← Ch.118 | Ch.120 → |
Chương 120
"Tiểu tử, chơi đẹp lắm", ở bên, Hùng Nhị đứng song song với Diệp Thành, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.
"Ngươi cũng không vừa".
"Sao có thể...", hiện trường lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc của gã đàn ông. Khí tức và tốc độ của gã tan biến.
Lúc này gã ta mới nhận ra trên người mình đã bị dán phù chú, vả lại còn bị dán hai đạo phù chú.
"Thiên Linh Chú", gã ta ngỡ ngàng, có vẻ như gã biết về Thiên Linh Chú.
"Gã ta ở cảnh giới chân dương, hai đạo Thiên Linh Chú cũng chỉ có thể cấm cố một phần chân khí của gã mà thôi", Hùng Nhị nói với Diệp Thành.
"Nhân lúc gã ta như vậy, giết gã".
"Làm luôn".
Khu rừng vừa mới yên ắng lại vì hai tên Diệp Thành và Hùng Nhị mà bị phá vỡ bầu không khí này. Gã đàn ông thấy vậy thì mặt mày thay đổi hẳn. Gã ta vừa lùi về sau vừa điên cuồng tung đòn vào cấm cố trên Thiên Linh Chú. Gã biết chỉ cần thoát khỏi cấm cố một phút thôi thì hắn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng.
Có điều Diệp Thành và Hùng Nhị sao có thể để hắn có thêm thời gian.
Bôn lôi chưởng!
Long hổ quyền!
Biết thời gian chính là sinh mạng, cả hai tên không dám nương tay, mật thuật lớn mạnh cứ thế được thi triển về phía gã đàn ông kia.
Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé. Diệp Thành vung cây kiếm Xích Tiêu của mình, suýt chút nữa thì chém chết gã đàn ông kia.
Gã ta ói ra máu, lùi về sau nhưng vẫn không dừng lại. Hùng Nhị vung cây gậy nện tới.
Cây gậy răng sói nện xuống lại biến to hơn gấp năm lần, nó chứa đựng toàn bộ chân khí của Hùng Nhị.
"Không...không...không", thấy gậy răng sói nện tới, gã đàn ông kia kinh hãi hét lên.
Sao hắn có thể ngờ được hắn đường đường là một tu sĩ ở cảnh giới chân dương mà lại bị một tên ở cảnh giới ngưng khí và cảnh giới nhân nguyên giết chết được. Hắn còn bao nhiêu mật thuật còn chưa kịp thi triển nữa.
Thế nhưng cho dù gã ta có hét thế nào thì Diệp Thành và Hùng Nhị lúc này cũng sẽ không nương tình.
Nương tay với kẻ định chính là tự giết chết mình. Nếu bọn chúng không giết gã đàn ông kia mà để gã ta phá được cấm cố thì chắc chắn người phải chết chính là bọn chúng.
Đây chính là thế giới của tu sĩ, rất tàn khốc.
Rầm!
Sau khi gậy răng sói nện xuống, cả vùng đất lớn đều như rung chuyển. Đợi tới khi mây khói tản đi, Diệp Thành và Hùng Nhị mới tiến lên trước, gã đàn ông ở cảnh giới chân dương toàn thân suýt chút nữa bị dập thành một đống.
"Mảnh đất này không nên ở lại lâu".
Cả hai tên lần lượt ra tay, lấy lại túi đựng đồ của gã đàn ông kia. Những món đồ có giá trị trên người gã đều bị lấy đi sạch sẽ.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |