"Giờ có thể nói được chưa?"
← Ch.1758 | Ch.1760 → |
"Cái này..."
"Việc này để sau hãy nói", Phục Linh ngắt lời Bích Du, bà ta nhìn Diệp Thành với đôi mắt đầy hi vọng: "Tiểu hữu, vậy tiểu hữu có thể chữa lành cho huynh trưởng của ta không?"
"Cái này thì...", Diệp Thành xoa cằm, "con thật sự không dám chắc, trạng thái của Đao Hoàng tiền bối rất yếu, trước là bị trúng vu chú, sau là đạo thương, lại thêm phản phệ của công pháp bá đạo, nếu chỉ cần sơ sẩy rất có khả năng mất mạng".
Advertiⓢ𝐞_𝖒_𝑒_𝐧t
"Cho dù thế nào thì vẫn mong tiểu hữu giúp đỡ".
"Vậy con phải nghĩ xem đã", Diệp Thành nhìn sang Đao Hoàng trong quan tài bằng băng.
Phía Phục Linh cũng im lặng, chỉ sợ bất cứ một hành động nào cũng có thể quấy nhiễu Diệp Thành, theo bọn họ thấy thì người có thể cứu được Đao Hoàng cũng chỉ có người thanh niên trước mặt này thôi.
Phía này Diệp Thành nghĩ ngợi một lúc mà vẫn không nghĩ ra được phương án thích hợp.
Trong lúc bất lực hắn chỉ có thể gọi Thái Hư Cổ Long: "Long Gia, ngươi có cách gì không?"
"Ngươi đang cầu cứu ta phải không?", Thái Hư Cổ Long hỏi với giọng hào hứng.
"Coi như ta cầu xin ngươi được chưa?", coi bộ đức hạnh đó của Thái Hư Cổ Long nên Diệp Thành đành nhẫn nhịn.
Hắn thật sự muốn cứu Đao Hoàng, không phải vì mối q𝐮🅰️●𝐧 𝒽●ệ của ông ta với Phục Linh và Độc Cô Ngạo mà vì ông ta là Đao Hoàng trong truền thuyết cũng đủ trở thành lý do hắn ra tay tương trợ rồi. Nên biết rằng ơn cứu mạng này vô cùng to lớn, nếu có ngày Hằng Nhạc và Viêm Hoàng gặp nguy nan mà mời ông ta xuất sơn thì đương nhiên sẽ không thể không giúp hắn.
"Muốn ta giúp không phải không được", Thái Hư Cổ Long lên tiếng, "có điều mối ân tình của ta nợ ngươi coi như xoá sổ, vả lại còn thêm một điều kiện nữa, độ chút tinh nguyên thánh thể cho ta".
"Mẹ kiếp", Diệp Thành mắng chửi, tiếng mắng chửi rất to khiến bốn người phía Phục Linh giật mình.
"Ngươi làm gì thế hả?", Gia Cát Vũ sầm mặt mắng chửi.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ bọn họ mà sầm mặt nhìn Thái Hư Cổ Long: "Ngươi được lắm".
"Thích thế nào tuỳ ngươi", Thái Hư Cổ Long hơ hững đáp lời, suýt chút nữa khiến Diệp Thành tức ói ra má●𝖚.
"Được lắm", Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu 𝐧🌀hiế_ռ răռ_🌀 rít lên.
"Cứ như thế đi".
"Giờ có thể nói được chưa?"
"Đương nhiên", Thái Hư Cổ Long vuốt râu, bày ra bộ dạng nghiêm túc, "đúng như ngươi nghĩ, căn nguyên của vết thương nằm ở công pháp của ông ta, công pháp quá bá đạo, cho dù là thân xác hay ⅼ●i●𝓃●♓ ♓●ồ●ⓝ đều không thể chịu được, đã vậy thì phải tôi luyện †*𝐡*â*ⓝ ✝️*𝒽*ể và ⅼ.1.ⓝ.♓ h.ồ.𝐧 của ông ta cho tới khi т𝐡â_n th_ể và 🦵-𝐢𝓃-𝖍 ♓ồ-ⓝ đủ mạnh để có thể chịu được công pháp kia".
"Đơn...đơn giản vậy sao?", Diệp Thành tròn mắt nhìn Thái Hư Cổ Long.
"Đơn giản vậy thôi, khi tôi luyện cơ thể của ông ta thì cần ⓜá●υ của thánh thể mà ngươi có, cơ thể thánh thể bá đạo vô cùng, cho ông ta một ít thì chỉ có tốt chứ không có xấu, còn về phương diện l*ℹ️𝓃*ⓗ ⓗồ*ռ thì cần độ sức mạnh ⅼı.n.𝖍 𝐡ồ.ⓝ cho ông ta. Ꮮ●𝐢𝓃●h ♓ồ●n của ngươi và người tên Gia Cát Vũ kia ít nhiều có sức mạnh nguyên thần, dùng sức mạnh ⓛ𝐢ⓝ·ⓗ 𝒽ồ·п của hai người tẩy luyện ⓛ❗●n●ⓗ ⓗồ●п của ông ta,
← Ch. 1758 | Ch. 1760 → |