Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 06

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Một năm trước, Quân Lan Chu tâm không cam, tình không muốn, bị vợ bắt cùng đi chữa bệnh từ thiện, sau đó bọn họ thuận đường đi thăm em gái mới vừa xuất giá đến Đại Đồng, lại phát hiện em gái đã cùng với gia đình nhà chồng đi vào kinh thành sống, cho nên lúc đó hắn quyết định ưu tiên cho vợ, bởi vì vợ hắn lúc đó đang mang thai, nên hắn trước hết dẫn vợ về nhà dưỡng thai rồi sau này sẽ đi thăm em gái sau.

Năm nay, vợ lại muốn hắn cùng đi chữa bệnh từ thiện, hắn liền quyết định muốn ưu tiên đi kinh thành thăm em gái, vì thế đem con trai giao cho đại ca, đang định xuất phát, thì đại ca hắn, Độc Cô Tiếu Ngu đang rảnh rỗi đến nhàm chán hỏi thêm một câu.

"Em muốn chữa bệnh từ thiện trước hay là dẫn vợ về nhà mẹ đẻ trước?"

"Không, đi lên kinh thành thăm em gái trước." (lời của editor: giơ ngón tay cái lên, một quyết định sáng suốt, anh này mà không quyết định như vậy là hết truyện luôn rồi)

"Di di di? Em muốn đi thăm em gái sao? Anh cũng muốn đi!"

Con nít chính là cứ thích đi cùng nhau.

Kết quả, vốn là chỉ dự định có hai người đi thôi mà giờ lại biến thành ba người, con trai của Quân Lan Chu lại được qua tay ném cho chị dâu, vợ của Độc Cô Tiếu Ngu chăm sóc, còn đại ca liền cùng đi với bọn họ.

Ai ngờ khi ba người đuổi tới kinh thành, lại phát hiện em gái đã đi đến Vân Nam tìm chồng của nó, họ đành phải mang vợ của Quân Lan Chu về nhà mẹ đẻ trước, khuyên can mãi mới khiến cho vợ của hắn, Gia cát Mênh Mông, đồng ý ở nhà mẹ đẻ chờ bọn họ, sau đó, hai anh em lại cùng nhau đi Vân Nam tìm em gái.

Không nghĩ tới...

"Không thấy? tại sao lại không thấy nó?" Độc Cô Tiếu Ngu hổn hển kêu to.

"Cũng không biết là tại sao nữa, chính là mọi người đang nói chuyện, đột nhiên mới phát hiện ra là không thấy người đâu!" Phương Thụy chột dạ nói nhỏ.

Độc Cô Tiếu Ngu nheo mắt lại."Lúc ấy mọi người đang nói cái gì?"

Phương Thụy do dự một chút, mới ấp a ấp úng nói ra, bởi vì đó là tình hình trong quân đội, không nên tùy tiện nói ra ngoài.

Còn không có nghe xong, Độc Cô Tiếu Ngu liền sắc mặt tối tăm hướng về phía Quân Lan Chu để ra hiệu bằng mắt cho hắn, hai người đồng thời nhảy nhẹ lên một cái, biến mất tiêu.

Đang nói một nửa, đột nhiên mất đi người nghe, Phương Thụy ngạc nhiên ngốc trụ.

Ách... hai người này cũng giống như chị dâu tự nhiên là biến mất không thấy nữa...

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Xa xa vừa nghe đến tiếng khóc, Độc Cô Tiếu Ngu lập tức bật thốt lên nói: "Nhớ kỹ, chỉ có một khắc thôi!" Sau đó cùng Quân Lan Chu điểm huyệt trên lỗ tai của lẫn nhau.

Tiếng khóc của Khốc Diêm La đáng sợ nhất chính là, vượt qua thời gian một khắc, không chỉ có kẻ điếc, mà ngay cả người chết cũng nghe thấy.

Hai người lại chạy trên đường một lát, sau khi xuyên qua một khu rừng, khung cảnh phía trước đập vào mắt hai người là một cảnh tượng thê lương làm cho người ta dựng hết tóc gáy lên.

Hơn một ngàn người đang hung hăng giơ đao chém giết lẫn nhau, giống như giữa bọn họ có thâm cừu đại hận được lưu truyền qua mấy đời, chặt đứt tay, vẫn tiếp tục chặt; chặt đứt chân, còn tiếp tục chặt; người đã chết rồi, vẫn là tiếp tục chặt, giống như không chặt đối phương thành thịt vụn thì không thể bỏ qua, hiện trường là một mảnh thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.

Càng khoa trương hơn là, ngay cả voi đều đang không ngừng chạy tông vào nhau, tông đến vỡ đầu chảy máu, máu chảy ròng ròng, ngay cả xương cốt đều lộ ra ngoài trắng hếu nhưng vẫn còn đang không ngừng tông vào lẫn nhau cho đến khi ngã quỵ xuống.

"Em gái đang ở chỗ này!"

Độc Cô Tiếu Ngu chỉ vào chính giữa của đám người đang giết chóc lẫn nhau mà nói, nhưng chính hắn cũng không nghe thấy âm thanh nào, thì làm sao Quân Lan Chu có thể nghe được, thế này mới nhớ tới hai người đều đã điểm huyệt trên lỗ tai rồi, vì thế hắn đẩy Quân Lan Chu một cái, nói lại một lần nữa.

"Em gái đang ở chỗ này!" Nghe không được, hẳn là có thể nhìn xem cử động của miệng để biết hắn nói cái gì đi?

Quân Lan Chu xem đã hiểu, hai người lúc này cùng nhau bay lướt qua đám người đang giết chóc lẫn nhau kia, liếc mắt một cái nhìn thấy Hương Trụy Nhi đang cúi đầu khóc nức nở, tuyệt vọng rên rĩ không thôi, trong lòng còn đang ôm một thân thể máu chảy đầm đìa, hai người không hẹn mà cùng thấy trong lòng nặng nề.

Đến chậm rồi sao?

Vừa mới đáp thân thể xuống đất, Quân Lan Chu lập tức dùng tay ấn vào mạch của thân thể đang được ôm trong lòng của Hương Trụy Nhi, đầu tiên là nhíu mày, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng lên.

"Tâm mạch vẫn còn, có thể cứu được!"

Độc Cô Tiếu Ngu vẫn đang nhìn chằm chằm theo dõi từng động tác của hắn, liền xem hiểu được Quân Lan Chu nói cái gì, trong lòng vui vẻ, lập tức nâng mặt Hương Trụy Nhi lên, không chút nương tay quăng hai cái tát lên mặt nàng.

"Đừng khóc nữa, Trụy Nhi, em rễ còn có thể cứu được, Trụy Nhi, em có nghe thấy anh nói không, Trụy Nhi?"

Bàn tay vừa định đánh tiếp, tiếng khóc liền ngừng lại, nhưng Hương Trụy Nhi vẫn là vẻ mặt mờ mịt, giống như là không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Độc Cô Tiếu Ngu hiểu được em gái là quá mức đau thương, nhất thời khó có thể phục hồi tinh thần lại, vì thế trước hết cùng Quân Lan Chu điểm lại huyệt trên tai lẫn nhau, rồi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má của Hương Trụy Nhi, cũng dịu dàng gọi nàng.

