← Ch.25 | Ch.27 → |
Thanh âm thanh thúy từ bàn tay kia khiến cả ba người đều đứng tại chỗ, Đa Đạc lăng lăng mà nhìn gương mặt lãnh tĩnh của Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt mang theo kinh ngạc, sau đó lại nhìn... gương mặt đang nghiêng qua một bên của Đa Nhĩ Cổn, không tự giác nuốt nước miếng.
Chỉ thấy một bên mặt Đa Nhĩ Cổn bởi vì ánh lửa chiếu qua mà đặc biệt toả sáng, còn có thể thấy được năm ngón tay đang từ từ hiện lên rõ ràng.
Thần sắc trên mặt Tiểu Ngọc Nhi thực lạnh nhạt, nhưng mà hai tay nắm chặt lại bán đứng cảm xúc của nàng. Nàng kỳ thật cũng không muốn đánh Đa Nhĩ Cổn, nhưng mà Đa Nhĩ Cổn vươn tay lại đây, nàng cho rằng Đa Nhĩ Cổn muốn đánh nàng, cho nên theo bản năng giơ tay lên cản lại. Ai ngờ, Đa Nhĩ Cổn cũng chỉ muốn hù dọa nàng thôi, một quyền kia chỉ dừng lại sát mặt nàng, nhưng mà một bàn tay này của nàng lại thật sự đáp lên mặt của Đa Nhĩ Cổn.
Nhìn Đa Nhĩ Cổn nửa ngày cũng chưa phản ứng kịp, Tiểu Ngọc Nhi có chút khẩn trương nhìn hắn, không phải bị đánh đến ngu luôn đấy chứ?
Một lúc lâu, Đa Nhĩ Cổn chậm rãi giơ tay lên sờ bên má bị đánh, chậm rãi quay đầu, bởi vì nổi giận mà con ngươi sung huyết hung hăng trừng Tiểu Ngọc Nhi: "Ngươi dám đánh ta?! Ngươi không muốn sống nữa sao!"
"Chẳng lẽ ngươi không nên bị đánh sao? Ngươi nhìn bản thân ngươi hiện tại coi, có chỗ nào giống một nam tử hán?" Tiểu Ngọc Nhi to gan hỏi lại, dù sao đánh cũng đã đánh, so với việc cùng Đa Nhĩ Cổn này nổi điên, còn không bằng để hắn nhận rõ sự thật sớm một chút.
Đa Nhĩ Cổn cũng quả thực vì quá giận dữ mà phản cười: "Tốt lắm, hiện tại ngươi nói, ta như thế nào không giống một nam tử hán? Nam tử hán không thể thương tâm khổ sở sao?"
"Ngươi đương nhiên có thể thương tâm khổ sở, chỉ là cho dù ngươi tâm khổ sở thì có ích lợi gì, nữ nhân ngươi yêu sẽ đến bên cạnh ngươi giờ phút này sao? Nàng sẽ bởi vì ngươi thương tâm khổ sở mà không gả cho người nàng một lòng ngưỡng mộ sao?"
Tiểu Ngọc Nhi nói chuyện quá mức nặng lời, Đa Đạc thấy sắc mặt Đa Nhĩ Cổn không đổi, vội vàng nháy mắt ra dấu cho nàng, để nàng đừng nói nữa.
Chỉ là Tiểu Ngọc Nhi không để ý tới, tiếp tục nói: "Ngươi có biết vì sao Ngọc tỷ tỷ lại thích Đại Hãn, mà không thích ngươi?"
Đa Nhĩ Cổn lập tức nhìn nàng chăm chăm.
"Bởi vì ngươi không có kiên định, ngươi làm việc xúc động bất chấp hậu quả, để tất cả mọi người xung quanh đều vì lo lắng cho ngươi mà hãi hùng. Với một nữ nhân, việc trọng yếu nhất đó là có thể tìm được một người tin cậy dựa vào, chính vì tính tình ngươi như vậy, có thể khiến cho nàng cảm thấy an toàn sao?" Tiểu Ngọc Nhi chậm rãi nói.
Đa Nhĩ Cổn sửng sốt, qua một hồi lâu mới nói ra: "Chính nàng nói là bởi vì ta không phải Đại Hãn, ta còn tưởng là..."
"Ngọc tỷ tỷ nếu thực thích một người sẽ bởi vì thân phận hắn thấp mà không gả cho hắn hay sao?" Tiểu Ngọc Nhi tức giận mà ngắt lời nói: "Nàng là thật tâm yêu Đại Hãn, cho nên mới gả cho người. Còn ngươi sao? Vì một nữ nhân căn bản không yêu ngươi, mà chạy đến chỗ này nổi điên? Đa Nhĩ Cổn ngươi khi nào lại trở nên đáng buồn như vậy?"
Khuôn mặt tuấn tú của Đa Nhĩ Cổn dần trầm xuống, một lúc lâu cũng không nói gì.
Đa Đạc có chút không yên lòng vỗ vỗ vai hắn, "Ca?..."
Nhưng Đa Nhĩ Cổn lại không để ý đến hắn, mà là trực tiếp vọt tới vách núi.
Đột nhiên hắn hành động như vậy khiến cho Đa Đạc sợ hãi, còn tưởng rằng hắn muốn tự sát, vội vàng đi lên kéo hắn, nhưng lại bị Đa Nhĩ Cổn đẩy ra.
"Hoàng Thái Cực! Đa Nhĩ Cổn thề, ta nhất định sẽ lợi hai hơn ngươi! Ta nhất định sẽ không thua ngươi!" Đa Nhĩ Cổn rống to xong rồi liền đi qua, ngửa mặt lên trời nở nụ cười.
Ở một bên, Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc lúc này mới thở ra một hơi.
Đa Đạc nhẹ nhàng đi đến bên người Tiểu Ngọc Nhi, mặt mang ý cười: "Bảo Âm, vừa rồi cám ơn ngươi, một bàn tay vừa rồi đã đánh tỉnh ca ta."
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi liền cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giúp đỡ ca ca ngươi, đến chất vấn ta tại sao lại đánh hắn."
"Sao có thể như vậy." Đa Đạc gãi đầu: "Ta đa tạ ngươi còn không kịp đâu, bất quá, ngươi thật đúng là rất có can đảm a, ngay cả ta lúc đánh nhau với ca ca, cũng không dám đánh vào mặt."
"Chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, ta còn cho rằng hắn muốn đánh ta một quyền, cho nên ta chỉ dơ tay lên chặn lại." Tiểu Ngọc Nhi chi tiết nói.
Nghe vậy, Đa Đạc cười ha ha: "Ha ha, ngươi thật đúng là..., bất quá yên tâm đi, ca của ta cũng không đánh nữ nhân."
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ đến bộ dáng ngốc lăng của Đa Nhĩ Cổn khi bị nàng đánh, cũng nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Đa Đạc ngưng mắt nhìn nàng cười, trong lòng càng cảm thấy thỏa mãn, buồn bực một ngày hôm nay hận không thể vứt tất cả lên chín tầng mây.
Đa Nhĩ Cổn đem tất cả phẫn nộ phát tiết ra, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, quay đầu lại liền thấy đệ đệ ngốc nhà mình nhìn Tiểu Ngọc Nhi ngây ngô cười, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, đi tới, Đa Nhĩ Cổn hướng Tiểu Ngọc Nhi ôm quyền thi lễ: "Tiểu Ngọc Nhi, hôm nay Đa Nhĩ Cổn ta thất lễ, ta hướng ngươi xin lỗi."
"Thập tứ gia không cần lo lắng." Tiểu Ngọc Nhi cũng cười ôm quyền đáp lễ.
Thấy bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi hào phóng sang sảng, Đa Nhĩ Cổn âm thầm gật gật đầu, ánh mắt đệ đệ của hắn không tồi, hy vọng hai người bọn họ có thể mau chóng có một kết cục tốt.
"Ca, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi đi." Đa Đạc quan tâm nói.
Đa Nhĩ Cổn gợi lên khóe môi, vỗ vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, ca ca ngươi không có yếu ớt như vậy."
Nghe vậy, mày Đa Đạc lúc này mới hoàn toàn giãn ra, hào khí Vân Thiên nói: "Ca, về sau hai huynh đệ chúng ta sẽ thành một khối kề vai chiến đấu, chúng ta sẽ chứng minh cho Hoàng Thái Cực thấy, hai huynh đệ chúng ta không phải người dễ khi dễ!"
"Tốt!" Đa Nhĩ Cổn vừa lòng phá lên cười.
Một lát sau, Đa Nhĩ Cổn xoay người lên ngựa, nhìn Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi đang có chút kinh ngạc nói: "Ta về trước, Đa Đạc, ngươi đưa Tiểu Ngọc Nhi hồi cung đi, ra ngoài lâu như vậy, đại phúc tấn cũng sẽ lo lắng."
Dứt lời, liền cưỡi bảo mã rời đi.
Ca, nếu ngươi đem con ngựa kia lưu lại, ta mới tin ngươi thật muốn để ta đưa nàng nhanh chóng trở về. Đa Đạc nhìn bóng dáng Đa Nhĩ Cổn tức giận nghĩ, suy nghĩ của hắn có chút đơn giản, nhưng hắn không ngốc, ca ca làm như vậy là muốn để cho hắn và Tiểu Ngọc Nhi hai người có thời gian ở chung một chỗ, hắn làm sao lại đi trách ca ca nhiều chuyện đây?
Cho nên, Đa Đạc liền cười nói với Tiểu Ngọc Nhi: "Ca của ta cưỡi ngựa đi mất rồi, chúng ta chỉ có thể đi bộ trở về thôi."
Tiểu Ngọc Nhi nhíu nhíu mày, có chút bất mãn vì Đa Nhĩ Cổn trực tiếp lấy ngựa đi mất, nhưng nàng cũng không trực tiếp đem bất mãn nói ra, "Không sao, chúng ta đi thôi."
"Ân!" Đa Đạc vui vẻ gật gật đầu, sau đó cầm một cây đuốc đi theo.
Tiểu Ngọc Nhi kỳ quái nhìn hắn một cái, Đa Đạc này sao lại vui vẻ như vậy?
Tuy rằng đường về hoàng cung có chút xa, nhưng dọc theo đường đi Đa Đạc đều nói một chút về những chuyện lý thú khi đánh giặc, chọc cho Tiểu Ngọc Nhi cười liên tục.
Nghe Đa Đạc nói lúc đánh giặc, chỉ có thể thường xuyên ăn chút bánh mỳ loại lớn còn có rau dại, cho nên hắn và những người ở đó không nhịn được, muốn ăn một bữa ngon, vì vậy hắn mang theo Hách Triết cùng vài thân binh đi bắt rắn, ai có thể ngờ, nhiều người như vậy, lại không một ai có gan dám đi bắt rắn, cuối cùng bản thân hắn đành phải đi bắt, hắn ngược lại không hề có chuyện gì, bắt lấy cái đuôi của con rắn dùng sức doạ nó, kết quả vì không cẩn thận nên không bắt được, con rắn kia còn bay về phía Hách Triết, treo lủng lẳng ở trên cổ hắn, sợ tới mức Hách Triết kêu cha gọi mẹ, thiếu chút nữa tè ra quần.
Tiểu Ngọc Nhi nhớ tới ngày đó ở quân doanh có liếc mắt nhìn qua Hách Triết một cái, rõ ràng cũng là nam tử tuấn lãng hảo hán lại bị một con rắn dọa thành như vậy, Tiểu Ngọc Nhi cười đến nước mắt đều chảy ra.
Một bên vừa lau khóe mắt, Tiểu Ngọc Nhi vừa cười nói: "Không nghĩ tới khi các ngươi hành quân đánh giặc còn có thể đùa được như vậy, về sau ngươi nhất định phải nói nhiều một chút cho ta nghe."
"Được, chỉ cần ngươi thích nghe, mỗi ngày ta sẽ kể cho ngươi." Thanh âm Đa Đạc trừ bỏ ý cười, cũng lẫn theo một chút sủng nịch và ôn nhu.
Tiểu Ngọc Nhi cũng nhận thấy được loại ôn nhu này, nàng liếc mắt nhìn Đa Đạc một cái, thấy Đa Đạc vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, ý cười cùng sự ôn nhu trong mắt khiến tâm người nhìn có cảm giác đều mềm lại, Tiểu Ngọc Nhi không tự giác đỏ bừng mặt, sau đó quay đầu đi, không thèm nhìn hắn nữa.
Cúi đầu đi một hồi, Tiểu Ngọc Nhi bỗng nhiên phát hiện đường này không đúng, mặc dù là trở về, nhưng mà trên dường đi lại vô cùng yên lặng.
"Đa Đạc, chúng ta có phải đã đi nhầm đường hay không?" Tiểu Ngọc Nhi lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ cần đi theo ta là được, có ta ở đây, ngươi vĩnh viễn sẽ không lạc đường." Thanh âm Đa Đạc mềm nhẹ truyền đến, cho người khác một loại cảm giác an ổn, giống như con người hắn vậy, thật sự không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Bất an trong lòng Tiểu Ngọc Nhi dần dần tan đi, cũng không hỏi tiếp, chỉ chặt chẽ đi theo Đa Đạc.
Lại đi hồi lâu, Đa Đạc mới ngừng lại, sau đó còn dập tắt cây đuốc.
Tiểu Ngọc Nhi lập tức khẩn trương nhìn Đa Đạc, nhưng mà trong bóng tối thấy không rõ gương mặt Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi bất an nói: "Đa Đạc, ngươi tắt cây đuốc đi làm gì vậy?"
"Đừng khẩn trương, chờ một lát ngươi sẽ biết." Đa Đạc cười khẽ, vỗ vỗ đầu vai Tiểu Ngọc Nhi ôn nhu nói: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, một hồi ta sẽ trở lại."
Tiểu Ngọc Nhi khẩn trương mà bắt lấy ống tay áo của Đa Đạc: "Ngươi mang theo ta đi."
Đa Đạc giữ chặt tay nàng, ý nói nàng đừng lo lắng, sau đó liền đi về phía trước.
Tiểu Ngọc Nhi một người đứng lại, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn là ngoan ngoãn chờ tại chỗ.
Chỉ chốc lát, trên bầu trời đột nhiên nở rộ những ánh lửa rực rỡ của pháo bông, dần dần tản ra trên bầu trời đêm yên lặng toả sáng thập phần đẹp đẽ, hơn nữa những tia lửa pháo bông lan ra xếp thành một chữ "Thọ".
Tiểu Ngọc Nhi lăng lăng mà nhìn chữ "Thọ" kia, cho đến khi chữ 'Thọ' kia chậm rãi biến mất, ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi cũng vẫn luyến tiếc dời đi. Mãi cho đến một lúc sao trên bầu trời lại bị những tia pháo hoa khác thay thế, lúc này Tiểu Ngọc Nhi mới chậm rãi quay đầu nhìn Đa Đạc đang đi tới.
Đa Đạc thấy rõ kinh ngạc trong mắt Tiểu Ngọc Nhi cùng với cả kinh hỉ, chậm rãi từ phía sau lấy ra hai cái thiên đăng, cười nói: "Bảo Âm, sinh nhật vui vẻ."
Một khắc kia, Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được đỏ hốc mắt.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |