"Hay lắm!"
← Ch.3086 | Ch.3088 → |
Sau khi 𝐭·ℹ️·ê·𝐮 ◗·ⓘệ·𝖙 hết đám người này, Diệp Thành ném Lục Thiên Đại Kích ra, lão già áo đen đang chạy trốn lập tức bị ghim ↪️𝖍*ế*✝️ trên bầu trời.
Lúc này thiên địa rung lắc kịch liệt mới ngừng lại, im lặng đến đáng sợ.
Adverti𝐬𝖊_𝖒_𝖊_𝐧t
Những tu sĩ tới xem đã tái mặt, không còn chút m*á*u, bọn họ nhìn thấy cuộc 𝐭à·ռ s·á·𝖙 của một sát thần tàn nhẫn, nhà họ Hoàng hùng mạnh, vị vua của Xích Diệm Tinh mà trong vòng chưa đầy nửa giờ đã thây chất thành núi, 〽️á·⛎ chảy thành sông, trong đó còn có hai cảnh giới Chuẩn Thánh, đây là sức c♓❗ế●𝖓 đ●ấ●𝖚 mạnh đến đâu chứ!
Lúc này không còn ai nghi ngờ lời nói lúc trước của Diệp Thành nữa, đúng là hắn có thực lực diệt sạch cả nhà họ Hoàng.
"Hay lắm!"
Không biết là ai vỗ tay khen ngợi.
Tiếng hô vừa vang lên lập tức dấy lên làn sóng khen ngợi, hầu hết là những tu sĩ bị nhà họ Hoàng chèn ép, bây giờ thấy nhà họ Hoàng thê thảm như vậy đương nhiên họ cực kỳ mừng rỡ, đây gọi là báo ứng hiện đời mà nhà Phật nói.
Ù!
Trong tiếng reo hò từ tứ phía, Hỗn Độn Thần Đỉnh sừng sững trên cửu thiên rung lên, uy áp cường đại bao phủ cả đất trời.
Ngay lập tức, người nhà họ Hoàng vừa bò ra khỏi đống đổ nát đều bị chèn ép không thể nhúc nhích, kể cả lão già áo đen Chuẩn Thánh đó, ông ta đang ở trạng thái nguyên thần, bị Lục Thiên Đại Kích ghim lại không thể phản kháng.
Chu Ngạo bước ra từ trong đỉnh, tay cầm một thanh sát kiếm, đôi mắt đỏ như 𝖒á●ц.
Ba năm trước, nhà Sất Vân của hắn ta cũng thế này, bị chà đạp một cách tàn nhẫn, từng người thân, từng mạng sống sờ sờ trở thành oan hồn dưới mũi dao †-à-п ⓢá-✞ của nhà họ Hoàng, thây chất thành núi, ⓜ*á*υ chảy thành sông.
"Tha cho chúng ta đi, tất cả đều là lệnh của lão tổ", trong mắt người nhà họ Hoàng đầy sợ hãi, bọn chúng muốn bỏ trốn nhưng không thể di chuyển.
"Khi g1·ế·т nhà Sất Vân của ta, các ngươi đã từng nghĩ tới có ngày hôm nay chưa?", Chu Ngạo phát điên, má·⛎ và nước mắt đầy mặt, hắn ta vung kiếm suốt cả chặng đường, mỗi lần vung kiếm đều có vô số người của nhà họ Hoàng bị 🌀𝒾ế_✞.
"Lão tổ! Các người hại nhà họ Hoàng của ta không còn đường cứu vãn nữa rồi", trong khung cảnh đẫm má*⛎, người nhà họ Hoàng gào thét, đó là sự oán hận đối với hai lão tổ của nhà họ Hoàng, nếu ba năm trước hai người họ không khăng khăng làm theo ý mình nhất quyết phải ⓖ𝒾_ế_𝖙 toàn bộ nhà Sất Vân thì sao đêm nay nhà họ Hoàng lại phải khốn khổ thế này.
"Các ngươi...", nguyên thần của hai lão tổ nhà họ Hoàng run lên, lúc này mới nhận ra thế nào là hối hận.
"Ba năm trước các ngươi muốn món bảo vật đó thì cứ nói thẳng, sao nhà Sất Vân có thể không đưa? Tại sao phải 𝐠.𝖎.ế.† 𝐬ạⓒ.𝖍 cả nhà Sất Vân của ta? Nếu đã vậy thì nợ má_υ trả bằng ɱ●á●ц, ta sẽ cho các ngươi tận mắt nhìn thấy nhà họ Hoàng tuyệt tử tuyệt tôn", Chu Ngạo hét lên giận dữ, mối hận thù bị kìm nén suốt ba năm cuối cùng cũng bộc phát hoàn toàn.
"🌀*𝖎*ế*✝️", Chu Ngạo lại như kẻ điên, hai tay cầm sát kiếm, người nhà họ Hoàng lần lượt ngã xuống vũng Ⓜ️_á_u.
"A...", nhìn người nhà họ Hoàng lần lượt ngã xuống, hai vị lão tổ của nhà họ Hoàng cũng hét lên, 🦵𝖎𝓃_♓ ♓ồ_n chịu một đòn mang tính huỷ diệt, nguyên thần 𝖗_𝖚_ⓝ rẩ_ÿ kịch liệt, có thể tan rã bất cứ lúc nào. Chính sự cao ngạo của bọn họ đã khiến cho nhà họ Hoàng diệt vong vĩnh viễn, bây giờ xuống hoàng tuyền bọn họ làm gì còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông của nhà họ Hoàng nữa.
← Ch. 3086 | Ch. 3088 → |