Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 04

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hương Trụy Nhi không phải là một người dễ dàng thích ứng với hoàn cảnh mới, bởi vì nàng cơ hồ là chưa từng đi xa nhà, lá gan lại rất nhỏ, nếu muốn quen với một chỗ xa lạ hay những người xa lạ phải tốn thời gian rất lâu, có thể là ba hay năm năm, thậm chí nói không chừng muốn cả đời cũng không quen được.

Mà khi xuất giá, đầu tiên là đến Đại Đồng, còn chưa phân biệt rõ ràng phương hướng Đông Tây Nam Bắc lại bị ném tới trong kinh thành, hoàn cảnh này càng phức tạp, đối với nàng mà nói thật đúng là khảo nghiệm nghiêm khắc nhất từ trước tới nay.

Nhưng Phương Anh lại có biện pháp làm cho nàng cảm thấy thích ứng với hoàn cảnh mới là chuyện thật đơn giản, vừa tới kinh thành được hai ngày là bắt đầu mang theo nàng chạy khắp nơi, chơi đùa, sống phóng túng, từ trong thành chạy tới ngoài thành, lại từ ngoài thành chạy trở về trong thành, tới tới lui lui không biết đi dạo bao nhiêu lần, một cách rất tự nhiên làm cho nàng quen với chỗ mới.

"Ngày hôm nay muốn đi đâu vậy, phu quân?"

"Hôm nay không đi đâu hết, chúng ta cùng chơi ở trong sân nhà đi!"

"Trong sân?"

"Nàng không nhìn thấy sao? Tuyết rơi rồi!"

Trở lại kinh thành không tới ba tháng, liền tới đông chí, bông tuyết bắt đầu rơi xuống, Phương Anh lập tức kéo Hương Trụy Nhi đi đến trong sân chơi tuyết, ba em gái của hắn cũng không chịu ngồi yên, lập tức chạy tới cùng náo loạn với bọn họ.

"Chơi ném tuyết đi, ba người tụi em chơi với ba người nhà anh, có dám không?"

"Phóng ngựa lại đây đi!"

Cái gọi là ba người chọi ba người, chính là ba chị em gái tụi Phương Thúy chọi với Phương Anh, Hương Trụy Nhi cùng Đậu đỏ, đó chẳng qua chỉ là cách nói cho dễ nghe mà thôi, trên thực tế thì chỉ có một chọi ba, bởi vì Đậu đỏ chỉ biết đi vòng vèo, chạy tới chạy lui sủa gâu gâu, còn Hương Trụy Nhi cũng chỉ là tránh phía sau của Phương Anh không ngừng cười và thét chói tai, bốn phương tám hướng đều là banh tuyết phóng tới, bay ngang qua, nàng liền một tiếng tiếp một tiếng thét chói tai thất thanh, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước không ngừng đâm vào màng tai Phương Anh.

"Ác, ông trời ơi!" Phương Anh ngoáy ngoáy lỗ tai, than thở."Nương tử, hiện tại là đang thi đấu ném banh tuyết, không phải đang so giọng ai lớn hơn được không?"

"Xin lỗi ah, người ta nhịn không được thôi!" Hương Trụy Nhi ngượng ngùng giải thích, lại vẫn là nhịn không được cười liên tục.

"Nhịn không được thì nhịn không được thôi, chuyện này cũng không có gì..." Một trái banh tuyết chính vào lúc này bay thẳng vào trong miệng hắn, trong nháy mắt Phương Anh cương cứng người lại, rồi bùng nổ lửa giận ngút trời mà phun tuyết trong miệng ra, sau đó khom người xoay xoay chà chà tạo ra một trái banh tuyết lớn phản công lại."Con nhóc đáng giận này, anh đang nói chuyện, em còn phóng lại đây, cũng không tạm dừng một chút sao?"

"Trên chiến trường không có tạm dừng!"

"Ai ra chiến trường với em hả!"

"Thi đấu ném tuyết chính là đánh giặc!"

"Tốt lắm, vậy các em đừng có hối hận nha!"

"Ai hối hận chính là con heo!"

"Các em chắc chắn làm con heo rồi! Đậu đỏ, lên, cắn tụi nó đi!"

"Hả hả hả?!"

Vì thế, tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, cộng thêm một hàm răng nanh trắng, banh tuyết cũng càng ngày càng to, đến cuối cùng không cẩn thận bị ném trúng còn có thể đầu đầy sao bị choáng váng đầu óc, mà ống quần của ba chị em gái kia cũng bị cắn nát hết, cho tới khi toàn thân cả năm người đều ướt đãm, mới dừng trận chiến lại, trở về phòng thay quần áo.

"Di? Đậu đỏ đâu?"

"Lần cuối cùng ta nhìn thấy nó, thì nó còn đang cắn ống quần của nhị muội."

"Nhị muội thật đáng thương!" Hương Trụy Nhi bật cười.

"Nàng xứng đáng!" Phương Anh cũng cười, vui sướng khi người khác gặp tai họa mà cười.

"Em nên đi nấu cơm." Vừa thay xong quần áo, Hương Trụy Nhi liền vội vàng muốn tới phòng bếp nấu cơm.

"Không được!" Phương Anh một phen ôm nàng lại, không cho người chạy mất."Cũng không phải là nữ đầu bếp lĩnh lương hàng tháng, nàng làm chi lúc nào ở nhà cũng đi tranh phòng bếp, đừng quên nàng là vợ của ta, trách nhiệm thứ nhất của nàng chính là ta!"

"Nhưng là..."

"Không cần nói nhiều, ta là chồng của nàng, ta nói cái gì thì chính là cái đó!" Phương Anh cứng rắn nói như ra lệnh, lập tức buông nàng ra, đi mở cửa hướng ra phía ngoài rống lớn vài câu, rồi đóng cửa trở lại bên người nàng."Được rồi, nàng cũng dạy Trương tẩu không ít, ngày hôm nay để cho chị ấy tiếp tục luyện tập đi!"

"Vậy..." Lắc lắc khăn tay, Hương Trụy Nhi nháy mắt nhìn xem hắn."Muốn em ở lại để làm chi?"

Thấy nàng hai má hồng hống, lộ ra vài phần ngây thơ, còn có vài phần e lệ, bộ dáng ngây ngô động lòng người như vậy thật sự mê người, Phương Anh nhìn xem chợt nổi lên ý xấu, nhịn không được ôm nàng lên, thật sâu in lại môi của nàng.

Thành thân đã ba tháng, Hương Trụy Nhi vẫn còn là trinh nữ, như hàng hóa còn nguyên tem chưa bóc ra, nhưng loại đậu hủ non miễn phí này thì thật ra Phương Anh ăn không ít đâu, vừa kéo vừa ôm, lại thân lại hôn; mà Hương Trụy Nhi từ lúc bắt đầu là giật mình hoảng sợ đến thẹn thùng chống đỡ, rồi nàng cũng từ từ quen dần, lúc này không hề giống lúc mới đầu hắn vừa thân nàng, nàng liền che miệng không biết làm sao.

Một lúc lâu sau, Phương Anh mới lưu luyến buông nàng ra, sau đó nắm tay nàng đến phía trước cửa sổ ngồi xuống, cũng rót chén trà nóng cho hai người.

"Cùng ta ngắm cảnh tuyết, tâm sự đi!"

Ngoài cửa sổ tuyết còn đang rơi, cảnh trí kia còn thật có ý thơ.

"Tán gẫu cái gì đây?"

"Cái gì cũng có thể, thí dụ như tâm sự một chút nàng gả đến Phương gia cũng được ba tháng rồi, có quen chưa? Hoặc là có ai khi dễ nàng không?"

Hương Trụy Nhi không khỏi vui vẻ nở nụ cười, Phương Anh mỗi ngày đều hỏi nàng như vậy một lần, tâm ý quan tâm của hắn thể hiện rất rõ ở trong đó.

"Không ai khi dễ em nha! Đại tỷ còn nói với em, chị ấy ban đầu là xem thường em rất nhát gan lại hay khóc, nhưng mà phu quân nói đúng, thân là nữ nhân, nên biết em đều biết, nhát gan lại như thế nào? Hay khóc thì lại làm sao? Chỉ cần cha mẹ chồng vừa lòng với em, phu quân cũng không chê em là được rồi."

"Ai nói tới đại tỷ làm chi, chị ấy lại không sống ở đây!" Phương Anh tức giận nói."Cha mẹ cũng không cần nói, ai nấy đều thấy được là bọn họ yêu thương nàng bao nhiêu, ta nói là ba con nhóc kia kìa?" Mấy con nhóc quỷ quái đó... có bao nhiêu đáng đánh đòn, hắn rõ ràng nhất.

Hương Trụy Nhi cười thật tươi, niềm vui sướng vô hạn biểu lộ trong nụ cười ngọt ngào của nàng rất rõ ràng.

Cha và mẹ chồng là những người xếp thứ hai sau phu quân mà nàng không sợ, bởi vì bọn họ thật sự rất yêu thương nàng, mặc dù nàng bởi vì nhát gan hay khóc mà có vẻ thất lễ cỡ nào đi nữa, bọn họ luôn là vẻ mặt ôn hoà bao dung cho nàng, cũng không trách móc nàng nặng nề, ngay cả lời nói nặng đều luyến tiếc nói ra nữa chữ, yêu thương con gái ruột của mình cũng không gì hơn cái này mà thôi.

Về phần những người khác...

"Lúc trước mở tiệc đưa tiễn trước khi chúng ta về kinh, em làm đồ nhắm cho cha chồng, anh rễ, phu quân và em trai của chàng cùng nhau uống rượu, thì Đại muội nói chỉ cần em dạy những món đó cho nàng, nàng liền cam tâm tình nguyện kêu em là chị dâu."

"Thông minh, chỉ cần biết làm mấy món đồ để nhắm rượu, thì vị hôn phu kia của nó sẽ khăng khăng một mực theo đuôi nó thôi!"

"Về phần nhị muội, nàng muốn em dạy nàng làm túi thơm, nàng muốn..." Hương Trụy Nhi dừng một chút."Tặng cho người ta."

"Di?" Phương Anh có chút kinh ngạc."Phương Hồng có người nó thích rồi sao?"

"Còn có tiểu muội, nàng..."

"Nó muốn như thế nào?"

"Nàng muốn em dạy cho nàng biết giống như em."

"Bao gồm hay khóc cùng nhát gan sao?" Phương Anh trêu tức chen vào hỏi.

"Phu quân!" Hương Trụy Nhi hờn dỗi đánh hắn một cái.

Cười ha ha, Phương Anh cầm lấy cái nấm đấm giống như một cái bánh bao nhỏ xíu của nàng hôn một cái."Còn bọn người làm thì sao?"

Vừa nói đến đây, Hương Trụy Nhi liền ngượng ngùng nói."Bọn họ chỉ nhờ em làm một chuyện thôi."

"Chuyện gì?"

"Bọn họ nói khi nấu ăn thì em hãy làm nhiều hơn một chút."

"Đây lại là vì sao?"

"Bởi vì như vậy, thì đồ ăn thừa lại sẽ nhiều hơn, bọn họ có thể ăn được một bữa ngon thôi!"

Phương Anh thất thanh cười to."Thật sự là, thì ra từ trên xuống dưới trong phủ đã sớm đều bị nàng mua chuộc hết rồi, hại ta lo lắng vô ích!"

Cũng phải, hắn sớm nên biết là không cần phải lo lắng quá, tuy rằng nhát gan, lại hay khóc, nhưng Hương Trụy Nhi thật sự là một cô gái hiền lành dịu dàng, còn có một đôi tay làm thức ăn rất ngon, thêu thùa thì không cần phải nói, lại hiếu thuận với cha mẹ chồng, quan tâm em trai và em gái của chồng, đối với người làm thì dịu dàng hòa khí, người lại khó tính hơn nữa cũng sẽ bị nàng thu phục.

Nhưng điều làm cho hắn yêu thích nàng nhất chính là, nàng ngọt ngào ngây thơ, nàng e lệ động lòng người, làm cho người ta yêu thích như vậy, có khi hờn dỗi liếc mắt một cái, có khi làm nũng, nhõng nhẽo với hắn, hoặc là hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn hắn, hoặc là hoảng sợ chạy trốn ra sau lưng hắn tìm kiếm sự che chở, lúc đó hắn liền hận không thể đem nàng giấu đi, lại không biết được nên đem giấu ở chỗ nào.

"Đặt trên lòng bàn tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan" hiện tại hắn mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

"Người ta nào có thu mua ai" Hương Trụy Nhi không đồng ý chu miệng ra."Làm nhiều đồ ăn một chút lại không phiền lụy gì!"

"Dạ dạ dạ, nàng không có, nàng không có!" Chắc là tâm tình đang tốt, Phương Anh đột nhiên đứng dậy cởi áo ngoài ra, để cánh tay trần dắt nàng lại đi ra bên ngoài."Đi nào, cùng ta đi luyện thương pháp đi!"

"Tuyết còn đang rơi mà!" Hương Trụy Nhi hơi đỏ mặt lên, bởi vì phu quân nàng đang để trần nửa người phía trên.

"Như vậy mới có không khí!" Phương Anh nói.

"Để em đi lấy bầu rượu đến đây." Muốn chống lạnh, thì uống rượu là nhanh nhất.

Khi Hương Trụy Nhi cầm bình rượu, lại xách theo cái áo ngoài của Phương Anh trở lại trong sân viện thì Phương Anh đã muốn bắt đầu luyện thương pháp rồi.

Hắn cơ hồ mỗi ngày đều chạy chơi khắp nơi, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ luyện tập thương pháp, cũng luôn muốn nàng ở bên cạnh cùng hắn, mà Hương Trụy Nhi cũng không thể không thừa nhận, tuy không biết võ công nhưng Phương Anh quả thật là dùng thương pháp rất tốt.

Người ta nói thương là vua của binh khí, cũng là binh khí gian xảo nhất, bởi vì uy lực của thương rất mạnh, tốc độ nhanh lại biến hóa rất nhiều, thường làm cho địch thủ khó lòng phòng bị, ba điểm này có thể nói là Phương Anh đã luyện được vô cùng nhuần nhuyễn đem uy lực của thương phát huy đến mức tận cùng, thấy cũng như không thấy, vừa mới thấy tiến lên ngay lập tức đã lui lại, rồi lại lập tức đánh ra đòn hiểm, khi thì bất động như núi, nhưng một khi động lại như sấm sét chấn động đùng đùng, thật có thể nói, tay cầm cây thương, thiên hạ vô địch.

"Hắn nếu là biết võ công, ở trên chiến trường thật sự là một người có thể đánh lui thiên quân vạn mã!" Hương Trụy Nhi thì thào lẩm bẩm.

Vừa đâm ra mũi nhọn, vừa quét thành vòng tròn, tỏa ra ánh sáng bạc, như nhiều ngôi sao đang tỏa sáng, biến đổi liên tục, mềm cứng khó lường, ngay cả Hương Trụy Nhi nhìn xem cũng có chút cảm giác hoa mắt hỗn loạn, múa thương không chỉ cần sức lực mạnh mẽ, càng phải có trí tuệ ứng biến nhanh chóng, cho nên người dùng thương đều là người trí dũng song toàn, Phương Anh có thể nói là hoàn toàn xứng đáng.

Cho nên nàng cũng thật tò mò, nghe đại tỷ nói, lúc trước Phương Anh chịu khổ luyện tập thương pháp vì ra chiến trường, vì sao càng về sau này, hắn lại không muốn cùng cha chồng đi con đường giống nhau nữa?

"Mau phủ thêm, phu quân!"

Bông tuyết vẫn rơi không ngừng, Phương Anh cũng đã luyện tới mức mồ hôi ra đầy người, khi bông tuyết rơi vào trên người hắn còn toát ra hơi nước, giống như bánh bao mới ra lò vậy, Hương Trụy Nhi nhìn xem thẳng run lập cập, hắn vừa dừng lại, nàng lập tức đem áo khoác ngoài phủ lên trên người hắn.

"Ta không lạnh."

"Người ta nhìn xem là rất lạnh nha!"

"Được rồi được rồi, phủ thêm thì phủ thêm đi!" Thật sự là không có cách gì với nàng."Đi thôi, đi trở về phòng đi." Còn đứng ở đây nữa, có thể nàng sẽ lấy chăn bông ra đắp lên cho hắn luôn.

"Phu quân?"

"Ân?"

"Thương pháp của chàng rất tốt, cũng đã đi theo cha ra chiến trường rồi, vì sao lại không muốn tiếp nhận chức quan trong quân ngũ?"

Phương Anh miết nàng liếc mắt một cái."Như thế nào? Nàng hy vọng ta ra chiến trường lập công lao, làm một đại tướng quân có sự nghiệp to lớn sao?"

"Mới không cần!" Hương Trụy Nhi không chút do dự lắc đầu cho một phiếu phủ quyết."Em tình nguyện phu quân là một người bình thường!"

"Ta cũng nghĩ như vậy, " Phương Anh hỏi nàng."Như vậy, là ai làm cho nàng tới hỏi ta?"

"Ai nha?" Hương Trụy Nhi nghĩ nghĩ."Ân, cha có đề cập qua, mẹ cũng có nói qua, còn có đại tỷ, tiểu thúc, tỷ phu, Đại muội..."

"Được rồi, được rồi, đừng đếm nữa, ta đã biết." Chỉ là hỏi một câu đơn giản nhất mà thôi, không ngờ nàng thật sự bắt đầu đếm xem là có mấy người, Phương Anh không khỏi không biết nên khóc hay cười."Được rồi, nàng là vợ của ta, là người sẽ chung sống với ta cả đời, nếu nàng thật muốn biết, ta sẽ nói cho nàng, nhưng..." Hắn thuận tay lấy bầu rượu còn đang xách ở trên tay nàng."Đi làm một chút đồ ăn nhắm rượu cho ta đi, đem thêm hai bầu rượu nữa, ta muốn vừa uống vừa nói."

Đợi Hương Trụy Nhi rời đi, hắn liền trực tiếp đi vào trong phòng, mặc quần áo xong, tự ngồi xuống tự rót rượu uống một mình, trong đầu lại bắt đầu do dự.

Hắn nói ra, nàng hẳn là có thể hiểu được đi?

Ngồi bên cạnh cửa sổ, trên bàn để mấy dĩa thức ăn, Phương Anh thích ý hết ăn lại uống, giống như đã quên vì sao muốn Hương Trụy Nhi làm đồ ăn và đem rượu đến đây.

"Phu quân!" Hương Trụy Nhi hờn dỗi đẩy đẩy hắn, nhắc nhở hắn đừng quên chủ đề không phải là uống rượu, mà là nói chuyện.

Phương Anh mỉm cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu, rồi đặt xuống."Trụy nhi, ta hỏi nàng trước, nàng hiểu rõ được bao nhiêu đối với tai nạn năm đó của nhà họ Hương?"

"Rất rõ ràng, mẹ em kể rất nhiều lần cho em nghe." Hương Trụy Nhi nói, lại rót đầy rượu cho phu quân của nàng."Bắt đầu từ trận chiến đầu tiên chống lại người Mông Cổ, mấy huynh đệ của nhà họ Hương đều đi theo thái tổ, bán mạng sa trường, trung thành và tận tâm, mặc dù không lập được công lớn gì, nhưng đã chịu rất nhiều cực khổ, cuối cùng còn hy sinh hết chỉ còn lại có một mình ông của em, nhưng ông của em không hề có một câu oán hận nào, ông cho rằng đây là vì dân chúng trong thiên hạ, đáng giá. Không nghĩ tới..."

Nàng chậm rãi buông bầu rượu, trên khuôn mặt non nớt có vài phần thương tâm, khổ sở.

"Chỉ vì một câu gièm pha của tiểu nhân, Hoàng Thượng đã ra lệnh tịch thu tài sản và giết hết cả nhà họ Hương, nếu không có ông của chàng lén giúp đỡ bà nội và mẹ em chạy thoát, chỉ sợ nhà họ Hương liền thật sự không còn sót lại một người nào. Tuy nói sau này Hoàng Thượng cũng điều tra rõ chân tướng, trả lại trong sạch cho nhà họ Hương, nhưng như vậy thì tính sao, người đã bị chém đầu cũng đâu có sống lại được nữa!"

"Nàng quả nhiên hiểu được rõ ràng." Phương Anh cầm chén rượu lên nhưng không có uống, chỉ nhìn chằm chằm vào đó."Như vậy, ta nghĩ nàng hẳn là đã nghe chị cả và mọi người đều nhắc tới rồi, từ nhỏ ta đã cực kỳ ngưỡng mộ Dương tướng quân thời nhà Tống, ta đã muốn làm một đại tướng quân giống như ông ấy có thể lưu lại danh tiếng cho ngàn năm sau..."

"Ân, chị ấy có đề cập qua."

"Nhưng..." Phương Anh dừng một chút."Sau khi ta biết được biến cố mà nhà họ Hương phải trải qua năm đó, ta đã bắt đầu có chút chần chờ..."

"Vì sao?"

"Vì dân chúng trong thiên hạ chinh chiến sa trường, như vậy thật sự rất đáng giá, cho dù là chết trận, ta cũng sẽ không hề có một câu oán hận nào; nhưng nếu là vì một chuyện gì đó không hề có ý nghĩa mà chết oan, vậy ta thật sự không cam lòng, cái gì mà vua muốn thần chết, thần không thể không chết, quả thật là bậy bạ, muốn ta chết, hãy đưa ra một lý do hợp lý trước đã!" Phương Anh đột nhiên uống hết chén rượu kia, rồi dùng cánh tay lau miệng."Cũng giống như Dương tướng quân, ông ấy không nên chết, lại đã chết, đơn giản là bị gian thần hãm hại, nhìn xem ông ấy bị chết là cỡ nào không đáng giá!"

Hương Trụy Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên hiểu ra, rốt cục nàng đã hiểu được trước đây chị cả nói "ba chữ mà phu quân nói: không đáng giá" rốt cuộc là có ý gì.

"Nhưng mà lúc ấy ta cũng chỉ là chần chờ mà thôi, cho đến năm đó ta đi theo cha chinh chiến tiêu diệt Lê Lợi, cố tình gặp phải cấp trên là Vinh Xương Bá, là một người được thừa hưởng chức vị từ cha hắn, y căn bản không biết gì về đạo lý và chiến thuật dùng binh nhưng vẫn được phong làm tướng quân, hắn sợ chết không dám tấn công, lại không chịu hạ lệnh để cho cha đi chiến đấu, khi Hoàng Thượng vừa trách tội xuống, hắn đã đem tất cả tội toàn bộ đổ hết cho cha, mà cha đâu..." Phương Anh thở dài.

"Cha thì không nói gì hết chỉ yên lặng thừa nhận tất cả, cha đã nói: tình nguyện gánh vác lỗi, cũng không thể đắc tội tiểu nhân" Hắn cười khổ."Thật ra ta cũng hiểu là cha nói đúng, hậu quả do đắc tội với tiểu nhân, ví dụ của nhà họ Hương còn đặt ngay trước mắt, nhưng ta vẫn là nghe xong thì một lòng nhiệt tình toàn bộ lạnh buốt..."

"Bởi vì phu quân không phải là người có thể nén giận, lại càng không muốn cúi đầu trước bọn tiểu nhân." Hương Trụy Nhi hiểu biết rõ tính nết của hắn, nhẹ nhàng nói.

"Trách nhiệm của quân nhân chúng ta là chinh chiến ở trên sa trường, chứ không phải là nịnh hót, nịnh nọt bọn tiểu nhân."

"Bởi vậy, nếu số mệnh tốt, thì có lẽ phu quân thật sự có thể trở thành đại tướng quân lưu lại danh tiếng cho ngàn năm sau, nhưng nếu là số mệnh không tốt, thì hơn phân nửa là chưa thỏa mãn chí khí anh hùng thì đã chết ở trong tay của tiểu nhân rồi, như vậy rất không đáng giá!"

"Số mệnh?" Phương Anh trào phúng nói."Ta không nghĩ những chuyện này toàn bộ chỉ có thể dựa vào số mệnh hay may mắn."

"Vậy thì không cần miễn cưỡng thôi, cứ sống yên lặng như vậy cũng không tốt hay sao?" Hương Trụy Nhi ôn nhu thấp giọng nói."Có lẽ đối với phu quân mà nói, lúc già rồi cứ ở mãi một chỗ thì có lẽ sẽ thật nhàm chán, vậy thì chúng ta cũng có thể đi xem khắp nơi từ nam chí bắc nha!"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta chính là nghĩ như vậy, chờ ngày nào đó cha không cần ta nữa, ta sẽ đi xem khắp nơi." Nghe vợ cũng đồng ý với hắn, Phương Anh vui vẻ gật đầu."Như vậy, nàng là bằng lòng đi theo ta sao?"

"Mặc kệ là đi đâu em cũng đi!" Hương Trụy Nhi mềm nhẹ nhưng kiên định nói ra câu trả lời của nàng."Phu quân ở đâu, thê tử tự nhiên cũng muốn cùng ở đó. Sau đó có một ngày, nếu phu quân mệt mỏi, chúng ta có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi, hoặc là làm buôn bán nhỏ, hoặc là làm ruộng trồng rau, rồi sinh hai đứa bé, những ngày như vậy nhất định sẽ thật hạnh phúc!"

Đứa bé??

Hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, cặp mắt hắn cũng cười biến thành hai vầng trăng khuyết, "Đây là do chính nàng nói nha." Phương Anh thì thào tự nói, khóe miệng từ từ nhếch lên, gợi ra một nụ cười mà bất kỳ ai nhìn thấy đều biết là không có ý tốt.

Nếu chính nàng nhắc tới chuyện sinh đứa nhỏ, như vậy, hẳn là có thể chứ?

Vừa mới nói hết lời, đột nhiên nhìn thấy biểu tình của hắn thay đổi, tự nhiên lại cười đến thật không thích hợp, giọng điệu càng mập mờ, có một chút giống như là bọn vô lại lưu manh chuyên môn chọc ghẹo con gái nhà lành ngay trên đường phố, Hương Trụy Nhi không khỏi trong lòng run sợ, dựng hết tóc gáy lên, cũng lập tức nhảy dựng lên, nhắm thẳng lui về phía sau vài bước.

"Phu quân, chàng chàng chàng... chàng làm chi mà cười thành như vậy?"

"Bởi vì nước miếng của ta lại sắp phun ra rồi!"

"Nhưng nhưng nhưng... Nhưng em cũng không có muốn làm thêm đồ ăn nha!"

"Món này không cần phải nấu, 『 ngâm 』 đủ rồi ăn sống là được!"

"Di?"

Hương Trụy Nhi còn chưa có nghĩ ra là món gì mà không cần phải nấu chín, có thể ăn sống, Phương Anh cũng đã mãnh liệt nhảy lại đây, ở trong tiếng kêu sợ hãi của nàng một tay ôm nàng khiêng lên vai, đi mau vài bước, ném đến trên giường, lau nước miếng hai cái, cũng nhảy lên giường...

"Ngâm" ba tháng, rốt cục cũng có thể thúc đẩy rồi!

"Thì ra là tại cha sao?"

Phương Chính buồn bã nói nhỏ, cùng Phương phu nhân nhìn nhau một cái rồi bất đắc dĩ cười khổ, Phương Thụy thở dài, ba chị em Phương Thúy thì không biết như thế nào cho phải.

"Thật ra cũng không phải hoàn toàn là vì cha đâu..." Hương Trụy Nhi vẻ mặt không biết làm sao, phí công muốn an ủi cha chồng.

Nhưng là có bảy, tám phần đúng rồi.

Phương Chính nhấc tay ngăn cản nàng nói tiếp."Cha hiểu mà, Phương Anh nhìn như tính tình rất tốt, còn có chút cà lơ phất phơ, nhưng thật ra cá tính của nó rất cứng rắn, đúng là đúng, sai là sai, việc nhỏ bình thường còn có thể tùy tiện cho qua, nhưng nếu là chuyện lớn mà nó cho là không thể không nhúng tay vào, thì nó luôn ngoan cố bất chấp tất cả mà kiên quyết giữ ý nghĩ của nó, chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả là như thế nào. Có lẽ..." Ông than nhẹ."Nó thật sự là không thích hợp đi con đường mà cha muốn dành cho nó."

"Cha..."

Phương Chính lại khoát tay, cố gắng mở miệng cười."Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói một chút chuyện của hai đứa các con đi, các con ở chung với nhau được không?"

Tại sao lại đột nhiên nói đến cái này!

Hương Trụy Nhi đầu tiên là ngây người ra một chút, sau đó thẹn thùng cúi đầu."Dạ tốt lắm, cha."

"Nó có khi dễ con không? Nếu có, nói cho cha biết, cha sẽ sửa chữa lại nó cho con!" Phương Chính hung hăng quơ quơ nắm tay, giống như chỉ cần nàng nói một tiếng, thì bất cứ lúc nào ông cũng có thể xuống tay sửa chữa con trai mình bầm dập thành mặt heo luôn.

Sửa chữa?

Vì sao nha?

"Không có, không có, cha ơi, không có chuyện gì đâu" Hương Trụy Nhi cuống quít vừa xua tay vừa lắc đầu."Thật mà, phu quân rất hiền, rất săn sóc, lại quan tâm con, anh ấy đối với con thật sự tốt lắm!"

"Phải không? Vậy là tốt rồi." Phương Chính thu hồi biểu tình hung ác, lộ ra vẻ mặt hiền lành."Nếu như cá tính của nó đã không thích hợp, cha sẽ không miễn cưỡng nó tiếp nhận chức vụ nữa, chỉ cần..." Ông đột nhiên lộ ra một cái nụ cười thật to."Các con mau mau cho cha ôm cháu nội là được rồi!"

Vừa nhắc tới cháu nội, những chuyện thân mật làm cho người ta thật khó mở miệng mà Phương Anh làm với nàng, lập tức liền hiện lên rõ ràng ở trong đầu Hương Trụy Nhi, hết màn này đến màn khác, màn sau còn quá mức hơn màn trước, nhưng ngay khi màn đầu tiên vừa mới xuất hiện thôi, khuôn mặt của nàng liền đỏ bừng, khô nóng đầy người, ngay cả đầu ngón chân cũng nóng lên.

"Con... Con..." Lắp bắp nửa ngày, rồi hốt hoảng xoay người bỏ chạy, bỏ trốn mất dạng."Con muốn đi làm cơm!"

Phương Chính cười ha ha."Nó thẹn thùng rồi kìa!"

Nhưng là, chờ cho bóng dáng của Hương Trụy Nhi vừa biến mất, nụ cười trên mặt ông cũng ngay tức khắc tan mất, ngồi yên lặng sau một lúc lâu, ông mới lại mở miệng, giọng điệu cũng là rất bất đắc dĩ.

"Lấy tài cán của thằng nhóc đó, phong hầu ban tước đều không phải là việc khó!"

"Nhưng cá tính của nó như thế, đây cũng là chuyện không thể thay đổi a!"

Phương Chính muốn nói lại thôi, ảm đạm thở dài, những người khác suy nghĩ muốn phá đầu cũng nghĩ không ra lời nào để an ủi ông, đành phải yên lặng rời đi.

Có thể nói cái gì nữa đây?

Đó là sự thật, theo cá tính cứng rắn của Phương Anh, chỉ sợ không đến hai năm sẽ rước lấy tiểu nhân trả thù, chịu tội vào tù là chuyện nhỏ, chỉ sợ giống như nhà họ Hương bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà.

Cũng không thể biết rõ đó là con đường chết, còn bắt buộc hắn phải đi vào?

Trừ Phương Chính và Phương Thụy phải đến quân doanh để huấn luyện binh lính, những người khác trong nhà họ Phương vẫn tiếp tục trải qua những ngày sống không buồn không lo.

Phương Thúy bắt đầu cùng vị hôn phu thảo luận ngày thành thân, Phương Hồng lén lút đem túi thơm tặng cho người ta, cũng không biết đối tượng rốt cuộc là ai, Phương Yến thì lại thường xuyên phát điên, ở trong nhà bếp phát điên, lúc thêu thùa cũng phát điên, bởi vì nàng cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu sự tập trung, kiên nhẫn và quyết tâm.

Đương nhiên, trong đó hai người sống vui vẻ và thích ý nhất chính là đôi vợ chồng Phương Anh và Hương Trụy Nhi.

Mỗi ngày Phương Anh được hưởng thụ sự hầu hạ cẩn thận và săn sóc của vợ, cho nên cũng không cần phải nói là hắn có bao nhiêu đắc ý; mà Hương Trụy Nhi cũng vui rạo rực đắm chìm trong sự che chở dịu dàng của chồng, có lẽ chính nàng cũng không rõ ràng lắm, trái tim ngây ngô chưa trưởng thành của cô gái nhỏ, từ lâu, với một cách rất tự nhiên, đã từng chút từng chút một dừng lại trên người của chồng nàng.

Mỗi ngày trôi qua, nàng đều có vẻ mặt tươi cười thỏa mãn, đã sớm quên khóc là chuyện gì rồi.

Sau lễ mừng năm mới, Phương Anh bắt đầu muốn dẫn Hương Trụy Nhi về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhưng triều đình lại truyền đến một tin tức, khiến cho hắn không thể không bỏ qua kế hoạch này.

"Mới đầu, có người kiên trì tiêu diệt, có người kiên trì chiêu hòa, ý kiến không giống nhau, vì thế triều đình quyết định cử Hình bộ chủ sự Dương Trữ đi Lộc Xuyên chiêu hòa, xem phản ứng của Tư Nhâm rồi mới quyết định."

"Kết quả ra sao?" Phương Anh giọng trầm thấp hỏi."Đều đã qua mấy tháng, hẳn là có kết quả chứ?"

Phương Chính thở dài."Đúng như cha dự đoán, Dương Trữ tới Lộc Xuyên đọc ý chỉ của triều đình, nhưng Tư Nhâm cứng rắn không phục."

Phương Thụy lại nói tiếp."Trấn thủ Vân Nam kiềm quốc công Mộc Thịnh cũng dâng tấu chương nói Tư Nhâm mấy năm nay liên tục xâm chiềm: mạnh định, nam điện, làm nhai, đằng hướng, lộ giang, kim xỉ... , cũng tự lập tên hiệu, có ý định tạo phản rất rõ ràng, hiện nay đang cựu kỳ hung hăng ngang ngược, cần phải điều đại quân tới chinh phạt..."

Phương Anh chậm rãi nhắm hai mắt lại."Cho nên..."

"Trên triều đình chưa có quyết định cuối cùng, nhưng hơn phân nửa chắc là sẽ phái quân đi chinh phạt Lộc Xuyên." Phương Thụy nói, hai mắt lại nhìn Phương Chính.

Phương Anh vuốt cằm."Con sẽ chuẩn bị tốt."

Phương Chính lại không đồng ý, nhíu mày."Không, con vừa mới lấy vợ chưa lâu, cha nghĩ..."

"Cái gì cũng đừng nghĩ nữa, cha" Phương Anh quả quyết nói."Chỉ cần một ngày cha còn ở trên chiến trường, thì con sẽ không rời khỏi cha nửa bước!"

"Nhưng vợ của con..."

"Đã là vợ của người nhà binh, nàng sẽ hiểu được, cũng nhất định phải hiểu cho được."

Sau đó, Phương Anh không hề mang Hương Trụy Nhi chạy loạn khắp nơi nữa.

Một trong những nguyên nhân, là hắn muốn quý trọng mỗi một khắc trước khi đi được ở cùng với Hương Trụy Nhi, vào lúc này, hắn mới phát hiện ra hắn là cỡ nào không rời bỏ được vợ mình.

Mà một nguyên nhân khác chính là...

"Nhớ kỹ, nhất định đừng chạy nhảy lung tung!" Hai má hắn dán ở trên bụng của vợ, có bộ dáng như một người uống rượu đang lâm vào tâm trạng say mê.

"Người ta mới không có chạy nhảy nữa!" Hương Trụy Nhi nũng nịu kháng nghị.

"Còn có, mẹ là người có kinh nghiệm, bà ấy nói cái gì nàng tốt nhất là cứ nghe theo."

"Người ta vẫn luôn là một đứa bé ngoan nghe lời người lớn nha!"

"Lại có, đừng cùng người ta giành phòng bếp nữa, cẩn thận mệt đến con của ta!"

"Được thôi!"

Cứ như vậy cho đến cuối mùa xuân, thời tiết dần dần nóng lên, đang muốn bước vào mùa hè nóng bức nhất, triều đình rốt cục có quyết định cuối cùng.

"Cuối cùng quyết định phái cha cùng đô đốc thiêm sự trương vinh phó Vân Nam, giúp đỡ Mộc Thịnh đi tiêu diệt Tư Nhâm."

Phương Anh nhếch khóe miệng cười trào phúng."Liền giống như cha đã đoán."

Phương Thụy nhìn xem cha hắn một chút."Đúng vậy, chính là giống như cha đã đoán."

Phương Anh hít một hơi thật sâu."Khi nào khởi hành?"

Phương Chính chần chờ một chút."Tháng sau."

Phương Anh gật gật đầu, không thèm nhắc lại, đứng dậy rời đi; Phương Chính ưu phiền nhăn mi, vừa lắc đầu vừa thở dài; Phương Thụy cho rằng cha lại đang lo lắng chuyện của anh trai, nên nói.

"Cha, không nên để cho anh trai đi theo."

"Cha biết, nhưng nó quyết tâm rồi, con cho là còn có ai thay đổi được quyết định của nó sao?"

"... Không có."

Đúng vậy, một khi Phương Anh đã quyết tâm, thì không có bất kỳ người nào có thể thay đổi được quyết định của hắn.

Nhưng, đó cũng không phải là chuyện mà Phương Chính đang lo lắng, ra chiến trường là chuyện thường, ông cũng không lo lắng, có lo lắng cũng vô dụng, chuyện mà ông thật sự đang sầu lo là...

Tên tiểu nhân kia, hắn ta sẽ mượn cơ hội này để diệt khẩu sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)