← Ch.069 | Ch.071 → |
Đàm Thuần Chi nhích lại gần, tay đặt lên xương quai xanh của Trần Mộc Miên, ngón tay thon dài lướt nhẹ theo đường nét tinh tế, dừng ngay trước 𝐧🌀●ự●𝒸 cô.
Bầu n●🌀ự●𝒸 trắng như sữa nhịp nhàng theo từng hơi thở, mồ hôi rịn ra, chảy dài theo 𝖙·hâ·𝖓 𝖙h·ể xuống khe 𝓃_𝖌_ự_🌜. Đàm Thuần Chi giữ chặt một bên 𝖓ɢự·𝒸 cô, ngón cái mân mê đầu nhũ hoa, khiến Trần Mộc Miên không khỏi rùng mình, tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi.
Cô bối rối, vội giữ lấy tay hắn, ép lên ռ*ɢ*ự*c mình, giọng đầy lo lắng: "Anh... nói cho em biết, bệnh của em phải chữa thế nào?"
Mắt Đàm Thuần Chi thoáng hiện chút toan tính, giọng hắn điềm đạm: "Thật ra, chữa trị không khó. Khi phát bệnh, đừng cố nén ԁ*ụ*𝒸 ✌️ọ*𝓃*ɢ của mình."
"Không nén?" Trần Mộc Miên ngạc nhiên, không hiểu nổi."Chẳng lẽ phải buông thả sao?"
"Phải, chính là buông thả. Chỉ cần buông thả trên người anh thôi." Giọng Đàm
Thuần Chi như có Ⓜ️·a 𝖑ự·c, cuốn lấy cô, hắn tⓗ·ì 🌴𝒽·ầ·Ⓜ️ ⓑ·ê·𝖓 ✞·@·ℹ️: "Khi em cần, cứ đến tìm anh. Anh là chồng em, sẽ đáp ứng mọi thứ em muốn, không giới hạn."
Cô ngần ngại, giọng run run: "Nhưng trong sách nữ giới dạy, phụ nữ không được đắm chìm vào chuyện này. Đó là hành vi của những người không đàng hoàng."
Đàm Thuần Chi khẽ cười, 👢-i-ế-ⓜ nhẹ tai cô, đáp: "Em ngốc thật, sách đó dành cho những phụ nữ không có chồng. Đã là vợ chồng, thì em có quyền buông thả với chồng mình. Với bệnh của em, nếu anh không thỏa mãn em đến mức không thể khép chân, em sẽ đi tìm đàn ông khác mất. Lúc đó, em mới thực sự trở thành hạng người không đứng đắn."
Hắn ghé sát tai cô, hỏi nhẹ: "Em muốn được chồng thỏa mãn hay để đàn ông khác làm điều đó?"
Trần Mộc Miên không ngần ngại đáp: "Dĩ nhiên là chồng em."
Đàm Thuần Chi cười hài lòng, hắn tách chân cô ra, mạnh mẽ tiến vào, nhưng động tác lại chậm rãi. Hắn thì thầm: "Còn một điều nữa, em phải nhớ kỹ."
"Điều gì... á... ưm..." Trần Mộc Miên cắn chặt môi, cố ngăn tiếng 𝐫·ê·𝐧 𝓇·ỉ nhưng không thể kìm lại.
Đàm Thuần Chi nắm tay cô, ép cô buông lỏng: "Em nhớ, bệnh này gặp đàn ông khác sẽ dễ bị kích động. Vì vậy, từ nay về sau, tránh xa họ ra, không được ở riêng, cũng không được trò chuyện quá t♓*â*𝐧 Ⓜ️*ậ*ⓣ. Rõ chưa?"
Trần Mộc Miên đầy lo sợ, nghĩ đến việc mình có thể trở thành người như Sơn m công chúa, đành vội vàng gật đầu đồng ý.
Đàm Thuần Chi cười hiểm, tăng nhịp độ, rồi bế cô lên, mặt đối mặt. Hắn ôm chặt cô vào lòng, vừa đẩy mạnh, vừa nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em nhớ kỹ lời hứa hôm nay. Nếu để anh biết em đến gần đàn ông khác mà bệnh tái phát, đừng trách anh nhẫn tâm mà trừng trị."
Trần Mộc Miên mơ màng, từng đợt k♓-ⓞ-á-i 𝐜ả-𝐦 không ngừng dâng lên, khiến cô chẳng còn đủ sức để nghĩ ngợi, lời gì hắn nói cũng đều nhận hết.
Cơn thèm khát càng lúc càng lớn, cảm giác trống rỗng nơi ռ·ⓖ·ự·𝐜 khiến cô không chịu nổi. Cô tự đưa tay nắn lấy 𝐧-𝖌ự-ⓒ mình nhưng Đàm Thuần Chi nhanh chóng kéo tay cô ra.
Cô giận dỗi, ánh mắt oán trách nhìn hắn. Đàm Thuần Chi cười tà, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ hoa, 〽️ú●𝖙 mạnh.
"Á... không... đừng mà..."
Hắn đáp, giọng lạnh lẽo: "Em quên rồi sao? Cứ buông thả đi, khi đã được thỏa mãn, em sẽ không còn đau đớn nữa."
Dù cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng không thể cưỡng lại 𝐡🅰️_〽️ m𝖚ố_𝐧, Trần Mộc
Miên cuối cùng nhấc 〽️ôⓝ-🌀 lên, chủ động cầu xin: "Chồng ơi... mạnh nữa... em muốn..."
Đàm Thuần Chi cười hài lòng, đè cô xuống, mạnh mẽ tiến sâu. Hai bầu п𝐠ự_↪️ mề_ⓜ 〽️_ạ_❗ của cô bị hắn nhào nặn, tiểu huyệt đầy ắp nhưng vẫn chưa thỏa mãn.
Nhìn đôi môi anh, Trần Mộc Miên không cưỡng nổi, kéo cổ anh xuống, đôi môi cô tìm đến môi anh, mãnh liệt quấn lấy. Nụ ♓_ô_𝐧 tràn đầy 🅓ụ·🌜 ν·ọ·𝐧·𝖌 khiến cô đạt đến đỉnh điểm của 𝖐ho_á_ı ⅼ_ạ_𝒸.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |