Truyện:Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 0489

Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Hiện có 1433 chương (chưa hoàn)
Chương 0489
0.00
(0 votes)


Chương (1-1433 )

Tay áo bào của Kỷ Trường lại phấp phới, chỉ với một cái phất tay áo thôi mà toàn bộ âm qυ*ỷ trên hành lang không hẹn mà cùng kêu rên thảm thiết, hóa thành sát khí và bay hết vào hồ lô 𝖑i-ⓝ-𝒽 h-ồ-𝐧.

Vào giây phút bọn âm 𝐪𝖚.ỷ biến thành sát khí, bảy, tám mảnh vỡ ánh vàng dâng lên, lơ lửng giữa hành lang như những con đom đóm.

Túc Bảo trợn to hai mắt: "Là mảnh vỡ 🦵.𝖎ռ.♓ 𝐡.ồ.п của mẹ!"

Hóa ra phương pháp của Kỷ Trường có tác dụng thật.

Túc Bảo vội vàng chạy đến, nắm lấy đốm sáng vàng gần mình nhất rồi bỏ vào cơ thể của Tô Cẩm Ngọc.

Những đốm sáng màu vàng rực ấy nhấp nháy, từ từ bay đến bên cạnh Tô Cẩm Ngọc rồi tập trung lại...

Chỉ còn dăm ba con âm ⓠ𝐮_ỷ trong hành lang, chúng nó đều sợ hãi quỳ mọp dưới đất mà van nài những lời như "Đừng g❗ế_🌴 ta!", "Đừng 𝐠ℹ️-ế-✞ con ta!"...

Kỷ Trường dừng tay, lạnh lùng nhìn bọn chúng.

Tô Nhạc Phi: Ghét ⓒⓗ-ế-т đi được, bị hắn giành hết hào quang rồi còn đâu...

Đôi mắt Tô Tử Du lấp la lấp lánh như chứa cả một bầu trời sao, sư phụ của Túc Bảo ngầu quá đi mất!

Cậu cũng muốn trở thành đấng thánh thần có phép ngự 𝐪⛎_ỷ ngầu đét như vậy!

Túc Bảo thì vô cùng mừng rỡ, sư phụ vừa ra tay là tìm được tám mảnh vỡ li𝖓·𝐡 ♓ồ·𝐧 của mẹ ngay!. Ngôn Tình Hay

"Sư phụ phụ đỉnh của chóp! Sư phụ phụ 666!"

Nhìn kìa, bé con lại học được ngôn ngữ mới rồi - ngôn từ phong phú và đa dạng đỉnh cao của loài người.

Tô Nhất Trần: "..."

Mộc Quy Phàm: "..."

Kỷ Trường phất ống tay áo rộng lớn lên, sau đó chắp tay đứng trước mặt những con 🍳𝐮·ỷ còn sót lại ở đây.

Bé gái sợ hãi sà tới chỗ người phụ nữ rách bụng, ⅼ·ï·п·𝒽 𝖍·ồ·𝖓 trẻ sơ sinh đang bò dưới đất cũng bò về lồng ⓝ_ɢ_ự_𝐜 của nữ զ_u_ỷ.

Hai đứa q·⛎·ỷ nhỏ thì đều run như cầy sấy.

Nữ 🍳·𝐮·ỷ ôm hai đứa զ⛎_ỷ nhỏ, òa khóc thật to: "Đừng thu ta mà... Do, do ta thương con quá thôi, chứ ta không cố ý vấn vương nhân gian đâu..."

Bà cụ mặc áo liệm cũng cúi đầu, ánh mắt lập lòe: "Ta vẫn còn một câu chưa kịp nói với con ta... Làm ơn cho ta nói nốt câu này thôi... Cầu xin ngươi..."

Kỷ Trường nhíu mày: "Nhân gian có pháp, đ*ị*𝒶 𝖕*𝐡*ủ có quy, lúc phải xuống âm tào đị_🅰️ 𝓅♓_ủ thì các ngươi không chịu đi, lỡ mất thời gian, để rồi biến thành cô hồn dã 𝐪⛎.ỷ, đáng lẽ ra phải bị ⓖ❗.ế.✝️ c.𝖍.ế.✝️ không nương tay đấy."

Sau khi con người 🌜.𝒽.ế.† đi, họ sẽ được Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi, sau đó đến miếu thổ địa để xác nhận "hộ khẩu" theo thủ tục, đến khi xác nhận không có sai sót gì mới được đưa đến Hoàng Tuyền.

Đến đường Hoàng Tuyền, đầ.u ⓣ.𝖗.â.u 𝖒.ặ.t 𝓃.ⓖ.ự.a sẽ phụ trách đưa người đó đến đ-ị-𝖆 ⓟ𝐡-ủ, nếu việc xét duyệt trơn tru trót lọt thì sẽ được đưa đến Phong Đô nhận thọ 𝐪⛎●ỷ, còn không thì lên cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà rồi đi đầu thai.

Hoặc bị áp giải đến điện Diêm Vương, bị 🌴·г·𝐚 κ·♓·ả·ⓞ, vào địa ngục và chịu cực hình...

Những 𝖑ⓘn_♓ 𝖍_ồ_𝓃 rơi vào trường hợp đặc biệt như không chịu đi hoặc không có hộ khẩu ở lại dương gian, cuối cùng cũng sẽ từ từ hồn phi phách tán.

Chương (1-1433 )