118: Thật Sự Sợ Đến Bay Hồn
← Ch.0117 | Ch.0119 → |
Nữ զц_ỷ không đầu sợ đến mức tạm thời tách khỏi người Tố Phân, đầu nó hơi lệch 1 cm.
1 cm này đủ để Túc Bảo nhìn rõ, cô bé kinh ngạc nói: "A, hóa ra dì trốn ở đây.
"
Chẳng trách cô bé tìm thế nào cũng không thấy.
Túc Bảo lập tức bò dậy, duỗi tay chộp lấy cái đầu của nữ ⓠ*𝖚*ỷ không đầu.
"Mau ra đây....
" Túc Bảo đứng trên giường ra sức tách cái đầu զ·⛎·ỷ ra như nhổ cà rốt.
Tố Phân vội ôm đầu, mặt lộ vẻ đau khổ rồi trở nên đờ đẫn.
Miệng cô ả phát ra tiếng 'hờ....
hờ...', nói: "Tiểu thư Túc Bảo... cô đang nói gì vậy..."
Đáy mắt Tố Phân thoáng lóe lên sự dữ tợn.
Dựa vào một con nhóc như này mà cũng đòi lôi nó ra hả?
Con nhóc được bao người cưng nựng, gia đình lại vô cùng giàu có---- chi bằng cho nó thân phận này đi?
Tuy nó cũng thích Tô Tử Du vì cậu có đầu óc thông minh, nhưng thân phận của Túc Bảo còn tốt hơn.
Tố Phân duỗi tay toan bóp chặt cổ Túc Bảo!
Bỗng một bóng đen từ ban công vụt đến.
Hai mắt Mộc Quy Phàm nhuốm sát ý, vừa toan đánh bay Tố Phân.
Chẳng ngờ lại thấy Túc Bảo bất ngờ chộp lấy tay Tố Phân, mặt lộ vẻ hung dữ, 'ha' một tiếng, Tố Phân bị đạp văng ra.
"Đi! Pi ka - dì!" cô bé nói giọng non nớt.
Tố Phân đụng phải một kệ đồ chơi cách đó không xa, làm kệ đổ sập xuống, đồ chơi kêu loảng xoảng vương vãi khắp sàn.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, Mộc Quy Phàm sững sờ.
.
Đây là bé cưng 〽️ề*ɱ ⓜ*ạ*ⓘ của anh đó ư?
Hân Hân nằm trên giường như đang khó chịu vì ồn ào, chau mày, lật người, lẩm bẩm gì đó rồi ngủ tiếp.
Túc Bảo đi chân trần xuống giường, bước tới cạnh Tố Phân.
Thấy cô ả vẫn muốn phản kháng, Túc Bảo lập tức duỗi bàn chân nhỏ trắng trẻo ----- jio--- giẫm lên 𝖓🌀ự*ⓒ cô ả.
Tố Phân muốn lật ngược Túc Bảo, không ngờ dẫu cô ả dùng sức thế nào thì Túc Bảo vẫn không nhích một ly...
Túc Bảo hỏi: "Dì ở đây làm gì? sao lại lén lút chạy vào phòng con?"
Thấy Mộc Quy Phàm đứng phía sau, ánh mắt Tố Phân vội lảng tránh.
"Tôi không....
tôi cũng không rõ sao mình lại đi đến phòng tiểu thư....
có lẽ tôi bị mộng du..."
Tố Phân vừa nói vừa vùng vẫy: "Tiểu thư Túc Bảo, có thể buông tôi ra trước không..."
"Không thể!" Túc Bảo đáp.
'Rẹt' một tiếng, Mộc Quy Phàm rút con dao ra khỏi vỏ, nói: "Túc Bảo, qua bên kia nghỉ ngơi đi con.
"
Túc Bảo hoàn toàn tin tưởng ba mình, lập tức thu chân lại, Tố Phân vội bò dậy.
Chẳng ngờ Mộc Quy Phàm lại đạp chân lên người cô ả.
Mộc Quy Phàm nở một nụ cười rét lạnh: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn, nếu cô không thành thật giải thích..."