"Trụy Nhi, em rễ còn có thể cứu được, nghe thấy được không? Trụy Nhi, em rễ còn có thể cứu được a!"

Vừa nói vừa vỗ một lát sau, Hương Trụy Nhi mới chậm rãi xuất hiện phản ứng, nàng từ từ nhăn mày lại, giống như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Còn... Có thể cứu chữa được sao?"

"Đúng vậy, em rễ còn có thể cứu được!" Độc Cô Tiếu Ngu càng dùng sức lặp lại lời nói của mình một lần nữa.

Hương Trụy Nhi hoang mang nhìn hắn một hồi lâu.

"Nhưng... chàng đã ngừng thở..."

"Nhị ca của em nói còn có thể cứu được, em không tin nhị ca của em sao?" Nói xong, Độc Cô Tiếu Ngu hướng về phía Quân Lan Chu gật đầu ra hiệu cho hắn.

Quân Lan Chu lập tức đỡ lấy Phương Anh vẫn đang nằm trong lòng Hương Trụy Nhi, rồi đem mười ba cây kim châm đã sớm chuẩn bị sẵn nhanh chóng đâm vào trước ngực Phương Anh, cho tới khi cả mười ba cây châm đều nhập hết vào trong ngực Phương Anh thì hắn đột nhiên tung ra một chưởng thật mạnh vào trước ngực của Phương Anh.

Không có động tĩnh gì hết.

Lại đánh ra một chưởng nữa.

Vẫn là không có động tĩnh.

Đánh tiếp chưởng thứ ba.

Rốt cuộc, giống như kỳ tích, Phương Anh thế nhưng lại mở miệng hít vào một hơi thật lớn, thở hổn hển, lại ho khụ khụ hai tiếng, sau đó, ngực của hắn cũng bắt đầu thở dồn dập phập phồng, tuy rằng vẫn chỉ là những chuyển động rất nhỏ, nhưng chứng thật là đã có động tĩnh.

Ngay trong nháy mắt này, Hương Trụy Nhi rốt cuộc phục hồi tinh thần lại ý thức được sự thật, mừng như điên thất thanh khóc lớn.

"Phu... Phu quân không chết, chàng không có chết!"

"Hắn không chết, nhưng cần phải mau chóng cứu chữa!" Vừa nói, Quân Lan Chu vừa từ trong lòng Hương Trụy Nhi ôm lấy thân thể của Phương Anh, vừa nói hết lời, người cũng đã biến mất.

"Chúng ta mau theo sau!" Độc Cô Tiếu Ngu giúp đỡ Hương Trụy Nhi đứng dậy.

"Chờ một chút, còn có..." Hương Trụy Nhi níu lấy ống tay áo của anh trai, lại nghẹn ngào."Cha chồng..."

Độc Cô Tiếu Ngu không nói gì, yên lặng mà bắt đầu lùng sục khắp nơi trong đống thi thể này để tìm kiếm người kia, người mà chẳng khác nào đã bị chính mẹ ruột của hắn hại chết.

Chung quanh, bọn thổ phỉ mọi rợ còn đang chém giết lẫn nhau, bọn họ đã muốn mất đi hồn phách của mình, cho dù tiếng khóc đã ngừng, nhưng đầu óc của bọn họ cũng không hồi phục lại được.

Gió, cũng đang lặng lẽ nức nở, vì những hồn phách đã chết trên chiến trường này, lẳng lặng ai điếu.

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Vừa biết được tin Phương Chính đã bỏ mình, Mộc Thịnh lập tức mang binh rút lui đến Vĩnh Xương, bên bờ sông Long Xuyên chỉ còn lại có một doanh trại bị bỏ trống.

"Đại ca, em rễ bị thương quá nặng, một mình em không thể cứu chữa được, anh lập tức chạy về mời cha em đến đây một chuyến."

"Được, anh lập tức chạy về."

"Chỉ có mười ba ngày thôi."

"Cái gì mười ba ngày?"

"Nhất định phải gấp rút trở về trong vòng mười ba ngày."

"Cái gì?" Độc Cô Tiếu Ngu kêu lên sợ hãi."Cho dù chúng ta không ăn không uống cũng không ngủ chạy đi, thì cũng không kịp nha!"

"Vậy em rễ sẽ không thể cứu được nữa!" Quân Lan Chu lạnh lùng nói.

Độc Cô Tiếu Ngu sững sốt một chút, cắn chặt răng nói."Được rồi, anh sẽ gấp rút trở về, em mang hai đứa nó đến Côn Minh chờ mọi người đi."

Nơi này là khu vực đang có chiến tranh, ngay cả Mộc Thịnh cũng đã chạy thoát thân, ở lại chỗ này ngay cả an toàn cũng không thể bảo đảm, càng không thể nói tới yên lặng dưỡng thương.

"Được, em sẽ thuê trước vài căn phòng để mọi người ở lại."

"Lưu lại ký hiệu, anh sẽ tìm được các em." Vừa dứt lời, Độc Cô Tiếu Ngu cũng không quay đầu lại đi mất.

Hắn cũng không muốn rủi như không về kịp sẽ phải đối mặt với tiếng khóc của em gái một lần nữa, cho nên, hắn liều cái mạng già của mình mà chạy đi thật nhanh, chẳng những muốn chạy về mời Nhị thúc đi qua một chuyến, còn phải thuận tiện nói cho cha của hắn biết chuyện này.

Chuyện mà cha hắn lo lắng nhất rốt cục cũng đã xảy ra!

Tuy rằng lo lắng cho Phương Anh, nhưng bốn anh em Phương Thụy vẫn là không thể không đi về trước, bởi vì bọn họ phải đưa thi thể của cha họ về quê an táng.

Người khi đi thì hăng hái, lại mặc đồ tang trở về, thật không hiểu Phương phu nhân phải làm như thế nào để tiếp nhận được sự chuyển biến kịch liệt này!

"Không thể!" Quân Lan Chu giành lấy cái bát trong tay của Hương Trụy Nhi.

"Nhưng đây là nước cơm, phu quân..." Hương Trụy Nhi hốc mắt lại đỏ."Phu quân giống như thật khát nha!"

Quân Lan Chu ngắm người không hề nhúc nhích chút nào trên giường một cái, khuôn mặt kia màu xám trắng giống như mặt người chết, đừng nói là khát, hắn căn bản không có khả năng có bất cứ cảm giác nào.

"Thương tích của hắn quá nặng, tạm thời không thể ăn bất cứ thứ gì, ngay cả nước cũng không thể uống." Quân Lan Chu nhẹ nhàng giải thích, cũng đưa cho nàng một cái chai nhỏ."Chỉ có thể dùng cửu chuyển phản hồn dịch này để bôi lên môi của hắn, nhưng chỉ bôi bên ngoài thôi, nhất định đừng để trôi vào trong bụng!"

"Nhị ca, anh..." Hàm răng cắn môi dưới, Hương Trụy Nhi hai mắt đẫm lệ lưng tròng xem anh trai của nàng."Anh thật sự có thể cứu sống anh ấy sao?"

"Có thể." Chỉ cần cha hắn tới kịp.

Nghe được câu trả lời khẳng định, Hương Trụy Nhi yên tâm , đôi môi tràn ra một nụ cười trông thật đáng thương.

"Cám ơn anh, nhị ca."

"Anh em ruột với nhau, nói cám ơn cái gì." Quân Lan Chu thương tiếc vuốt đầu Hương Trụy Nhi."Nhưng còn em, canh giữ ở bên cạnh chồng em mấy ngày nay, tốt nhất là hãy ngủ một chút, nghỉ ngơi một chút đi!"

"Không, trước khi anh ấy tỉnh lại, một bước em cũng sẽ không rời khỏi anh ấy!" Hương Trụy Nhi kiên quyết nói.

"Như vậy thì ăn cái này đi" Quân Lan Chu lại giao cho nàng một cái chai khác."Mỗi ngày ăn một viên, bằng không sức khỏe của em cũng không chống đỡ được đâu."

"Cám ơn nhị ca." Hương Trụy Nhi cảm kích nhận lấy.

Dưới chân núi Bạch Hạc, ven bờ hồ Côn Minh, bọn họ thuê được vài căn phòng của dân địa phương để ở tạm, mấy ngày nay, Hương Trụy Nhi luôn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên giường Phương Anh, ngay cả ăn uống cũng quên mất, Quân Lan Chu nếu không đưa thuốc cho nàng ăn vào, đại khái chỉ sợ hai ngày nữa thôi, nàng cũng sẽ ngã xuống luôn.

Quân Lan Chu như có suy nghĩ gì nhìn chăm chú vào em gái của hắn một lát.

"Em gái, nói thật với anh, em rễ đối với em có tốt không?"

Hương Trụy Nhi nhìn anh trai một cái, yên lặng ngồi xuống ở bên cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho chồng nàng, rồi thật cẩn thận đem cửu chuyển phản hồn dịch nhỏ một giọt ở trên đôi môi khô nứt của chồng.

"Hiện tại em mới dám nói thật với anh, nhị ca, em là vì mẹ em mới đáp ứng gả đến nhà họ Phương, thật ra em căn bản không muốn lập gia đình, thậm chí cho đến tận đêm tân hôn, em vẫn còn rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi, vẫn còn đang suy nghĩ có thể hay không muốn hối hận, có thể hay không bỏ lại tất cả mà chạy trở về nhà? Nhưng mà bây giờ..."

Nàng nhẹ nhàng thở dài."Em chỉ cảm thấy thật là may mắn em đã gả cho anh ấy, có thể gả đến nhà họ Phương chính là may mắn của em, không chỉ có phu quân rất tốt với em, yêu thương em, chăm sóc em, che chở cho em, cha mẹ chồng cũng rất thương em, theo em thấy, bọn họ so với cha mẹ càng thương em hơn, cha mẹ ngẫu nhiên còn có thể mắng em một chút, nhưng cha mẹ chồng thì ngay cả một câu nói nặng lời cũng chưa từng nói với em..."

Nàng rưng rưng mỉm cười."Người ta nói cô em chồng là khó hầu hạ nhất, nhưng ba cô em chồng kia của em còn ở chung với em rất tốt, lúc phu quân không có ở bên cạnh em thì các cô ấy sợ em tịch mịch, không phải thường thường tới tìm em nói chuyện phiếm, thì cũng là mang em đi chơi khắp nơi. Nhị ca, nếu như có thể, em hy vọng kiếp sau có thể lại được gả vào nhà họ Phương lần nữa, bởi vì bọn họ đều đối với em tốt như vậy, tốt đến mức em luyến tiếc rời đi bọn họ, một người cũng luyến tiếc!"

Quân Lan Chu thở ra một hơi thật dài."Vậy là tốt rồi."

Vốn còn đang lo lắng là em gái có thể đã gả sai người, ngày sống không hạnh phúc, mà nay, loại vấn đề này đã không cần phải quan tâm nữa, phiền toái duy nhất chính là.

Cha hắn có kịp tới cứu người không?

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Rốt cuộc tới kịp!

Độc Diêm La đúng lúc chạy tới, hơn nữa là ở ngày thứ mười hai liền chạy tới, mang theo tất cả những dược liệu quý hiếm nhất của ông, ngay cả thở ra một hơi để nghỉ mệt đều không kịp, thì hai cha con lập tức bắt đầu động thủ để khám và chữa bệnh cho Phương Anh.

Không chỉ Độc Diêm La, ngay cả Tiếu Diêm La cùng Khốc Diêm La cũng cùng đến đây, ngược lại không thấy Độc Cô Tiếu Ngu.

"Hắn chạy tới mức sắp tắt thở rồi, còn đang ở phía sau thở dốc đâu, đại khái muốn trễ hai, ba ngày mới có thể đến được." Tiếu Diêm La giải thích, rồi nâng mặt của con gái lên, quan sát thật cẩn thận."Còn con thì sao? Trụy Nhi, con thế nào rồi?"

Đôi môi của nàng run lên một chút, Hương Trụy Nhi lại bắt đầu phát lũ lụt."Chỉ cần chồng con không có việc gì, thì con cái gì cũng tốt hết!"

Lâu rồi con gái không nhìn thấy cha mẹ, đúng ra nó hẳn là nên cùng cha mẹ làm nũng, hẳn là ôm lấy cha mẹ khóc kể, nói nó nhớ bọn họ đến cỡ nào, quan tâm bọn họ đến cỡ nào, nhưng không có, con gái của ông ngay cả một câu cha mẹ cũng chưa gọi, trong đầu chỉ nhớ tới người chồng đang sống chết chưa rõ của nó.

Ý thức được điều ấy, Tiếu Diêm La lập tức hiểu ra."Con thương nó nhiều như vậy sao?"

"Con thương anh ấy!" Ngay cả khuôn mặt cũng không hề đỏ lên, Hương Trụy Nhi chỉ khóc nức nở, nỉ non thổ lộ ra lời nói thật luôn giấu ở chỗ sâu trong đáy lòng của nàng ra."Con thật sự rất yêu anh ấy!"

Lúc đầu chỉ mơ hồ về cảm giác của mình, khi không có chồng ở bên cạnh chỉ cảm thấy chính mình thật tịch mịch, thật cô đơn, lại không để ý nhiều lắm, cũng không suy nghĩ quá sâu, cho đến lúc này thật sự gặp phải sinh ly tử biệt, nàng mới hoàn toàn hiểu ra, không biết từ khi nào, không biết chuyện diễn ra như thế nào, nhưng lòng của nàng đã hoàn toàn đặt ở trên người của chồng mình.

Tiếu Diêm La vuốt cằm."Con yên tâm đi, Nhị thúc cùng nhị ca của con sẽ cứu sống được nó."

Mà Khốc Diêm La từ đầu đến cuối chỉ đứng ở một bên yên lặng chảy nước mắt ròng ròng, nước mắt vừa ngừng lại, đã tiếp tục chảy ra, nhưng ngay cả một chữ bà cũng không dám lên tiếng, bởi vì...

Tất cả đều là lỗi của bà!

Suốt một ngày một đêm, nào là châm cứu, rồi thì lau nước ấm, lại là bọc băng vải, hai cha con Độc Diêm La cùng liên thủ cũng cơ hồ muốn bị làm cho mặt xám mày tro, lúc này mới miễn cưỡng từ cửa Quỷ Môn quan cứng rắn đem Phương Anh kéo trở lại.

Cửa phòng rốt cuộc mở ra, hai cha con Độc Diêm La cả người kiệt sức, vẻ mặt mệt mỏi người trước người sau đi ra, Hương Trụy Nhi là người thứ nhất xông về phía trước, nàng ngay cả nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút cũng không có, Tiếu Diêm La, Khốc Diêm La đi theo phía sau, vừa vội vàng lại lo lắng cướp hỏi tình huống.

"Như thế nào? Như thế nào? Không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì."

"May mắn! May mắn!" Tiếu Diêm La lẩm bẩm nói, quay đầu lại nhìn, con gái đã sớm chạy vào bên trong phòng rồi."Thật không nghĩ tới, vốn cứ tưởng rằng Trụy Nhi gả đến nhà họ Phương, ít nhất cũng phải tiêu tốn tám đến mười năm mới có thể quen với hoàn cảnh mới, thế nào cũng không thể ngờ được chỉ mới hơn một năm thậm chí không đến hai năm, tình cảm của nó đối với bọn họ đã là sâu sắc như vậy, xem ra từ trên xuống dưới của nhà bên đó đối với nó cũng không phải là tốt bình thường đâu!"

Khốc Diêm La vừa bưng trà nóng tới đưa cho hai cha con Độc Diêm La nghe như vậy thì không khỏi co rúm người lại một chút, xấu hổ quay lưng lại lau nước mắt, mà Tiếu Diêm La từ trước đến nay luôn luôn trìu mến với vợ lại không để ý tới, tự ngồi xuống ghế, tùy ý để cho vợ đứng ở một bên khóc nức nở.

"Có muốn nghỉ ngơi trước một chút hay không?" Hắn hỏi hai cha con Độc Diêm La.

"Không cần đâu, uống hai viên thuốc này là được rồi." Độc Diêm La nói xong, thì cùng với con trai mình mỗi người đều tự nuốt vào viên thuốc của họ.

"Được rồi, như vậy ngồi xuống đi, anh phải bàn chuyện này với mọi người một chút." Chờ hai cha con Độc Diêm La ngồi xuống, Tiếu Diêm La lập tức bắt đầu nói ra quyết định của ông."Những gì mà nhà họ Phương đã mất đi, anh đã không thể bù lại được nữa, chỉ có thể bồi thường gấp bội cho tương lai của bọn họ mà thôi, tuy rằng quy tắc của chúng ta là cả đời chỉ có thể có một truyền nhân, nhưng cái này cũng không có nghĩa là không thể dạy võ công cho những người khác, mà là toàn bộ võ công chỉ có thể truyền cho một truyền nhân, còn người khác chỉ có thể truyền thụ một phần mà thôi..."

"Em sẽ phụ trách về phần nội công" không đợi Tiếu Diêm La nói xong, Độc Diêm La liền cho ra câu trả lời."Trong vòng một năm, sẽ làm cho nó có được sáu mươi năm công lực, em cam đoan!"

"Được, cám ơn em!" Tiếu Diêm La cười cười, lại nhìn qua Khốc Diêm La."Về phần chị dâu của em, bà ấy phải dạy cho nó một nửa võ công của bà ấy, bởi vì tất cả chuyện này đều là lỗi lầm của bà ấy. Còn anh, anh cũng sẽ dạy cho nó một phần ba võ công của anh, bởi vì chị dâu của em là vợ của anh, lỗi lầm của bà ấy anh cũng phải cùng chịu trách nhiệm. Về phần những người khác, anh không miễn cưỡng..."

"Đây không phải là miễn cưỡng" Độc Diêm La lẳng lặng nói."Chúng ta là anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, trách nhiệm của anh cũng chính là trách nhiệm của mọi người chúng ta."

Tiếu Diêm La vui mừng gật đầu "Được rồi, như vậy..." Ông nhìn sang Quân Lan Chu."Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, cháu trước hết hãy đi đón vợ của cháu đi, sau đó trở về chăm sóc cho con trai của cháu, thuận tiện truyền lời cho những người khác biết, nơi này có cha cháu là được rồi."

"Dạ, đại bá." Quân Lan Chu kính cẩn đáp ứng.

"Chuyện chữa bệnh từ thiện qua năm sau hãy nói, hiện tại là tình huống khẩn cấp, nói cho vợ cháu biết đây là ý của bác."

"Dạ, cháu biết rồi, đại bá."

Cuối cùng, Tiếu Diêm La rốt cuộc nhìn về phía bóng lưng vẫn đang run rẩy kia."Nương tử, lại đây!"

Khốc Diêm La chấn động, sau khi chần chờ nửa ngày mới chậm rãi xoay người lại, lại do dự sau một lúc lâu mới tha từng bước đi đến trước mặt của chồng bà, vẫn là không dám nói ra một câu nào.

"Bà phải đem sự thật nói cho Trụy Nhi biết."

"Không!" Khốc Diêm La kinh hoảng thốt ra."Con bé sẽ hận tôi mất!"

"Nó sẽ không." Dừng một chút, lại nói tiếp "Cho dù là có, thì đó cũng là do bà tự tìm."

"Nhưng... Nhưng... Tôi cũng là vì Trụy Nhi mới..." Khốc Diêm La nói nhỏ.

"Câm miệng!" Tiếu Diêm La gầm lên."Đừng tìm cớ để trốn tránh lỗi lầm của mình nữa!"

Chưa từng gặp chồng mình phẫn nộ như thế lần nào, Khốc Diêm La nhất thời bị dọa đến sững sờ.

Kể từ lúc biết được tin mà chạy đến đây một chuyến, thì nụ cười luôn bắt tại trên mặt của Tiếu Diêm La đã không còn thấy nữa, giờ phút này lại là khuôn mặt tràn đầy giận dữ, uy nghiêm làm cho người ta sợ hãi.

"Bà nói là vì Trụy Nhi, nhưng sự thật là vì chính bà, bà còn không thừa nhận sao?"

"Tôi... Tôi..."

"Năm đó bà đến Vân Nam thì Trụy Nhi cũng chỉ mới có sáu tuổi, bà cho là bây giờ nó còn nhớ rõ được bao nhiêu? Lúc ấy phải làm ra lựa chọn như thế nào cũng chỉ có chính bà quyết định, đừng mơ tưởng đem tội lỗi của mình mà đổ cho người khác!"

Khốc Diêm La rốt cục hổ thẹn cúi thấp đầu xuống."Nhưng là... Nhưng là tôi không muốn làm cho Trụy Nhi hận tôi!"

"Cho nên những sai lầm mà bà đã phạm phải muốn cho người khác tới thay bà gánh vác hậu quả sao? Hơn nữa đó còn là người có ơn nghĩa to lớn đối với nhà họ Hương của bà!"

"Tôi... sẽ bồi thường cho bọn họ..."

"Người đã chết rồi còn có thể dùng cái gì để bồi thường?"

Khốc Diêm La á khẩu không trả lời được.

"Bà hãy suy nghĩ cẩn thận lại đi" Tiếu Diêm La vô cùng đau đớn khuyên bảo vợ mình đừng tiếp tục trốn tránh sai lầm nữa."Người phạm sai lầm, phải hết sức đi bù đắp lại, cho dù bù lại không được, cũng không thể che dấu sự thật, bà nhất định phải dũng cảm đối mặt với sai lầm mà chính bà đã phạm phải nha!"

Khốc Diêm La run rẩy đôi môi, vẫn là cúi đầu không dám nhìn chồng."Tôi... sẽ bồi thường gấp bội cho bọn họ..."

"Bà!" Tiếu Diêm La đột nhiên đứng dậy, đã muốn cực kỳ tức giận đến mức nói ra lời tuyệt tình "Tôi thật hối hận đã cưới bà!" Nói xong phất tay áo rời đi.

Khốc Diêm La run lên, rồi lên tiếng khóc lớn.

Hai cha con Độc Diêm La nhìn nhau một cái, cũng yên lặng đứng dậy rời đi, bọn họ không có tư cách, cũng không có biện pháp nhúng tay vào chuyện này.

Người phạm sai lầm kiên trì không chịu đối mặt với sai lầm mà chính mình phạm phải, bọn họ còn có thể làm thế nào đây?

Một tháng sau, Phương Anh rốt cuộc mở được cặp mắt hay cười của hắn ra, nhưng đầu óc của hắn giống như là hồ đồ rồi, gặp ai cũng đều không nhận ra, cũng không nghe được lời nói của bất kỳ người nào nói chuyện với hắn, càng đừng nói đến chuyện có thể cười cho ai xem, hắn chỉ mở to một đôi mắt trống rỗng mờ mịt nhìn chằm chằm phía trên, tròng mắt không nhúc nhích, ngay cả nháy mắt cũng sẽ không, giống như một pho tượng gỗ.

"Thương tích của nó quá nặng, thân thể bị hư hại quá nhiều, tinh thần cũng chưa được khôi phục lại" Độc Diêm La nhẹ giọng an ủi đứa cháu gái lại đang khóc nức nở của ông."Chờ thêm một thời gian nữa, nó nhất định sẽ tỉnh táo lại, chú cam đoan, ân?"

Hương Trụy Nhi cắn môi dưới, gật gật đầu, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, nàng đi ra phía sau căn phòng rồi tìm một chỗ không có người, quỳ xuống rồi gào khóc, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóc đến đau lòng chảy máu.

Không biết trải qua bao lâu, một bàn tay mềm mại lặng lẽ xoa đầu vai của nàng, nàng quay đầu lại, ôm chặt lấy người đó.

"Chàng không nhận ra con, mẹ ơi, phu quân không nhận ra con nữa!"

Hai tay ôm chặt con gái bé bỏng của mình, Khốc Diêm La nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

"Trụy Nhi, mẹ... mẹ có một việc phải nói cho con biết..." Chồng bà cố gắng khuyên nhủ cũng không thể làm cho bà thay đổi quyết định, nhưng sự thống khổ của con gái rốt cuộc thúc đẩy bà hạ quyết tâm.

Bà phải đối mặt với sai lầm của mình.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời đang ở trên cao cũng từ từ đi vòng qua sau núi, rốt cuộc, Khốc Diêm La đem hết tất cả mọi chuyện đều nói ra, toàn bộ đều nói hết, không dấu diếm một chút nào, sau đó, bà chậm chạp chờ đợi phán quyết của con gái mình.

"Thật xin lỗi, nếu là mẹ biết sẽ có kết quả như hôm nay, lúc ấy mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta!"

Hương Trụy Nhi kinh ngạc giật mình nhìn về phía mẹ nàng, vẻ mặt là không thể nào tin được, thật khó có thể chấp nhận."Nhưng là... Nhưng là... mẹ, mẹ có biết cha chồng có bao nhiêu thương con hay không?"

"Thật xin lỗi, Trụy Nhi, thật xin lỗi!" Khốc Diêm La thấp giọng khóc.

"Mặc kệ con có bao nhiêu thất lễ, phạm vào sai lầm gì ông ấy luôn cười hiền lành, bao dung cho con, dung túng con, cũng không cho người khác trách móc con, bắt nạt con..."

"Thật xin lỗi, Trụy Nhi, thật sự rất xin lỗi a!"

"Nhớ rõ có một lần" giống như không có nghe được tiếng xin lỗi của mẹ nàng, Hương Trụy Nhi cứ tiếp tục thì thào nói nhỏ, phảng phất như đang đắm chìm trong kí ức của mình."Con đang giặc quần áo cho chồng, em gái của chồng nhàm chán chạy đến tìm con chơi, rồi hai người cùng nhau chơi đùa, chúng con tạt nước lẫn nhau, không nghĩ tới không chú ý một chút thôi, con đã đem nguyên một thùng nước dơ hắt hết toàn bộ lên trên người của cha chồng, lúc ấy con thật sự rất sợ hãi, nhưng mà..."

Nàng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc ấm áp."Lúc đó cha chồng lại chỉ cúi đầu nhìn xem chính mình, sau đó nhún nhún vai, cười nói:『 cha đã nghĩ hôm nay mặc áo choàng này rất khó coi, xem ra là thật, cha còn là đi đổi cái khác thôi! 』 hắn vừa đi khỏi, con với em gái chồng cùng nhau cười quá trời luôn..."

"Trụy Nhi..."

"Lại có một lần, ông ấy từ trong kinh doanh trở về, vừa vào cửa nhà đã gọi con qua, sau đó lén lút đưa cho con một hộp bánh hoa hồng, nói ăn rất ngon, muốn mua cái này còn phải xếp hàng đó!" Hương Trụy Nhi cười đến càng thỏa mãn."Lúc đó ông ấy, giống như là đi ăn trộm vậy, nói nhỏ muốn con trốn đi ăn một mình trước, phần còn lại mới chia lại cho tiểu thúc, muội muội bọn họ chia với nhau..."

"..."

"Còn có nha, sinh nhật năm ngoái của con thì mẹ chồng làm cho con một bộ đồ mới, cha chồng liền muốn giành làm người đầu tiên xem con mặc vào, ông ấy nói ông ấy sinh ra bốn đứa con gái nhưng lại giống như có thêm bốn đứa con trai, cho đến khi phu quân cưới con vào nhà, thì ông ấy mới bắt đầu có cảm giác mình có con gái..."

"..."

"Cha..." Hương Trụy Nhi nhẹ nhàng thở dài."Cha chồng còn nói con là con gái duy nhất của ông ấy nữa..."

"..."

"Mẹ."

"Trụy Nhi?"

"Cha chồng thật sự rất thương con, rất quan tâm chăm sóc cho con!"

"Nhưng là con lại hại chết ông ấy!"

"Không!" Khốc Diêm La thất thanh thét chói tai."Không phải con, Trụy Nhi, là mẹ, là lỗi của mẹ!"

Hương Trụy Nhi giật mình nhìn xem Khốc Diêm La, không khóc cũng không kêu nữa, chính là nhìn chằm chằm vào bà, giống như đang suy nghĩ, xem rốt cuộc ai mới là người sai thật sự.

Một lúc lâu sau, cũng không biết nàng đã làm ra kết luận như thế nào, nhưng nàng đột nhiên khóc rống thất thanh, giống như một đứa bé bắt đầu gào khóc lên.

"Mẹ, con muốn cha chồng trở về, con muốn cha chồng trở về a!"

"Trụy Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự thật sự rất xin lỗi nha!"

Ban đêm, Tiếu Diêm La lẳng lặng đi vào trong phòng của Phương Anh, gặp con gái vẫn như cũ đang canh giữ ở bên giường của con rễ, tấm lưng nhỏ mảnh khảnh ngồi thẳng tắp, liếc mắt nhìn một cái lại có cảm giác hình như là có cái gì đó không quá giống như trước đây.

"Cha?" Nàng cũng không quay đầu lại khẽ gọi.

"Là cha, Trụy Nhi." Tiếu Diêm La thấp giọng trả lời.

"Ngày mai con muốn đi tìm người kia."

"Con muốn làm như thế nào?"

"Báo thù cho cha chồng."

"Con chưa bao giờ giết người, ngay cả làm người khác bị thương con cũng không muốn, như vậy con ra tay được sao?"

"Con không giống như mẹ."

Tiếu Diêm La chợt hiểu ra gật gật đầu, chính xác, tấm lưng kia ngồi thẳng tắp như vậy, giống như một người cứng cỏi, mẹ của nó cũng chưa từng có được bộ dáng giống như vậy, có lẽ, con gái của ông dù sao cũng chính là con gái của ông đi, dù ít hay nhiều nhưng cũng kế thừa được sự cứng cỏi của ông, cho dù là không nhiều lắm, nhưng cũng vẫn phải có.

"Đúng vậy, con không giống với mẹ con, được rồi, con đi đi!"

Sai lầm của mẹ, nên để cho con gái đi sửa đúng lại!

Thống lĩnh thiên quân vạn mã, tiêu hao suốt thời gian nửa năm, không chỉ là một tấc công lao cũng chưa lập được, ngược lại hy sinh phó tướng cùng bốn ngàn binh mã, còn tùy ý để cho Tư Nhâm thổi quét toàn bộ Điền tây, Điền nam, mà Mộc Thịnh lại vẫn dám hướng triều đình yêu cầu tăng thêm binh mã cho ông ta, da mặt cũng thật sự là quá dày.

Nhưng mà, Mộc Thịnh dù sao cũng là danh tướng công thần, nể mặt công lao của cha và anh trai ông ta, hoàng đế vẫn là tăng quân cứu viện, phái Hồ Quảng, Xuyên Quý mang theo năm vạn người đến Vân Nam để giúp đỡ cho Mộc Thịnh.

Ngay cả như vậy, bề ngoài vẫn là phải diễn cho người khác xem, sứ giả của hoàng thượng cũng theo quân tăng viện cùng đến, truyền lại lời khiển trách của hoàng thượng.

Mà Mộc Thịnh đã biểu diễn rất tốt, ông ta ở trước mặt sứ giả tỏ ra hết sức sám hối, cuối cùng còn lớn tiếng ồn ào "Cô phụ sự tín nhiệm của hoàng thượng, ty chức nên lấy cái chết tạ tội!"

Sau đó sứ giả lại cố gắng khuyên giải, nói Mộc Thịnh nên cố gắng hoàn thành trách nhiệm tiêu diệt Tư Nhâm mới là quan trọng.

Cuối cùng, một tuồng kịch đã diễn xong rồi, sứ giả rời đi, vừa chuyển mắt, Mộc Thịnh đã là cười dài, đắc ý đi nhanh trở lại trong thư phòng.

Phụ thân Mộc Anh bốn mươi tám tuổi liền qua đời, đại ca của ông ta Mộc Xuân thậm chí còn chết sớm hơn, ba mươi sáu tuổi thì đã qua đời rồi, mà ông ta sở dĩ có thể sống tới ngày nay, suốt bảy mươi năm qua, là bời vì ông ta biết chiếu cố chính mình như thế nào , bảo vệ chính mình như thế nào, chỉ cần cẩn thận một chút, tin tưởng ông ta muốn sống thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không là vấn đề.

Nghĩ vậy, ông ta nhịn không được cười lên ha hả, nhưng chỉ có vài tiếng mà thôi, sau đó lại không có.

Miệng còn đang giương lớn, Mộc Thịnh trừng mắt nhìn, hoảng sợ khi phát hiện trong thư phòng ngay một khắc trước thôi chỉ có một mình ông ta, nhưng không biết khi nào thì xuất hiện thêm một người khác.

Một người mặc đồ trắng, một cô gái còn rất trẻ trên tóc còn mang theo khăn tang.

"Ngươi... Ngươi là ai?"

Cô gái kia ngẩng gương mặt lạnh lùng như băng lên trả lời hắn."Vợ của Phương Anh."

Phương Anh?

Con trai của Phương Chính?

Một tia điềm xấu đột nhiên lủi qua cái đầu hay hoài nghi của ông ta "Thì ra là con dâu của Phương Chính" Mộc Thịnh cố gắng bình tĩnh lại, tự nhủ rằng, đó chỉ là con dâu của Phương Chính thôi, không có khả năng biết đến chuyện kia.

"Nhưng nhà mẹ đẻ của ta họ Hương."

"họ Hương?" Mộc Thịnh thất thanh kêu sợ hãi, mặt tái rồi, bất giác lui về phía sau một bước dài, lại lui một bước nữa, rồi lại bước nữa, mặc dù còn muốn lui lại nữa, nhưng phía sau lưng đã muốn bị ghế dựa ngăn cản, rốt cuộc không còn đường thối lui nữa."Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Làm chuyện ta nên làm."

"Cái gì..." Mộc Thịnh vừa ngắm cửa thư phòng, vừa suy nghĩ có nên nhanh một chút gọi người đến hay không? "chuyện gì?"

"Đầu tiên, ta muốn kể một chuyện xưa, một chuyện đã diễn ra hơn bốn mươi năm trước... Ông không muốn nghe sao?"

Mộc Thịnh không có cách nào trả lời cô gái đó, ông ta vừa bị điểm huyệt nên chỉ có thể dừng hình ảnh với tư thế đang định chạy trốn, còn có miệng, vừa mở ra được một nửa muốn kêu cứu gọi người tới, lại chưa kịp ra tiếng.

"Mặc kệ ông muốn nghe hay không, ông cũng đều phải nghe." thanh âm của cô gái rất nhẹ rất nhỏ, lại giống như chuông cảnh báo nổ ra ở trong tai của Mộc Thịnh."Bốn mươi năm trước, nam chủ nhân của nhà họ Hương là một võ tướng cương trực công chính, không biết nịnh nọt, không biết a dua, chỉ biết làm việc phải tận trung hết sức, vì Hoàng Thượng quên mình phục vụ, người như vậy đáng ra nên được tán thưởng đi? Nhưng không có, cái mà ông ấy nhận được lại là bị tịch thu tài sản cả nhà bị giết hết, đơn giản là ông nói chuyện thẳng thắn đắc tội một tên thái giám mà Hoàng Thượng tin tưởng..."

Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, trong mắt là tức giận, là oán hận.

"Cỡ nào tàn nhẫn a, trung thành và tận tâm làm việc, đổi lấy cũng là máu và nước mắt, hận cùng oán. May mắn, bạn của ông ấy, cha của cha chồng ta, ông ấy đã lén lút để cho bà nội và mẹ ta chạy thoát, lưu lại huyết mạch cuối cùng của nhà họ Hương, hơn mười năm sau, mẹ ta đi tìm tên thái giám kia để giết hắn, nghĩ rằng đã muốn báo thù cho nhà họ Hương chúng ta xong rồi..."

Nàng lắc đầu."Ai cũng không nghĩ tới, mười hai năm trước, cha chồng ta trong một dịp ngẫu nhiên mới biết được, năm đó nhà họ Hương bị lọt vào kết cuộc bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà, đầu sỏ gây ra thật sự cũng không phải là tên thái giám kia, mà là..."

Đôi mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộc Thịnh."Ông!"

Mộc Thịnh không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể đầu đầy mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống.

"Ông không giống như cha và anh trai của ông, ở mặt ngoài, ông là một người rất biết dụ dỗ người khác, tỏ vẻ mình là một người rất rộng lượng; nhưng trên thực tế, ông chính là một người nhu nhược rất sợ chết, khi ra trận thì lúc nên đánh thì không đánh, có thể tránh liền tránh, cho dù bị ép cho không còn đường nào mà bắt buộc phải chiến đấu, ông cũng không hiểu binh pháp, không biết chiến thuật, lại không chịu nghe đề nghị của người khác, không muốn yếu thế cho người khác, bởi vậy liên lụy không ít những binh lính dưới trướng bị chết oan uổng, năm đó nam chủ nhân nhà họ Hương xem không được, quyết định muốn đi cáo trạng với Hoàng Thượng, tước đi chức vụ của ông, để tránh cho ông lại làm uổng đi tánh mạng của binh lính..."

Cô gái nhỏ cười lạnh."Đương nhiên, ông là người của nhà họ Mộc vĩ đại, là đời sau của các vị tướng soái nổi danh, làm sao có thể để cho người ta nói xấu thanh danh của ông, cướp đi chức vị của ông được? Vì thế ông đã hối lộ một tên thái giám mà Hoàng Thượng tin tưởng, muốn hắn giúp ông hãm hại nhà họ Hương, làm cho nhà họ Hương bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà, mà mẹ ta lại nghĩ đến giết chết tên thái giám kia là đã báo được thù, nhưng thật ra tên đầu sỏ thì vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật..."

Mộc Thịnh trong mắt đã toát ra sự cầu xin tha thứ, nhưng cô gái nhỏ này giống như không phát hiện ra, vẫn còn nói tiếp.

"Cha chồng của ta vừa biết được việc này, liền lập tức báo cho mẹ ta biết, kể hết sự thật cho bà ấy, mẹ ta cũng lập tức liền tới Vân Nam tìm ông, cũng mang theo ta lúc đó mới sáu tuổi, bởi vì cha để cho ta làm con thừa tự cho nhà họ Hương, nên ta cùng mẹ ta giống nhau đều là người của nhà họ Hương, mẹ muốn đi báo thù, ta cũng phải đi theo..."

Nói đến đây, cô gái nhỏ đột nhiên dừng lại, thất thần một hồi lâu sau mới lại tiếp tục.

"Nhưng là mẹ ta đã phạm vào sai lầm, bà không nên chỉ lo chất vấn với ông, để cho ta chạy đi ra ngoài chơi một mình, kết quả cùng cháu gái của ông là tiểu Nguyệt cùng nhau chơi đùa; một sai lầm khác là, bà ấy không nên vì đối chất với ông, muốn ông thừa nhận mình mới chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, mà nói ra tên của cha chồng ta cho ông biết; nhưng sai lầm lớn nhất của bà ấy chính là..."

Nàng cắn chặt răng."Nếu bà ấy đã nói ra tên của cha chồng ta rồi, thì bà ấy liền tuyệt đối không thể buông tha cho ông, để tránh liên lụy tới cha chồng. Nhưng mà..."

Đôi mắt phẫn hận lúc này nhìn thẳng vào Mộc Thịnh."Ta cùng tiểu Nguyệt vừa đúng lúc mẹ ta muốn giết ông mà xông vào, tiểu Nguyệt khóc nói không đươc giết ông của nàng, mà ta từ trước đến nay, luôn luôn nhát gan, nhìn thấy mẹ ta muốn giết ông của bạn mình, nên cảm thấy thật sự sợ hãi, mẹ ta thấy ta dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bà, bà thật sự cũng không xuống tay được nữa, bà sợ rằng nếu bà thật sự ra tay, thì cả đời này ta sẽ dùng ánh mắt sợ hãi đó để nhìn bà, vì thế bà bắt đầu muốn tạm thời buông tha cho ông, sau này quay lại để giết ông sau..."

Ánh mắt của cô gái bỗng dời đi, đối tượng tức giận lại thay đổi thành người khác, đó chính là bản thân nàng.

"Cố tình ta lại ở khi đó ép hỏi mẹ ta, có phải hay không sau này cũng sẽ không tới giết ông nội của tiểu Nguyệt nữa? Lúc ấy mẹ ta chỉ hy vọng có thể rút đi sự sợ hãi trong mắt của ta đối với bà, liền bật thốt lên nói sẽ không. Những chuyện như thế này, mẹ ta một khi đã nói ra miệng, liền có nghĩa là không thể đổi ý, cho nên mẹ ta đành phải buông tha cho ông..."

Nàng thở dài, lập tức lại cứng rắn lên.

"Tuy rằng mẹ ta trước khi đi cũng đã cảnh cáo ông, tuyệt đối không thể đi tìm cha chồng của ta để gây phiền toái cho ông ấy, bằng không bà ấy vẫn sẽ lại đến giết ông, ông cũng là ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng thật ra tên của cha chồng ta đã trở thành một cây đinh cắm vào trong lòng của ông, bởi vì người biết chuyện kia chỉ có nhà họ Hương và cha chồng của ta, nhà họ Hương đã là dân chúng bình thường, mà cha chồng còn đang làm quan, và cũng sẽ gặp ông nhiều lần trên triều đình, cho nên ông vẫn luôn muốn trừ bỏ ông ấy, chỉ khổ là không có cơ hội, cho đến chiến tranh lúc này xảy ra tại Lộc Xuyên..."

Sự phẫn nộ, lạnh lùng cùng oán hận, ánh mắt của cô gái nhỏ chất chứa vô hạn thống hận nhìn chằm chằm Mộc Thịnh.

"Ông rốt cuộc đợi được cơ hội này, ông khiến cho cha chồng của ta chết trận trên chiến trường, nghĩ đến việc này không thể xem như ông hại chết ông ấy, mẹ ta cũng liền không có lý do gì lại đến giết ông, nhưng ông không thể đoán được là, mẹ ta đã đem ta gả cho Phương Anh, bởi vì nhà họ Phương là đại ân nhân của chúng ta, cũng bởi vì mẹ muốn ta thay thế bà ấy bảo vệ cho nhà họ Phương, cho nên..."

Cô gái nhỏ kiên định mà nhìn vào Mộc Thịnh.

"Giờ phút này, ta không phải là người của nhà họ Hương, mà là con dâu của nhà họ Phương, không nói tới chuyện năm đó ông đã hại chết cả nhà họ Hương, mà chỉ nói chuyện hôm nay ông hại cha chồng ta chết oan, một mạng đền một mạng, ông không thể không chết!" Dứt lời, nàng gỡ bỏ điểm huyệt câm của ông ta."Hiện tại, ông có di ngôn gì muốn nói không?"

"Ta đã muốn là một ông già tuổi xế chiều rồi, ngươi ra tay được sao?" Mộc Thịnh thốt ra những lời này, muốn làm cho nàng đồng tình ông ta, chiếm được sự thương hại của nàng "Ta đều đã bảy mươi tuổi rồi, tóc đã bạc, râu cũng bạc rồi, còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa đâu?" Ông ta cố gắng muốn xuất ra nước mắt và nước mũi để tăng thêm sự đáng thương."Ngươi không thể đáng thương ta, để cho ta dùng thời gian còn lại đến sám hối những chuyện sai lầm mà mình đã làm sao?"

Cô gái nhỏ khinh miệt hừ lạnh.

"Đừng dùng bộ dạng này đến lừa gạt ta, già mà không chết còn đi làm hại người khác thì chính là tặc, ông chính là một tên tặc già. Vì giết chết cha chồng của ta, ông cũng không ngần ngại mà hại chết luôn bốn ngàn binh lính dưới trướng của ông ấy, lại có ai tới đáng thương cho bọn họ? Không, ông không phải là một ông già tuổi xế chiều nữa, mà là tai họa ngàn năm, không giết ông, gia đình của ta vĩnh viễn cũng không có ngày yên tĩnh; nếu không giết ông, cha chồng của ta cùng bốn ngàn binh lính kia như thế nào có thể nhắm mắt; nếu không giết ông, ta lại như thế nào giải thích cùng với những người trong tương lai có thể sẽ bị ông hại chết?"

Không nghĩ tới nhìn qua là một cô gái nhỏ bé, tinh tế nhu nhược như vậy, nhưng lại có một trái tim vô cùng cứng rắn và kiên quyết đến thế, Mộc Thịnh không khỏi hoảng sợ, rối loạn, nỗi sợ chết chặt chẽ bám chặt trái tim của ông ta.

Mặc kệ còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa, nhưng bây giờ ông ta còn không muốn chết a!

"Ngươi không thể giết ta!" Mộc Thịnh lại lần nữa thốt ra."Ta là kiềm quốc công, là tổng binh Vân Nam, là chinh nam tướng quân, ngươi muốn giết ta, triều đình sẽ không bỏ qua cho hung thủ!"

Cô gái nhỏ nở một nụ cười lạnh lùng với ông ta.

"Ông đã quên rồi sao, kiềm quốc công, ngay tại vừa mới nãy, ở trên đại sảnh, ông đã nói như thế nào với sứ giả của hoàng thượng vậy?"

Sắt mặt của Mộc Thịnh ngay lập tức biến đổi, từ đen thui sang xanh mét rồi trắng bệch.

"Cô phụ sự tín nhiệm của hoàng thượng, ty chức nên lấy cái chết tạ tội!" Cô gái nhỏ từng chữ từng chữ một rõ ràng rành mạch đọc ra cho hắn nghe."Ông là nói như vậy, đúng không? Cho nên, nếu như ông uống thuốc độc tự sát lấy cái chết tạ tội, cũng không có người sẽ nghi ngờ, đúng không?" Nói xong, nàng trước hết rót một chén trà, lại từ trong lòng ngực lấy ra một cái chai, mở nắp cái chai ra...

"Biết rõ là không còn kịp nữa, tội gì còn muốn thử đâu?"

Nàng chậm rãi đem chất lòng màu đỏ trong cái chai rót hết vào trong chén trà, rồi cầm chén trà lên, từ từ đi về phía Mộc Thịnh; còn ông ta muốn gọi lại không gọi được, muốn động đậy cũng không thể động đậy được, trong đôi mắt lúc trước còn đầy giận dữ đã tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi.

"Hy vọng người kế thừa của ông, Mộc Bân không yếu đuối vô năng giống như ông vậy."

Cô gái nhỏ thấp giọng nói thầm, sau đó cứng rắn mở miệng của Mộc Thịnh ra, không chút do dự mà đem nước trà đổ vào...

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Bởi vì đã phụ lòng tin của hoàng thượng, cho nên lấy cái chết tạ tội.

Quả nhiên là một người đàn ông chân chính, nói được thì làm được, Mộc Thịnh uống thuốc độc tự sát đã chết, hơn nữa bị chết rất thê thảm , bảy lỗ đều chảy máu cho tới chết (bảy lỗ: 2 mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi, miệng), hai mắt trừng lớn muốn lồi cả ra ngoài, ngay cả đầu lưỡi đều bị cắn nát, nhìn ra được trước khi chết ông ta đã phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ.

Biết đâu trước khi chết ông ta nhất định là rất hối hận, làm chi muốn uống thuốc độc tự sát cho khổ sở vậy, chỉ cần một đao đâm vào trong ngực không phải là nhanh hơn sao!

Không có cách nào khác, sứ giả của hoàng thượng đành phải quay về kinh bẩm tấu "theo đúng sự thật", không phải là hắn khuyên giải không đủ sức thuyết phục, mà là Mộc Thịnh rất kiên quyết, nói phải chết liền không thể không chết.

Cũng trong ngày này, Phương Anh rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn không nói gì, bởi vì nói không nên lời; hắn cũng không có động đậy, bởi vì không thể động đậy được, nhưng ánh mắt phẫn nộ của hắn rất rõ ràng nhắn dùm ra lời nói trong lòng của hắn, lời mà hắn muốn nói với Hương Trụy Nhi.

Nữ nhân chết tiệt này, nàng chạy ra chiến trường làm cái gì?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)