← Ch.12 | Ch.14 → |
"Nhưng, nhưng mà..." Quan Hướng Lam vẫn chần chờ.
"Sao hả?"Đan Tiểu Phù nhếch mày.
"Nhưng, nhưng mà làm sao biết anh ta nói yêu thích mình là đùa giỡn hay thật!" Cũng không phải là cô chưa từng nếm qua xấu xa của tên kia?
"Cái này sao... Phải nhờ vào cậu đi xác nhận."Đan Tiểu Phù đứng dậy, phủi mông một cái."Lam Lam, cố gắng lên!"
Vỗ vỗ vai Quan Hướng Lam, Đan Tiểu Phù phất phất tay, xoay người rời đi.
Nhờ vào cô xác nhận-- -... Phải xác nhận thế nào?
Quan Hướng Lam cắn môi, không chút đầu mối nào, cô thích Ngôn Tử Ngự thật sao? Cô nhớ tới lúc còn trẻ, mỗi ngày ra cửa đi học thì anh ở cách vách cũng sẽ cùng đi ra theo. Đáng ghét, rõ ràng có thể bỏ qua thời gian cùng ra cửa, nhưng cô chưa từng nghĩ tới muốn làm như vậy, còn cùng ra cửa một lúc với anh.
Sau khi anh đi, bước ra khỏi nhà nhìn sang cách vách đã thành thói quen, người đáng ghét này cũng không xuất hiện nữa, lòng của cô cũng cảm thấy mất mác.
Dù sao thì cô có thói quen ra cửa nhìn sang cách vách, mà không có thói quen nhà cửa trống rỗng, cũng không có thói quen không có bóng dáng của anh.
Cho dù cô rời khỏi trấn nhỏ đi ra bên ngoài, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến anh, cô cho là mình sẽ quên, nhưng cô vẫn nhớ anh...
Cô đã từng thầm thích anh, nhưng cô tự nói với mình, chỉ có thích một chút mà thôi... Nhưng thật sự chỉ có một chút thôi sao?
Nếu là như thế, vậy vì sao mười năm nay cô không quên anh được? Vì sao sau khi gặp lai không được mấy ngày, lòng của cô lại rung động vì anh? Quan Hướng Lam ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình đã đi trở về nhà họ Ngôn, nhìn chằm chằm vào cửa lớn nhà họ Ngôn, lòng của cô hốt hoảng không dứt. Anh nói thích cô... Là thật hay giả? Cô phải đi hỏi anh?
Chần chừ ở cửa một lúc lâu, cô vẫn không nén được kích động ở trong lòng, từ trước đến nay cô chính là kích động, suy nghĩ không thích hợp với cô.
Quyết định, Quan Hướng Lam lập tức đẩy cửa nhà họ Ngôn ra vọt vào.
"Ngôn Tử Ngự, tôi hỏi -- -..." Lời nói dừng lại.
Cô ngạc nhiên hoảng sợ nhìn nhìn về phía trước, giờ phút này trong ngực người đàn ông vừa nói thích cô đang ôm lấy một cô gái xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa hai người đang ôm hôn mãnh liệt.
"Tiểu, Tiểu Lam" Thấy cô, Ngôn Tử Ngự sửng sốt, nhanh chóng đẩy người đẹp bên cạnh ra.
Quan Hướng Lam nheo mắt đẹp, nhanh chóng đi tới gần anh.
Cảm nhận được lửa giận của cô, Ngôn Tử Ngự hoảng sợ."Tiểu Lam, em hãy nghe anh nói..."
Không còn kịp rồi! Đột nhiên cô bắt lấy tay của anh, bước một chân lên, eo cong một cái, khe khẽ ném anh một cái qua vai.
"A!" Căn bản là Ngôn Tử Ngự không phản ứng kịp, bịch một tiếng, chật vật bị ném ở trên sàn nhà gỗ thô.
"A! Ngự, anh có sao không?"Người đẹp gợi cảm hét lên, vội vàng xông lên.
"Ngôn Tử Ngự, tôi muốn chia tay với anh!" Quan Hướng Lam tức giận hổn hển rống to với anh, tức tối lao ra cửa nhà họ Ngôn.
Căn bản là Ngôn Tử Ngự đã đau đến nói không ra lời. Chia tay? Bọn họ có từng qua lại sao?
Quả bom kia cứ nổ tung như vậy, căn bản cũng không cho anh cơ hội giải thích, người liền rời đi.
"Cô gái đáng chết này... Cũng quá độc ác rồi? Lại dám ném mình!" Ngôn Tử Ngự nằm ở trên ghế sa lon, đau đớn xoa eo.
Ông trời! Bị ném như vậy, phải ít nhất mấy ngày anh không có thể cử động.
"Cái cô gái dã man đó! Chia tay? Chia cái rắm! Chúng ta qua lại từ lúc nào?"Anh mắng, anh biết, chỉ cần đụng phải Quan Hướng Lam sẽ không có chuyện tốt. Anh tỏ tình với cô còn bị đá bị mắng bị chế giễu, mắng xong phủi mông một cái liền đi. Đây là sao! Đột nhiên đi tới nhà anh, ngay cả cơ hội mở miệng anh cũng không có, liền tàn nhẫn ném anh qua vai. Xin nhờ! Cô có biết thịt người té xuống sàn gỗ có bao nhiêu đau hay không?
"A..." Mới cử động một chút, lưng của anh liền truyền đến đau đớn co rút, khiến anh không thể động đậy.
"Ngự, anh có sao không?" Cầm đá lạnh trong tay, Lina Hạ đi ra từ phòng bếp.
"Không chết được."Nhận lấy nước đá, Ngôn Tử Ngự tức giận trả lời. Nói cho cùng, đầu sỏ gây họa chính là cô gái trước mắt này. Anh bất đắc dĩ nhìn Lina Hạ."Lina, sao đột nhiên em lại trở về Đài Loan?"
Lina Hạ là Hoa kiều, cũng là bạn gái lúc anh học đại học, mặc dù đã chia tay rất lâu, nhưng vẫn duy trì quan hệ bạn bè.
"Tới tìm anh!"Lina Hạ nháy mắt to."Ngự, người ta nhớ anh!"Cô ta làm nũng, bộ dáng mềm mại không người đàn ông nào có thể kháng cự.
Nhưng Ngôn Tử Ngự ngoại lệ, anh mới không để mình bị xoay vòng vòng."Lina, anh đã nói rồi, anh không thể nào tái hợp lại với em."Anh nhấn mạnh một lần nữa. Không quay đầu lại là nguyên tắc của anh, hơn nữa hai người cũng đã chia tay lâu như vậy, mặc dù trong miệng Lina Hạ la hét muốn tái hợp, nhưng tình sử cũng huy hoàng như vậy.
"Tại sao? Ngự, người ta còn rất yêu anh mà!"Mặc dù qua lại với rất nhiều đàn ông, nhưng Ngôn Tử Ngự vẫn khiến cho cô ta nhớ mãi không quên.
Ngôn Tử Ngự thở dài, cảm thấy rất đau đầu."Lina, anh nói rồi... A!" Không cẩn thận động đến eo, lập tức mắng ra miệng: "Đáng chết, cô gái dã man!"
Nghe được anh mắng thô lỗ, Lina Hạ ngạc nhiên trợn mắt."Ngự, anh mắng tục!"Ánh mắt của cô ta như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
"Cái gì?"Ngôn Tử Ngự không kiên nhẫn, vào giờ phút này tâm trạng của anh rất tồi tệ, hoàn toàn không có tâm trạng duy trì bộ dáng nhã nhặn.
Nhìn thấy bộ dáng kia của anh, Lina Hạ vừa sợ vừa ngạc nhiên."Ngự, anh thay đổi!"Cô ta biết từ trước đến nay Ngôn Tử Ngự đều tỉnh táo, như một người tao nhã lễ độ. Anh chưa bao giờ tức giận, cũng không nói tục, luôn tỉnh táo nhã nhặn, như một người đàn ông hoàn mỹ; nhưng vào giờ phút này Ngôn Tử Ngự không giống như cô ta đã biết."Là vì cô gái vừa nảy sao?"Cô ta suy nghĩ sâu xa, nhìn anh."Cô gái kia không phải là em gái nhỏ hàng xóm làm anh nhớ mãi không quên chứ?"
"Nhớ mãi không quên?"Ngôn Tử Ngự nhếch mày."Anh có đối với cô ấy nhớ mãi không quên sao?"
"Đương nhiên là có."Lina Hạ nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên."Em nhớ trước kia có một tấm hình cũ để trong bóp da của anh, là hàng xóm cách vách nhà anh, khi đó em hỏi anh cô gái đứng ở bên cạnh anh là ai, anh nói là em gái nhỏ nhà bên, hừ! Khi đó, ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng."
Khi đó thấy ánh mắt kia của anh, cô ta ghen tỵ muốn chết.
"Dịu dàng?"Ngôn Tử Ngự sửng sốt, anh có sao?
"Không sai."Lina Hạ dùng sức gật đầu."Khi đó em luôn muốn đổi hình trong bóp da, làm thế nào anh cũng không chịu, em cáu kỉnh anh, anh cũng không bỏ ra; hỏi anh chuyện về em gái nhỏ nhà bên anh cũng có thể nói ra một đống chuyện cũ, vẻ mặt rất sôi nổi."
Ngôn Tử Ngự nghe giật mình nhưng có phải không?Anh có như vậy không?
"Không nghĩ tới em gái nhỏ nhà bên có thể chọc anh tức giận, còn làm cho anh mắng tục, lần đầu em cảm thấy anh giống như người bình thường, mà không phải hoàn mỹ không có khuyết điểm."Lina Hạ nhếch môi lên, cúi đầu nhanh chóng hôn môi Ngôn Tử Ngự.
"Lina!"Ngôn Tử Ngự cau mày."Đừng động một chút là hôn anh, như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm." Giống như vừa rồi, Lina Hạ vừa nhìn thấy anh liền nhào tới hôn, đúng lúc Quan Hướng Lam đi tới, anh thật sự oan uổng!
"Anh sợ em gái nhà bên hiểu lầm sao?" Lina Hạ cười quyến rũ, nhìn rất hả hê."Nhưng đã không còn kịp rồi, cô ấy đã hiểu lầm."
"Còn không phải là do em ban thưởng sao!" Ngôn Tử Ngự tức giận nói.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú không kiên nhẫn, Lina Hạ nhếch cánh môi gợi cảm lên, "Ngự, thấy mặt khác của anh, em phát hiện em thích anh hơn."Anh như vậy, ngược lại khiến người ta động lòng hơn.
"Em nhất định sẽ có được anh!"
Hừ! Cô ta cũng không tin Lina Hạ cô ta sẽ thua em gái nhỏ nhà kia.
"Lina..." Ngôn Tử Ngự cảm thấy rất đau đầu, nhưng anh biết, cho dù anh nói thế nào, Lina Hạ cũng sẽ không bỏ ý định. Anh không khỏi cảm thấy rất mệt mỏi, hơn nữa, anh làm sao cho quả bom kia tắt lửa đây? Nghĩ đến cái này, Ngôn Tử Ngự càng đau đầu.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |