Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 07

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Người ta nói Côn Minh không có mùa hè và mùa đông, bốn mùa đều giống mùa xuân, nhưng thật ra cũng không hẳn là như vậy, mùa đông vẫn phải mặc áo choàng dày, mùa hè cũng phải mặc áo mỏng, nếu nói là mùa đông ấm hơn chỗ khác còn mùa hè mát hơn những nơi khác thì đúng hơn.

Hơn nữa nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Côn Minh chênh lệch tương đối lớn, có thể nói ban đêm là mùa đông còn ban ngày là mùa hè, đặc biệt sau cơn mưa sự chênh lệch này còn lớn hơn nữa, chỉ mới qua một ngày mà làm cho người ta cảm thấy mới từ mùa hè đi vào mùa đông, vừa nháy mắt một cái lại từ mùa đông đi trở về mùa hè, không phải bốn mùa đều như mùa xuân, mà là bốn mùa cùng nhau thay đổi trong cùng một ngày.

"Phu quân!"

Phương Anh nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Hương Trụy Nhi trên tay mang theo một cái áo choàng dày, vội vàng chạy tới đây, chưa dừng bước hẳn đã vội vàng đem áo choàng phủ lên trên người hắn.

"Chàng lại quên mặc thêm áo choàng trước khi ra ngoài rồi!"

"Không lạnh nha!"

"Buổi sáng vừa có mưa, mới lạnh đâu!" Hương Trụy Nhi vừa cứng rắn kéo cánh tay của hắn xỏ vào trong tay áo, vừa thầm thì nhắc nhở."Nhất là chàng vừa mới bị thương, còn chưa có hồi phục hoàn toàn, cũng đã hơn bốn tháng rồi, có bị bệnh nặng gì thì cũng nên khỏi hẳn rồi, nhưng Nhị thúc lại nói tốt nhất chàng phải tĩnh dưỡng thêm một, hai tháng nữa, để cho thân thể khỏe hơn một chút, tránh cho lúc già rồi sẽ bị nhiều bệnh, có thể thấy lần này chàng bị thương nặng bao nhiêu, vậy mà chàng còn..."

Phương Anh cười cười, nâng mặt của nàng lên nhìn vào mắt của nàng.

"Nàng căn bản là không lạnh, đúng không? Nàng có nội công, nếu trời lạnh hơn nữa chắc nàng cũng không sợ, đúng không?"

Hương Trụy Nhi không được tự nhiên lắm cúi mắt xuống."Thật ra, nếu trời lạnh đến đóng băng, em cũng sẽ thấy lạnh."

"Bởi vì nội công của nàng còn chưa đủ cao." Phương Anh buông tay ra, vòng cánh tay qua ôm lấy đầu vai nàng cùng nhau đi về phía trước."Mẹ vợ nói cho ta biết, nàng không thích luyện võ, luôn luyện tập chỉ để ứng phó mà thôi."

Hương Trụy Nhi ngượng ngùng, nghịch ngợm lè lưỡi ra."Luyện võ công lại không vui chút nào hết."

"Nhưng mà, ta thật đúng là không nghĩ tới nàng lại biết võ công" Phương Anh lẩm bẩm nói."Nhìn như thế nào cũng không giống, thật sự là không thể tin được."

Nếu không phải sự thật liền xảy ra ngay trước mắt, có cho hắn thêm một cái đầu nữa, hắn cũng không nghĩ ra cô vợ nhát gan lại hay khóc này của hắn lại đúng là một nữ hiệp mang võ công đầy mình, may mắn tính tình của nàng ôn hòa dịu dàng, bằng không nhất định là một người phụ nữ giống y chang như đàn ông, vậy hắn thật sự là ăn không tiêu.

"Thật xin lỗi, em hẳn là nên nói cho phu quân sớm một chút, như vậy em có thể đi theo phu quân cùng đi..."

"Đi làm gì? Đánh giặc sao?" Phương Anh không biết nên khóc hay cười liếc nàng một cái."Nàng đang nói giỡn sao? Lúc đó nàng còn đang mang thai chưa sinh xong nữa đó!"

"Mộc Quế Anh cũng là ở trên chiến trường sinh con mà!" Hương Trụy Nhi ngập ngừng nói.

"Đừng có bậy bạ" Phương Anh cười nhạt nhướng mắt."Cái đó chỉ là diễn kịch theo chuyện xưa mà thôi, sự thật thì không có Mộc Quế Anh đâu!"

"Di?" Hương Trụy Nhi kinh ngạc ngước mặt lên nhìn hắn."Thật vậy sao?"

"Đương nhiên là thật, Dương Văn Quảng là con trai của Dương Lục Lang, ông ta cưới bốn người vợ, Đỗ Nguyệt Anh, Đậu Cẩm Cô, Bảo Phi Vân và công chúa Đài Thiện, Dương Tông Bảo là con trai của Dương Ngũ Lang, ông ta cưới ai ta không biết, nhưng mà cũng không phải Mộc Quế Anh."

Dương Văn Quảng không phải con trai của Dương Tông Bảo sao? (lời của editor: cài này mình cũng ngu luôn!!??)

"Cái này cùng với chuyện xưa và những vở kịch mà em đã nghe không giống nhau!"

"Vô nghĩa, chuyện xưa chính là chuyện xưa, luôn không thể giống hoàn toàn như sự thật được."

"Vậy mọi người của Dương gia tướng cũng đều chết trận lừng lẫy ở Kim Sa trận giống như trong chuyện xưa hay sao?"

"Ha ha, trừ Dương Nghiệp ra, thì những người khác đều không phải, hơn nữa bảy anh em của Dương gia tướng đều có đời sau hết..."

Hai người vừa tán gẫu vừa đi ven bờ hồ Côn Minh, tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, Phương Anh vẫn như cũ vòng tay ôm đầu vai của Hương Trụy Nhi, Hương Trụy Nhi thì vô cùng thân thiết dựa vào trước ngực Phương Anh, hai người cùng nhau lẳng lặng nhìn những bóng cây tiêu điều ven bờ hồ, ngắm những con thuyền đánh cá lênh đênh trên mặt hồ, sau một lúc lâu vẫn không có người nào nói chuyện.

"Phu quân."

"Ân?"

"Chàng đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Ta muốn quay về kinh đi bái tế mộ của cha, nhưng chỉ sợ tạm thời là không có khả năng."

Bởi vì Phương Chính chết trận, Phương Anh là con trai trưởng, theo luật được kế thừa chức quan của cha, cho nên tự nhiên liền trở thành Chỉ huy sứ quan nhị phẩm, đóng quân ở Vân Nam.

Nếu là một năm trước, hắn nhất định sẽ nghĩ cách đem quân chức chuyển cho Phương Thụy, nhưng hiện tại, hắn đã thay đổi quyết định.

"Vậy, chàng không tức giận sao?"

"Mộc Thịnh cũng đã chết rồi, ta còn tức giận cái gì nữa đây?"

"Không, ý của em là..." Hương Trụy Nhi chần chờ một chút."Mẹ của em, còn có... em nữa."

"Mẹ vợ và nàng?" Phương Anh cúi đầu xuống nhìn nàng, vẻ mặt hoang mang."Là sao?"

"Nếu... Nếu như mười năm trước mẹ em giết chết Mộc Thịnh, thì... thì..." Hương Trụy Nhi cúi đầu nói nhỏ.

Phương Anh thấp giọng nói "Ta đã hiểu ý của nàng, nàng nghĩ rằng ta và cha là do Mộc Thịnh hại chết, cho nên truy xét đến nguyên nhân gây ra thì phải trách mẹ vợ và nàng, có phải không?" Hắn lắc đầu."Không, không phải như vậy, thật ra cha đã sớm đoán được nếu như cha xuất binh, thì Mộc Thịnh rất có khả năng sẽ thừa cơ để diệt khẩu, nếu muốn tránh đi, cha vẫn là tránh được, nhưng cha vẫn là liều lĩnh xuất binh..."

"Vì sao?" Nếu cha chồng đều đã đoán được ý đồ của Mộc Thịnh rất rõ ràng rồi, thì vì sao còn muốn tự mình bước vào trong cạm bẫy nữa?

"Vì ta."

"Vì phu quân?"

Phương Anh ngước mặt lên, mang theo biểu tình hồi tưởng, trên môi có một nụ cười nhẹ."Bởi vì cha muốn dạy cho ta biết, thân là một người đàn ông, thì phải làm như thế nào mới có thể ngẩng đầu không thẹn với trời và cúi đầu cũng không thẹn với đất, đi không thẹn với lòng người, thân làm một người quân nhân, cái gì là trách nhiệm mà ta phải làm, cái gì lại là lựa chọn mà ta nên làm, cha vốn là không cần phải hy sinh tính mạng của mình, nhưng điều đó là bởi vì ông ấy muốn ta có thể hiểu được rõ ràng và ghi nhớ thật kỹ những điều ông ấy dạy."

Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng...

"Cha chồng thật vĩ đại!" Hương Trụy Nhi thấp giọng nói, mũi nhịn không được cảm thấy chua xót lên, nàng thật sự... nhớ ông ấy quá.

"Đúng vậy, thân là nam nhân, cha thật vĩ đại, thân là một người cha, ông ấy càng vĩ đại hơn!" Phương Anh kính trọng tán thưởng.

"Còn có, ông ấy là một người cha chồng tốt nhất trên đời!" Hương Trụy Nhi nhấn mạnh nói.

"Hơn nữa đối với mẹ mà nói, ông ấy hẳn cũng là một người chồng tốt nhất." Phương Anh trêu tức nói."Còn nữa không?"

Hương Trụy Nhi không hé răng, thật lâu sau mới sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn chồng."Nhưng là, cho dù phu quân nói như thế nào đi nữa, sự thật là, nếu như năm đó Mộc Thịnh đã chết rồi, thì..."

Vẫn còn tiếp tục đề tài này sao, cô gái nhỏ này có đôi khi thật đúng là ngoan cố nha!

"Cho dù thật sự là như vậy thì sao, ở trong một khắc cuối cùng, cha còn muốn ta nói lại với mẹ vợ một câu..." Phương Anh nắm thật chặt lấy bàn tay của vợ."Cha không trách bà ấy. Xem đi, cha cũng có thể thông cảm cho nguyên nhân mà mẹ vợ buông tha cho Mộc Thịnh, có lẽ mẹ vợ thật sự đã làm sai rồi, nhưng hối tiếc những quá khứ không có khả năng vãn hồi là chuyện vô nghĩa nhất, cha chính là muốn nói cho ta biết điều này, cho nên ta cũng có thể thông cảm cho sai lầm của mẹ vợ, lại càng không muốn lãng phí thời gian làm chuyện vô nghĩa, hiện tại phải suy nghĩ xem tương lai nên làm cái gì, đây mới là chuyện mà ta nên làm. Huống chi..."

Hắn hôn nhẹ một cái lên môi của nàng."Được rồi, ta nói thật ra luôn, ta thật sự là không nỡ trách nàng, năm đó nàng cũng chỉ mới có sáu tuổi, căn bản còn chưa hiểu chuyện, trách nàng thì rất vô lý, hơn nữa người ta nói yêu ai yêu cả đường đi, nếu như đã không nỡ trách nàng, ta cũng không muốn đi trách cứ mẹ vợ làm gì, dù sao có như thế nào đi nữa, thì cha đều không thể sống lại được, nàng và mẹ vợ cũng không phải cố ý, vậy vì sao không mở lòng ra, quên chuyện này đi, chỉ cần nhớ rõ cha là chết trận một cách oanh liệt là đủ rồi."

Thế nhưng vì nàng, mà hắn liền dễ dàng tha thứ cho sai lầm lớn mà nàng và mẹ nàng đã phạm phải như thế, trên đời này còn có ai có thể đối xử tốt với nàng hơn được hắn đây?

"Phu quân, chàng..." Hương Trụy Nhi nghẹn ngào."Chàng đối với em thật tốt quá!"

"Không nỡ đối với nàng không tốt, cho nên đành phải đối tốt với nàng thôi!" Phương Anh buồn cười nói.

"Phu quân!" Hương Trụy Nhi dựa vào trước ngực hắn nức nở, nàng muốn nói cho hắn biết... nàng thương hắn đến cỡ nào, nhưng nàng nói không nên lời, nhưng mà nàng tin tưởng hắn nhất định là biết, bởi vì hắn thông minh như vậy, lại quan tâm săn sóc nàng như vậy nha!

"Được rồi, nương tử, đừng khóc, ta sẽ đau lòng nha!" Nâng mặt của nàng lên, Phương Anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng hôn lên nước mắt của nàng, vấn đề là, nước mắt của nàng giống như làm như thế nào cũng không ngừng được, hắn đành phải hôn không ngừng, miệng đều có chút mỏi rồi mà nàng vẫn còn đang khóc.

Thôi quên đi, hắn dùng biện pháp đơn giản nhất là dùng tay áo của hắn lau đi nước mắt của nàng, cách này hiệu quả mau hơn.

Đôi mắt đẫm lệ bên dưới hàng lông mi thật dài trộm dò xét hắn."Phu quân, chàng thật sự một chút cũng không thấy khổ sở sao?"

Phương Anh nở nụ cười, hạ cánh tay xuống, dùng sức ôm chặt nàng vào lòng "Cha mất rồi, sao ta có thể không khổ sở đây, trên thực tế, ta là thống khổ muốn chết, hận lúc đó không thể cùng chết trận với cha. Nhưng mà..." Mắt của hắn hơi hơi nheo lại, đang nhớ lại."Nhớ rõ chuyện cuối cùng mà cha dạy cho ta, cha muốn ta nhớ thật kỹ, người phải luôn đi thẳng về phía trước, có thể ngừng lại nghỉ ngơi, cũng có thể quay đầu nhìn lại, nhưng tuyệt đối không thể bị quá khứ ràng buộc, càng không thể dừng lại luôn không đi nữa. Cho nên..."

Hắn ngẩng cao đầu nhìn thẳng phía trước, sự kiên định và đắc ý trên mặt hắn thể hiển không hề bỏ sót.

"Ta thống khổ, ta bi thương, đều là trong lúc ta vẫn còn nằm ở trên giường không thể động đậy, khi đó ta dùng toàn bộ tâm hồn của mình đi khóc thương cho cha, thỉnh thoảng ở những lúc mọi người không nhìn thấy ta cũng đã vùi đầu khóc rống. Nhưng là sau khi ta có thể xuống giường, ta biết ta phải tiếp tục đi về phía trước, ta có thể quay đầu lại tưởng niệm cha, nhưng tuyệt đối không thể để cho nổi thống khổ bị mất cha ràng buộc lại, nếu không đó chính là đã cô phụ sự dạy bảo của cha..."

Con mắt lại nhìn xuống nàng."Đúng vậy, hiện tại ta không cảm thấy khổ sở, nhưng là thật sự rất nhớ cha, nhưng sẽ không vì thế mà cảm thấy thống khổ, bằng không cha sẽ thất vọng với ta, nếu cha còn ở đây, tám phần là sẽ kêu ta ở trước bài vị tổ tiên phạt quỳ ba ngày." Hắn cười nói."Nàng cũng phải giống như vậy mới được, cha hiểu rõ nàng nhất, cha thích nhìn nàng cười, cho nên, không cần khổ sở nữa, ân?"

Hương Trụy Nhi lập tức khụt khịt mũi, cứng rắn bức nước mắt trở về, cố gắng cười lên một cái."Em sẽ cố gắng."

Lại một lần nữa dùng tay áo lau đi nước mắt vẫn còn lưu lại trên má của nàng, Phương Anh lại hôn nhẹ nàng một cái "Đúng vậy, đây mới là vợ ngoan của ta thôi!" Hắn cười cười, lại nhìn sang mặt hồ, có ba con hạc trắng đang bay lượn vút qua mặt hồ, thật thích ý mà thản nhiên, liền giống như tâm tình bây giờ của hắn.

"Không biết ta có thể giống như chúng nó bay vút trên mặt nước như vậy hay không?" Hắn thì thào tự nói.

"Đương nhiên có thể, em có thể nha. Nhưng vẫn là khinh công của tứ thúc tốt nhất, chàng có thể nói ông ấy dạy cho chàng." Hương Trụy Nhi nhỏ giọng tiết lộ bí mật.

"Nga, thật sự?"

"Ân, về phần Lục thúc, một tay trảo công của ông ấy rất là hung hãn, những người trên giang hồ vừa nghe nói tới ông ấy đều sợ muốn chết!"

"Còn nữa không?" Phương Anh hứng thú hỏi.

"Thất thúc, ông ấy sử dụng ám khí là thiên hạ vô địch!"

"Ừ ân."

"Nhị thẩm dùng đao kiếm đều là song tuyệt, còn có dải băng của mẹ em... Ách, em nghĩ đàn ông vẫn là dùng roi đi!"

"Muốn ta dùng dải băng, trước hết để cho ta đổi váy, mang giầy thêu đi!" Phương Anh lẩm bẩm.

Hương Trụy Nhi rốt cục nở nụ cười."Đều nói chàng có thể dùng roi mà!"

Phương Anh nhún nhún vai."Còn cha vợ?"

"Cha nha?" Hương Trụy Nhi suy nghĩ."Công phu xuất chưởng là lợi hại nhất, nhưng là cha không muốn dính máu, bởi vậy bình thường đều dùng cây quạt."

"Thì ra là thế."

"Nhị thúc giỏi dùng độc, y thuật cũng tinh thông, về phần phương diện võ công, hẳn là chỉ công cực mạnh."

"Chỉ công?"

"Điểm huyệt thôi!"

"Điểm huyệt a... Là nói bất cứ lúc nào ta muốn làm gì với nàng cũng được, chỉ cần điểm huyệt của nàng là được sao?" (lời của editor: câu này đúng là bó tay!!)

"..."

Tháng giêng năm này, Phương Chính bỏ mình, tháng bảy, Phương Anh đến Vân Nam nhậm chức, bởi vì hắn quyết định muốn đem người nhà đều đón tới Côn Minh để thuận tiện chăm sóc, vì thế ở ngoài thành mua một tòa nhà lớn, bởi vì biệt thự trong thành quá nhỏ, không chứa hết được người của cả nhà bọn họ.

Hơn nữa, dân thường sinh sống trong thành Côn Minh cũng rất ít, chủ yếu là nhà riêng của nhà họ Mộc, vương phủ, nha thự, biệt thự và chùa miếu, dân chúng đa số đều ở ngoài thành, chợ cũng ở ngoài thành, ngay cả các tòa nhà lớn làm lâm viên biệt thự cho những vương công quý tộc cũng được bán nhiều ở vùng ngoại thành, bởi vậy mua nhà ở ngoài thành ngược lại tiện hơn rất nhiều.

Trong khi hắn và Hương Trụy Nhi còn đang bàn bạc với nhau xem ai sẽ trở lại kinh thành đi đón mọi người, thì cả nhà bọn họ đã cùng nhau chạy tới đây, mọi người cũng mang tới một vật và một người mà hắn vẫn luôn khát vọng được thấy nhất.

Đó chính là bài vị của Phương Chính và con trai của hắn.

"Cha, đứa con bất hiếu xin dập đầu cho cha!"

Quỳ gối trước bài vị được đặt trên bàn thờ của Phương Chính, Phương Anh cung kính dập đầu ba cái, Hương Trụy Nhi cũng quỳ gối phía sau hắn cũng dập đầu theo.

Sau đó, hắn ngước mắt nhìn vào bài vị hồi lâu, hồi lâu, hốc mắt đỏ lên, nhưng hắn không khóc, ngược lại trên gương mặt còn mang theo nụ cười.

"Cha, cha nhìn thấy không? Con đã đến Đô Chỉ Huy Sứ tư ghi tên nhậm chức rồi, sau này, xin cha hãy tiếp tục nhìn, con nhất định sẽ làm được còn oanh liệt hơn cha nữa, cho dù ở dưới cửu tuyền, cha cũng sẽ cười ha ha, đắc ý vô cùng cho coi! Còn có..."

Hắn cười càng trong sáng hơn, rạng rỡ hơn."Chuyện cha muốn con nhớ kỹ con đều đã nhớ kỹ rồi, cha xem, con cũng không có bị sự thống khổ do mất đi cha ràng buộc lại, càng không có lãng phí thời gian để đi dằn vặt chính mình, tâm tình đau xót sớm đã bị con dứt bỏ xa rồi, con sẽ chỉ nhìn thẳng vào tương lai, cho dù con có quay đầu lại nhìn xem quá khứ, thì cũng chỉ nhìn thấy sự nhân từ của cha, tình yêu thương của cha, vì thế con sẽ lại tiếp tục đi về phía trước, cũng càng kiên định hơn, càng có nhiều động lực hơn..."

Hít sâu một hơi, hắn yên lặng nhìn chăm chú vào bài vị "Cha, cho dù cha đã không còn ở đây nữa, nhưng cha vẫn là trụ cột lớn nhất của con, cho nên, cha, xin cha hãy nhìn cho kỹ, con tuyệt đối sẽ không làm cha thất vọng!" Vừa nói xong, hắn lại dập đầu ba cái nữa, rồi đứng dậy, cũng nâng Hương Trụy Nhi dậy.

Ngồi ở một bên, Phương phu nhân rưng rưng mỉm cười."Thật tốt quá, con đã bằng lòng kế thừa chức trách của cha con, tiếp tục vì triều đình, vì dân chúng trong thiên hạ cống hiến, cha con cũng có thể mỉm cười sáng mắt."

"Dạ, mẹ, con sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy là tốt rồi, như vậy..." Phương phu nhân giao đứa bé đang ôm trong lòng cho hắn."Nhìn xem con trai của con đi!"

Khẩn cấp tiếp nhận qua, mới liếc mắt một cái, Phương Anh liền bật thốt lên nói: "Bé ngoan, thật đúng là giống cha nha!"

Nhất thời, mọi người đều cười ầm ầm lên, bởi vì con trai của hắn thật sự là giống y chang hắn, ngũ quan siêu không đáp.

"Thằng nhóc này, sẽ không cũng là giống như cha nó..." Nói còn chưa nói hết, hắn đột nhiên nở nụ cười, bởi vì con trai của hắn cũng đang cười, ngay sau đó, nét tươi cười của hắn dừng hình ảnh, cứng đờ, nhướn cao lông mày lên."Thằng nhóc này cười vậy mà còn lây bệnh nặng hơn cha nó nữa, ngay cả cha nó đây cũng bị nó lôi kéo luôn!"

Mọi người lại ôm bụng cười to hơn.

Ôm con trai ngồi vào trên ghế nhìn thật cẩn thận, một lát sau, Phương Anh nhún vai nói."Người ta hay nói trò giỏi hơn thầy, ta nghĩ thằng nhóc này chắc là cười xuất phát từ cười mà thắng cho cười đi!"

Hắn đang nói cái gì vậy?

Nghe hắn so sánh chẳng ra cái gì cả, mọi người tất cả đều cười đến đau bụng, đứa bé mập mạp nghe được tiếng cười cũng cười theo, vì thế, Phương Anh lại không tự chủ được cười theo, có chút không biết nên khóc hay cười, luôn bị con trai lôi kéo, thật mất mặt!

Nhưng là câu nói kế tiếp của Phương phu nhân làm cho Phương Anh muốn cười cũng cười không nổi.

"Mẹ, con đang chuẩn bị đi đón mẹ đây, mẹ như thế nào lại tới trước rồi?" Phương Anh hỏi, đem đứa nhỏ giao cho vợ của hắn.

Phương phu nhân yên lặng nhìn mọi người chung quanh một vòng, rồi mỉm cười ném ra thuốc nổ."Mẹ muốn cùng con ra chiến trường!"

Bà vừa nói hết câu, Phương Anh lập tức hoảng sợ ngã xuống khỏi ghế đánh phanh một tiếng, mặt xanh môi trắng, gương mặt sợ hãi.

"Mẹ mẹ mẹ mẹ... mẹ nói cái gì?"

"Đừng không có tiền đồ như vậy chứ!" Phương phu nhân cười mắng."Trước đây, mẹ cũng từng cùng với cha con ra chiến trường rồi, lúc này ông ấy đã mất, mẹ không có cách nào đi tìm ai để báo thù cho ông ấy nữa, chỉ có thể cùng con ra chiến trường, dẹp loạn ở Lộc Xuyên, cũng xem như là báo thù cho cha con."

"Đúng vậy!" Phương thúy, Phương Hồng, Phương Yến đều cùng nhau nói."Tụi em cũng muốn báo thù cho cha!"

Vẫn còn đang ngã ngồi ở dưới đất, Phương Anh sợ ngây người, sững sờ sau một lúc lâu, hắn mới kêu vợ hắn một tiếng, giọng nói nghe như muốn hết hơi.

"Nương tử, lấy dùm ta lọ muối đến đây đi, ta muốn chuẩn bị té xỉu rồi đây!"

Hương Trụy Nhi bật cười."Phu quân, yên tâm đi, em sẽ bảo vệ cho mọi người!"

"Ngay cả một nữ nhân từ nhỏ đã nhát gan như nàng cũng muốn theo ta ra chiến trường sao?" Phương Anh không dám tin thất thanh kêu to, sau đó mãnh liệt mắt trợn trắng."Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người nghĩ là hiện tại đang cùng nhau diễn Dương gia nữ tướng sao? Mẹ là thái quân, con là Dương Lục Lang, Trụy Nhi là Mộc Quế Anh, Đại muội, nhị muội là Dương Bát Muội, Dương Cửu Muội, vậy tiểu muội em là ai? Dương Bài Phong hả? Lại chưa từng thấy em cầm nồi nấu cơm bao giờ!"

Chuyển mắt sang đánh giá Phương Thụy."Vậy còn em? là Tứ Lang? hay Ngũ Lang? Vẫn là Tứ Lang tốt hơn, làm Phò mã của phiên bang dù sao cũng tốt hơn so với làm hòa thượng!"

Hắn nói làm cho mọi người đều cười đến đau bụng, ngược lại không có người nào chú ý tới câu nói kia của Hương Trụy Nhi là nàng sẽ bảo vệ cho mọi người.

"Em mới không cần cưới công chúa của phiên bang!" Phương Thụy cười phản đối.

"Vậy em muốn làm hòa thượng hả?" Phương Anh nhíu mi hỏi.

"Cũng không muốn!"

"Cũng không muốn sao?" Phương Anh nheo mắt lại."Vậy em diễn Dương Tông Bảo đi!"

Trong kịch, Dương Tông Bảo là con trai của Dương Lục Lang, như vậy là nói...

"Em càng không muốn làm con của anh!" Phương Thụy muốn nổi giận, nhưng miệng vẫn còn đang cười, cười đến mỏi luôn rồi còn chưa thể dừng lại được.

"Vậy Dương Văn Quảng được không?"

"Anh mới diễn vai cháu!"

"Được rồi, một cái lựa chọn cuối cùng, Phan Nhân Mỹ đi?"

Một quyền đánh qua."Vì sao không phải là Khấu Chuẩn?"

Ta tránh."Em không có râu."

Lại tiếp một quyền."Vậy Bao công?"

Lại né sang một bên."Mặt của em không đủ đen."

Tung ra một cước."Còn Chu vương thì sao?"

Nhảy lên tránh được."Em không có loại khí thế đó."

Rõ ràng cả người cũng xông qua luôn."Anh thật là đáng giận!" Cùng sống chết đi!

Kết quả, càng nói càng buồn cười, mọi người càng cười càng vui vẻ, cũng đã quên mất nên bàn bạc chuyện này cho ra kết luận cuối cùng là như thế nào.

Phương Anh biết, đây không phải là chuyện có thể nói hai, ba câu là có thể giải quyết, nếu chỉ là các em gái của hắn đang đùa giỡn, thì nửa câu hắn cũng không cần nói, mà trực tiếp đá bọn nó quay về trong kinh thành là được rồi, nhưng nếu là Phương phu nhân mở miệng, hắn sẽ phải giải quyết từ từ thôi, trước tiên vượt qua lúc này đã rồi tính sau, có lẽ thời gian lâu một chút, Phương phu nhân sẽ tự mình bỏ qua ý định này cũng không biết chừng.

Ai biết được, cái phiền toái này còn đang treo ở đây làm người ta đau đầu, thì hai ngày sau, một người khác ra ngoài dự đoán của tất cả mọi người cũng đã chạy đến đây.

"Đại tỷ, sao chị lại tới chổ này?" Phương Anh kinh ngạc nhìn kỹ thần sắc tiều tụy của Phương Lan.

"Anh rễ của em cũng chết trận rồi!" Phương Lan mặt không chút thay đổi nói."Nhưng mẹ chồng không cho chị ra chiến trường báo thù, cho nên chị tới đây tìm em, chờ trận chiến bên này của em đánh xong rồi, tám phần là sẽ giống cha bị phái đến trấn Đại Đồng, đến lúc đó chị có thể báo thù cho anh rễ của em!"

Bởi vì người lớn trong nhà chồng nói chuyện nàng không dám không nghe, nhưng trở lại nhà mẹ đẻ, thì nàng muốn làm như thế nào cũng đều tùy ý nàng, nàng lớn nhất.

"Trời ơi, Chu phu nhân vợ của Dương Đại Lang cũng xuất hiện rồi!" Phương Anh than thở.

Thật sự là muốn diễn Dương gia nữ tướng hay sao?

Mộc Thịnh đã chết, vậy thì đội quân của ông ta làm sao bây giờ?

Được rồi, anh trai đã chết, thì cho em trai lên thay thế đi!

Mà Mộc Ngang thấy anh trai mình đánh trận không thắng phải tự sát tạ tội, lá gan đã sớm bị ăn mất một nửa, nhưng là ý chỉ của hoàng đế đã truyền xuống, hắn không tiếp cũng không được, đành phải kiên trì nhận lấy danh hiệu Chinh nam tướng quân, miễn cưỡng dẫn quân đến Kim Xỉ cùng với quân địch giằng co, vừa thấy đối thủ quả nhiên là hung hãn độc ác, giống như sói như hổ, quay đầu lại nhìn xem quân lính của mình, lại thấy giống như những con sơn dương đang chờ bị làm thịt, nếu như phải tấn công qua chẳng khác nào chính mình tự đưa dê vào miệng cọp.

Không, loại trận chắc chắn sẽ đánh thua này ai mà dám đánh!

Vì thế, Mộc Ngang quyết định làm theo anh trai của hắn, mỗi ngày đều tránh ở trong lều trại chụp muỗi, nhưng vẫn truyền tin báo với triều đình nói thế lực của kẻ địch rất khổng lồ, năm vạn binh mã làm sao đủ, ít nhất cũng phải mười hai vạn binh mã mới có thể đánh ngang tay. Đây là lý do hắn luôn án binh bất động mà không tấn công, đã có lý do, thì triều đình sẽ không thể muốn hắn tự sát để tạ tội được, hắn vẫn có thể ung dung nhàn nhã ngồi ở một bên ngắm phong cảnh để cho Tư Nhâm tùy ý đánh chiếm các thành trì chiếm đoạt đất đai, giết hại dân chúng.

Dù sao người chết cũng không phải là người thân của hắn.

May mắn Phương Anh không cần phải tận mắt nhìn xem cái loại tình thế uất ức này, nếu không hắn nhất định sẽ tức giận đến giơ chân, bởi vì hắn chỉ là một chỉ huy sứ mới nhậm chức, đi theo cũng là vướng bận, cho nên bị ném ở lại Côn Minh đóng quân, mà hắn cũng vui vẻ thảnh thơi qua cuộc sống của mình.

Bởi vì hắn còn không có chuẩn bị tốt.

Mặt khác, hắn cũng phải hỏi cho rõ ràng trước đã, cái tên tiểu tử Phương Thụy này ở trong kinh thành làm quan không phải tốt hơn sao, vì sao lại muốn tự mình yêu cầu để bị phái đến bên cạnh hắn đây?

"Em tính làm như thế nào?"

"Em muốn tự mình ra chiến trường!"

"Chỉ sợ cũng là câu trả lời này đi." Phương Anh lẩm bẩm, lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, lúc trước là đau bên phải, hiện tại là đau bên trái."Em cũng muốn tự tay báo thù cho cha sao? Có anh rồi cũng không được sao!"

"Không phải, em là muốn giống như anh trước đây đi theo bên cạnh cha, bây giờ đi theo bên cạnh anh." Phương Thụy cúi đầu nói.

Phương Anh lập tức hiểu rõ rồi, vỗ vai của em trai."Nhưng còn mẹ thì sao? Mẹ nói như thế nào?"

"Mẹ nói em đã lớn rồi, đã trở thành một người đàn ông, như vậy em nên tự mình quyết định chuyện của mình."

"Nếu là như vậy, được rồi, anh sẽ cho em ở bên cạnh anh, nhưng em phải đáp ứng với anh, anh nói cái gì thì là cái đó, tuyệt đối không cho vi phạm mệnh lệnh của anh, cũng không thể cò kè mặc cả."

"Em biết rồi, đại ca, dù sao em đi theo bên cạnh cha cũng có hai năm rồi."

Phương Anh lại vỗ vỗ vai em trai, không nói thêm gì nữa.

Tuy rằng bọn họ không cùng một mẹ sinh ra, nhưng cảm tình của bọn họ thậm chí còn tốt hơn so với những anh em ruột thịt cùng cha cùng mẹ khác, chỉ kém không có mặc cùng một cái quần nữa thôi, hắn biết, mất đi cha, Phương Thụy sợ hãi lại mất luôn anh trai, dù sao thì ở trong trận đánh kia, Phương Thụy chẳng những không có cha, cũng thiếu chút nữa là không có đại ca.

Nếu như không có Nhị thúc và nhị ca của vợ hắn đến kịp lúc, thì hắn đã sớm đi theo cha luôn rồi.

Sau này, vào ban ngày khi hắn đến quân doanh tuần tra, hoặc là huấn luyện binh lính thì hắn sẽ dạy cho em trai của hắn những chuyện nên chú ý khi đang ở trên chiến trường, những chuyện này tốt nhất là cứ lặp đi lặp lại dặn dò, cho đến khi Phương Thụy có thể không cần suy nghĩ liền trực tiếp phản ứng ra, như vậy, Phương Thụy mới có thể sống lâu hơn một chút.

Về phần thời gian còn lại, hắn đều là ở nhà chơi với con trai, sống thật sự là thanh thản, nhưng vào ban đêm trời vừa qua canh hai, hắn sẽ lén lút chạy lên núi Hoa Sơn.

"Muốn đi sao?"

"Ân."

Hương Trụy Nhi chạy nhanh đem một cái áo choàng đưa cho chồng, ban đêm ở Côn Minh luôn đặc biệt rất lạnh.

"Vẫn là Lục thúc sao?"

"Không, Lục thúc đã về rồi, hôm nay đổi thành Tứ thúc."

"Vậy chàng tốt nhất nên cẩn thận một chút, tính tình của Tứ thúc không tốt lắm!"

Muốn truyền thụ võ công, tự nhiên là càng kín đáo càng tốt, bởi vậy Tiếu Diêm La cùng Khốc Diêm La đã thuê vài căn phòng để ở lại trên núi Hoa Sơn, trừ Ác Diêm La đưa cho một quyển bí kíp dùng đao kiếm ra, thì sáu vị Diêm La khác đều tự mình đến đây để truyền thụ võ công cho Phương Anh.

Hơn nữa Tiếu Diêm La cũng định ra quy định cho Phương Anh giống như bọn họ, đó là cả đời chỉ có thể có một truyền nhân.

"Không thành vấn đề, ta làm cho ông ấy cười nhiều một chút là được rồi!"

"Không cần như vậy đâu" Hương Trụy Nhi dở khóc dở cười, nàng thật sự không tưởng tượng ra được bộ dáng của Nộ Diêm La khi bị Phương Anh lây bệnh cười là như thế nào, nói không chừng Tứ thúc sẽ xấu hổ quá mà trở nên giận dữ, trước hết đã cho chồng nàng một quyền đánh bẹp hắn luôn rồi." Nhớ rõ không cần tranh luận cùng ông ấy thì tốt rồi a!"

"Được rồi, ta đi đây... A, đúng rồi!" Phương Anh quay đầu lại."Cha, mẹ vợ nói trước khi cúng ông táo phải về Thiên Sơn, sau Nguyên tiêu mới trở lại."

"Em biết rồi."

"Còn nữa, nhất định đừng cho mấy con nhóc kia biết chuyện chúng ta biết võ công nha!"

Mỗi ngày trước khi hắn muốn đi Hoa Sơn, nhất định sẽ dặn dò một lần như vậy, e sợ cho lúc hắn không có ở đây mà bọn nó đến tìm hắn, Hương Trụy Nhi không cẩn thận một cái liền bật thốt lên nói ra.

"Vì sao?"

"Cái này còn cần phải hỏi sao, nếu để cho tụi nó biết chúng ta biết võ công, vậy thì nàng cứ chờ xem đi, bảo đảm mấy con nhóc đó nhất định sẽ giống như đỉa đói bám lên người nàng, muốn nàng dạy võ công cho tụi nó!"

"Không được dạy cho họ sao?" Hương Trụy Nhi hoang mang hỏi.

"Nàng muốn cho mấy đứa nó càng ngày càng giống đàn ông, tương lai không gả đi được sao?" Phương Anh hỏi lại.

Hương Trụy Nhi sững sờ một chút."Vậy... Sau khi gả đi là có thể sao?"

Phương Anh hừ lạnh ba tiếng."Vậy nếu như mấy đứa đó lợi dụng võ công đem chồng của tụi nó đánh cho bầm dập, muốn cho chồng quỳ trên mặt đất chịu yếu thế, hay thậm chí là ỷ vào có võ công mà không nghe lời dạy bảo của cha mẹ chồng, muốn làm cho cha mẹ chồng cũng không dám quản lý chuyện của tụi nó nữa, lúc đó nàng chịu trách nhiệm sao?"

Hương Trụy Nhi nghe mà hoảng sợ."Không... Không thể nào đi?"

Phương Anh liếc nhìn nàng một cái."Nàng dám cam đoan không?"

Ai dám, bốn chị em kia chỉ mới biết dùng đao múa kiếm thôi mà đã hung dữ quá rồi, nếu là biết võ công, vậy thì...

Không dám tưởng tượng nữa!

"Vậy... thôi quên đi, em sẽ không nói cho họ biết là được rồi."

Nhưng bọn họ có thể giấu được bao lâu đây?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)