Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 03

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cuộc sống của nông dân rất có quy luật, luôn thức dậy lúc mặt trời mọc, sau đó là bắt đầu bận rộn không ngừng, cho đến khi mặt trời lặn mới nghỉ ngơi, thói quen từ nhỏ đến lớn đều như vậy làm sao dễ dàng thay đổi được, cho dù là gả đến một nơi khác, hơn nữa đêm qua nàng cũng không ngủ được bao nhiêu, nhưng trời vừa sáng là Hương Trụy Nhi liền tỉnh dậy, tính giống như trước đây mỗi ngày đều giúp chị dâu làm đồ ăn sáng cho anh trai ăn no xong rồi đi làm ruộng.

Nhưng là...

"Da da da, này này này... Đây là nơi nào?"

Ai ngờ vừa mở mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là hoàn cảnh lạ lẫm, nốc giường này chưa từng thấy qua, không nghe được tiếng kêu quen thuộc của côn trùng và mấy con ếch, cũng không có gà gáy lúc canh năm, thậm chí ngay cả không khí đều không giống, còn chưa kịp suy nghĩ được cái gì hết, trước tiên nàng đã ngay lập tức bị cảm xúc hoảng sợ xâm chiếm, làm cho nàng chỉ trong chớp mắt liền bị lâm vào kinh hoảng. (lời nói của editor: lắc đầu luôn, thiệt là bó tay, cái này đúng là quá mức nhát gan!)

Nàng sao lại ở chỗ này?

Nàng hoảng sợ ngồi xuống, đang không biết nên cất giọng thét chói tai, hay là lên tiếng khóc lớn để thể hiện tâm trạng của mình, nhưng khi nàng còn chưa kịp mở miệng để thực hiện lựa chọn thì khóe mắt nàng lại thoáng nhìn thấy một người nam nhân đang ngủ ở bên cạnh, trong khuỷu tay của anh ta còn ôm một con chó nhỏ lông xù, một cái đầu lớn và một cái đầu nhỏ đang chụm lại với nhau nằm ngủ ngon lành.

Chỉ vừa liếc mắt nhìn thấy nàng liền nhớ ra, gương mặt có phần kỳ lạ đó, còn có con chó nhỏ kia nữa.

Đúng rồi, nàng đã lập gia đình rồi, mà nam nhân này chính là chồng của nàng, con chó nhỏ này là lễ vật mà chồng nàng đưa cho nàng, nó tên là Đậu đỏ, là cái tên mà hai người bọn họ cùng nhau đặt cho nó.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ thật ngon kia, nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Tối hôm qua là đêm tân hôn của hai người, chồng của nàng lại không có chạm vào nàng, nhưng chuyện này không có nghĩa là chồng của nàng không thích nàng, cũng không phải bởi vì anh ấy uống rượu say khước, mà đó chính là sự săn sóc của anh ấy dành cho nàng, nàng biết.

Anh ấy cũng không giống như những người đàn ông khác, vội vàng, hay xúc động làm việc theo cảm tính, đêm tân hôn liền khẩn cấp muốn đòi lấy quyền lợi của người chồng, không hề quan tâm đến cô dâu mới có thể sẽ lo lắng và sợ hãi đến cỡ nào, anh ấy thì khác, rất kiên nhẫn với nàng, trước khi đòi lấy quyền lợi của người chồng thì quan tâm đến cảm nhận của nàng, sự săn sóc của anh ấy thể hiện rõ ràng như vậy, làm sao nàng có thể không nhìn thấy được đây.

Giống như tối hôm qua, anh ấy đã làm cho nàng bớt khẩn trương, không còn sợ hãi nữa, còn chọc cho nàng cười, chọc cho nàng vui vẻ, lại nói cho nàng biết rất nhiều chuyện về bản thân anh ấy, về người nhà của anh ấy, làm cho nàng hiểu biết về anh ấy một cách rất tự nhiên, cũng từng bước giảm bớt cảm giác xa lạ giữa hai người.

Nàng còn nhớ rõ, trước khi gặp chồng mình, nàng là thật sự rất rất sợ hãi, bất kỳ lúc nào cũng có ý nghĩ muốn chạy trốn, nhưng không nghĩ tới chỉ mới có một đêm ngắn ngủi mà thôi, từ một người xa lạ anh ấy đã muốn trở thành người duy nhất ở chổ này mà nàng có thể ỷ lại.

Mặc kệ những gì anh trai đã nói, nàng tin tưởng anh ấy sẽ đối với nàng tốt lắm.

Nhưng là mẹ nàng cũng có nói qua, một người đàn ông dù có tốt tính tới mức nào đi nữa, nhưng một khi vượt qua giới hạn của người đó thì người ta vẫn sẽ nổi giận, ngẫm lại, nàng tốt nhất không cần đi khiêu chiến giới hạn của chồng mình, có lẽ những ngày sắp tới nàng sống ở đây cũng sẽ không quá khó khăn đi?

Hương Trụy Nhi cố gắng an ủi chính mình, nhưng là chỉ trong chốc lát, vẻ mặt của nàng lại suy sụp.

Hiện tại, nàng ngay lập tức phải khiêu chiến tính nhẫn nại của chồng mình rồi, nghe nói nam nhân ghét nhất lúc đang ngủ mà bị đánh thức, không biết có phải là thật hay không?

Sau khi do dự một lúc thật lâu, nàng rốt cuộc cố gắng lấy can đảm, vươn tay vừa sợ hãi vừa đẩy nhẹ vai của Phương Anh, nhỏ giọng gọi.

"Phu quân! Phu quân!"

Nhưng là phu quân của nàng cũng không nhúc nhích, ngủ giống như người chết, nhưng là Đậu đỏ lại lập tức bừng tỉnh, nàng đành phải lại đẩy nhẹ hắn lần nữa, lại gọi tiếp.

"Phu quân! Tỉnh dậy đi, phu quân!"

Hắn động đậy, mày hơi hơi nhăn lại một chút, rồi khôi phục lại trạng thái như ban đầu, tiếp tục ngủ say sưa, mà Đậu đỏ thì sau khi tỉnh dậy liền đi đi đi, đi đi đi, đi đến trong góc, giống như chủ nhân của nó, nằm gục xuống rồi cuộn lại thành một cục lông tròn, ngủ tiếp.

Thật sự là, nữ nhân chính là thích quấy rầy giấc ngủ của nam nhân!

"Phu quân, tỉnh dậy một chút được không, phu quân?" Tiếp tục đẩy, tiếp tục gọi, trong tiếng nói đã muốn nghe ra có tiếng khóc nhỏ trong đó.

Rốt cuộc, mí mắt nhấc lên một chút rồi nhắm lại."Ngô?"

"Phu quân, em phải đi chào cha mẹ chồng" Hương Trụy Nhi vừa sợ vừa thấp giọng năn nỉ."Phu quân có thể... có thể hay không cùng đi với em?"

"Chào... Cha mẹ chồng?" Đó là cái gì vậy?

"Mẹ em nói, đây là việc mà cô dâu mới phải làm."

"Ngô... Không đi cũng không có gì đâu."

"Nhưng là..."

"Yên tâm đi, cha mẹ sẽ không tức giận."

"Nhưng..."

"Không cần đi."

"Phu quân..."

"Ta thật buồn ngủ, vui lòng đừng quấy rầy ta."

Kỳ thật giọng nói của Phương Anh cũng không hung dữ, cũng không nặng nề, thậm chí là nói năng không rõ ràng, giống như đang nói mớ, cho dù là người nhát gan nghe xong cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ, nhưng động tác của anh ta lại không quá nhẹ nhàng, nói xong lập tức xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng, bất kỳ người nào nhìn đều sẽ đoán rằng anh ta có phải là tức giận rồi hay không.

Nhưng là Hương Trụy Nhi sẽ không đoán, đầu tiên là nàng bị động tác của chồng làm sợ tới mức sững sờ, còn không có phục hồi tinh thần lại, nàng cũng đã kết luận nhất định là nàng chọc giận chồng mình rồi, vì thế...

Ô ô ô ô ô ô...

Một lát trôi qua, Phương Anh chậm rãi quay đầu lại, mở trước một con mắt ra, lại mở con mắt thứ hai ra, biểu tình là không biết nên khóc hay cười.

Quả nhiên là một cô bé thích khóc!

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta đi với nàng." Nói xong, hắn ngồi dậy, vươn vai, xoay lưng xoay eo một chút, rồi quay đầu lại xem nàng, nàng thế nhưng còn giống như một đứa bé đang vừa xoa mắt vừa khóc nức nở."Lại làm sao vậy?"

"Ô ô ô, chàng... Ô ô ô, chàng tức giận rồi... Ô ô ô..."

Hắn lại dở khóc dở cười."Ta không có."

"Ô ô ô... chàng có... Ô ô ô..."

"Không có."

"Ô ô ô, có..."

Đứa bé thích khóc nhè này còn rất ngoan cố đâu!

Phương Anh bất đắc dĩ gãi đầu, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời, miệng hắn nở một nụ cười mập mờ, tràn đầy mờ ám, "Ừ, có lẽ ta là có một chút không vui đi, nhưng là..." Chợt lấy tay ôm đầu của nàng, cúi đầu ở trên môi nàng hôn một cái thật mạnh."Được rồi, như vậy ta liền không tức giận nữa!"

Hai tay ôm miệng mình, Hương Trụy Nhi vẻ mặt đỏ bừng, lại giật mình lại thẹn thùng không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, đừng nói khóc, ngay cả hô hấp nàng đều đã quên.

Phương Anh lại giống như không có chuyện gì xảy ra dịch chuyển chân xuống giường, quay đầu nháy mắt với nàng một cái.

"Tốt lắm, nương tử, hầu hạ chồng thay quần áo rửa mặt chải đầu hẳn là trách nhiệm của nàng đi?"

A một tiếng, Hương Trụy Nhi lập tức phục hồi tinh thần lại, vội vàng từ trong góc giường chui ra, nàng rất kích động , một cái không cẩn thận thiếu chút nữa trực tiếp ngã chúi đầu xuống giường, Phương Anh đúng lúc một phen nắm ở eo của nàng, đỡ nàng đứng vững, thuận tiện lại trộm một cái hôn nữa, làm nàng lại đỏ mặt lên che miệng lại.

"Cứ từ từ, cứ từ từ, còn chưa có thay quần áo rửa mặt chải đầu xong, ta sẽ không đi đâu hết."

Vì thế, Hương Trụy Nhi bắt đầu luống cuống tay chân hầu hạ Phương Anh rửa mặt chải đầu thay quần áo, đưa quần áo cho hắn rửa mặt, lấy khăn mặt cho hắn mặc, thậm chí muốn đem chén trà để chải đầu cho hắn.

Vừa nhận thấy được nàng lại khẩn trương, Phương Anh lập tức lại treo lên khuôn mặt tươi cười có khả năng lây bệnh ác tính của hắn, thật thần kỳ, Hương Trụy Nhi cơ hồ là lập tức liền trầm tĩnh lại, sau đó thật ngượng ngùng lấy khăn mặt về, rồi đem quần đưa cho hắn, chờ hắn mặc quần xong sẽ đem áo cho hắn, cuối cùng lấy lược chuẩn bị thay hắn chải đầu.

Chờ nàng hầu hạ xong cho chồng mình, khi chính nàng ngồi vào bàn trang điểm thì nàng mới phát hiện chính mình cùng chồng giống nhau lại là vẻ mặt cười.

Nàng rốt cuộc đang cười cái gì?

"Ủa, vợ của con đâu?"

Hôm nay, tám người trong nhà họ Phương từ sáng sớm đã chờ ở trong đại sảnh, tràn đầy hứng thú chờ đợi muốn nhìn xem một chút cô dâu mớ cưới rốt cuộc là phượng hoàng hay là heo mẹ, không nghĩ tới đợi nửa ngày, lại chỉ chờ được đến gương mặt quen thuộc đã sớm xem tới mức chán ghét của chú rể.

"Đã tới rồi!"

"Đến đây rồi? Nói bậy, ở nơi nào?"

Xem bên trái, xem bên phải, xem phía trên, xem phía dưới, thấy thế nào đều chỉ có chú rể, không có cô dâu mới cưới hôm qua nha!

Phương Anh nhếch miệng cười, ngón tay cái hướng phía sau lưng hắn ra hiệu một cái, lúc này, một đôi mắt đang sợ hãi mới từ bên cạnh cánh tay hắn ló ra, những bộ phận khác vẫn đang giấu ở phía sau hắn, không dám lộ ra ngoài.

"Tốt lắm, nương tử, có thể đi ra chứ? Cha mẹ đang chờ nhận lễ của nàng đây!"

Muốn làm lễ với cha mẹ chồng thì trước tiên phải hiện thân ra đã, đương nhiên, ai ngờ Phương Anh vừa nói như thế, chỉ nghe một tiếng khóc thút thít kinh hãi, đôi tròng mắt kia lại biến mất không thấy, Phương Chính cùng Phương phu nhân không khỏi không biết nên khóc hay cười hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không có đáng sợ như vậy đi?

Phương Anh đành phải quay lưng lại, mọi cách khuyên nhủ, lừa gạt, dụ dỗ, thật vất vả làm cho nàng dâu mới cưới rốt cục đồng ý hiện thân từ phía sau của hắn đi ra, thì mọi người đã sớm chờ tới sắp buồn ngủ tập thể luôn.

Rồi sau đó, lúc cô dâu mới làm lễ dâng trà, nàng thế nhưng còn một tay gắt gao nắm lấy tay áo của Phương Anh không buông, giống như sợ hắn sẽ bỏ lại nàng chạy trước vậy; dâng trà xong, ngay lập tức nàng lại trốn ở phía sau Phương Anh, giống như keo kiệt không cho người ta nhìn thấy nàng, Phương Anh muốn ngồi xuống cũng không biết làm như thế nào để ngồi, cũng không thể là ngồi ở trên người của nàng đi?

Hiện tại, mọi người rốt cuộc hiểu được Hương Trụy Nhi nhát gan đến cỡ nào.

"Trời ơi, thật sự là mất mặt!" Phương Lan vỗ cái trán than thở.

"Lan muội!" Chồng Phương Lan, Tống Ngọc Hổ thấp giọng trách cứ.

"Thật sự là nhát như chuột!" Phương Thúy nói thầm.

"Thúy nhi!" Giọng điệu của Phương phu nhân mang sự trách cứ và cảnh cáo.

"Theo ý con chị dâu căn bản còn không có lớn lên!" Phương Hồng than thở.

"Hồng nhi!" Phương Chính chẳng những rống lên, mà còn trừng mắt.

"Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ lại không có nói sai!" Phương Yến lẩm bẩm.

"Tiểu muội, ta cảnh cáo ngươi..."

Nội dung cảnh cáo của Phương Thụy còn chưa có cơ hội được nói ra, thì đúng lúc này, tất cả những người khác, tổng cộng mười sáu con mắt tất cả đều kinh ngạc nhìn lại Phương Anh, còn Phương Anh thì quay đầu nhìn về phía sau.

Ô ô ô ô ô ô...

Mọi người lại hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười. Hôm sau đám cưới đã có được chứng thật, cô dâu mới quả nhiên nhát gan lại thích khóc, giống y như anh trai của nàng đã nói trước đó.

Phương Anh lại xoay người lại thấp giọng an ủi vợ, cũng không hiểu được hắn nói chữ thần kỳ gì, mà cô dâu mới lập tức ngừng khóc, còn vẻ mặt đỏ bừng bịt miệng mình lại, giống như sợ bị ruồi bọ hay muỗi bay vào trong miệng của nàng, rồi sau đó, Phương Anh quay đầu lại, nhướn mi, vẻ mặt không có ý tốt chút nào, cười lạnh, cười đến bốn chị em gái kia dựng hết tóc gáy lên, sau lưng tự nhiên có cảm giác lạnh lẽo.

"Bọn nhóc tụi bây nghĩ chị dâu thật mất mặt sao? Hừ hừ hừ, anh sẽ cho tụi bây biết, ba đứa nhóc tụi bây, không, bốn, bao gồm luôn chị nữa, chị cả, bốn chị em gái các ngươi so với ai khác đều mất mặt!" Dứt lời, hắn liền dắt tay Hương Trụy Nhi đi ra ngoài."Đi, chúng ta đi dạo phố đi!"

Đi dạo phố?

Mọi người nghi hoặc khó hiểu, hai mặt nhìn nhau.

Hai chuyện mất mặt và đi dạo phố thì có quan hệ gì với nhau?

Nói là đi dạo phố, nhưng thật ra Phương Anh là dẫn Hương Trụy Nhi đi mua thức ăn, hắn đoán rằng, nếu Hương Trụy Nhi có tay nghề nấu ăn thật sự tốt, thì những thứ gọi là đồ ăn mà trong nhà đã từng dùng khẳng định sẽ không cần phải đụng tới nữa.

"Thành thật nói cho ta biết, nương tử, tay nghề nấu ăn của nàng rốt cuộc tốt hay không?"

"Kỳ thật cũng tạm được nha..."

"Lời nói thật! Ta muốn nghe lời nói thật!"

"Ách, tốt lắm, phi thường tốt, cực kỳ tốt."

"Thật tốt! Như vậy..." Phương Anh xoa xoa tay mặt mày hớn hở."Nàng biết nấu món gì?"

"Biết nấu món gì ah? Em nghĩ xem..." Hương Trụy Nhi bắt đầu đếm các ngón tay tính toán."Mẹ dạy em là món ăn của Hoài Dương, mợ hai dạy em là món ăn của An Huy, mợ tư dạy em là đồ ăn Sơn Đông, mợ sáu dạy em là đồ ăn Chiết Giang, mợ bảy dạy em là đồ ăn của Hồ Nam, còn có chị dâu..."

"Khoan đã, khoan đã" Phương Anh nghe được mà há hốc miệng, nước miếng ứa ra, mỗi một chữ nói ra đều trộn lẫn tạp âm của tiếng nước."Nàng rốt cuộc là biết nấu bao nhiêu món ăn?"

"Rất nhiều nha!"

"Thật... Nhiều sao?" Phương Anh chặt chẽ che miệng mình lại."Tốt rồi, như vậy mỗi loại nàng hãy nấu một món ăn đi."

"Dạ, phu quân. Nhưng..." Hương Trụy Nhi tò mò ngước mắt lên nhìn hắn."Phu quân, Chàng che miệng để làm chi vậy?"

"Miễn cho nước miếng lao tới chết đuối nàng!"

Sau khi mua đồ ăn dùng để lấy lòng của mọi người trở lại phủ tổng binh, Phương Anh còn tự mình dẫn Hương Trụy Nhi đến phòng bếp đi làm đồ ăn, để phòng ngừa bọn người làm khi dễ thiếu nãi nãi tuổi nhỏ nhát gan.

Quả nhiên, chị Trương đầu bếp cùng những nô tỳ giúp việc trong nhà bếp đều có vẻ mặt khinh miệt đứng ở một bên xem náo nhiệt, cũng không hỏi xem có cần hỗ trợ hay không, lại líu ríu phê bình cái này, phê bình cái kia, tuy rằng âm thanh cũng không lớn, nhưng bảy, tám người cộng lại cũng đủ làm điếc lỗ tai người ta!

Tuy nhiên, khi Hương Trụy Nhi bắt đầu dùng dao lưu loát xắt rau, cắt thịt, khắc hoa thì những lời nói nhảm bắt đầu giảm bớt ; khi nàng bắt đầu sử dụng tới những thứ gia vị mà vị nữ đầu bếp này và các tỳ nữ giúp việc chưa bao giờ dùng qua để nêm nếm món ăn thì những lời nói nhảm chỉ còn lại có một phần ba; đến khi nhìn thấy nàng làm giống như đầu bếp nổi tiếng trong các quán ăn nâng nồi, xoay chảo xào đồ ăn, thì không còn lời nói nhảm nào nữa, chỉ còn lại có tiếng than thở.

Vì thế, đầu bếp nữ, cùng các nô tỳ giúp việc đều tự động vây lại, ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của thiếu nãi nãi mà hỗ trợ.

Mà Phương Anh chính là phụ trách ăn vụng, ăn một miếng sợ hãi than, ăn miếng thứ hai say mê, ăn miếng thứ ba lên thiên đường, cuối cùng, hắn dứt khoát lau cái ghế dựa rồi ngồi xuống.

"Hương Cúc, đem một bình rượu ngon đến cho đại thiếu gia ta!"

Thức ăn ngon phải xứng với rượu ngon!

Sau bữa trưa, trên bàn chén bát hỗn độn, nửa miếng đồ ăn cũng không còn thừa lại, nhưng mười người của nhà họ Phương vẫn ngồi vây quanh ở bàn ăn, một người cũng không rời đi, đều là đi không nổi.

Kỳ thật Hương Trụy Nhi nấu đồ ăn là đủ cho mười, hai mươi người ăn, nhưng mọi người sau khi ăn no lại còn liều mình nhét thêm vào trong miệng, ăn cố vẫn là tiếp tục nhét thêm vào miệng, ăn no căng bụng vẫn tiếp tục như trước cố gắng nhét thêm vào miệng, cho đến khi tất cả đồ ăn đều hết sạch, mọi người mới cam tâm tình nguyện buông chiếc đũa, sau đó phát hiện, bọn họ ngay cả đứng lên cũng không nổi nữa.

"Còn có nước ô mai hoa quế nữa nha!" biểu tình của Phương Anh là có âm mưu, giọng điệu cũng là tràn đầy âm mưu.

"Thật sự? Thật tốt quá, vừa vặn tiêu bớt trướng bụng!" Mọi người cùng kêu lên ca ngợi đầu bếp vĩ đại.

Vì thế, các tỳ nữ đang cầm khay đưa tới nước ô mai hoa quế, dựa theo thứ tự chỗ ngồi đưa lên, trước tiên là ở trước mặt Phương Chính và Phương phu nhân để xuống hai chén, sau đó là Phương Anh cùng Hương Trụy Nhi, nhưng khi tỳ nữ muốn đưa cho người kế tiếp thì...

"Chờ một chút!" Phương Anh chậm rãi kêu lên.

Những người khác đang khẩn cấp chờ để uống nước ô mai hoa quế đều giật mình một cái."Chờ để làm cái gì?"

Phương Anh vừa mới há mồm muốn nói chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng của Phương Chính cùng Phương phu nhân khen ngợi.

"Thật là ngon, còn ngon hơn ngoài tiệm bán nữa!"

"Đúng vậy, mùi hoa quế thật tinh khiết, chua ngọt vừa đúng mức, cảm giác không ngán, thật sự là hưởng thụ!"

"Có còn hay không? Lại cho ta một chén nữa!"

"Ta cũng muốn!"

Mệnh lệnh của lão gia và phu nhân, tỳ nữ nào dám không nghe theo, lập tức đem chén nước ô mai hoa quế vốn tính đưa cho những người khác lại đưa cho hai người họ, nhất thời làm cho những người khác đang chờ để uống cảm thấy nóng nảy.

"Uy uy uy, vì sao chúng ta không thể uống?"

Phương Anh cười mị mị, bưng chén lên uống một ngụm cho bọn họ xem."Bởi vì ta có mấy vấn đề trước hết muốn hỏi bốn chị em các ngươi một chút."

Bốn người bọn họ?

Phương Thụy cùng Tống Ngọc Hổ liếc mắt nhìn nhau một cái."Vậy, không liên quan đến hai người chúng ta đi?"

Phương Anh suy nghĩ một chút."Chính xác là không liên quan đến hai người."

Vì thế, hắn nháy mắt ra hiệu làm cho tỳ nữ cũng đưa cho Phương Thụy cùng Tống Ngọc Hổ mỗi người một chén, mà hai người kia vừa cầm đến cái chén của mình, lập tức bưng chén lên quay lưng lại bắt đầu uống, chỉ sợ bị giành mất.

Xin đừng nói với bọn họ cái gì là tình cảm vợ chồng, tình cảm anh em, vào lúc này cho dù là Ngọc hoàng xuống đây cũng không có nhân tình gì để nói hết!

"Đáng chết, thật sự uống rất ngon!"

"Siêu ngon!"

Mắt thấy từng chén từng chén nước ô mai bị lấy đi, lại nghe bọn hắn hết người này tới người kia khen ngợi không ngừng, bốn chị em trên đỉnh đầu đang bốc khói nghi ngút, bây giờ lại giống như thêm dầu vô lửa, bắt đầu bùng nổ rồi.

"Phương Anh, em rốt cuộc là có ý gì, tại sao mọi người đếu được uống chỉ có bốn người chúng ta là không được?" Phương Lan giận dữ hỏi.

"Không có gì, em chỉ là muốn..." Cười hì hì lại uống một ngụm cho bốn người xem, còn chắc đầu lưỡi chậc chậc."Trước hết xin hỏi một câu hỏi."

"Hỏi cái gỉ?"

"Rất đơn giản, bốn người có phải là nữ nhân hay không nha!"

"Vô nghĩa, chúng ta không phải nữ nhân là cái gì? là Ngọc Hoàng sao?"

"Tốt lắm, như vậy..." Phương Anh nhìn một bàn ăn đã hết sạch, lại nói tiếp."Trụy nhi ở trong phòng bếp nấu ăn, ta đứng ở bên cạnh nhìn, ta nghĩ đơn giản nhất hẳn là món này, tên là khoai môn hầm, chính là khoai môn cho thêm đường phèn đi nấu, xin hỏi đại tỷ, chị biết làm không?"

Một người yên lặng.

"Hoặc là gà nấu nấm, món này cũng rất dễ dàng, chính là gà xào nấm, Đại muội, em làm được không?"

Hai người yên lặng.

"Cũng không biết sao? Được rồi, vậy thì nói cái khác, ta nghĩ..." Phương Anh lại bưng lên nước ô mai hoa quế đến uống tiếp một ngụm."Các ngươi chắc là đều nhận được quà gặp mặt của cô dâu chứ? Nói cho các ngươi biết, đó đều là do vợ của ta tự mình làm hết! Nhị muội, em nhận được là một cái túi thơm thêu hoa, đúng không? Không nói tới họa tiết đóa bách hoa đón xuân được thêu trên mặt túi, chỉ là cái túi thơm kia, em làm được không?"

Ba người yên lặng.

"Tiểu muội, em nhận được một cái khăn tay, vậy em có làm được cái khăn đó không?"

Bốn người yên lặng.

"Thật sự là, nữ nhân nên biết các ngươi đều không biết, xin hỏi các ngươi làm sao xứng đáng gọi là nữ nhân?"

Bốn người yên lặng, cùng xấu hổ đỏ mặt.

"Cho nên ah, thành tâm xin khuyên các ngươi, sau này khi muốn cười nhạo người ta, nhớ rõ trước tiên suy nghĩ cho kỹ xem mình có tư cách cười nhạo người ta hay không nha?" Nói cho hết lời, Phương Anh cũng uống hết chén nước ô mai hoa quế của hắn, hắn thỏa mãn thở ra, sau đó chớp mắt vài cái với Hương Trụy Nhi."Sau này không ai dám cười nhạo nàng nữa đâu, nương tử!"

Hương Trụy Nhi vẫn còn chưa hiểu được rõ ràng tình huống hiện tại, hai mắt mờ mịt: có liên quan gì tới nàng sao?

"Đúng rồi, anh vợ của con đâu? Con còn chưa gặp mặt nữa!" Phương Anh lại đặt câu hỏi, nhưng đối tượng của câu hỏi đã thay đổi, hai mắt hắn xem là cha và mẹ hắn.

Phương Chính và thê tử cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt không nhịn được cười ra tiếng.

"Con không gặp được rồi."

"Vì sao?"

"Cha vợ của con không cho anh ta gặp con, miễn cho nó một quyền đánh chết con, cho nên cô dâu vừa được đưa vào động phòng, nó liền khởi hành đi trở về!"

Vừa gặp mặt sẽ đánh chết người ta?

Đây là phong tục đặc biệt của nơi nào sao?

"Kỳ lạ, làm sao mà vừa gặp mặt, anh ta lại không thể không đánh chết con nha?"

"Nó luyến tiếc đem em gái gả cho con thôi!"

Đuôi lông mày nhướng lên, Phương Anh nhìn sang vẻ mặt đang cười cợt của Phương Chính.

"Cha thật đáng giận, tại sao không nói trước cho con biết, cưới vợ vậy mà cũng muốn nguy hiểm tới tánh mạng nữa?" Muốn đánh cũng nên trước hết đánh cha hắn mới đúng nha!

"Kêu vợ con bảo vệ con không được sao!"

"Đúng nha!" Chuyển mắt qua, Phương Anh lại thay đổi thành khuôn mặt tươi cười có lực lây bệnh ác tính kia."Nương tử, nhất định đừng quên nha, lúc ta dẫn nàng về bên nhà nàng nếu là anh vợ, hoặc là cha vợ muốn đánh ta, nhớ rõ chạy nhanh đứng ở đằng trước ta để làm tấm chắn cho ta nha!"

Lại một lần nữa, Hương Trụy Nhi phát hiện miệng mình lại không thể hiểu được tự nhiên nở nụ cười, hai mắt cũng cười thành hai vầng trăng lưỡi liềm, giống y như chồng của nàng.

"Dạ, phu quân."

Nàng rốt cuộc là đang cười cái gì nha?

Thực đáng tiếc, Phương Anh không có cơ hội thử xem tấm chắn của vợ có dùng được không, có đủ rắn chắc hay không, sau hôn lễ năm ngày, Phương Chính đã thu được công văn của triều đình, muốn điều hắn quay về kinh thành, công việc chuyển nhà với đủ thứ chuyện phải sắp xếp, không có ngày rảnh để mang cô dâu mới về thăm nhà mẹ đẻ.

"Cái này quá lớn, trực tiếp để lên xe ngựa đi!"

"Còn cái kia..."

"Không cần, không cần, cái kia không cần đem theo, mang đồ cần thiết là được rồi."

"Đại tỷ không cùng đi sao?" Phương Lan chỉ là giúp mọi người sửa sang lại, cũng không dọn dẹp đồ đạc của mình, làm cho Hương Trụy Nhi hoang mang hỏi.

"Không, anh rễ là Đại Đồng vệ phó Thiên hộ, không thể đi cùng chúng ta." Phương Yến giải thích.

"Vậy phu quân cùng tiểu thúc đâu?" Hương Trụy Nhi vừa hỏi, vừa thật cẩn thận dùng vải bao xung quanh một cái bình hoa.

"Nhị ca là quan làm việc cho cha, tự nhiên là muốn đi theo cha. Còn đại ca..." Phương Yến nhún nhún vai."Lúc ra chiến trường, đại ca đều sẽ đi theo bên cạnh cha, nhưng anh ấy không chịu nhận bất cứ chức quan nào trong quân đội, tình nguyện cả ngày chạy chỗ này chạy chỗ kia, thật không biết anh ấy rốt cuộc suy nghĩ cái gì nữa!"

"Ai biết nó suy nghĩ cái gì" Phương Lan căm giận nói."Nhớ rõ mới trước đây, nó luôn ồn ào muốn làm theo Dương tướng quân thời nhà Tống, làm đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất, còn muốn cha làm riêng cho nó một cây thương dài một trượng ba thước, nói nó muốn học theo Dương gia tướng sử dụng Dương gia thương, nhìn nó lúc đó còn nhỏ, lại kiên quyết muốn kéo theo một cây thương dài một trượng ba thước chạy khắp nơi, đi hai bước liền té ngã một lần, bộ dáng đó thật đúng là rất buồn cười. Nhưng nó có ý chí như vậy, cha liền rất vui vẻ..."

Nói đến đây, nàng thở dài."Cũng không biết là tại sao, sau khi lớn lên nó lại mất đi sự nhiệt tình đó, cả ngày lúc ẩn lúc hiện, cái gì cũng không muốn làm, vẫn tiếp tục sử dụng Dương gia thương, nhưng lại buông tha cho chí hướng muốn làm đại tướng quân, hỏi nó lý do tại sao, nó chỉ nói ba chữ..."

"Ba chữ gì?" Hương Trụy Nhi bật thốt lên hỏi.

Bốn chị em Phương Lan liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói : "Không đáng giá!"

Hương Trụy Nhi giật mình."Cái gì không đáng giá?"

"Không biết, hỏi lại nó, thì nó lại không chịu nói tiếp." Đóng nắp rương chứa quần áo lại, Phương Lan phất tay cho người làm đến mang đi."Em có rảnh thì hỏi nó một chút, có lẽ nó sẽ chịu nói cho em biết cũng nói không chừng."

Sẽ sao?

Hương Trụy Nhi hoài nghi tự hỏi.

Trong lúc mấy người phụ nữ cùng người làm đang vội vàng sửa sang lại hành lý thì bốn cha con Phương Chính đang ở trong thư phòng thảo luận chuyện lúc này bị điều lên kinh.

"Tại sao lại đột nhiên triệu cha trở về kinh vào lúc này?"

"Chỉ sợ là muốn cha dẫn quân đi tác chiến." Phương Chính trầm giọng nói.

"Tác chiến?" Phương Anh, Phương Thụy cùng Tống Ngọc Hổ ba người liếc mắt nhìn nhau một cái."Là sao?"

"Hơn phân nửa là đi Vân Nam."

"Như thế nào? Nơi đó lại có chuyện gì xảy ra sao?"

"Bắt đầu từ năm trước, sau khi Tư Nhâm thừa kế chức vụ lộc xuyên bình xa tuyên an ủi sử không lâu đã bắt đầu khởi binh làm phản, hắn còn tự xưng là vua, mang binh xâm lược mọi nơi: đồ đằng hướng, phá làm nhai, xâm mạnh định, nhập nam điện châu, đoạt la bặc tư... hơn hai trăm trang, dáng vẻ bệ vệ cực kỳ hung hăng ngang ngược."

"Trấn thủ Vân Nam Mộc Thịnh đâu?"

Không biết vì sao, vừa nghe đến tên Mộc Thịnh, trong mắt Phương Chính liền nhanh chóng hiện lên một tia cảnh giác.

"Mộc Thịnh cho rằng cần phải phái đại quân đến để tiêu diệt."

"Cha đánh giá trận này như thế nào?"

"Cha đối với tình thế nơi đó không phải rất quen thuộc, nên không thể phán đoán lung tung được."

"Vậy chỉ có thể làm theo ý của triều đình thôi."

Phương Chính suy tư một lát, nâng mắt nhìn Phương Anh.

"Như vậy, Phương Anh, con..."

"Không, cha, lúc ra chiến trường con sẽ theo sát ở bên cạnh cha, nhưng đừng cho con bất cứ chức vụ gì hết" nhìn ra Phương Chính lại muốn nói cái gì, Phương Anh vội nói: "Cha biết rất rõ, con chỉ muốn sống dễ dàng, đối với những chuyện này thật sự không có hứng thú, cũng không muốn gánh trách nhiệm nào hết."

Phương Chính lắc đầu thở dài."Cha không hiểu, vì sao con lại không có tiền đồ như vậy chứ?"

Phương Anh nhún nhún vai."Còn có Phương Thụy mà!"

Phương Chính nhìn xem Phương Thụy, Phương Thụy cười khổ.

Tuy rằng không ai nói ra, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Phương Thụy quả thật là người cẩn thận có trách nhiệm, có năng lực, nhưng Phương Anh mới là người có khả năng làm tướng soái, đáng tiếc hắn không có một chút dã tâm nào, chỉ muốn cứ sống bình thường như vậy cho đến hết cuộc đời, lãng phí tài năng của hắn, cũng lãng phí sinh mệnh của hắn.

Nhìn chăm chú thật sâu vào người con trai trưởng mà hắn đặt kỳ vọng tha thiết vô cùng, Phương Chính muốn nói lại thôi, hắn biết nhất định có nguyên nhân gì đó mới khiến cho Phương Anh như thế, không mong muốn danh lợi, không cầu chức tước tiền đồ, thậm chí đều tránh né mỗi khi có người nói tới, nhưng cho dù hắn hỏi như thế nào đi nữa, thì nó cũng không chịu nói ra.

Rốt cuộc là vì sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)