Truyện:Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 02

Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em
Trọn bộ 17 chương
Chương 02
Phiêu bạt nơi biên giới, tĩnh lặng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phần lớn thời gian, Diêm Tiểu Đóa hầu như không có việc gì để làm, cô thích ngồi trước cửa sổ phơi nắng, chốc chốc lại véo véo những thớ thịt của Bé Dưa.

"Bệnh hoạn" cứ dai như đỉa tiếp tục gọi điện đến, Diêm Tiểu Đóa đều nhất loạt từ chối không nghe, nhưng tin nhắn tiếp theo sau đó khiến cô đứng ngồi không yên. Cô khẽ cúi gập người lại, cẩn thận nấp sau rèm cửa, nhưng Hà Trục đã nhìn thấy cô. Hà Trục đứng xa tít dưới lầu, mặc một chiếc áo khoác màu be không cài cúc, bên trong là một cái áo sơ mi màu xám, để lộ một phần bộ ngực, vẫn là chiếc quần bò thủng lỗ cũ rách đó và một đôi bốt trông rất thảm hại. Anh ta hôm nay không vác theo giá vẽ.

Cô phẫn nộ gọi điện cho anh ta, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Hà

Trục đắc ý nói: "Tôi biết là cô sẽ gọi điện cho tôi mà."

Diêm Tiểu Đóa kéo rèm cửa sổ ra, chỉ để lộ một khe hở nhỏ, cô lặng lẽ quan sát Hà Trục: "Không ngờ anh lại đi theo tôi."

"Mau xuống đây đi, nếu không tôi sẽ lên trên đó đấy."

Diêm Tiểu Đóa chắc chắn tuyệt đối không thể để Hà Trục làm những chuyện lỗ mãng, vì đây là nhà của Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất không thích cho người lạ vào nhà. Diêm Tiểu Đóa vội vàng chạy xuống cầu thang. Hà Trục nhìn cô chạy lại một cách vô cùng đắc ý, khẽ khàng huýt sáo. Diêm Tiểu Đóa cau mày lại, đẹp trai để làm gì cơ chứ, thật là phù phiếm, cứ lạnh lùng như Cố Nặc Nhất có khi lại hay.

"Diêm Tiểu Đóa, tôi dẫn cô đi hóng gió được không?"

Diêm Tiểu Đóa bĩu môi, lộ vẻ chán ghét: "Dựa vào cái gì, ngộ nhỡ anh là người xấu thì tôi biết làm thế nào?"

"Vậycho tôi xin chữ kí đi."

Diêm Tiểu Đóa nhìn chăm chú vào cái bút trước mặt, cô đã rất lâu không kí tặng cho ai rồi, lần gần đây nhất hình như là một năm về trước, trong một lần quay phim quảng cáo khai trương gì đó, nhưng đó đều là các bà mẹ, xách làn rau đứng dưới cái bục đơn sơ chờ cô.

"Đang tỏ vẻ ngôi sao đấy ư? Phải chăng phải mời cô ăn cơm thì cô mới đồng ý kí tên"

Diêm Tiểu Đóa vẫn nhận lấy cái bút mà Hà Trục đưa cho: "Đến giấy cũng không có, vậy để tôi kí vào đâu đây?"

Hà Trục chỉ vào bộ ngực của mình: "Kí vào đây này, nơi gần với tim nhất.

Tôi đảm bảo là cả đời này sẽ không tắm"

Diêm Tiểu Đóa quả thật không thể đỡ nổi cái kiểu thổ lộ tình cảm một cách quá thô thiển thế này này, cô nhìn bộ dạng câng câng của Hà Trục, cong môi xuống: "Thật là kinh tởm."

Hà Trục rút ví ra, moi từ trong đó ra một tấm ảnh: "Kí vào đây đi."

Đó là một bức ảnh đã ố vàng, hình như được cắt từ trên báo xuống và còn được ép plastic. Trong ảnh chính là Diêm Tiểu Đóa, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống đôi vai, hồn nhiên và đáng yêu, hình như là cuối năm 14 tuổi, cũng có thể là đầu năm 15. Diêm Tiểu Đóa nhìn hình ảnh đáng yêu năm đó, lại một lần nữa hồi tưởng về quá khứ hoàng kim của mình, không thực tế chút nào, nhưng cũng khiến cho người ta vô cùng lưu luyến.

Diêm Tiểu Đóa tim đập rộn ràng, lóe lên một suy nghĩ, cô vốn cho rằng mình sớm đã bị cả thế giới này bỏ quên từ lâu rồi, nào ngờ vẫn có người quyến luyến không nỡ quên. Cô cẩn thận kí tên mình: "Này, trả anh."

Hà Trục nhận lấy bức ảnh, cười mỉm, bỏ lại vào ví: "Diêm Tiểu Đóa, đưa cô đến một nơi không thể nào quên nhé."

Lời nói còn chưa dứt, Hà Trục đã xốc Diêm Tiểu Đóa vác lên vai, tiến những bước dài về phía trước. Diêm Tiểu Đóa vì hành động quá sức đột ngột này mà vô cùng hoảng sợ: "Ối, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!"

Trên người Hà Trục phảng phất mùi thuốc lá, phảng phất đến nỗi phải hít thật sâu mới ngửi thấy. Diêm Tiểu Đóa bị đặt lên một chiếc xe máy, Hà Trục đội mũ bảo hiểm cho cô: "Ngồi lên chiếc Harley của tôi thì mọi phiền não trong cuộc sống của cô đều biến mất."

Chiếc xe máy này với chiếc quảng cáo chào mời bày ở trước cửa tàu điện ngầm hoàn toàn không giống nhau, nó giống với một con báo đốm chạy đua với tốc độ và cuộc sống. Mặc dù đã đội mũ bảo hiểm nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn nghe thấy tiếng gió vút vút bên tai, tim đập thình thịch nhưng không biết bấu víu vào đâu để bình tĩnh lại. Chiếc Harley dũng mãnh lao vun vút len lỏi vượt qua rất nhiều ô tô con, Diêm Tiểu Đoá bám chắc lấy eo Hà Trục: "Tôi nói là, anh có thể đi chậm một chút, được không?" Câu nói đó dường như phản tác dụng, con báo đang phi như bay bỗng chốc biến thành đám mây xanh, một bước vút xa vạn trượng, không chịu bất cứ ràng buộc hạn chế gì, tự do tự tại không gì kiềm chế được.

Trong lúc tim đập loạn xạ, sợ hãi tột độ đó, chiếc xe bỗng dừng lại trước một ngôi nhà ba tầng đứng lẻ loi một mình. Hà Trục kéo tay cô băng xuyên qua con đường nhỏ đầy cây phong. Ánh sáng tràn ngập bị những tán phong che khuất, thoắt ẩn thoắt hiện rọi xuống mặt đường. Diêm Tiểu Đóa đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, Hà Trục giống như một kẻ đi đêm trong bóng tối, càng khủng khiếp hơn nữa khi không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì. Cô vung tay Hà Trục ra, không đi theo anh ta về phía trước nữa: "Tôi phải về nhà đây."

Cô bất ngờ quay người đi về hướng mà lúc nãy cô đi vào, càng đi càng nhanh, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây. Nhưng cô làm sao có thể thoát được ra, Hà Trục chỉ cần lướt nhẹ hai bước đã đuổi kịp và tóm lấy khuỷu tay cô. Diêm Tiểu Đóa hoang mang ngẩng đầu lên, nhưng hoảng sợ đến mức dường như không thể thở được, người đàn ông bí ẩn này sao lại đáng sợ như vậy chứ.

Nhìn cô bằng đôi mắt nhỏ dài, Hà Trục chỉ lặng lẽ nói: "Ngày mai tôi phải rời khỏi chỗ này rồi, vì vậy cô hôm nay bắt buộc phải đến đây."

Diêm Tiểu Đóa không có cách nào thoát ra được, đành thất thểu để anh ta kéo đi về phía ngôi nhà: "Anh rốt cuộc anh định làm gì?"

"Muốn cho cô xem một trái tim thật lòng."

Nghe giọng nói đều đều điềm tĩnh của anh ta mà Diêm Tiểu Đóa càng trở nên hãi hùng, cô cúi người xuống, cắn thật mạnh vào mu bàn tay lực lưỡng đấy. Hà Trục không hề lường trước được tình huống này nên vô cùng đau đớn, theo bản năng anh buông bàn tay của cô ra. Diêm Tiểu Đóa quay ngoắt người lại rồi chạy thục mạng, chạy ra khỏi con đường rợp bóng lá cây phong, chạy xuyên ra khỏi con đường nhỏ hun hút yên tĩnh, chạy về phía cầu vượt đi bộ.

Hà Trục nhìn theo bộ dạng hoảng loạn tháo chạy của Diêm Tiểu Đóa, không đuổi theo, môi cong lên một nét lạnh lùng. Anh nâng bàn tay lên, chỗ hàm răng hằn lên đã rơm rớm máu. Hà Trục bất giác than thở: "Diêm Tiểu Đóa, thì ra là cô cũng biết sợ đấy."

Hà Trục đẩy chiếc cửa gỗ ra, bóng tối đột ngột hiện ra sau màn ánh nắng mặt trời rực rỡ làm anh cau mày một chút. Anh bước vào trong, bóng ngả dài trên bậc tam cấp cũ mòn bên ngoài cửa. Lần gần đây nhất quay về là nửa năm trước, lúc đó Bắc Kinh đang bị bao phủ trong bão tuyết dày đặc, mà anh đã quen với ánh nắng chan hòa ở Casablanca. Mỗi lần đều cô đơn quay về đây một mình, lưu lại đây hai ba ngày rồi lại vác giá vẽ đi phiêu bạt khắp chốn. Hà Trục không thiếu tiền tiêu, cuộc sống của anh khiến cho ai ai cũng phải ngưỡng mộ thèm thuồng. Nhưng không ai biết anh đang nghĩ gì, anh sẽ không nói ra và cũng không muốn nói.

Hà Trục đi từ tầng một lên tầng ba, dừng bước trước căn phòng phía đông. Anh đạp tung cánh cửa bằng đôi bốt bám đầy bụi bặm. Khắp căn phòng chỉ có tiếng vang của âm thanh vọng lại. Bậu cửa sổ bày một hàng dài bình thủy tinh, cổ bình cao hẹp lấp lánh những tia sáng mặt trời. Anh ngồi thẳng lên trên bệ cửa sổ, mái tóc hạt dẻ được nhuộm một màu vàng rực của hoàng hôn. Hà Trục lấy tấm ảnh ép plastic từ trong ví ra, ngắm chăm chú hồi lâu, Diêm Tiểu Đóa hồi đó thực sự là rất xinh xắn, đẹp tựa sương sớm ban mai, đẹp tựa những chùm lông ngỗng trắng muốt múa lượn trong không trung.

Anh bỗng nhiên khịt mũi cười khẩy, mò trong túi lấy ra chiếc bật lửa Zippo.

Sau những tiếng tách tách dứt khoát, ngọn lửa màu xanh nhạt lóe sáng. Chiếc bật lửa Zippo dần dần tiến sát lại gần, ngọn lửa tham lam liếm gọn toàn bộ bức ảnh cũ. Hà Trục mở nắp bình thủy tinh, để chỗ tro tàn xám đen còn sót lại vào bên trong, sau đó dùng nắp nhựa nút lại thật kín. Anh tự nói với bản thân mình rằng: "Đây là cái thứ nhất, rồi sẽ đến cái thứ mười lăm. Cứ đợi đấy, sẽ nhanh thôi."

Hà Trục đứng dậy, kéo lại áo khoác, nắm lấy chiếc bình thủy tinh rồi rời khỏi ngôi nhà cô quạnh đó.

Nếu như thời gian không còn khả năng làm người ta quên lãng thì chi bằng cứ giữ nó ở trong tim.

Chuyến tàu điện ngầm tuyến số hai, từ Tích Thủy Đàn lại về Tích Thủy Đàn, không biết Diêm Tiểu Đóa đã ngồi không biết bao nhiêu lượt rồi. chỉ đến khi đóng cửa cô mới ra khỏi ga tàu điện ngầm, nhưng lúc đó mới phát hiện ra đó không phải là nơi Cố Nặc Nhất sống. Cô hoang mang nhìn con đường nhuộm màu hoàng hôn của đèn đường nhưng vẫn không thể nhớ ra đường trở về. Diêm Tiểu Đóa mắc chứng hay quên đường, không thể xác định nổi phương hướng, cứ lo lắng hồi hộp là chứng bệnh lại càng nghiêm trọng lên, thậm chí có đứng ngay ở dưới chân nhà mình thì cũng cảm thấy bấn loạn không yên. Dòng xe cộ vút qua vút lại như con thoi, trước mắt Diêm Tiểu Đóa vẫn hiện ra hình ảnh đôi mắt nhỏ dài và đôi tròng đen hơi chút cau lại của Hà Trục. Cô ngồi bên vệ đường nhắm tịt mắt lại, dùng hai tay bịt kín tai. Diêm Tiểu Đóa, nhất định phải trấn tĩnh lại, chỉ có như vậy thì mới về được nhà. Nhưng những tạp âm nhức óc hỗn loạn trên đường càng khiến cô cảm thấy vô định.

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của Diêm Tiểu Đóa, cô nghe máy, giọng nói của Cố Nặc Nhất rất nhanh: "Tại sao lại không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu đang ở đâu? Trong điện thoại sao lại có nhiều âm thanh ồn ào thế, không phải là vẫn chưa về nhà đấy chứ? Cậu có phải muốn bỏ Bé Dưa chết đói không đấy hử?"

Giọng nói bất bình phẫn nộ đó khiến Diêm Tiểu Đóa cảm thấy tủi thân vô cùng: "Nặc Nhất, mình mình bị lạc đường rồi."

Đầu dây điện thoại bên kia bỗng im lặng trong phút chốc, Cố Nặc Nhất biết cô mắc chứng không xác định được phương hướng: "Cậu bây giờ đang ở chỗ nào?"

Diêm Tiểu Đóa ngoái cổ nhìn tứ phía xung quanh, nhưng không thể tìm ra vật nào làm dấu hiệu, cô lo lắng đến nỗi trả lời rời rạc đứt đoạn: "Mình không biết"

"Đứng yên ở đó, đừng di chuyển đi đâu hết."

Cố Nặc Nhất dập máy, lòng bàn tay Diêm Tiểu Đóa đã lấm tấm một lớp mồ hôi. Cô không ngừng mắng bản thân mình, Diêm Tiểu Đóa à Diêm Tiểu Đóa, đến đường đi mà cũng không nhận ra, mày rốt cuộc có khả năng làm cái gì đây?

Một phút sau, Diêm Tiểu Đóa nhận được một tin nhắn: "Cố Nặc Nhất yêu cầu bạn gửi vị trí mà bạn đang đứng, nếu đồng ý xin bấm phím."

Nửa tiếng đồng hồ sau, Diêm Tiểu Đóa cuối cùng đã đứng dưới tòa nhà Cố Nặc Nhất sống, đưa cô về nhà là diễn viên Vi An, người mới kí hợp đồng với công ty chỗ Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa thở một cái dài thườn thượt, cười với

Vi An với vẻ mặt mệt mỏi: "Cảm ơn em."

Vi An lắc lắc đầu: "Chị Tiểu Đóa à, đừng nói như vậy, có thể thay anh Cố làm một số việc là vinh dự của em." Những lính mới tò te, còn chưa thành danh đều như vậy, bất an, vô định, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và khiêm tốn. Diêm Tiểu Đóa có chút thất thần, nhưng Vi An lại rất hưng phấn:

"Chị Tiểu Đóa kí giúp em một chữ kí, có được không?"

Hôm nay làm sao thế nhỉ, sao lại có nhiều người muốn xin chữ kí của cô thế? Trong lúc nói chuyện, Vi An đã chìa ra một quyển sổ nhỏ rất đẹp: "Chị kí vào trang này này."

Số trang giấy trong quyển sổ này rất nhiều, mỗi trang đều có những chữ kí uốn lượn rồng bay phượng múa. Nhìn vẻ mặt thánh thiện ngây thơ của Vi An, Diêm Tiểu Đóa nở một nụ cười: "Thu thập được nhiều chữ kí như vậy rồi cơ à?"

Đôi mắt của Vi An lấp lánh sáng rực, cô nói với vẻ đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, đây chính là niềm tự hào của em đấy.

Diêm Tiểu Đóa trong lòng không tránh khỏi xúc động, Vi An của ngày hôm nay thật đơn giản, chỉ là không biết sự đơn giản đó có thể tồn tại được bao lâu: "An An à, em đã bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình sẽ còn nổi tiếng hơn bất cứ nghệ sĩ nào kí trong quyển sổ này chưa, đến lúc đó quyển sổ này chỉ còn là một đống giấy vụn thôi."

"Chuyện tương lai làm gì có ai nói trước được ạ? Ít nhất thì bây giờ em đang rất coi trọng nó."

Diêm Tiểu Đóa leo lên lầu, ngồi phía trước cửa sổ nhìn Vi An rời đi mỗi lúc một xa. Cô kéo kín rèm cửa sổ, kiểm tra lại một lượt các loại khóa cửa nẻo. Tội nghiệp Bé Dưa ngoan như vậy mà hôm nay bị đói meo, kêu meo meo suốt cả buối tối, Diêm Tiểu Đóa ôm Bé Dưa vào lòng rồi nằm cuộn tròn trong chăn ấm. Hai cá thể cô đơn dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Cố Nặc Nhất không gọi điện thoại hay nhắn tin về nữa, Diêm Tiểu Đóa cũng không muốn quấy rầy cậu ấy thêm. Hôm nay trông cô đã quá thê thảm, thậm chí đến dũng khí để nói chuyện với cậu ấy cũng đã không còn.

Diêm Tiểu Đóa hát bài hát: "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt" hết lần này đến lần khác, Bé dưa dần dần chìm vào giấc ngủ với những âm thanh khẽ rên ư ử. Tin nhắn của Hà Trục đều đặn bay đến, cô không muốn nhìn thêm một lần nào nữa, không ngừng xóa bỏ ngay lập tức. Cô ôm chặt Bé Dưa trong lòng rồi chìm sâu vào cõi mộng, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, đỏ đầy cả căn phòng cô đơn tĩnh lặng.

Bé Dưa dùng chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm liếm vài mặt Diêm Tiểu Đóa để gọi cô tỉnh dậy, tối qua cô cứ lúc tỉnh lúc mê khiến cho đầu óc có phần nặng nề. Lúc cô tỉnh dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Bé Dưa thì lại nhận được một tin nhắn điều khiển việc nhà từ xa của Cố Nặc Nhất: "Hôm nay là sinh nhật của Bé Dưa, đi mua hộp Diện Tiên Bao (một nhãn hiệu đồ ăn cho động vật) về cho nó ăn."

Thật không thể ngờ là Cố Nặc Nhất lại tổ chức sinh nhật cho mèo, cậu ấy chắc chắn là phải vô cùng cô đơn trống trải. Ân nhân đã ra chỉ thị thì cô không dám không làm theo. Diêm Tiểu Đóa mặc áo khoác đứng ở trước cửa vẫy tay với Bé Dưa: "Đợi tao về tổ chức mừng sinh nhật mày nhé!" Nhưng vừa mở cửa ra, Diêm Tiểu Đóa đã đứng sững lại ngay thềm cửa, dưới chân là một bó hoa tulip, chỉ có một màu tím tươi bắt mắt, không hề lẫn bất kì màu khác. Cô nhặt bó hoa lên, còn có một chiếc hộp sắt cũ mèm. Trên bó hoa gài một tấm thiệp xinh xắn, dòng chữ màu đen được viết một cách lưu loát: Khi mà cô nhìn thấy bó hoa này thì tôi đã trên đường tới xứ sở hoa tulip. Sự việc hôm qua thật xin lỗi cô, chưa giải thích đầy đủ cho cô nghe. Lúc nào trở về cũng chưa rõ, có thể là một tuần nữa, có thể là một năm, cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Hãy quên đi những chuyện không vui. Tặng cô một bó hoa tươi, và một trái tim thật lòng mà hôm qua muốn cho cô xem. Người gửi Hà trục, ngày 25 tháng 5.

Diêm Tiểu Đóa đến bên chiếc đệm sưởi nắng của Bé Dưa ngồi xuống, ngó chiếc hộp sắt trước mặt, màu sắc của hình cậu bé rô bốt hoạt hình Astro Boy trên nắp hộp đã bị phai mờ. Cô mở nắp hộp, bên trong đều là những ngôi sao giấy nhỏ xinh, sặc sỡ đủ màu, cùng đựng trong chiếc hộp trông thật đẹp mắt. Có một ngôi sao mới chỉ gấp một nửa, Diêm tiểu Đóa cầm lên, phát hiện ra ở phần giấy chưa gấp hết có một hàng chữ, nét chữ rất trẻ con: Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bốn của Diêm Tiểu Đóa, tự tay làm món quà này.

14 tuổi, năm đó chắc phải là năm 2001, món quà này được cất giữ bảy năm trời như vậy mà bây giờ cô mới được nhìn thấy lần đầu tiên. Diêm Tiểu Đóa mở từng ngôi sao từng ngôi sao một, trên mỗi một ngôi sao đều có chữ viết nhưng tiếc là không có thời gian. Những dòng tâm sự lộn xộn không theo thứ tự gì hết từ từ hiện ra, Diêm Tiểu Đóa bất giác bị cuốn theo, cứ đọc thầm mãi.

"Mình thích bài hát "Thời gian" mà Diêm Tiểu Đóa hát, rất mong muốn được bạn ấy hát cho một mình mình nghe."

"Báo mới nhất ra rồi, mình đã mua trộm được hai tờ nhét dưới giá vẽ, đã vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần rồi, vẫn cảm thấy người thật xinh đẹp hơn rất nhiều."

"Bạn ấy hôm nay đã nói chuyện với mình rồi, giọng nói rất ngọt ngào. Những người khác đều nói bạn ấy kiêu ngạo, nhưng mình lại không thấy như vậy."

"Nếu gấp đủ một nghìn ngôi sao thì mình sẽ đến đoàn làm phim thăm"

Chiếc hộp nhỏ này quả đúng là đựng đầy chặt những nhịp đập củ một con tim chân thành, Diêm Tiểu Đóa lặng lẽ đọc thầm theo, cảm thấy thật ấm áp. Đây là tình cảm nhung nhớ của một thiếu niên chưa từng trải, không hề có chút gì tạp niệm, thuần khiết và rất đẹp. Nhớ lại việc hôm qua đã cắn Hà Trục nghiêm trọng như vậy, Diêm Tiểu Đóa bỗng cảm thấy thật không phải với anh ấy. Cô thậm chí còn coi trái tim chân thành của anh ấy là một âm mưu đen tối nào đó, điều đó quả là một sai lầm không thể tha thứ được.

Đối với ngôi sao nhí đã quá thời như cô, cách thổ lộ tình cảm như vậy thật là quá mức bao la dạt dào.

Xứ sở của hoa tulip là Hà Lan. Hà Trục nói, anh và cô có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa. Sâu thẳm trong trái tim cô muốn nghiêm khắc từ chối Hà Trục, nhưng Hà Trục vẫn như trước, sát lại gần gũi vô cùng.

Chiếc hộp sắt này là sự thổ lộ tình cảm cuối cùng của anh ấy, hay đó là lời từ biệt với những việc đã làm quá khứ?

Diêm Tiểu Đóa gấp lại từng ngôi sao một, đậy nắp hộp lại rồi cất vào ba lô. Cô không còn dũng khí để nói chuyện với Hà Trục nữa, Diêm Tiểu Đóa bây giờ không còn xứng với trái tim chân thành như thế nữa.

Đêm đen càng khuya càng tối mịt, đen kịt, nhưng ánh sáng chắc chắn rồi sẽ lóe lên, mặc dù yếu ớt nhưng cũng đủ khiến làm cho con người ta thấy sung sướng. Đang trong tâm trạng buồn chán đến chết thì Diêm Tiểu Đóa nhận được điện thoại của A Hoa, thông báo mấy hôm sau cô sẽ làm gương mặt đại diện quảng cáo cho một sản phẩm gì đó, lương lậu cũng khá.

Cố Nặc Nhất cuối cùng cũng quay xong phim ở Quảng Nam, anh về mà không một lời báo trước, không một lời thông báo với Diêm Tiểu Đóa. Diêm Tiểu Đóa biết thân biết phận nhanh chóng đi chợ mua thức ăn nấu cơm, làm kín cả một bàn đồ ngon, chỉ có hai người ăn thì quả thật có phần lãng phí.

Cố Nặc Nhất chỉ im lặng ăn cơm, không nói năng gì, cũng không phát ra tiến động gì. Diêm tiểu Đóa thì vẫn thích được nói chuyện: "Nặc Nhất à, mình được làm gương mặt đại diện rồi."

"Gương mặt đại diện? Cậu làm gương mặt đại diện cho cái gì? Cho búp bê tây hay là váy xòe bồng công chúa?"

Cô vẫn chưa biết là gương mặt đại diện cho cái gì, bỗng chốc mất hết cả hứng khởi: "Dù sao thì cũng là một công việc tốt. À, đúng rồi, Nặc Nhất, cậu giúp mình một chút, giới thiệu mình với đạo diễn Trương được không? Mình ngưỡng mộ ông ấy từ rất lâu rồi, nên"

"Cậu đã có thể làm gương mặt đại diện rồi, e là đạo diễn Trương cũng không có ích gì cho cậu rồi." Cố Nặc Nhất ôm lấy Bé Dưa đang cuộn tròn dưới chân rồi đi vào phòng khách, anh tắt điện thoại, bắt đầu xem một bộ phim vô cùng hấp dẫn.

Diêm Tiểu Đóa có cảm giác mình như một làn không khí, lúc nào cũng bay lượn xung quanh nhưng không ai cảm nhận được. Bị Cố Nặc Nhất cự tuyệt dứt khoát như vậy, cô rất không cam tâm nhưng lại không thể làm gì khác. Có thể tâm trạng hôm nay của Cố Nặc Nhất không tốt lắm, để mấy hôm nữa cô sẽ thử lại.

Diêm Tiểu Đóa thu dọn xong xuôi hành lí bước đến trước mặt Cố Nặc Nhất:

"Mình đã làm phiền cậu lâu quá rồi, hôm nay nên đi rồi."

Cố Nặc Nhất chỉ chăm chú xem phim, dường như không nghe thấy, Diêm Tiểu Đóa gượng gạo vuốt vuốt tóc, ngượng ngùng đi về phía cửa. Sắp sửa phải rời khỏi căn nhà của Cố Nặc Nhất rồi, cho dù cô vô cùng quyến luyến cái nơi ấm áp này, nhưng rốt cục đó cũng không phải nhà mình.

"Trước khi đi thì trả lại thẻ cho mình."

Diêm Tiểu Đóa ngớ người ra. Cố Nặc nhất duỗi thẳng chân đặt lên bàn uống nước, Bé Dưa nằm bên cạnh ngẩng mặt lên trần nhà ngủ ngon lành: "Vay tiền thì cũng phải có mức độ chứ, làm sao có thể đến thẻ cũng cầm đi luôn được?"

"À, mình sẽ trả cậu ngay."

Thật là xấu hổ! Diêm Tiểu Đóa chuồn vào nhà vệ sinh, tháo bỏ cúc của chiếc áo, để lộ ra áo ngực màu hồng. Chiếc thẻ ngân hàng đã được cô ủ đến nóng hổi, cô đặt trên tay ngắm hồi lâu, đúng là có một chút không nỡ. Dù sao cũng là một triệu nhân dân tệ, cho dù không phải là của mình, nhưng ở với nó lâu ngày như vậy, tình cảm coi như cũng sâu nặng.

"Tại sao cậu lại cất thẻ trong áo ngực?"

Âm thanh đột ngột phát ra ấy khiến cho Diêm Tiểu Đóa có cảm giác như tim mình vừa rụng xuống, cô hét lên một tiếng rồi chốn ngay vào sau tấm rèm phòng tắm. Cố Nặc Nhất chỉ lắc lắc đầu: "Lần sau phải nhớ khóa cửa."

Cửa phòng tắm lại một lần nữa được đóng lại, Diêm Tiểu Đóa mặt đỏ bừng bừng từ sau tấm rèm phòng tắm bước ra. Tại sao lần nào trông cô cũng thê thảm hết cỡ như vậy? Cô mặc lại áo rồi đến trước mặt Cố Nặc Nhất: "Trả cậu."

Cố Nặc Nhất đến ngẩng mặt lên nhìn cũng không thèm ngẩng: "Cất thẻ ở cái chỗ đó, mình nghĩ đến mà ghê cả người, không cần nữa."

"Hả?" Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật khó hiểu, cái thẻ này rốt cuộc cậu ấy cần hay không cần?

"Muốn đi thì đi nhanh lên, đứng chắn ở đó thật ngứa mắt."

Diêm Tiểu Đóa cuối cùng cũng được giải thoát, cô cất thẻ vào trong ba lô:

"Thế lần sau gặp lại nhé."

Cố Nặc Nhất đứng ở ban công dõi theo Diêm Tiểu Đóa chạy bước nhỏ dọc con phố rồi mất hút sau khúc quanh, ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc áo sơ mi trắng, phản chiếu vào mấy cái cúc lóe lên những tia sáng lấp lánh. Thời gian thật là tàn nhẫn, nó có thể nhào nặn một Diêm Tiểu Đóa vốn có một cuộc sống cao sang không vướng bụi trần thành một cô gái lém lỉnh, cũng đã biến anh thành bộ dạng như bây giờ. Không rõ là phúc hay là họa, dù sao thì cũng không có ai đoán định trước được.

Đang trôi theo dòng suy nghĩ, điện thoại của Cố Nặc Nhất bất ngờ reo lên.

Sau khi nghe xong tiếng nói trong điện thoại, anh rất thiếu kiên nhẫn nói: "Tôi bận lắm, không có thời gian gặp bà ta đâu."

Bé Dưa đã tỉnh dậy, đứng ngáp dài ngáp ngắn trước cửa phòng ngủ, Cố Nặc Nhất không bật đèn, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa soi rọi vào. Bé Dưa duỗi mình một cách lười nhác rồi lăn ra ngủ ngay ở cửa, nhưng Cố Nặc Nhất thì lại mất ngủ.

Diêm Tiểu Đóa về đến nhà của mình, đó là cái nhà chỉ có một phòng ngủ một phòng khách. Cô quẳng cây sương rồng sống dở chết dở đi, nhưng giữ lại cái chậu hoa, lại nhét đầy những viên đất tinh thể dùng để trồng cây rồi cắm cái thẻ một triệu nhân dân tệ vào giữa. Diêm Tiểu Đóa lâu lắm rồi không lên mạng, cô đang nhập vào trang web mà các fan hâm mộ thành lập cho mình, mặc dù thành viên không nhiều nhưng đó là động lực để cô kiên trì cố gắng không ngừng. Câu lạc bộ fan hâm mộ của cô được đặt một cái tên rất hay: "Đóa hoa".

Trang web "Đóa hoa" của cô biết dùng photoshop biến hóa giúp cô thực hiện những bức ảnh xinh đẹp và tổ chức cho cô rất nhiều hoạt động khác nhau. Nhưng Diêm Tiểu Đóa biết, nếu cô không cố gắng thì sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ bị người hâm mộ lãng quên.

Diêm Tiểu Đóa có một tủ chứa đầy quần áo thời trang đẹp đẽ, tất cả chúng đều được dùng từ số tiền ba triệu nhân dân tệ mà mẹ cô để lại để mua. Lúc đó cô đã tròn 17 tuổi rồi, Diêm Tiểu Đóa khi không có các hợp đồng phim thì chỉ chăm chăm suốt ngày mua sắm điên cuồng, tiêu xài hoang phí, mua đồ lông thú siêu đắt, mua những viên kim cương óng ánh lấp lánh, mua xe thể thao, lại còn đặt may những bộ váy dạ hội đắt tiền. Diêm Tiểu Đóa xuất hiện ở khắp các buổi yến tiệc, dần dần tự hạ thấp giá trị của mình xuống, đi chiều lòng cả các vị đạo diễn, các nhà sản xuất và những nhà đầu tư. Quay cuồng trong vòng xoáy đó nhiều năm, ngoài bản thân mình ra thì việc gì trong tầm khả năng làm được cô đều đã làm rồi. Nhưng cuối cùng cô cũng rơi vào cảnh tán gia bại sản vì lãng phí quá mức, cô đành bán bỏ chiếc xe hơi thể thao, bán vội bán tháo số kim cương, bây giờ chỉ còn sót lại những bộ quần áo vô dụng này.

Ngón tay của Diêm Tiểu Đóa vuốt nhẹ qua hàng quần áo lỗi mốt đó, nghe A

Hoa nói, cái công ty đó rất thích màu hồng đậm nên cô đã chọn ra một bộ váy liền màu hồng thật đậm, lại còn dán thêm cặp lông mi giả cong vút và đeo thêm kính áp tròng thời trang. A Hoa và cô đi tàu điện ngầm, rồi lại đáp tuyến xe buýt đường dài để di chuyển đến công ty mà cô làm gương mặt đại diện. Vẻ ngoài rực rỡ của Diêm Tiểu Đóa thu hút ánh nhìn của toàn bộ đám đông, đúng vậy ăn mặc như cô thế này phải đi máy bay mới đúng, sao lại có thể xuất hiện giữa chốn đông tạp nham vô bổ này.

Ở ghế sau của xe buýt, A Hoa khoa chân múa tay, hứng thú kể cho Diêm Tiểu Đóa nghe những chuyện mắt thấy tai nghe ở đoàn làm phim "Nợ em một cái ôm". Diêm Tiểu Đóa nghe mà gật gà gật gù, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Mấy anh em bây giờ và mấy nhà đầu tư bây giờ đều quen biết hết, họ toàn muốn kéo tôi vào cùng để bàn chuyện đầu tư đấy."

Diêm Tiểu Đóa khịt mũi cười đểu: "Anh không phải là đang làm phó đạo diễn đấy sao?"

"Diêm Tiểu Đóa, cô đừng có coi thường anh! Anh mà trúng được những dự án phim lớn, dựa vào mối quan hệ của hai chúng ta, thì mấy vai kiểu diễn viên chính hay tương tự gì gì đó chắc chắn một trăm phần trăm thuộc về cô."

Diêm Tiểu Đóa lấy ra cái bánh mì từ trong ba lô, mới sáng sớm bảnh mắt đã phải vội vàng lên đường nên bây giờ cô đã đói mềm rồi: "Anh phát rồi có còn để ý đến em không? Hay lại theo như luật ngầm, vội vàng đi khai quật những gương mặt non choẹt mới vào nghề?"

A Hoa gãi đầu gãi tai rồi cười hề hề, anh ta và Diêm Tiểu Đóa đôi bên đều quá hiểu rõ về nhau, có muốn che giấu hay dối trá gì thì cũng đều không thể: "Tiểu Đóa, cô có biết không? Cố Nặc Nhất rất kì quặc. Khi quay phim có mấy cảnh hôn nhau, vốn là phải quay cận cảnh, nhưng Cố Nặc Nhất nhất quyết đòi phải thay đổi vị trí máy quay để chỉ đóng hôn giả, còn nói hôn nhau gì gì đó là ghê tởm nhất. Nữ diễn viên chính ngượng chín cả người luôn, hình như vì chuyện đó mà hai người không ưa nhau."

Diêm Tiểu Đóa ngồi đó nghe tin hậu trường showbiz, tay vừa buông thõng xuống, A Hoa đã giật ngay lấy miếng bánh mì. Cố Nặc Nhất thật sự cảm thấy chuyện hôn hít buồn nôn sao? Cậu ấy đã trải qua một kích động tâm lí nào đó chăng? Trí tưởng tượng của Diêm Tiểu Đóa thật phong phú, đầu óc cô thoắt một cái đã hiện ra ngay cảnh Cố Nặc Nhất bị một fan hâm mộ nữ quá kích động đè ngửa ra hôn cuồng nhiệt. Nếu như vậy thật thì Cố Nặc Nhất đúng là đáng thương.

Sau bốn tiếng đồng hồ lắc lư xóc lên xóc xuống, xe buýt cuối cùng cũng đã đến điểm cuối. A Hoa thuê một chiếc xe taxi đi đến nơi làm quảng cáo, Diêm Tiểu Đóa ngồi ở ghế sau, vừa dặm lại phấn vừa hỏi: "Rốt cuộc là gương mặt đại diện cho cái gì thế?"

"Lát nữa đến rồi là em sẽ biết ngay thôi."

Hai người xuống xe ở quán rượu duy nhất trong thị trấn. A Hoa chỉnh lại bộ đồ comple bị chút nếp nhăn. Hai người sải những bước dứt khoát về chiếc cửa xoay, ở trước cửa đã có người đứng đợi từ lâu. Nói chuyện nửa tiếng đồng hồ với đại diện công ty ra đón tiếp, Diêm Tiểu Đóa trong lòng thầm nguyền rủa cái tên A Hoa đó. Cái tên A Hoa đáng chết không ngờ lại có thể nhận cái loại gương mặt đại diện này cho cô, đồn ra ngoài người ta biết thì mất mặt chết. Cô lấy cớ đi vệ sinh để thoát ra khỏi phòng dành cho khách, cô tựa lưng vào bệ rửa mặt trong toilet rồi đốt một điếu thuốc. Lâu lắm rồi không hút thuốc, cô bị cái vị cay nồng này làm cho ho sặc sụa.

"Tiểu Đóa, cô đừng có giận đi. Giữ lại chút thể diện cho anh em đi chứ." A Hoa từ phòng dành cho khách chạy ra tìm cô.

Diêm Tiểu Đóa nhả ra những vòng khí trắng đục, nhìn anh ta trừng trừng một cách dận giữ: "Cía loại gương mặt đại diện này tôi không nhận."

"Công ty chỉ đích danh muốn em làm gương mặt đại diện, người ta cũng là fan hâm mộ của em mà. Hơn nữa lần này thù lao cũng rất cao, những năm mươi nghìn nhân dân tệ lận. Em bao lâu rồi chưa nhìn thấy khoản tiền lớn như vậy? Cái thời buổi này, làm gì có ai từ chối tiền đâu."

Diêm Tiểu Đóa không nói năng gì, nhưng trong đầu thì lẩm bẩm, cô mấy hôm trước còn nhìn con số khổng lồ một triệu nhân dân tệ, năm mươi nghìn nhân dân tệ đã là cái gì.

"Mặc dù đúng là em bây giờ khó thoát khỏi hình ảnh của ngôi sao nhí ngày xưa, nhưng trong rất nhiều các lĩnh vực khác, em cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, nếu ngày hôm nay không kịp thời tận dụng thì e rằng sau này em sẽ phải hối hận đấy!"

Có phải ý A Hoa là cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ nổi danh được nữa? Những ngày tháng tiếp theo chỉ là dựa vào chút hào quang leo lét cuối cùng còn sót lại để kiếm được miếng cơm manh áo, sau đó sẽ bị đuổi hoàn toàn khỏi showbiz?

Diêm Tiểu Đóa dập tắt điếu thuốc, nhìn A Hoa, rành rọt phát ra từng từ từng chữ một: "Anh đừng coi thường thôi, Diêm Tiểu Đóa tôi đây không nhận làm cái loại gương mặt đại diện mất giá như vậy."

"Giá? Cô còn giá không?"

Sau một hồi lời ra tiếng vào, tranh cãi kịch liệt, cuối cùng Diêm Tiểu Đóa chịu nhượng bộ, công ty thấy vậy, sợ chết khiếp chết vía nên cũng tăng thêm ba mươi nghìn nhân dân tệ tiền thù lao.

Không ai có thể nói không với tiền, huống hồ cô còn đang nợ nần Cố Nặc Nhất. Kí xong hợp đồng, ngoài trời đã sẩm tối. Những cơn gió buổi tối ở cái thị trấn này rất lạnh, Diêm Tiểu Đóa áo quần phong phanh, ôm chặt lấy hai cánh tay run lẩy bẩy.

"Tiểu Đóa, chúng ta cùng nhau vui vẻ chúc mừng nào, tám mươi nghìn nhân dân tệ đấy!"

Diêm Tiểu Đóa không tiếp chuyện, cô tránh xa ra khỏi A Hoa và rời khỏi khách sạn. Ở đây vô cùng hoang vu hẻo lánh, thậm chí đến cái xe lửa cũng không nhìn thấy. Vừa lững thững dưới ánh trăng, Diêm Tiểu Đóa vừa mắng A Hoa hàng nghìn hàng vạn lần, nhưng vẫn chưa cảm thấy hả dạ. Đi đến bến xe của thị trấn, chuyến xe cuối cùng về Bắc Kinh đã khởi hành rồi. Cô đứng ở cổng vào, trong lòng cảm thấy vô cùng hậm hực. A Hoa không hề đuổi theo cô, có lẽ đã đi sâu vào thị trấn tìm mấy em út để vui vẻ rồi.

Cô liếc mắt nhìn di động, có một tin nhắn nằm trong hộp thư đến: "Cố Nặc

Nhất yêu cầu bạn gửi vị trí mà bạn đang đứng, nếu đồng ý xin bấm phím 1".

Ở cái chốn hoang vắng không một bóng người này, đừng nói đến mấy con chó sói thật, đến mấy tên bệnh hoạn cô cũng không đối phó nổi, tim cô đập thình thịch khi bấm phím "1". Diêm Tiểu Đóa đứng trong gió lạnh suốt một tiếng đồng hồ, đợi chiếc xe thể thao của Cố Nặc Nhất chạy tới. Cô không nghĩ là anh sẽ đến, chỉ là ôm một tia hi vọng vô cùng nhỏ nhoi, không ngờ cái tia hi vọng mong manh đó lại dễ dàng trở thành hiện thực như vậy.

Không đợi Cố Nặc Nhất mở lời, Diêm Tiểu Đóa đã nhảy luôn lên xe, cô nhe răng cười hì hì: "Mình đang buồn rầu không biết làm thế nào để về đây. Cuối tuần mà, vì thế ra ngoài đi loanh quanh chơi một chút, không ngờ lại lỡ mất xe về."

Trên con đường tối om om và gập ghềnh ổ gà ổ vịt thế này, cho dù xe ô tô có bật đèn pha đi chăng nữa thì ánh đèn vẫn bị bóng đen dần dần nuốt chửng lấy. Cố Nặc Nhất lái xe rất chậm: "Mặc như thế này ra ngoài đi chơi?"

Cô ăn mặc trông trang trọng như vậy, bất kì ai cũng không thể tin được là mặc như thế để ra ngoài ngắm cảnh, đặc biệt là ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Diêm Tiểu Đóa không nói nữa, càng nói càng ngượng ngùng, chỉ bằng không giải thích gì hết. Chỉ nghe Cố Nặc Nhất khẽ ho mấy tiếng: "Bên cung cấp dịch vụ thật không đáng tin cậy, không ngờ dám lén lút gửi tin nhắn định vị để trừ tiền, mình đã hủy dịch vụ đó đi rồi."

Những tưởng đó là anh cố tình gửi cho cô, hóa ra đó chỉ là sự nhầm lẫn. Diêm Tiểu Đóa ngượng ngùng "ồ" một tiếng.

Trên đường từ thị trấn về Bắc Kinh, những con đường trải sỏi, những con đường trải nhựa, những cầu cạn cứ vun vút lướt qua, không gian cũng ngày càng ồn ào náo nhiệt. Cố Nặc Nhất tiện tay mở đài phát thanh trên xe, đài phát thanh giao thông bên cạnh việc phát đi những thông tin về tình hình giao thông, còn xen kẽ rất nhiều tin tức ngoài lề, lúc đó đang phát sóng tin tức về bộ phim "Nợ em một cái ôm", nhưng Cố Nặc Nhất đã tắt đi.

Diêm Tiểu Đóa rất muốn nghe, nghe nói có rất nhiều cảnh vô cùng cảm động: "Sao lại tắt đi thế? Đây chính là bộ phim mà cậu là diễn viên nam chính cơ mà."

Trong bóng tối, Cố Nặc Nhất nhìn nghiêng trông thật hiền lành, không lạnh lẽo tựa băng đá giống như lúc trước: "Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, không thể lẫn lộn được."

Chiếc xe thể thao dừng lại trước cửa tòa nhà mà Diêm Tiểu Đóa đang sống. Diêm Tiểu Đóa đứng trước cửa xe ô tô, để biểu thị lịch sự nên tiện miệng hỏi:

"Không lên ngồi một chút sao?"

Không ngờ được là Cố Nặc Nhất lại tắt máy thật và xuống xe ngay sau đó:

"Được thôi."

Hai người một trước một sau đi dọc hành lang, chiếc đèn cảm ứng thoắt mờ thoắt rõ theo tiếng bước chân, bóng hai người đan lại vào nhau. Diêm Tiểu Đóa lấy chiếc chìa khóa ra, có lẽ do ổ khóa bị gỉ nên thử rất nhiều lần mà vẫn không mở được. Cố Nặc Nhất giành lấy chiếc chìa khóa, chầm chậm thử mở, "tách" một tiếng, bèn đẩy cửa ra. Diêm Tiểu Đóa cười một cách ngượng ngùng, nói: "Cái khóa cửa này cũng biết ức hiếp người ta quá, hì hì."

Cố Nặc Nhất tự nhiên bước vào trước, căn nhà của Diêm Tiểu Đóa tuy không rộng lắm nhưng rất sạch sẽ gọn gàng. Cố Nặc Nhất ngồi ở ghế sofa nhìn ngắm xung quanh: "Nghèo rớt mùng tơi, vậy mà đồ dùng trong nhà toàn là hàng hiệu, thảo nào số tài sản mà mẹ cậu để lại đã bị cậu vung tay quá trán, tiêu sạch sành sanh rồi."

Diêm Tiểu Đóa cười khan mấy tiếng rồi chạy vào bếp pha trà. Cố Nặc Nhất nói không sai chút nào, số tiền ba triệu nhân dân tệ mà cô kiếm được khi còn là một ngôi sao nhí, mẹ cô đã một tay giúp cô cất giữ lại, nhưng đến khi tiền tiêu hết nhẵn rồi, cô mới ngộ ra tiền khó kiếm như thế nào.

Chiếc cốc trà bằng pha lê sạch tinh được đổ đầy trà bưởi màu vàng nhạt, nhìn miếng bưởi đang quay vòng vòng trong chiếc cốc, Cố Nặc Nhất nói: "Mình chỉ uống nước lạnh."

Chiếc cốc trà trong suốt phản chiếu chiếc áo sơ mi trắng muốt và ngón tay thon dài của Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa cầm chiếc cốc lên đổ bỏ trà bưởi: "Ngày trước cậu rất thích uống trà bưởi mà, không ngờ lớn lên lại thay đổi hẳn."

"Chỉ có nước lạnh mới làm cho đầu óc người ta tỉnh táo được."

Diêm Tiểu Đóa nghe xong bĩu môi, cậu ấy đã quá tỉnh táo rồi, đâu cần nước lạnh gì nữa. Nước trong cốc được thay thế bằng nước đun sôi để nguội và cho thêm một ít đá, thành cốc chảy mồ hôi, rỉ ra mấy giọt nước, Cố Nặc Nhất cầm cốc lên và uống một hơi cạn sạch.

Diêm Tiểu Đóa ngồi lên chiếc ghế con, vặn vẹo mười ngón tay, hết sức cẩn trọng nói: "Nặc Nhất, việc đó tuy mình đã nhận làm gương mặt đại diện rồi, nhưng tình hình hiện nay vẫn không được tốt lắm, cậu quen biết nhiều như vậy"

Những điều muốn nói mới trình bày được một nửa, Diêm Tiểu Đóa đã nhìn thấy Cố Nặc Nhất uể oải nằm thẳng ra ghế sofa: "Cậu... không phải là cậu định ngủ lại ở đây đấy chứ?"

"Mình hôm nay phải chạy sô hai ca quay chương trình giải trí, tối lại phải chạy xe đến một chỗ xa xôi hẻo lánh như vậy để đón cậu, bây giờ rất buồn ngủ. Mang chăn gối lại đây đi, mình ngủ một lát, ngày mai lại có buổi gặp mặt với một tờ tạp chí để chụp ảnh."

Thì ra bản thân mình đã làm liên lụy đến cậu ấy, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng có lỗi, cuống quýt ôm chăn đến đắp lên người Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất cẩn thận hít hà mấy hơi, Diêm Tiểu Đóa vội giải thích: "Vừa mới phơi nắng đấy, vỏ chăn cũng là mới thay."

Cố Nặc Nhất lúc đó mới yên tâm nhắm mắt lại. Diêm Tiểu Đóa chuyển cái ghế con đến sát gần người Cố Nặc Nhất: "Mấy lời lúc nãy mình chưa nói xong, cậu quen biết nhiều đạo diễn như vậy, vậy thì giới thiệu một hai người cho mình quen biết với nhé."

Cố Nặc Nhất xoay lưng, mặt úp vào lưng chiếc sofa. Diêm Tiểu Đóa không muốn bỏ cuộc, cô lại nhoài người về phía trước: "Bé Cưng, cậu có nghe thấy mình nói gì không thế?"

Cố Nặc Nhất ghét nhất người khác gọi mình là Bé Cưng, anh quay đầu lại, giọng nói chứa đầy sự giận dữ: "Cậu còn cần phải được giới thiệu hả? Cậu đã nổi tiếng đình đám từ cách đây rất lâu lắm rồi."

Diêm Tiểu Đóa chu môi lại, lắc lắc cánh tay anh: "Cậu cũng biết mà, mình muốn được làm nữ diễn viên chính, nếu không thì diễn viên đứng sau diễn viên chính cũng được"

Cố Nặc Nhất co toàn thân lại trong chiếc ghế sofa, chốc lát đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cả căn phòng khách giờ chỉ còn tiếng thở khe khẽ của anh, yên tĩnh và yên bình. Diêm Tiểu Đóa không cam tâm nhưng vẫn phải trở vào phòng ngủ, cô ngồi trên giường bó gối, nhìn chăm chăm vào Cố Nặc Nhất đang nằm bên ngoài. Những kẻ no đủ làm sao hiểu được nỗi lòng của những kẻ thiếu đói, Cố Nặc Nhất của ngày hôm nay làm sao có thể hiểu được cái khó của cô đây. Trong cái thế giới này, trước nay đều là những người đã sướng lại càng sướng hơn, còn chuyện lá lành đùm lá rách đã ít lại càng ngày càng hiếm.

Diêm Tiểu Đóa đã đem chăn cho Cố Nặc Nhất đắp, cô đành phải lấy tạm cái áo khoác phủ lên người, ngắm những giọt ánh trăng tan chảy trong những viên đất pha lê đựng trong chậu hoa rồi để lộ ra những tia sáng lấp lánh. Diêm Tiểu Đóa nằm xuống, cô âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai sẽ không làm gì hết, sẽ lẽo đẽo theo sau Cố Nặc Nhất, đến khi cậu ấy đồng ý giới thiệu một ông đạo diễn cho cô mới thôi.

Thật đúng là người tính thì không bằng trời tính. Bắc Kinh mới hơn năm giờ sáng, bầu trời vẫn còn mờ mịt một màu xám sẫm. Chuông di động của Diêm Tiểu Đóa bỗng reo lên liên hồi, cô đang ngủ say sưa nên tưởng là tiếng đồng hồ báo thức, sau khi ấn mấy lần mới chợt phát hiện ra tiếng chuông không hề dứt, mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại, không ngờ đó lại là giọng A Hoa đang lo lắng cuống quýt cầu cứu.

"Tiểu Đóa à, cô mau mau đến cứu tôi đi, tôi bây giờ đều nhờ cậy cả vào cô đấy."

Diêm Tiểu Đóa dụi dụi mắt, ngáp to một cái thật dài: "Anh không phải là làm khách làng chơi rồi bị bắt đấy chứ? Mới sáng sớm mà cũng không để cho người ta ngủ yên."

Giọng nói A Hoa gần như mếu máo: "Cô đoán đúng rồi đấy, mau mau đến thị trấn đi, mang theo năm nghìn tệ à không được, năm nghìn không đủ!

Mang mang 20 nghìn! Tôi đợi cô"

A Hoa vẫn chưa nói xong, Diêm Tiểu Đóa đã dập máy. Cô ghét nhất là loại đàn ông trăng hoa đi tìm em út rồi làm những điều xằng bậy, thật không đáng mặt nam nhi. Diêm Tiểu Đóa vớ lấy chiếu gối chùm kín đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mới có năm giờ mười phút.

Quả nhiên là A Hoa đã cuống quýt như lửa cháy đến chân rồi, tiếng chuông điện thoại kêu vang ầm ĩ, dai dẳng suốt mười phút. Diêm Tiểu Đóa thò tay ra chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, quay người lại bỗng bị Cố Nặc Nhất đứng ngay ở đầu giường dọa cho chết khiếp. Chiếc áo sơ mi của anh xộc xệch, cúc áo bị cài lệch, cái đóng cái mở, bộ ngực trắng phau lấp ló hiện ra lờ mờ. Cánh tay của Cố Nặc Nhất vươn ngang người Diêm Tiểu Đóa, thò tay ra lấy chiếc di động ở dưới gối: "Cậu nghe điện thoại một chút thì chết được à? Ầm ĩ như vậy người ta làm sao ngủ được?"

Cố Nặc Nhất nhanh chóng ấn vào phím loa ngoài, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng khóc nấc từng cục: "Hu h u Tiểu Đóa à, cô gái đó tôi còn chưa động chạm gì thì đã bị cảnh sát bắt rồi. Bây giờ đang là thời điểm ra quân tăng cường trấn áp tệ nạn, không biết chừng sẽ vào trại giáo dưỡng cải tạo nửa năm, hu hu Nói thế nào thì chúng ta cũng là bạn bè từ xưa, trong tang lễ của mẹ cô tôi cũng tất tả, chạy ngược chạy xuôi suốt còn gì. Cô không thể không để ý đến tôi đâu đấy!"

Diêm Tiểu Đóa giằng lấy chiếc điện thoại từ tay Cố Nặc Nhất, tắt loa ngoài đi: "Biết rồi! Biết rồi."

Cô dập điện thoại, trong lòng trào lên một nỗi buồn phiền buồn bực: cuộc sống hiện tại của cô đã là một mớ quá hỗn độn rồi, vậy mà cô vẫn phải đi giải cứu người khác, nghĩ mà thật nực cười. Diêm Tiểu Đóa cầm lấy quần áo rồi đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa ráy qua loa, cô tất tả nhổ lấy chiếc thẻ ngân hàng một triệu nhân dân tệ ra khỏi chậu hoa: "Nặc Nhất à, mình có việc gấp phải đi trước, cậu giúp mình khóa cửa nhé."

Cánh tay của Cố Nặc Nhất chắn ngang trước cửa, chặn đường đi của Diêm Tiểu Đóa: "Cậu muốn dùng tiền của mình để đưa cho cái tên chơi gái đó sao?"

Diêm Tiểu Đóa chợt như hóa đá, cô quả nhiên đã quên mất là chủ nhân của chiếc thẻ vẫn đang ở đây. Nhưng cô vẫn nắm chặt chiếc thẻ trong lòng bàn tay: "Mình hôm qua mới nhận làm gương mặt đại diện, có tám mươi ngàn tệ, đợi đến khi có tiền mình sẽ trả cậu ngay."

"Nếu mình nói là không được thì sao?"

Cố Nặc Nhất rất cao, Diêm Tiểu Đóa phải ngẩng cao lên mới nhìn rõ thái độ thể hiện trên khuôn mặt của anh. Cô cười một cách Bé Ngốc: "Nghe cậu nói kìa, chúng ta quan hệ như thế nào chứ, có cần thiết phải phân biệt rạch ròi như thế không?"

Diêm Tiểu Đóa còn chưa kịp định thần thì chiếc thẻ trong tay đã bị Cố Nặc

Nhất giật lấy: "Mình và cậu có quan hệ gì?"

Cô mím chặt đôi môi rồi dần cứng đờ người ra, đúng vậy, cậu ấy và cô có quan hệ gì chứ? Cậu ấy giúp cô, tất cả là dựa vào tâm trạng. Nếu tâm trạng của Cố Nặc Nhất không tốt thì Diêm Tiểu Đóa cô đây cũng chả là cái gì hết.

Cho dù có cãi nhau hay tranh luận như thế nào đi chăng nữa thì nửa tiếng đồng hồ sau, Diêm Tiểu Đóa đã ngồi trên chiếc xe thể thao của Cố Nặc Nhất. Ánh mặt trời buổi ban mai thật rực rỡ, nhưng bụng Diêm Tiểu Đóa đang sôi sùng sục. Trong ba lô rõ ràng là đã có đồ ăn sáng nhưng cô không dám lấy ra, Cố Nặc Nhất rất ghét người khác ăn uống trong xe của mình.

Ánh nắng bắt đầu chói mắt, Cố Nặc Nhất đeo kính râm lên. Anh bật bộ đàm trên xe, bảo Tiểu Nhã giúp anh lùi lại lịch gặp mặt chụp ảnh với tòa soạn tạp chí. Diêm Tiểu Đóa không tránh khỏi đứng ngồi không yên: "Không làm việc liệu có được không? Nếu không thì cậu đưa mình đến bến xe là được rồi."

"Thôi đi, nếu không buổi tối cậu không về được, lại phiền đến tôi." Ngón tay

Cố Nặc Nhất đặt hờ trên vô lăng, anh nghĩ đến chuyện sắp phải đi qua đoạn đường đất đá lổn nhổn mà cảm thấy khó chịu. Đi xe thể thao thì vấn đề đó là nhược điểm, gầm xe quá thấp, di chuyển trên những đoạn đường gập ghềnh sỏi đá là chuyện đáng phải lo lắng.

Cố Nặc Nhất đậu xe trước cửa đồn công an của thị trấn, lấy từ trong cốp xe ra một cọc nhân dân tệ rồi ném vào lòng Diêm Tiểu Đóa: "Đi nhanh về nhanh, buổi trưa mình còn phải họp."

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)