C1235: Chương 1235
← Ch.1234 | Ch.1236 → |
Không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ?
Nhìn thấy quả bóng hydro ngày càng đến gần, Ngô Lương hét lên, nắm lấy quả bóng hydro và làm nó nổ tung.
Trong nhà đột nhiên im lặng...
Lúc này, từ phía sau truyền đến một tiếng cười rất nhẹ và quỷ dị.
"Hờ hờ hờ..."
Ngô Lương dựng tóc gáy, quay phắt đầu lại.
Đập vào mắt anh ta là một cô gái đang đứng bên ngoài cửa kính.
Mặt cô gái áp vào cửa kính, tóc xõa xuống, khuôn mặt vô cảm, hai mắt nhìn hau háu Ngô Lương.
Cô gái này xấu đến mức chỉ cần liếc nhìn một lần cũng khiến người ta sợ chết khiếp.
Ngô Lương hét lên, sợ tới độ hồn sắp lìa khỏi xác, anh ta lùi lại và ngã rầm xuống đất.
Sau đó anh ta lại nhìn lên, nhưng bên ngoài cửa kính chẳng có gì cả, như thể mọi thứ đều do anh ta tưởng tượng ra.
Quỷ ư......?
Thật lạ lùng!
Ngô Lương sợ hãi đứng dậy, lúc này anh ta phát hiện trước mặt mình có một đôi chân... Ngô Lương ngẩng đầu nhìn, chính là nữ quỷ xấu xí ban nãy!!!
"Ahhh——"
Ngô Lương bỏ chạy, bước chân anh ta loạng choạng nên lại ngã, anh ta đập mạnh trán vào bàn cà phê, đầu lập tức bị thương và chảy máu.
Tuy nhiên, khi vừa xuống lầu, anh ta chợt cảm thấy có gì đó không ổn, trong không khí phảng phất mùi gì đó thì phải...
Anh ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nghĩ xem đó là mùi gì thì cảnh tượng trước mắt đã khiến toàn thân anh ta tê dại.
Hành lang ở tầng một dày đặc mèo.
Mèo đen, trắng, vàng, xám, mèo hoa, mèo Ba Tư... mèo to, nhỏ, già và non...
Đôi mắt của chúng xanh biếc, khi nhìn thấy Ngô Lương đi xuống, tất cả đều quay lại nhìn anh ta chằm chằm và phát ra một tiếng gầm trầm trong cổ họng.
Chẳng bao lâu sau, khắp nơi vang lên những tiếng kêu lạ, không rõ con mèo nào phát ra một tiếng kêu chói tai như ra hiệu, sau đó tất cả mèo đều đồng loạt lao về phía Ngô Lương!. Truyện Cung Đấu
Ngô Lương đã bắt rất nhiều mèo hoang, nhưng anh ta chưa bao giờ sợ hãi như giây phút này, anh ta lập tức quay người bỏ chạy!
Nhưng sao chạy thoát khỏi mèo?
Ngô Lương chưa kịp chạy ra ngoài thì đã bị bao vây bởi một đám mèo dày đặc, móng vuốt sắc nhọn của lũ mèo vung về phía anh ta, cào anh ta đến nát da lòi xương.
"Cứu cứu!"
Ngô Lương loạng choạng chạy ra ngoài, miệng liên tục kêu cứu.
Một số mèo xé tai Ngô Lương, số khác lại móc vào mắt anh ta bằng móng vuốt sắc nhọn và một số mèo c ắn vào cổ anh ta.
Ngô Lương liên tục hét lên...
Điều tồi tệ hơn nữa là anh ta nghe thấy ngôi nhà phát nổ!
Cuối cùng thì Ngô Lương cũng nhớ ra mùi kỳ lạ trong không khí ban nãy là mùi gì - Chính là mùi gas rò rỉ!
← Ch. 1234 | Ch. 1236 → |