Truyện:Tiểu Nương Tử Thích Khóc - Chương 01

Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Trọn bộ 12 chương
Chương 01
Mở đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nhất định phải như vậy sao?"

"Đúng vậy"

"Vẫn là không thể không làm sao?"

"Đúng vậy"

"Không thể suy nghĩ lại được sao?"

"Không!"

"Không thể bàn bạc tiếp được sao?"

"Không!"

"Nhưng là người ta luyến tiếc thôi!"

"Đừng giả bộ đáng yêu với cha, mau xuất phát cho cha!"

"Cha, cha thật gian trá!"

"Cha gian trá chỗ nào?"

"Rõ ràng là con gái của cha, đúng ra nên là cha ruột đưa nó xuất giá, tại sao lại kêu con?"

"Nó đã được cho thừa tự bên ông ngoại con, mang họ Hương, không phải họ Độc Cô, lại là một trong bảy anh chị em ruột của các con, tự nhiên nên là đại ca như con đưa nó xuất giá, cha sai ở chỗ nào hả?"

"Ông trời ơi, cha là nói con không phải chỉ đưa một đứa em gái này đi lấy chồng, còn phải đưa tiếp một đứa em gái nữa đi lấy chồng sao?"

"Đúng vậy!"

"Cha thật không có lương tâm, thế nhưng muốn con tự tay đưa hai đứa em gái yêu quý đi lấy chồng?"

"Rất đúng!"

"Con muốn đi tìm chỗ để đâm đầu đây!"

"Chỉ mới như vậy mà muốn đi đâm đầu sao? Vậy sau này khi con muốn đưa con gái yêu dấu của con đi lấy chồng, lúc đó con không phải là muốn đi nhảy sông tự sát chứ?"

"... ..."

"Trở lại đây, còn chưa nói xong, con muốn đi đâu?"

"Con muốn đi cảnh cáo vợ của con trước, không được lại sinh con gái nữa!"

"Nói bậy, sinh con trai hay con gái trời đã định trước rồi, làm sao theo ý của con được!"

"Vậy tương lai con muốn đi theo con gái con cùng gả đến nhà chồng luôn!"

"... ..."

"Cha già chết tiệt, cha cũng biết thân là người có con gái muốn gả đi, tâm tình giờ phút này là buồn bã bi thương cỡ nào, nước mắt đều sắp rơi xuống luôn, cha không đồng tình con một chút thì thôi, còn cười nhạo con, còn cười hả hê như vậy nữa!"

"Hahaha... ... Trò giỏi hơn thầy thôi, so với cha thì... ... trông con còn buồn cười hơn cha nữa!"

"Cha đừng giễu cợt con nữa!"

"Khụ khụ, đừng rầy rà nữa, mặc kệ con có bằng lòng hay không cũng đều phải đi!"

"Đáng giận, cho dù mẹ cùng nhà họ Phương sớm có hôn ước, nhưng đây là do nhà bọn họ hủy hôn trước rồi cưới người khác, tội gì mẹ phải cùng bọn họ đính hôn ước khác nữa?"

"Bởi vì năm đó trước khi bà ngoại con mang mẹ con chạy trốn, liền cùng nhà họ Phương đính ước xong rồi, mẹ con vừa tròn mười sáu tuổi, sẽ đưa bà ấy đến nhà họ để thành hôn; Nếu không có thực hiện, tức là bà ngoại và mẹ con đã bị sát hại, nhà họ Phương được phép cưới người khác, nhưng mẹ con cho đến năm mười tám tuổi mới học thành tài xuống núi, đã vượt qua thời gian ước định, nếu nói nghiêm túc, cũng là mẹ con hủy hôn trước... ..."

"Nhưng là mẹ... ..."

"Cha biết, thực ra thì như vậy lại hợp với suy nghĩ của mẹ con ── bà ấy cũng không muốn gả đến nhà họ Phương, nhưng mẹ con cũng không muốn vi phạm lới hứa của bà ngoại con, bởi vậy mới có thể cùng nhà bọn họ đính một cọc hôn ước khác, cũng đồng ý cùng điều kiện như lần trước ─ con gái vừa tròn mười sáu tuổi sẽ đưa đi qua để thành hôn... ..."

"Ừ ừ, không phải con muốn chỉ trích mẹ, nhưng mẹ làm như vậy không phải là thật ích kỷ sao?"

"Đừng nói như vậy, đại tỉ của con, nhị tỉ, đại muội, nhị muội đều là trước khi tròn mười sáu tuổi có người mình thích, mẹ con cũng chưa từng miễn cưỡng bọn nó... ..."

"Nhưng mà... ..."

"Lúc này đây cũng là tiểu muội của con hiếu thuận, biết mẹ con khó xử, không muốn lại nhìn thấy mẹ con cả ngày phải nhăn mày nhăn mặt, than dài thở ngắn, mới có thể tự nguyện gả đến nhà họ Phương, cũng không có người nào ép nó... ..."

"Nếu vợ con không phản đối, con cũng có thể tự nguyện gả qua đó nha!"

"... ..."

"Thế nào? Con không được sao?"

"Đương nhiên được, trước tiên hảy cắt đứt em trai bên dưới của con là được!"

"Làm sao có thể như vậy được, vợ của con sẽ khóc đến chết!"

"Không được thì đừng ở đây múa mép khua môi nữa!"

"Kêu mẹ lại sinh một đứa rồi đưa đi qua làm con dâu nuôi từ bé đi, con sẽ không luyến tiếc nữa."

"Câm miệng!"

"Bằng không làm sao bây giờ? Con luyến tiếc tiểu muội nha!"

"Là nó tự nguyện thôi! Huống hồ, cũng chỉ có nó vừa tròn mười sáu tuổi còn không có người nào hợp ý... ..."

"Sẽ có mới là lạ, lá gan của nó nhỏ như vậy, nhiều lắm thì chỉ lớn bằng hai hạt vừng thôi, vừa gặp ai liền đỏ mặt, có thể trốn liền trốn, không trốn được liền cúi đầu giả bộ không phát hiện, con mắt của người ta vừa trừng lớn một chút, nó liền rơi nước mắt ào ào, nói cho cha biết nha, sông Hoàng Hà chính là bị nước mắt của nó làm cho ngập đến vỡ đê, hừ hừ hừ! Cần chờ cho nó tự hợp ý được ai, thì kiếp sau rồi hãy nói!"

"Cho nên hôn ước này không phải thích hợp với nó sao?"

"Vô nghĩa, muốn gả nó đến một chổ xa xôi vạn dặm, cách muôn sông ngàn núi, dù là thành trì nhưng lại sát cạnh biên giới, vẫn là chỗ có khí hậu khắc nghiệt, mùa xuân thì cát bụi nhiều, mùa hè lại không ấm áp bao nhiêu, mùa thu thì hoàn hảo, nhưng mùa đông lại so với chỗ này còn lạnh hơn nữa, không chỉ có cuộc sống vất vả, muốn về thăm nhà mẹ đẻ một lần cũng không dễ dàng, làm sao thích hợp?"

"Vậy cũng là chuyện không còn cách nào, lĩnh lương bổng của triều đình thì phải nghe theo mệnh lệnh của triều đình, triều đình muốn con đi chỗ nào đóng quân, con phải ngoan ngoãn đi chỗ đó, làm gì có chỗ cho con xen vào nói chuyện."

"Thật sự là gặp quỷ, cũng đều là hủy hôn, sao phiền toái của mẹ lại nhiều hơn so với tứ thẩm như vậy?"

"Người khác nhau thì chuyện khác nhau thôi!"

"Lại hủy hôn một lần nữa không được sao?"

"Được, chỉ cần mẹ con đồng ý."

"Tha cho con đi, ai dám cùng mẹ nói chuyện này nha, nếu không cẩn thận chọc lũ bất ngờ bùng nổ thì làm sao bây giờ?"

"Đắp bờ chống lũ nha!"

"Được, con trước hết đem cha đi làm bờ đê chống lũ!"

"Ừ ừ ân, cái này đúng rồi, cũng chỉ có cha mới chống được lũ lụt của mẹ con nha!"

"... ..."

"Con đang làm cái gì vậy?"

"Nôn mửa!"

"Thực săn sóc, vợ con mang thai, con còn nôn oẹ thay cho nó!"

"Đúng vậy, cho nên trận này con ít nhất phải tịnh dưỡng ba năm ngày, mời cha ba năm ngày sau lại đến tìm con nói chuyện này, đến lúc đó con sẽ suy nghĩ xem khi nào đưa tiểu muội đi lấy chồng thì thích hợp nhất... ... Cha, chờ một chút, xin hỏi cha cong chân này lên là muốn làm gì?"

"Muốn một cước đá con đến đầu bên kia của Thiên Sơn đi!"

"Không cần đâu, con cũng thực hiếu thuận, không làm phiền đến cái chân vĩ đại của cha, con tự mình đi qua đó là được rồi."

"Con rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu đi?"

"Cũng không muốn như thế nào hết, chỉ muốn hỏi cha một câu, nếu là nhà họ Phương không thể đối đãi tiểu muội đàng hoàng thì sao?"

"Cái này thì có gì phải lo lắng, một thân võ công của nó tuy là yếu kém nhất trong bảy anh chị em các con, nhưng mà đi ra ngoài, thì trong chốn võ lâm lại có ai theo kịp nó?"

"Một người cũng không có."

"Thì chính là như vậy a, nhất là khóc công của nó nữa, giống như mẹ con, có thể nói là thiên hạ vô địch, cam đoan chỉ cần hai ba lần khóc liền chết hết thiên quân vạn mã! Huống chi nhà họ Phương tuy là xuất thân võ tướng, có thể dùng đao kiếm cũng có thể dùng thương côn, nhưng kỳ thực lại không biết võ công, nó chỉ cần vươn một đầu ngón tay ra, cho dù đối thủ to gấp mười lần nó cũng không địch lại được nó, con còn sợ nó không tự bảo vệ được mình sao?"

"HaHaHa! Cha, chuyện cười của cha thật đúng là buồn cười!"

"Buồn cười chỗ nào?"

"Đúng là tiểu muội thật sự có một thân võ công mà trên giang hồ khó ai địch nổi, chưởng môn của Thiếu Lâm cũng chưa chắc đánh thắng được nó, nhưng nó căn bản không dám dùng đến võ công nha!"

"Ách, này ah... ..."

"Cha còn nhớ không, kể từ năm nó chín tuổi, sau khi không cẩn thận đánh gãy tay của thằng bé trong thôn hay ăn hiếp nó, thì nó cũng không dám dùng tới nửa chiêu võ công nữa, giống như nó chưa từng học quá võ công vậy đó, cho dù có người muốn cường bạo nó, con xem nó chắc cũng chỉ biết khóc nức nở, hai chân mềm nhũn, run lẩy bẩy, biết đâu ngay cả chạy trốn chắc nó cũng quên, xin hỏi cha nha, như vậy muốn nó tự bảo vệ mình như thế nào đây? Dùng nước mắt cho đối thủ chết đuối à?"

"Nếu thật sự nguy hiểm, chắc nó sẽ dùng đến võ công thôi."

"Cha có thể cam đoan sao?"

"Chắc là sẽ như vậy thôi."

"Không nói lời vô nghĩa, cha dám cam đoan sao?"

"... ..."

"Hừ hừ hừ! Đã cha không dám cam đoan, vậy thì cha đừng để cho tiểu muội gả đến nhà họ Phương nữa!"

"... ... Được rồi, cha vốn là không muốn nói ra, là con ép cha không thể không nói."

"Nói cái gì?"

"Mẹ con đã làm sai một chuyện, chắc con chưa từng quên phải không?"

"... ..."

"Tốt lắm, con không quên, tuy rằng mẹ con dù có bị đánh chết cũng không thừa nhận bà ấy đã làm sai rồi, nhưng trong lòng của mọi người đều hiểu rõ ràng, bà ấy đã làm sai, nếu như không xảy ra chuyện gì là tốt nhất, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, Trụy Nhân sẽ phải thay thế mẹ con đi gánh vác trách nhiệm này, bởi vì nó là con thừa tự của nhà họ Hương, cho nên ý nguyện của mẹ con thật ra cũng chính là hy vọng Trụy Nhân có thể gả đến nhà họ Phương... ..."

"Nhưng... ..."

"Đừng nói nữa, nếu con cũng giống như mẹ con, cha sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ với con, không bao giờ thừa nhận con là con của cha nữa!"

"... ..."

"Mặc kệ như thế nào, mẹ con đã làm sai rồi, bà ấy có thể làm bộ như không có việc gì xảy ra, cha thì không thể như vậy, cho nên, cha không thể không đồng ý để cho Trụy Nhân gả đến nhà đó, trừ phi cha có thể khẳng định sẽ không có chuyện không may nào xảy ra, nhưng cha không thể... ..."

"Vậy hiện tại con liền đi giết chết tên kia... ..."

"Đừng làm bậy, hiện giờ thân phận của người đó không giống như lúc trước nữa, con muốn làm cho thôn Thản Nhiên rước lấy đại họa ngập trời sao?"

"... ..."

"Tóm lại, Trụy Nhân cũng đã đồng ý chuyện này rồi, cha cũng không thể cứ giữ nó ở nhà mãi không gả đi, chuyện này cũng là vì mẹ của con nữa, con nên biết điều đó. Hiện tại, con còn có cái gì muốn nói nữa không?"

"... ..."

Mẹ thật đáng giận, cũng không phải là chưa từng giết người, vì sao năm đó tại thời khắc quan trọng không diệt trừ tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện chứ?

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)