Diễn đàn thần quái
← Ch.050 | Ch.052 → |
Sớm hôm sau, ánh nắng tươi đẹp, không khí trong rừng trúc sau nhà mát mẻ, cái nóng mùa hạ đã qua, đón cái lạnh mùa thu tới.
Lê Duệ Bạch đứng trước cửa phòng Từ Chi Ngôn, đưa tay gõ cửa. Chỉ lát sau Từ Chi Ngôn đã mở cửa ra, trên người vẫn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc hơi ướt, chắc là mới tắm rửa sau khi ngủ dậy.
"Vào đi." Từ Chi Ngôn nói.
Lê Duệ Bạch gật đầu bước vào.
Từ Chi Ngôn: "Ngồi đây chờ tôi chút, tôi đi thay quần áo."
Lê Duệ Bạch gật đầu, ngoan ngoãn vâng lời: "Dạ." Cô nhìn theo bóng dáng khuất dần, nhẹ thở ra một hơi.
Mấy phút sau, Từ Chi Ngôn ra lại, ngồi đối diện với Lê Duệ Bạch. Anh sắn ống tay áo cầm bình trà lên thành thục pha trà, lại nhấc mắt nhìn cô, hỏi: "Muốn hỏi chuyện gì?"
Lê Duệ Bạch nhìn theo ngón tay anh, cất lời: "Tiên sinh, em muốn biết ý tứ trong câu nói của bà Lý trước khi biến mất."
Từ Chi Ngôn: "Có nhớ con mãng xà kia không?"
Lê Duệ Bạch gật đầu.
Từ Chi Ngôn nhẹ giọng: "Mạng em không phải mang sát, mệnh cách của em có sự thay đổi là vì thứ được Tống thị nuôi dưỡng sau núi. Mà em còn được họ lựa chọn để làm tế phẩm, vậy nên số mạng em mới biến đổi. Còn tại sao em không bị hiến tế chắc là có liên quan tới việc người nhà em mất."
Lê Duệ Bạch hỏi lại: "Tại sao Tống gia lại làm thế?"
Từ Chi Ngôn nói: "Chuyện này tạm thời chưa rõ, nhưng bày ra trận pháp kia không phải muốn làm người chết sống lại thì cũng là triệu hồi người chết."
Lê Duệ Bạch im lặng một hồi, lại hỏi: "Vậy tại sao lại là em?"
Nghe vậy, Từ Chi Ngôn không trả lời ngay, anh rót một chén trà cho cô mới nói: "Đây là mệnh của em, có một số việc không thể đoán trước cũng không thể chống cự."
Lê Duệ Bạch nói: "Không phải làm em oán giận, chỉ cảm thấy không công bằng."
Từ Chi Ngôn cong môi nhìn cô, hai mắt cô vẫn linh động trong sáng, sạch sẽ không nhiễm bụi trần, chẳng chứa chút tà niệm nào. Dù cho oán giận trời cao bất công nhưng vẫn giữ được tâm hồn thanh khiết: "Vốn dĩ trời cao không công bằng."
Lê Duệ Bạch thấy Từ Chi Ngôn cười thì không hiểu gì, đây cũng không phải lần đầu cô thấy anh cười, nhưng mỗi lần thấy vẫn cứ cảm thấy mới lạ. Nụ cười của anh rất đẹp, như thể băng tan trong ngày nắng.
"Nghĩ lại, em thấy trời cao vẫn công bằng, để em gặp được ngài." Lê Duệ Bạch ngượng ngùng nói: "Nhờ có ngài, em mới gặp được sư phụ, gặp được mấy người Ngộ Trừng."
Không hiểu sao Lê Duệ Bạch thấy sau khi Từ Chi Ngôn nghe được lời này của cô, vẻ mặt hơi ngừng lại, sau đó lại khoát tay: "Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài học đi."
Lê Duệ Bạch vâng dạ, sau đó ra khỏi phòng.
Giữa trưa, Lê Duệ Bạch tới phòng khách thấy Ngộ Trừng đang lăn lê trườn bò trên sô pha chọn bánh kem, cô lại gần hỏi: "Sắp tới sinh nhật ai hả?"
Ngộ Trừng nghe cô hỏi vậy thì ngạc nhiên nhìn cô: "Tháng sau là sinh nhật sư phụ, chị không biết hả?"
Lê Duệ Bạch mờ mịt lắc đầu: "Hơn nửa tháng nữa mới đến mà giờ cậu đã chọn bánh kem rồi ư?"
Ngộ Trừng: "Đây là lần đầu tiên em chuẩn bị bánh kem cho sư phụ nên phải chọn thật kĩ. Em đã tìm một tiệm bánh đứng đầu Giang Nam, em đã lên kế hoạch từ lâu, hẹn trước khoảng hai tháng trước, bây giờ thì chọn kiểu dáng."
Cậu giơ điện thoại ra trước mặt Lê Duệ Bạch, hỏi: "Chị chọn giúp em với, cái bánh chocolate ba tầng kia thế nào? Rồi viết thêm "Chúc sư phụ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn" có được không?"
Lê Duệ Bjach giơ ngón tay cái với cậu: "Rất đỉnh."
Ngộ Trừng nghĩ rồi lại nói: "Nhưng không có gì đặc biệt lắm." Lê Duệ Bạch đang tính thở ra, cậu nói tiếp: "Tặng thêm tranh chữ và ngọc quý có được không?"
"Cũng được." Lê Duệ Bạch đồng ý.
Tuy Ngộ Trừng nói với cô là Từ Chi Ngôn không quan trọng chuyện tặng quà, cô không cần quá để tâm. Nhưng anh đối xử với cô tốt như vậy, tặng cho cô rất nhiều thứ, sao cô có thể không chú trọng chọn quà đáp lại?
Bây giờ trả lại lắc tay và vòng ngọc còn kịp không?
Tuy cô không đủ năng lực để tặng anh tranh chữ và ngọc quí, cũng không có bản lĩnh tìm tiệm bánh kem số một Giang Nam nhưng cô vẫn sẽ cố gắng chuẩn bị một món quà trong khả năng mình cho anh.
Lướt trên app mua sắm một hồi, cô bắt đầu cảm nhận được sức nặng của đồng tiền. Gia sản của cô chỉ có mấy ngàn, tích cóp tiền lì xì mấy năm qua Từ Minh Sương cho cô.
Ngày hôm sau, cô dưa danh sách quà tặng có thể mua mà cô liệt kê cả đêm qua cho mấy người Ngộ Trừng tham khảo giúp.
"Em thấy được đó." Ngộ Trừng nói.
Ngộ Triệt gật đầu: "Rất được luôn." Nhưng anh nghĩ nghĩ, hỏi Ngộ Tịnh: "Hình như sư phụ không đeo đồng hồ nhỉ?"
Ngộ Tịnh ừ một cái, nói: "Sư phụ xem giờ không cần đồng hồ."
Lê Duệ Bạch thất vọng: "Vậy để em xem lại..."
Ngộ Tịnh nói: "Nhưng sư phụ cũng có mấy cái đồng hồ, lúc cần tham dự một số sự kiện vẫn sẽ đeo làm phụ kiện.
Từ Minh Sương nói: "Cũng không nhất định phải mua gì đó làm quà, em cũng có thể đích thân nấu một chén mì trường thọ mà."
Lê Duệ Bạch nhìn vòng ngọc trên cổ tay mình, cảm thấy đề nghị của Từ Minh Sương không phù hợp lắm.
Cuối cùng Lê Duệ Bạch vẫn quyết định sẽ tặng Từ Chi Ngôn một chiếc đồng hồ. Sau khi chọn lựa kĩ càng, cô cảm thấy chiếc đồng hồ tầm trung mà Ngộ Triệt đề cử rất vừa ý, nói với Ngộ Trừng: "Mười mấy vạn tệ lận."
Ngộ Trừng nói: "Bọn em có thể cho chị mượn tiền."
Lê Duệ Bạch lắc đầu: "Quà tặng phải thật lòng mới có ý nghĩa."
Ngộ Triệt hỏi: "Muốn kiếm tiền hả?"
Lê Duệ Bạch nhìn về phía anh gật đầu một cách kiên định.
Ngộ Triệt nói tiếp: "Tôi có biết một diễn đàn, chuyên đăng về những chuyện kì lạ, cũng có một số người sẽ kể chuyện thần quái mà mình gặp được rồi nhờ phong thủy sư giúp đỡ. Bọn họ trả giá không tệ, tôi có thể giúp em."
Lê Duệ Bạch vô cùng cảm kích nói: "Có được không?"
Ngộ Triệt gật đầu cười với cô: "Dù sao dạo này tôi cũng rảnh rỗi, có thể đi cùng em, khó quá thì tôi sẽ đứng ra, tiền sẽ chia theo đầu người."
Lê Duệ Bạch còn chưa nói gì, Ngộ Trừng đã chen vô: "Cho em đi với em không cần tiền."
Ngộ Triệt lạnh lùng nhìn cậu: "Còn muốn tiền, nếu mà đi cậu phải trả tôi tiền, một lần năm ngàn tệ."
"Đồng ý." Ngộ Trừng gật đầu sảng khoái: "Em gửi bao lì xì cho anh."
Ngộ Triệt nói: "Gửi cho Duệ Bạch là được."
Lê Duệ Bạch khoát tay: "Không, đừng đưa cho chị."
Ngộ Triệt lấy điện thoại của cô, nói: "Không sao đâu, cùng lắm thì lúc đó cố gắng nhiều thêm, mời bọn tôi một bữa là được."
Điện thoại Lê Duệ Bạch không đặt mật khẩu, Ngộ Triệt mở ra thấy chẳng có bao nhiêu phần mềm, số điện thoại cũng chỉ có mấy người bọn họ.
"Chứng thực tài khoản đi, tôi đăng kí cho em." Ngộ Triệt lần đầu thấy một cô gái như Lê Duệ Bạch, hiểu đời nhưng lại không nhiễm trần tục, có đôi khi mới nhìn đã hiểu, có lúc lại chẳng hiểu gì.
Ngộ Triệt đang giúp Lê Duệ Bạch nhận diện khuôn mặt thì Từ Chi Ngôn từ ngoài vào, anh hỏi: "Đang làm gì vậy?"
Lê Duệ Bạch nhanh đáp: "Ngộ Triệt sư huynh đăng kí tài khoản giúp em."
Từ Chi Ngôn gật đầu, ừ một tiếng rồi ngồi vào bàn ăn.
"Chỗ này là mục tin tức, còn chỗ này là thông tin tài khoản, có thể xem có bao nhiêu bạn tốt. Muốn tìm ai cũng có thể tìm ở đây, nhật ký linh tinh của họ. Còn chỗ này nhấn vào thấy được tiền công, trong chỗ này cũng có thể gọi xe, trả tiền, đặt khách sạn, mua một số thứ." Ngộ Triệt giải thích: "Trong này có gì không biết có thể hỏi tôi, hoặc là có chuyện gì cũng có thể nhắn cho tôi, lúc nào cũng được, online 24h."
"Chà?" Lê Duệ Bạch chưa kịp tiêu hóa hết lời Ngộ Triệt.
Ngộ Triệt nhịn không được cười nói: "Ý là lúc nào cũng có thể tìm tới tôi."
Lê Duệ Bạch gật đầu: "Cảm ơn Ngộ Triệt sư huynh."
Ngộ Triệt vỗ nhẹ đầu cô một cái, nói: "Không cần khách khí."
Từ Minh Sương liếc mắt nhìn Từ Chi Ngôn, thấy sắc mặt anh tối sầm, cau mày lại, cô mới nói: "Tôi đã bảo rồi mà!?"
Từ Chi Ngôn chỉ nhìn cô không nói gì.
Tối đó, Ngộ Triệt đăng kí tài khoản cho Lê Duệ Bạch và Ngộ Trừng xong, lên diễn đàn kia xem tin tức.
Trong diễn đàn thần quái này thứ gì cũng có. Lê Duệ Bạch còn thấy rất nhiều bài đăng kiểu "Làm thế nào để trở thành đồ đệ của Từ Chi ngôn?", hoặc "Cầu cứu giang hồ, xin hỏi làm thế nào để gả cho Từ Chi Ngôn?"
Mà còn có rất nhiều chuyện về Ngộ Triệt cô chưa từng nghe bao giờ, cả những bạn gái cũ của anh.
Trong đó, có một bài đăng thu hút sự chú ý của Lê Duệ Bạch, người đăng là "Tây Tiểu Vũ".
Nội dung của bài đăng là về một khu nhà đại học được gọi "cầu Vong Xuyên" vì hay có chuyện kì lạ. Bài đăng kể rằng, bốn năm trước trong đại học có một nhóm bạn phát sóng trực tiếp về việc thám hiểu trong tòa nhà cầu Vong Xuyên kia. Ngày hôm sau những thành viên trong nhóm này đều tự sát hoặc chết một cách kì lạ.
Có người thì rơi xuống hồ, có người thì thắt cổ trong kí túc xác, nhồi máu cơ tim, chỉ một đêm mà chết hết.
Vì không có chứng cứ nên cảnh sát chỉ có thể kết luận là tự sát.
Gần đây lại có người tới thám hiểm trong khu cầu Vong Xuyên. Ngày hôm sau đội ngũ đó cũng tự sát hết, hơn nữa cách chết cũng giống hệt nhóm bạn trước đó.
Tây Tiểu Vũ là người duy nhất may mắn sống sót, tối đó quên túi mà quay lại lấy nên thoát được một kiếp.
Lúc cô gái trở lại thì không thấy ai trong tòa nhà cả, chỉ có máy quay nằm lăn lóc dưới đất.
Tây Tiểu Vũ không khỏi thắc mắc, nhặt máy quay xong trở về. Ngày hôm sau biết tin tất cả thành viên trừ cô đều đã chết bền mở máy quay lên xem.
Cô gái đó nói rằng mình thấy có quỷ trong máy quay, mà kì lạ hơn nữa là máy quay không hề có thẻ nhớ.
Trường học đã ém chuyện này xuống nên cô mới đăng video lên diễn đàn, muốn trường học buộc phải nhúng tay vào. Nhà trường thuận nước đẩy thuyền, ra giá tám vạn, đưa trước ba vạn, giải quyết xong thì đưa số còn lại.
Bọn họ quyết định nhận vụ này, Ngộ Triệt thảo luận với nhà trường, tối mai sẽ tới xem.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |