Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 08

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Để tang cho cha, giữ đạo hiếu ba năm, phải mặc đồ tang, chuyện này cũng không có gì, mấy chị em nhà họ Phương vốn cũng không thích mặc quần áo có màu sắc sặc sỡ xanh xanh đỏ đỏ, chỉ cần có thể dùng đao múa kiếm là được rồi; nhưng trong ba năm đều không thể đi ra ngoài hít thở không khí, chuyện này đối với Phương Thúy, Phương Hồng cùng Phương Yến mà nói thật đúng là khổ hình, mới chỉ qua một hai tháng đầu, bọn họ cũng sắp phát điên lên, vì thế cố gắng suy nghĩ tìm lấy cái cớ muốn cho mọi người cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Lấy cớ gì bây giờ?

"Đại tỷ cùng lúc mất đi cả cha ruột và chồng, hơn nữa còn bởi vì rất thương tâm mà bất hạnh sảy thai, đây là ba sự mất mát bi thương cực kỳ to lớn, chúng ta hẳn là nên dẫn chị ấy ra ngoài đi dạo một chút, để giải tỏa nỗi buồn." Phương Yến nói rất nghiêm trang.

"Vậy..." Hương Trụy Nhi chớp chớp mắt, nhìn xem ba cô em chồng của nàng, một người thì ánh mắt lòe lòe nhấp nháy, một người thì cái biểu tình nghiêm túc kia thật sự rất giả tạo, một người lại cười đến rất mập mờ, làm cho nàng có cảm giác, giống như bọn họ muốn lừa gạt nàng làm cái gì đây, nghĩ vậy nàng không khỏi bất an nuốt nước miếng một cái."Vậy ba người đi là được rồi!"

"Nhiều người thì mới náo nhiệt, náo nhiệt thì tâm tình mới có thể tốt lên!"

"Vừa ra khỏi cửa liền có nhiều người nha!"

"Cũng không phải là người quen."

"Nhưng là..."

Thật là nhiều lời!

"Có đi hay không?" Mặt bắt đầu đen như Bao công rồi, nếu không đi liền dùng vũ lực giải quyết.

"Được rồi, được rồi, đi thì đi thôi, làm gì mà phải hung dữ như vậy nha!"

"Đi thì cứ đi, làm chi còn có biểu tình muốn khóc tới nơi như vậy chứ?"

"Tại em hung dữ quá thôi." Hương Trụy Nhi ủy khuất tố cáo.

"Ách, tha cho em đi!" Phương Yến than thở, vỗ cái trán, ngước mặt lên nhìn trời."Ông trời ơi, bà chị này của tôi đều đã là bà mẹ một con rồi, vậy mà còn hay khóc hơn con trai của bả nữa, có phải là ông trời đã quên đem lá gan cho bả hay không vậy?"

"Chắc là bị ai trộm đi rồi!" Phương Thúy lĩnh tiền xong, liền là người thứ nhất bước ra khỏi cửa.

"Chắc bị Đậu đỏ trộm đi đó!" Phương Hồng theo sát ở phía sau."Không nhìn thấy con chó lười biếng kia hay sao, cả ngày cứ nằm sấp trên mặt đất giang hết bốn chân ra mà thở phì phò, chúng ta đi ngang qua, nó cũng không nhúc nhích, chỉ mở to mắt ra nhìn, giống như là nói: nếu dám thì đạp ta đi! Cũng thật là, hay nó nghĩ là không ai dám đạp nó thành cái bánh bao thịt chắc?"

"Tại nó nóng thôi!" Hương Trụy Nhi thay con chó nhỏ của mình nói chuyện.

"Nơi này đúng là nóng hơn so với phương bắc." Cuối cùng là đại tỷ, Phương Lan nói một lời rất có đạo lý.

"Cho dù nóng thì nó cũng nên có bộ dáng của một con chó chứ?" Phương Yến lẩm bẩm, đi ở cuối cùng."Thí dụ như nhìn thấy người liền lắc cái đuôi, sủa gâu gâu hai tiếng, hoặc là chảy nước miếng, hay liếm người ta làm nũng chẳng hạn."

"Em giống như còn rành hơn nó nữa, vậy thì em dạy cho nó đi!" Phương Lan cười nói.

"Khư! Em cũng không phải là chó!"

Mấy người phụ nữ vừa nói vừa cười, đi ra hướng khu chợ náo nhiệt nhất ngoài thành, bởi vì mọi người đều đang để tang, không thể quá rêu rao, nên đành phải làm bộ như muốn đi mua đồ ăn.

Nhà có tang thì cũng phải ăn cơm chứ?

Bởi vậy, Hương Trụy Nhi đã tìm được hứng thú của mình rồi, còn thật sự chọn lựa để mua đồ ăn đem về, cái này mẹ chồng thích ăn, cái kia chồng thích ăn, cái đó thì em trai cùng chị cả và các em gái của chồng thích ăn, còn có con trai bảo bối của nàng thích ăn, lựa chọn mua đồ thật sự là vui vẻ.

Dù sao có một người đại diện là được rồi, những người khác có thể thừa cơ đi dạo cửa hàng mà mình thấy hứng thú, nhưng rất không may, khi bọn họ vừa mới chuyển mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra một người quen, một người mà đủ để làm cho bốn chị em gái nhà họ Phương đồng thời quá sợ hãi, thiếu chút nữa thì té xỉu ngay tại chỗ.

Chính là người quen, không phải thân thích, cũng không phải hàng xóm, lại càng không phải là bạn bè, chỉ là người quen mà thôi.

Xoát một chút, bốn người không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng tới Hương Trụy Nhi, cái người kia thì tay phải xách thịt, tay trái cầm đồ ăn, còn đang muốn mua thêm cá, rồi bốn người cùng thu hồi mắt lại, hai mặt nhìn nhau, không có người nào mở miệng nói chuyện, nhưng hàm nghĩa trong mắt là giống nhau.

Trốn!

Cơ hồ là chỉ trong chớp mắt, cùng một lúc, cả bốn người cùng nhau hành động, chạy về phía Hương Trụy Nhi, một người giành lấy đồ ăn trên tay nàng, hai người chạy song song mỗi người kéo một cánh tay của nàng, một người cuối cùng thì ở phía sau lưng nàng đẩy đi.

"Đi! Đi mau! Đi trở về!"

"Di di di, nhưng là em còn chưa có mua cá!"

"Lát nữa kêu nữ đầu bếp đến mua!"

"Nhưng là chị ấy không biết chọn cá mới..."

"Câm miệng, đi mau!"

Nhưng không còn kịp rồi!

"Di? Mấy người bên kia không phải là các tiểu thư nhà họ Phương sao?"

Bốn người rất ăn ý làm bộ như không có nghe thấy, tiếp tục kéo, tiếp tục đẩy.

"Uy uy, chỉ mới không gặp một thời gian, đã muốn làm bộ như không quen biết sao, đây cũng quá thất lễ đi?"

Không phải làm bộ như không quen biết, mà là làm bộ như không nghe thấy.

Lại kéo, lại đẩy.

"Được rồi, dừng lại đi, đang ở trên đường lớn mà có bộ dạng như vậy, không phải là quá khó xem hay sao?"

Vừa nghe tiếng nói đã tới ngay sau lưng của bọn họ, thì nửa chữ cũng không cần nói ra, nhưng bốn người lại rất ăn ý xoay người lại tạo thành một bức tường người che ở phía trước Hương Trụy Nhi.

"Mày lại muốn làm cái gì đây, Trương Văn Tuyển?"

Một đôi nam nữ cực kỳ xuất sắc liền đứng ngay trước mặt của bọn họ, người nam dung mạo có thể so với Phan An, cực kỳ tuấn tú, nhưng bốn chị em nhà họ Phương chính là nhìn hắn không vừa mắt; về phần người nữ thì rất xinh đẹp hào phóng, dáng vẻ thướt tha mềm mại, lại có bộ dáng thanh cao kiêu ngạo, bốn chị em nhà họ Phương càng xem nàng không vừa mắt.

Trương Văn Tuyển nhíu mi."Phương đại tiểu thư, chị đã quên em và em trai Phương Anh của chị là bạn tốt sao? Người quen không phải là nên chào hỏi một chút sao?"

"Bạn tốt?" Phương Lan hừ lạnh."Phương Anh không cần loại người như mày làm bạn bè!"

"Chậc chậc, Phương đại tiểu thư, chị cũng thật quá nhỏ mọn đi, Phương Anh chẳng qua là đánh thua em một lần thôi, vậy mà chị liền tức giận đến bây giờ, cho nên mới nói, phụ nữ chính là lòng dạ hẹp hòi."

"Mới không phải vì chuyện đó."

"Vậy thì vì sao?"

"Trong lòng mày biết rõ ràng."

"Em thật không biết chị đang nói cái gì nữa, Phương đại tiểu thư" Trương Văn Tuyển vẻ mặt rất vô tội và mờ mịt "Nhưng dù sao, những chuyện mà nữ nhân để ý đều là việc nhỏ, không cần phải nói thêm nữa. Nhưng còn..." Hắn nghiêng đầu muốn nhìn ra phía sau của bốn chị em kia."Cô nương ở phía sau mọi người là ai vậy? Không giới thiệu một chút sao?"

Hai má của Phương Lan giật giật một chút."Mày không phải ở trong kinh thành sao? Tại sao lại chạy đến chỗ này?" Nàng muốn đem đề tài chuyển đi chỗ khác.

Trương Văn Tuyển nhướng mày, nở nụ cười."Cha em muốn em tới đây." Giải thích xong, lại đem đề tài quay trở về."Xin hỏi vị cô nương kia rốt cuộc là ai vậy?"

"Mày hỏi nhiều vậy để làm gì?" Phương Lan tức giận nói."Đây là nữ đầu bếp nhà chúng tôi, đến mua thức ăn."

"Phải không? Nếu em không nhìn lầm, vị nữ đầu bếp kia thật đúng là còn rất trẻ nha!" Trương Văn Tuyển trào phúng cười, tuyệt đối không tin tưởng lời nói của Phương Lan."Này vị cô nương kia, ta tên là Trương Văn Tuyển, là bạn tốt của Phương Anh, cô nương bên cạnh ta đây là Mộc Nguyệt Cầm, Mộc cô nương, xin hỏi còn nàng là ai vậy?"

Một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn từ phía sau lưng của Phương Lan xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc."Mộc Nguyệt Cầm?"

"Ân, đây là cháu gái của Mộc quốc công, Mộc Thịnh, vừa mới qua đời, còn nàng? Xin hỏi nàng là ai nha? Thân thích của nhà họ Phương sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn không lên tiếng trả lời, bởi vì nàng đang nhìn xem Mộc Nguyệt Cầm, người kia cũng giống như có chút nghi hoặc nhìn xem nàng.

"Ta đã gặp qua ngươi sao?" Mộc Nguyệt Cầm bật thốt lên hỏi.

Vội vàng rụt đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã biến mất không thấy."Không có."

"Không có sao?" Mộc Nguyệt Cầm nhíu mày."Không, ta nhất định là đã gặp qua ngươi rồi, ngươi tên là gì?"

"Ta chỉ là nữ đầu bếp của nhà họ Phương thôi."

"Được rồi, ngươi là nữ đầu bếp của nhà họ Phương, nhưng ngươi tên là gì?" Mộc Nguyệt Cầm kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.

"... Ta nên đi trở về nấu cơm!" Dứt lời, một thân hình mảnh khảnh liền bỏ chạy đi mất.

Trương Văn Tuyển cười ha ha, ngay lập tức dùng một tư thế mà hắn tự cho là rất đẹp mắt phi thân lên đuổi theo, muốn ngăn cản nàng đào tẩu, đây là một chuyện quá dễ dàng với hắn.

Nhưng ai biết được, khi tay hắn vừa mới chạm vào vai của nàng, thì đột nhiên một tiếng thét chói tai long trời lở đất, đủ để chấn động toàn bộ Vân Nam, giống như động đất và tuyết lỡ cùng nhào đến một lúc làm cho người ta kinh hoàng sợ hãi vang lên, dọa hắn liên tục lui lại vài bước, thấy nàng vẻ mặt hoảng sợ, hắn nghĩ người bị dọa sợ hẳn là hắn đi!

Bốn chị em nhà họ Phương cũng bị dọa cho giật mình, nhưng bọn họ đã sớm biết Hương Trụy Nhi có bao nhiêu nhát gan, cũng quen rồi, bởi vậy thật mau liền phục hồi tinh thần lại, cùng ra hiệu bằng mắt cho lẫn nhau, lúc này không đi thì đợi khi nào? Sau đó ba chân bốn cẳng lại kéo, lại đẩy Hương Trụy Nhi rời đi, vừa chạy đi vừa lớn tiếng mắng.

"Thật quá đáng, ở trên đường còn muốn đùa giỡn con gái người ta, cha mẹ mày dạy mày như thế nào vậy hả?"

Mắng xong, người cũng đã chạy xa, lưu lại Trương Văn Tuyển dở khóc dở cười lại có chút xấu hổ, bởi vì người ở chung quanh đều đang trừng mắt nhìn hắn.

Đồ vô lại lưu manh chuyên đi đùa giỡn con gái nhà người ta!

Một đường chạy trối chết giống như đang bị quỷ đuổi theo... vừa chạy về đến nhà, hai chân vừa vượt qua cửa, liền ngay lập tức đóng cửa lớn lại đánh phanh một tiếng thật to, bốn chị em lúc này mới dám dừng lại để thở dốc, rồi nhịn không được nhìn nhau mà cùng bật cười lớn tiếng.

"Lần đầu tiên em rất là cảm ơn sự nhát gan của chị dâu nha!"

"Trước kia không có nghe chị dâu thét chói tai lần nào, không nghĩ tới tiếng thét của chị dâu lại rất "quyết đoán" như thế, thật đúng là kinh thiên động địa!"

"Nói không chừng đại ca cũng nghe được, sau đó sẽ bỏ lại hết công việc mà chạy trở về nha!"

"Hắn là một người đàn ông xa lạ, lại đột nhiên động chạm người ta, người ta là thật sự bị dọa cho hoảng sợ!" Hương Trụy Nhi vừa xấu hổ vừa ủy khuất than thở."Mọi người cũng không đồng tình người ta một chút, còn ở đây mà cười người ta!"

Từ lúc gả đến nhà họ Phương cho đến bây giờ, nàng chưa bao giờ thét chói tai lần nào, bởi vì tất cả mọi người rất cẩn thận cố gắng không dọa cho nàng sợ, cho dù là không cẩn thận bị dọa, cũng sẽ không bị dọa đến trình độ phải thét lên như vậy; nhưng mà lần này, nàng là thật sự bị dọa cho sợ hãi, một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, còn động tay động chân, thật quá đáng!

"Phải không?" Phương Lan cẩn thận xem kỹ vẻ mặt của em dâu."Em không thấy là cái tên Trương Văn Tuyển kia có bộ dạng thật tuấn tú sao?"

"Tứ thúc của em mới là tuấn tú nha!" Hương Trụy Nhi không cho là đúng, nhíu mũi, cười khẽ một chút."Hơn nữa tứ thúc của em tuy rằng còn đẹp hơn phụ nữ nữa, nhưng cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy ông ấy giống như một phụ nữ, vừa rất đẹp lại rất có dáng vẻ của đàn ông, đó mới gọi là bộ dạng thật sự tuấn tú nha!"

Thì ra là đã gặp qua hàng tốt, khó trách nàng thờ ơ.

Bốn chị em không hẹn mà cùng thở ra một hơi, đúng lúc này, Phương phu nhân nắm tay của cháu trai mới vừa biết đi, đang chậm rãi từ phía hoa viên bên kia đi lại đây.

Một ngày có mười hai canh giờ, bé trai cơ hồ là có mười một canh giờ đều ở bên cạnh Phương phu nhân, tuy rằng Hương Trụy Nhi ngẫu nhiên cũng muốn "chiếm lấy" con của mình một chút, nhưng là bởi vì Phương Anh đã nói qua với nàng, nếu không phải là có bé trai làm bạn, Phương phu nhân không có khả năng nhanh như vậy mà vượt qua được sự bi thương mất chồng, bởi vậy Hương Trụy Nhi chưa bao giờ dám đi cùng mẹ chồng cướp người, nhưng thấy Phương phu nhân luôn cười tươi chơi với con mình, trong lòng nàng cũng rất vui mừng.

"Di? Sao các con trở về nhanh vậy?"

"Tụi con vừa mới gặp Trương Văn Tuyển!"

"Trương Văn Tuyển?" Vừa nghe đến cái tên này, Phương phu nhân nhất thời cũng kinh ngạc và hoảng sợ giống như bốn chị em lúc vừa nhìn thấy Trương Văn Tuyển, giọng nói thậm chí cũng giống như đang hét lên."Nó không phải là ở trong kinh thành sao? Như thế nào lại chạy đến chỗ này?"

"Nó nói cha của nó muốn nó tới đây!"

"Vậy Trụy Nhi..." Phương phu nhân kích động ngắm Hương Trụy Nhi một cái."Không có để cho nó nhìn thấy đi?"

Bốn chị em liếc mắt nhìn nhau một cái, nhún vai."Đã nhìn thấy rồi nha!"

"Trời ơi, chuyện này không tốt rồi!" Phương phu nhân than thở, đem cháu trai giao cho con gái giữ, một tay kéo lấy Hương Trụy Nhi đi vào trong phòng."Đến đây, Trụy Nhi, chuyện về cái tên Trương Văn Tuyển kia, mẹ phải kể trước cho con nghe một chút."

Một lát sau, mẹ chồng và nàng dâu cùng ngồi ở trong phòng, Phương phu nhân cũng không nói vòng vo nhiều, mà nói thẳng vào chuyện chính.

"Cái tên Trương Văn Tuyển kia lớn hơn Anh nhi một tuổi, từ nhỏ hai đứa đã là bạn tốt nhất của nhau, hai đứa nó có thể nói là quan hệ rất thân thiết, cùng nhau lớn lên, cảm tình cực kỳ tốt, tất cả mọi người đều nghĩ mọi chuyện sẽ tiếp tục như thế, nhưng không ai ngờ được đến khi có một cô gái xuất hiện, liền phá hủy đi phần cảm tình này..."

"Một cô gái?" Hương Trụy Nhi có chút bất an nói nhỏ, thì ra chồng nàng đã từng thích người khác sao?

"Đừng nghĩ bậy bạ, hãy nghe mẹ nói hết thì con liền hiểu rõ thôi." Phương phu nhân trấn an vỗ vỗ tay nàng."Chắc khoảng là sáu năm trước, Trương Văn Tuyển thích một cô gái, nói thật thì, cô gái kia quả thật rất đẹp, hơn nữa gia thế của cô ta cũng rất tốt, thế là ba tháng sau đó, Trương Văn Tuyển liền khẩn cấp cầu hôn cô gái đó, ai biết đâu..."

Phương phu nhân cười khổ."Cô gái kia chẳng những cự tuyệt nó, mà ngược lại còn mời bà mối đến nhà chúng ta ngỏ lời muốn làm mai với Anh nhi, Trương Văn Tuyển thế mới biết là cô gái kia vừa ý với Anh nhi, thật ra thì những chuyện như vậy thật sự cũng không thể nói là ai đúng ai sai được, nhưng Trương Văn Tuyển lại chỉ trích nói là Anh nhi đoạt mất người yêu của nó, nhưng mà thực tế thì, lúc bà mối tới làm mai, Anh nhi đã ngay lập tức nói nó sớm có hôn ước từ nhỏ để từ chối rồi, bởi vì nó cũng không thích cô gái kia..."

Hương Trụy Nhi lập tức nhẹ nhàng thở ra."Phu quân không thích sao?"

"Không, nó không chỉ là không thích, mà là thật sự cảm thấy rất chán ghét, bởi vì cô gái kia rất kiêu ngạo, lại mang cái giá của đại tiểu thư rất cao." Phương phu nhân liếc nhìn con dâu một cái, cười trộm, lại tăng thêm mức độ cường điệu nói xấu người ta."Sau này, ở mặt ngoài thì hai đứa nó giống như vẫn duy trì tình bạn trước đây, nhưng trên thực tế, Trương Văn Tuyển đã ghi hận Anh nhi rồi, mặc kệ là Anh nhi thích cái gì, nó sẽ không từ thủ đoạn nào ra tay tranh giành, một bộ quần áo, một thanh kiếm, một bầu rượu, thậm chí là bạn bè, cái gì cũng vậy, nó đều muốn cướp hết tất cả..."

"Tại sao lại như vậy?"

"Vì Anh nhi đoạt đi cô gái mà nó thích, cho nên nó cũng muốn giành mất những thứ mà Anh nhi thích, cho dù là bất cứ thứ gì, tranh không được liền hủy đi, tóm lại, nó chính là không muốn cho Anh nhi có được."

"Nhưng phu quân cũng không có giành mất cô gái kia nha!"

"Nếu nó nghĩ được như vậy thì tốt rồi, đằng này chỉ cần nó không chiếm được cô gái kia, nó liền cho rằng đó là lỗi của Anh nhi. Trước kia còn có một chuyện như thế này, hai đứa nó đấu võ với nhau, bởi vì Anh nhi rất có năng khiếu, lại thường xuyên tập luyện cực khổ, cho nên Trương Văn Tuyển luôn không đánh thắng được Anh nhi, rồi nó không cam lòng, sau đó chạy đi luyện võ công..."

"Phải không?" Nàng sớm đã nhìn ra Trương Văn Tuyển biết võ công, nhưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần một cánh tay trái của nàng thì cũng đủ hạ được hắn, ngay cả dải băng đều không cần phải rút ra!

"Nghe nói mẹ của nó cùng với phu nhân của môn chủ Kình thiên môn là bạn thân, nên môn chủ của Kình thiên môn mới đáp ứng ngoại lệ thu nhận Trương Văn Tuyển làm đồ đệ, nhưng chỉ đồng ý dạy cho nó trong ba năm mà thôi, trong ba năm này nhìn xem nó có thể học được bao nhiêu thì tùy vào khả năng và sự cố gắng của nó, bởi vì Kình thiên môn từ trước đến nay đều không thu con cái nhà quan làm đồ đệ, bọn họ không muốn cùng quan lại có tiếp xúc gì với nhau..."

"Thì ra là Kình thiên môn a!" Hương Trụy Nhi thì thào tự nói.

"Ba năm sau, nó học xong rồi liền chạy tới tìm Anh nhi đấu võ, khỏi cần phải nói, lần này nó biết võ công, Anh nhi không biết, tự nhiên rất nhanh đã bị đánh bại, chuyện này cũng không có gì, thắng bại là chuyện thường của binh gia, thua hay thắng cũng không cần phải quá để ý, nhưng thật đáng giận là, nó còn cố ý ta tay rất nặng đánh cho Anh nhi mặt mũi bầm dập, ngay cả xương sườn cũng bị đánh gãy hai cây..."

Hương Trụy Nhi mãnh liệt hút không khí "Thật đáng giận!" Nàng phẫn nộ bật thốt lên mắng.

"Sau đó nó còn nói là nhất thời lỡ tay, muốn Anh nhi đừng quá để ý chuyện này, từ lúc đó trở đi, mọi người trong nhà chúng ta đều cố gắng tránh xa nó ra, bởi vì nó quyết tâm muốn cướp đi tất cả của Anh nhi, sử dụng thủ đoạn cũng đều rất hèn hạ, cho nên..." Phương phu nhân lo lắng nhìn vào con dâu."Nếu là để cho nó biết con là vợ của Anh nhi, mà tất cả mọi người ai cũng đều nhìn ra được Anh nhi thương yêu con đến cỡ nào, như vậy chỉ sợ, mục tiêu kế tiếp của nó nhất định sẽ là con!"

Vẻ mặt của Hương Trụy Nhi giật mình, khó trách mọi người lại khẩn trương như thế, bốn chị em dâu của nàng thậm chí còn không dám làm cho Trương Văn Tuyển nhìn thấy nàng, còn nói nàng là nữ đầu bếp nữa.

"Nếu phu quân đã cự tuyệt cô gái kia rồi, thì Trương Văn Tuyển có thể lại đi cầu hôn lần nữa mà, nói không chừng sẽ thành công thôi!"

"Nó cũng đã làm như vậy rồi, vẫn là gặp thất bại, nhưng nó cũng không chịu buông tay, vừa rảnh rỗi liền chạy tới bên cạnh cô gái đó, nghĩ ra tất cả biện pháp muốn thuyết phục cô ta đồng ý."

Hương Trụy Nhi giật mình."Nếu như vậy, cô gái kia chắc là Mộc Nguyệt Cầm rồi?"

"Chính là cô gái đó." Phương phu nhân nhẹ nhàng vuốt cằm "Lúc trước cô ta cùng với anh trai mình ở trong kinh thành, Trương Văn Tuyển liền vẫn luôn ở lại trong kinh; sau khi Mộc Thịnh tự sát, cô ta mới trở về đây dự đám tang, cho nên Trương Văn Tuyển cũng..." Nàng dừng lại, lập tức thật không cho là đúng mà lắc đầu."Nó nói là cha nó kêu nó đến đây, mẹ xem là nó đi theo Mộc Nguyệt Cầm tới đây đi, thật sự là, cũng chỉ biết chạy theo con gái thôi, loại đàn ông như vậy còn có thể có tiền đồ gì nữa?"

Trời ơi, các nhân vật phiền toái đều gom chung một chỗ rồi!

"Thật ra... thật ra thì bọn họ nhìn qua rất xứng đôi nha!" Một người kiêu, một người ngạo, vừa vặn là một đôi.

"Nói thật ra, mẹ cũng cảm thấy như vậy, nhưng cố tình Mộc Nguyệt Cầm lại chọn Anh nhi a!" Phương phu nhân chỉ biết thở dài."Thật sự là không hiểu nổi, bộ dáng của Trương Văn Tuyển rất tuấn tú cô ta lại không thích, cố tình lại thích Anh nhi, nói thật ra thì Anh nhi nhà chúng ta cũng không phải là đẹp trai lắm đâu, còn có người nói mặt của nó rất kỳ quái nữa!"

"Nhưng phu quân cười sẽ lôi kéo người khác nha!" Hương Trụy Nhi bật thốt ra nói, ngay sau đó lại xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống.

"Nói cũng phải." Phương phu nhân bật cười."Tóm lại, cố gắng trốn Trương Văn Tuyển xa một chút là được rồi, ân?"

"Dạ, con biết rồi mẹ." Hương Trụy Nhi vâng lời gật đầu, nhưng trong lòng nàng vẫn đang còn tiếp tục suy nghĩ chuyện này.

Chỉ là chuyện mà nàng lo lắng cũng không phải là Trương Văn Tuyển, cái tên đàn ông keo kiệt kia nhiều nhất cũng chỉ là một tên lưu manh bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối rữa mà thôi, chuyện nàng lo lắng chính là Mộc Nguyệt Cầm.

Đã qua hơn mười năm rồi, Mộc Nguyệt Cầm sẽ không nhớ ra là đã từng gặp nàng ở chỗ nào đi?

Cũng không biết có phải Phương Anh đã thật sự nghe được tiếng thét kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm của vợ mình hay không, mà hôm nay hắn đặc biệt về sớm, mới vừa vào cửa đã bị nương tử quân bao vây chặt chẽ, chủ soái là thái quân, không, là Phương phu nhân, cùng bốn nữ binh nhà hắn đồng loạt xuất trận, mấy trăm cái miệng há mồm cùng nhau nói chuyện, hắn thiếu chút nữa không phân rõ là mọi người rốt cuộc đang nói chuyện hay là đang hát kịch đây.

Thật vất vả mới nghe hiểu được bọn họ đang nói cái gì, hắn lập tức xoay người chạy về phòng ngủ, quả thật gặp Hương Trụy Nhi đang nhíu mi lại ngồi ở phía trước cửa sổ ngẩn người, thậm chí không nhận thấy được hắn đã trở lại.

Thảm! Thảm!

"Nương tử, nàng nhất định đừng suy nghĩ miên man a!" Hắn thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi gấp gáp muốn tự trình lên đơn kiện giải oan cho chính mình."Cô gái kia là có tật xấu, ta căn bản không thích cô ta nha, nói cho nàng biết, ta..."

Hương Trụy Nhi đột nhiên quay đầu lại, cực kỳ kinh ngạc "Di? Phu quân chàng đã trở lại nha!" Nhanh chóng đứng dậy nghênh đón chồng mình "Có mệt không? Có muốn ăn một chút gì không?" Vừa hỏi, vừa để cho chồng ngồi xuống nghỉ ngơi, còn rót trà hai tay cầm lên đưa cho hắn, giống như mọi ngày.

"Ách?" Phương Anh ngạc nhiên ngây người, nhìn xem chén trà trên tay, lại nhìn về phía vợ. Nàng... không phải là đang tức giận sao?

"Phu quân hôm nay đặc biệt về sớm nha, nhưng cũng vừa lúc..." Hương Trụy Nhi khẩn trương ngồi xuống ở bên cạnh hắn."Em có chút phiền toái muốn bàn bạc với phu quân."

Hiện tại rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Hắn cảm thấy đầu óc có chút mê muội rồi, không hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào "Phiền toái gì?" Phương Anh lăng lăng hỏi.

"Cô gái tên Mộc Nguyệt Cầm đó..."

Đầu lập tức rõ ràng."Nương tử, ta thề, ta không thích cô ta, nàng nhất định đừng..."

"Cô ấy nếu như nhận ra em là ai thì làm sao bây giờ?"

Lại u mê."Nhận ra... nàng là ai?" Nàng là ai? Không phải là vợ của hắn hay sao?

"Không, cô ấy chắc không có khả năng nhận ra em là ai đâu, năm đó em chỉ mới sáu tuổi thôi, bộ dáng cùng với hiện tại khác nhau rất nhiều, cô ấy không có khả năng nhận ra được" hai mắt đăm đăm nhìn thẳng phía trước, Hương Trụy Nhi giống như đang lầm bầm lầu bầu, dường như tự hỏi chính mình, rồi lại tự mình phủ quyết."Nhưng cô ấy có khả năng nhớ rõ mẹ em, bởi vì lúc ấy cô ấy cũng đã chín tuổi rồi, mà bộ dáng của em và mẹ em cơ hồ là giống nhau như đúc, cho nên cô ấy mới có thể cảm thấy là đã gặp qua em rồi..."

Càng nghe càng mơ hồ."Nương tử, nàng rốt cuộc..." Đang nói cái gì nha?

"Đều qua lâu như vậy, mà cô ấy còn có thể liếc mắt một cái liền cảm thấy hình như đã gặp qua em ở đâu đó, cái này không ổn rồi, phu quân, em nghĩ sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ nhớ ra, chính là vấn đề thời gian mà thôi!" Thu hồi ánh mắt đăm đăm về, vẻ mặt Hương Trụy Nhi đau khổ nhìn xem Phương Anh."Làm sao bây giờ? Phu quân, nếu cô ấy nhớ ra thì làm sao bây giờ?"

Phương Anh trừng mắt sau một lúc lâu, sau đó cúi đầu suy nghĩ, rồi lại ngẩng đầu lên "Nương tử, ta nghĩ chúng ta có khả năng không hiểu được lẫn nhau đang nói cái gì" hắn nói một cách nghiêm túc "Nàng nghe không hiểu ta đang nói cái gì, ta cũng nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, cho nên, làm phiền nàng nói lại lần nữa có được không?"

"Cô gái tên Mộc Nguyệt Cầm kia chính là tiểu Nguyệt a!" Hương Trụy Nhi giống như có chút nóng nảy, lời nói ra càng làm cho người ta khó hiểu.

Tiểu Nguyệt nào?

A, là tiểu Nguyệt kia sao!

Nhưng Phương Anh cuối cùng đã hiểu."Nàng là nói..."

"Cô ấy nếu như nhớ ra em, không, phải nói là nhớ ra mẹ em, nhớ tới người ở mười hai năm trước đã từng muốn giết ông của cô ấy, như vậy cô ấy cũng có thể liên tưởng đến ông cô ấy có lẽ không phải tự sát, mà là bị giết..."

"Bị nàng giết?"

"Đúng vậy, là bị em giết."

Phương Anh bỗng nhiên im lặng, thật sâu nhìn chăm chú vào vợ của hắn một hồi lâu, ánh mắt kia rất là kỳ lạ.

"Trụy Nhi, thật sự là nàng giết Mộc Thịnh sao?"

"Phải" Hương Trụy Nhi trả lời rất kiên định, nàng chưa từng hối hận vì đã làm chuyện này, Mộc Thịnh thật sự rất đáng chết!

"Thật không thể tin được!" Phương Anh sợ hãi than thở, những ngón tay thon dài khẽ vuốt khuôn mặt bé nhỏ của nàng."Có thể làm cho nàng từ một người ôn hòa dịu dàng lại nhát gan như vậy mà lại xuống tay giết người, nàng nhất định là rất hận Mộc Thịnh!"

"Cha chồng không nên chết!" Hương Trụy Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

Phương Anh càng kinh ngạc hơn, giờ phút này hắn mới phát hiện cô vợ nhát gan hay khóc của mình thế nhưng cũng có lúc trở nên cứng rắn và mạnh mẽ như vậy, lúc trước nghe anh vợ nói lại, vì hắn, nàng một lúc đã giết hơn một ngàn người, lúc ấy hắn không tin, nhưng hiện tại, hắn tin.

Con mèo nhỏ nhát gan yếu đuối này của hắn, nếu như có người muốn thương tổn đến người mà nàng quan tâm thì nàng cũng sẽ biến thành cọp mẹ!

"Ta nghĩ, nàng không cần phải lo lắng về Mộc Nguyệt Cầm nữa, bởi vì cô ta không phải là tiểu Nguyệt kia đâu."

Hương Trụy Nhi ngẩn ngơ, thét chói tai "Cái gì, cô ấy không phải sao?"

"Chuyện năm đó, mẹ vợ cũng đã kể lại cho ta biết, lúc ấy ta liền cảm thấy tiểu Nguyệt kia có khả năng sẽ mang đến phiền toái cho chúng ta, bởi vậy đã cho người đi thăm dò và hỏi qua rồi." Đều cùng ở tại Côn Minh, rất khó để không gặp mặt, ai biết được lúc chạm mặt nhau sẽ xảy ra chuyện gì."Trên thực tế, tiểu Nguyệt mà nàng quen biết lúc đó tên là Mộc Nguyệt Liên, là em gái cùng cha khác mẹ với Mộc Nguyệt Cầm, ba năm trước đây được gả đến kinh thành, hai năm sau bởi vì khó sanh đã qua đời rồi..."

"Di? Cô ấy qua đời rồi sao?" Hương Trụy Nhi kinh hô."Nhưng là, Mộc Nguyệt Cầm cũng nhận ra em mà!"

"Đương nhiên là nhận ra, tuy rằng nàng không nhớ rõ, nhưng mẹ vợ còn nhớ rõ, bà ấy nói lúc ấy vốn là có hai bé gái cùng chơi với nàng, nhưng bé gái lớn hơn, chính là Mộc Nguyệt Cầm, rất nhanh đã rời khỏi chỗ đó, bởi vì cô bé đó thấy hai người các nàng quá nhỏ, cùng chơi với các nàng không vui, cho nên nàng chỉ nhớ rõ bé gái nhỏ hơn, lại không nhớ được bé gái lớn hơn kia, mà Mộc Nguyệt Cầm cũng có thể nhận ra nàng, nhưng lại không biết đến chuyện kia."

Mộc Nguyệt Cầm không phải là tiểu Nguyệt?

Hương Trụy Nhi choáng váng hơn nữa ngày, rồi mới thở ra một hơi "Thì ra cô ấy không phải là tiểu Nguyệt, làm em sợ muốn chết!" Còn mãnh liệt vỗ ngực trấn an chính mình.

"Đúng vậy, cô ta không phải Tiểu Nguyệt, cho nên nàng không cần lo lắng." Hắn không yên lòng nói, giải thích xong, suy nghĩ của hắn đã muốn chạy đi thật xa, cực kỳ xa."Cho dù Mộc Nguyệt Cầm có nhớ rõ trước đây đã từng gặp nàng ở đâu, thì cũng không có chuyện gì, nên không cần để ý."

Nếu Phương phu nhân vẫn kiên trì quyết định muốn đi theo hắn ra chiến trường, có lẽ hắn có thể để cho Trụy Nhi đi theo để bảo vệ cho bà?

Nhưng tốt nhất hắn phải cảnh báo nàng trước một tiếng, tuyệt đối đừng sử dụng khóc công, Khốc Diêm La khóc công chứng thật là đệ nhất thiên hạ, mạnh mẽ vô địch, người nào gặp phải người đó liền đầu hàng, vấn đề duy nhất là, khóc công này không thể tùy tiện sử dụng, bằng không người tốt, người xấu đều cùng nhau chết hết, tiết mục còn lại muốn cho ai diễn?

Không, không cần diễn nữa, ngay cả người xem cũng chết sạch, còn diễn cái gì!

Bởi vì Mộc Nguyệt Cầm là do đứa con dâu mà Mộc Thịnh thương yêu nhất sinh ra, cho nên Mộc Thịnh cũng đặc biệt yêu thương Mộc Nguyệt Cầm, mới làm cho cô ta trở nên kiêu ngạo như vậy. Nhưng cô ta sở dĩ cự tuyệt Trương Văn Tuyển, cũng không phải chỉ vì thân phận của hắn không xứng với cô ta, mà càng là bởi vì lời nói mà mẹ cô ta đã từng nói.

Một đoạn mấu chốt trong lời nói đó như sau.

"Muốn gả cho Trương Văn Tuyển không bằng gả cho Phương Anh, tiểu tử đó mới là một người có tiền đồ, sớm muộn gì cũng sẽ giống như ông của con được phong hầu ban tước; mà tên Trương Văn Tuyển kia chỉ có khuôn mặt là đẹp thôi, còn có thêm cái miệng lợi hại, chứ thật ra trong bụng căn bản là không có thực tài thực liêu gì cả, tương lai không có tiền đồ gì hết!"

Đường đường là cháu gái của Kiềm quốc công làm sao có thể gả cho một tên không có tiền đồ được!

Bởi vậy, Trương Văn Tuyển càng quấn quít lấy cô ta, thì cô ta càng không muốn gả cho hắn, sau này bị hắn bám tới phiền, đơn giản liền đem những lời nói của mẹ mình ra nói cho hắn biết, rồi cũng nói thêm vài câu rất rõ ràng là cô ta đối với người không có tiền đồ thấy rất chướng mắt, cho nên sau này, Trương Văn Tuyển mới đem chuyện này tính sổ lên đầu của Phương Anh.

Cướp đi tất cả những thứ mà Phương Anh thích, thật ra là muốn chứng minh hắn lợi hại hơn Phương Anh, lại không nghĩ rằng làm như vậy lại càng ngây thơ hơn nữa, khó trách mẹ của Mộc Nguyệt Cầm nói hắn không có tiền đồ.

Ra khỏi hồi ức mà quay về hiện tại, lúc này đây hắn muốn nhìn thấy cô gái có lá gan nhỏ như chuột đã tránh ở phía sau mấy chị em nhà họ Phương hôm đó, trong lòng suy đoán người này có thể là vị hôn thê của Phương Anh hay không, nếu quả thật là phải, hừ hừ hừ, thì hắn sẽ lại một lần nữa chứng minh hắn lợi hại hơn Phương Anh, cho dù là ở phương diện nào cũng đều là như vậy!

Vì thế, sáng sớm hôm sau, hắn liền đi đến nhà họ Phương làm một chuyến ghé thăm "hữu nghị", lúc ấy Phương Anh đang dùng bữa sáng.

Bởi vì Phương Anh đều là vào sáng sớm liền cùng với Phương Thụy đi Đô Chỉ Huy Sứ tư làm việc, còn những người khác thì không cần phải dậy sớm như vậy, cho nên Hương Trụy Nhi luôn là hầu hạ chồng và em trai của chồng dùng bữa sáng trước, chờ hai anh em họ đi rồi, lại chuẩn bị bữa sáng cho mẹ chồng, chị gái và các em gái của chồng.

"Nương tử, chỉ là ăn sáng mà thôi, đồ ăn đủ rồi, không cần làm thêm đâu!" Mỗi lần ăn đồ ăn do vợ tự tay làm, Phương Anh luôn là ăn ngấu nghiến, nói chuyện hàm hàm hồ hồ.

Cái chân đang định bước ra ngoài cửa đột ngột dừng lại, Hương Trụy Nhi quay đầu hỏi."Phu quân không phải thích ăn trúc tôn sao? Hôm qua em đã nói với người bán thức ăn để sáng sớm hôm nay giao tới cho chúng ta rồi, chắc là cũng sắp tới, để em đi ra cửa nhìn xem, nói không chừng còn kịp làm cho phu quân ăn." Nói xong, nàng liền vội vàng đi ra ngoài.

"Đại ca, anh thật sự là tốt số nha!" Phương Thụy lẩm bẩm."Sớm biết như vậy trước đây em liền thành thân với chị dâu luôn!"

"Em không được!"

"Vì sao?"

"Chỉ mới là đêm tân hôn thôi, em liền ứng phó không được rồi!"

"Nói cũng đúng, biết đâu được, nhiều khi em vừa bước vào phòng, liền bị tiếng thét chói tai của chị dâu dọa cho sợ hãi bỏ chạy rổi!"

Vừa mới dứt lời, lập tức có ngay chứng minh cho bọn họ xem, không, là nghe.

"AAAAAAAAAAAA"

Tiếng thét chói tai vừa vang lên, Phương Anh đã không thấy tăm hơi, Phương Thụy ngạc nhiên nhìn lại chỗ ngồi của anh trai, trống rỗng không có nửa người, chỉ có một con ruồi đang bay.

"Đại ca biến thành ruồi rồi hả?"

Mà Phương Anh đâu, người còn chưa chạy ra tới cổng lớn, thì phía trước đã chạy tới một bóng người bé nhỏ đang hốt ha hốt hoảng, thất tha thất thểu chạy trốn, còn thiếu chút nữa là bị té ngã, Phương Anh lập tức nhảy một bước xa tiến lên đỡ lấy nàng, ngay sau đó, nàng liền chui vào trong lòng hắn, khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa, ủy khuất tố cáo.

"Ô ô ô, phu quân, dọa... dọa chết người ta!"

Phương Anh đang định hỏi nàng là bị cái gì dọa sợ, thì một bóng người chợt lóe lên, phía trước lại xuất hiện một người khác, biểu tình của người đó rất kỳ quái, giống như vừa mới nhìn thấy quỷ, sắc mặt còn có chút xanh mét.

"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn dọa nàng sợ." Hắn vẫn là cảm thấy người bị dọa phải là hắn mới đúng.

"Văn Tuyển, là ngươi!" Phương Anh kinh ngạc đánh giá sắc mặt của hắn."Ngươi làm sao vậy?"

Trương Văn Tuyển cười khổ."Ta tới tìm ngươi, đang muốn gõ cửa, không nghĩ tới cửa lại tự động mở ra trước, vừa đối mặt, ta còn chưa kịp mở miệng, vị cô nương trong lòng của ngươi kia liền thét lên một tiếng thiên sầu địa thảm, làm ta sợ tới mức thiếu chút nữa là quay đầu bỏ chạy, nhưng mà ta còn chưa có chạy, tiểu cô nương này liền chạy trước, ta nghĩ ta có trách nhiệm đi qua nói cho nàng biết rõ ràng, ta cũng không phải cố ý muốn dọa nàng nha." Ai, rõ ràng hắn mới là người bị dọa nha!

Phương Anh nghe vậy thì không biết nên khóc hay cười, Hương Trụy Nhi rõ ràng có một thân võ công kinh người, còn có lá gan giết người, cũng đã từng giết hơn cả ngàn người, vì hắn, vì cha hắn, nhưng là vừa gặp phải phiền toái của chính nàng, thì nàng lại giống như cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc, chỉ biết thét chói tai, và chạy trốn thôi!

Ngay cả dùng khinh công để chạy trốn cũng không biết!

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi" hắn vừa vỗ lưng của Hương Trụy Nhi để trấn an nàng, vừa giải thích cho đối phương."Vợ của ta chính là rất nhát gan, gặp người lạ sẽ sợ, nhất là đàn ông, chỉ cần không tới gần nàng sẽ không có chuyện gì, vừa tới gần nàng thì..."

Còn chưa nói hết, liền đổi thành đối phương hét lên.

"Nàng là vợ của ngươi?" giọng của Trương Văn Tuyển vừa cao lại the thé, rất giống như diễn viên nữ hát giọng cao.

Phương Anh lập tức ôm chặt Hương Trụy Nhi, bởi vì nàng bị tiếng thét chói tai của đối phương dọa sợ, lại muốn chạy trốn đi."Đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây mà!"

"Vì sao ta lại không biết?" Trương Văn Tuyển lại hỏi, giọng vẫn là không hạ xuống được.

"Cha vợ của ta đột nhiên đến thông báo muốn cho hai người chúng ta thành thân, chúng ta chuẩn bị thật sự rất gấp rút, nên chưa kịp thông báo cho bất kỳ ai hết."

"Ngươi..." Trương Văn Tuyển giống như còn chưa thể chấp nhận được chuyện này."Thành thân đã bao lâu rồi?"

"Sắp hai năm rồi... Ách?" Phương Anh đột nhiên cúi đầu xuống xem, bởi vì Hương Trụy Nhi đang nhéo hắn một cái."Di? gần hai năm rồi sao? Thật nhanh nha, em đều không cảm thấy đâu!"

"Bọn họ còn có con trai nữa!"

Bất thình lình, một âm thanh thứ ba thêm vào, Trương Văn Tuyển lúc này mới chú ý tới bốn phía đã chật nít người, Phương phu nhân đang nắm tay một bé trai, Phương Thụy, bốn chị em gái của Phương Anh, còn có những người làm nữa, tất cả đều bị tiếng thét chói tai của Hương Trụy Nhi "triệu hồi" đến.

"Muốn trò chuyện thì đi vào phòng khách đi!" Phương phu nhân nói.

Bà hiểu rất rõ Phương Anh, giống y chang như cha của nó, là một người đàn ông rất chính trực, trừ phi là thật sự trở mặt với nhau, nếu không mặc kệ Trương Văn Tuyển có làm bao nhiêu chuyện có lỗi với nó đi nữa, thì nó cũng sẽ không để bụng, chỉ để ý xem chính mình có làm chuyện gì có lỗi với người ta hay không, nhưng mà nếu Trương Văn Tuyển thật muốn động tới Hương Trụy Nhi, chỉ sợ Phương Anh sẽ trở mặt.

Ngẫm lại đối với một người bạn như thế, thì có lẽ để cho hai đứa nó sớm trở mặt với nhau một chút cũng là chuyện tốt đi?

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Trên bàn ăn là một nửa đồ ăn sáng còn đang ăn dỡ dang, tỳ nữ nhanh nhẹn dọn thêm một bộ chén đũa nữa, vừa ngồi xuống, Phương Anh liền bắt đầu phân công cho Phương Thụy.

"Em đi trước đi, có việc thì phái người trở về báo cho anh biết, không có việc gì thì giám sát binh lính luyện tập trận pháp mà hôm qua anh đã dạy, anh sẽ tới trễ một chút."

"Dạ, đại ca." Phương Thụy nhanh chóng uống hết cháo trong chén của mình, rồi chạy ra ngoài, hắn cũng không thích Trương Văn Tuyển.

Đàn ông mà chỉ có tướng mạo và khuôn mặt đẹp thì có tác dụng gì chứ, trong khi đó lại không có lòng dạ rộng rãi, ngay thẳng chính trực và trí tuệ, thì còn gọi gì là đàn ông nữa!

"Ngươi hiện tại là chức quan gì rồi?" Phương Thụy vừa ra ngoài, thì Trương Văn Tuyển liền hỏi Phương Anh, ánh mắt có chút âm u.

"Là chỉ huy sứ quan nhị phẩm, còn ngươi?"

"... Trấn phủ." Trương Văn Tuyển híp mắt, nhăn mặt lại, cảm thấy không vui, bởi vì Phương Anh là quan nhị phẩm, hắn lại chỉ có ngũ phẩm.

"Từ từ sẽ đến, chỉ cần lập được công lao, ngươi lập tức có thể thăng chức!" Phương Anh có ý tốt muốn khích lệ cho bạn của hắn.

Nhưng Trương Văn Tuyển căn bản không muốn lĩnh phần tình cảm này "Nếu không phải là vì cha ngươi chết trận, ngươi cũng không có khả năng một bước liền nhảy lên cái vị trí kia!" Hắn nói một cách chua chát.

Nghe lời nói ác liệt như vậy, Phương Anh cũng không có tức giận, chỉ là dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào hắn một hồi lâu.

"Ta biết ngươi không chỉ đơn giản là bởi vì Mộc cô nương không chịu gả cho ngươi mà tức giận như vậy, vậy thì tại sao?"

Trương Văn Tuyển liếc mắt nhìn hắn một cái, không trả lời, ngược lại hết nhìn chỗ này tới nhìn chỗ kia, hỏi: "Vợ của ngươi đâu?"

Phương Anh hơi hơi nhăn mày lại một chút."Nàng từ trước đến nay, luôn luôn là cùng với mẹ và các chị em của ta dùng bữa sáng."

Trương Văn Tuyển hừ nhẹ."Ta là bạn tốt của ngươi, tình cảm tốt giống như anh em trong nhà, nàng cũng không ra tiếp đón một chút, thật không biết lễ phép!"

"Nàng nhát gan."

"Vậy thì cũng nên tiếp xúc nhiều một chút để quen thuộc với nhau, sau này nàng mới sẽ không vừa nhìn thấy ta liền thét ầm ĩ lên, ta mới có thể cùng với nàng..." Trương Văn Tuyển cười hắc hắc một cách không có ý tốt."làm quen một chút."

"Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?" Phương Anh trầm giọng xuống nói, trong lời nói mơ hồ có hơi tức giận, hắn rốt cuộc nổi giận rồi.

Phương phu nhân đã đoán đúng, Phương Anh chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, chính là không thể chịu đựng được khi có người muốn động đến vợ của hắn, trở mặt là kết quả tất nhiên, còn về phần có thể giết người hay không, thì phải xem tình huống mà quyết định.

"Cũng không muốn như thế nào, chỉ là..." Trương Văn Tuyển cầm lấy đũa gấp một miếng thịt gà lên ăn."Cho ngươi một lời khuyên, vợ của ngươi nhát gan như vậy, nếu ngươi không thể lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh nàng, bảo vệ cho nàng, thương tiếc nàng, thì không thể trách nàng sẽ đi tìm đàn ông ở bên ngoài đến bảo vệ nàng, lúc đó..."

Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Phương Anh bỗng nhiên đập bàn đứng thẳng lên, dọa Trương Văn Tuyển giật nảy mình, cho nên không chú ý tới cái bàn đá cẩm thạch bị Phương Anh đập một cái đã xuất hiện vết nứt.

"Thật là, tại sao lại tức giận như vậy, ta chỉ là có lòng tốt muốn cho ngươi lời khuyên mà thôi..."

"Trương Văn Tuyển, nếu ngươi dám động vào một cọng lông tơ của vợ ta, thì ta sẽ tự tay giết chết ngươi!" Phương Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất.

"Vậy nếu là nàng tự mình tới tìm ta thì sao!" Trương Văn Tuyển vẫn là bộ dáng chẳng hề để ý, nhếch miệng cười, mười phần giống như quân háo sắc.

Phương Anh cố gắng nén giận mà nắm chặt hai tay, gân xanh cũng nổi lên rồi."Vì sao? Rốt cuộc là tại sao? Lúc Mộc Nguyệt Cầm cho bà mai tới ta đã lập tức từ chối rồi, thậm chí từ xa vừa nhìn thấy cô ta thì đã tránh mặt đi, chưa từng ngay mặt nói chuyện với cô ta lần nào, ta rốt cuộc đã làm sai chỗ nào, mà ngươi muốn đối xử với ta như vậy hả?"

Trương Văn Tuyển không trả lời hắn, chính là chậm rãi đứng dậy, tà tà liếc nhìn hắn một cái, rồi chậm rãi đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa phòng, hắn mới quay đầu lại nói một câu.

"Ta nhất định sẽ có tiền đồ hơn ngươi!"

Nhìn bóng lưng rời đi của Trương Văn Tuyển, Phương Anh vẫn như cũ vẻ mặt giận dữ, nhưng ánh mắt cũng là hoang mang khó hiểu, hắn không hiểu câu nói cuối cùng mà Trương Văn Tuyển vừa nói rốt cuộc là có ý gì?

Vì sao hai người bọn họ lại trở thành như bây giờ?

"Đi rồi sao?"

Ở cửa ra vào, Phương Yến trước ngó đầu vào trong nhìn, rồi bước đi vào trong, phía sau còn đi theo tất cả phụ nữ của nhà họ Phương, tự nhiên là một chuỗi dài, Phương Anh không để ý tới mọi nười, vẫn còn đang đăm chiêu suy nghĩ nguyên nhân vì sao mà Trương Văn Tuyển lại nói câu nói kia.

"Hai đứa trở mặt với nhau rồi sao?" Phương phu nhân quan tâm hỏi.

"Tốt nhất là như vậy, tên kia đẹp thì đẹp thiệt, nhưng thật sự rất đáng ghét nha!" Phương Thúy căm giận nói.

"Không phân rõ thị phi lại chẳng phân biệt được phải trái, cái loại bạn bè này không cần cũng thế!" Phương Hồng thật sảng khoái thay đại ca gạch tên của Trương Văn Tuyển trong danh sách bạn bè.

"Khó trách Mộc Nguyệt Cầm không muốn gả cho hắn, thật là, cũng không biết trước hết nên nhìn lại bản thân mình một chút!" Phương Yến lại càng khinh thường.

Người này một lời, người kia một câu, Phương Anh lại từ đầu tới cuối cũng không có bất cứ phản ứng nào, vẫn còn đang cau mặt nhăn mày suy nghĩ, chẳng qua chỉ là một cô gái kiêu ngạo mà thôi, như thế nào lại làm cho tình cảm anh em, bạn bè trong nhiều năm qua của bọn họ mất sạch hơn nữa còn trở mặt thành thù?

Thấy em trai giống như còn đang vì chuyện này mà buồn rầu, Phương Lan thở dài lắc đầu, muốn cho nó một chút đề nghị thật lòng.

"Chị nói cho em biết..." Nhưng mà, lúc nàng đang ngẩng đầu lên định nói thì

Phanh! Phanh!

Chỉ trong nháy mắt, hai tiếng nổ đồng thời vang lên, tất cả mọi người đều sợ hãi nhảy dựng lên, thiếu chút nữa liền giống Hương Trụy Nhi thét lên chói tai, bao gồm cả Phương Anh cũng vậy.

Phương phu nhân là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng ôm lấy cháu trai đang sợ đến ngây người rồi nhảy đến một bên, Phương Thúy cũng đột nhiên nhảy lui ra phía sau một bước, đụng vào tường một cái, Phương Hồng cùng Phương Yến là nhảy xa nhất, nhảy ra tới bên ngoài phòng, còn tất cả những người khác đang đứng ở ngoài cửa đều trợn mắt há hốc mồm kinh hãi nhìn cái bàn bằng đá cẩm thạch bị vỡ thành hai mảnh.

Một cái bàn bị chia làm đôi rất hoàn hảo, một nữa đổ bên phải, một nữa đổ bên trái.

Nhưng người kinh ngạc nhất chính là Phương Lan, nàng chẳng qua chỉ là đặt tay ở trên bàn mà thôi, rất nhẹ nhàng a... Nàng nhìn chằm chằm vào tay của mình.

Chẳng lẽ nàng có ma lực thần kỳ gì mà chính mình cũng không biết hay sao?

Hương Trụy Nhi liên tục nháy mắt mấy cái, sau đó đem ánh mắt ngạc nhiên nhìn hướng Phương Anh, người này lập tức né tránh ánh mắt của nàng, giả bộ giống như cái gì cũng không biết.

Hắn sẽ đền cho mọi người một cái bàn mới, vậy là được rồi chứ?

Từ ngày hôm đó bắt đầu, Phương Anh không bao giờ cho phép vợ hắn ra khỏi nhà nữa, Hương Trụy Nhi không phản đối, nàng vốn cũng không thích đi ra bên ngoài; Phương phu nhân cũng không phản đối, bà đương nhiên không hy vọng con dâu gặp chuyện không may; Phương Thụy càng không phản đối, hắn còn đề nghị anh trai nên đem chị dâu bỏ vào trong thùng đựng hàng hóa mà khóa lại.

Ngay cả bốn chị em gái của nhà bọn họ cũng không dám phản đối, Trương Văn Tuyển có võ công, bọn họ không đối phó được, nếu chỉ vì ham chơi một chút mà làm hại Hương Trụy Nhi xảy ra chuyện gì, thì ai chịu trách nhiệm?

Bọn họ sao?

Không, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này đâu.

Cho nên muốn ra ngoài đi dạo sao?

Vẫn là nhẫn nhịn đi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)