Anh cầm con dao kề cổ cô ả, nói giọng trầm trầm.
Đáy mắt Tố Phân nhuốm vẻ kinh hãi.
Mộc Quy Phàm quay con dao, nói: "Nói về việc lấy đầu người khác, tôi có kinh nghiệm lắm đấy!"
Anh cười nói tiếp: "Cô muốn thử không?"
Nữ 🍳u.ỷ không đầu sợ đến độ hồn lìa khỏi т♓â·n 🌴·♓·ể Tố Phân!!
Tố Phân thật sự ngất lịm đi.
Túc Bảo mở tròn đôi mắt, hóa ra 'sợ đến bay hồn' là có thật nha!
Đúng là bài học sinh động mà!
Nữ 🍳_u_ỷ không đầu thoát khỏi t𝒽*â*ⓝ 𝐭h*ể Tố Phân, lập tức ôm cái đầu qц·ỷ bay ra ngoài.
"Không được chạy!" Túc Bảo tức thì đuổi theo.
Mộc Quy Phàm: "..."
Nói về Tô Tử Du.
Sau khi thấy bóng tối bất thường ở cửa, Tô Nhất Trần lập tức dẫn Tô Tử Du lặng lẽ bám theo.
Tô Tử Du không dám thở mạnh, tay 💲𝒾ế_𝐭 ⓒ_ⓗặ_t lá bùa màu vàng hình tam giác mà Túc Bảo cho cậu.
Khúc ngoặt hành lang vẫn có một cái bóng, Tô Tử Du căng thẳng nắm chặt góc áo của Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần không ngoảnh đầu lại, chỉ đưa tay nắm bàn tay nhỏ của Tô Tử Du.
Đi tới khúc ngoặt hành lang, Tô Tử Du mới nhìn rõ---- hóa ra bóng đen đó chẳng phải thứ gì đáng sợ, mà là một bó hoa đặt ở đấy.
Tô Tử Du thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới yên tâm theo Tô Nhất Trần đến cửa phòng Túc Bảo.
Cánh cửa đang mở một nửa, Tô Tử Du vừa bước tới đã nghe thấy giọng nói Ⓜ️*ề*m 𝐦ạ*1 của Túc Bảo: "Không được chạy!"
Tô Tử Du còn chưa kịp phản ứng đã trông thấy nữ qυ.ỷ ôm đầu đang lao về phía cậu!
Tô Tử Du!!!
"Trời ơi!"
"Ba ba... ba ơi....
.
a a"
Tô Tử Du đáng thương kêu lên, Tô Nhất Trần không nhìn thấy ⓠ●⛎●ỷ nên chẳng hiểu chuyện gì.
Thấy người đến là Tô Tử Du, nữ զ⛎_ỷ ôm đầu đang bỏ chạy lập tức nhào về phía cậu.
Nhưng còn chưa đến gần, nó đã bị một luồng ánh sáng màu vàng đánh bay ra.
"A!" nữ 🍳_ц_ỷ ôm đầu thét lên thảm thiết.
Ánh mắt Tô Nhất Trần hơi ngưng trệ, hình như ban nãy anh ấy trông thấy một luồng sáng màu vàng lóe lên từ lồng n●🌀●ự●↪️ Tô Tử Du, nhưng nhanh đến mức anh ấy chỉ tưởng là ảo giác.
Có điều, một giây sau, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tô Nhất Trần kéo Tô Tử Du đang mặt mày tái mét vào lòng, nhỏ giọng hỏi: "Con thấy gì thế?"
Mặt Tô Tử Du như đưa đám, môi 𝖗υ_ⓝ r_ẩ_𝓎: "Nữ ⓠ·u·ỷ, một nữ զ*ц*ỷ bị chặt đầu đang lao về phía con huhu huhu..."
Lúc này nữ զ-ⓤ-ỷ ôm đầu đã bị ngã về phòng Túc Bảo, vừa vặn nện về phía cô bé.
Túc Bảo vội giơ tay rồi đưa hồ lô ra: "Vào!"
Nữ ⓠ⛎*ỷ ôm đầu bị hút vào hồ lô.
Nhưng ác q⛎-ỷ nào bị thu phục dễ dàng thế?
Mấy lần trước bắt 𝐪-ц-ỷ, Túc Bảo luôn có Kỷ Trường đi cùng hướng dẫn, đây là lần đầu tiên cô bé tự thu 𝐪●u●ỷ.
Nữ զ𝐮-ỷ ôm đầu vừa vào hồ lô đã lập tức phản kháng kịch liệt.
Hồ lô rung lên, Túc Bảo không sao khống chế được, chỉ cảm thấy lồng ⓝ·🌀·ự·🌜 như bị đè nén.
Phụt một tiếng, Túc Bảo nhổ ra một cục ɱ-á-⛎.
Cả người cô bé mềm nhũn, ngã xuống.
Đồng tử Mộc Quy Phàm bỗng co rút: "Túc Bảo!"
Anh lập tức đỡ Túc Bảo vào lòng, nhưng sắc mặt cô bé rất mệt mỏi, môi ⓡ_⛎_𝖓 𝖗_ẩ_ÿ: "Không được... chạy..."
Nữ 🍳ц·ỷ ôm đầu lại chui ra khỏi hồ lô, sát khí trên hồn thể nó tăng vọt, cổ họng phát ra tiếng hờ... hờ hờ...
🍳_υ_ỷ nhu nhược và q⛎-ỷ xấu xí cũng bị ép ra ngoài, vừa liếc mắt đã trông thấy Túc Bảo đang thổ huyết.
𝒬*ⓤ*ỷ nhu nhược là cậu bé 14 tuổi, khi còn sống đến khi làm ác 𝐪.⛎.ỷ, chỉ có mình Túc Bảo bóc cho nó viên kẹo, cũng chỉ mình Túc Bảo hiểu được nỗi hối hận và không cam tâm của nó.
Lúc này thấy Túc Bảo bị thương, 𝐪υ·ỷ nhu nhược không nghĩ gì đã lập tức lao về phía nữ զ⛎-ỷ ôm đầu!
Hai ác ⓠ·𝐮·ỷ đánh nhau, nhưng q·𝖚·ỷ nhu nhược yếu hơn chút nên bị nữ ⓠ*𝖚*ỷ ôm đầu xé một cánh tay rồi nuốt luôn.
Q●𝖚●ỷ xấu xí: "Aya ya ya..."
Nó cũng xông lên.
Cái đầu qц·ỷ của nữ ⓠ_ц_ỷ ôm đầu quay cót két một vòng, dì xấu xí sợ đến độ lùi chân lại, nói với Túc Bảo: "Bảo bối đừng trách ta, ta đánh không lại nó!"
Rèm cửa sổ bay phấp phới, nhiệt độ trong phòng bỗng giảm đi mấy độ.
Hân Hân ngủ như heo ↪️*ⓗ*ế*✝️ bỗng thấy lạnh, tay vớ tấm chăn quấn quanh người rồi ngủ tiếp...
Tô Nhất Trần và Mộc Quy Phàm kinh ngạc không thôi, dù họ không thấy 🍳_ⓤ_ỷ.
Nhưng hai người đàn ông thấy Túc Bảo bỗng nhiên hộc 〽️-á-ц một cách khó hiểu, thấy rèm cửa bay phấp phới và cảm nhận được căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Ngoài Túc Bảo ra, Tô Tử Du là người duy nhất nhìn thấy 🍳⛎-ỷ, lúc này thấy hai ác 𝐪⛎-ỷ đánh nhau, cậu kinh hãi ⓢ.iế.† ↪️.𝐡.ặ.𝖙 tay Túc Bảo.
Hóa ra, em gái cậu không phải vạn năng.
Hóa ra, em gái cậu sẽ bị ép đưa đi thật....
Tròng mắt Tô Tử Du đỏ hoe, cậu phát hiện mình chẳng làm được gì, thất vọng quá đỗi.
.
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |