Truyện:Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm - Chương 194 (cuối)

Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm
Trọn bộ 194 chương
Chương 194 (cuối)
Ngoại truyện 2
0.00
(0 votes)


Chương (1-194)

Trần Mộc Miên bật dậy, định bỏ chạy. Mới bước được vài bước, dưới chân cô nước bỗng trào ra thành một vũng lớn. Nước ấm áp, nhiệt độ vừa phải. Đàm

Thuần Chi lập tức xông tới, kéo cô vào, ôm 𝖍ô_ⓝ ngấu nghiến.

Trần Mộc Miên chưa từng trải qua cảnh này, muốn thoát ra nhưng không được, đành chịu để anh 𝖍ô*𝖓 mãnh liệt, từng đợt hơi thở truyền vào cơ thể cô.

Khi Đàm Thuần Chi dừng lại, nâng cô lên khỏi mặt nước, người cô đã ướt sũng.

Chưa kịp lấy lại hơi thở, anh đã mượn lực nước, đâ*Ⓜ️ sâu vào chỗ kín của cô thêm một lần nữa.

Đàm Thuần Chi đánh mạnh vào ɱ*ô*𝐧*𝐠 cô mấy cái, âm thanh vang dội khiến cô thấy nhục nhã. Trần Mộc Miên hoảng sợ kêu lên: "Đừng đánh nữa, đau quá!"

Giọng điệu yếu ớt của cô càng 𝖐í_𝖈_𝒽 ✞_ⓗ_í_🌜_h d·ụ·🌜 vọⓝ·ɢ trong người Đàm Thuần

Chi. Anh nhấp mạnh vài lần, tay bóp chặt ⓝ🌀-ự-𝐜 cô, nói: "Nha đầu, dám bỏ chạy sao? Gan của em lớn quá ha. Em có biết chỉ cần vừa rồi không khéo, ông xã bị thương thì sao?"

Trần Mộc Miên hậm hực trừng mắt nhìn anh: "Ai bảo... a... ai bảo anh dọa em."

Đàm Thuần Chi cười lớn: "Ông xã dọa em hồi nào? Em nói thử xem."

Trần Mộc Miên giơ tay muốn đẩy ra, nhưng anh giữ chặt tay cô, nhấp mạnh hơn, nước xung quanh xao động dữ dội."Anh nói... anh nói có thêm trò mới..."

Đàm Thuần Chi càng lúc càng mạnh bạo, hành động không ngừng."Em sợ gì?

Ông xã chẳng lẽ lại làm hại bà xã sao?"

Trong lúc hoảng loạn, Trần Mộc Miên buột miệng: "Em sợ anh làm em c♓.ế.✞ mất."

Đàm Thuần Chi khựng lại, rồi bật cười ha hả: "Bà xã thật thú vị, hóa ra sợ điều này!" Anh ôm chặt cô vào lòng, vừa bước ra khỏi nước vừa tiếp tục cử động, ghé sát tai cô, thì thầm: "Em sợ đúng rồi, ông xã đúng là muốn làm em ⓒ_𝐡_ế_🌴 đi được."

Trần Mộc Miên kinh hãi, chưa kịp phản ứng đã bị đặt lên lưng ngựa. Đàm

Thuần Chi vẫn giữ nguyên tư thế, giữa thảo nguyên bát ngát, cả hai cùng nhịp nhàng trên lưng ngựa.

Ánh nắng chói chang chiếu xuống, hương cỏ xanh thơm phảng phất. Trần Mộc

Miên ôm chặt lấy Đàm Thuần Chi, chỉ cảm thấy anh điên rồ.

"Người ta sẽ thấy mất!" Cô không hiểu vì sao Đàm Thuần Chi lại thích đổi địa điểm, thay tư thế kỳ quái để làm chuyện này.

Đàm Thuần Chi điều khiển ngựa phi nhanh, bất thình lình thúc mạnh tới. Ngựa nhảy vọt, càng làm anh đâ.ⓜ sâu hơn, khiến cô co chặt lại. Cả hai cùng lúc đạt đến đỉnh điểm ⓚh-🅾️-á-𝖎 lạ-𝐜, rên lên khoái chí.

Cô đã ra, Đàm Thuần Chi vẫn cương cứng, không có ý muốn dừng lại. Ngựa tiếp tục lao đi, Đàm Thuần Chi nhìn về phía ngọn đồi xa xa, khóe miệng nhếch lên đầy gian xảo.

Anh 𝖈*ắ*𝓃 𝐧*h*ẹ tai cô, thì thầm: "Nha đầu, ông xã sẽ khiến em sung ⓢ.ư.ớ.𝓃.🌀 hơn nữa, chịu không?"

Trực giác mách bảo Trần Mộc Miên rằng có chuyện chẳng lành, cô quay đầu nhìn, lập tức hiểu rõ ý đồ xấu xa của anh. Cô lắc đầu van xin: "Đừng mà, ông xã ơi, em chịu không nổi nữa."

Đàm Thuần Chi làm ngơ, thúc ngựa phi nhanh 𝐥_ê_n đ_ỉ_n_𝖍 đồi. Ngựa lao ra khỏi đỉnh, rơi thẳng xuống bên dưới. Trần Mộc Miên hét lên, toàn thân căng cứng, nơi kín co rút đến cực hạn, Đàm Thuần Chi cũng đạt đến tột cùng của sung 💲ư.ớ𝖓.ℊ.

Trần Mộc Miên không rơi xuống vách đá, mà ngã mạnh xuống giường, Đàm

Thuần Chi nhân lúc cô vẫn còn căng thẳng, bắn trọn vào tử cung cô.

Cô bị cơn 𝖐●í●🌜●♓ 𝐭𝖍●íⓒ●ⓗ dữ dội này làm cho không nói nên lời, chân dang ra, để mặc anh đ.è l.ê.ⓝ 𝖓.ɢư.ờ.𝒾.

Đàm Thuần Chi vừa lấy lại sức, thân dưới đã cương cứng trở lại.

Trần Mộc Miên nuốt nước miếng, lắc đầu hoảng loạn. Đàm Thuần Chi cười gian, 𝖈*ắ*ռ ռ*ⓗ*ẹ n𝐠●ự●𝖈 cô: "Ngoan, ông xã vẫn còn cứng lắm."

Trên giường tiếp tục vang lên tiếng 𝓇·ê·𝖓 𝖗·ỉ yếu ớt, kèm theo tiếng ✝️𝒽â*n 🌴*ⓗ*ể va chạm dồn dập. Trần Mộc Miên bị anh giữ chặt eo, từng nhịp, từng nhịp phối hợp với anh. Nước 𝐝â-m ướt đẫm cả tấm nệm giường

HẾT


Chương (1-194)