Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 02

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vũ khí mà Phương Anh thích dùng nhất chính là trường thương.

Tuy rằng cha của hắn, em trai cùng chị gái và ba em gái đều quen dùng đao và kiếm, nhưng hắn chính là yêu thích trường thương, hơn nữa dù thế nào cũng phải là một cây trường thương dài một trượng ba thước mới được.

Vì sao lại như vậy?

Bởi vì cuộc đời của hắn ngưỡng mộ nhất chính là Dương Nghiệp, một đại tướng quân vô địch thời nhà Tống, Dương lão tướng quân chính là dùng một cây thương dài một trượng ba thước để đánh ra Dương gia thương, còn sử dụng tới mức kinh thiên động địa, tạo ra một sự nghiệp to lớn. Phương Anh vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ, hận không thể được sinh ra trong thời đó, mới có cơ hội đi theo vị anh hùng vô địch dũng mãnh thiện chiến kia xông vào trận địa, triển khai hết trận chiến kinh thiên địa này đến trận chiến khiến quỷ thần khiếp sợ khác lấy chiến tích truyền cho con cháu muôn đời, được người của ngàn vạn năm sau khen ngợi.

Thật là một tiền đồ xán lạn!

Đáng tiếc là, hết thảy cũng chỉ là ảo tưởng, Phương Anh không được sinh ra trong thời kì vĩ đại kia, mà là thời đại nhiễu nhương này, hại hắn anh hùng không có đất dụng võ, chỉ có thể tay trái lau nước mắt, tay phải lau nước mũi, ban đêm chui ở trong chăn cảm thán người không gặp thời.

Anh hùng cái con khỉ, đó chẳng qua chỉ là cái cớ kém cỏi thôi!

Phương Thụy – em trai của Phương Anh đối với điểm này lại rất rõ ràng, sự thật là, Phương Anh căn bản không thích hợp cho cuộc sống quân lữ, không phải là hắn không chịu được khổ, mà là cá tính của hắn không hợp.

Từ xưa đến nay, võ tướng rất dễ dàng bị quan văn cản đường, đả kích cùng hãm hại, nếu không phải là bị thất bại rồi phải cam chịu trong hậm hực, thì cũng là rước lấy họa sát thân mà không hiểu được nguyên do, nếu như số mạng không tốt, còn phải gánh một tội danh siêu cấp vô địch nặng nề rồi bị chém đầu, vừa chết oan mà còn bị bôi đen danh tiếng đến trăm triệu năm sau cho mọi người cùng chửi rủa!

Mà thứ Phương Anh không chịu nổi nhất chính là bị bó buộc trong kỷ luật của quân đội, cũng khinh thường nhất là những người khúm núm, càng chịu không nổi chính là mù quáng nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, một khi trong đầu của hắn có thắc mắc, thì miệng hắn lập tức tuôn ra, nếu lại phát hiện thêm càng nhiều chỗ vô lý, vậy thì tốt lắm, dù ngươi có là Ngọc Hoàng đại đế hay Vương Mẫu nương nương, hắn cũng không để ý tới, thẳng thắn đến độ làm cho người ta mất hết mặt mũi.

Cá tính giống như Phương Anh, nếu không phải là tham gia vào đội quân của cha hắn, thì đầu đã sớm bị chém hơn mười lần, đời này không đủ chém, kiếp sau lại sinh ra, vậy thì đầu và thân thể tốt nhất là tách sẵn ra đi, đỡ cho đao phủ còn phải hao tâm tốn sức chém đầu hắn nhiều lần.

Hơn nữa, em trai là hắn đây còn phải che dấu cho anh trai của hắn mấy lần đâu!

Xem xét người trước mặt, Phương Thụy nhịn không được lại thở dài – cái này đã muốn biến thành thói quen của hắn, hắn càng lúc càng hoài nghi, rốt cuộc ai mới là anh trai?

Phương Anh?

Hay là hắn đây?

"Một canh giờ trước đã bắt đầu tìm anh rối, hiện tại mới xuất hiện, đại ca, anh rốt cuộc lại chạy đi chỗ nào vậy?"

"Ai lại chạy đi đâu, anh đi hỗ trợ tu sửa tường thành nha!" Giọng điệu không chút nào để ý, biểu tình thật vô tội."Như thế nào? tìm anh có chuyện gì sao?"

"Vô nghĩa, không có việc gì em tìm anh làm cái gì!" Phương Thụy tức giận nói.

"Chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua cha muốn em nhắc anh một chút, tháng sau anh phải lập gia đình."

Lập gia đình?!

Người nào đó lập tức hoảng sợ lùi ngay vài bước, không biết từ chỗ nào bay tới một đám mây đen, hoàn toàn bao trùm trên đỉnh đầu của hắn, chẳng những che ở nữa bầu trời, còn vang ầm ầm sét đánh lại tia chớp, đánh hắn mặt mày bốc khói đen thui.

"Lập gia đình? Không phải là..."

Phương Thụy giơ lên bàn tay bày ra tư thế "anh chớ có lên tiếng", hắn hiểu rất rõ anh trai của mình , đại ca sẽ kháng nghị những thứ gì hắn rất rõ ràng, cũng đã sớm chuẩn bị tốt đáp án rồi.

"Em biết, em biết, hơn hai mươi năm , đối phương vẫn không có tin tức gì, ngay cả cha đều nghĩ đến đối phương lại đổi ý , không nghĩ tới ba tháng trước, nhà họ Hương lại đột nhiên chạy tới nói muốn thực hiện hôn ước, mà cha cũng không muốn hủy hôn, cho nên, anh không cưới muốn do ai đến cưới hả?"

"Còn em ah..."

"Uy uy uy, đừng nghĩ lại đem chuyện này giao cho em nha, đại ca!" Hai tay ở phía trước xua liên tục, Phương Thụy vừa tức vừa buồn cười lớn tiếng kháng nghị."Nếu anh đã có vợ, hiện tại muốn em cưới con gái của nhà họ Hương em cũng không phản đối, nhưng bà mối tới làm mai mấy lần, anh đều không chịu đáp ứng, anh còn là lớn nhất, đương nhiên nên là anh cưới con gái nhà người ta nha!"

"Còn có..."

"Ít ra mấy ý tưởng bậy bạ đó đi", Phương Thụy cười nhạt liếc anh trai hắn một cái."Người ta là đính hôn với nhà họ Phương chúng ta, cũng không phải cùng nhà họ Triệu đính hôn, có đạo lý gì muốn anh họ cưới người ta?"

"Nhưng là..."

"Đúng rồi, đúng rồi!" Phương thụy thờ dài."Nhà họ Hương mặc dù cũng là đời sau của võ tướng, nhưng hiện nay đã trờ thành nông dân bình thường, nên con gái của nhà đó tuyệt đối không thể hiểu được chuyện ra trận đánh giặc, càng miễn bàn tới dùng đao múa kiếm, hơn phân nữa chắc chỉ biết dùng liềm cắt lúa, dùng dao xắt thịt, chuyện này quả thật không hợp với điều kiện cơ bản của nhà chúng ta cưới dâu, chiêu rễ..."

"Anh cũng..."

"Em hiểu, em hiểu" Phương Thụy vừa nói vừa gật đầu, cho thấy hắn là thật sự hiểu được, không chỉ là nói suông mà thôi."Đặc biệt là anh vẫn luôn hy vọng, có thể lấy được một người vợ có thể cùng anh ra trận giết địch, tốt nhất là anh dũng uy phong giống như Mục Quế Anh, không thua kém nam nhân, không, tốt nhất vẫn là nên có một chút nữ tính nữa, nhưng đây cũng là chuyện không ai muốn nha, ai kêu năm đó ông nội cùng người ta quyết định hôn ước làm chi, em cũng không có cách nào nha!"

"Vậy..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Phương thụy phe phẩy ngón tay."Cha nói nhà chúng ta không được làm cái loại chuyện nuốt lời thất tín, nếu muốn từ hôn, anh tự mình đi treo cổ trước đi!"

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, đại ca, dù sao sớm hay muộn anh cũng phải lập gia đình thôi!" Kiên quyết nuốt tiếng cười ngược trở vào trong bụng, Phương Thụy nhỏ giọng an ủi anh trai, đáng tiếc không thể vỗ vỗ đầu của anh trai, bằng không anh trai nhất định sẽ thật "yêu thương" mà vỗ lại, hơn nữa cực kỳ chính xác một chưởng liền chụp ngay đầu của hắn."Cho dù không phải Mục Quế Anh, lấ một người vợ hiền lành dịu dàng cũng tốt nha, tuy rằng... Tuy rằng..."

"..."

"Đừng trừng em, đại ca" Phương Thụy nhanh chóng lui ra phía sau hai bước, né tránh phạm vi gió lốc nguy hiểm."Em không phải muốn gạt anh cái gì đâu, là không biết nên nói như thế nào thôi, nghe nói... Ách, nghe nói chị dâu tương lai siêu cấp nhát gan lại đặc biệt thích khóc, hơi động một chút gió thổi cỏ lay sẽ sợ tới mức chị ấy liền biến thành chuột trốn vào trong hang, có thể ba đến năm ngày cũng không dám đi ra, cho nên nói, đại ca anh tốt nhất cẩn thận một chút, nhất định không cần ở đêm tân hôn liền hù chết chị dâu nha!"

"..."

"Đại ca anh muốn té xỉu sao? Xin chờ một chút, chờ em đem cái ghế đến đây, miễn cho anh bị té vỡ đầu!"

Phương Thụy thật sự muốn xoay người đi tìm ghế, nhưng hắn vừa mới quay đầu đi, Phương Anh đã biến mất không thấy bòng dáng, hơn phân nửa chắc lại co đầu rút cổ đi nơi nào oán trời oán đất đi.

Hắn không khỏi bật cười, lắc đầu, hắn biết anh trai cũng không phải thật sự tức giận, chính là thật cảm thấy bất đắc dĩ đi.

Nói đi nói lại, nếu chị dâu tương lai quả thật là như vậy, thật sự nhát như chuột, đại khái cũng chỉ có anh trai mới sẽ không làm chị ấy sợ, bởi vì...

Trong chín trấn ở biên giới, Đại Đồng được xưng là chìa khóa của phương bắc, từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của nó, phòng tuyến dài đến vài trăm dặm, cả phía trước lẫn phía sau đều có bố trí mười lăm vệ sở cùng hơn năm trăm tòa thành, còn có mười vạn hùng binh trường kỳ đóng quân trấn giữ, thật sự có thể nói là tòa thành san sát nhau, đây là chiến lược quan trọng để bảo vệ Kinh thành cùng che chắn cho Trung Nguyên.

Độc Cô Tiếu Ngu muốn đưa tiễn em gái yêu quý của hắn là Hương Trụy Nhi đến Đại Đồng để làm lễ thành thân.

"Em gái à, hiện tại vẫn còn kịp thu hồi quyết định ngu xuẩn này nha!"

"Làm sao có thể thu hồi lại đây, ngày mai là đến Đại Đồng rồi!"

"Chỉ cần chưa làm lễ bái đường thì còn kịp!"

Hương Trụy Nhi không biết nên khóc hay cười, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Từ lúc bắt đầu xuất phát, anh trai sẽ không ngừng ở bên tai nàng nói chuyện liên tục, lúc đi thì cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu hoa nói chuyện, lúc ngừng lại nghỉ ngơi dùng bữa thì ngồi ở bên cạnh nàng lải nhải, vào ban đêm lúc ngủ lại ở quán trọ cũng muốn nói nữa – thí dụ như hiện tại, nói đến mức đầu của nàng bắt đầu đau luôn, mục đích duy nhất chính là muốn khuyên nàng thay đổi quyết định gả đến nhà họ Phương.

"Gả cho người trong thôn chúng ta không tốt sao?" Độc Cô Tiếu Ngu tận tình khuyên bảo, tiếp tục tiêu xài nước miếng.

"Nhưng là..." Hương Trụy Nhi khó xử chần chờ nói."Người trong thôn đều rất quen thuộc với nhau, vừa nghĩ tới muốn gả cho một người nào trong bọn hắn, người ta liền cảm thấy thật không được tự nhiên thôi!"

"Anh cũng không tin gả cho người xa lạ sẽ tốt hơn so với gả cho người quen!" Độc Cô Tiếu Ngu ảo não lẩm bẩm.

"Chị dâu gả cho anh không tốt sao?" Hương Trụy Nhi nháy nháy mắt, hỏi lại.

Độc Cô Tiếu Ngu sững sờ một chút, "Là chị dâu em tốt số!" Hắn cãi chày cãi cối.

Hương Trụy Nhi nở nụ cười."Nói không chừng số của em cũng tốt lắm nha!"

"Mới là lạ! Lần trước anh đi báo tin cho nhà họ Phương, chúng ta có thể đến để thực hiện hôn ước, thuận tiện bí mật điều tra tên kia một chút xem hắn là hạng người gì, kết quả..." Độc Cô Tiếu Ngu khinh thường hừ một tiếng."Đúng là một tên vô dụng, cả ngày chơi bời lêu lổng chạy khắp nơi, em trai của hắn còn có tiền đồ hơn hắn ta đâu!"

"Anh có gặp qua anh ta chưa?"

"Cha không cho anh gặp."

"Vì sao?"

Độc Cô Tiếu Ngu nhún nhún vai."Cha nói nếu anh gặp hắn, khẳng định sẽ trước tiên liền ra một chưởng đánh chết hắn, như vậy em sẽ không cần phải gả cho hắn nữa rồi!"

Hương Trụy Nhi bật cười."Anh chắc sẽ không làm vậy đâu?"

Độc Cô Tiếu Ngu không hé răng, chính là mắt lé liếc nàng, này tỏ vẻ có tám phần sẽ làm như vậy.

Nụ cười của Hương Trụy Nhi nhất thời cứng đờ thành đá cẩm thạch điêu khắc bán thành phẩm, sau khi dùng sức nuốt nước miếng một cái, nàng mới nhỏ nhẹ nói : "Ách, em nghĩ anh vẫn là không cần gặp mặt anh ta thì tốt hơn."

Độc Cô Tiếu Ngu nhìn chăm chú vào em gái thật sâu sau một lúc lâu.

"Em gái, thành thật nói cho anh, em không phải chỉ là vì mẹ mới đáp ứng gả đi, đúng không?"

"Đương nhiên không phải!" Một khắc cũng không do dự, Hương Trụy Nhi trả lời mau đến có chút khả nghi."Người ta sớm muộn gì đều phải lập gia đình thôi, không bằng liền gả đến nhà họ Phương luôn đi, đỡ phải tương lai mọi người còn phải lo lắng suy nghĩ cho em phải gả cho ai mới tốt."

"Kia đơn giản, nếu em không vừa ý ai, anh nuôi em cả đời, em cũng không cần gả cho ai hết!"

"Nhưng là, đại ca, người ta..." Hai gò má thẹn thùng, Hương Trụy Nhi thẹn thùng cúi đầu xoay xoay khăn tay."Người ta cũng muốn ôm con của mình thôi!"

Độc Cô Tiếu Ngu ngây người một chút, tiện đà thở dài thật sâu."Được rồi, vậy theo ý của em đi, nhưng anh muốn em thề, gả đến nhà họ Phương rồi, nếu là có bất kỳ kẻ nào đối với em không tốt, hoặc là mỗi ngày đều không vui, em nhất định phải lập tức nói cho anh biết, được không?"

"Em thề!"

"Được rồi, vậy em ngủ đi!"

Độc Cô Tiếu Ngu thở dài rời đi, cửa phòng lẳng lặng khép lại, thời gian trôi qua một lúc lâu, sau khi xác định Độc Cô Tiếu Ngu đã trở lại trong phòng của hắn, Hương Trụy Nhi mới dám cho phép nụ cười trên mặt của mình biến mất.

Ô ô ô, nàng cũng không muốn gả a, nhưng vì mẹ, nàng không thể không gả nha!

"Này mọi người..."

"Câm miệng, cả đời chỉ có một lần thôi, em có thể ngoan ngoãn mặc cho xong áo cưới được không hả?" Đại tỷ của Phương Anh, Phương Lan.

"Anh đừng có lộn xộn nữa, để em giúp anh chải cho xong búi tóc được không?" Đại muội Phương Thúy.

"Ngồi xuống đi, đại ca, để em giúp anh mang giày vào." Nhị muội Phương Hồng.

"Đại ca, mẹ muốn em đến nói cho anh biết, sau khi làm lễ bái đường xong mẹ sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đi náo loạn động phòng, anh có thể an tâm tiếp đón chị dâu tương lai, nhất định đừng dọa người ta sợ, anh trai của chị dâu nhắc đi nhắc lại, là chị dâu thật sự rất nhát gan, phi thường nhát gan, cực kỳ nhát gan, siêu cấp nhát gan nha!" Tiểu muội Phương Yến.

"..." Người nào đó.

"Ai, nói đến cái này cũng thật làm cho người ta nhụt chí, " Phương Lan cúi đầu than thở."Nhà họ Phương chúng ta là gia đình võ tướng, cưới một con dâu về, đã là người không biết dùng đao múa kiếm mà lại nhát như chuột, thật là mất mặt!"

"Không có biện pháp, đây là hôn ước đã định sẵn từ trước khi đại ca được sinh ra nữa!" Phương Thúy thở dài.

"Càng uất ức là, chị dâu rõ ràng nhỏ hơn em, nhưng em vẫn phải gọi là chị!" Phương Hồng không cam lòng nói thầm.

"Em thật rất hiếu kỳ rốt cuộc thì chị dâu nhát gan bao nhiêu đây, sẽ không tới mức thấy con sâu nhỏ xíu cũng sợ đi?" Phương Yến nói lẩm bẩm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng đồng thời mắt trợn trắng.

"Tốt nhất không phải là như vậy, nếu không..."

"Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!" đột nhiên Phương Thụy đầu đầy mồ hôi chạy xộc vào phòng la lên, "Đội ngũ đưa dâu sắp đến rồi, đã tới bên ngoài thành rồi, đại ca anh chuẩn bị xong chưa? Nếu còn chưa xong, kính xin động tác của anh nhanh lên một chút, bằng không thì không còn kịp rồi!" Lời nói vừa mới dứt, người đã lập tức chạy ra ngoài.

Vì thế, mọi người lại bắt đầu luống cuống tay chân.

Trừ nhân vật chính ra, thân thể hắn đã muốn không còn là của hắn nữa, giống như con rối bị các chị em gái của mình ba chân bốn cẳng cùng nhau kéo qua kéo lại, căn bản không có cách nào tự chủ được, hắn bắt đầu lo lắng, cứ tiếp tục như thế này thân thể hắn có thể bị tứ phân ngũ liệt, đầu, tay và chân của hắn có bị tách riêng ra hay không?

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, tóc còn chưa có chải xong!" Đầu.

"Chờ một chút, chờ một chút, áo cũng còn chưa có mặc xong!" tay.

"Còn có một chiếc giày chưa mang!" Chân.

Sắp rồi! Sắp rồi! Hắn cũng sắp xương cốt không được đầy đủ luôn rồi!

"Còn đai lưng! Đai lưng!"

"Còn vải đỏ thắt trên tóc nữa! Vải đỏ nữa!"

Ngay lúc không khí đang rối loạn khẩn trương, Phương Chính – Cha ruột của Phương Anh cũng chạy tới sáp vào một chân, la lên.

"Xong chưa? Chuẩn bị xong hết chưa?"

"Con..."

"Con câm miệng, chỉ nghe cha nói là được rồi!"

"..." Rõ ràng hắn mới là nhân vật chính, vì sao tất cả mọi người đều kêu hắn câm miệng?

"Đang ở trong quân doanh, con không thể tự mình đi đón dâu, chỉ có thể làm phiền anh trai của cô dâu tự mình đem em gái đến đây, hiện tại vợ tương lai của con đã đến rồi, con tốt nhất không cần bướng bỉnh, náo loạn ra trò cười, cùng người ta làm lễ bái đường thành thân cho đàng hoàng, chỉ cần có một chút sai lầm, cẩn thận cha tự tay chặt đầu của con xuống!"

"Nhưng là..."

"Câm mồm! Cái gì đều không cho nói, chuẩn bị bái đường!" Dứt lời, Phương Chính lập tức vội vàng rời đi.

"..."

Đáng giận, ngay cả than thở hai câu cũng không được sao?

Mặc dù là thị trấn ở biên giới, nhưng Đại Đồng rất phồn hoa náo nhiệt, hoàn toàn không thua kém Giang Nam, đường phố được thiết kế theo kiểu bàn cờ, cửa hàng san sát nhau, khách sạn quán rượu hết căn này tới căn kia, còn có khu chợ dành riêng để bán dê, ngựa, bán củi, bán tơ lụa. Hôm nay mở hội chùa Tam nguyên, ngày mai tới hội chùa của miếu Thành hoàng, lúc không đánh giặc, thật đúng là nhìn không ra chỗ này là thành trì có binh mã đóng quân phòng vệ.

Đặc biệt ngày hôm nay, phủ tổng binh tổ chức đám cưới, vậy còn không náo nhiệt ngất trời sao, kiệu hoa còn chưa vào thành, pháo đã nổ hết dây này tới dây khác, không bao lâu sau, có tiếng chiêng trống từ xa xa truyền đến.

"Mau lên! Mau lên! Kiệu hoa đến rồi!"

"Chú rể đâu? Chết tiệt chú rể đâu?"

"Anh là chú rể, cũng là anh trai của em, em dám nói anh đáng chết hả?"

"Đáng chết, đại ca, anh lại chạy đi chỗ nào vậy!"

"Thật sự là không coi ai ra gì, hay là mắt em bị mù hả? Nãy giờ anh đứng ở chổ này nha!"

"..."

Rốt cuộc, sau một trận gà bay chó sủa, nghiêng trời lệch đất, chú rể thuận lợi đón tân nương vào cửa, cũng đã bái đường xong, không có người bày trò cười, cũng không có người giận dỗi, mà ngược lại, trong tiệc rượu trên nhà chính lúc nào cũng náo nhiệt, tiếng chúc mừng, tiếng mời rượu, náo loạn rừng rực một mảnh ồn ào.

Rồi sau đó, trong một viện ở phía tây lại yên tĩnh giống như nghĩa trang, trong tân phòng trên hỉ giường tất cả mọi thứ đều màu đỏ từ màn cho tới đệm, chăn, khi nến đỏ chảy xuống từng giọt từng giọt, thì tân nương đã ngồi yên ở bên giường không biết qua bao lâu,nếu đổi lại là tân nương khác hơi một chút có can đảm, nếu không phải là đứng lên hoạt động gân cốt một chút, thì cũng là tự mình ngồi xuống bàn ăn đã được bày sẵn ăn no bụng trước đã.

Nhưng Hương Trụy Nhi sẽ không làm như vậy, đừng nói nhúc nhích, nàng sớm đã ra một thân mồ hôi lạnh, vừa khẩn trương lại sợ hãi ngay cả làm như thế nào để hô hấp đều đã quên.

Một người xa lạ, nàng đã gả cho một người xa lạ!

Chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết, nhưng bây giờ nàng đã trở thành thê tử của người đó, hiện tại hối hận không biết có còn kịp nữa không?

Ô ô ô, nàng thật sự không muốn lập gia đình nha!

Không phải là không muốn gả cho người đó, mà là không muốn gả cho bất kỳ kẻ nào, nàng chỉ muốn ở lại trong nhà, để cho cha mẹ, cho anh trai nuôi cả đời thôi, nhưng là... Nhưng là...

Nàng không thể không gả, vì mẹ ah.

Từ lúc bắt đầu làm ra quyết định này, nàng không có lúc nào là không hối hận, nhưng mỗi khi có người nào đến hỏi nàng, nàng đánh chết cũng không thừa nhận mình hối hận, bởi vì nàng không thể hối hận.

Vì mẹ, nàng không thể hối hận.

Vì thế, nàng rốt cục gả cho người ta, hiện tại muốn hối hận cũng không còn kịp rồi, nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi, một người chồng xa lạ, cha mẹ chồng xa lạ, em trai và em gái chồng cũng xa lạ luôn. Đối với một người có lá gan nhỏ như nàng, lại thích khóc, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào đây?

Nghĩ đến đây, nước mắt của nàng lại bắt đầu chảy ra như thác nước.

Nàng cũng không phải cố ý thôi, nhát gan là trời sinh , tuy rằng nàng cũng không muốn lúc nào cũng khóc như vậy, nhưng nước mắt chính là sẽ tự nhiên xuất hiện, chính nàng cũng không khống chế nổi thôi! Đây cũng do mẹ di truyền cho nàng ah.

Ở nhà, tất cả mọi người đã muốn quen rồi, thấy nhưng không thể trách, nếu không phải là mẹ bị con nhện nhỏ làm cho sợ hãi, thì cũng là nàng bị con dế mèn nhỏ làm hoảng sợ; không phải mẹ khóc lúc đi đổ nhà xí, cũng là nàng làm cho nước ngập phòng bếp, tóm lại, những chuyện này cũng bình thường giống như hô hấp, nàng cảm thấy không có gì cả.

Nhưng hiện tại nàng không ở trong nhà, nàng đã muốn lập gia đình, xung quanh nàng tất cả đều là người xa lạ, bọn họ không nhất định có thể chịu được tính nhát gan và thích khóc của nàng.

Nếu như là bọn họ cảm thấy tức giận và chán ghét, thì nàng nên làm cái gì bây giờ đây?

Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng càng rơi càng nhiều, thiếu chút nữa nhịn không được gào khóc lên, nhưng đúng lúc này...

Cạch!

Đột nhiên, một tiếng mở cửa làm nàng sợ tới mức tiếng khóc của nàng lập tức ngưng ở trong miệng, chẳng những ngừng hô hấp, ngay cả tim đập cũng đã quên.

Cạch!

Một tiếng vang khác vang lên, lần này là cửa đóng lại, có người bước đi nhẹ nhàng từ từ đi đến trước giường, chỉ chốc lát sau, khăn đỏ đang phủ trên đầu của nàng bị xốc lên, nhưng là nàng sợ hãi tới mức ngay cả nhìn lén liếc mắt một cái cũng không dám, chỉ dám cúi thấp đầu xuống, sống chết nhìn thẳng hai tay run run của mình, chiếc khăn trong tay của nàng đã bị vặn thành một cái giò chéo quẩy luôn rồi.

Sau đó, theo tiếng cười khẽ, có người ở phía trước nàng ngồi xổm xuống, một cánh tay thon dài từ từ giơ đến gần người của nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, con mắt của nàng không tự chủ được cũng nâng lên theo, thì ngay lúc mà mắt nàng vừa chạm đến người trước mặt kia, nàng liền đã quên sợ hãi, kìm lòng không được mở miệng cười.

Nàng tại sao lại cười nha?

Không, này không thể trách nàng, muốn trách thì trách người đang ngồi xổm trước mặt nàng nha, mặc áo đỏ, mang giày đỏ, trên tóc buộc vải đỏ, là chồng mới cưới của nàng nha, mà khuôn mặt của hắn, hai mắt cười híp lại giống như hai vầng trăng lưỡi liềm, trên hai gò má còn có một đôi má lúm đồng tiền thật sâu, đây là khuôn mặt tươi cười tươi sáng nhất, vui vẻ nhất, huy hoàng nhất mà kể từ lúc chào đời cho tới nay nàng từng nhìn thấy được, nó trong sáng như vậy, thẳng thắn như vậy, nhìn kỹ, thế nhưng lại giống như thật sự đang lòe lòe sáng lên.

Đáng sợ nhất là, nó còn có tính lây bệnh, khiến nàng không tự chủ được đã quên khẩn trương, đã quên sợ hãi, không thể nào hiểu nổi mà thật tự nhiên cũng mở miệng cười thật tươi lộ cả hàm răng ra luôn, cũng bắt chước hắn đem hai con ngươi cười thành hai vầng trăng khuyết, nhưng không biết chính mình rốt cuộc là đang cười cái gì nha?

"Xin chào, ta tên là Phương Anh, còn nàng?" tiếng nói nghe thật ấm áp nhẹ nhàng.

"Trụy... Trụy nhi, em... em tên là Hương Trụy Nhi." Nàng rốt cuộc là đang cười cái gì nha?

"Chậc chậc sách, nhìn nàng một cái xem, cũng thật nhỏ nhắn xinh xắn, quả nhiên là một Hương Trụy Nhi khéo léo đáng yêu đâu!" Giọng điệu nghe có chút ngả ngớn, nhưng không làm người ta cảm thấy không vui, mà sẽ chỉ làm cho mặt người ta hồng lên."Mũ phượng rất nặng, đúng không? Mau lấy xuống đi, ta muốn đưa cho nàng một lễ vật."

Hương Trụy Nhi phục tùng nghe theo lời của phu quân, tháo xuống mũ phượng để ở trên bàn trang điểm, trong lòng vẫn còn đang nghi hoặc, mới vừa rồi nàng rõ ràng còn sợ hãi muốn chết, nhưng lúc này, nàng rốt cuộc đang cười cái gì đây?

Nhưng mà, vừa xoay người lại, nàng lại nhịn không được mở miệng cười đến càng sáng lạn hơn."Thật đáng yêu quá!"

Một con chó nhỏ lông xù, màu vàng nằm trên tay Phương Anh đang le lưỡi ra với nàng.

"Thích không? Đây là tặng cho nàng đó!"

"Cho em?" Hương Trụy Nhi kinh hỉ tiếp nhận con chó."Cám ơn, cám ơn, nó thật đáng yêu!"

"Đó là đương nhiên, ta chọn lựa rất kỹ, thật vất vả mới chọn được nó trộm đến đây!" Phương Anh nói được đắc ý dào dạt.

Trộm?

Hương Trụy Nhi ngẩn ngơ."Đây là do chàng trộm?"

"Con chó lớn mẹ ta nuôi sinh ra ba con chó con, nhưng bà ấy đều luyến tiếc một con cũng không cho, ta chỉ còn cách trộm đi thôi! Ngay vừa lúc nãy, khi tất cả mọi người ở phía trước tham gia náo nhiệt thì ta liền lặng lẽ chạy đến trong phòng của mẹ ta trộm nó đi, chỉ cần đem cho nàng, mẹ sẽ ngại đòi về thôi!" Phương Anh chẳng hề để ý vừa nói vừa ngồi xuống rót rượu, lại lấy chiếc đũa ăn điểm tâm."Là ta thành thân, ai cũng không nghĩ tới ta sẽ thừa dịp cơ hội này đi trộm chó!"

"Nhưng là..." Hương Trụy Nhi bất an nuốt nước miếng một cái."làm như vậy liệu mẹ chồng có tức giận không?"

"Sẽ không, sẽ không!" Phương Anh huy huy chiếc đũa."Là chính bà ấy nói, trộm được thì cho, trộm không được thì không cho, hiện tại ta trộm được, thì phải là của ta ah!"

Khảo nghiệm trộm công?

Hương Trụy Nhi nhịn không được phốc xích cười ra tiếng."Mẹ chồng nhất định là thật sự không có cách nào với chàng rồi."

Phương Anh gật đầu."Mặc dù là mẹ kế, nhưng bà ấy đối với ta thật sự tốt lắm, có đôi khi ta còn cảm thấy bà ấy thương ta còn nhiều hơn thương em trai nữa!" Nói xong, hắn dùng chiếc đũa chỉa chỉa một cái ghế khác."Ngồi xuống, ngồi xuống, nàng nhất định là đói bụng đúng không? Đến đây, cùng nhau ăn đi!"

Cả ngày không ăn, không uống, nàng thật là có chút đói bụng rồi!

Bởi vì khuôn mặt tươi cười của hắn, còn có một con chó nhỏ trong lòng đang liên tục mấp máy làm nũng cũng chia bớt suy nghĩ của nàng, Hương Trụy Nhi sớm đã quên khẩn trương, cũng đã quên sợ hãi, vừa nghe hắn nói, lập tức ngồi xuống lấy chiếc đũa muốn đút cho con chó con ăn một chút, chợt dừng lại.

"Nó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp bốn tháng rồi, có thể ăn được đồ ăn, nhưng nhất định đừng cho nó ăn nhiều lắm" vừa thấy liền biết nàng muốn làm gì, giống như mẹ kế của hắn, chính mình không ăn, toàn trước tiên thích đút cho chó ăn."Bằng không nó tiêu chảy, ta sẽ không phụ trách lau rửa, nói cho nàng biết, nó rất tham ăn!"

"Sắp bốn tháng rồi?" Hương Trụy Nhi kinh ngạc nhìn kỹ con chó nhỏ trong lòng."Nhưng là nó thật nhỏ, em nghĩ là nó mới được sinh ra không bao lâu!"

"Cho dù lớn lên nó cũng sẽ không to hơn bây giờ bao nhiêu đâu, cho nên mẹ ta mới có thể nuôi loại chó này."

"Vậy nó là đực? Hay là cái?"

"Chó đực, phiền toái ít hơn" Phương Anh nhăn mày nhướn mắt nói."Muốn có phiền toái cũng là người khác, không liên quan đến chúng ta!"

Hương Trụy Nhi mặt lại đỏ, đầu cúi xuống, làm bộ như đút con chó nhỏ ăn thức ăn.

"Chán ghét, nói cái gì phiền toái thôi!"

Phương anh mỉm cười, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, lại chuyển mắt lặng lẽ đánh giá vợ mới cưới của hắn.

Nói thật ra, bộ dáng của nàng cũng thật làm người ta ngoài ý muốn, vốn nghĩ rằng con gái nhà nông mặc dù không tục tằng, thì cũng là thật bình thường, nhưng không ngờ nàng mặt mày đoan trang, đôi mắt e lệ, mũi và miệng nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn được khảm trên khuôn mặt trái xoan mịn màng, hơn nữa dáng người tinh tế nhỏ nhắn xinh xắn lã lướt, còn có vài phần non nớt, vài phần ngây ngô, mặc dù không có đẹp quá mức chói mắt, nhưng lại lộ ra một loại hàm súc khác, đẹp nhẹ nhàng, uyển chuyển dịu dàng, thanh tú lịch sự tao nhã, nếu tinh tế nhấm nháp, có thể từ từ nhớ lại, hắn vô cùng vừa lòng.

Ừ, hắn thích, thực thích!

Cười mị mị, hắn lại rót đầy hai chén rượu."Nàng từng uống rượu lần nào chưa?"

Hương Trụy Nhi nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn một cái."Lúc lễ mừng năm mới, hay lễ tết lớn khác mới uống."

"Như vậy..." Nhẹ nhàng di chuyển một ly đi qua phía nàng, Phương Anh buồn cười suy nghĩ, con ngươi đang cười thành hình trăng khuyết cũng lộ ra vài phần mập mờ."Một ly hẳn là không thể làm cho nàng say đi?"

Mặt của Hương Trụy Nhi nhất thời lại hồng lên, nàng biết, Phương Anh muốn nàng uống là rượu giao bôi, nàng bưng chén rượu tới chậm rãi yên lặng uống từng ngụm nhỏ cho đến hết, lúc ngẩng đầu nhìn lên, trong chén rượu của Phương Anh một giọt nước cũng không còn thừa lại, hắn đang nhìn nàng cười không ngừng, nụ cười kia lại giống như đang phát ra ánh sáng (lời của editor: cái này sao nghe giống như kim quang của Phật đang phát sáng vậy ta???), khiến nàng không tự chủ được cũng nở nụ cười theo.

"Ăn đi, " hắn nói."Đừng chỉ lo đút con chó ăn thôi, cũng nhớ rõ điền đầy bụng của nàng nữa."

Dứt lời, hắn liền cứ thế bắt đầu tự mình ăn uống, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không có, nhưng là hắn như vậy, Hương Trụy Nhi mới dám bạo gan gắp bánh chẻo ăn, múc canh hạt sen để húp, bằng không nếu có một người xa lạ cứ trừng mắt xem nàng, nàng nuốt trôi mới là lạ, đại khái nuốt vào một hạt cơm chắc đủ nàng no ba ngày luôn.

Cũng có lẽ hắn chính là cố ý, bởi vì biết nàng sẽ thẹn thùng, cho nên cố ý không nhìn nàng, mặc kệ nàng, nhìn như không săn sóc, nhưng kỳ thật đây mới là săn sóc.

Nghĩ vậy, nàng bất giác liếc con mắt nhìn qua đi trộm dò xét hắn, đổi thành nàng đánh giá hắn.

Mày rậm, mũi cao, miệng nhìn rất nghiêm túc, còn có hai mắt khi cười lên giống như hai vầng trăng khuyết cùng một đôi má lúm đồng tiền, khuôn mặt tròn đáng yêu gần giống như mặt em bé, nói thật ra, ngũ quan của hắn nếu tách riêng ra xem đều rất đẹp, nhưng khi để chung lên cùng một khuôn mặt, lại có một chút cảm giác không hợp nhau, vừa mạnh mẽ lại thanh tú, vừa anh tuấn lại đáng yêu, tất cả đều ở cùng một chỗ, giống như chén trà để nhầm với bình trà cùng khay trà của bộ khác, còn dùng sai, thế nhưng lại đem đựng nước tương.

Nhưng nếu nhìn nhiều lần, lại phát hiện ngũ quan kỳ lạ của hắn cùng phối hợp với nhau lại có một loại mị lực cực kỳ đặc thù, nhìn lâu sẽ không kéo mắt ra được nữa, sẽ cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn không chuyển mắt.

Chắc là muốn nhìn cho rõ ràng, xem ngũ quan của hắn tổng hợp lại với nhau rốt cuộc là tục tằng hay vẫn là thanh tú, là đáng yêu hay là anh tuấn?

Ngoài ra, nét tươi cười của hắn càng đặc biệt, không giống như nụ cười lười biếng nhưng có suy nghĩ kín đáo của đại ca, cũng không giống như nụ cười giả dối cợt nhả không có ý tốt của tứ ca, mà là một nụ cười thẳng thắn lại sang sảng, không mang theo một tia giả dối, luôn sáng lạn huy hoàng khiến người khác nhịn không được cũng cùng hắn cười rộ lên.

"Phu quân."

"Ân?"

"Nghe nói chàng có ba em gái?"

"Một chị gái, ba em gái cùng một em trai."

"Bọn họ..." Hương Trụy Nhi sợ hãi mà xem xét hắn."Tuổi tác đều lớn hơn em sao?"

Phương anh cười ha ha."Đúng rồi, chị của ta đã lập gia đình rồi, Đại muội hai mươi hai tuổi, đính hôn ba năm lại kéo dài không chịu thành hôn, đệ đệ hai mươi mốt, nhị muội mười chín, Tam muội cùng tuổi với nàng, mười sáu tuổi, nhưng lớn hơn nàng hai tháng, nhưng bọn họ vẫn phải gọi nàng là chị dâu, trời biết bọn họ có bao nhiêu không cam lòng!"

Không cam lòng?

Từ này giống như có chút nguy hiểm nha!

Hương Trụy Nhi lại bắt đầu bất an."Bọn họ... có tức giận không?"

Phương Anh liếc mắt nhìn nàng một cái."Đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ ta cùng ai thành thân, chỉ cần đối phương không biết dùng đao múa kiếm, bọn họ cũng đều không cam tâm, không liên quan tới nàng."

Nhưng nàng cũng không biết dùng đao múa kiếm nha!

Hương Trụy Nhi hai mắt chột dạ nhìn sang chỗ khác."Mọi người trong nhà đều biết võ công sao?"

"Ai nói ra chiến trường đánh giặc nhất định phải biết võ công? Nếu thật sự là như vậy, người đi đánh giặc sẽ ít đi rất nhiều." Ăn một cái bánh chẻo mập mạp trắng nõn, Phương Anh hàm hồ tiếp tục nói: "Nhưng cha đã là võ tướng, tuy nói là không biết võ công, nhưng sử dụng vũ khí cũng tuyệt không hàm hồ, mưa dầm thấm đất thôi, mấy con nhóc kia dùng đao, côn còn linh hoạt hơn so với dùng kim, châm thêu thùa, cho nên bọn nó ra chiến trường cũng sẽ không sợ hãi. Ta nói cho nàng biết chuyện này, mẹ ruột đã mất của ta cùng mẹ kế hiện tại cũng đều đã từng cùng cha ta ra chiến trường đánh giặc rồi!"

"Thật sao?" Nữ nhân không biết võ công cũng có thể ra chiến trường sao?

"Thật mà, thật mà, bởi vì bọn nó đều có cha làm võ tướng. Còn nữa, anh rễ của ta là con trai thứ ba của cấm quân doanh vệ Chỉ huy sứ, lúc này đã thăng chức tới phó Thiên hộ; vị hôn phu của Đại muội là con trai thứ của tuyên phủ chỉ huy sứ Đồng Tri, cũng từng cùng cha hắn đánh trận nhiều lần, nói cách khác, các tiểu thư của nhà họ Phương chúng ta tìm đối tượng đều là con cháu của gia đình võ tướng có thể ra chiến trường, bằng không mấy con nhóc đó sẽ cảm thấy chướng mắt."

"Nhưng em... em không phải." Hương Trụy Nhi cúi đầu ngập ngừng nói.

"Nàng cũng là như vậy, nói đến cùng nàng cũng là con cháu của gia đình võ tướng, chẳng qua sau khi trải qua kiếp nạn của bốn mươi năm trước, nhà họ Hương nản lòng thoái chí, tình nguyện quy ẩn núi rừng, ta đều hiểu được." Phương Anh ôn nhu trấn an nàng."Huống chi, nhà họ Phương chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu con gái bình thường thôi, cho dù không biết dùng đao kiếm, càng không thể ra chiến trường, nhưng nghe nói nàng rất giỏi việc nội trợ, thêu thùa, bếp núc, trong mắt của ta, cái này còn giỏi hơn so với bọn nhóc con kia, sau này nếu ta muốn được ăn ngon, phải dựa vào nàng rồi nha, nương tử!"

Nghe hắn nói thật khoa trương, Hương Trụy Nhi không khỏi buồn cười."Ở đây không có đầu bếp nữ sao?"

Phương Anh thở dài thật sâu, "Còn nói đâu, nhà chúng ta từ phu nhân, cho tới chị Trương đầu bếp, biết chỉ là đem thịt cùng rau xanh trộn chung với nhau để nấu chín, rồi cho thêm hai muỗng muối. Còn đường, dấm chua, nước tương tất cả đều cắt giảm đi, ăn là có thể ăn, nhưng muốn nói là ngon..." Hắn lắc đầu, rất bi thảm, không nói nổi ah.

"Vậy về sau liền do em đến phụ trách nấu ăn đi!" Tuy rằng nàng không dám ra chiến trường, nhưng nếu nhắc tới xuống bếp nấu cơm, cam đoan không có người nào không giơ ngón tay cái lên.

"Một bữa cơm cho mười người dùng, nàng có làm được không?"

"Mỗi bữa ăn trong nhà của em, là ba mươi người ăn, không dùng chảo lớn để nấu thì không được đâu!"

"Lợi hại!" Phương Anh sợ hãi than."Vậy cũng có thể phụ trách thức ăn trong quân doanh!"

Nghĩ đến mình còn có một chút tác dụng, Hương Trụy Nhi không khỏi vui vẻ cười mị mắt.

"Không thành vấn đề, chỉ cần đủ thời gian, vậy cũng được!"

"Vậy làm phiền nàng thuận tiện dạy luôn cho ba cô em chồng của nàng đi" Phương Anh nói lẩm bẩm."Ít nhất cũng phải hiểu được như thế nào xắt đồ ăn, không cần một củ cải trắng liền cho một đao chém thành hai khúc thì xem là xắt xong rồi, cũng không phải là đao phủ chém đầu của người ta; còn nữa nha, tùy tiện cho muối vào thức ăn cũng không thử xem hương vị có vừa ăn hay không, nếu không phải là mặn chết người thì cũng là không có một chút hương vị nào hết, lần đó sau khi ăn xong đồ ăn của tụi nó làm, vừa nghe đến chúng nó lại muốn xuống bếp, ta liền lập tức bỏ chạy, cũng không dám lĩnh giáo nữa!"

"Thật sự... khủng bố..." Hương Trụy Nhi cười đến thiếu chút nữa đau sốc hông."Như vậy sao?"

"Còn không chỉ như vậy thôi đâu!" Phương Anh tiếp tục thở dài."nói chuyện thêu thùa của tụi nó đi, nói cho nàng biết, khi đã tự mình thêu xong rồi nhưng chính chúng nó cũng xem không hiểu bản thân mình rốt cuộc thêu cái gì nữa, hồng hồng xanh xanh, đen đen trắng trắng toàn bộ ở cùng một chỗ, ta xem giống như là thứ trong hầm cầu vậy đó!"

"Thật là... thật là thê thảm!" Hương Trụy Nhi cười tới mức vừa ho khụ khụ vừa rơi nước mắt.

"Còn nữa nha, lúc bọn chúng may vá xiêm y, lại là vô cùng thê thảm, áo bị rách, bị hở chỉ, hay có mối ghép, nếu như không may lại còn có thể mặc thêm hai ngày, vừa may vá xong, ngay cả mặc đều không thể mặc được luôn..."

Trong đêm động phòng hoa chúc người ta vội vàng tính toán một khắc đêm xuân rốt cuộc giá trị bao nhiêu, bọn họ lại tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Bất quá, bọn họ tán gẫu rất vui vẻ, thật tận hứng, lúc tán gẫu Hương Trụy Nhi đã quên vị hôn phu là một người xa lạ, cũng đã quên sợ hãi, thỉnh thoảng lại cười đến thất thanh, thật giống như lúc nàng còn ở nhà mẹ đẻ.

"Không thể nào?"

"Làm sao sẽ không, ba con nhóc kia thật sự trộm ba bộ quần áo của em trai ta, rồi nghênh ngang trà trộn vào bên trong quân doanh!"

"Vậy tất cả mọi người đều bị bọn họ lừa được sao?"

"Nói giỡn sao, mới liếc mắt một cái ta liền nhận ra, sau đó lập tức đi báo cho cha tới bắt gian tế, trước tiên đánh bọn nó ba mươi cái rồi nói tiếp!"

"Gian tế?"

"Không phải binh lính, lại trà trộn vào trong quân doanh, không phải gian tế là cái gì?"

"Phu... Phu quân, chàng... thật độc ác nha..."

Trống gõ báo canh một, hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.

Canh hai đến, hai người bọn họ còn đang nói chuyện.

Canh ba, bọn họ vẫn còn tiếp tục nói chuyện.

Canh bốn...

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)