← Ch.22 | Ch.24 → |
Ninh Chiêu Nhi không nghĩ nhiều như vậy, để tỏ lòng thành, nàng hơi nghiêng mặt về phía Thẩm Hạo Hành, nhưng đôi mắt vẫn cụp xuống không dám nhìn thẳng hắn.
Thở đều vài hơi, nàng mới lên tiếng: "Ta từ nhỏ rất ít khi ra ngoài, người ngoài gặp qua đếm trên đầu ngón tay, bất kể lời đồn bên ngoài như thế nào, đối với ta, Vương gia là bậc quý tộc, là sự tồn tại cao vời không thể với tới, cho nên, dân nữ đối với Vương gia có mười phần kính sợ, không có lý do nào khác."
Ninh Chiêu Nhi không phải là người sẽ có thành kiến với người khác vì lời đồn, cho nên những lời này nàng nói không hề trái lương tâm, trong cảm xúc của nàng đối với Thẩm Hạo Hành vốn đã có sự kính sợ.
Chỉ là vì ác mộng, nên trong đó phần "sợ" chiếm tỷ lệ lớn hơn một chút.
Nhưng giờ, ngay cả biểu ca cũng nói Vương gia là người tốt, nàng thật sự không nên sợ hãi nữa.
Mộng chỉ là mộng, tận mắt nhìn thấy mới là thật.
Sau khi Ninh Chiêu Nhi nói xong, Thẩm Hạo Hành vẫn không trả lời, im lặng một lúc mới "ồ" một tiếng, hơn nữa âm cuối còn kéo rất dài, khiến cho một chữ đơn giản bỗng chốc có thêm một tầng nghĩa khác.
Ý nghĩa này giống như cảm giác khi hai người nói chuyện qua tấm rèm trúc ở Bách Duyệt lâu hôm đó.
Ninh Chiêu Nhi cũng là sau đó mới nhận ra, cảm giác này chính là âm dương quái khí.
Sau đó Thẩm Hạo Hành cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước, nói: "Không sao, cho dù là con vua thì sao chứ, chẳng phải cũng là người sao, cũng cần ăn cơm ngủ nghỉ, cần học hành tiến bộ, nếu làm sai, chẳng phải cũng bị đánh đòn sao?"
"Hả?" Ninh Chiêu Nhi theo bản năng lại nghiêng đầu về phía này, có chút kinh ngạc hỏi: "Vương gia đã từng bị đánh đòn sao?"
Rõ ràng biết trong phủ Triệu gia không ai có thể đánh nàng, Thẩm Hạo Hành vẫn cố ý trêu chọc nàng: "Phải đó, nàng chưa từng bị đánh sao?"
Ninh Chiêu Nhi thành thật lắc đầu, trả lời: "Chưa từng, cô mẫu bọn họ đối xử với ta rất tốt, chưa từng quát mắng, càng không đánh ta."
"Đó là vì nàng ngoan ngoãn." Thẩm Hạo Hành thản nhiên cười, buột miệng nói ra.
Nhưng sau khi nói xong liền sững người, ngay sau đó, hắn thoải mái cười nói: "Nhìn xem, về phương diện này, bản vương còn không bằng nàng."
Nói xong, Thẩm Hạo Hành lại giả vờ thở dài một tiếng.
Hai người trò chuyện qua lại một hồi, Ninh Chiêu Nhi cũng dần dần thả lỏng, kỳ thực buông bỏ những cảm xúc trước đó, giống như biểu ca nói, Vương gia quả thật là người không tệ.
Nụ cười trên mặt Ninh Chiêu Nhi cũng chân thật hơn, nhưng ngay sau đó, Thẩm Hạo Hành lại đột nhiên nói: "Bản vương phát hiện nàng chưa từng nhìn thẳng bản vương, chẳng lẽ bản vương không lọt vào mắt Ninh cô nương sao?"
Nói đến mức này, nếu Ninh Chiêu Nhi còn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, vậy thì những lời vừa rồi coi như nói suông.
Đôi tay nhỏ nhắn trong tay áo từ từ nắm chặt, Ninh Chiêu Nhi hít sâu một hơi, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng Thẩm Hạo Hành.
Ánh mặt trời ấm áp giữa trưa mùa thu xuyên qua tầng mây, nơi nào cũng được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu dàng, cành thu hải đường khẽ rung, gió nhẹ cuốn theo những cánh hoa màu phấn hồng bay qua khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
Như chuồn chuồn lướt nước, khuấy động mặt hồ.
Một ánh mắt vảng vất đâu đây, lần này người tránh né không phải ai khác, mà chính là hắn.
Thú vị rồi đây.
Thẩm Hạo Hành khẽ cau mày, một lát sau lại giãn ra, hắn nhếch mép, giơ cây quạt xếp chỉ vào thu hải đường trước mặt, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia khàn khàn khó nhận thấy: "Nàng thích?"
Ninh Chiêu Nhi mãi đến khi nghe thấy câu này mới vội vàng thu hồi ánh mắt, vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ bừng, nàng vội vàng đáp: "Thích ạ."
Không biết là do chột dạ, hay là vì lý do khác, Ninh Chiêu Nhi dừng một chút, rồi giả vờ như không có việc gì nghiêm túc giải thích: "Thu hải đường mùa thu nở rộ nhất, ngày thường đều là màu hồng phấn, không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy thu hải đường màu cam phấn ở phủ Trương gia, Ngài xem, ở giữa còn có màu trắng ngà làm chuyển tiếp, thật là đẹp."
Vừa dứt lời, một ngón tay thon dài trắng nõn liền vươn ra, trực tiếp chạm vào cành hoa.
"A!" Ninh Chiêu Nhi theo bản năng kêu lên: "Vương gia đừng..."
Nhưng đã muộn, cành hoa đã bị Thẩm Hạo Hành bẻ gãy.
"Hửm?" Thẩm Hạo Hành nhìn cành thu hải đường đang nở rộ nhất trong tay, hỏi với vẻ mặt không chút cảm xúc: "Sao vậy?"
Ninh Chiêu Nhi vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, không nhịn được hỏi: "Vì sao Vương gia lại bẻ gãy nó?"
Thẩm Hạo Hành nói: "Bản vương thích nó, vì sao không thể bẻ?"
Ninh Chiêu Nhi kinh ngạc nhìn nam nhân bên cạnh, nói: "Nhưng người khác cũng thích, nếu Vương gia bẻ gãy nó, người khác làm sao thưởng thức?"
Thẩm Hạo Hành hơi ngẩng cằm, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của thiếu nữ, hỏi: "Thứ bản vương thích, vì sao phải để người khác thưởng thức?"
Vẻ mặt hắn không có chút gì khác thường, cứ như đang nói một chuyện hết sức bình thường.
"Ngài..." Ninh Chiêu Nhi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Hạo Hành lại nở nụ cười ôn hòa thường ngày, nhưng nụ cười lúc này chỉ khiến Ninh Chiêu Nhi cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo.
Nàng ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được cau mày nói: "Nhưng nếu Vương gia thật sự thích, có thể cấy nó, hoặc gieo trồng trong vườn, bẻ gãy nó một cách thô bạo như vậy, sẽ khiến nó nhanh chóng héo úa."
Nụ cười trên môi Thẩm Hạo Hành càng sâu, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hết sức buồn cười: "Ta thích nó, là chuyện của ta, nếu nó héo, đó là vấn đề của nó."
Ninh Chiêu Nhi hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, cho nên, nàng quyết định im lặng, chỉ có lồng n. g. ự. c phập phồng liên tục, bày tỏ sự bất mãn với lời nói và hành động vừa rồi của Thẩm Hạo Hành.
Trong sân nhất thời im lặng, hồi lâu sau, búi tóc Ninh Chiêu Nhi hơi nặng xuống, cành thu hải đường kia đã được cài lên búi tóc của nàng.
"Bông hoa này rất giống nàng."
Thẩm Hạo Hành nói xong, xoay người rời đi, mang theo luồng khí lạnh lẽo kia.
Ninh Chiêu Nhi ngây ngốc nhìn bóng lưng đang rời đi, hồi lâu sau, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa run rẩy, theo gió bay về phương xa.
Ninh Chiêu Nhi chậm chạp hoàn hồn, đưa tay sờ lên búi tóc, nhưng nơi nàng chạm vào, chẳng còn gì nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn về phía cuối hành lang, bóng dáng kia đã biến mất từ lâu.
Khi chuồn chuồn lướt nước, đâu chỉ có mặt hồ bị khuấy động.
Chỉ là chuồn chuồn không phải cá, nước hồ không phải nơi nó thuộc về thôi.
← Ch. 22 | Ch. 24 → |