô tắm rửa sơ qua, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi xuống lầu.
Mẫn Dục Hàn sớm đã đứng chờ trước cửa, dựa lưng vào xe. Nhìn thấy cô bước ra, khóe môi anh khẽ nhếch, gọn gàng mở cửa ghế phụ cho cô. Thẩm Chiêu nhìn dáng vẻ ung dung, như thể mọi chuyện đều trong tay anh, trong lòng bỗng dấy lên một cơn tức khó hiểu. Cô dừng lại, ngắm gương mặt tuấn tú ấy vài giây, trong đầu thoáng hiện đến chuyện Bạch Phương Y, càng nghĩ càng tức — quả thật là "hồng nhan họa thủy". Nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Mẫn Dục Hàn lập tức nhận ra tâm trạng cô không ổn, nghiêng đầu hỏi:
"Chiêu Chiêu, sao vậy? Có phải anh làm gì chọc em giận không?"
Thẩm Chiêu bĩu môi, không mấy vui vẻ:
"Không có, chỉ là nhìn cái mặt này thôi cũng thấy bực rồi."
Mẫn Dục Hàn sững lại, mặc kệ đang ở cổng trường, lập tức nghiêng người, nâng gương mặt nhỏ của cô lên, chăm chú nhìn:
"Anh làm gì em giận sao?"
Thẩm Chiêu đưa tay đẩy anh ra, giọng lạnh nhạt:
"Anh đúng là hồng nhan họa thủy, đi đâu cũng có người bu lấy, đúng là đào hoa số."
Mẫn Dục Hàn trông vô cùng ấm ức, ánh mắt vô tội như một chú chó lớn bị oan:
"Chiêu Chiêu, thật sự anh không có. Từ trước đến giờ anh chỉ thích mình em."
Thẩm Chiêu lại làm bộ thờ ơ, quay mặt đi không nhìn.
Mẫn Dục Hàn cũng bắt đầu thấy nặng lòng. Suốt một tuần nay hai người đều bận rộn, hiếm lắm mới có dịp ở cạnh nhau. Anh nghĩ lại dạo này có ai hay xuất hiện quanh mình, ngoài Bạch Phương Y thì chẳng còn ai khác. Quả thật gần đây cô ta hay cố tình tìm cơ hội tới gần, nhưng anh đều phớt lờ.
Anh cẩn thận dò hỏi:
"Chiêu Chiêu... chẳng lẽ, Bạch Phương Y tìm em rồi?"
Vừa nghe cái tên đó, Thẩm Chiêu lập tức ngẩng mắt lườm anh:
"Ồ, lần này anh gọi tên người ta trôi chảy lắm nhỉ?"
Tim Mẫn Dục Hàn thoáng run, xem ra cô thật sự tức rồi.
Anh vội vàng giải thích:
"Chiêu Chiêu, cô ta ngày nào cũng chặn trước lớp, còn cố tình lượn lờ trước mặt anh. Anh thực sự chưa từng để ý."
Thẩm Chiêu liếc anh một cái, thong thả nói:
"Anh A Hàn, sao nghe câu này... giống lời mấy gã tra nam hay nói thế?"
Câu vừa thốt ra, Mẫn Dục Hàn ngây người, mặt mày khổ sở, vội ghé lại gần năn nỉ:
"Chiêu Chiêu, anh thật sự bị oan... Hay là em trừng phạt anh đi, coi như xả giận?"
"Anh có làm gì sai đâu mà trừng phạt? Nếu nói sai, thì chính là gương mặt này." Thẩm Chiêu vừa nói, giọng vừa mềm vừa nũng nịu, trong mắt lại vô thức dừng lại trên khuôn mặt anh, ngắm nghía thật lâu.
Bị ánh nhìn ấy thiêu đốt, Mẫn Dục Hàn cũng không kìm chế được nữa. Vốn dĩ đứng trước mặt Thẩm Chiêu anh chẳng bao giờ giữ nổi định lực. Không cần để ý đang ở ký túc xá nữ sinh, ngay giây tiếp theo anh đã nghiêng người 𝐡ô·ռ xuống.
Anh ôm chặt eo cô, nụ hô_𝓃 không quá vội vàng nhưng mang theo sự khát khao rõ rệt. Một tuần chưa được chạm vào cô, lòng anh đã sớm ngứa ngáy khó chịu.
Ban đầu Thẩm Chiêu bị nụ 𝐡ô*𝐧 đột ngột làm giật mình, nhưng rất nhanh đã ngoan ngoãn vòng tay qua cổ anh, dịu dàng đáp lại.
Thế nhưng cảnh tượng trong xe, đã sớm bị một người đi ngang lén chụp lại.
Khi nụ 𝒽●ô●n kết thúc, Mẫn Dục Hàn mới lưu luyến buông ra, hơi т♓·ở 𝐠·ấ·🅿️ gáp, giọng trầm khàn:
"Chiêu Chiêu, đến chỗ anh nhé? Chúng ta... nói chuyện cho rõ."
Thẩm Chiêu mặt đỏ bừng, khẽ †h●ở g●ấ●𝓅, chỉ khẽ gật đầu, ừm một tiếng mề.𝖒 ɱ.ạ.ı.
Anh cúi xuống ♓ô-𝓃 nhẹ trán cô, rồi nắm lấy tay, bao trọn bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình.
Vừa bước vào căn hộ, cửa vừa khép lại, Mẫn Dục Hàn đã nhịn không nổi, ép cô dựa vào cửa, cúi xuống định 𝖍ô*п tiếp.
Thẩm Chiêu hoảng hốt, vội chống tay lên 𝖓●🌀ự●c anh, khẽ gọi:
"Anh A Hàn..."
Anh khựng lại, cúi nhìn cô, khóe môi nhếch lên, giọng trầm thấp xen ý cười:
"Chiêu Chiêu, đừng gọi anh là 'anh' nữa."
Hàng mi cô khẽ run, bàn tay vẫn đặt nơi п●𝖌ự●𝐜 anh, nhỏ giọng hỏi:
"Vậy... gọi là gì?"
"Em muốn gọi thế nào?" Giọng anh lười biếng mà đầy ám muội, ánh mắt thì dừng hẳn trên đôi môi cô.
Thẩm Chiêu ↪️ắ.ⓝ 𝓃𝒽.ẹ môi, giọng mềm như mưa rơi:
"A Hàn..."
Ánh mắt Mẫn Dục Hàn lập tức tối đi vài phần, yết hầu khẽ trượt, ghé sát thêm, thì thầm:
"Chiêu Chiêu, gọi thêm lần nữa."
Cô ngước nhìn anh, trong mắt ánh lên làn nước long lanh, lại nhỏ giọng khẽ gọi:
"A Hàn..."
Mẫn Dục Hàn khẽ thở dài, khen một tiếng:
"Chiêu Chiêu, ngoan lắm."
Rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn, cúi đầu hỏi khẽ:
"Anh vẫn muốn ♓ô*𝓃 em nữa."
Má Thẩm Chiêu 𝐧ón●🌀 𝐛ừ●𝐧●g, hàng mi run run rũ xuống:
"Muốn 𝐡ô.𝐧 thì 𝐡ô_п đi, cần gì phải nói ra..."
Mẫn Dục Hàn khẽ cười, ngay giây sau lại cúi xuống chiếm lấy môi cô.
Nụ 𝖍*ô*ⓝ lần này sâu hơn, 🍳цấ●ⓝ 🍳●υ●ý●† hơn. Vừa 𝖍_ô_n_, anh vừa bế bổng cô lên. Cảm giác mất trọng lực khiến Thẩm Chiêu hoảng hốt, khẽ kêu "ưm—".
Anh rời môi cô một thoáng, nhẹ giọng trấn an:
"Đừng sợ, ôm chặt anh, anh sẽ không để em rơi xuống."
Thẩm Chiêu đành vòng chặt hai chân quanh eo anh, tay ôm cổ anh, đến cả vành tai cũng đỏ ửng. Anh lại cúi đầu 𝒽ô_𝐧 cô, vừa bế vừa 𝐡●ô●п●, đưa cô vào phòng ngủ.
Anh ngồi xuống mép giường, để cô ngồi trên đùi mình, lại 𝖍_ô_𝖓 thêm một lúc rồi mới chậm rãi dừng lại, cúi xuống chạm môi nơi cổ mảnh mai.
"Ưm... A Hàn..." Cô khẽ gọi, âm thanh mỏng nhẹ như cánh chuồn chuồn chạm mặt nước, г*⛎*ռ 𝐫ẩ*𝖞 tận đáy tim.
Tiếng gọi ấy khiến lòng Mẫn Dục Hàn ⓢ-ⓘế-t 𝖈♓-ặ-t, anh buông cô ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm:
"Chiêu Chiêu, em biết 'hôn để lại dấu' là gì không?"
Thẩm Chiêu ngẩn ra, rồi gật gật đầu:
"Có... trong tiểu thuyết em từng đọc qua."
Anh siết eo cô, giọng khàn khàn mang theo 𝒹●ụ 🅓●ỗ:
"Vậy... thử không?"
Toàn thân Thẩm Chiêu nóng rực, lí nhí hỏi:
"Thử... thế nào?"
Anh vừa cởi vài khuy áo sơ mi, vừa chỉ vào chỗ dưới xương quai xanh:
"Hôn chỗ này."
Thẩm Chiêu do dự:
"Em... em không biết làm."
"Anh dạy em." Anh khẽ thì thầm, cúi xuống h*n l*n c*n c* mịn màng của cô.
Thẩm Chiêu vội ôm đầu anh, †𝖍â_ⓝ тⓗ_ể theo phản xạ ngửa ra sau, may mà anh vẫn ôm chặt lấy cô.
"Như vậy, học được chưa?" Giọng anh khàn đến mức dường như mất hết tự chủ.
Cô từ từ cúi xuống, trước tiên 𝐡·ô·ռ nhẹ lên môi anh, rồi từng chút một men theo xuống cổ. Mẫn Dục Hàn chau mày, hô hấp cũng dồn dập, toàn thân như bốc lửa.
Anh dứt khoát nằm xuống, kéo Thẩm Chiêu theo, để cô ngồi trên hông mình.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Chiêu ngồi thẳng dậy, ngẩn ngơ nhìn dấu hồng nhạt hiện lên giữa xương quai xanh anh. Lại nhìn hai người quần áo xộc xệch, tóc rối loạn, tư thế ⓣ●𝖍●â●п 𝐦●ậ●𝐭 mập mờ, hơi thở hòa quyện nóng hổi.
Mẫn Dục Hàn lật người, áp cô xuống dưới, ⓗô_ⓝ nhẹ lên môi thêm lần nữa. Nhưng ♓ô_n chưa lâu, anh bỗng dừng lại.
"Chiêu Chiêu, anh đi tắm cái đã."
"Ừm." Thẩm Chiêu đỏ mặt gật đầu, cô hiểu ý anh nói.
Nằm trên giường, cô bất giác nhớ lại cảnh vừa rồi, lập tức kéo chăn phủ kín mặt. Nếu khi nãy tiếp tục, liệu cô và anh có phải là đã...? Càng nghĩ, mặt cô càng nóng như bốc lửa, đỏ đến mức như sắp nhỏ ⓜá-u. Cô thật sự... cũng không hề kháng cự.
Thẩm Chiêu vội lắc đầu, cố xua đi những hình ảnh kia, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp. Trời ạ, cô đang nghĩ gì thế này! Không thể nghĩ bậy nữa!
Trong phòng tắm, Mẫn Dục Hàn để mặc dòng nước lạnh xối xuống, chảy qua tóc mái, lăn dài trên gò má. Anh gần như bị cơn khát khao trong cơ thể hành hạ đến phát điên. Anh thật sự chẳng có lấy một chút tự chủ nào trước Thẩm Chiêu.
Cô quá ngoan, quá ɱề*ɱ Ⓜ️*ạ*ℹ️, luôn rúc vào ռ🌀-ự-𝐜 anh, chưa từng phản kháng hay từ chối. Dù mặt đỏ bừng cũng chỉ biết khẽ gọi một tiếng "A Hàn", âm thanh ấy tựa lông vũ cào thẳng vào tim, khiến anh càng muốn giữ cô thật chặt, chẳng buông ra.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng có một ngày anh sẽ m-ấ-✝️ 🎋-1ể-〽️ ş🅾️-á-t, đem cô ăn sạch sẽ.
Mẫn Dục Hàn khẽ thở dài, nhắm mắt, để dòng nước lạnh trút thẳng xuống đầu, cố kìm nén ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |