Th*o bức
← Ch.05 | Ch.07 → |
Tô Điềm không hiểu hắn đang nói gì, ngây thơ hỏi:
"Anh trai, anh có ý gì?"
Lục Minh ⓥ𝖚ố_† ☑️_𝖊 tiểu bức, cảm nhận được mật dịch đã chảy tràn lan, xem ra đã rất muốn rồi.
Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ lâm vào tình huống như bây giờ, muốn nổ mạnh, muốn thao cô.
Lục Minh tiến lên một bước, nhanh chóng cởi hết quần áo, lấy gậ. y thịt ra, g. ậy thịt đã rất cứng, thô đến mức cực hạn.
Tô Điềm nhìn hắn đã cởi sạch quần áo, bỗng chốc thấy được cây kẹo que, vẫn là cây kẹo xấu xí đó.
Trong khi Tô Điềm đang ngẩn người, Lục Minh cầm lấy g. ậy th. ịt, đỡ lấy tiểu bức, qu. y đ. ầu c.ọ ❎.á.† âm m. ôi nhưng không vào được, thân hình hai người chênh lệch quá lớn.
Tô Điềm chỉ cao đến vai hắn, nếu hắn ngồi xuống sẽ rất bất tiện. Chỉ có thể để q. uy đ. ầu tiếp tục ma sát mép â. m h. ộ, xoa xoa â. m m. ao.
Tô Điềm không thể diễn tả cảm giác khó chịu này thế nào, vì thể cô muốn đẩy hắn ra:
"Anh trai, Điềm Điềm khó chịu."
Lục Minh hiện tại cũng khó chịu cực kỳ, sắp không nhịn được nữa. Nếu không cắ·〽️ và·𝑜, xác định buổi tối hôm nay không thỏa mãn.
Hắn trực tiếp ôm Tô Điềm đi ra ngoài, sau đó đặt cô ⅼ*ê*п 🌀ⓘườ𝖓*🌀. Tô Điềm đang trong tư thế ngồi, tiểu huy*t vốn đã ướt đẫm mật dịch còn đang chảy xuống, vậy nên vừa ngồi xuống đã làm giường ướt một mảng.
Cô vừa mới ngồi, Lục Minh liền vội vàng tách hai đùi cô ra, đẩy nhẹ âm đ. ế.
Lục Minh lại bò 🦵_ê_ռ 𝐠ïư_ờ𝓃_ɢ, tư thế này vừa chuẩn để cắm huy*t. Hắn duỗi tay mò đến tiểu bức, tìm được cái động nhỏ, cứ như vậy đẩy g. ậy th. ịt ↪️ắ.ɱ và.🅾️.
Tô Điềm bị đỉnh trong nháy mắt, cảm giác đau đớn liền ập đến, miệng huy*t quá nhỏ hẹp, nơi này chưa từng có người khai phá nay đột nhiên bị hắn ⓧâ-𝖒 𝓃-𝐡-ậ-🅿️.
Nam c/ăn của hắn quá thô, quy đ*u vừa mới đi vào đã đủ làm cô đau xé.
Tô Điềm từ nhỏ đến lớn rất sợ đau, 𝐭-♓â-n 🌴h-ể vừa truyền đến cơn đau đã làm cô bật khóc, nước mắt lưng tròng nhìn hắn:
"Anh, đau quá."
Lục Minh cũng sợ hãi, sao lại chặt đến mức này, đại khái vì đây là tiểu bức của xử nữ, chưa bị ai chạm qua.
Hắn cũng đau c𝐡ế_† được, vào không được 𝖗ú*† 𝖗*@ cũng không xong, trán cũng đã nổi đầy gân xanh, chỉ có thể xoa nắn â. m đ. ế cô, nói:
"Điềm Điềm, đừng sợ, bây giờ đau, chờ một lát nữa được anh thao sẽ rất thoải mái."
Tô Điềm lúc này chỉ biết là cô đang rất đau, vẫn tiếp tục khóc lóc, nước mắt làm cho gương mặt mũm mĩm ướt đi nhiều, miệng nhỏ cũng không dám nói chuyện.
Lục Minh bị kẹp không chịu được, tay xoa â. m đ. ế lại ra một ít nước, hắn cúi đầu, rút g. ậy th. ịt ra.
Về phương diện này Lục Minh không có kinh nghiệm, hắn chỉ muốn ⓒ*ắ*m ✅à*o nhưng đã quên h. ạ th. ể của cô không đủ ướt, cho nên hắn ngồi xuống 🦵*ℹ️ế*Ⓜ️ ti. ểu bức.
Tô Điềm khi nãy còn đau nhưng sau khi bị l-i-ế-Ⓜ️, h. ạ th. ể tức khắc cảm nhận được một trận tê dại. Cô không biết là mình đang bị gì, hai tay quấn loạn lấy nhau, mặt đỏ hồng, cúi đầu nhìn anh trai đang cúi đầu 𝖑_❗_ế_Ⓜ️ nơi riêng tư.
Đầu lưỡi Lục Minh quét lên mặt trên tiểu b. ức, một trước một sau 𝐥ℹ️ế●m toàn bộ, miệng 𝖒.ú.† â. m đ. ế, κí*𝐜*h †*♓*í*𝖈*𝖍 càng nhiều nước.
Tìm được động nhỏ chỗ g. ậy th. ịt 𝖈-ắ-𝐦 𝐯-à-0, đầu lưỡi liền tức khắc ❎â●Ⓜ️ ռ♓●ậ●🅿️, nơi này rất chặt, lưỡi vừa đi vào đã bị xoắn lấy.
Miệng Lục Minh ướt đẫm, chất lỏng không có hương vị, nhưng khi ăn vào lại rất ngọt.
Hắn duỗi đầu lưỡi quấy loạn một chút, khiến cho động nhỏ càng nới rộng, ngón cũng càn phá tiểu b. ức cô, ngón tay thon dài móc moi â. m h. ộ 𝐩●𝖍●á●† ⓡ●🔼 â●〽️ 𝖙●𝐡@ռ●♓ phụt phụt. Đến khi ngón tay chạm đến màng trinh thì dừng lại.
Sau khi được hắn hầu hạ, bộ dáng trông Tô Điềm trở nên thỏa mãn cực kỳ, phát ra một tiếng 𝐫ê_𝐧 ⓡ_ỉ trầm thấp, â. m h. ộ ướ.t á.✝️, khăn trải giường ướt đẫm. 🌴h●â●п t●𝒽●ể cô gái nhỏ thật mẫn cảm.
Lục Minh lần nữa nhịn không được đẩy g. ậy th. ịt vào lần nữa, nếu không tiến vào nơi ấm áp này, hắn chắc chắn sẽ nổ mạnh.
Phía dưới giờ đã đầy mật dịch, không giống như khi nãy. Lục Minh nghẹn đủ rồi, hắn ấn 𝐦_ô_𝖓_🌀 cô, trực tiếp 🌜_ắ_𝐦 ☑️_à_🅾️.
Thời khắc bị đâ_〽️ thủng tấm màng mỏng, nước mắt Tô Điềm lại ứa ra, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng đã bị hắn ghì chặt Ⓜ️-ôռ-ⓖ, dư. ơng v. ật vẫn chôn trong tiểu bức như cũ.
↪️ắ·𝖒 ν·à·𝖔, Lục Minh sung 💲●ướ●n●ɢ tột độ, thoải mái đến mức luyến tiếc rời khỏi, 〽️ô𝐧-ℊ chậm rãi đỉnh động, g. ậy th. ịt tiến vào càng sâu, tiếng nước 🌀·❗·🅰️·𝐨 ♓·ⓞ·🅰️·п cũng dần phát ra.
Tô Điềm đau đến mức r⛎_𝓃 𝓇ẩ_ⓨ, quá đau, h. ạ th. ể như không còn cảm giác. Cô không nghĩ anh trai là người xấu, dám bắt nạt cô.
Tô Điềm vẫn khóc nức nở, Lục Minh thấy cô vẫn khóc, hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, bất đắt dĩ nhéo đầu v. ú cô, nói:
"Điềm Điềm, tiểu b. ức đau lắm sao?" Tô Điềm gật đầu:
"Đau, anh bắt nạt Điềm Điềm."
Lục Minh nghe thế động tác thọc vào 𝖗*ú*✞ 𝓇*𝖆 cũng chậm đi, kiên nhẫn dỗ:
"Đây là việc chỉ có những người yêu nhau mới làm, Điềm Điềm là bạn gái của anh không phải sao? Điềm Điềm phải cho anh trai cắm hu. yệt. Chuyện này làm lần đầu sẽ rất đau, nhưng lúc sau rất 💲_ư_ớп_g, sau này mỗi ngày cho anh thao em sẽ biết."
Tô Điềm đã hiểu, hóa ra làm bạn gái còn phải làm chuyện này, cô tưởng rằng chỉ cần ♓ô.ⓝ 〽️ô.1 là được.
Cô gái nhỏ nghe vậy không còn khóc lóc nữa, cứ mặc cho hắn cắm.
Kỳ thật vừa mới vào Lục Minh đã đ·â·ɱ thủng tấm màng mỏng mới khiến cô đau, nhưng một lúc sau đã bắt đầu có cảm giác.
Ban đầu Lục Minh còn chậm trãi kiểm tra, nhưng sau đó thì không kiên nhẫn nữa, hai tay ấn lấy hông cô, tốc độ của hạ thân đâ●ⓜ thọc phía dưới rất mau đã trở thành đóng cọc.
†♓â-𝐧 ✞♓-ể Tô Điềm đung đưa theo hắn, đầu óc toán loạn.
Cô gái nhỏ nhìn bề ngoài trông hơi béo, nhưng bụng lại không có mỡ thừa, bộ ռɢự*ⓒ nặng trĩu. Ⓜô●n●ℊ cũng cực mượt mà, sờ lên mang đến xúc cảm lạ thường. Lúc cắm cô, 〽️ô·n·g còn lắc qua lắc lại, thanh âm bạch bạch bạch làm người ta say mê.
Đây tuyệt đối là dáng người mà đàn ông thích nhất.
Lục Minh lo lắng đây là lần đầu của cô gái nhỏ nên không dám làm quá trớn, vẫn luôn duy trì tư thế truyền thống cắm huy*t.
Đây cũng là lần đầu của Lục Minh nên bản thân hắn cũng không kéo dài được bao lâu, cảm giác muốn bắn không lâu đã đến, nhưng Lục Minh vẫn giữ được lý trí không tiếp tục đi sâu vào. Khoảnh khắc trước khi bắn ra lập tức rút g. ậy th. ịt khiến toàn bộ t. in. h dị. c. h bắn 👢·ê·n 𝖌·i·ườ·𝐧·𝐠.
Ti. ểu huy. ệt của cô gái nhỏ quá non, mới bị thao một chút đã đỏ lên.
Tô Điềm sau đó được hắn ôm vào phòng tắm, chân cô giờ đã mềm nhũn không còn sức, đành ngoan ngoãn để hắn đặt mình lên bồn cầu mà rửa mặt.
Lúc Lục Minh chuẩn bị xong vòi sen, sữa tắm rồi tắm cho cô.
Tô Điềm thấy hắn xoa xoa cơ thể mình, liền duỗi tay nhéo tiểu b. ức của chính mình, hai ngón tay mò xuống mở hai cánh môi â. m hộ, nhìn bên trong còn nước chảy, ủy khuất nhìn Lục Minh, nói:
"Anh, còn nước tiểu, làm sạch bên trong."
← Ch. 05 | Ch. 07 → |