Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 05

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đậu đỏ, mày có nhớ phu quân không?"

"gâu gâu gâu..."

Xin đừng hiểu lầm, cũng không phải là Đậu đỏ thật sự có nhớ tới nam chủ nhân của nó hay không, mà là do trời quá nóng , một thân lông chó của nó vừa dài vừa dày, mùa đông thì thật ấm áp, nhưng mùa hè thì chỉ có khổ thân.

"Được rồi, được rồi, cho mày đi xuống đó, mau đi xuống đi."

Chạy một mạch xuống khỏi giường, Đậu đỏ lập tức nằm phịch xuống sàn đá hấp thu cảm giác mát lạnh, lè cái lưỡi dài màu hồng ra ngoài, nghiêng đầu lười biếng nằm ở một bên, giống như một tấm da hổ nhỏ, nếu như không cẩn thận, rất có thể sẽ đạp lên nó.

Hương Trụy Nhi thở dài, cầm lấy kim chỉ lên, không yên lòng lại bắt đầu khâu quần áo.

Chồng của nàng mới rời đi không đến một tháng, nàng cũng đã nhớ hắn đến mức sắp phát điên lên rồi, nhất là vào ban đêm sau khi lên giường, bên cạnh không có hắn nằm, nàng lại nhớ đến hắn, nhớ đến đau lòng, sau đó, nước mắt sẽ ngừng không được mà chảy xuống.

Còn nhớ rõ lúc vừa mới lập gia đình, nàng cũng sẽ nhớ tới người nhà, nhưng hắn vẫn luôn là cẩn thận như vậy, luôn vào những lúc nàng mới vừa bắt đầu nhớ thôi, là hắn sẽ kéo nàng đi chơi khắp nơi, chơi đến mức nàng không có thời gian để nhớ nữa, dần dần về sau, nàng cũng không còn thường xuyên nhớ đến người nhà nữa rồi, cho dù nhớ tới, cũng chỉ là nhớ một chút mà thôi.

Mà hiện tại, lại có ai sẽ giúp nàng giảm bớt nỗi nhớ nhung của mình với hắn đây?

"Chị dâu! Chị dâu!"

Đến rồi!

Mẹ chồng vẫn đều rất thương yêu nàng, ba cô em chồng cũng ở chung với nàng rất tốt, mà nay, bọn họ lại vui lòng biểu hiện ra sự săn sóc và quan tâm của mình, bắt đầu ngay từ ngày hôm sau khi đại quân xuất phát, mẹ chồng và ba em gái chồng liền mỗi ngày đều tìm đến nàng, nếu không phải tìm nàng để nói chuyện phiếm, thì cũng là dẫn nàng đi ra ngoài dạo phố, xem các cửa hàng.

Nàng biết, bọn họ là muốn để cho nàng phân tâm, để cho nàng không có quá mức nhớ tới chồng của mình nữa.

Nghĩ đến đây, Hương Trụy Nhi không khỏi cảm động mà cười, lúc trước là vì mẹ nàng mới không thể không gả đến đây, mà sự thật lại nói cho nàng biết, là số mệnh của nàng tốt, mới có thể gả đến một nhà chồng tốt như vậy.

"Chị dâu, chị dâu, ngày kỷ niệm giết Thái tử sắp đến , bên ngoài rất náo nhiệt nha!"

"Còn có hội chùa nữa!"

"Đúng vậy, đúng vậy, không ra ngoài đi dạo thì rất là đáng tiếc nha!"

Ba chị em Phương Thúy vừa xả giọng kêu to, vừa chạy nhanh như lốc xoáy tiến vào, phía sau còn đi theo bóng dáng ung dung đoan trang của Phương phu nhân.

"Mẹ." Hương Trụy Nhi vội vàng buông kim chỉ xuống, hành lễ chào mẹ chồng.

"Trụy nhi, " Phương phu nhân trìu mến sờ sờ đầu Hương Trụy Nhi."Nếu như không mệt, thì cùng với chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, nha?"

"Dạ, con không mệt gì đâu, mẹ."

"Vậy thì cùng nhau đi thôi!"

Vì thế, mẹ chồng, nàng dâu, cùng ba cô em chồng, năm người lại cùng nhau ra ngoài đi dạo phố, Đậu đỏ trơ mắt nhìn nữ chủ nhân của nó rời đi, vẫn như cũ không nhúc nhích nằm trên sàn đá.

Trời nóng như vầy mà còn chạy ra ngoài đi dạo phố??

Thật ngu ngốc!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

"Vì sao không tấn công?" Phương Anh oán giận chất vấn.

Phương Chính không nói chuyện, nhưng cũng là vẻ mặt phẫn nộ, tức giận đến nói không ra lời, Phương Thụy vội vàng đem Phương Anh tha ra khỏi lều trại, tìm một chỗ không có người, sau đó mới cẩn thận nói tin tức cho anh trai biết.

"Tư Nhâm đầu hàng rồi."

"Bậy bạ, đó căn bản là kế hoãn binh."

"Đúng vậy, anh biết, em biết, tất cả mọi người đều biết, nhưng Mộc Thịnh tin, chúng ta có thể làm gì."

Phương Anh nghi ngờ nheo mắt lại, hỏi."Mộc thịnh vì sao lại dễ dàng liền tin Tư Nhâm thật sự đầu hàng như vậy?"

Phương Thụy thật cẩn thận nhìn xung quanh một chút, rồi mới hạ giọng nói: "Đây là em nghe được ở chỗ của các binh lính nói chuyện, nghe nói Tư Nhâm trước kia đã từng được gởi nuôi ở trong nhà họ Ngọc, bởi vậy có cơ hội gặp qua Mộc Thịnh một lần, không biết như thế nào, mà Mộc Thịnh lại đặc biệt thích Tư Nhâm, còn đối xử với hắn giống như là con trai của mình vậy, bởi vậy Mộc Thịnh vừa thấy Tư Nhâm gửi thư đầu hàng, lập tức liền tin tưởng Tư Nhâm là thật lòng, sau đó hạ lệnh quân đội không được qua sông tiếp tục tấn công nữa."

"Đúng là bậy bạ, lão già Mộc Thịnh kia rốt cuộc có biết binh pháp hay không vậy?" Phương Anh cả giận nói, tức giận đầy bụng.

"Hiển nhiên là không hiểu rồi." Phương Thụy trào phúng nói."Thật ra thì anh chắc cũng đã biết rõ rồi, Mộc Thịnh tuy là thừa hưởng tước vị của cha và anh của ông ta, nhưng ông ta hoàn toàn không giống như tướng quân Mộc Anh và Mộc Xuân, ông ta căn bản không biết dụng binh, ra chiến trường cơ hồ đều gặp thất bại, thật sự là quá mất mặt, nếu không phải là nể mặt của người cha và anh trai đã chết của ông ta, cũng không biết ông ta đã sớm bị điều đi nơi nào nữa!"

Phương Anh càng nghe càng căng thẳng, cắn răng."Mộc Thịnh rốt cuộc tính làm như thế nào?"

"Chờ."

"Chờ cái gì?"

"Chờ Tư Nhâm tự mình đến đầu hàng."

"Anh xem ông ta chắc phải chờ cho tới chết!" Phương Anh lạnh giọng mỉa mai nói."Mộc Ngang thì nói như thế nào?"

"Mộc Ngang đương nhiên là muốn theo ý của anh trai mình rồi."

"Vậy còn thái giám Ngô Thành và Tào Cát Tường, bọn họ đều là quan giám sát, họ có nói gì không?"

"Bọn họ còn đang trốn ở trong thành Kim Xỉ, anh cho là bọn họ sẽ nói cái gì?"

"Còn cha thì sao?"

"Cha muốn tấn công, Mộc Thịnh không cho phép; cha muốn cho quân đội lên thuyền vượt sông đóng đô ở phía bên kia bờ sông, Mộc Thịnh cũng không cho phép, vừa không tiến, cũng không lui, chính là cha đưa ra ý kiến gì cũng không cho phép, chỉ cho đứng ở bên cạnh nuôi muỗi, cha có thể làm như thế nào?" Phương Thụy khoanh lại hai tay."Dù sao chủ soái là Mộc Thịnh nha!"

Phương Anh tức giận cắn răng, không nói ra được lời nào nữa.

Đây là nguyên nhân chính mà hắn không muốn đi con đường này, nếu như không hay ho gặp phải một chủ soái vô dụng ngu dốt, biết rõ hắn là sai, nhưng ngươi lại chỉ có thể cùng sai với hắn, không được giải thích, cũng không cho phép cãi lời, nếu số mệnh tốt, thì bị thất bại một trận mặt xám mày tro; còn nếu số mệnh không tốt, thì chỉ có thể để kiếp sau quay lại tiếp tục tranh thắng thua.

Thật sự rất không đáng!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Vào tháng chín, vừa qua lễ trùng dương không bao lâu, Hương Trụy Nhi bình an sinh ra một bé trai mập mạp, mà đứa bé này nha... , Phương Yến vừa nhìn thấy liền thất thanh cười to.

"Giống đại ca! Giống đại ca! Mày thật to thật rậm, hai má tròn tròn, không giống đại ca thì giống ai?"

Sau đó, khi đứa bé kia cong lên hai mắt của nó cười rộ lên, mọi người cũng cùng nhau không tự chủ được cười rộ lên, lại không hẹn mà cùng không nể mặt, căm giận, chửi ầm lên.

"Đáng giận, lại là loại bệnh cười có khả năng lây bệnh ác tính này!"

Phương Nghị, đây là Phương Chính đặt tên cho cháu nội của mình.

Khi nhận được thư nhà gửi đến báo tin vui, chiến trường bên kia cũng lập tức gửi thư trả lời, vài tờ giấy viết thư thật to, đều tràn ngập Phương Chính mừng như điên, còn có Phương Anh đắc ý.

Nam nhân đắc ý nhất, chính là đêm động phòng hoa chúc, còn có sinh được con trai.

"Sau này, mình sẽ không còn tịch mịch nữa rồi." Ôm con trai nhỏ bé mập mạp, Hương Trụy Nhi nỉ non nói nhỏ.

Tuy rằng mẹ chồng thỉnh thoảng sẽ đến tìm nàng, ba cô em chồng cũng thay phiên nhau làm bạn nàng, tỳ nữ, người làm cũng thường xuyên chạy đến hỏi thăm, nhưng nàng vẫn cảm thấy tịch mịch, bởi vì chồng của nàng không có ở bên cạnh nàng.

Nàng thật sự nhớ... hắn quá!

Nhưng là hiện tại, ngắm nhìn khuôn mặt bé nhỏ trong lòng quá mức giống như chồng, bao nhiêu cũng giảm bớt được một ít nỗi nhớ của nàng, những lúc tịch mịch đều ôm bé, cũng giống như chồng đang ở bên cạnh nàng vậy, có lẽ những ngày sắp tới cũng không gian nan như vậy nữa.

Làm vợ của người lính, nhất định phải một mình vượt qua không biết là bao nhiêu những đêm dài đăng đẳng.

Phía trước lều của chủ soái, Phương Anh đang lo lắng đi qua đi lại, do hắn không có bất cứ chức vụ nào, cho nên hắn không có tư cách tham dự vào các hội nghị thảo luận tình hình trong quân đội, chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ Phương Chính và Phương Thụy mang kết quả về.

Nói cái gì là Tư Nhâm muốn đầu hàng, khắp nơi đều đang liên tục truyền đến tình hình khẩn cấp, hắn không tin Mộc Thịnh còn không chịu cho xuất binh tấn công!

"Như thế nào? Như thế nào?" từ xa vừa thấy đến bóng dáng của Phương Chính, hắn liền vội vàng chạy qua hỏi."Tư Nhâm đã dẫn theo cả vạn binh lính vượt qua sông rồi, giết sạch hết quân lính ở các vùng: Điện thuận, Giang Đông, thậm chí ngay cả dân chúng cũng không tha, cả vùng phía bắc to như vậy đều rơi vào tay hắn, Mộc Thịnh chắc sẽ ra lệnh tấn công phải không?"

Vẻ mặt của Phương Chính không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi đi vào trong lều trại của mình.

Phương Anh giật mình, "Cha, đây là..." Quay đầu lại nhìn xem Phương Thụy, nắm lấy cánh tay của em trai, hỏi hắn."Làm sao vậy?"

Phương Thụy cười khổ."Mộc Thịnh vẫn như cũ không chịu xuất binh, cha còn đập bàn cãi nhau với hắn, nhưng hắn chính là không chịu xuất binh, hạ quyết tâm muốn án binh bất động tới cùng, hoàn toàn không làm gì hết, cũng không trình báo việc này cho triều đình, cha còn tức giận hơn anh nữa đó!"

Phương Anh cứng đờ, đột nhiên tức giận rống to."Lão già chết bầm kia, ta muốn..."

"Đừng, anh, đừng làm như vậy!" Phương Thụy cơ hồ cả người đều ôm ở trên cánh tay của Phương Anh, chỉ sợ hắn liều lĩnh, chạy đi giáo huấn lão già cứng đầu kia một trận."Đây là đang ở trong quân đội, không thể lung tung được, anh đừng tạo thêm phiền toái cho cha nha!"

"Anh không phải binh lính, không cần phải theo quy định trong quân đội!"

"Nhưng anh lấy thân phận là người thân đi theo bên cạnh cha nha!"

Tay nắm chặt hai đấm, hai mắt bốc hỏa, "Đây là tội không báo tình hình quân đội trong lúc nguy cấp cho triều đình, sẽ bị phạt tội rất nặng, đến lúc đó Hoàng Thượng trách tội xuống, lão già kia muốn giao hết trách nhiệm cho ai gánh?" Phương Anh giận dữ hỏi.

"Không phải cha thì chính là Trương Vinh, người nào xui xẻo thì chính là người đó thôi!"

"Đáng giận!" Phương Anh tức giận đến cả người phát run.

Một vị chủ soái mà không hề để ý gì đến tánh mạng của binh lính cùng dân chúng, triều đình vì sao phải phái một kẻ bất lực như vậy đến đây chứ?

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Đứa nhỏ đã đầy tháng rồi, mặc dù đã tiến vào đầu mùa đông, thời tiết dĩ nhiên là rét lạnh, nhưng Hương Trụy Nhi vẫn là khẩn cấp muốn đi ra ngoài cửa để hít thở không khí sau những ngày ở cữ.

Không nghĩ tới mới bước ra cửa phòng một bước, trước mắt liền đen thui, sau đó giống như có một trăm cánh tay cùng nhau nắm lấy nàng đẩy ngược nàng trở về trong phòng.

"Chị dâu, em bé đâu rồi?"

Phương Thúy kéo cánh tay của nàng trực tiếp tha nàng quay về bên trong phòng ngủ, Phương Yến đóng cửa phòng ngoài lại, rồi đứng ngay sau cửa để canh chừng, Phương Hồng đi theo bọn họ vào phòng ngủ, cũng đóng cửa phòng lại, rồi cũng đứng phía sau cánh cửa canh chừng, Hương Trụy Nhi nhìn xem không hiểu ra sao, không hiểu được bọn bọ đang làm cái gì?

"Đang ở chỗ mẹ."

"Vậy thật tốt, mẹ nhất định sẽ chiếm lấy đứa nhỏ cả ngày không buông." Phương Thúy miết Phương Hồng liếc mắt một cái, nói."Ách, nói thật ra thì, chị dâu, tụi em muốn tìm chị để bàn bạc một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Tụi em, ách, muốn đi tìm cha..."

"Hả?"

"Nhưng là mẹ nhất định sẽ không cho, cho nên tụi em cần chị dâu giúp đỡ che dấu cho tụi em một chút nha."

"Nhưng... Nhưng..."

"Đừng như vậy mà, chị dâu, giúp một chút việc thôi, tụi em nhất định sẽ rất cảm ơn chị..."

"Nhưng là... Nhưng là..."

"Bọn em cũng không phải lần đầu ra chiến trường, chị đừng lo lắng..."

"Nhưng... Nhưng..."

"Mỗi lần tụi em đều có thể giúp đỡ một chút việc, em nói thật đó..."

"Nhưng là... Nhưng là..."

"Chỉ một lần này thôi mà, giúp một chút đi thôi, chị dâu, giúp một chút đi mà..."

"Nhưng chị cũng muốn đi nha!" (lời của editor: đây là quyết định làm nên lịch sử nha, nếu chị này mà không đi thì... )

Lời vừa ra khỏi miệng, khỏi cần nói Phương Thúy cùng Phương Hồng hai người đều quá sợ hãi, mặt đen hơn phân nửa, ngay cả Hương Trụy Nhi đều giật mình với chính câu nói của mình.

Người ta đang đánh giặc, nàng đi làm cái gì? Hỗ trợ thét chói tai sao?

Nhưng là, nàng thật sự nhớ hắn... quá mức nhớ hắn nha!

Hơn nữa nói không chừng nàng cũng giúp được việc gì đó nha, thí dụ như nấu cơm tập thể, giặt quần áo, may vá lại quần áo, hoặc là chăm sóc cho những binh lính bị thương, tuy rằng nàng không giỏi như nhị ca của nàng, nhưng xử lý những vết thương cơ bản nhất nàng vẫn làm được nha.

Cho nên, nàng hẳn là cũng có thể đi được đúng không?

"Nhưng... Nhưng... chị dâu, trên chiến trường thật sự rất vất vả!" Lại đổi thành Phương Thúy lắp bắp, không biết nên nói cái gì bây giờ.

"Chắc cũng vất vả giống như công việc của nông dân thôi." Hương Trụy Nhi phản bác.

"Còn rất nguy hiểm nữa."

"Nguy hiểm của chị sẽ không lớn hơn của các em được."

"Tụi em sẽ tự bảo vệ mình."

"Chị sẽ trốn."

"Nhưng mà chị thậm chí còn không biết cưỡi ngựa mà!"

"Ai nói?"

"Di?"

"Tứ thúc của chị buôn bán ngựa, chị làm sao có thể không biết cưỡi ngựa được chứ!"

Phương Thúy sững sốt, sau một lúc lâu, nàng mới cố hết sức nghĩ ra một cái lý do cuối cùng để Hương Trụy Nhi không thể đi.

"Chị dâu, chị vừa mới ở cữ xong nha!"

"Vậy đợi thêm một tháng nữa đi, một tháng sau chúng ta cùng đi" có lẽ mới đầu nàng cũng bị lời nói của chính mình dọa cho giật mình, nhưng càng nói nàng càng kiên định, nàng là không thể không đi! "Bằng không chị sẽ tự đi một mình!"

Như vậy sao được!

"Được rồi, được rồi, chị dâu muốn đi thì cùng đi đi!"

"Nhưng, nhị tỷ, còn mẹ thì làm sao bây giờ?" Phương Hồng cũng hỏi tới.

"Này thôi..." Phương Thúy hơi suy nghĩ một chút."Như vậy đi, đông chí vừa qua, chúng ta liền nói với mẹ là muốn đi trong miếu thắp hương, thuận tiện ở lại đó chơi vài ngày, chờ mẹ phát hiện ra thì cũng không đuổi kịp chúng ta nữa."

"Nếu mẹ cũng muốn đi theo chúng ta thì làm sao đây?"

"Đem đứa nhỏ giao cho mẹ trông nha!" Hương Trụy Nhi bật thốt lên nói.

"Đúng vậy!" Phương Thúy, Phương Hồng cùng đồng ý kêu to."Chỉ cần có đứa nhỏ, mẹ sẽ không thể đi ra ngoài được!"

Vì thế, sự tình đã được lên kế hoạch như vậy, một tháng sau, bốn cô gái nhỏ sẽ cùng nhau lên đường ra chiến trường đi tìm nam nhân ah!

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Bên bờ sông Long Xuyên, quân lính của Tư Nhâm đã đóng quân ở đó đang diễu võ dương oai khiêu chiến, ở bờ bên này lại thủy chung án binh bất động, bởi vì Mộc Thịnh như trước không cho phép xuất binh.

"Thật mất mặt!" Phương Thụy lẩm bẩm nói.

"Lão già Mộc thịnh kia, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?" Tay cầm cây thương dài một trượng ba thước, Phương Anh hận không thể một bước nhảy đến bờ sông bên kia đi cùng quân địch quyết chiến sinh tử.

"... vào trong lều đi!" Nói xong, Phương Chính xoay người lập tức rời đi.

Hai anh em Phương Anh nhìn nhau liếc mắt một cái, đi theo phía sau.

Một lát sau, bên trong lều trại, Phương Chính ngồi ngay ngắn trên ghế, hai anh em Phương Anh đứng yên lặng ở hai bên, chờ đợi, bọn họ biết, cha của họ đã có quyết định.

"Tối nay, chúng ta sẽ xuất binh tấn công!"

"Bao nhiêu người?"

"Dưới trướng của cha có bốn ngàn người."

"Bốn ngàn?"

"Như vậy đã đủ."

"Con sẽ chuẩn bị tốt." Phương Anh dũng cảm hưởng ứng.

"Ân." Phương Chính chuyên chú nhìn Phương Thụy."Con ở lại đây."

Phương Thụy ngây người một chút."Cha?"

Trên mặt của Phương Chính không có một biểu tình nào."Còn có, con hãy thề với cha, cho dù có như thế nào, con tuyệt đối sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Mộc Thịnh."

"Nhưng là..."

"Thề cho cha!"

"Cha..."

"Thề mau lên!"

"... con thề tuyệt đối sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Mộc Thịnh."

"Tốt lắm, đừng quên lời thề của con!"

Màn đêm buông xuống, Phương Chính lập tức triệu tập quân đội dưới trướng của ông, mở cửa trại, một đường tấn công sang bờ bên kia của sông Long Xuyên.

Đêm dài là lúc người ta đang ngủ say, tướng của quân địch cũng đang ngủ ngon lành, trong mộng trái ôm phải ấp, khắp nơi tất cả đều là mỹ nhân, bỗng nhiên một trận tiếng kêu ầm ĩ làm hắn bừng tỉnh khỏi mộng đẹp, còn chưa kịp cầm đao kiếm lên, người ta cũng đã muốn giết đến trên đầu của hắn, doanh trại trong nháy mắt đã bị công phá, hắn đành phải dẫn tàn binh thối lui đến Cảnh Hãn, ai ngờ nửa đường lại bị một đội quân nữa chặn đường chém giết, đánh cho hắn bại trận mặt xám mày tro, cuối cùng đành phải bỏ lại mấy trăm thi thể của những binh lính đã chết, trốn vào đồng hoang rồi chạy trốn về hướng Cao lê cống sơn.

Phương Chính thấy thắng trận liền lập tức đuổi theo, dẫn binh lính đi sâu xâm nhập vào trong vùng bị địch chiếm đóng, đã đi xa hơn mười dặm, cho đến dưới chân núi Cao lê nơi đóng quân chính của quân địch, ra lệnh một tiếng, bốn ngàn quân như sói như hổ xung phong liều chết đi lên núi, quân địch mặc dù cũng liều chết chống cự một trận, nhưng kết quả vẫn là thất bại thảm hại, không lâu sau quân lính tan rã.

Sau khi thu binh, Phương Chính bắt đầu kiểm kê lại số người còn sống.

"Còn bao nhiêu người?"

"Hơn ba ngàn."

"Thật tốt, chúng ta lập tức đuổi theo!"

Kết quả chiến thắng rất huy hoàng chỉ mất không đến một ngàn người mà đã tiêu diệt được hai doanh trại của quân địch, Phương Chính quyết định thừa dịp thắng tiếp tục xâm nhập vào lãnh thổ của địch tiếp tục truy kích, cho tới khi bức được đích thân Tư Nhâm ra trận, nếu như thuận lợi, bọn họ cũng có thể vừa lúc nhanh chóng dẹp loạn luôn trận này.

Ba chị em Phương Thúy lo lắng cho chị dâu sẽ chịu không nổi đi đường xa vất vả, nhưng Hương Trụy Nhi cũng không giống như vẻ ngoài nhu nhược của nàng, mà còn mạnh mẽ vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ba người.

Vốn là nghĩ đến nàng sẽ không biết cưỡi ngựa, nhưng giờ mới phát hiện ra kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng còn tốt hơn bọn họ, còn có thể biểu diễn các kỹ năng đặc biệt trên lưng ngựa nữa chứ!

Lại còn, khi ba chị em Phương Thúy đều chạy đến khi cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút thì nàng cư nhiên còn là một bộ dáng hoàn toàn không sao cả mà hỏi bọn họ vì sao không tiếp tục chạy nữa?

Tốt, rất tốt, bọn họ không còn gì để nói nữa rồi!

Nhưng có một việc làm cho bọn họ thật sự là chịu không nổi nữa, hận không thể một cước đem Hương Trụy Nhi đá trở lại trong kinh thành, chính là lúc nào cũng bùng phát lũ lụt đến ngâm bọn họ, sớm muộn gì sẽ bị nàng làm cho chết đuối.

"Được rồi, chị dâu, chị lại đang khóc cái gì vậy?"

"Các em... Ô ô ô, các em nói muốn phân... Ô ô ô, phân công nhau ra đi mua đồ ăn, lại đi lâu như vậy, chị nghĩ là... Ô ô ô, là các em không trở lại tìm chị nữa!"

"Vừa lúc là giờ ăn cơm nên trong tiệm có nhiều người, đương nhiên là muốn chờ một chút thôi!"

"Còn... Ô ô ô, còn có, có mấy nam nhân đến đùa giỡn chị, chị... Ô ô ô, chị rất sợ hãi!"

"Là mấy người lúc nãy vừa thấy bọn em đến đã bỏ chạy phải không?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, lần tới em vừa thấy bọn họ, liền đánh chết bọn họ luôn!"

Hương Trụy Nhi kinh hãi nước mắt đều bị dọa ngược trở về."chết... chết?"

Ba chị em Phương Thúy mãnh liệt trợn trắng mắt."Thật sự là đủ rồi nha, chị dâu, trên chiến trường cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người chết thôi, chỉ là nghe được chữ chết mà chị đã bị dọa thành như vậy, nếu là thấy tận mắt người chết, không phải sẽ bị dọa cho mất mạng luôn sao!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức giống như củ cải trắng, chém một đao xuống thì trừ bỏ màu trắng ra cũng vẫn là màu trắng, Hương Trụy Nhi liều mình nuốt nước miếng liên tục hết lần này đến lần khác, cố gắng ức chế lại tâm tình sợ hãi của mình.

"Chị... chị sẽ cố gắng."

"Tốt nhất là như vậy, bằng không nếu thật sự chị bị hù chết rồi, đại ca nhất định là người đầu tiên tìm tụi em khai đao!"

Hoặc là, vì cái mạng nhỏ bé của ba người bọn họ, hiện tại bọn họ hẳn là nên đem chị dâu đá trở lại trong kinh thành đi?

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

"Lương thảo có tới không?"

"Không có."

"Còn binh lính bổ sung thì sao?"

"Cũng không có."

"Đáng giận, Mộc Thịnh là có ý định muốn để cho chúng ta chết hết!"

"Bởi vì cha không nghe mệnh lệnh của ông ta mà tự mình quyết định xuất binh tấn công sao?"

Phương Chính im lặng không trả lời, chỉ đứng yên lặng nhìn núi rừng xa xa, ở giữa khung cảnh đó còn thỉnh thoảng lộ ra những bóng dáng binh lính mai phục trong đó, toàn bộ xung quanh chỗ nào cũng có.

Bọn họ đã bị bao vây!

Thượng du Trường Giang là hang ổ của Tư Nhâm, tuy là có vài doanh trại, nhưng nếu bọn họ có đủ lương thảo và binh lính bổ sung, tin tưởng bọn họ vẫn là có thể đánh tiếp trận này, nhưng Mộc Thịnh lại không chịu phái binh tiếp viện, ngay cả lương thảo cũng không cho mang đến, bọn họ đành phải vừa đánh vừa lui, cũng liên tục cho người trở về thúc giục ông ta gửi binh lính và lương thảo đến tiếp ứng.

Nhưng mà cực khổ chiến đấu cầm cự đến nay, bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà, lương thảo và binh lính vẫn như cũ không thấy được đưa tới, Phương Chính biết, trước mắt đã là thời điểm cuối cùng rồi.

"Không, không đơn giản chỉ là như thế, ông ta... ông ta là muốn giết người diệt khẩu!"

"Diệt khẩu?" Phương Anh nghi ngờ lặp lại từ này. Trước mắt không phải là đang đánh giặc sao?

"Đúng vậy, hắn muốn giết người diệt khẩu!" Phương Chính hít sâu một hơi."Hiện tại, con hãy cẩn thận nghe cha nói, cha muốn nói cho con biết một chuyện, một chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, cũng là nguyên nhân mà Mộc Thịnh hiện tại muốn để cho cha chết để diệt khẩu..."

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

Bước nhanh vào trong lều trại, vừa nhìn thấy bốn cô gái đang đứng trước mặt kia, Phương Thụy thiếu chút nữa là biến thành nữ nhân mà bắt đầu cất giọng la hét om sòm.

"Chị dâu! Các em! Mọi người... mọi người sao lại ở chỗ này?"

Hương Trụy Nhi ngay lập tức nhanh như chớp chạy trốn ra phía sau lưng của Phương Thúy, bởi vì biểu tình của Phương Thụy thật khủng bố, còn ba chị em Phương Thúy thì lại đắc ý dào dạt.

"Đến hỗ trợ nha!"

"Hỗ trợ cái con khỉ!" Phương Thụy hổn hển rống giận."Mau đi trở về!"

"Không về, trừ khi tụi em nhìn thấy cha và đại ca!"

Sau đó bọn họ có thể lợi dụng chị dâu nha, đây là người mà cha và đại ca thương yêu nhất đó, tóm lại có đánh chết cũng không quay về, đây cũng là nguyên nhân quan trọng mà bọn họ đồng ý để cho Hương Trụy Nhi đi theo nha, chỉ cần chị dâu phát mấy trận lũ lụt, cha cùng đại ca nhất định đầu hàng, không đầu hàng sẽ bị chết đuối.

Phương Thụy hai mắt nhắm lại, khẽ cắn môi."Hiện tại không gặp được."

"Lại xuất binh sao?" Phương Thúy tựa hồ một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn."Chúng ta sẽ chờ họ trở lại nha."

"Mọi người..." Phương Thụy muốn nói lại thôi quay đầu đi chỗ khác."Vẫn là đi trở về đi!"

Nhìn Phương Thụy có sắc mặt không bình thường, ba chị em Phương Thúy rốt cuộc cũng nhận ra có cái gì đó không đúng.

"Cha bị thương sao?"

"Hay là đại ca?"

"Không phải là cả hai người đều bị thương đi?"

Hương Trụy Nhi hốt hoảng hít sâu một cái, hai tay nhanh che miệng lại, sắp sửa té xỉu.

Phương Thụy trầm mặc một lát, xoay người quay lưng lại với bọn họ."Anh không biết."

"Không biết? Như thế nào lại không biết?"

"Bởi vì bọn họ xuất binh tấn công, xâm nhập vào vùng chiếm đóng của quân địch đã muốn hơn một tháng."

"Không có tin tức gì sao?"

"Có, yêu cầu bổ sung lương thảo cùng binh lính."

"Sau đó thì sao?"

"Mộc Thịnh không cho!"

"Vì sao?" ba chị em Phương Thúy cùng nhau phẫn nộ thét chói tai.

"Bởi vì cha cùng đại ca là cãi lời Mộc Thịnh mà tự ý xuất binh tấn công quân địch, Mộc Thịnh ghi hận, cố ý muốn cho cha đẹp mặt!" Phương Thụy nghiến răng nghiến lợi nói.

Ghi hận? Ghi hận? Ông ta vẫn còn là con nít hay sao?

"Vậy cha và đại ca rốt cuộc ra sao rồi?"

"Sáng sớm hôm nay, một binh lính cuối cùng bị phái trở về yêu cầu tiếp viện nói là, bọn họ đã là nỏ mạnh hết đà, lại bị quân địch bao vây, chỉ sợ... Chỉ sợ rốt cuộc duy trì không được bao lâu nữa sẽ toàn quân bị diệt!"

"Vậy anh vì sao không lén chuyển lương thảo đi qua cho cha?"

Ba chị em Phương Thúy phẫn nộ cũng bao vây Phương Thụy lại, cùng kêu lên oán giận chất vấn hắn, cơ thể của Phương Thụy run rẩy không ngừng, hắn cũng cảm thấy rất thống khổ.

"Các em nghĩ rằng anh không muốn làm vậy hay sao?"

"Nếu muốn, vậy..."

"Cha đã bắt anh ở trước mặt cha thề nói là tuyệt đối sẽ không cãi lại mệnh lệnh của Mộc Thịnh!"

"Thì tính sao, anh vẫn là có thể..."

"Da? Da? Chờ một chút, chờ một chút, mọi người dừng lại một chút!" Phương Yến đột nhiên kêu ngừng lại, cũng hốt ha hốt hoảng nhìn chung quanh.

"Lại làm sao vậy?"

"Chị... chị dâu đâu?"

☆☆☆ chuyển cảnh ☆☆☆

"... Cho nên, Mộc Thịnh mới có thể thừa dịp cơ hội này để diệt khẩu cha, trừ bỏ đi cây đinh trong lòng của ông ta bao nhiêu năm nay!"

Phương Chính nói xong , Phương Anh lại như cũ là vẻ mặt giật mình không nói nên lời, Phương Chính vỗ vỗ vai hắn.

"Cha cho con biết chuyện này cũng không phải muốn con báo thù cho cha, mà là muốn con biết phải cẩn thận đề phòng Mộc Thịnh, sau này Phương gia phải nhờ vào con rồi!"

Không chú ý tới ý nghĩa thâm sâu trong lời nói vừa rồi của Phương Chính, Phương Anh lại nghĩ đến một cái nghi vấn khác.

"Nếu cha sớm đoán được Mộc Thịnh có thể mượn cơ hội này để diệt khẩu cha, cha vì sao phải xuất binh tấn công?"

Phương Chính thật sâu nhìn vào Phương Anh, trong ánh mắt là vô tận yêu thương, còn có sự mong đợi dành cho đứa con trai cả của mình.

"Bởi vì cha muốn cho con biết, người phải biết có những việc nên làm và những việc không nên làm, cũng có những chuyện khi đến lúc thì phải làm, nhưng có lúc lại không nên làm, chúng ta là gia đình võ tướng, cha lại là một người lính, thì việc nên làm là không được nghi ngờ gì mà phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, phải biết rằng, trên chiến trường nếu có hai người cùng ra lệnh, binh lính sẽ không biết theo ai, trận chiến tự nhiên cũng không thể đánh thắng được. Nhưng mà, có đôi khi chúng ta cũng không thể không làm một ít chuyện đáng ra là không nên làm, thí dụ như..."

Ông mỉm cười."Năm đó ông của con đã cãi lời của hoàng thượng, lén giúp đỡ cho bà nội và mẹ của Trụy nhi chạy trốn, bởi vì hắn cho rằng ý chỉ của hoàng thượng là sai lầm rồi, hắn phải thay Hoàng Thượng lưu lại một con đường để lỡ như sau này hoàng thượng đổi ý hay phát hiện ra mình đã sai; còn có lúc này cha cãi lệnh của Mộc Thịnh tự ý xuất binh, bởi vì cha cho rằng không tấn công là làm trễ nãi việc quân, là đã phụ lòng tin của hoàng thượng, cho nên cha liều lĩnh xuất binh tấn công. Mà sự thật đã chứng minh chúng ta cũng chưa sai, nếu là Mộc Thịnh đồng ý tiếp viện, thì trận này đã sớm thắng, nhìn xem chúng ta đã đánh được vào bên trong hang ổ cuối cùng của quân địch rồi, nhưng..."

Ông tiếc hận lắc đầu, sau đó lại thản nhiên dứt bỏ phần tiếc nuối không thể thay đổi được này, mà tập trung vào chuyện quan trọng nhất bây giờ.

Đó là dạy cho con trai của ông biết như thế nào để trở thành một người đàn ông chân chính!

"Về phần khi nào là lúc phải đưa ra lựa chọn, cái này thì con phải tự mình quyết định, và một khi đã quyết định rồi thì không thể hối hận. Giống như lúc này đây, mặc dù cha có thể sẽ chết trận, cho dù tất cả mọi người của nhà họ Phương chúng ta đều có thể không thoát khỏi điềm xấu này, cha cũng không hối hận, lại càng không oán hận bất kỳ kẻ nào, bởi vì đó là cha tự mình lựa chọn, tự mình làm ra quyết định, cha làm điều mà cha cho là chuyện phải làm, và những chuyện cha nên làm thì cha cũng đều làm được, cha yên tâm thoải mái, cũng thật sự thỏa mãn, thân là quân nhân, cha tận chức tận trách kết thúc được trách nhiệm của mình; thân là một người đàn ông, cha sống được đàng hoàng ngay thẳng, không thẹn với lương tâm mình, cũng không thẹn với người khác; thân là một người chồng, cha biết mẹ con sẽ tự hào vì cha; thân vì một người cha, cha biết con cái các con sẽ cảm thấy vẻ vang vì cha, con trai, đây là điều mà cha hy vọng con có thể hiểu được."

Vì hắn!

Đúng là vì hắn!

Trận này đúng là vì hắn mà đánh!

"Cha!" Phương Anh hốc mắt nóng lên, ẩm ướt, từng đợt từng đợt kích động mãnh liệt dâng lên trong lòng.

"Nhớ kỹ, người nhất định phải luôn đi thẳng về phía trước, có thể tạm nghỉ ngơi, cũng có thể quay đầu nhìn lại, nhưng tuyệt đối không thể bị quá khứ ràng buộc, càng không thể ngừng lại luôn không đi nữa." Phương Chính tiếp tục nói những lời thấm thía dạy bảo cho con lớn nhất của ông."Con phải hiểu được, hối tiếc những chuyện không có khả năng cứu vãn trong quá khứ là chuyện vô nghĩa nhất cũng là lãng phí thời gian nhất, việc con nên làm chính là tự hỏi mình phải làm sao để tu chỉnh lại cho tương lai sau này."

"Dạ con nhớ kỹ, cha." Phương Anh nghẹn ngào nói.

Phương Chính thỏa mãn vuốt cằm."Cuối cùng, cha hy vọng con có thể nói lại cho mẹ vợ của con, cha không trách bà ấy, chỉ hy vọng nếu có lúc nào đó nhà họ Phương chúng ta thật sự gặp chuyện không may thì bà ấy có thể giúp chúng ta một tay..."

"Chờ chút đã, cha, vì sao muốn con nói lại với bà ấy chuyện này?" Phương Anh rốt cục nghi ngờ vì sao vào lúc này cha hắn lại muốn nói những lời này với hắn, hay là còn có ý gì khác mà hắn chưa hiểu."Tại sao cha không tự mình nói với bà ấy?"

Mắt của Phương Chính lặng lẽ rời khỏi con trai, nhìn ra phía sau của hắn."Bây giờ, con cần phải đi ngay."

Trong lòng chấn động "Đi? Cha, đây... đây là..." Phương Anh đột nhiên quay đầu ra phía sau theo hướng Phương Chính đang nhìn, đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc.

Hơn mười con voi giống như những ngọn núi nhỏ đang đứng sừng sững trong rừng ngay phía trước đội quân của bọn họ.

"Đội voi của quân địch đã kéo đến rồi, sợ là chúng ta không còn thời gian để chờ đợi tiếp viện nữa, con hãy đi mau đi!"

"Cha, con làm sao có thể..." Phương Anh hoảng sợ lớn tiếng phản đối.

"Phương Anh!" Phương Chính đột nhiên hét lớn một tiếng kinh người, hai mắt trừng lên đầy sự nghiêm nghị."Đây là lúc con nên làm ra lựa chọn, đừng quên còn có mẹ con, em trai, các em gái, còn có vợ của con và con trai của con nữa, bọn họ đều cần con bảo vệ cho bọn họ!"

Phương Anh giương miệng nhưng nói không ra lời, sắc mặt xanh mét, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Cha muốn hắn làm ra lựa chọn, nhưng hắn có thể nào, có thể nào!

Đây là trận đánh chắc chắn sẽ thất bại, đúng là lúc cha cần có hắn nhất, hắn có thể nào ngay tại lúc này bỏ lại cha mặc kệ, cứ thế mà chạy trốn?

Nhưng là... Nhưng là...

Còn mẹ kế của hắn, em trai, các em gái, còn có người vợ mới cưới rất nhát gan lại hay khóc, cùng với đứa con trai vừa được sinh ra chưa từng gặp mặt của hắn, bọn họ cũng đều cần hắn, bởi vì còn có Mộc Thịnh, một kẻ lòng dạ độc ác đang chờ cơ hội để làm hại cả nhà bọn họ.

Trời ơi! Hắn có thể lựa chọn như thế nào đây?

Hắn chần chờ, hắn khó xử, nhưng là, đã muốn không có thời gian cho hắn chậm rãi suy nghĩ làm ra quyết định nữa, đột nhiên chỉ cảm thấy một trận chấn động giống như mặt đất đang rung chuyển, đàn voi đang trên đường đến đây!!

Phương Chính lập tức nhảy lên lưng ngựa, ngồi thẳng người lên, nghênh ngang hướng về phía quân địch."Con trai, đi mau đi, đừng làm đứa con bất hiếu của cha!"

Phương Anh oán hận cắn răng một cái, đột nhiên xoay người nhảy lên một con ngựa khác, hướng về phía ngược lại với cha hắn thúc ngựa chạy đi, vừa vung cây thương ngăn cản quân địch đang xông về phía hắn; vừa thường xuyên quay đầu lại nhìn phía sau, trong lòng hắn giống như đang bị cắt thịt chảy máu, đau quá!!

Cho dù là ở những giây phút cuối cùng này, cha của hắn vẫn là gan dạ dũng mãnh như vậy, phóng ngựa xung phong liều chết tiến lên, ai cũng không thể ngăn cản.

Nhưng mà, ở một lần cuối cùng quay đầu lại thì hắn nhìn thấy chính là cha đang vung kiếm lên muốn tiếp tục chém giết những quân địch đang ùa lên, thì con ngựa của cha bị đàn voi làm cho sợ hãi lập tức đứng dựng lên trên hai chân sau, hí dài, cha hắn bị ném rơi xuống đất, quân địch lập tức cùng nhau xông tới, cùng giơ đao chém xuống.

Cha hắn kể từ lúc bắt đầu ra trận đánh giặc tới bây giờ đã là hơn ba mươi năm, lại oan uổng mà chết trận tại miền nam xa xôi này!

Nghẹn ngào quay đầu lại, Phương Anh cắn chặc hàm răng, cố gắng giằng xuống sự đau khổ trong lòng, mặc cho nước mắt đang tuôn rơi không ngừng mà ra sức chém giết, không dám ngừng lại một chút nào, toàn bộ trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại ý muốn thoát khỏi vòng vây xông ra ngoài.

Không phải vì chính hắn, cũng không vì bất kỳ kẻ nào khác, chỉ vì cha của hắn.

Nhưng mà, vòng vây lại chặt chẽ như vậy, quân địch lại đông đúc như vậy. Hiện tại, toàn bộ đội quân dưới trướng của Phương Chính, bốn ngàn binh lính tất cả đều đã chết trận, không có một người nào đầu hàng, cuối cùng, chỉ còn lại có một mình Phương Anh.

Hắn vẫn đang tiếp tục chạy trốn, theo ý muốn của cha hắn cũng mang theo niềm mong mỏi của ông.

Nhưng chung quanh là mấy ngàn quân địch, hắn làm sao có thể chạy thoát được đây?

Hương Trụy Nhi không thích luyện võ công, nhưng là mẹ nói võ công của mẹ phải được truyền lại cho đời sau, cho nên bắt buộc nàng cũng phải học, nàng đành phải học thôi.

Nhưng lúc nàng chín tuổi, trong khi đang đùa giỡn với bọn trẻ cùng thôn, nàng thế nhưng không cẩn thận bẻ gẫy cánh tay của một đứa bé trong số đó, lúc đó nàng thật sự bị sợ hãi.

Vì thế, nàng cũng không dám dùng đến võ công nữa, cho dù nàng đã học xong hết toàn bộ võ công của mẹ, nhưng nàng cũng không dám dùng đến nữa, cho dù là có người khi dễ nàng, nàng vẫn là không dám dùng đến, cứ như vậy dần dần nàng giống như là đã đem tất cả võ công đã học được đều quên hết.

Nhưng không, nàng không có quên.

Thân ảnh lã lướt tung bay ở giữa núi rừng giống như những dám mây tự do bay trên bầu trời, tốc độ kia là mau lẹ như thế, giống như chim ưng bay lượn, giống như con thỏ đang chạy, nếu là có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ đó chỉ là ảo giác, thật ra thì không có cái gì hết.

Nhanh một chút! Phải nhanh hơn một chút nữa!

Chưa bao giờ giống như lúc này, Hương Trụy Nhi khát vọng võ công mà nàng từng khổ luyện đến như vậy, chỉ có như vậy nàng mới có thể bay thật nhanh đến bên cạnh chồng của nàng.

Hy vọng tới kịp! Hy vọng tới kịp!

Nàng gấp đến độ sắp khóc, nhưng cũng không có thật sự khóc ra, nàng biết hiện tại không phải là lúc nên khóc, nàng tự cảnh cáo chính mình, nàng phải kịp thời chạy tới bên cạnh chồng của nàng, bảo vệ hắn, thay hắn ngăn cản quân địch.

Ít nhất phải chống đỡ được tới khi nàng đuổi tới nha!

Đột nhiên, nàng nghe thấy từ xa xa phía trước truyền đến những tiếng chém giết mơ hồ, trong lòng một trận vui mừng, lập tức thân hình nhanh hơn đuổi đi qua, sắp tới rồi, sắp tới rồi...

Tới rồi!

"Không!!!" Tiếng kêu bi thương thê lương đột nhiên từ trong miệng nàng tràn ra.

Đúng vậy, nàng chạy tới rồi, hoàn toàn kịp lúc chạy tới để thấy tận mắt bảy tên thổ phỉ mọi rợ dùng đại đao đâm vào thân hình của Phương Anh, đại đao vừa rút ra, máu tươi giống như nước suối điên cuồng phun ra, Phương Anh lung lay một chút, cây thương dài một trượng ba thước của hắn trước hết rời khỏi tay rơi xuống đất, rồi thân hình hắn mới từ từ đổ xuống.

Bảy tên thổ phỉ mọi rợ hung tàn đó lại còn tính đem thân hình của Phương Anh chém thành thịt vụn, nhưng bọn họ cũng chỉ đủ thời gian giơ đại đao lên, thì một tấm vải lụa dài bảy thước, mỏng như tơ lại mềm mại như nhung như một con phượng hoàng màu đỏ rực rỡ bay nhanh tới, chính là chợt lóe qua, bảy yết hầu kia đều bị cắt đứt.

Một đôi giày thêu mảnh khảnh hạ xuống ở bên cạnh thân hình ngã xuống của Phương Anh, vải đỏ bay lượn khắp bầu trời, Hương Trụy Nhi giống như phát điên mà vung múa dải lụa đỏ của nàng, quân địch vây quanh ở bốn phía căn bản không kịp thấy rõ ràng rốt cuộc là cái gì đang công kích bọn họ, thì hết người này tới người khác liên tiếp bị cắt đứt yết hầu, một người rồi đến một người ngã xuống, tốc độ nhanh chóng giống như những quân bài đang rơi xuống.

Cho đến khi quân địch đều khiếp sợ từng bước lui về phía sau, không dám lại tiến đến gần, nàng mới thu hồi dải băng rồi quỳ sụp thân mình xuống, ngón tay điểm vào các huyệt quan trọng của Phương Anh, miễn cưỡng mới ngừng được dòng máu đang chảy cuồn cuộn ra ngoài, sau đó, nàng thật cẩn thận đem hắn ôm vào trong lòng.

"Phu quân! Phu quân!" Nàng nghẹn ngào, nhỏ giọng khẽ gọi.

Một hồi lâu sau, Phương Anh mới cố hết sức mở mắt ra, vừa thấy là nàng, hắn liền mấp máy môi giống như muốn nói cái gì, Hương Trụy Nhi lập tức cúi đầu ghé tai vào bên cạnh miệng hắn đi cẩn thận lắng nghe.

"Nghe không được a, phu quân, em không nghe được chàng nói cái gì hết?"

Nghe xong hơn nữa ngày đều không nghe được hắn muốn nói cái gì, lại ngẩng đầu lên, đã thấy môi của Phương Anh không hề mấp máy nữa, dĩ nhiên là đã buông tha cho nói chuyện rồi, chỉ dùng đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào nàng mà không hề chớp mắt, không tiếng động mà giống như nói hết thiên ngôn vạn ngữ, là không muốn xa rời, là không nỡ, là bất đắc dĩ, là áy náy.

Sau đó, hắn lẳng lặng phun ra một hơi cuối cùng, đôi mắt vô lực nhắm lại.

Hương Trụy Nhi không khóc, cũng không có kêu lên, nàng chính là không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn, giống như chồng của nàng chỉ là mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút mà thôi, một lát nữa sẽ lại mở mắt ra nhìn xem nàng.

Hắn còn có lời muốn nói cho nàng mà, không phải sao?

Nhưng là hắn không có mở mắt ra, đôi mắt giống như vầng trăng kia không bao giờ sẽ mở ra nữa, đôi mắt hay cười kia sẽ không bao giờ lại cười cho nàng xem nữa.

Bốn phía vẫn như cũ vây quanh là hơn cả ngàn quân địch, bọn họ còn đang giơ đại đao lên, còn muốn tiếp tục chém giết, chính là đang chờ một cơ hội để ra tay, nhưng là không biết vì sao, bọn họ chẳng những không nhúc nhích, thậm chí cả khung cảnh ở đó cũng không có nửa tiếng động nào được phát ra, một chút xíu đều không có, chỉ có tiếng gió lặng lẽ xẹt qua.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, một tiếng khóc nỉ non nho nhỏ như có như không được phát ra, nhẹ nhàng như vậy, nhỏ nhẹ như vậy, nếu như không phải hiện trường hoàn toàn yên tĩnh không có một tiếng động nào, thì căn bản là không nghe được.

Nhưng mà, mới qua không bao lâu, tiếng khóc kia liền đã rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi một tên thổ phỉ mọi rợ trong phạm vi một dặm xung quanh, còn có mỗi một con chim đang bay, mỗi một con cá đang nhảy lên khỏi mặt nước, vì thế, loài chim vốn vô cùng mẫn cảm với âm thanh ngay lập tức vỗ cánh bay vụt lên không trung, trong phút chốc, trên bầu trời đã che kín vô số những con chim đang không ngừng bay ra khỏi tổ trốn đi.

Trong tiếng khóc đó như đang kể ra một nỗi đau thương vô cùng vô tận, một sự bi thảm không ngừng không hết, một sự thống khổ vô biên vô hạn, tiếng khóc kia giống như đang cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực để gào thét như muốn xé rách thân thể của mình ra vậy.

Bên trong khu rừng, những con khỉ lông vàng, vượn tay dài cũng bắt đầu hoảng sợ kêu xèo xèo ầm ĩ, chúng đang duỗi thẳng tay cố gắng leo trèo, bấu víu để ra sức chạy trốn tới bên ngoài bìa rừng; mà trên mặt đất thì những con thỏ, sơn dương, gà rừng, thậm chí là cọp, sói cũng không hẹn mà cùng nhau chạy trốn cuồng loạn, muốn tránh né ra khỏi tiếng khóc đáng sợ kia.

Biết bao nhiêu là bi thương đứt ruột đứt gan, bao nhiêu là thống khổ ghi tâm khắc cốt, làm cho người ta rơi vào tuyệt vọng, làm cho tâm hồn của người ta cũng muốn chết đi để chấm dứt hết mọi đau khổ.

Thật sự là nghe không nổi nữa, có người bịt chặt lỗ tai lại không muốn nghe nữa, nhưng kỳ lạ là, tiếng khóc kia lại càng ngày càng rõ ràng hơn truyền vào trong tai của bọn họ.

Kể ra ai oán như vậy, bất đắc dĩ như vậy, không thể thoát đi được, không thể giải thoát.

Không, không muốn nghe nữa, không muốn nghe nữa!

Bi bi thiết thiết, thê thê thảm thảm...

Không muốn nghe! Không muốn nghe a!

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)