Truyện:Tiêu Dao Bá Vương - Chương 13

Tiêu Dao Bá Vương
Trọn bộ 16 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-16)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tề Tranh không muốn Trữ Tiếu Mộng lại đi làm gián điệp, dù sao cũng có nguy hiểm. Nhưng Trữ Tiếu Mộng rất kiên trì, nàng không có năng lực thống lĩnh quân đội, không thể giúp hắn đánh giặc nhưng ít nhất có thể do thám tin tức quân địch cho hắn, giúp hắn biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Tề Tranh không khuyên được nàng, đành phải theo ý nàng, giúp nàng chuẩn bị lương khô, ít nhất giúp nàng không bị đói khi làm nhiệm vụ

– Nhớ cẩn thận, đừng quá cô gắng, vạn nhất… Hắn vừa tiễn nàng ra ngoài vừa lải nhải

– Câu này chàng đã nói 186 lần rồi. Nàng thật ra nhớ rất rõ

– Ta đang lo lắng cho nàng. Nắm tay nàng, nỗi lòng thật phức tạp

Cho tới giờ, hắn luôn coi nhất thống thiên hạ là giấc mộng của mình. Có lẽ từ khi hắn phát hiện thân phận hoàng tử trưởng của mình, hắn đã có khát vọng kế thừa giấc mơ dang dở của tiên hoàng, chinh chiến bốn phương.

Hắn quả thật cũng là thống lĩnh trời sinh, tứ thư ngũ kinh, sách trị quốc hắn không để mắt nhưng vừa cầm binh thư lên là hắn có thể đọc suốt ba ngày đêm, si mê không kém gì Trữ Tiếu Mộng mê võ công. Từ khi bắt đầu có nhận thức, phân nửa thời gian hắn đều dùng để gây dựng thế lực của mình.

Giờ, giấc mộng của hắn đã thành sự thật, làm đại tướng quân, đánh trận với Chu Bằng, liên tiếp thắng trận chứng tỏ sự cố gắng của hắn có kết quả, hẳn là lúc hắn đên đắc ý nhất nhưng mỗi khi nghĩ đến Trữ Tiếu Mộng ở bên ủng hộ hắn hắn lại không vui nổi

Nếu lý tưởng của hắn phải nhờ đến nàng mạo hiểm mà thành thì đáng sao? Một bên là tình yêu, một bên là mục tiêu sống, hắn luyến tiếc cả hai nhưng hắn không có cả hai

– Chàng không tin tưởng võ công của thiếp như vậy. Trước kia, thiếp cho rằng, chàng thích có thiếp sát cánh bên chàng, chẳng lẽ sai rồi? Nàng nhíu mày

– Ta biết nàng giỏi võ nhưng… cuộc đời luôn có những chuyện bất ngờ, bảo ta không lo lắng sao được?

– Theo lời chàng nói, vậy thiếp nên đánh chàng bất tỉnh rồi giam chàng ở Vân Mộng Sơn, tránh chàng đánh nhau trên chiến trường khiến thiếp nóng lòng

– Nhưng khác nhau! Ở chiến trường ta có hàng trăm thân vệ, chúng ta giúp đỡ nhau, hơn nhiều so với nàng một mình mạo hiểm

– Vậy chàng xem lại về tiên hoàng đi rồi đến đây nói cùng thiếp.

Làm ơn đi, khắp thiên hạ ai chẳng biết tiên hoàng bị bắn lén giữa thiên binh vạn mã mà mất mạng. Người hắn cứng đờ lại, cả người phiền não đến xanh mặt

– Tề Tranh, trên đời này không có chỗ nào là hoàn toàn an toàn. Nếu chàng giữ thiếp ở chốn thâm cung thì có chắc rằng thiếp cũng không bệnh tật gì, sống hơn trăm tuổi?

Hắn bĩu môi, không cam lòng nói:

– Ít nhất an toàn hơn xâm nhập quân địch

– Vạn nhất thiếp không cẩn thận luyện công bị tẩu hỏa nhập ma?

– Phi phi phi. Lời nói linh tinh, để gió thổi đi

Hắn lườm nàng một cái. Nàng khẽ lẩm bẩm:

– Không biết chàng cũng mê tín như vậy

– Có gì thì nói lớn ra, thì thầm vậy ai nghe được?

Nàng lườm hắn:

– Thiếp bảo chàng sắp biến thành bà già lèm bèn rồi

– Nàng…

Ôm lấy khuôn mặt nàng, hắn hung hăng hôn:

– Hôn chết nàng

Hắn ôm nàng, thật sự không muốn buông tay. Nàng có thể cảm nhận được người hắn đang run lên, đó là sự lưu luyến vô cùng

– Yên tâm đi!

Nàng ôm lại hắn, dịu dàng nói vào tai hắn:

– Nhiều nhất 10 ngày thiếp sẽ trở về

– Không thể nào!

– Thiếp nhận được tin, quân địch ở ngoài Bàn Long quan đã tập kết rồi, chúng ta phải mau chóng chấm dứt trận chiến này để chiến đấu với quân thù

Nghĩ như vậy, biết ai là kẻ phản quốc cũng chẳng làm gì. Dù sao, Lí Hữu Hợp và Chu Bằng đều phải chết, tội gì để nàng mạo hiểm

– Tiếu Mộng, ta cảm thấy…

– Dừng ngay

Ngón tay thon ngăn môi hắn:

– Thiếp biết ý chàng, đánh trận thẳng thắn cùng Chu Bằng, đánh úp đối phương rồi tiến quân ra Bàn Long quan sao?

– Tiếu Mộng, nàng đúng là con sâu trong bụng ta, ta nghĩ gì nàng đều biết (=. =”)

– Đáng tiếc chàng không biết ý nghĩ của thiếp

Nàng ngăn bàn tay hắn đang nghịch ngợm bên hông mình.

– Quân đội của Chu Bằng cũng là con dân nước Tề, thiếp hi vọng chàng không giết chóc quá nhiều

Bởi vì lăn lộn ở đó nên nàng cũng hiểu thật ra nhiều binh sĩ không tán thành trận nội chiến này, mọi người đều chỉ muốn đánh giặc ngoại xâm, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt? Thật ra những điều nàng nói sao hắn không hiểu, hắn cũng mong như vậy nhưng tất cả lý trí đều không thắng nổi sự quyến luyến với nàng

– Tiếu Mộng, ta…Hắn nhắm mắt lại, thở dài: – nàng nhớ bảo trọng

– Ừm.

Sao nàng có thể bỏ hắn được? Dù chết hồn phách nàng cũng phải trở về bên hắn (Móa, dọa ma à =))

Hắn nhìn nàng, thật lâu sau thật lâu sau, mới hạ quyết tâm.

– Ta có một kế, có lẽ có thể khiến nàng mau chóng tìm được kẻ thông đồng với địch

– Kế gì

– Nàng đem chuyện trong kho vũ khí có dầu đen nói cho Chu Bằng

– Chàng chắc chắn kẻ phản quốc không phải là Chu Bằng như vậy? Nàng nghi ngờ hắn muốn thắng cược nàng đến điên rồi

– Nàng thử thì sẽ biết

– Được.

Dù sao nàng cũng hoàn toàn không biết gì về quân sự, chính trị, nếu hắn đã tự tin như vậy, nghe theo hắn cũng có làm sao

– Tiếu Mộng, nhớ phải…

– Bảo trọng

Nàng đã mệt rồi, còn nghe nữa thì tai mọc kén mất. Chớp mắt, nàng đã phi thân bỏ đi

– Tiếu Mộng…

Bỏ đi bỏ đi, nói cái gì mà nói, tất cả đều là chó má. Đối với nàng, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, vĩnh viễn không buông tay, sao có thể rời xa? Không biết tương tư là thế nào, dù hắn đường đường là nam tử hán người cao bẩy thước, trên chiến trường xông pha nhưng đến khi tiễn người tình thì lòng vẫn đau như cắt. Hắn không tin quỷ thần, nay lại hy vọng tượng đất trong miếu này đều có thật, để cho hắn cầu xin cho nàng được bình an vô sự.

*****

Khi Chu Bằng phát hiện trên án thư có phi đao truyền thư, nhìn nội dung bên trong nói trong kho vũ khí có dầu đen thì cả người sắp phát cuồng. Hắn xanh mặt, kiểm tra lại kho vũ khí một lượt, xác định không nhầm thì nổi trận lôi đình, đi vào doanh trướng của Lí Hữu Hợp

– Họ Lý kia!

Không để ý Lí Hữu Hợp và người khác đang bàn chuyện, Chu Bằng túm áo hắn, kéo hắn đứng lên

– Nhị đệ ngươi làm gì thế. Lí Hữu Hợp thống khổ giãy dụa.

– Đúng vậy! Đại tướng quân, có chuyện gì từ từ rồi nói, sao phải động chân động tay? Một gã tham mưu khuyên bảo

– Nói cái rắm! Lão tử chỉ muốn chém người

Chu Bằng đẩy Lí Hữu Hợp ngã xuống đất

– Ngươi nói rõ cho lão tử nghe, trong kho vũ khí có hơn trăm thùng lạ là chuyện gì?

Cũng may hắn dù lỗ mãng cũng có chừng mực, hai chữ “dầu đen” còn chưa nói ra. Lí Hữu Hợp nhíu mày, thần sắc hốt hoảng. Chu Bằng thấy hắn như vậy thì biết thư nói là thật, Lí Hữu Hợp cấu kết với nước Địch, cho nên mới có nhiều dầu đen sung quân như vậy,

– Các ngươi ra ngoài hết đi, bổn tướng và đại tướng quân có chuyện quan trọng cần nói

Loại chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không chỉ e binh sĩ sẽ làm phản

Đám tham mưu cho Lí Hữu Hợp chỉ nhìn nhau, tuy rằng lo cho Lí Hữu Hợp nhưng cũng không dám làm trái ý hắn, do do dự dự cuối cùng người này tiếp nối người kia mà bỏ đi.

Trong doanh trướng không còn người nào khác, Lí Hữu Hợp vỗ bụi trên áo rồi đứng lên

– Lão nhị, ngươi hãy nghe ta nói, vi huynh tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nước Tề

– Chẳng lẽ ý ngươi là dầu đen đó là sản vật trong nước ta? Chu Bằng dù hữu dũng vô mưu nhưng không hề ngu ngốc

– Không, đó là nước Địch giúp nước ta bình định nội loạn

– Giặc phương Bắc có lòng tốt vậy sao?

– Năm đó nước Địch xâm lược chúng ta, bị ngươi phản công, một đường đánh thẳng đến kinh thành, nếu không có vi huynh và các đại thần ngăn cản thì chỉ e nước Địch đã sớm diệt vong. Bọn họ cảm phục nhân nghĩa của chúng ta, khi ta vì bị Anh vương mưu phản mà xin bọn họ viện trợ thì bọn họ đã khẳng khái mang dầu đen đến, hơn nữa còn đồng ý nếu chúng ta không thể bình ổn nội loạn thì nước Địch sẽ giúp đỡ chúng ta.

Chu Bằng nghe xong thì suýt nữa lồi con ngươi

– Ngươi tin chuyện ma quỷ này sao?

– Ta lấy nhân nghĩa đối với bọn họ, lúc này cũng được bọn họ dùng nhân nghĩa đối đãi

Lí Hữu Hợp liếc Chu Bằng một cái:

– Chuyện này vi huynh cũng không muốn giấu ngươi, thật sự là ngươi quá hiếu chiến, lại có thành kiến nặng nề với nước Địch, vi huynh là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.

Hiện tại rốt cuộc là ai ngu? Vẫn là người đọc sách nhiều năm đến nỗi óc teo lại? Chu Bằng chưa bao giờ thống hận đám hủ nho miệng đầy “chi, hồ, giả, dã” như bây giờ

– Ngươi tùy tiện hỏi ai chẳng biết, hai nước đối đầu nhau làm gì có chuyện nhân nghĩa, chỉ có lợi ích, ai mạnh hơn thì là kẻ thắng

– Vớ vẩn! Theo lời ngươi thì người và thú có khác gì nhau? Nhị đệ, ngươi thật sự nên đọc nhiều sách hơn mới có thể biết lễ tiết, biết tiến thoái, đúng sai

– Ngươi…

Chu Bằng tức giận đến lắp bắp, kéo cổ áo hắn

– Ngươi nói nước Địch còn đồng ý đem quân giúp ngươi bình loạn? Vậy làm thế nào?

– Chỉ cần cửa Bàn long quan mở ra, mười vạn thiết kỵ của nước Địch sẽ tràn vào, giúp ta tiêu diệt Anh vương.

– Lão thất phu — Chu Bằng giận dữ rống to: – Ngươi là tội nhân thiên cổ của nước Tề

– Chu Bằng!

Lí Hữu Hợp chuyện gì cũng có thể nhịn nhưng không thể chấp nhận người khác nói hắn bất trung

– Bổn thừa tướng nếu không nể ngươi vì nước chiến đấu hơn 10 năm thì đã sớm trị ngươi tội làm hỏng kế hoạch, giờ còn dám lỗ mãng? Hay là coi bổn thừa tướng dễ bắt nạt!

– Ha ha

Chu Bằng ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vừa hào hùng lại vừa bi ai:

– Lí Hữu Hợp ơi là Lí Hữu Hợp. Đến tột cùng là ngươi thông minh hay quá ngu xuẩn? Ngươi có thể cho nước Địch lợi ích gì? Bọn họ chịu khổ giúp ngươi vì cái gì? Mỗi ngày ngươi nói nhân nghĩa, nhưng không biết rằng trước nhiều người, những thứ đó chỉ là hư ảo! Một khi thiết kị nước Địch vào đến kinh thành thì bọn họ sẽ dễ dàng lui binh sao?

– Văn kiện hai nước trao đổi viết rõ ràng, chỉ cần bắt được Anh Vương tì nước Địch sẽ quay về Bàn Long quan, hai nước vĩnh viễn hòa hảo, không gây chiến. Lí Hữu Hợp rất tự tin.

Chu Bằng cả người lạnh toát, trong lòng đau đớn hơn nhiều so với cảnh năm đó bị Bộ Kinh Vân đánh. Hắn là kẻ thô lậu, bàn về đạo lý đương nhiên không thể nói lại Lí Hữu Hợp. Nhưng hắn ít nhất cũng biết, không có chuyện kẻ thù lại vô tư giúp đỡ nước mình như Lí Hữu Hợp nói.

Hắn đóng quân ở Bàn Long quan mấy năm có năm nào nước Địch không đem quân đến đánh? Bình thường cũng cướp bóc rất nhiều. Mà giờ, Lí Hữu Hợp chủ động mở cửa khẩu thì khác nào buông vũ khí mà bảo đối phương: đến đây đi, đến cướp nước ta đi, ta sẽ không chống đối

Lí Hữu Hợp – hủ nho hại nước!

– Lí Hữu Hợp, hôm nay Chu Bằng ta và ngươi một đao cắt đứt, về sao ta sẽ không coi ngươi là huynh trưởng nữa. Giờ ta sẽ đi tìm Anh vương đầu hàng, hai bên tập kết rồi đến Bàn Long quan giết địch!

Hắn giơ tay, cắt một góc tay áo, quăng xuống đất rồi xoay người bỏ đi. Lí Hữu Hợp nhìn mảnh vài rơi xuống đất, mặt nhăn lại

– Phản đồ, ngươi dám?

Chu Bằng căn bản không để ý tới hắn, bước không ngừng.

– Quân bán nước! Thiên lý không dung! Lí Hữu Hợp rống giận.

Chu Bằng đột nhiên cảm thấy ngực đau xót, kinh ngạc, hắn quay đầu đi. Không biết từ khi nào, Lí Hữu Hợp đã cầm một thanh chủy thủ đâm tới hắn. Chu Bằng chưa từng phòng bị nghĩa huynh tóc bạc, chỉ biết đọc sách, đến đi đường cũng không an ổn này. Một tay hắn có thể xách Lí Hữu Hợp lên, một kẻ thư sinh trói gà không chặt có gây hại gì được cho một đại tướng quân như hắn? Nhưng quả thực Lí Hữu Hợp đã đâm một dao vào ngực hắn

Chu Bằng há mồm, đinh nói gì. Lí Hữu Hợp nghiến răng rút chủy thủ:

– Kẻ phản quốc kia, đáng chết!

Chu Bằng ngửa đầu, phun ra một cỗ máu tươi. Chuyện tới nước này còn muốn nói đạo lý, hay là trong suy nghĩ của Lí Hữu Hợp, hắn là thần thánh không thể sai? Những người khác chỉ cần có suy nghĩ khác hắn chính là tội chết không thể tha? Chu Bằng chỉ cảm thấy người càng lúc càng lạnh, bóng đêm dần nuốt chửng hắn.

Ý thức cuối cùng chớp đến, hắn đột nhiên nhớ đến nữ hoàng đế mặc nam trang Tề Tuyên. Nàng luôn cười hiền lành mà ổn định triều đình phân tranh, cho dù mình chống đối thế nào nàng cũng chỉ cười, nghe thậm chí có khi còn khen mình tốt

Giờ tiểu hoàng đế Tề Hạo tính rất tốt, dù đám quan lại ở Kim Loan điện có tranh luận đến cỡ nào hắn cũng có thể phân tích, tìm ra hướng đi có lợi nhất. Đã gần một năm, tiểu Hoàng đế cứng rắn đòi thông thương, cổ vũ buôn bán, đây là điều Lí Hữu Hợp phản đối nhất. Sĩ công nông thương, kẻ buôn bán, dân đen sao đáng nhận ủng hộ?

Mầm mống của nội loạn chính là từ thời điểm đó.

Nhưng trước đó. Chu Bằng cũng không thể nghi ngờ, thực sự tiểu Hoàng đế làm sai? Ít nhất khi hắn đóng quân ở biên quan, thấy đám dân buôn bán rất hưng phấn. Mà quân lương mỗi tháng cũng ngày một phong phú. Binh lính cũng chỉ có yêu cầu như vậy, bình thường không bị nợ tiền lương, trong tiền có mấy đồng bạc, miệng nhạt thì có thể đi uống rượu, trên chiến trường dù da bọc thây cũng không sợ thiếu trợ cấp, trong nhà già trẻ không có nơi nương tựa.

Hoàng thượng thực hiện được tâm nguyện của mọi người, rốt cuộc bọn họ còn định làm phản cái gì? Cái gì mà diệt yêu nữ?

Sai rồi! Hắn sai hoàn toàn rồi!

Nhưng mà, ở khắc cuối cùng, hắn còn có cơ hội bù lại lỗi lầm của mình sao? Hắn muốn cử động cũng không được. Chỉ thấy Lí Hữu Hợp đang sờ sờ binh phù trong người hắn, tự mình điều binh, chắc muốn cùng Anh vương phân thắng bại.

Mà quân đội nước Địch đã tập kết ở ngoài Bàn Long quan, chỉ đợi trận chiến này, thiết kỵ quân Địch sẽ theo vào, nước Tề diệt vong.

Chu Bằng không cam lòng. Hắn ra sức bảo vệ quốc gia đến hơn nửa đời, mất nửa cái mạng giờ lại thành kẻ đồng lõa bán nước hại dân.

Trời ạ! Hắn chết không nhắm mắt —

Crypto.com Exchange

Chương (1-16)