Truyện:Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 04

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 04
Hạnh phúc mong manh, bình yên nơi đâu (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Từ sau vụ tranh luận không lấy gì làm vui vẻ với Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa cũng không hiểu mình bị làm sao, cứ cảm thấy nhớ nhung Bé Dưa. Trong căn nhà của Cố Nặc Nhất, chẳng có thứ gì đáng để cô lưu luyến cả, chỉ có duy nhất Bé Dưa là ngoại lệ. Cô dựa theo trí nhớ tìm đến cửa hàng nhận gửi nuôi vật nuôi đó, ở trong một khoảng không gian nhỏ hẹp được ngăn cách với bên ngoài bằng cánh cửa kính, Bé Dưa hình như đã đánh hơi thấy mùi của cô. Nó cuống quýt liên tục kêu meo meo, bộ móng vuốt mũm mĩm đập đập cào cào lên cánh cửa, phát ra những đợt âm thanh cao vút, nghe thật chói tai.

"Con mèo của Cố Nặc Nhất hơi cổ quái một chút, không được thân thiện với mọi người lắm, có lẽ nguyên nhân là do nó bị đem gửi nuôi trong một thời gian dài quá. Tôi cũng đã khuyên anh ấy là nên tìm cho Bé Dưa một mái nhà khác ổn định hơn."

Chủ cửa hàng đứng bên cạnh Diêm Tiểu Đóa, nhìn Bé Dưa mà lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán. Trong lòng Diêm Tiểu Đóa đột nhiên trào lên một cảm giác tội lỗi vô tận, là do cô đã từ chối lời xin giúp đỡ chăm sóc Bé Dưa của Cố Nặc Nhất, nên Bé Dưa mới ra nông nỗi không còn chỗ nào có thể về như thế này. Nghe chủ cửa hàng nói, giống mèo lông xù này là một loài rất sợ cô đơn, cần được nhiều thời gian ở bên để vỗ về, chăm sóc. Con mèo này là do Cố Nặc Nhất nhặt được khi còn đang du học ở bên Mĩ, anh đã phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới có thể mang nó về nước. Cũng chính vì thế mà Cố Nặc

Nhất không muốn tìm một ngôi nhà khác cho Bé Dưa.

Lúc Diêm Tiểu Đóa rời đi, Bé Dưa vẫn tiếp tục kêu rên không ngớt, nhưng cô thậm chí không dám ngoái đầu lại để nhìn. Cứ tưởng rằng, trông thấy Bé Dưa rồi thì tâm trạng sẽ chuyển biến tốt lên, nhưng không ngờ, bây giờ xem ra còn càng thê thảm hơn. Diêm Tiểu Đóa mua một xiên bọ cạp rán giòn rồi vừa đi vừa nhấm nháp, cô rất thích đứng trên chiếc cầu vượt sang đường rồi nhìn xuống những dòng xe cộ vội vã đi qua đi lại như con thoi.

Đời người chẳng phải cũng như vậy sao, vui buồn lẫn lộn, sinh ly tử biệt, huống hồ chi là một con mèo? Bản thân mình còn chưa lo nổi, vậy mà còn muốn đèo bòng để ý quan tâm đến những vật mà mình không thể nào bảo vệ được, vậy thì càng thêm đau lòng thôi. Ánh mắt ngóng chờ của Bé Dưa cứ lởn vởn trong đầu, Diêm Tiểu Đóa lắc lắc đầu như muốn xua hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.

Chuông điện thoại trong túi kêu lên, là một số máy lạ gọi đến. Những cuộc điện thoại như vậy, thông thường Diêm Tiểu Đóa sẽ không nghe. Một lúc sau, có một tin nhắn được gửi tới: "Chào bạn, tôi là đạo diễn của chương trình "Tối nay hẹn hò nhé", tôi muốn mời bạn làm khách mời đặc biệt của chương trình."

Khách mời đặc biệt ư? Diêm Tiểu Đóa nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: "Có cát sê tham dự không?"

Chỉ mười giây sau đã có tin nhắn hồi đáp: "Có, xuất hiện với tư cách là khách mời đặc biệt của Cố Nặc Nhất. Mời bạn gọi điện để nói chuyện cụ thể h ơ n."

Không ngờ lại liên quan đến Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa cau mày lại. Khỉ gió thật, cái thế giới này rốt cục là làm sao thế nhỉ? Những người không muốn dây mơ rễ má gì đến thì lại cứ nhảy xổ ra trước mặt là sao?

Đang lúc nghĩ ngợi lung tung thì vị đạo diễn kia gọi điện lại. Nghĩ đến số tiền cát sê, Diêm Tiểu Đóa bèn nhấc máy nghe luôn. Sau một hồi trao đổi cụ thể, Diêm Tiểu Đóa đã không chút chần chừ mà nhận lời tham gia chương trình ngay. Biết co biết duỗi mới có thể làm nên đại sự, cô không sợ bị mất mặt, chỉ sợ bị mất tiền. Bản thân cô đã là một người chẳng có điểm nào tốt đẹp trong mắt của Cố Nặc Nhất thì cô còn gì để sợ nữa.

Đó là một buổi chiều với nắng vàng rực rỡ, cô chú ý trang điểm thật đẹp, khoác lên người bộ váy áo lễ hội đã được sửa sang lại. Mặc dù trông đã xuống sắc nhiều, nhưng nói cho cùng thì cô cũng có nhan sắc trung bình khác trở lên, mọi cơ hội được lên màn ảnh nhỏ, cô đều không thể bỏ lỡ. Đến trường quay rồi, cô mới vỡ lẽ, thì ra khách mới đặc biệt không chỉ có một mình cô, ví dụ còn có một bạn học người Mĩ của Cố Nặc Nhất, một giáo viên dạy piano hồi mới chập chững nhập môn, còn có một số diễn viên gạo cội từng đóng phim c hung.

Diêm Tiểu Đóa bị xếp ngồi cạnh ngay một diễn viên già đã 70 tuổi, ông ấy và Cố Nặc Nhất đã từng vào vai ông cháu trong một bộ phim. Vị diễn viên gạo cội ấy cứ chốc chốc lại lấy khăn mù xoa ra lau nước bọt, run rẩy nhìn mọi người bận rộn chạy qua chạy lại.

Diêm Tiểu Đóa thấy tẻ nhạt quá bèn bắt chuyện với ông diễn viên đó: "Ông sao lại cũng đến tham gia những chương trình như thế này thế? Ông không thấy mệt sao?"

"Ha ha... cũng là để vận động xương cốt một chút, không thể cứ ngồi lì một chỗ ở nhà mãi được..."

Diêm Tiểu Đóa không nhiều lời nữa. Người ta cao tuổi đến là để tập luyện sức khỏe, còn cô chẳng qua là tham gia rồi nói linh tinh mấy câu, để kiếm miếng cơm, quả đúng là không cùng chung một đẳng cấp.

Khán giả sớm đã ngồi kín trường quay rồi, chỉ còn cách giờ bắt đầu chương trình nửa tiếng đồng hồ, toàn bộ ê kíp chương trình đang điều chỉnh, hoàn thiện nốt những công đoạn cuối cùng. Trên ghế khán giả có một số các bà các cô túm tụm vào nhau, mỗi người một câu tâng bốc khen ngợi.

"Còn nhớ cái hồi tôi sinh em bé năm đó, trên đầu giường dán kín ảnh của Tiểu Đóa, thế là quả nhiên sinh được một cô công chúa xinh xắn tuyệt vời đấy."

"Tôi là tôi thích nhất Diêm Tiểu Đóa đấy, cô gái này hồi nhỏ trông long lanh cứ như thiên thần ấy nhỉ."

...

Diêm Tiểu Đóa nở một nụ cười hết sức xã giao, hai gò má trông hơi cứng nhắc, thiếu tự nhiên. Nhắc đến "hồi nhỏ" của cô thì vô hình chung, có khác nào đã cứa sâu vào vết thương của cô, nhưng điều càng khiến cô cảm thấy mất mặt thì vẫn còn ở phía sau. Các bà cô cầm quyển album ảnh mới xuất bản của Cố Nặc Nhất trên tay, giở đại ra một trang bất kì: "Tiểu Đóa à, kí tên vào đây cho cô đi, cô cầm về cũng dễ khoe khoang với bà con phố trên xóm dưới." Trời đất, mấy bà mấy mẹ này thật là làm cho người ta cảm thấy ngượng ngùng khó xử không để đâu cho hết, làm sao có thể lấy đồ dùng của một nghệ sĩ khác rồi yêu cầu cô kí tên vào đó chứ: "Cái này cháu không thể kí được..."

Các bà các cô đó phấn khởi hưng phấn đến nỗi không nghe thấy lời từ chối của Diêm Tiểu Đóa, họ sột sà sột soạt lật giở quyển album ảnh, tìm xem chỗ nào cố thể đặt bút kí tên được. Diêm Tiểu Đóa chẳng thể làm gì được đành hơi hơi cau mày: "Ôi... thật là xin lỗi quá, cháu phải vào toilet một chút."

Mở vòi nước của bồn rửa tay, lắng nghe những tiếng rào rào không ngớt của dòng nước tuôn chảy, cái cảm giác chua cay đang trào dâng trong Diêm Tiểu Đóa mới dần dần giảm xuống. Người hạnh phúc thì luôn luôn chỉ có một kiểu, còn người bất hạnh thì mỗi người lại có một kiểu bất hạnh riêng. Dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi, tế nên phải duy trì sự bình tĩnh. Cô xem giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa sẽ bắt đầu, đoán chắc đạo diễn đã bắt đầu làm trò quấy động cả trường quay rồi. Cô vén những lọn tóc lòa xòa ở bên tai cho gọn gàng rồi bước vào. Nhìn từ dãy hành lang mờ ảo, ánh đền trong trường quay hiện ra thật chói mắt, cô dò dẫm từng bước từng bước đi về phía vừng ánh sáng chói lòa đó. Đạo diễn nói cô sẽ xuất hiện trong đoạn nói về thanh mai trúc mã, cứ kể linh tinh mấy chuyện nhí nha nhí nhố mà hồi còn bé Cố Nặc Nhất đã từng làm, khuấy động không khí cho sôi nổi một chút là được. Chỉ cần làm như vậy là cô sẽ có trong tay hai nghìn nhân dân tệ.

Diêm Tiểu Đóa nắm thật chặt hai bàn tay, hai nhìn nhân dân tệ, tôi đến đây!

"Tại sao cậu lại ở đây?"

Tinh thần vừa mới được cân bằng lại bị ngay một âm thanh đột ngột ở đâu đó phát ra làm gián đoạn, Diêm Tiểu Đóa nhìn vọng về phía âm thanh, đằng sau cánh cửa đang hé mở của phòng thay đồ, Cố Nặc Nhất đang ngồi một mình. Hôm nay cậu ấy vẫn hóa trang thành "thanh niên ưu tú trong mộng". Nhìn chiếc nơ màu hồng hoa đào mà Cố Nặc Nhất đang đeo trên cổ, Diêm Tiểu Đóa có phần tỏ vẻ khinh khỉnh: "Mình chính là khách mời đặc biệt của cậu đấy."

"Không phải là vì có tiền cầm về nên mới đến đây chứ?"

Nghe cậu ta nói như vậy, Diêm Tiểu Đóa khẽ nhún vai, trả lời với một giọng thờ ơ bất cần: "Cậu đoán đúng rồi đấy!"

"Vậy thì ngày mai hãy trả tiền cho tôi đi."

Mười giây trước, cô vẫn còn là con huơu cao cổ hiên ngang ngẩng cao chiếc cổ thẳng dài, vậy mà chỉ một giây sau, cô đã biến thành con chim đà điểu rúc đầu vào đống cát. Diêm Tiểu Đóa bỗng chốc mất hết tinh thần, cô giả vờ như không nghe thấy gì, quay người một cách duyên dáng cất bước nhỏ, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng thay đồ.

Cố Nặc Nhất cũng không để tâm, anh ngồi đối diện trước tấm gương, nở ra một nụ cười đã làm nên thương hiệu của mình, miệng khẽ lẩm bẩm: "Đúng là đã rơi vào vòng cám dỗ của tiền bạc rồi."

Diêm Tiểu Đóa quay trở về hội trường trường quay, không ngờ mấy bà cô đó vẫn còn đứng chắn ở cạnh cửa. Diêm Tiểu Đóa nhớ tới mấy lời nói vừa rồi của Cố Nặc Nhất, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, cô cười vô cùng xởi lởi: "Các cô à, để cháu kí tên cho các cô..."

Cố Nặc Nhất ngồi ở vị trí bắt mắt nhất trên sân khấu, chương trình diễn ra theo đúng kế hoạch đã lên trước. Mấy cô bé học sinh ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm gậy nhựa phát sáng, miệng không ngừng gọi tên Cố Nặc Nhất một cách điên cuồng, những nhân viên an ninh phải liên tục can thiệp để ổn định trật tự. Sức khỏe của ông diễn viên lão thành rất yếu, đã vẹo đầu sang một bên mà ngáy o o từ lâu, Diêm Tiểu Đóa ngồi cạnh bị nhiễm nên cũng ngáp dài ngáp ngắn. Cô ngày trước cũng từng xuất hiện trong chương trình "Tối nay hẹn hò nhé" rồi, cô luôn cảm thấy chương trình như thế này thật kì quặc, cứ hồi tưởng lại một cách nhát ngừng những mẩu chuyện của ngày xưa, thật là giống những hình ảnh hiện ra trong đầu óc của những người đang hấp hối hay những hình ảnh được hiện ra từ chiếc đèn kéo quân, cứ từng cảnh từng cảnh một, cực kì giật gân. Tuy nhiên, đối với những fan hâm mộ cuồng nhiệt, mê mẩn thần tượng, thì những thứ đó lại là những tin tức đời tư tầm phào quí giá. Để gia tăng tỉ lệ thu xem, những chương trình kiểu này xuất hiện nhan nhản khắp mọi nơi, các đài truyền hình cũng đều tỏ ra hết sức nhiệt tình.

Cuối cùng thì cũng đến màn nói về thanh mai trúc mã, MC dẫn chương trình Ngôn Na đưa ra một câu hỏi để nhử Cố Nặc Nhất: "Có biết tôi đã mời ai đến không?"

Cố Nặc Nhất nở một nụ cười ngọt ngào, lộ ra một vẻ đẹp trai trên mức hoàn hảo: "Không phải là chị đã mời đến một người mà sẽ làm cho tôi xấu hổ đấy chứ?" Lời nói vừa dứt, mấy fan hâm mộ nữ dưới sân khấu đã hét lên the thé như đang đánh ghen.

Nhìn bộ dạng Cố Nặc Nhất lúc đó mà Diêm Tiểu Đóa cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Cậu ấy biến hóa thật quá sức nhanh, vừa mới lúc nãy còn là cái bộ dạng cực kì đáng ghét mà.

"Người mà hôm nay chúng tôi mời tới, chính là ngôi sao nhí lừng danh một thời, cô Diêm Tiểu Đóa."

Ánh đèn soi rọi sân khấu dừng lại ở vị trí của cô, Diêm Tiểu Đóa nhẹ nhàng uyển chuyển đứng dậy, mỉm cười tươi tắn khi đối diện với bộ mặt tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại xen lẫn chút xấu hổ của Cố Nặc Nhất, trong lòng cô âm thầm cổ vũ bản thân, phải giả vờ diễn, diễn cho thật tốt vào.

Điều khiến cho Diêm Tiểu Đóa không thể ngờ tới chính là Cố Nặc Nhất bất ngờ đi từ sân khấu xuống, đưa tay ra một cách thật ga lăng. Ánh mắt của Diêm Tiểu Đóa vẫn không thể rời khỏi khuôn mặt phía trên phần nơ cổ màu hồng của anh, Cố Nặc Nhất đẹp trai lồng lộng tất nhiên là sẽ mặc áo sơ mi trắng tinh sạch bóng và quần kaki màu cà phê rồi. Nhưng cái mà cô không thể quen nổi vẫn chính là nụ cười của anh, nụ cười quá sức ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi nhìn nhiều thì cũng có thể bị sâu răng luôn. Diêm Tiểu Đóa đưa tay lên đặt vào lòng bàn tay của Cố Nặc Nhất, bất chợt, anh ấy lại kéo một cái thật mạnh, Diêm Tiểu Đóa liền ngã vào lòng anh.

Các fan hâm mộ nữ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, lại vừa hận là không thể giết chết được Diêm Tiểu Đóa, kêu gào phản đối một cách điên cuồng. Cố Nặc Nhất làm như không hề nghe thấy, ôm thật chặt Diêm Tiểu Đóa vào lòng:

"Quả đúng là người bạn mà lâu lắm rồi không gặp."

Diêm Tiểu Đóa gần như bị ngạt thở, cái gì mà lâu lắm rồi không gặp, không phải là nửa tiếng đồng hồ trước vừa nhìn thấy nhau ở trong hành lang sao. Diêm Tiểu Đóa ngước mắt lên cười hi hi, cô ghé sát vào tai anh thì thầm: "Nặc

Nhất à, để thư thư mấy hôm rồi mình sẽ trả tiền nhé."

Chỉ nghe thấy Cố Nặc Nhất khe khẽ cười khẩy, anh gí sát môi vào tai cô:

"Đừng có mơ."

Hành động này thật sự là khiến cho các fan hâm mộ không thể nào bình tĩnh thêm được nữa, nếu nhìn nghiêng thì gần như Cố Nặc Nhất đã hôn vào má của Diêm Tiểu Đóa rồi. Tiểu Nhất của họ chưa bao giờ hôn một cô gái nào cả, đến quay phim mà anh ấy còn yêu cầu đóng thế trong những cảnh đó, vậy mà bây giờ lại đi thơm vào cái mặt tròn quay như cái đĩa của Diêm Tiểu Đóa, thật là không thể tha thứ được.

Nếu như không phải là Cố Nặc Nhất khéo tay đưa cô lên sân khấu thì Diêm Tiểu Đóa sớm đã bị chôn chân ở dưới ánh đèn chiếu rọi nhấp nhánh rồi. Trên sân khấu, cô và Cố Nặc Nhất ngồi đối diện với nhau. Ngôn Na vỗ vỗ tay, trên màn hình rất rộng liền xuất hiện đoạn phim ngắn được dàn dựng trước rất công phu. Có những bức ảnh hồi nhỏ của cả hai người, đang tay nắm tay đi trong đài truyền hình, đang búng tai nhau khi còn ở trong đoàn làm phim, còn có hình ảnh quảng cáo khi hai người đóng quảng cáo cho một sản phẩm máy tính phục vụ học tập nào đó. Diêm Tiểu Đóa làng có thể ứng phó được với rất nhiều các tình huống khác nhau, nhưng khi nhìn những bức ảnh cứ lóe sáng rồi vụt qua đó, trong lòng cô không khỏi có chút chấn động nhẹ. Cô như đang ngồi trên một cỗ máy xuyên thời gian, những kí ức, kỉ niệm đó cứ hiện ra thật rõ nét, chân thực. Thời thơ ấu, thật là đẹp.

Bức ảnh chốt dừng cuối cùng không ngờ lại là bức ảnh Cố Nặc Nhất đang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn cô lên để làm điệu bộ như đang hôn. Từ lúc đó về sau, khán phòng của trường quay không thể yên tĩnh lại được nữa, những fan hâm mộ nữ như mất hết cả lí trí đòi trèo lên cả sân khấu, may mà đã bị mấy nhân viên bảo vệ kịp thời ngăn lại. Ngôn Na cười khúc khích: "Hai người quả đúng là không như bình thường."

Cố Nặc Nhất nhoẻn miệng cười, hai bên má hơi hiện ra đôi lúm đồng tiền:

"Vâng, chúng tôi có thể coi là thanh mai trúc mã mà."

Lại một hồi nhao nhao ầm ầm nữa phát ra từ phía khán giả, Diêm Tiểu Đóa quả thật chỉ muốn bịt kín tai lại. Thôi được rồi, vốn dĩ không hề muốn dựa dẫm vào cái bóng của Cố Nặc Nhất để tiến thân, nhưng lần này run rủi thế nào cô lại có được một nước cờ lợi thế, vật thì cũng đừng trách cô không khách khí. Diêm Tiểu Đóa cầm chiếc micro ở bên cạnh lên: "Tôi còn nhớ Tiểu Nhất rất thích hát bài Cốc nước quên sầu tình của Lưu Đức Hoa cho tôi nghe."

Ngôn Na lộ vẻ vô cùng kinh ngạc: "Tiểu Nhất mới sáu bảy tuổi đã biết lấy mấy ca khúc tình yêu ra để làm rung động các bạn nữ rồi sao?"

Diêm Tiểu Đóa nhìn về phía Ngôn Na và làm ra vẻ hết sức xấu hổ ngượng ngùng, nhưng đôi mắt thì vẫn liếc nhìn Cố Nặc Nhất một cách bất an. Mặc dù cậu ấy vẫn duy trì một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã cảm nhận được hơi lạnh đang dần dần lấn tới, cô biết là mình đã hơ nhiều lời rồi.

Diêm Tiểu Đóa nhấp một ngụm nước, cố gắng trấn tĩnh tinh thần đang đôi chút lo lắng: "Hồi đó còn quá nhỏ, chẳng thể hiểu được lời bài hát nói cái gì, bây giờ nghĩ lại thì mới cảm thấy ngường ngượng xấu hổ."

Ngôn Na dường như đã tóm được một thông tin ngoài lề quan trọng, rất phấn khích quay về phía Cố Nặc Nhất đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện: "Tiểu Nhất thật có bản lĩnh, tôi đã lấy chồng rồi mà cũng chưa bao giờ bắt gặp một lời tỏ tình nào sâu đậm và chân thành như vậy."

Tâm trạng của Diêm Tiểu Đóa thật tồi tệ hết sức, giống như con chim sơn ca thỏa sức bay lượn giữa trời cao bỗng bị rơi xuống khe núi sâu thẳm như những con cá chép vàng, một thời tung hoanh thoải mái đã chấm dứt. Chỉ vì lí do nợ tiền mà cô phải vâng vâng dạ dạ, khép na khép nép suốt một thời gian dài trước mặt cậu ấy, nỗi lòng ức chế đó quả đúng là khó có thể dùng lời nói để diễn tả được. Hai người quả thật là thanh mai trúc mã, vì vậy Diêm Tiểu Đóa biết rất rõ, điều Cố Nặc Nhất sợ nhất chính là đề cập đến mấy chuyện liên quan tới tình cảm với cậu ta.

Cố Nặc Nhất hơi hơi cúi đầu xuống, dưới khoảng khuất bóng của ánh đèn, không ai có thể phát hiện ra được là hai môi anh đang mím chặt lại, nhưng gần như ngay lập tức, anh lại thay ngay nó bằng một nụ cười rạng rỡ: "Lúc đó cũng không thể hiểu rõ ý nghĩa của lời bài hát, trẻ con có biết gì đâu mà. Chị Ngôn Na mà cứ xoáy sâu vào vấn đề này thì fan hâm mộ của tôi sẽ bỏ rơi tôi mất."

"Hai người hồi nhỏ đã hợp tác với nhau quả thật là vô cùng ăn ý, sau này trưởng thành rồi còn có ý tưởng muốn hợp tác lại lần nữa không?"

Ánh mắt của Diêm Tiểu Đóa không biết nên hướng vào chỗ nào nữa, phía dưới khán đài thì như một bể cá sấu hung tợn, chỉ chực nuốt chửng cô, còn phía trên sân khấu thì lại có một ánh nhìn chằm chằm hung tợn như hổ của Cố Nặc Nhất, cô đành hơi cúi đầu xuống, nhìn trân trân vào mũi giày của mình. Trong đầu cô thầm đếm thời gian, đây có lẽ là câu hỏi cuối cùng rồi, sau đó cô sẽ được giải thoát một cách triệt để.

"Nếu có cơ hội thì tất nhiên là sẽ thử xem sao rồi."

Câu trả lời của Cố Nặc Nhất luôn luôn thành thục, hoàn hảo không sai sót gì như thế, đều là những lời nói khách khí, không hề có cảm xúc như tiến hành mấy công việc hành chính vậy. Chương trình đã quay được tròn đúng hai tiếng đồng hồ rồi, trong thời gian nghỉ giải lao mười phút ở giữa, Diêm Tiểu Đóa chuồn ra sau hậu trường, đợi để được phát tiền cát sê. Cố Nặc Nhất thì vẫn đang lưu lại trên sân khấu để kí tên cho các khán giả, mỗi lần kí tên vào một quyển, anh đều khuyến mại thêm một nụ cười mỉm mà có thể khiến cho trái tim của người nhận tan chảy được. Khi kí đến quyển thứ mười, anh cuối cùng cũng không thể cười được nữa. Trên quyển album ảnh của anh đã xuất hiện một chữ kí của người khác, Cố Nặc Nhất chăm chú nhìn, thì ra là của Diêm Tiểu Đóa. Quyển album ảnh tổng cộng có hơn hai mươi trang, trang nào cũng có chữ kí của cô ấy. Càng quá đáng hơn là, ba chữ uốn lượn kiểu rồng bay phượng múa "Diêm Tiểu Đóa" lại được kí ngay trên đỉnh đầu của anh, trông như thể vẽ thêm râu mèo, tai gấu hay mũi lợn cho bức ảnh của anh vậy.

"Tiểu Nhất kí nhanh lên đi!" Mấy bà cô hơi có phần sốt ruột. Chỉ còn một phút nữa là sẽ tiếp tục quay nửa sau của chương trình rồi, nếu bây giờ không kí thì có lẽ về sau không còn cơ hội nữa.

Cố Nặc Nhất trong chốc lát cảm thấy mơ mơ hồ hồ, thật khó hiểu, bất giác hơi cong môi xịu mặt xuống, kí thêm ba chữ "Cố Nặc Nhất" bên cạnh "Diêm Tiểu Đóa".

Diêm Tiểu Đóa lấy được tiền cát sê một cách thuận lợi từ phòng tài chính, hai nghìn nhân dân tệ, ăn mì tôm thì có thể cầm cự được hơn nửa năm, còn nếu đi chợ nấu cơm thì cũng có thể duy trì được ba tháng, còn lại có thể lấy được hai chiếc áo từ khu chợ quần áo ở vườn bách thú nữa. Cô không thể chờ đợi được, vội rút tiền từ trong phong bì ra, đếm từng tờ một. Ước mơ lớn nhất của cô không phải là mua biệt thự hay mở nhà hàng, mà thực ra là đếm tiền, vì Diêm Tiểu Đóa đã từng cho rằng được chết trong khi đếm tiền là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Phần sau của chương trình đã tiếp tục quay, Diêm Tiểu Đóa nhập tâm vào chuyện của mình đến nỗi không hề nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân vang lên trong hành lang. Đột nhiên có rất nhiều người tràn vào từ phía sau sân khấu, Diêm Tiểu Đóa nghe thấy tiếng động liền dừng việc đếm tiền lại. Vừa nhìn thấy người mới đến, hai tay cô bỗng nhiên run lẩy bẩy, mấy tờ tiền nhẹ nhàng rơi lả tả xuống mặt đất. Diêm Tiểu Đóa bất giác khẽ lắp bắp: "Chị Vi

Vi..."

Người phụ nữ sang trọng khoác chiếc áo khoác ngoài bằng lụa và đi đôi bốt cao cổ đó cởi chiếc mạng che mặt màu đen xuống, đôi môi đỏ thắm nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng: "Thì ra là Tiểu Đóa, lâu lắm rồi không gặp."

Mấy nhân viên vệ sĩ đi theo Vi Vi nhặt mấy tờ nhân dân tệ rơi lung tung dưới sàn lên, rồi đưa cho Diêm Tiểu Đóa. Diêm Tiểu Đóa lo lắng bất an nhìn về phía trường quay rực rỡ ánh đèn, xem ra Vi Vi cũng là khách mời đặc biệt của

Cố Nặc Nhất, chỉ có điều không biết là cậu ấy có biết hay không?

Một nhân viên sốt sắng chạy đến bên cạnh Vi Vi: "Chị đến rồi, sắp đến lượt chị ra sân khấu rồi."

Vi Vi cởi bỏ áo khoác, để lộ ra bộ quần áo đặt may cao cấp sang trọng. Cô chỉnh trang lại váy áo một chút rồi bước lên sân khấu. Diêm Tiểu Đóa vội vội vàng vàng nhét tiền vào trong ba lô rồi chạy nhẹ nhàng đến đứng thẳng sau tấm rèm sân khấu. Mẹ con gặp nhau trong tình huống này, liệu có gượng gạo không?

Quả nhiên, khi nghe Ngôn Na nhắc đến tên của Vi Vi, Cố Nặc Nhất bỗng trở nên cứng đờ lại, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc. Diêm Tiểu Đóa nhìn thấy Cố Nặc Nhất đứng dậy một cách điềm tĩnh, rồi ôm Vi Vi một cách thật thân thiết. Trong tiếng nhạc nền êm dịu, nhẹ nhàng, rất nhiều khán giả phía dưới khán đài đã mắt đỏ hoe rơi lệ.

Diêm Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm, cô cứ ngỡ là Cố Nặc Nhất sẽ từ chối quay tiếp chương trình, thì ra cậu ấy lại có thể điềm tĩnh như vậy. Không biết chừng quan hệ giữa cậu ấy và Vi Vi sẽ được phục hồi một cách nhanh chóng, dù sao thì tình cảm mẹ con cũng rất sâu đậm mà. Điều khiến Diêm Tiểu Đóa vô cùng ngạc nhiên đó là, lần phỏng vấn ở nửa sau chương trình này mới quay được năm phút đã nhanh chóng kết thúc, lí do là sức khỏe của Cố Nặc Nhất không được tốt. Dưới sự che chắn của trợ lí và các nhân viên an ninh, Cố Nặc Nhất rời đi từ phía sau khán đài. Trong một thoáng đi lướt qua, cô nhìn thấy gương mặt Cố Nặc Nhất trắng bệch. Cậu ấy thậm chí còn không nói chuyện với cô, chỉ vội vội vàng vàng rời đi.

Nhưng Vi Vi thì vẫn ngồi yên lặng trên sân khấu, cho đến khi khán giả đã về hết, không còn một bóng người. Diêm Tiểu Đóa nhớ lại vụ lùm xùm tình ái năm sáu năm về trước, những bức ảnh tắm chung của Vi Vi và một minh tinh màn bạc giàu có, nổi tiếng nhất thời bấy giờ đổ bộ trên khắp các mặt báo. Cũng từ ngày đó, Cố Nặc Nhất cắt đứt mọi quan hệ và liên lạc với Vi Vi. Người phụ nữ đó quả thật là rất trẻ trung và xinh đẹp, cô sinh Cố Nặc Nhất ra khi chỉ mới mười bảy tuổi, bây giờ cũng chỉ mới vừa bước vào tuổi trung niên. Trên gương mặt của Vi Vi vẫn không hề nhìn thấy dấu vết của thời gian, có chăng chỉ là sự sâu thẳm trong đôi mắt.

Diêm Tiểu Đóa nghĩ, nếu cô là Cố Nặc Nhất, thì cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó xử. Mặc dù trong làng giải trí đầy rẫy những chuyện ăn chơi trụy lạc, nhưng bất luận là ai thì cũng không muốn công khai rầm rộ mấy chuyện riêng tư đó trên mặt báo chí. Cô sắp xếp lại ba lô, đi ra khỏi trường quay. Bây giờ là

9 giờ tối, cô phải nhanh chóng bắt được tàu điện ngầm trước giờ đóng cửa để về nhà. Phía bên ngoài đài truyền hình, sao sáng lấp lánh, những chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa nhiều không đếm xuể. Đây là nơi hay lui tới của các nhân vật nổi tiếng, cũng chính là xưởng sản xuất các ngôi sao màn bạc. Diêm Tiểu Đóa mặc dù rất ghét những chương trình đại loại kiểu "Tối nay hẹn hò nhé", nhưng cô không hề bài xích nó, dù sao nếu xuất hiện trong chương trình này thì cũng thể hiện rằng mình vẫn đang còn được mọi người chú ý tới. Diêm Tiểu Đóa nắm chặt hai bàn tay hạ quyết tâm, cô sẽ còn trở lại nơi đây, với tư cách là nhân vật chính.

"Diêm Tiểu Đóa! Mau trả nụ hôn đầu cho Tiểu Nhất!"

Diêm Tiểu Đóa hướng ánh nhìn về phía âm thanh vừa được phát ra. Không xong rồi, những fan hâm mộ nữ cuồng nhiệt đang mai phục trong một góc để chờ tính sổ với cô. Cô đã làm dấy lên sự phẫn nộ của cái đám người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, thậm chí là uất ức này. Dự đoán là tối nay không thể yên ổn được rồi, Diêm Tiểu Đóa vội tháo đôi giày cao gót 10cm, kéo váy lên rồi cũng chạy thục mạng như điên. Mặc dù biết là nếu bị họ bao vây lại thì cũng chả có gì nghiêm trọng, nhưng cô vẫn sợ, vì cô không thể đếm nổi rốt cuộc là có bao nhiêu người đang đuổi theo cô, năm mươi, một trăm, có khi còn nhiều hơn, chỉ biết là họ cứ ầm ầm xông tới.

"Tiểu Đóa, lên xe!"

Ngôn Na đang lái chiếc xe Cayenne màu vàng, dừng lại trước cổng của đài truyền hình, Diêm Tiểu Đóa vội vã chui ngay vào xe. Ngôn Na đạp chân ga một cái, đám người đuổi theo liền bị bỏ xa lại phía sau. Diêm Tiểu Đóa thở hổn hển, xỏ lại đôi giày cao gót của mình: "Cảm ơn chị quá."

Ngôn Na chỉ nói một câu "Không có gì" rồi không nói thêm gì nữa. Diêm Tiểu Đóa biết, trong lòng Ngôn Na đang có chút hối hận sợ hãi. Dù sao thì cũng vì mời Vi Vi đến mà đã đắc tội với Cố Nặc Nhất, sau này em là khó mà hợp tác tiếp được.

"Nhà em ở đâu? Chị đưa em về nhé!"

Diêm Tiểu Đóa nói địa chỉ, rất nhanh sau đó, Ngôn Na đã đưa cô về đến nhà.

"Chị Ngôn Na à, em rất cảm ơn sự giúp đỡ của chị, em biết là chị muốn giúp em một tay."

Ngôn Na cười một cách vô tư: "Không có gì đâu, nếu Cố Nặc Nhất không đồng ý, thì chị cũng không dám mời em tới. Mấy đoạn phim chiếu hôm nay, và mấy bức ảnh mà chương trình sử dụng nữa, đều là do Cố Nặc Nhất cung cấp."

Ánh mắt của Diêm Tiểu Đóa bất động, hướng chằm chằm về phía cô ấy:

"Những lời chị nói... đều là thật sao?"

"Tất nhiên rồi, chỉ có điều tiết mục cuối bị thất bại rồi. Vốn dĩ muốn mời Vi Vi đến là để khiến cho Cố Nặc Nhất cảm thấy bất ngờ, thật không lường trước được là người tính không bằng trời tính."

Diêm Tiểu Đóa về đến ngôi nhà nhỏ của mình, cô ngã vật ra giường, nằm hồi tưởng lại những cảnh tượng vừa mới xảy ra, thì ra Cố Nặc Nhất sớm đã biết là cô sẽ tới. Nghĩ đến bức ảnh được dừng lại ở cuối cùng, cô dường như lại quay trở về cái thời làm DJ nhí chuyên giới thiệu những bài hát được yêu thích cho đài truyền hình. Vào một hôm, Cố Nặc Nhất với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh rụt rè hỏi cô: "Diêm Tiểu Đóa, mình có thể hôn cậu một cái được không?" Diêm Tiểu Đóa vênh mặt đầy kiêu ngạo: "Phải cho mình ăn hai viên sô cô la nước ngoài của cậu thì mới được hôn" Cố Nặc Nhất liền đem tất cả số sô cô la mà cậu quí giá cất giữ cho Diêm Tiểu Đóa, sau đó nâng khuôn mặt vừa đáng yêu vừa xinh xắn đó lên. Mãi cho đến sau này Diêm Tiểu Đóa mới biết, những viên sô cô la có chữ tiếng nước ngoài đó là của bố Cố Nặc Nhất tặng cho cậu ấy, tất cả chỉ có ngần đó, không còn sót lại viên nào nữa. Nhưng Diêm Tiểu Đóa lúc đó chỉ nếm một miếng rồi vứt hết đi, dù sao thì mùi vị của sô cô la đen thuần khiết cũng không hợp với khẩu vị của trẻ con.

Màn đêm mờ ảo, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật xúc động, trái tim nhỏ bé của cô đón nhận làn gió ấm áp của tháng ba đầu xuân. Từng làn gió nhẹ lướt qua, trong lòng cô như dậy lên những gợn sóng lăn tăn. Bao nhiêu năm nay, giữa cô và cậu ấy rốt cục là đã bỏ lỡ mất điều gì? Cố Nặc Nhất biết tất cả mọi thứ về cô, cô cũng hiểu rõ mọi thứ về cậu ấy. Mặc dù bao nhiêu năm không hề gặp mặt, nhưng cái giới showbiz này đã khiến cho cả hai người có một sự gắn bó vô cùng chặt chẽ.

Diêm Tiểu Đóa nhớ về hành động ôm cô vào lòng của Cố Nặc Nhất trong trường quay, rất quyết đoán, vừa ấm áp mà cũng rất mạnh mẽ. Cô bỗng nhiên rất muốn nghe thấy giọng nói của Cố Nặc Nhất, bây giờ rất muốn nghe.

Diêm Tiểu Đóa không hề do dự cầm lấy điện thoại, rồi bấm gọi đi cho số điện thoại quen thuộc, chỉ thấy một hồi chuông chờ đợi cứ văng vẳng kéo dài. Nhưng cuối cùng thì đầu bên kia cũng nhấc máy, vẫn là cái giọng nói "A lô" lạnh lùng đó. Diêm Tiểu Đóa lắp ba lắp bắp, cô không biết phải nói cái gì:

"Cậu... cậu đã về đến nhà chưa?"

"Rồi."

"À... lúc... lúc nào thì trả tiền cho cậu?"

"Đợi khi nào mình có thời gian đi, bây giờ mình có việc bận rồi, dập máy đây."

Thậm chí đến một lời "tạm biệt" cũng không có, cuộc nói chuyện đáng nhẽ phải tràn ngập sự ấm áp thì lại có một kết thúc như vậy. Cái đầu đang nóng hầm hập của Diêm Tiểu Đóa bỗng trở nên đôi chút mộng mị, lúc nãy vừa nói cái gì cô cũng đã quên sạch rồi, trong đầu cô giờ chỉ còn lởn vởn hình ảnh cái ôm vô cùng ấm nóng và khiến người khác phải nghẹt thở đó.

Bên ngoài gầm lên một vài tiếng sấm khan, liền ngay sau đó là những giọt mưa hắt vào cửa kính, tí tách tí tách kêu, nghe rất êm tai. Diêm Tiểu Đóa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm càng ngày càng trở nên mờ mịt, đây là trận mưa đầu tiên trong năm nay của Bắc Kinh.

Sau khi dập máy, Cố Nặc Nhất ngồi tĩnh lặng trong chiếc xe thể thao, điện thoại thông báo nhận được hai tin nhắn xin lỗi của Ngôn Na, nhưng anh đến nhìn cũng không thèm nhìn đã xóa hết đi. Anh cứ như vậy khóa mình lại bên trong xe, chiếc cần gạt nước ở đầu xe không ngừng chuyển động, nhưng trước tấm kính chắn gió vẫn là một màn mờ mờ ảo ảo. Cố Nặc Nhất ngồi trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm về hướng Vi Vi cũng đang đứng trong bóng tối như vậy, ánh mắt không hề lay chuyển. Hai người bọn họ đã thi gan với nhau như vậy được hai tiếng đồng hồ rồi, Vi Vi cứ đứng ở trước đầu xe mím chặt đôi môi nhìn anh. Mấy nhân viên vệ sĩ định che ô cho Vi Vi, nhưng đều bị cô kiên quyết gặt phăng ra. Nước mưa đã thấm đẫm chiếc váy làm bằng lụa của cô. Cố Nặc Nhất trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, anh bước xuống xe, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng đã bị Vi Vi chặn lại. Nước mưa lạnh buốt tạt vào mái tóc của Cố Nặc Nhất, chỉ trong chốc lát đã chảy thành dòng. Cuối cùng thì anh cũng mở miệng nói, nhưng lời nói còn lạnh lùng hơn cả nước mưa buốt giá: "Rốt cục là bà định làm cái gì?"

Vi Vi nhất quyết nắm lấy cánh tay của Cố Nặc Nhất mà không chịu nới lỏng, trong đôi mắt lóe lên một sự đau khổ vô biên: "Con vẫn thật là vô tình. Nói thế nào đi chăng nữa thì lần trước cũng là đã giúp con cứu bạn từ trong tù ra, con làm sao có thể trở mặt không thừa nhận nhanh vậy được?"

Giữa khoảng im lặng kéo dài như vô tận, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào. Vi Vi biết rõ tính cách của Cố Nặc Nhất nhưng cô không muốn từ bỏ: "Mẹ đã theo con đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không mời mẹ lên trên ngồi một lúc sao?"

Cố Nặc Nhất khẽ chau mày, bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay của anh đang không ngừng run rẩy, thời tiết mưa gió như vậy mà bị dính mưa ướt nhẹp thì thật là không dễ chịu chút nào. Anh không nói năng gì, nhất chân bước lên lầu. Vi Vi thở phào một cách nhẹ nhõm rồi bám sát theo anh.

Anh thản nhiên một mình bước vào cửa, không thèm đoái hoài gì đến Vi Vi. Vi Vi lau nước mưa còn đọng lại trên má, nói với mấy nhân viên an ninh đang đi theo sau: "Các anh về trước đi, tôi muốn ở lại với con trai một tối."

Mặc dù vô cùng cẩn thận, nhưng những giọt nước mưa trên chiếc váy của Vi Vi vẫn nhỏ giọt trên sàn nhà. Cố Nặc Nhất nhin những hàng nước mưa đang thi nhau chảy xuống, đành bất đắc dĩ ném cho cô một cái khăn tắm sạch, sau đó quay người đi vào phòng tắm. Dưới vòi hoa sen chảy rào rào, anh đứng lặng một chỗ, hơi nước mờ mịt bốc lên dày đặc, dần dần choáng hết cái không gian nhỏ hẹp đó.

Đã bốn, năm năm rồi, anh cố tình đoạn tuyệt với các phương tiện thông tin đại chúng, từ đó đến nay đều không xem bất kì chương trình ti vi có cáp nào, cũng không lên mạng, tất cả chỉ vì muốn xóa sạch, xóa triệt để mọi hình ảnh, mọi kí ức của Vi Vi ra khỏi trí nhớ của mình. Nếu không phải là vì muốn giúp Diêm Tiểu Đóa thì có lẽ anh sẽ không bao giờ cho Vi Vi tìm được bất cứ lí do gì để có thể tiếp cận được anh...

Đêm mưa lạnh lẽo cũng làm cho cõi lòng của Diêm Tiểu Đóa bình thản được một chút. Đã là 11 giờ trưa rồi, nhưng cô vẫn chưa muốn ra khỏi giường. Nghĩ đến cuộc điện thoại gọi cho Cố Nặc Nhất trong lúc xúc động nhất thời tối hôm qua, bộ mặt vừa xấu hổ vừa thê lương của Diêm Tiểu Đóa càng lúc càng thê thảm. Cố Nặc Nhất cung cấp những bức ảnh đó, chẳng qua là vì hiệu quả của chương trình, cô xúc động lung tung vớ vẩn cái gì chứ. Gọi điện một cách vô duyên cũng đã đành, sao lại còn chủ động đề cập đến vấn đề tiền nong chứ? Đấy chẳng phải là tự mình nhảy vào miệng núi lửa sao? Cô cứ như thế mà đẩy bản thân mình vào vực thẳm của tuyệt vọng một cách không hề báo trước, cũng không hề suy nghĩ xem có con đường sống nào không.

Đúng lúc đó thì A Hoa đến đập cửa, anh ta còn không ngừng hét to: "Anh

Hoa đến đưa tiền cho cô đây!"

Diêm Tiểu Đóa mở cánh cửa, hỏi với giọng uể oải: "Tiền đâu?"

"Không có."

"Thế tức là liên hệ được vai diễn rồi?"

"Cũng không phải."

Ngọn lửa trong lòng Diêm Tiểu Đóa vội bùng lên cháy dữ dội: "Không tiền cũng không việc, vậy anh đến đây làm cái gì?"

A Hoa cười hề hề, tiến đến ngồi cạnh Diêm Tiểu Đóa trên ghế sofa: "Không nói như vậy thì cô có mở cửa không? Người anh em à, tôi vắt óc suy nghĩ hết nước hết cái mấy hôm nay rồi, cuối cùng cũng vạch ra được một kế hoạch để giúp cô có thể tái xuất giang hồ."

Diêm Tiểu Đóa cười hừm hừm hai tiếng khô khốc, kế hoạch cái gì chứ, chắc chắn là trong lúc ngồi trên tàu điện ngầm, bị cánh cửa kẹp phải đầu nên mới nảy ra được. Diêm Tiểu Đóa buộc gọn lại mái tóc dài, uể oải đi về phia toilet để rửa mặt mũi. A Hoa vội chạy theo sau, đứng tựa vào cánh cửa nhà vệ sinh nói: "Chúng ta phải cởi thôi! Quần áo mà mặc ít đi một chút thì có hiệu quả hơn bất cứ chiêu trò gì. Cô còn nhớ cái nhóm nhạc Thịnh Hạ đó không? Hai cô gái thuần khiết chân chất như thế, chẳng phải là cũng đã cởi rồi đấy sao?"

Nghe đến đó, Diêm Tiểu Đóa bị sặc bọt kem đánh răng, ho sặc ho sụa không ngớt, A Hoa thấy cô khổ sở như vậy lại đứng bên ngoài tỏ vẻ khoái chí:

"Ái chà! Xem cô kìa, có đến mức phải xúc động như thế không?"

Diêm Tiểu Đóa vắt chiếc khăn mặt vừa dùng để lau miệng lên mắc rồi quay ra hỏi vặc lại A Hoa: "Thế theo anh, tôi cởi đồ ra thì có tác dụng gì?" A Hoa cứ vòng vo tam quốc, né đi thẳng vào vấn đề mãi: "Kể ra nói vậy thì cũng đúng, cô ngực nghiếc chả khe chả rãnh, có cởi ra thì cũng chả ăn thua gì. Mặc dù chân cẳng trông thì cũng ngon lành đấy, nhưng chúng ta không thể cứ mãi bịt kín mặt lại rồi ngày nào cũng vén chân ra khoe được."

Vã nước lạnh lên mặt, Diêm Tiểu Đóa rùng mình một cái. Lời đề nghị của A Hoa không phải là cô chưa từng suy nghĩ đến, mặc dù cô sở hữu giọng hát rất hay, nhưng bây giờ biểu diễn thì lại lấy "diễn" làm chính. Tính riêng trong cái giới showbiz này, lại cộng thêm với những diễn viên xuất thân trong quần chúng, thì có đến ba trăm bốn trăm nghìn người, nhưng hàng năm, số lượng người có thể xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng thì vét hết nước hết cái cũng chỉ vọn vẹn chưa đến mười nghìn người. Vì vậy những chiêu trò để giành giật được cơ hội tiến thân xuất hiện nhiều vô kể như nấm sau mưa, cách thức cũng càng ngày càng tinh vi khó lường, cái kiểu tụt váy lộ ngực này coi như cũng là cách thức đường cùng rồi.

"Cô cứ nói một tiếng đi, tôi sẽ bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị một cách thật chuyên nghiệp, thật kĩ càng cho động thái tiếp theo của cô. May mắn cho cô vì cô là ân nhân của tôi, tôi sẽ báo đáp lại thật hậu hĩnh!"

Diêm Tiểu Đóa không nói năng gì, chỉ tiếp tục cuộn tròn người lại trên chiếc ghế sofa để xem ti vi. Cô chuyển kênh ti vi như một cái máy, một hồi im lặng nặng nề sau mới mở miệng nói, kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt: "Làm như vậy liệu trụ được bao lâu? Ngộ nhỡ cởi ra rồi mà lại chả phất lên được mấy ngày, thế thì có phải là tôi sẽ bị thiệt thòi không."

A Hoa nghe xong liền quay ra trấn an, lấy hai tay đập bôm bốp vào lồng ngực: "Cái này cô cứ yên tâm đi, A Hoa tôi đây làm sao có thể làm hại Tiểu

Đóa được chứ?"

Diêm Tiểu Đóa chỉ cười cười, tiện tay cầm hộp thuốc lá ở trên bàn nước lên, nhưng trống rỗng. A Hoa vội vàng rút nửa hộp thuốc lá còn lại từ trong người ra rồi đưa cho cô: "Sau này nổi tiếng rồi, tôi sẽ là người quản lí của cô đấy nhé, không được tìm người khác đâu đấy nhé."

Mùi vị của thuốc lá luôn luôn là như vậy, hít vào là một hơi cô đơn, nhả ra lại là một hơi sầu thảm. Liệu còn có thể phất lên được nữa không? Diêm Tiểu Đóa không hề chắc chắn. Nhưng nếu không vùng vẫy, tranh đấu một thời gian như thế này thì trái tim tràn ngập sự tội lỗi tột cùng của cô sẽ không bao giờ được giải thoát.

A Hoa cuối cùng cũng ra về. Cô nấu đại một bát mì tôm, mới ăn được một nửa thì Cố Nặc Nhất gọi điện đến. Diêm Tiểu Đóa nhìn chiếc di động đang nhấp nháy ánh đèn mà trong lòng vô cùng rối bời, thật đúng là trốn không thoát được cái nghiệp chướng mà chính mình tạo ra. Cô bấm phím nghe điện thoại mà tim đập thình thịch: "A lô, ai vậy?"

"Đi đón Bé Dưa về đây."

Lại dập điện thoại ngay được. Diêm Tiểu Đóa mím môi lại, quả nhiên là cái suy nghĩ tối hôm qua của cô đã bị rơi vào cái vòng xoáy không thể tự thoát ra được của sự ngượng ngùng và cảm giác xa lạ, Cố Nặc Nhất làm sao có thể thích cô được chứ, đòi nhan sắc lộng lẫy, cô không có, đòi thân hình gợi cảm, cô cũng không có nốt, cậu ta đối với cô chỉ có lòng thương hại kèm theo tí ti một thứ tình cảm bố thí mà thôi.

Nhưng dù sao thì có thể gặp lại Bé Dưa một lần nữa cũng là một chuyện rất hạnh phúc rồi. Bé Dưa cuộn tròn trong chiếc ba lô của Diêm Tiểu Đóa một cách sung sướng rồi ngáy o o, chốc chốc lại kêu lên mấy tiếng ọ ẹ ọ ẹ, Diêm Tiểu Đóa bỗng thấy lòng mình khởi sắc lên rất nhiều. Những khóm hoa hồng phía dưới tòa nhà mà Cố Nặc Nhất đang ở đã nở rộ từ rất lâu rồi, điểm xuyết xen lẫn vào đám lá xanh rì, càng khiến cho màu xanh của lá thêm nổi bật.

Diêm Tiểu Đóa thích nhất là mùa hè, bởi vì có người đã từng nói với cô rằng, vẻ đẹp của mùa hạ là tuyệt đối, cho dù cho thể ngước mắt vươn tới tận thiên đường đi chăng nữa thì cũng chỉ đến vậy thôi.

Ngước mắt vươn tới được thiên đường thì cũng chỉ như vậy thôi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa chợt cảm thấy một tia đau đớn nhè nhẹ. Câu nói này như loài cỏ gai đâm sâu gốc rễ vào mảnh đất trái tim, đan kết chặt vào nhau mà sinh sôi, nảy nở, không thể nào diệt trừ được, không thể nào quên lãng được.

Diêm Tiểu Đóa nhấc Bé Dưa từ trong ba lô ra, đem đặt nó vào lòng: "Sắp về tới nhà rồi."

Diêm Tiểu Đóa bấm chiếc chuông cửa quen thuộc, vào đúng cái lúc mà cánh cửa mở ra, cô đã tròn xoe mắt ngạc nhiên, không ngờ lại là Vi Vi, người phụ nữ này cho dù đang mặc tạp dề thì trông cũng vẫn rất nho nhã thanh thoát. Vi Vi mỉm cười nhẹ nhàng chào cô, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy đôi chút xấu hổ. Một tiếng mèo kêu meo meo đã phá vỡ tan tành cái bầu không khí như bị lắng đọng đó.

"Á!" Đôi mắt của Vi Vi ánh lên một vẻ vô cùng sợ hãi, cô bất giác nhảy lùi lại ra sau mấy bước.

Diêm Tiểu Đóa đầu óc rối bời, không hiểu gì cả, cô vội tiến gần lại mấy bước: "Chị Vi Vi, chị bị làm sao vậy?"

Vi Vi dựa lưng vào bức tường, xua xua tay về phía Diêm Tiểu Đóa: "Đừng tiến gần lại đây, chị sợ mèo."

"Cậu đến rồi à?"

Cố Nặc Nhất từ chiếc cầu thang cuốn tự động ở tầng hai điềm nhiên bình tĩnh đi xuống, làm như không hề nghe thấy tiếng thét chói tai của Vi Vi. Vi Vi hai tay ôm ngang ngực, quay lưng đi vào trong bếp: "Để mẹ đi nấu cơm."

Diêm Tiểu Đóa đứng như trời trồng trước cửa, không dám động đậy lung tung. Vút một tiếng, Bé Dưa đã nhảy trọn vào lòng của Cố Nặc Nhất, để lại một vệt xước nhỏ đang rớm máu trên cánh tay của Diêm Tiểu Đóa, và cả cảm giác đau rát khó chịu nữa.

Diêm Tiểu Đóa đóng cửa, đi theo sau Cố Nặc Nhất. Cô đặt chiếc ba lô xuống, nhẹ nhàng phủi phủi tay, nói: "Để mình đi giúp chị Vi Vi."

"Ngồi xuống, không được đi đâu hết."

Mặc dù cảm thấy không phải một chút nào, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn nghe lời của Cố Nặc Nhất. Một tiếng đồng hồ sau, đồ ăn đã được dọn lên bàn.

Cố Nặc Nhất ngồi ở vị trí mà anh vẫn thường ngồi. Diêm Tiểu Đóa vẫn muốn ngồi sang vị trí đối diện với anh, nhưng đã bị Cố Nặc Nhất kéo lại ngồi ngay bên cạnh mình, Diêm Tiểu Đóa muốn đứng dậy nhưng không thể thoát được tay anh. Vi Vi không chú ý đến chuyện đó, chỉ xúc hai bát cơm rồi đưa đến để trước mặt hai người.

Trên bàn bày hai món mặn hai món rau, đều là những món thức ăn thông thường. Cố Nặc Nhất chỉ gắp một miếng trứng rán rồi nuốt xuống mà không hề phát ra âm thanh gì, sau đó anh nói một câu: "Đến hôm nay bà cũng biết nấu cơm rồi đấy."

Vi Vi cảm thấy đôi chút ngượng ngùng, vội gắp vào bát của Cố Nặc Nhất một miếng sườn: "Mẹ cố gắng học là vì con đấy."

Diêm Tiểu Đóa cúi gằm mặt xuống và cơm, cảm nhận thấy bầu không khí càng thêm nặng nề và thật bất an. Đoạn hội thoại tưởng chừng rất đỗi bình thường giữa hai mẹ con lại khiến cho người ta cảm thấy khó nghe như vậy, không hiểu hố sâu khoảng cách giữa hai mẹ con họ rốt cục là sâu bao nhiêu? Diêm Tiểu Đóa có thể nghe thấy một tiếng cười khẩy nho nhỏ phát ra từ mũi của Cố Nặc Nhất, miếng sườn đó liền được chuyển ngay sang bát của cô:

"Mau ăn đi, gầy thế này rồi."

Diêm Tiểu Đóa xém suýt nữa thì vục mặt vào trong bát cơm. Cậu ấy rốt cục là muốn làm gì vậy? Có lẽ nào là muốn đem cô ra làm tấm bia đỡ đạn? Cô liền cười hì hì một cách ngớ ngẩn với Vi Vi: "Ôi, ngon quá, em chưa từng được ăn món ngon thế này."

Vi Vi nghe xong, trên gương mặt biểu lộ ra toàn bộ sự ấm áp: "Thích ăn là tốt rồi, sau này thường xuyên đến chơi nhé, chị sẽ làm cho em ăn."

"Sao bà vẫn còn chưa về nhà? Đã đi lấy chồng rồi mà ngày nào cũng không ở nhà, chồng bà không quản lí bà sao?" Bầu không khí ấm cúng lại một lần nữa bị Cố Nặc Nhất phá hoại, khuôn mặt của Vi Vi càng ngày càng trở nên thê thảm hơn.

Diêm Tiểu Đóa có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, mắt liếc đảo liên hồi, cuối cùng cau có mặt mày rên rỉ: "Ối, ối, đau bụng quá."

Đi vệ sinh luôn luôn là lí do hoàn hảo cho kế chuồn là thượng sách, cô đóng cánh cửa toilet lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện lầm rầm ở bên ngoài. Cố Nặc Nhất cứ như một chậu xương rồng gai góc, cho dù Vi Vi có cố gắng dịu dàng ấm áp thế nào đi chăng nữa, thì những gì cô nhận được vẫn chỉ là những chiếc gai sắc nhọn.

Từ đầu đến cuối đều là những lời giải thích nhẹ nhàng của Vi Vi. Tiếng ồn ào ở bên ngoài dần dần lắng xuống, Diêm Tiểu Đóa bước ra khỏi toilet. Ở trong phòng khách, Vi Vi đã khoác xong áo khoác, còn Cố Nặc Nhất thì không biết đã lại đi đâu rồi. Vi Vi nở một nụ cười với Diêm Tiểu Đóa: "Tiểu Đóa à, chị phải đi rồi, hôm khác gặp lại nhé."

Diêm Tiểu Đóa tiễn Vi Vi ra cửa, không khỏi thở ra một tiếng dài thườn thượt, ngồi ăn bữa cơm này còn khổ sở hơn là ngồi tù.

"Mau mau đi rửa bát đi, còn đứng thừ người ra đó làm cái gì?"

Cố Nặc Nhất tựa người vào cánh cửa bếp, cao giọng trịnh thượng ra lệnh cho cô. Diêm Tiểu Đóa sẵn trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi, cô đi vào trong với bộ dạng không lấy gì làm thích thú: "Mình đâu phải là người giúp việc của cậu, làm sao mà cậu phải hung dữ thế hả? Chẳng qua cũng chỉ là vay cậu mấy đồng tiền thôi, cũng chưa đến mức phải bán thân làm nô lệ đấy c h ứ? "

Nghe Diêm Tiểu Đóa nói vậy, hai khóe môi của Cố Nặc Nhất khẽ hiện ra một tia cười mong manh: "Cậu nợ tôi quá nhiều rồi, vì vậy cậu bắt buộc phải hạ giọng cúi mình để lấy lòng tôi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)