← Ch.60 | Ch.62 → |
Chuyện xảy ra đêm lập đông cũng không nháo ra phong ba quá lớn. Đầu tiên là bởi vì chuyện này liên quan đến Hoàng Thái Cực, bản thân hắn cũng không muốn tiếp tục truy cứu, những người khác tất nhiên cũng không tự mình đi kiếm rủi ro mà chọc giận hắn. Thứ hai là chuyện này còn dính dáng đến Đa Nhĩ Cổn, hiện tại đang là thời kì mấu chốt, nếu Hoàng Thái Cực muốn hoàn thành dã tâm của mình, thiếu Đa Nhỉ Cổn chính là một tổn thất rất lớn, cho nên Hoàng Thái Cực cũng chỉ đành bỏ qua chuyện này, không quá đào sâu.
Chuyện này tính ra, người ảnh hưởng lớn nhất chính là Đại Ngọc Nhi, từ sau kia sự việc kia phát sinh, Hoàng Thái Cực vẫn luôn vắng vẻ nàng, Hải Lan Châu lại càng ngày càng được sủng ái.
Đến năm mới, chuyện phức tạp này cuối cùng cũng dãn ra. Nguyên nhân là người luôn khiến Đại Kim bọn họ phải đối mặt với quân địch hai phía, Lâm Đan đại hãn rốt cuộc đã chết bệnh. Hoàng Thái Cực đã từng ba lần viễn chinh sát phạt Sát Ha Nhĩ, tuy rằng khiến cho thế lực của bọn hắn suy yếu không ít, nhưng bọn họ vẫn không chịu quy thuận Đại Kim, hiện giờ người cầm đầu chết bệnh, toàn bộ bộ lạc Sát Ha Nhĩ như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tốt để hắn đến chiêu hàng.
Sau khi qua một phen thảo luận, Hoàng Thái Cực phái đám người Đa Nhĩ Cổn, Đa Đạc, Hào Cách lãnh một vạn binh tiến đến bộ lạc Sát Ha Nhĩ, hỗ trợ trẻ con và phụ nữ. Sau đó hắn cũng sẽ đích thân đến đó một chuyến.
Khi nghe được tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi vô cùng kinh ngạc, chuyện chiêu hàng bộ lạc Sát Ha Nhĩ không phải nàng không biết, kiếp trước phúc tấn Na Mộc Chung chính là dì của nàng, nàng tất nhiên là biết rõ toàn bộ quá trình này. Nhưng ở kiếp trước, Đa Đạc không hề đến, hơn nữa Hoàng Thái Cực càng không đích thân đến.
Tuy rằng có chút bất mãn với an bài của Hoàng Thái Cực, nhưng là bởi vì thời gian cấp bách, Tiểu Ngọc Nhi cũng đành phải nhanh chóng chuẩn bị hành trang cho Đa Đạc, toàn bộ đều tự mình kiểm tra một lần, để tránh có gì sai sót, khi Đa Đạc ra ngoài cũng tiện hơn.
Lúc Đa Đạc trở về từ quân doanh, liền thấy Tiểu Ngọc Nhi ở trong phòng vội tới vội lui, không ngừng phân phó hạ nhân chuẩn bị vật dụng, sau đó lại kiểm tra một lần để tránh sai sót. Tâm Đa Đạc nhu hòa đi không ít.
Hắn nhẹ nhàng tiến lên, từ phía sau ôm lấy Tiểu Ngọc Nhi vẫn đang vùi đầu chuẩn bị hành trang cho hắn, cằm tựa vào vai nàng, không nói gì.
Mà khi Tiểu Ngọc Nhi bị ôm lấy, đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó lập tức dựa người về phía sau, để thân mình gần hắn hơn. Nàng không cần quay đầu cũng biết người phía sau là ai. Bọn hạ nhân cũng tinh ý lui ra, sau đó khép cửa phòng lại. Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy rúc vào lòng hắn, một lát sau mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Buông ra trước, ta còn phải giúp chàng thu thập quần áo."
"Không cần." Đa Đạc chẳng những không buông, ngược lại còn ôm chặt hơn, sau đó cúi đầu dán môi ở cổ nàng, nhẹ nhàng hôn lên.
Lúc này Tiểu Ngọc Nhi không thể không dùng sức đẩy hắn: "Chàng mau thả ra, đồ còn chưa thu thập xong."
"Vậy ngày mai lại tiếp tục thu thập." Đa Đạc mơ hồ không rõ nói, sau đó ngậm lấy vành tai bạch ngọc của Tiểu Ngọc Nhi, nhẹ nhàng cắn.
Tiểu Ngọc Nhi vội đẩy hắn ra: "Đừng làm rộn, ngày mai chàng phải xuất chinh, hôm nay không thu thập sao được?"
"Vậy để hạ nhân thu thập là tốt rồi." Đa Đạc bá đạo nói, sau đó cũng không chờ Tiểu Ngọc Nhi phản đối, trực tiếp xoay người đem nàng áp dưới thân, ngăn chặn đôi môi đỏ mọng của Tiểu Ngọc Nhi còn đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó.
Kế tiếp, tất nhiên chính là một đêm xuân.
Đa Đạc đi rồi, Tiểu Ngọc Nhi lần thứ hai trở lại quá trình sinh hoạt bình thường, trừ việc phải vào cung bái kiến Triết Triết, ngày mười lăm hàng tháng đi chùa dâng hương thì cơ hồ là không ra khỏi cửa. May mà có Đỗ Lặc Mã làm bạn với nàng, nếu không hàng ngày quả thật trôi qua rất nhàn chán.
Mà Đỗ Lặc Mã sau khi Đa Nhĩ Cổn xuất chinh một tháng sau, được đại phu chẩn đoán là có thai, lúc này Đỗ Lặc Mã cao hứng muốn hủy, sau khi biết tin tức này, Tiểu Ngọc Nhi cũng cao hứng cho nàng. Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Đỗ Lặc Mã, Tiểu Ngọc Nhi vừa vui mừng vừa có chút hâm một, không biết khi nào nàng mới có thể trở thành ngạch nương?
Nhân dịp xuân, Triết Triết chọn một ngày lành tổ chức yến tiệc ở hoa viên, mời chúng phúc tấn đến, thuận tiện cũng tuyên Tiểu Ngọc Nhi Đỗ Lặc Mã vào cung.
Vừa tới đến hoa viên, Tiểu Ngọc Nhi cùng Đỗ Mã Lặc đã bị Đại Ngọc Nhi gọi lại, Đại Ngọc Nhi thấy các nàng vô cùng vui vẻ, bước lên phía trước chào hỏi.
Tiểu Ngọc Nhi cũng thân thiết đáp lại, nhưng Đỗ Lặc Mã tuy rằng vẫn cười đến sáng sủa như cũ, nhưng thái độ đối với Đại Ngọc Nhi hiển nhiên mang theo tia bất hòa, cũng không thân thiết như với Tiểu Ngọc Nhi.
Lúc Đại Ngọc Nhi đến, Đỗ Lặc Mã liền bỏ chạy đến bên người Triết Triết, Triết Triết lập tức hỏi han ân cần, cũng thuận tiện hỏi thăm tình huống đứa nhỏ trong bụng.
Đại Ngọc Nhi tất nhiên phát hiện thái độ của Đỗ Lặc Mã với nàng không còn như trước, liền không hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi, Đỗ Lặc Mã nàng làm sao vậy?"
Tiểu Ngọc Nhi có chút xấu hổ cười cười, cũng không trả lời. Thấy vậy, Tô Mã nhẹ nhàng tiến lên nói nhỏ bên tai Đại Ngọc Nhi, có thể là bởi vì Đỗ Lặc Mã nghe được một ít chuyện giữa nàng và Đa Nhĩ Cổn từ miệng người khác, cho nên mới như vậy.
Nghe vậy, Đại Ngọc Nhi nhìn về phía Đỗ Lặc Mã, thần sắc mang theo áy náy cùng bi thương.
Tiểu Ngọc Nhi vội chuyển đề tài, cười nói: "Ngọc tỷ tỷ, lâu như vậy không thấy, tỷ vẫn xinh đẹp như trước a." Tiểu Ngọc Nhi cũng không hỏi cái gì quá mức, gương mặt gầy đi trông thấy của Đại Ngọc Nhi đã nói ra hết thảy.
"Chỗ nào." Đại Ngọc Nhi cúi đầu cười cười, nhìn Tiểu Ngọc Nhi trong mắt mang theo hâm mộ: "Muội mới càng ngày càng đẹp, hẳn là Đa Đạc rất tốt với muội."
"Ha ha." Tiểu Ngọc Nhi cười gượng hai tiếng, sau đó nói với Đại Ngọc Nhi: "Chúng ta đừng đứng nữa, mau ngồi đi."
"Ân." Đại Ngọc Nhi gật đầu, sau đó thân thiết kéo tay Tiểu Ngọc Nhi, có chút cảm kích nhìn nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, cám ơn muội vẫn trước sau như một đối tốt với ta."
"Chúng ta là tỷ muội không phải sao." Tiểu Ngọc Nhi cười cười, kỳ thật đáy mắt cũng có chút chột dạ, nếu như chuyện đời trước tiếp tục xảy ra như đời này, như vậy mối quan hệ giữa nàng và Đại Ngọc Nhi không có khả năng tốt đẹp như vậy. Hơn nữa chuyện của A Cổ Lạp, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cũng đã chú ý với Đại Ngọc Nhi, chỉ có thể nói, so với những người khác, nàng đối với Đại Ngọc Nhi xem như là tốt.
"Thật đúng là tỷ muội tình thâm." Một đạo âm thanh mềm mại nhưng ẩn ẩn châm chọc từ phía sau truyền đến.
Tiểu Ngọc Nhi và Đại Ngọc Nhi quay đầu lại, liền thấy Hải Lan Châu một thân quần áo màu lam đứng ở phía sau các nàng, tuy rằng sắc mặt có chút không tốt, nhưng trong mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi lại tràn ngập lãnh trào*.
[*] Lạnh lùng+trào phúng.
Đối với hàm nghĩa trong câu nói kia, Tiểu Ngọc Nhi chỉ coi như không có nghe thấy, nhìn nàng một cái liền lập tức quay đầu lại, sau đó chào hỏi với Triết Triết. Mà Đại Ngọc Nhi tựa hồ còn vì Hải Lan Châu chuyển biến mà thương tâm, nhưng là nàng cũng rất nhanh thu liễm cảm xúc, hướng Triết Triết thỉnh an.
Thấy hai người không để ý tới chính mình, trên mặt Hải Lan Châu có chút nhịn không được. Nhưng là nàng cũng áp chế tức giận trong lòng, đi vào trong đình thỉnh an với Triết Triết: "Hải Lan Châu đã tới chậm, thỉnh đại phúc tấn thứ tội."
Triết Triết quan sát sắc mặt nàng, có chút lo lắng hỏi: "Khí sắc của ngươi không tốt, là thân mình không thoải mái sao?"
Hải Lan Châu cười cười, ngồi ở vị trí phía sau, có chút suy yếu nhu nhu thái dương, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Những trắc phúc tấn khác của Hoàng Thái Cực nhìn lại, trong lòng đều là khinh thường, là ngươi chiếm lấy Đại Hãn lâu nhất, còn cả ngày ra vẻ có bệnh. Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng những phúc tấn khác vẫn không thể không giả bộ một bộ dáng tỷ tỷ tốt, muội muội tốt, tiến đến quan tâm hỏi han Hải Lan Châu hai câu.
Nhưng những lời nói quan tâm kia, lại bị có người hữu tâm đem hỏa đốt đến người Đại Ngọc Nhi. Khi Mục phúc tấn nhắc tới son bột nước của Đại Ngọc Nhi, Tô Mã một lòng ngay thẳng, nhịn không được tiến lên phản bác hai câu, nhưng lại lập tức bị đánh một bạt tay.
Đại Ngọc Nhi lập tức tiến lên giữ lại, liền tranh chấp với vị Mục phúc tấn kia.
Tiểu Ngọc Nhi vội đứng lên giảng hòa, cuối cùng Đại Ngọc Nhi đành cảm kích nhìn nàng.
Triết Triết cũng nói: "Tốt lắm, tất cả mọi người là người một nhà, hà tất vì việc nhỏ này mà phải tranh chấp, vẫn là nên uống trà ăn điểm tâm trò chuyện đi."
Triết Triết lên tiếng, cho dù Mục phúc tấn lòng không cam, nhưng cũng đành tạm thời từ bỏ.
Tiếp tục hàn huyên một hồi, Hải Lan Châu phát hiện Triết Triết luôn tại quan tâm tới thai nhi trong bụng Đỗ Lặc Mã, lại nhìn Đại Ngọc Nhi đang tại tán gẫu gì đó với Tiểu Ngọc Nhi, khẽ cười nói: "Đúng rồi, lại nói tiếp Tiểu Ngọc Nhi cũng thành thân với Đa Đạc đã lâu, như thế nào hiện tại cũng không có nghe được tin tốt đâu?"
Tiểu Ngọc Nhi sửng sốt, lửa giận trong lòng lần thứ hai bị Hải Lan Châu kích thích, nhưng vẫn vì ngại thân phận, Tiểu Ngọc Nhi không muốn trực tiếp tranh chấp với nàng ta, chỉ có thể cúi đầu uống trà, che dấu đáy mắt không vui.
Triết Triết có chút bất mãn mà nhìn Hải Lan Châu một cái: "Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc thành thân cũng chưa lâu, Đỗ Lặc Mã không phải gần đây cũng mới truyền đến tin tốt sao, bọn họ vợ chồng son, tuổi cũng vẫn còn trẻ, còn sợ không truyền ra được tin tốt sao?"
Hải Lan Châu cúi đầu nhận sai, "Là, Hải Lan Châu đi quá giới hạn." Lập tức, nàng lại ra vẻ lo lắng nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái: "Nhưng ta cũng là lo lắng cho Tiểu Ngọc Nhi a, muội ấy trước đây thân thể vẫn luôn không tốt lắm, đoạn thời gian trước kém chút mất đi tánh mạng. Tiểu Ngọc Nhi, nếu là thân thể có gì khó chịu, vẫn là nên kêu thái y đến xem giúp muội."
Tiểu Ngọc Nhi nặng nề buông chén trà xuống, lửa giận trong mắt rốt cuộc không tiếp tục che giấu, nàng cười lạnh nhìn Hải Lan Châu: "Hải phúc tấn quá lo lắng, nếu Hải phúc tấn mỗi ngày không cần đi chăm sóc những cây hoa hại người kia thì đã tốt rồi, ta cũng không coi là cái gì." Lại thấy sắc mặt Hải Lan Châu còn có chút tái nhợt, nàng lại nói: "Đúng rồi, trước là ta nói quá, Hải phúc tấn vẫn nên nhổ những thứ hoa hại người kia đi mới tốt, may mắn là Hải phúc tấn không có việc gì, nếu không những phúc tấn khác đang mang thai đi ngang qua mấy cây hoa đó, không biết còn có thể may mắn như Hải phúc tấn không đây."
Mấy phúc tấn của Hoàng Thái Cực nghe vậy, đều có chút khẩn trương, thời gian các nàng được Hoàng Thái Cực sủng hạnh tuy không nhiều lắm, nhưng dù sao con nối dòng cũng là chuyện lớn, uy lực của Hải hoa lan kia các nàng đã chứng kiến qua, vì vậy mọi người cũng phụ họa theo lời nói của Tiểu Ngọc Nhi.
"Đúng vậy, Hải phúc tấn, tuy hoa kia đẹp thì có đẹp thật, nhưng không tốt cho phụ nữ mang thai, ta thấy vẫn nên nhổ bỏ đi." Đây là lời Mục phúc tấn.
Đông phúc tấn cũng lập tức phụ họa: "Đúng vậy, đoạn thời gian trước Ngọc phúc tấn vì hoa này mà sảy thai, Hải hoa lan đúng là không nên giữ lại. Đại phúc tấn, ngài nói đúng không?"
