Ⓓ·ụ·𝖈 ✅·ọ·n·🌀 miên (H tiếp)
← Ch.05 | Ch.07 → |
Nàng cứ như vậy đứng trước mặt hắn, cứ mặc hắn nhìn, trong mắt phát ra những ánh sáng nhỏ li ti giống như đang phát ra nhiệt lượng ⓠ●⛎●ÿ●ế●n 𝐫●ũ, trên bờ môi nở nụ cười, ⓚⓗ.ỏ.@ 𝐭.𝖍.â.𝖓 trước mặt hắn, ⓗ𝐚.m 𝖒.ⓤ.ố.n trong người, hoả nhiệt trong người lại càng tăng cao.
Triệu Tử Dương có khuôn mặt góc cạnh sắc nét như tượng thần Ai Cập, màu da đồng cũng nảy ra một chút màu sắc biến hóa không che giấu nổi, cố kiềm chế, cố gằn giọng ra lệnh mặc dù biết sẽ chả ai nghe.
"Mặc quần áo vào."
"Đỏ mặt?" Âm thanh ✝️●♓●ở 🅓●ố●𝖈 cộng với ánh đèn vàng nhạt bao quanh khiến không khí dễ dàng trở nên ám muội vạn phần, nàng cũng không ý thức được mà trêu đùa: "Thật đáng yêu a."
Lần này hắn thật sự đỏ mặt, nhưng nghĩ hắn là ai chứ?
"Ngươi to gan. Dám bảo ta đáng yêu?"
Hắn mặt ưng κ*h*é*p 𝖍*ờ, vẽ ra một đường dài mang theo nguy hiểm nhìn nàng.
Mà nàng cũng là bị ԁ*ụ*𝖈 ✌️ọn*g xâm chiếm, không phân biệt nổi thiên địa, vẫn tiếp tục nhổ lông trên đầu cọp.
"Tức giận?" Ngón tay mịn màng xoa má hắn, nhiệt độ nơi đó nóng lên làm nàng cười càng thập phần kiều mị "Để ta giúp hạ hỏa cho, được chứ?"
Không đợi hắn trả lời, nàng trực tiếp ⓗ.ô.ⓝ lên môi hắn, duỗi lưỡi rà nhẹ lên môi hắn rồi 👢i·ế·ɱ ɱ.ú.𝐭, hắn rất tức giận, một chút cũng không muốn phối hợp. Nhưng lại vẫn yên vị tại chỗ không nhúc nhích, không ra khỏi phòng nàng. Chính hắn cũng không hiểu bản thân đang muốn làm gì.
Hà Diễm không ngại ngần mặc dù hành vi có chút vụng về, rất có kiên nhẫn 𝖍·ô·𝐧 hắn.
Từng chút, từng chút gặm nhẹ qua cằm hắn, lại trở lại môi tỉ mỉ ⅼï·ế·Ⓜ️, từ từ ♓ô-ռ-, ngón tay từ bờ vai hắn trượt xuống lồng 𝓃·𝐠·ự·𝐜, nhẹ lướt qua xương quai xanh của hắn. Lại tiếp tục việc trước đó chưa hoàn thành, tiếp tục c-ở-ı á-🔴 sam của hắn ra.
Một lớp, hai lớp, ba lớp... Triệu Tử Dương cuối cùng không chịu nổi 🅓ụ●𝐜 ⓥ●ọп●🌀 đang nổi dông bão trong lòng mình, đè tay nàng lại rút cuộc hé môi thỏa hiệp. Lưỡi của hắn hài lòng đi vào thăm dò, linh hoạt lướt qua môi nàng, 𝐥-𝒾ế-m qua lợi nàng, sau đó dừng lại ở những nơi nhạy cảm, lại tiếp tục 𝐪.υ.ÿ.ế.п 𝐫.ũ lưỡi nàng. Lập tức hắn lại như giữ thế chủ động trong cuộc rượt đuổi này.
Dù sao hắn cũng là một nam nhân khoẻ mạnh, dù sao cũng mềm lòng, lưỡi của hắn vươn ra, tay nắm ở vòng eo Ⓜ️ảռ●𝒽 k●𝖍●ả●ⓝ●♓, ép nàng vào cơ thể mình thật chặt.
Nàng chủ động biến thành bị động, để hắn mặc sức 𝖍*ôⓝ*, ngón tay lại bận nhanh chóng theo từng cử động vụng về của lần đầu tiên mà nhẹ ν⛎_ố_ⓣ ѵ_3 lồng n.ℊ.ự.𝐜, lòng ngón tay vô tình lướt qua đầu n●ɢự●ⓒ hắn, lại nghe thấy tiếng hắn 𝐭𝖍●ở 𝒹●ố●↪️.
Hắn ⓝóп_g 🅱ừ_п_ⓖ như có lửa, bàn tay ở sau lưng nàng νⓤố-𝖙 ν-𝖊, khiêu khích hoả dục.
✞_𝐡_â_𝖓 т_𝐡_ể của nàng dán vào người hắn xinh đẹp phập phồng, da thịt trần trụi bóng loáng cùng với †*♓*â*п †*𝖍*ể tuyết trắng triền miên cùng nhau, hô hấp của hắn trở nên nặng nề, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, bàn tay nhẹ nhàng ôm trọn nơi đẫy đà của nàng khiến hắn thỏa mãn mà 🎋.𝖍é.ρ h.ờ đôi mắt kích động.
Nàng giống như rắn, chân quấn lên hông hắn, dùng nơi 〽️*ề*Ⓜ️ ɱạ*ℹ️ nhất của mình ma sát nơi đó của hắn, khiến hắn п-óռ-𝐠 🅱-ỏ𝓃-🌀 mà đáp lại, bàn tay nóng rực lướt nhẹ vào trong bắp đùi nàng, nơi đó của nàng đã trơn ướt mà ✝️-♓-ở 🅓-ố-𝒸. Cách lớp vải còn sót lại nơi hạ bộ, vật đó vội vàng chống đỡ giữa hai chân nàng.
Thật là tốt. Thật là dễ chịu.
Nụ cười bên môi nàng càng ngày càng đậm. Nàng muốn, nơi nào đó trong cơ thể nàng đang gào thét thảm thiết. Muốn...
Hắn sững sờ, †●𝖍●ở ⓓ●ố●🌜 nhìn nàng, không thể tin.
Nàng ngã soài xuống đất, khuôn mặt ửng đỏ dần trở về màu ngọc trai nguyên thuỷ, hơi thở của nàng cũng dần trở nên đều đặn.
N... nữ nhân này dám khởi động ⓓ·ụ·𝒸 ⓥ·ọⓝ·g của hắn rồi thản nhiên nằm ngủ thế này.
Hảo. Thật hảo a.
Hắn 𝓃_g_𝐡_ıế_п ră𝖓_ⓖ, cố kiềm chế mong muốn 🌀ⓘ.ế.𝐭 ai đó. Khoác lên long bào sau đó dứt khoát quay người đi ra.
Bốn canh giờ? Tử?
Y học trong thiên hạ đúng là lừa người.
Lừa người a.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |