Ngoại truyện (1)
← Ch.76 | Ch.78 → |
Người ta vẫn thường hay nói, cuộc đời đẹp nhất của bạn khi còn đang là học sinh. Thời học sinh vui đùa thú vị với những trò trẻ trâu hay những thay đổi bất ngờ cũng như cách nhìn nhận về cuộc sống này. Đặc biệt là tình yêu nam nữ. Từ xa muôn thuở đến hiện tại, tình yêu luôn là một chủ đề nóng hổi giữa một người con trai và một người con gái. Ngay cả người lớn có kinh nghiệm từng trải, tình yêu ở lứa tuổi học trò bao giờ cũng tuyệt nhất, đẹp nhất, trong sáng, không có một chút nghi ngờ mưu lợi... Phải, đó là tình yêu... Khi hai người yêu nhau bằng cả trái tim thì dù có xa cách đến chừng nào, cảm xúc của họ dành cho nhau vẫn nồng nàn bền vững... Chỉ có điều...
Tiếng thở dài chán chường không kém phần ai oán cất lên từ một người con trai khi người ấy đang tựa tay chống cằm, hướng đôi mắt chán đời về cửa sổ từ văn phòng.
_ Minamiya - hakasei, tôi có việc lên phòng giáo vụ một chút. Phiền thầy ở lại xem phòng giúp tôi nhé!
_ Haizz haizz, thượng lộ bình tĩnh!
Đó là cách người con trai đó nói chuyện với một giáo viên nữ lớn tuổi hơn nhiều. Nhưng chẳng phải cô giáo ấy vừa xưng hô với cậu ta bằng từ Hakasei sao? Hakasei là ngôi xưng chỉ dành cho những người học thức cao, trở thành một vị giáo sư tiến sĩ tương tự như vậy. Mà để trở thành một giáo sư ở độ tuổi còn rất trẻ, thì không ai có khả năng chỉ trừ một người duy nhất mang họ Minamiya.
...................................................
Xin chào, đây là Tsubaki Minamiya... Phải, chính là tôi đây, tên phạm đồ nhà Minamiya được biết đến với cái danh lãng khách Ronin bị nguyền rủa, hay một gã Samurai vô chủ đại loại như thế. Đương nhiên những điều đó đã tồn tại và chấm dứt trong quá khứ rồi. Ở thời điểm hiện tại, tôi đang tìm cách giết thời gian bằng việc nhận làm giáo viên Nhật Ngữ ở một trường trung học được đầu tư nhiều nhất mang tên It. Harm Sokyuran. Nói là được đầu tư nhiều nhất vì nhà tài trợ vào ngôi trường này chính là gia tộc Tsuchimikaido, một trong ba gia tộc có quyền lực lớn nhất Nhật Bản. Thú thật, việc làm giáo viên đã xảy ra vào khoảng hai năm trước rồi. Sau đó, tôi quyết định đi Anh quốc vì muốn học hỏi thêm về ngành sư phạm, tiện thể nhân cơ hội thì bảo vệ luận án khoa học với mấy thứ linh tinh để giờ đây đã được ngồi trên cái ghế giáo sư. Ngay khi vừa trở về Nhật Bản, người đứng đầu nhà Tsuchimikaido đã thương lượng, yêu cầu nhà trường phải mời tôi vào làm bằng mọi giá. Dưới sự quỳ gối van lạy của hiệu trưởng, tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục trở thành giáo viên cho It. Harm Sokyuran.
Tên đầy đủ: Tsubaki Minamiya, tuổi 21. Công việc: hiện đang làm giáo viên cho It. Harm Sokyuran và giáo sư cho một trường đại học bình thường ở Nhật Bản. Trước đó đã từng được làm giảng viên ở Oxford Brook và Cambridge tại Anh quốc trong thời gian bảo vệ luận án tiến sĩ. Nhưng đã nghỉ việc ngay sau một năm vì luận án hoàn thành và thẳng tiến quay trở về Nhật Bản.
Tôi trở về Nhật Bản không phải vì muốn tiếp tục dạy học ở It. Harm Sokyuran. Cũng không phải vì nhớ quê hương mặt trời mọc. Lại càng không phải vì nhớ nhà nhớ gia đình nhớ gia tộc. Tôi từ bỏ tương lai ở Anh quốc về Nhật Bản, tất cả là vì một lời hứa mà tôi đã thực hiện trước khi đi với người vô cùng quan trọng. 2 năm trôi qua, quả thật có rất nhiều thứ đã thay đổi... Nhưng dù có nhận xét khách quan ở mọi góc độ thì cô ấy vẫn chẳng hề đổi thay. Người con gái tôi đã từng lập nên lời hứa... Mikazuki Tsuchimikaido.
.......................................
_ Mika - chan, bên này bên này, mau chuyền bóng cho tớ nào!
_ Đến đây!
Tên đầy đủ: Mikazuki Tsuchimikaido, tuổi: 19. Công việc: học sinh cao trung năm cuối trường trung học It. Harm Sokyuran. Trước đây là thành viên trong CLB mỹ thuật, và bây giờ cũng vẫn như thế. Đồng thời cũng là một thành viên trong gia tộc Tsuchimikaido danh giá.
Đây là câu chuyện hai năm sau khi Đêm Định Mệnh kết thúc. Hai năm trước tại bán đảo Okinawa đã diễn ra một trận chiến ác liệt giữa con người và thần linh. Các Samurai đến từ ba gia tộc đã có một trận đấu một mất một còn với quyền năng của vị thần của biển khơi và bão tố, Tố Trản Ô Tôn Susanoo. Mục đích: bảo vệ cháu gái thần biển, dành lấy chiến thắng mang về cho loài người niềm tin lẫn sự hy vọng. Trong đó, cháu gái thần biển chính là Mikazuki Tsuchimikaido. Và một lãng khách Ronin đã đứng lên một chọi một với Susanoo không ai khác ngoài Tsubaki Minamiya. Trận chiến năm ấy đã kết thúc, để lại đây một cuộc sống tự do, bình thường, bình lặng mà bất cứ ai cũng khao khát có được.
Hiện tại, Mikazuki vẫn tiếp tục theo học It. Harm Sokyuran, nhắm lấy bằng tốt nghiệp và ra trường như bao nữ sinh khác. Cô ấy đang học năm cuối trung học, đã trở thành senpai lớn nhất so với những em học sinh lớp dưới. Không những thế, nghe đâu hình như Mikazuki hiện vừa là hội trưởng CLB mỹ thuật, đồng thời cũng vừa là hội trưởng hội học sinh, nhận việc quản lý mọi chuyện trên trời dưới đất diễn ra trong trường thuộc về học sinh nội vụ. 2 năm trở lại đây, Mikazuki cũng có chút khác biệt, từ ngoại hình bên ngoài cho đến những mối quan hệ trong đời sống. Mái tóc tím đen xõa dài tuyệt đẹp ngày nào giờ đã trở thành hai lai, phần mái trước màu đỏ như máu, phần sau vẫn giữ nguyên màu tím đen bình thường. Mái tóc luôn xõa thẳng cho suôn mượt giờ đây được gói gọn thành chiếc đuôi ngựa lủng lẳng phía sau. Đó là chưa nói đến cô ấy còn cố tình để tóc che đi con mắt trái của mình nữa.
Quan sát mà đắng lòng. Mái tóc hai lai của cô ấy là một minh chứng cho việc bản thân mang dòng máu người cá và ký ức của kiếp trước. Cả việc con mắt phải bị che đi cũng là hậu quả sau trận chiến số mệnh ấy. Càng nghĩ càng khiến Tsubaki cảm thấy tội lỗi, vì dù sao thì nguyên nhân cũng vì hắn mà cô ấy không thể ra ngoài với con mắt như vậy.
Nói về hậu quả của cuộc chiến hai năm trước. Thật may mắn khi không có ai phải chết. Những người bị thương nặng nay đã bình phục. Chỉ tiếc cho những Samurai đành phải rút kiếm khỏi thế giới võ sĩ đạo vì họ không còn khả năng cầm kiếm nữa. Chính bản thân Tsubaki cũng chịu thiệt thòi không ít. Để dành lấy chiến thắng, cái giá phải trả của Tsubaki là con mắt trái không thể sử dụng và cánh tay phải của mình cũng mất theo. Gia tộc Souma, là một nhánh nhỏ của tộc Tsuchimikaido đã đặc biệt chuyên chế ra một cánh tay giả với độ thích ứng cao dành cho Tsubaki, nhưng hắn đã khước từ nhận nó trước khi đi Anh. Khi trở về Nhật Bản, cảm thấy khó khăn trong quá trình giảng dạy, nên hắn quyết định tạm thời nhận cánh tay ấy, nhưng phải đến gia tộc Souma ở Okinawa để kiểm tra độ bền nên cũng hơi chút rắc rối. Chỉ biết cánh tay phải hiện giờ của Tsubaki là đồ giả.
Nhưng điều khiến Tsubaki thở dài thở ngắn, chán đời không phải là cứ ngồi trong phòng giáo viên, quan sát Mikazuki đang vui chơi cùng bạn bè trong giờ thể dục của năm ba. Cũng không phải vì những chuyện xảy ra hai năm trước. Mà là vì câu hỏi: tại sao khi thấy Tsubaki trở về, Mikazuki chẳng thèm tỏ ra vui mừng hay quan tâm gì đến hắn.
Càng suy luận lập vấn đề đến đâu, hắn đều cất lên tiếng thở dài tân thanh một cách não ruột. Thậm chí, hắn còn chán chường đến mức quên mất hôm nay mình còn tiết dạy cho học sinh. Hắn cứ mãi bận tâm thắc mắc chỉ một vấn đề duy nhất.
_Thật kỳ lạ, mình nhớ là hai đứa đã nói rõ tình cảm của nhau nghe hết rồi. Vậy thì tại sao thấy mình trở về, cô ấy lại tỏ ra xa cách như thế? Chẳng lẽ cô ấy giận chuyện mình không trả lời tin nhắn của cô ấy thường xuyên ư? Làm gì có chuyện đó... chắc chắn mình đã trả lời tin nhắn cô ấy cứ sau 1 giờ sáng so với giờ Nhật Bản, nên sẽ không có chuyện giận mình vì những điều nhỏ lẻ đó... Không lẽ... trong thời gian mình đi Anh quốc, cô ấy đã có bạn trai khác rồi ư?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, gương mặt Tsubaki trở nên căng thẳng hơn, mồ hôi hột xuất hiện một lúc ngày càng nhiều. Đối với hắn thì đây là một vấn đề vô cùng quan trọng có nguy cơ gây hại đến hạnh phúc tương lai sau này...
_Tsubaki, mày đang nghĩ xàm nghĩ quấy gì thế hả? Sẽ không bao giờ có chuyện đấy xảy ra khi cả hai quyết định sẽ tin tưởng lẫn nhau. Cô ấy còn nói sẽ đợi mày trở về còn gì... Chỉ là...
Tsubaki dùng hai tay tự vò đầu bứt trán một cách khó chịu.
_ Haizzz, phiền phức phiền não quá. Rút cuộc thì chuyện gì đang diễn ra thế này... Con gái đúng là chúa rắc rối mà!
.....................................
Chính vì ngồi vò đầu bứt tai tự kỷ trong phòng, nên Tsubaki đâu biết được rằng Mikazuki chơi đùa cùng bạn bè, thi thoảng cũng hay ngước lên lén nhìn phòng giáo viên. Với giác quan thức sáu nhạy hơn so với người bình thường, Mikazuki biết Tsubaki đang ngồi trong đó quan sát mình từ đầu đến giờ, và đang cảm thấy rất khó chịu khi biết mình tỏ ra không quan tâm đến anh ta. Mikazuki làm bộ mặt ngượng ngùng, e ngại pha thêm sự xấu hổ. Cô ấy thở dài một hơi cũng não nề không kém... Nhưng nét biểu hiện của cô ấy giống như đang thất vọng sau khi tia hy vọng vừa bị dập tắt thì đúng hơn. Cô ấy quay lưng đi, trở về với nhóm bạn đang đợi mình.
_ Tsu - kun... Baka Kitsune!
...............................................................................................................................................................................................................................
Vịnh biển Kyuushi, 11h30 phút.
Không cần nói thì ai cũng biết đây là một trong những cảng biển thơ mộng nhất và yên bình nhất khi người dân sống xung quanh khá ít ỏi, giống như một thị trấn nhỏ ven biển hơn. Ở đó có một tư trang cổ kính, to lớn với diện tích trải dài cả một ngọn đồi rừng xanh phía sau. Đứng đầu tư trang ấy là một vị thống lĩnh tuổi đời còn trẻ, nhưng tài năng và khả năng lãnh đạo hơn người. Thống lĩnh của gia tộc ấy chính là...
_ Mình hiểu vấn đề của cậu là gì rồi Tsu - kun. Nhưng chẳng phải cứ suy nghĩ quá nhiều cũng không thể giúp ích được gì sao? Chi bằng cứ bình tĩnh và cùng ngồi xem xét lại mọi vấn đề theo chiều hướng khác nhau. Biết đâu lại tìm ra được cách gì đó!
_ Hầy, nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tớ đã không cần phải nhọc công tìm đủ mọi lý do vặn vẹo như thế này. Đôi lúc tớ thấy cậu cũng vô tư thật đó, Chisaki!
Người con gái dịu dàng, thùy mị, nết na có mái tóc tím xõa dài qua vai một chút và có một cây trâm cài trên đầu này là Chisaki Tsuchimikaido. Cô ấy chính là cung chủ hiện tại, người đứng đầu gia tộc Tsuchimikaido hùng mạnh có quyền lực ngang với thủ tướng Nhật bản lúc bấy giờ.
Tên đầy đủ: Chisaki Tsuchimikaido, tuổi 21. Công việc: cung chủ nhà Tsuchimikaido. Chưa từng tốt nghiệp đại học vì bản thân cô ấy không hề học tiếp lên đại học. Chỉ quanh quẩn ở nhà với công việc quản lý hay phát triển gia tộc càng phồn thịnh.
Chisaki là một người bạn cực thân, cực kỳ quan trọng đối với Tsubaki và Mikazuki. Trong khoảng thời gian Tsubaki phải hứng chịu nhiều lời dèm pha không hay từ các thành viên thuộc ba gia tộc. Chính Chisaki là người đã giúp đỡ Tsubaki mỗi khi hắn gặp khó khăn. Cũng nhờ có Chisaki, mà hắn mới có thể tham dự Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm với thân phận là ứng cử viên nhà Tsuchimikaido. Có thể nói, Tsubaki mang ơn Chisaki nhiều đến mức có chết cũng chưa thể trả nổi.
Chính vì những vấn đề khúc mắc trong đầu mình mỗi lúc một lớn dần hơn. Tsubaki đâu còn cách nào khác ngoài việc đến tìm Chisaki để hỏi han tình hình thế nào. Cho nên mới có chuyện hắn xuất hiện tại nhà Tsuchimikaido một cách hiên ngang như thế này.
_ Mà công nhận hai năm trôi qua cậu thay đổi nhiều quá Tsu - kun. Đặc biệt là khi thấy cánh tay phải đó, mình cứ nghĩ là nó tự động mọc lại chứ. Hỏi ra thì mới biết đó là sản phẩm của nhà Souma tặng riêng cho cậu, như một món quà mừng cậu trở về!
Tsubaki vẫy vẫy cánh tay giả mấy cái.
_ Tuy là hàng giả nhưng phải công nhận với công nghệ sinh học hiện nay để làm được một cái thích ứng với cơ thể đến 99% là cũng hơi bị khó. Dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự những người ở gia tộc Souma đã làm rất tốt!
Chisaki vẫn nhẹ nhàng tiến hành pha loại cà phê đặc biệt mà Tsubaki thường hay uống. Dáng vẻ thanh tao của cô ấy thật tuyệt vời, thật ra chất một mẫu người phụ nữ truyền thống Nhật Bản. Hay nói đúng hơn là hình mẫu Yamato Nadeshiko. Hai năm trôi qua Chisaki thay đổi khá nhiều về diện mạo bên ngoài. Cô ấy không còn sử dụng đến những bộ Kimono truyền thống nữa, thay vào đó là những bộ trang phục thích hợp với con gái hiện đại hơn, nhưng vẫn còn giữ nguyên được nét truyền thống qua lối ứng xử giao tiếp hàng ngày. Mái tóc tím mà cô ấy rất tự hào... mái tóc luôn được cột một bên nay đã được xõa thẳng xuống. Tuy nó không được dài như của Mikazuki, nhưng nó cũng tạo lên vẻ duyên dáng riêng cho Chisaki rất nhiều.
_ Không nói về vấn đề ấy nữa. Tớ đã kể cho cậu nghe về tình hình của mình rồi. Cậu có ý kiến nào không?
Chisaki đưa tay chống cằm, nhắm mắt suy tư.
_ Bình thường thì mình sẽ để cậu gặp Mikazuki nói chuyện thẳng thừng mặt đối mặt luôn. Nhưng do cậu ấy dặn mình là không muốn gặp nên dù cậu có đến thì Mikazuki vẫn nằm trong phòng thôi không chịu ra. Tsu - kun, cậu thật sự không nhớ là mình đã làm gì, hay đã nói gì khiến Mikazuki phật lòng ư?
_ Nếu biết thì tớ đâu cần phải vất vả cực khổ như vậy. Tại sao con gái lại khó hiểu thế nhỉ? Lúc thế này lúc thế kia, chẳng biết đường nào mà lần!
Chisaki đưa tay che miệng cười khúc khích.
_ Không phải do con gái khó hiểu đâu Tsu - kun. Con gái chỉ đơn thuần là những sinh vật mong manh, rất dễ bị tổn thương nên mới trở nên khó hiểu trong mắt đàn ông. Nếu người con trai chịu khó tinh ý một chút thì sẽ thấy được ngay nỗi lòng của người phụ nữ ấy là như thế nào. Mình thiết nghĩ phải có lý do gì mà Mikazuki mới cố ý tránh mặt cậu như vậy. Nếu cậu có thể tìm được nguyên nhân vì sao thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều!
Tsubaki thở dài thêm một hơi. Từ nãy đến giờ hắn cứ mải nghĩ đến những vấn đề của Mikazuki nên quen béng đi mất tách cà phê do Chisaki pha trên bàn nguội quá rồi. Hắn nhanh chóng nâng tách cà phê thưởng thức trước khi độ ngon của nó biến mất hoàn toàn.
_ Nói như cậu, vậy tức là Hajima cũng rất tinh ý hả?
Chisaki vẫn giữ nguyên nụ cười xinh xắn trên đôi môi.
_ Tuyệt vời nhỉ. Bắt được một tên có đôi mắt tinh tường như vậy không phải ai muốn cũng được đâu. Cậu may mắn nhất trong cả đám nhé Chisaki... Thế giờ tên ngố Hajima đang ở đâu trên cái cõi đời này thế?
_ Hajima - kun hiện đang ở Paris. Nghe nói anh ấy đang thực hiện một cuộc làm ăn để tái xây dựng lại khu thủ công mỹ nghệ mang tên Gallery de Roy gì đó. Dự kiến kế hoạch là trong 2 tuần, anh ấy sẽ quay trở về Nhật Bản!
_ Heh, đi làm ăn mà bỏ mặc bạn gái ở lại một mình thế này. Cậu ta cũng chưa biết cách sắp xếp mọi thứ xung quanh mình sao cho hợp tình hợp lý nhất nhỉ!
Chisaki chỉ mỉm cười như bao lần khác.
_ Về vấn đề của Mikazuki, mình nghĩ mọi chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu Tsu - kun. Chỉ cần cho cậu ấy thêm một chút thời gian thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Nếu cậu muốn thì mình sẽ hỏi giùm cậu cho!
_ Thôi không cần đâu, như thế thật gây khó khăn cho cậu quá. Cậu đã thay tớ chăm sóc cho cô ấy suốt hai năm qua tớ còn chưa biết cảm ơn thế nào. Giờ lại nhờ vả cậu những việc như vậy, tớ thấy lương tâm mình không cho phép. Có lẽ nên để tớ tự vận thân nghĩ cách xem sao!
_ Theo ý nguyện của cậu Tsu - kun!
...........................................................
...........................................................
Mặc dù trở về tay trắng khi chẳng thu thập được thông tin nào bổ ích. Đã thế còn bị khước từ thẳng thừng khi Mikazuki từ chối gặp mặt. Tsubaki đâu còn cách nào khác là rời khỏi tư trang Tsuchimikaido, thẳng tiến về căn biệt thự trắng của mình, chờ đợi một ngày nữa lại trôi qua.
Khi thấy Tsubaki đi mất hút rồi, Chisaki mới cất tiếng thở phào nhẹ nhõm như vừa phải trải qua một chuyện gì đó vô cùng mệt mỏi.
_ Thiệt tình, quả nhiên nói dối Tsu - kun còn khó khăn hơn việc đối đầu với thần biển. Cảm giác như mình vừa gây ra tội lỗi không thể tha thứ ấy. Như vậy là vừa ý cậu rồi đúng không, Mikazuki?
Lúc bấy giờ, từ phía cánh cửa bên ngoài, Mikazuki mới chịu xuất hiện. Vậy ra ngay từ đầu, cô ấy đã ở căn phòng kế bên và nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Chisaki và Tsubaki rồi. Không biết cuộc nói chuyện ấy ảnh hưởng như thế nào, nhưng xem nét biểu hiện đỏ mặt xấu hổ kèm theo chút phiền muộn trên gương mặt cô ấy thật đáng để quan tâm.
Chisaki vẫn tiếp tục pha một tách trà khác theo truyền thống trà đạo Nhật Bản.
_ Mình thật sự không hiểu Mikazuki. Tsu - kun quay trở về, đáng lẽ cậu phải là người vui mừng nhất mới đúng chứ. Nghe Tsu - kun kể về tình trạng giữa hai người khiến mình cũng không thể không thắc mắc. Cậu... không muốn gặp lại Tsu - kun đến thế sao?
_ Không phải! _ Mikazuki lắc đầu _ Không phải là tớ không muốn gặp anh ấy đâu!
_ Nếu thế thì lý do vì sao? Vì sao cậu cứ tránh mặt Tsu - kun như thế? Tsu - kun hiện đang buồn vì chuyện đó lắm đấy!
_ Tớ không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ là bây giờ, tớ chưa cho phép bản thân mình đối mặt với anh ấy... tớ...
_ Cậu làm sao? Có chuyện gì khiến cậu khó nói đến thế? Ngay cả mình cũng không được biết luôn ư?
Mikazuki cứ dây dưa mãi không chịu nói. Dường như đối với cô ấy đây là một vấn đề nhạy cảm và khó để chia sẻ với người khác, thậm chỉ là với người bạn thân thiết nhất của mình là Chisaki. Không phải là vì Mikazuki cảm thấy không an toàn hay sợ rằng Chisaki sẽ nói cho Tsubaki biết. Đơn giản là cô thấy dù có nói ra, Chisaki cũng không thể giúp được gì, trái lại còn khiến cô cung chủ nhỏ lo lắng thêm thôi. Nhưng phần nào đó trong Mikazuki lại không muốn giấu Chisaki quá nhiều chuyện. Hai ý nghĩa trái chiều đối lập nhau trong tâm trí khiến Mikazuki vô cùng khó xử.
Mikazuki từ trong phòng chạy thẳng ra ngoài vườn. Cô ấy không suy nghĩ nhảy ùm xuống hồ nước nuôi cá cảnh của Chisaki ngay đó. Gọi là nuôi cá cảnh nhưng thực chất trong hồ không phải cá chép mà là những loại cá nhỏ sống ở biển. Nói một cách dễ hiểu, thì hồ nước này chính xác là hồ nước muối, có nồng độ tương đương với mức nước biển. Khi nhảy xuống hồ, làm cho cơ thể bị ướt như chuột lột. Đôi chân ngày thường của Mikazuki chuyển hóa thành chiếc đuôi cá thi thoảng vung vẫy bắn lên những giọt nước long lanh. Đôi tai cô ấy dài ra. Xen giữa những ngón tay là một lớp màng mỏng. Thậm chí răng nanh cũng theo đó mà mọc dài theo. Mikazuki trở lại với hình dáng là người cá và tự giấu mình càng sâu càng tốt.
Chisaki từ từ bước đến, gương mặt bình thản đôi khi còn nở nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng.
_ Nếu cậu muốn ra biển chơi thì để mình vào chuẩn bị. Cũng lâu rồi cậu chưa được tung mình dưới biển nhỉ?
Mikazuki lắc đầu.
_ Lý do tớ không thể gặp Tsu - kun là vì nó!
Mikazuki tự chỉ tay mình xuống chiếc đuôi cá từ phần thân dưới trở xuống. Chiếc đuôi cá mềm mịn, tuyệt đẹp ấy lại là nguyên do dẫn đến việc Mikazuki đối xử lạnh nhạt với Tsubaki ư? Nghe thật kỳ lạ và hơi có một chút bất hợp lý.
Nhưng với một người bạn tâm đầu ý hợp như Chisaki thì cô cung chủ nhỏ hiểu ra được ngay vấn đề. Bây giờ thì mọi chuyện đã rõ rồi, Chisaki cũng không cần phải thắc mắc thêm chi nữa. Cái gật đầu của Chisaki thể hiện sự đồng ý rằng: Đây quả thật là một vấn đề nan giải cần giải quyết trước khi đối mặt với Tsubaki.
_ Thì ra là như vậy. Quả nhiên là cậu đã cố gắng rất nhiều rồi, Mikazuki!
Chisaki không ngại cơ thể mình bị ướt mà dịu dàng vòng tay ôm nhẹ lấy Mikazuki từ phía sau lưng. Chisaki cũng không ngại mái tóc tím hai lai ướt thẫm của Mikazuki làm mình khó chịu mà vẫn truyền hơi ấm cũng như lòng dũng cảm cho cô ấy.
_ Nhưng mà này Mikazuki... Tsu - kun có thể là thiên tài ngàn năm có một của nhà Minamiya. Tsu - kun có thể là một thiên tài hội họa... có thể là một giáo sư bác học uyên thâm. Nhưng cũng có những chuyện nếu cậu không nói thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết được. Thay vì cứ phải giấu diếm như vậy. Mình thiết nghĩ cậu nên tâm sự với Tsu - kun, cũng giống như cậu đang tâm sự với mình vậy!
_ Nhưng tớ sợ lắm... tớ sợ rằng mình vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với anh ấy. Tớ sợ rằng sau khi nói ra nỗi lo của mình, anh ấy sẽ thất vọng hay đại loại như thế... Tớ...
_ Sẽ ổn thôi Mikazuki... Cậu phải có niềm tin vào Tsu - kun chứ? Trải qua biết bao nhiêu khó khăn, lẽ nào Tsu - kun lại cảm thấy như vậy chỉ vì mấy chuyện thế này?. Mình không nghĩ Tsu - kun là kiểu người hẹp hòi như vậy đâu. Chẳng phải bây giờ, Tsu - kun đang rất yêu cậu đấy sao? Dù biết cậu sẽ không chịu gặp mặt nhưng cậu ấy vẫn đến đây để tìm cậu còn gì... Một người như Tsu - kun, mình không tin cậu ấy sẽ từ bỏ người mình yêu thương chỉ vì những lý do như vậy!
_ Chisaki...
Có Chisaki bên cạnh thật tốt. Những lúc khó khăn về đời sống hay vấn đề tình cảm, Chisaki luôn là nguồn động lực cho Mikazuki có thêm sự tự tin dũng cảm. Chỉ có điều, không biết lòng dũng cảm ấy co giúp Mikazuki đối mặt với vấn đề của mình, cũng như đối mặt với Tsubaki thẳng thừng hay không.
..............................................................................................................................................................................................................................
Tuy nói thế, nhưng sự việc bao giờ cũng khó khăn rất nhiều khi ta bắt tay vào thực hiện. Hai ngày tiếp theo ở trên trường, Mikazuki lúc nào cũng tìm cách tránh mặt Tsubaki. Có khi Tsubaki còn từ bỏ chiếc xe hơi sang đỉnh của mình ở nhà, sáng dậy sớm bắt chuyến xe buýt đặc biệt mà Mikazuki vẫn thường hay đi học, nhưng ngày hôm đó, cô ấy lại nấp sau cột đèn, đợi cho đến khi Tsubaki chán chường bỏ đi thì bắt chuyến khác, chấp nhận việc mình bị trễ học gần một giờ đồng hồ.
Có khi đến đúng giờ nghỉ giữa hai tiết đầu và các tiết sau, Mikazuki nhanh chóng bật người ra khỏi ghế, phóng thẳng ra khỏi lớp mặc dù giáo viên còn chưa rời bục giảng, khiến mọi người trong lớp ai cũng tròn mắt lạ lẫm. Quả nhiên chỉ vài phút ngắn ngủi sau, Tsubaki lù lù xuất hiện với chiếc áo blouse trắng quen thuộc cùng cặp mắt kính đến hỏi muốn gặp Mikazuki. Và toàn bộ học sinh trong lớp đều trả lời một câu vô cùng ngắn gọn "Mikazuki vừa ra ngoài mất rồi sensei".
Tsubaki cũng vác mặt đến CLB mỹ thuật hay hội học sinh, thì hắn cũng được nhận chung một câu trả lời tương tự như khi bị tát thẳng một gáo nước lạnh vào mặt.
Đến ngày thứ ba thì Tsubaki sức tàn lực kiệt, tỏ vẻ chán chường, chẳng thiết làm gì trừ việc nằm chây lười ở phòng giáo viên. Học sinh nào đến để hỏi bài thì hắn chỉ việc khều khào hướng dẫn mấy câu trong khi không cần nhìn vào bài làm của học sinh nữa là. Giờ học trên lớp hoặc đưa học sinh tự học, hoặc nhờ giáo viên nào có thời gian rảnh dạy hộ. Chứ hắn nhất quyết không chịu rời cái mặt mình khỏi bàn làm việc. Tinh thần ủ dột ngán ngẩm chưa từng thấy từ trước đến nay.
Thầy cô đồng nghiệp khác cũng tỏ ra lo lắng cho hắn nhiều lắm. Mặc dù mang trên mình trọng trách của một giáo viên, của một vị giáo sư nhưng tuổi đời vẫn còn rất trẻ, chưa dứt chân hoàn toàn khỏi tuổi vị thành niên thì họ cũng không muốn gây thêm áp lực cho hắn bằng mấy lời mắng nhiếc hay phàn nàn. Mà có cho vàng họ cũng không dám lớn giọng với thiếu chủ cao quý của gia tộc Minamiya, một trong ba gia tộc có quyền lực nhất Nhật Bản đâu. Họ chỉ hỏi thăm tình hình thôi.
_ Minamiya - hakasei, mọi chuyện vẫn ổn cả chứ, trông thầy hình như không được khỏe thì phải!
Hắn chỉ đưa một tay lên xua xua.
_ Tôi vẫn ổn, các thầy các cô cứ chuẩn bị cho tiết dạy của mình đi... Đừng quan tâm gì đến một kẻ chỉ nhìn thấy thế giới này bằng gam màu đen tối như tôi!
Một câu trả lời u ám bi thương như vậy, làm sao có thể khiến người khác không quan tâm. Nghe theo giọng điệu thì trong suy nghĩ các thầy cô, ắt hẳn hắn ta đang gặp phải một vấn đề rất đỗi trầm trọng. Vấn đề ấy có thể là gì? Hắn trông rất phè phỡn với công việc ở trường. Nghe đâu cũng chẳng gặp trở ngại gì với danh giáo sư ở nước ngoài. Việc làm được xem là ổn định, với số tài sản có tính đến hai ba thế hệ sau cũng chưa hết... Ở độ tuổi vị thành niên này, khi học thức và công việc đều không có gì đáng lo ngại, thì chỉ duy nhất một vấn đề là...
_ Minamiya - hakasei, có khi nào, thầy đang gặp chút chuyện khó khăn với một cô gái nào đó không? Nói thẳng ra thì đường tình duyên của thầy không được tốt lắm?
Nghe đúng thứ mình đang vướng phải, Tsubaki bất thình lình ngóc đầu dậy như con thây ma, làm cho các thầy cô sợ chết khiếp.
_ Làm sao thầy lại biết tôi đang gặp vấn đề ấy?
Vị thầy giáo nói chuyện với Tsubaki thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi từ từ ngồi xuống phía trước.
_ Như vậy là đúng rồi phải không? Đúng là thầy đang gặp khó khăn với một người con gái?
_ Vâng, thật sự là rất khó khăn khi cô ấy cứ luôn tránh mặt không chịu gặp tôi. Cũng không phải là do chúng tôi có giận dỗi gì từ trước. Chỉ là sau khi trở về Nhật Bản, cô ấy bỗng nhiên không còn quan tâm đến tôi nữa. Những nơi cô ấy ở tôi đều ghé qua, nhưng cô ấy đã trốn đi trước rồi. Tôi thật sự cũng không biết là mình đã lỡ làm gì khiến cô ấy không hài lòng hay không!
Nghe câu chuyện của Tsubaki, sao các giáo viên cảm thấy có chút gì đó quen quen... À không, suy đi nghĩ lại thì nó quá quen thuộc ấy chứ. Ngay trong trường mình đây chứ đâu. Cái sự kiện Tsubaki đi khắp nơi mà học viên ai ai cũng lấy làm lạ nổi ngay trong khuôn viên trường này thì người nào mà chẳng biết. Chỉ cần nghe qua được nội dung, trong đầu các giáo viên hiểu ra ngay vấn đề.
_Không phải cô gái mà thầy ấy đang đi tìm chính là Mikazuki Tsuchimikaido, hội trưởng hội học sinh sao? Thầy và em ấy có quan hệ như thế nào vậy?
.................................
_ Minamiya - hakasei, tôi không biết người con gái trong lòng thầy là ai, nhưng với kinh nghiệm của mình, tôi có thể hiểu được phần nào cảm giác của thầy. Dù sao thì tôi cũng đã từng ở giai đoạn tuổi của thầy nên hiểu rõ, đối với con gái ở độ tuổi này, chúng ta cứ nghĩ họ như vậy, nhưng thực ra thì không phải vậy đâu. Mọi thứ đều bị đảo ngược hết đấy!
_ Mọi thứ đều bị đảo ngược?
_ Phải, thông thường ở độ tuổi này, các cô gái thường rất hay mơ mộng và thường có những vấn đề về tâm sinh lý bất bình ổn. Cụ thể hơn là hay gặp nhiều những vấn đề nằm ngoài sự kiểm soát của bản thân nên đôi khi hành xử đi ngược với suy nghĩ. Đó là lý do vì sao các cậu nam sinh khá vất vả khi quen một cô bạn gái ở tuổi này, dẫn đến cãi nhau vô lý cũng là lẽ thường tình thôi!
Cũng đâu có khác gì ý của Chisaki là mấy. Nhưng dù sao cũng cảm ơn lời gợi ý của thầy giáo. Mặc dù thầy ấy không đảm nhiệm môn tâm lý học.
_ Thế... tôi phải làm thế nào để cô ấy chịu gặp và nói chuyện với tôi một cách đường hoàng? Cứ trốn tránh thế này, thật sự không phải cách hay!
_ Theo kinh nghiệm của tôi, thầy cứ việc chai lỳ là được!
_ Chai lỳ?
_ Ngày xưa khi tôi bắt đầu quen vợ tôi cũng là nhờ vào tính chai mặt dứt không buông. Ban đầu cô ấy cũng chẳng thèm để ý đến tôi đâu, thậm chí còn xua đuổi tôi như đuổi tà ấy. Nhưng vì cứ bám theo cô ấy từ ngày này sang tháng nọ, từ năm này sang năm khác hết cấp ba, lên đến đại học, cho tới khi ra trường. Cuối cùng thì cô ấy cũng đã chịu đối mặt với tôi giải quyết một thể!
_ Hô hồ, chuyện tình của thầy thật là đầy gian truân và thời gian nhỉ. Tôi nghe xong mà còn cảm thấy phục thầy nữa cơ!
_ Chính xác... có thể con gái chiến thắng lòng tự kiêu của chúng ta, nhưng họ sẽ không bao giờ thắng được thời gian. Chính vì thế nên Minamiya - hakasei. Cách duy nhất để gặp cô ấy vẫn chỉ là theo đuổi cho đến tận trời cuối đất... cho đến khi cô ấy chịu thua thì thôi!
Bám dai bám dẳng cho đến khi nào cô ấy chịu quay đầu lại đối mặt với mình. Có lẽ cách này sẽ hiệu quả vì hình như hắn cũng đã từng đọc một trang web có chứa thông tin này trên mạng trước đây rồi thì phải. Và hình như phần lớn là các anh thanh niên đều tìm được một nửa của đời mình. Nhưng Tsubaki vẫn cảm thấy cách làm này vẫn nguy hiểm thế nào... dựa theo tư duy logic thì thấy nó chỉ đạt mức 50 ăn 50 thôi... Hắn vẫn cần thêm thời gian suy nghĩ cũng như lời khuyên.
..............................................................................................................................................................................................................................
Tối đến tại biệt thự kính của Tsubaki ngoài vịnh Kyuushi. Sau một ngày làm việc mệt mỏi trên trường thì sau cùng hắn cũng có thời gian thư giãn ở nhà với chiếc laptop đặt ở phòng khách, cùng âm thanh sóng biển lẫn cơn gió lạnh từ bên ngoài khung cửa sổ tràn vào bên trong. Thông thường thì các giáo viên sau khi từ trường về thì đều phải chuẩn bị giáo án, lên lịch dạy học cho ngày tiếp theo sao cho hiệu quả. Nhưng chắc đối với Tsubaki thì không cần thiết vì những thứ quan trọng, cần thiết đều được lưu sẵn trong bộ não thiên tài của hắn rồi. Mà tối nay, hắn cũng có hẹn với những vị khách vô cùng đặc biệt nên chẳng có thời gian để mà ngồi soạn giáo án.
Bây giờ, Tsubaki đang tiếp chuyện với mấy vị khách đặc biệt qua chế độ webcam laptop.
_ Uh há há há ha ha ha... Kazuto - kun, quả là really shock sau khi nghe được thông tin unbelievable này đó. Uh há há ha ha...
Ngồi chống cằm, mặt mày nhăn nhó. Tsubaki cảm thấy khó chịu khi cứ bị cười quê đến tột cùng.
_ Im miệng đi William, còn cười nữa có ngày sặc đấy, gã lai tạp!
_ Xin lỗi xin lỗi, nhưng quả thật rất khó để nhịn cười sau khi nghe một số thứ vô cùng thú vị, uh hư hư phu phu... há há...
Tsubaki thở dài ngán ngẫm.
_ Đó là cách một người Anh lịch lãm đối nhân xử thế sao? Thật là bẽ mặt!
Bên kia màn hình laptop đó là gương mặt điển trai lịch lãm của William.
William D. Saotome, tên đầy đủ là William Doyle. Saotme, tuổi: 23. Công việc hiện tại: giảng viên tập sự ở học viện mỹ thuật bên Anh, và là một cổ đông quan trọng của công ty chứng khoán Saotome. Đồng thời cũng đang bon chen vào viện Hàn Lâm nước Anh theo mong muốn của bố.
Đây cũng là một trong những nhân vật quan trọng đã góp phần không nhỏ cho cuộc chiến 2 năm trước. William xuất thân từ một gia đình quyền quý bên Anh có bố là người Anh, còn mẹ lại là người Nhật. Cái họ Saotome là họ bên ngoại. Nó cũng là họ của một gia tộc Nhẫn giả từ hồi xa xưa, gia tộc Saotome. 2 năm trước, William đến Nhật bản du lịch, một phần cũng muốn chấn hưng lại gia tộc Saotome nên quyết định sẽ khôi phục võ đường vào một ngày không xa. Nhưng trước đó, anh ta phải hoàn thành xong những khó khăn trở ngại còn tồn đọng trong khoảng thời gian trốn nhà đi chơi. Nên tạm thời sẽ ở lại Anh quốc, trong khi Tsubaki đã quay trở về Nhật rồi.
← Ch. 76 | Ch. 78 → |