Hải Lan Châu không ngờ Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên đem đề tài chuyển tới Hải lan hoa, thấy những phúc tấn khác sôi nổi phụ họa, sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt, Hải hoa lan là hoa đính ước giữa nàng và Trác Lâm, sao có thể vì hai chữ xem thường của Tiểu Ngọc Nhi mà có thể bị nhổ đi? Nàng vội khẩn trương nhìn đại phúc tấn: "Đại phúc tấn, hải hoa lan tuyệt đối không phải là loài hoa hại người."
"Hải phúc tấn, chúng ta đề nghị như vậy đều là vì tốt cho tỷ, hiện tại tỷ đang mang thai, còn đến chăm sóc những cây hoa hại người kia, tỷ tỷ bây giờ suy yếu như vậy, phỏng chừng cũng là do những cây hoa kia làm hại." Đông phúc tấn hợp lý nói, nàng tuy không hiểu Hải Lan Châu vì cái gì lại để ý đến loại hoa độc này, nhưng nghĩ đến mấy bông hải lan kia cũng sẽ ảnh hưởng đến mình liền hận không thể mang chúng đi đốt trụi sạch sẽ!
Triết Triết đặt chén trà xuống, nhìn nhìn thần sắc khẩn trương của Hải Lan Châu, lập tức nói: "Được rồi, hoa này là Đại Hãn cho phép Hải Lan Châu trồng, nhổ hay không vẫn phải chờ ý kiến của Đại Hãn nếu các phúc tấn khác sợ bị hoa này ảnh hưởng, về sau đi đường vòng là được."
Nghe vậy, Hải Lan Châu cảm kích nhìn về phía Triết Triết nói lời cảm tạ, mà trong lòng Tiểu Ngọc Nhi lại là tràn ngập nghi hoặc, Triết Triết đây là đang giúp đỡ Hải Lan Châu?
Qua chuyện này, Triết Triết cũng không còn tâm tư tiếp tục thưởng trà, sớm cho mọi người lui. Đại Ngọc nhi thấy Đỗ Lặc Mã đi rồi cũng vội vàng đi theo phía sau, muốn giải thích gì đó với Đã Lặc Mã, toàn bộ hoa viên cũng chỉ còn hai người Hải Lan Châu và Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi thấy những người chung quanh đã đi hết, cũng không muốn nhiều lời với Hải Lan Châu, lập tức chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Hải Lan Châu gọi lại.
"Ngươi còn muốn làm cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi lạnh lùng nhìn nàng.
Hải Lan Châu tất nhiên cũng không còn vẻ nhu nhược như trước, lạnh lùng khơi mào khóe miệng: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng a, nói mấy lời ba xạo liền giựt giây mọi người muốn nhổ hoa của ta."
Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh: "Nếu không ngươi nơi nơi chốn chốn muốn gây khó dễ cho ta, ta cũng không nói nhiều về mấy thứ này, huống chi hoa đẹp thì có đẹp nhưng quá hại người, không phải sao?" Huống hồ nàng còn dám ở trước mặt mọi người nhắc đến sự tình đêm đó, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy nàng không tranh cãi ầm ĩ ngay tại đương trường cùng Hải Lan Châu, đã xem như là nàng thu liễm tính tình.
"Ngươi tốt." Hải Lan Châu đi đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, con ngươi tối đen hiện lên một tia oán độc: "Nhưng mà ngươi cũng đừng nghĩ đến tốt như vậy, hôm nay ngươi nói ra lời như thế, ta về sau chắc sẽ không dễ dàng để ngươi sống được khá giả."
"Phải không? Ta đây liền mỏi mắt mong chờ." Tiểu Ngọc Nhi khơi mào khóe miệng, tựa hồ căn bản không đem uy hiếp của Hải Lan Châu để vào mắt.
Hải Lan Châu cũng nở nụ cười, nhưng là ý cười lại không tới đáy mắt: "Chúng ta liền chờ xem, nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng."
Dứt lời, Hải Lan Châu liền được Ô Nhã nâng dậy, quay người rời đi.
Hải Lan Châu vừa đi, Tiểu Ngọc Nhi liền lạnh mặt xuống, nhìn bóng dáng Hải Lan Châu, suy nghĩ trong lòng hơi phập phồng.
← Ch. 60 | Ch. 62 → |