← Ch.115 | Ch.117 → |
Chương 117
Lại ra giá cao rồi sao?
Gừng càng già càng cay. Diệp Thành cố gắng hét giá xuống nhưng vẫn không thể chơi lại Bàng Đại Hải, trông bộ lão già này có thể làm trưởng lão của Vạn Bảo Các không phải là không có lý.
"Ba đạo Thiên Linh Chú, một đạo Thiên Hành Chú, cầm lấy đi", lần này Bàng Đại Hải nhét vào người Diệp Thành bốn đạo linh phù.
Sau đó ông ta cứ thế lấy túi đựng đồ của Diệp Thành. Diệp Thành vội cất linh phù vào túi, nói: "Trưởng lão, tối người mà đi đường thì đừng để bị lọt hố nhé".
"Hừ, tiểu tử nhà ngươi..."
Ở bên, không đợi Bàng Đại Hải nổi trận lôi đình, Diệp Thành đã chuồn khỏi Vạn Bảo Các.
Quay về Tiểu Linh Viên đã là đêm muộn.
Ù!
Trong tiểu viên, tiếng Thiết Côn vung trong không gian phát ra tiếng kêu, Hùng Nhị vẫn chưa ngủ, đang chăm chỉ tu luyện. Gậy Ô Thiết Côn kia trong tay Hổ Oa trông cũng hợp với người. Mặc dù trông có hơi vụng dại nhưng dần dần cũng trở nên thuần thục hơn.
Cũng may Hùng Nhị luyện tập chăm chỉ, không có ý định quay đầu lại. Diệp Thành không làm phiền tới cậu ta, cứ thế lặng lẽ về phòng mình. Khi vào phòng, hắn vẫn quay lại nhìn Hổ Oa mồ hôi nhễ nhại lần nữa.
"Côn, Hổ Oa có lẽ trời sinh được định là làm bạn với nó", nói rồi, Diệp Thành nhấc chân bước vào phòng.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng. Trời vừa sáng, Diệp Thành đã ra khỏi Tiểu Linh Viên.
Dưới chân núi, Hùng Nhị cũng đã xuất hiện.
Hùng Nhị hôm nay ngoài chiếc quần cộc hoa ra thì trên người còn mặc cái áo giáp nhỏ và trên ngực còn treo thêm một món đồ nữa, chính là hộ tâm kính.
"Hay là chúng ta thuê một con linh điểu bay tới đó", Diệp Thành nhìn sắc trời, nói.
"Không được", Hùng Nhị lập tức gạt đi, "kẻ mạnh đều ngự không phi hành, ngồi trên linh điểu bay trên trời không an toàn chút nào cả, nghe ta đi, đi dưới đất an toàn hơn trên trời nhiều".
Nói rồi, Hùng Nhị rút ra hai đạo linh phù từ trong túi quần.
"Thiên Hành Phù", Diệp Thành sáng mắt, như nhận ra linh phù này, hắn biết khả năng của linh phù này, một khi sử dụng có thể đi tới ngàn dặm trong một ngày.
"Ôi chao, ngươi biết Thiên Hành Phù cơ à?", Hùng Nhị tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ta từng nghe nói".
Hùng Nhị không hỏi lại, hắn lấy một tấm Thiên Hành Phù đưa cho Diệp Thành: "Dán lên chân, đẩy chân khí vào, điều khiển phương hướng cho đúng, tốc độ của linh phù này rất nhanh, tên nhóc nhà ngươi đừng có va vào núi đấy".
"Xem ngươi nói kìa", Diệp Thành phất tay dán linh phù lên chân.
Sau đó hắn đẩy chân khí vào trong khiến linh phù phát sáng và còn có các đường hoa văn nhập vào cơ thể.
Vút!
Giây phút trước còn đứng ở mặt đất mà giây phút này Diệp Thành đã bay lên trên. Hùng Nhị cũng không kém phần, hắn giống như một con rắn dài, cứ thế đi theo bước chân Diệp Thành.
Tốc độ đột nhiên tăng nhanh khiến Diệp Thành có phần chưa quen, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng Thiên Hành Chú.
"Thiên Hành Chú quả là phi phàm".
← Ch. 115 | Ch. 117 → |