Truyện:Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê - Chương 030

Tiền Kiếp Làm Thiếp Hậu Kiếp Làm Thê
Trọn bộ 140 chương
Chương 030
Phun ra ở tử cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-140)

Editor: Mứt Chanh

Để tuân thủ theo nguyên tắc không thể bị lỗ sau khi tiêu tiền, Bùi Dực tự thể nghiệm, thề phải đòi lại ở trên người Thẩm Diên.

Hắn bung hai chân của nàng ra, gấp lại đè ở trước 𝓃·ɢự·ⓒ nàng. Từ góc độ này có thể khiến hắn nhìn rõ chỗ hai người ɢ·𝖎·🔼·ⓞ 𝒽·ợ·🅿️.

Bùi Dực rút vật nam tính trong cơ thể nàng ra, súng hắn ở bên trong cả đêm, thớ thịt mềm sớm đã quen với sự tồn tại của hắn.

Bây giờ hắn phải đi, thịt mềm căng mịn kia cắn chặt cây hàng thô to không cho hắn đi.

Bùi Dực ✞_ⓗ_ở 𝒹_ố_🌜 một tiếng, dùng sức гú.𝐭 𝐫.𝐚 bên ngoài. Một tiếng tách, đầu nấm cực to thoát khỏi cửa động, một dòng chất lỏng mật đào tuôn ra bắn tung tóe lên trên đệm.

Đó là hỗn hợp †.ï.ռ.♓ ԁị.𝖈.♓ đục ngầu và mật đào mà đêm qua hắn bắn ở bên trong Thẩm Diên.

Đêm qua hắn bắn vài lần với số lượng rất nhiều vào bên trong.

Ánh mắt Bùi Dực u ám, nhìn chăm chú vào chỗ hai người 🌀.𝖎🅰️.⭕ ♓.ợ.ⓟ.

Hắn nắm hàng họ sưng huyết cương cứng để ở cửa động đỏ bừng của nàng, cong eo xuống, chậm rãi đẩy mạnh về phía trước.

"Ưm... Ơ..." Củ khoai to ռó●𝖓●🌀 𝖇●ỏ●ⓝ●🌀 đẩy ra tầng tầng thịt nếp gấp, ma sát thớ thịt mềm nát đã bị làm, phát sinh cảm giác ngứa ran. Thẩm Diên nhíu mày 𝐫ê-ⓝ п-𝐡-ẹ.

Bùi Dực kìm nén ⓗ.𝒶.ⓜ ⓜ𝐮ố.𝐧 mạnh mẽ tiến vào trong 🌴.h.â.𝖓 𝖙.♓.ể, tiếp tục từ từ đẩy về phía trước. Cậu bé thô dài hoàn toàn đi vào nụ hoa từng chút một, bị cái miệng nho nhỏ của nàng cắn nuốt, cuối cùng chỉ còn hai quả trứng lỏa lồ ở bên ngoài.

"Hừ... Thật chặt..." Bùi Dực nhét toàn bộ vật nam tính vào, phía trước quy đầu bị vòng vây sâu kín của tử cung cắn chặt, miệng nhỏ căng mịn chèn ép khiến quy đầu đau và tê dại, rất là sảng khoái.

Hắn không dám dùng sức đẩy quá mạnh, sợ làm đau Thẩm Diên, nàng lại muốn khóc nháo lê nên chỉ nhẹ nhàng n·𝖌𝒽𝖎ề·𝖓 ná·т cửa cổ tử cung mẫn cảm.

"A... Ưn... Quá sâu, căng quá... A a a... Đừng đi vào nơi đó... Khó chịu..." Bùi Dực liên tục đâ_ɱ thọc vài lần vào tử cung, Thẩm Diên chịu không nổi khẽ ngâm nga.

Tử cung yếu ớt đêm qua bị hắn tàn nhẫn va chạm mãnh liệt cả đêm, sưng tấy vô cùng mẫn cảm. Hiện tại hắn tùy tiện đâ-ⓜ 𝖛à-⭕ một phát, cơ thể Thẩm Diên sẽ phản xạ có điều kiện mà rùng mình r*𝖚*𝐧 𝐥ẩ*ⓨ 🅱*ẩ*🍸.

Cổ tử cung là nơi chặt chẽ và hẹp nhất, mỗi lần đâ*m ⓥà*ⓞ đó, Bùi Dực vừa đau lại vừa cảm thấy sảng khoái, sung 𝐬ướ-ⓝ-🌀 đến mức giòn cả xương.

Hiện nay Thẩm Diên yêu cầu hắn đừng động ở nơi đó, hắn hơi không muốn. Bên ngoài hắn đáp ứng không đ_â_ⓜ ☑️_à_𝐨 nơi đó nhưng ngầm làm lại là một chuyện khác.

Bùi Dực rút cậu bé chôn sâu ở trong cơ thể nàng ra, sau đó cong eo xuống, chậm rãi đẩy về trước.

Một tiếng òm ọp, tiểu Bùi thô to nương theo mật đào ướ.🌴 á.ⓣ trượt nguyên cây vào trong.

Bùi Dực nhớ kỹ yêu cầu của Thẩm Diên, không thể chọc vào tử cung của nàng, hắn mới vừa ↪️ắ●𝐦 ⓥ●à●𝖔 đã không muốn 𝖗ú●t 𝓇●𝒶, lại nhẹ nhàng đẩy đi vào.

Quả chuối thô to 🌜_ọ 𝖝á_т vào nếp gấp thịt 𝖒_ề_𝐦 ɱ_ạ_𝖎 hết lần này đến lần khác, dâng lên từng đợt từng đợt 𝖐-ⓗ𝖔-á-𝐢 cả-ⓜ nhè nhẹ. Bùi Dực t·𝖍·ở ɢấ·ⓟ, ấn vào bắp chân của Thẩm Diên đưa đẩy tốc độ nhanh hơn.

Phụt phụt, dương v*t dày cộm cắm sâu vào phía dưới rồi nhanh chóng ⓡ·ú·🌴 г·🅰️, lần lượt 𝖈ắ●ɱ 𝖛●à●ο trong khuấy đảo huyệt nhỏ sưng đỏ của nàng.

Bùi Dực thoải mái, trong cơ thể dục hỏa tăng vọt nên có chút quên hết tất cả.

Hắn muốn càng sung ş.ướn.g hơn, khi thọc vào r*ú*t 𝐫*@, không chú ý kiểm soát sực lực mà đột nhiên nhún hông đ.â.Ⓜ️ về trước. Một tiếng bịch, hai hòn bi nặng trĩu mạnh mẽ đánh lên bắp đùi trắng nõn của nàng.

Phần hông của cả hai dính chặt lấy nhau, nguyên cây hàng thô dài đều nhét vào, quy đầu cực lớn càng dùng sức va chạm vào tử cung mẫn cảm.

"A a a... Đau..." Thẩm Diên nhíu chặt mày, nàng 𝒸●ắ●п 𝐦●ô●ï dưới, đau khóc thành tiếng, lên án hắn thô lỗ: "Hức... Người gạt người ta, nói sẽ nhẹ nhàng..."

"Hừ..." Nàng bị đau, hoa huy*t mạnh mẽ co rụt lại xoắn chặt lấy vật nam tính. Bùi Dực sảng khoái tê dại vùng xuơng cùng, hắn hừ nhẹ một tiếng, cúi người ⅼ-𝒾-ế-〽️ nước mắt nơi khoé mắt của Thẩm Diên, dịu dàng dỗ nàng: "Nhanh, nàng nhịn một chút, đừng khóc, mua trang sức cho nàng."

Bây giờ đang ở thời khắc sắp 𝖑·ê·𝐧 đỉ·ռ·𝒽, thong thả thọc vào 𝐫.ú.t 𝖗.𝐚, ⓚ·♓0·á·ℹ️ 🌜ả·ɱ không đủ nhưng bắn không ra.

Hắn cần phải cấp tốc thọc vào 𝖗-ú-t 𝓇-@ mãnh liệt đưa đẩy mới có thể tới cao trào.

Bùi Dực thật không đáng tin, tốc độ nhanh hơn bắt đầu tấn công mãnh liệt đưa đẩy, nhiều lần đều dùng sức đẩy vào, mạnh mẽ ép sát lên cửa động của nàng.

"A a a... Đừng... Hu hu... Nhẹ chút..." Thẩm Diên bị hắn đú.т vào 𝖗𝖚●ⓝ г●ẩ●ⓨ không thôi, hạ thân co rút lại, toàn bộ ✝️-hâ-п t-♓-ể đều đang nhẹ nhàng ⓡ●⛎●п 𝐫ẩ●y.

Nàng 𝖈ắ●𝖓 𝐦●ô●ï dưới, khóc tựa như đẫm nước mắt.

Bùi Dực nhanh chóng thọc vào 𝖗ú_т г_@ mười mấy phát, cuối cùng đ_ú_t vào thật sâu bên dưới. Quy đầu màu đỏ tím ép sát cửa động, 𝐫.𝐮.п 𝐫ẩ.y phun ra một luồng 𝖙𝐢-ռ-♓ 🅓ị-c-h đặc sệt.

? Chương 31

Chương (1-140)