← Ch.02 | Ch.04 → |
Mười hai năm sau, tại U Thành.
Liên Ba đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ đang vào đầu hạ.
Mẫu thân Lâm thị của nàng đang bước đi nhẹ nhàng vào chái nhà, tay bà cầm hai đóa hoa sen mới hái, cười nhẹ nhàng nói: "Phu quân ơi chàng nhìn xem hoa sen này đẹp quá, có giống hai đứa con gái của chúng ta không."
Phụ thân Sở Trường Hà của nàng đang ghi lời chú giải vào trang sách, ngước mắt cười, không hề khiêm tốn nói: "Con gái của ta còn đẹp hơn cả hoa."
Lâm thị cắm hoa sen vào bình ngọc trước cửa sổ, đắc ý nói: "Đúng đó, không có con trai thì sao chứ, con gái ta thông minh lanh lợi, sau này giao hiệu sách cho nó kinh doanh thì cũng giống vậy thôi."
Cảnh tượng trong mơ vô cùng ấm áp, mẫu thân thì trẻ tuổi xinh đẹp còn phụ thân tao thì nhã lịch sự, khi hai người cười đùa thì một bé gái chải hai búi tóc nhảy nhót từ bên ngoài đi vào, giọng nói non nớt: "Mẹ ơi, con muốn ra ngoài chơi với tỷ tỷ."
Mẫu thân dịu dàng nói: "Để cha con đưa con đi, tỷ tỷ đang đọc sách mà."
Nàng không nhớ phụ thân đã nói gì mà chợt tỉnh lại, vén màn giường màu hồng cánh sen lên, một vệt ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếu vào.
Ngoài đầy sương mù, Liên Ba thường thức dậy vào giờ này. Nàng khoác áo đứng dậy, ngồi lên tú đôn [*] trước bàn trang điểm, thất vọng, mất mát mà cầm lấy chiếc lược. Bây giờ nàng chỉ có thể nhìn thấy phụ thân và muội muội ở trong mơ.
[*] Tú đôn (秀墩): Một loại ghế ngồi thời xưa undefined
Tết Nguyên tiêu năm Hồng Anh thứ bảy, phụ thân dẫn theo muội muội Khê Khách đi xem lồng đèn. Lúc họ đi đến dưới chân cầu Minh Nguyệt, đột nhiên có hai kẻ xấu che mặt nhảy ra từ trên thuyền và bắt muội muội đi.
Phụ thân không biết bơi nhưng vì sốt ruột cứu con gái mà bất chấp nhảy xuống sông, ông không đuổi kịp thuyền bọn cướp mà còn suýt bị chết đuối. Sau đó bọn chúng gửi thư đòi tiền chuộc, phụ thân đã đưa cho chúng năm ngàn lượng nhưng bọn chúng không trả lại muội muội. Bệnh phong hàn của phụ thân còn chưa khỏi cộng thêm việc lo lắng quá mức nên chưa được mấy ngày là ông đã buông tay nhân gian.
Lâm thị đi hỏi thăm tung tích của con gái ở khắp nơi, thoáng cái đã mười bốn năm trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì của Khê Khách. Lâm thị nhớ con gái đến nỗi sức khỏe ngày càng tệ đi, có thể thấy rõ ràng là bà ấy không còn nhiều thời gian nữa rồi. Liên Ba không thể không về nhà mẹ đẻ mỗi ngày một lần để chăm sóc Lâm thị và quản lý việc làm ăn của hiệu sách, chuyện này khiến cho mẹ chồng Vương thị nói lời oán hờn khắp nơi.
Thị nữ Liễu Oanh ở phòng trong nhìn thấy phòng Liên Ba sáng đèn thì biết nàng đã rời giường, đưa nước nóng và muối đã được chuẩn bị vào trong.
Liên Ba rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi thỉnh an Vương thị thì thị nữ A Vưu vội vã đi từ phòng ngoài vào, bẩm: "Nương tử, thái thái nhà thông gia phái người đến mời, nói có chuyện quan trọng mời nương tử nhanh chóng quay về hiệu sách một chuyến."
Tim Liên Ba đập mạnh, vội hỏi: "Thái thái không khỏe à?"
Lâm thị từ trước đến nay luôn chu toàn lễ tiết, từ khi nàng gả vào Cao gia, bà chưa bao giờ phái người đến truyền lời vào sáng sớm khi trời chưa sáng như này, đêm qua nàng vừa nằm mơ thấy cha mẹ, sáng nay đã nhận được tin của mẫu thân nên trong lòng không khỏi căng thẳng, nàng có linh cảm xấu.
A Vưu lắc đầu: "Người tới chỉ nói là có chuyện quan trọng, không hề nhắc đến chuyện sức khỏe của thái thái."
Liên Ba dặn dò nói: "Em đi nói với phu nhân, cứ nói là ta có việc gấp về hiệu sách một chuyến."
Ý của nàng là không cần phải thông báo phu quân Cao Vân Thăng. Cao Vân Thăng là bộ đầu của huyện nha, gần đến cuối năm nên công vụ bận rộn, thường xuyên về nhà vào lúc nửa đêm. Hắn luôn quan tâm đến Liên Ba, biết được thê tử mỗi ngày phải dậy sớm hầu hạ mẫu thân còn phải quản lý hiệu sách, công việc vô cùng vất vả nên mỗi khi hắn về muộn thì sẽ trực tiếp nghỉ ngơi ở thư phòng để tránh quấy rầy nàng.
Liên Ba mang theo Liễu Oanh vội vàng ra khỏi cửa chính, ngẩng đầu lên thì thấy tuyết bay đầy trời. Lòng nàng như lửa đốt, sợ tuyết rơi lớn sẽ làm chậm trễ đường đi nhưng vẫn may là trận tuyết nhỏ, nàng chưa chạy tới hiệu sách thì tuyết đã ngừng rơi rồi.
Liễu Oanh tiến lên gõ cửa hiệu sách. Liên Ba nhanh chóng đi vào cửa hàng, đi đến hậu viện, nhìn thấy Lâm thị bình yên vô sự ngồi trên ghế trong nhà chính, nàng vừa muốn thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy trên chân Lâm thị đắp một lớp vải bông dày cộm, lòng chợt thắt lại.
Nàng tiến lên hai bước, nâng chân Lâm thị lên, thấy trên vải có vết máu thì hoảng sợ hỏi: "Mẫu thân đã lên tháp Thanh Thiên ư?"
Sắc mặt Lâm thị tái nhợt nhưng hai mắt lại sáng rỡ vì hưng phấn: "Đúng vậy, hôm qua ta đã lên tháp Thanh Thiên."
Tháp Thanh Thiên nằm trên một con dốc cao ở ngoại ô, người ta nói rằng ở tiền triều có một người tu tiên đã mọc cánh thành tiên tại nơi đây. Bởi vì tháp nằm ở vị trí hoang vu và không được tu sửa nên hiếm khi có người đến đây. Chẳng biết từ lúc nào, trên phố chợt truyền ra một tin đồn, nói vị thần tiên mọc cánh thành tiên ở tháp Thanh Thiên đã báo mộng cho dân chúng, người nào có oan ức không được thế gian phán quyết một cách công bằng chính trực thì có thể lên tháp gửi cáo trạng cho tiên nhân, để tiên nhân phát xét, biểu dương chính nghĩa.
Tin đồn được lan truyền vô cùng nhanh chóng, có người ôm suy nghĩ thử xem mà đi lên tháp Thanh Thiên, không ngờ phát hiện ra tầng cuối cùng của tháp Thanh Thiên không có cầu thang, chỉ có mười tám ván đinh sắt! Mười tám ván đinh đó đã dọa cho vô số người rút lui, mãi đến khi có một nữ tử tên là Chiêu Đệ vì chứng minh sự trong sạch của mẫu thân góa bụa mà bước lên đinh sắt leo đến đỉnh tháp, cáo trạng với tiên nhân.
Ba ngày sau, tiên nhân để lại một bức thư có viết tên kẻ giết người trên đó. Kẻ đó lại là nhị thúc của Chiêu Đệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Tri huyện Tống Bằng Phi nửa tin nửa ngờ đi bắt người, thẩm tra tên nhị thúc đó một cách cẩn thận, hóa ra hung thủ thật sự là hắn! Chân tướng của vụ án không phải là mẹ của Chiêu Đệ sợ gian tình bị lộ nên giết tên gian phu để diệt khẩu, mà là nhị thúc của Chiêu Đệ lập kế hãm hại quả tẩu để chiếm gia sản.
Mấy tháng sau đó, có thêm bảy người lục tục trèo lên tháp kiện cáo, ai ai cũng được minh oan báo thù. Thế là thanh danh tiên nhân trạng của tháp Thanh Thiên đã truyền đi khắp U Thành. Cũng có người mưu mẹo, không muốn đạp lên đinh, bị thương đổ máu mà mang theo ván gỗ của mình trèo lên đỉnh tháp cáo trạng với tiên nhân.
Tiên nhân nhìn thấy rõ chân tơ kẽ tóc cũng mặc kệ những kẻ ấy, chỉ có những người tự dùng máu của mình để chứng minh nỗi oan ức thì mới nhận được công lý từ tiên nhân.
Liên Ba không ngờ mẫu thân lại lê thân thể ốm yếu giẫm lên đinh sắt, đau lòng không thôi nói: "Người ta đều nói tiên nhân chỉ phán xét án oan, cho nên con gái mới không đi xin tiên nhân giúp đỡ. Sớm biết như vậy, con đi cáo trạng tiên nhân thay mẹ cũng được."
Lâm thị nở nụ cười đã lâu không thấy: "Vốn dĩ mẹ cũng nghĩ giống con, cho rằng tiên nhân chỉ để ý án mạng, án oan cho nên không muốn đi xin tiên nhân giúp đỡ. Nhưng mấy ngày gần đây, mẹ luôn mơ thấy muội muội con nên muốn mặc kệ mà thử một chút, không ngờ rằng sáng hôm nay đã nhận được thư của tiên nhân."
Liên Ba nhìn về phía bức thư trên bàn, đó là bao thư rẻ tiền nhất và thường thấy nhất trong chợ, trên đó trống trơn không có một chữ nào. Đây là thư của tiên nhân trong truyền thuyết sao? Thật sự là tiên nhân gửi ư? Trên đời này thật sự có tiên nhân không đành lòng nhìn thấy người phàm đau khổ, thế gian bất công à?
Lâm thị rút tờ giấy bên trong ra đưa cho Liên Ba: "Người ta đều nói thư của tiên nhân chỉ có thể giữ lại nửa canh giờ, qua nửa canh giờ thì sẽ trở thành sách trời không chữ, cho nên mẹ mới vội vàng gọi con đến."
Liên Ba nửa tin nửa ngờ nhận lấy tờ giấy trong tay Lâm thị. Đập vào mắt là hai hàng chữ đỏ như máu: "Cửa hàng trang sức Tụ Hâm, hẻm Yến Tử, Kinh Thành."
Mấy chữ này không phải được viết tay mà là dùng khuôn chữ in vào, cỡ chữ ngay ngắn chỉnh tề giống hệt nhau. Thứ khiến người ta khiếp sợ không phải là chữ mà là tờ giấy này. Liên Ba lớn lên ở hiệu sách từ nhỏ nên biết rõ các loại giấy như lòng bàn tay.
Giấy mà tiên nhân dùng là giấy dướng [*], loại giấy chuyên dụng mà triều đình dùng để tin tiền giấy, trên đó có ấn ký đặc biệt, vì đề phòng có người làm giả tiền giấy nên trên thị trường hoàn toàn không thể nào mua được giấy dướng đặc chế này.
[*] Giấy dướng (楮纸): Giấy dướng được làm từ vỏ loại cây dướng.
Liên Ba nói: "Thư được đưa tới như thế nào ạ?"
Lâm thị lộ ra vẻ mặt khó tin: "Mặc Hương đang quét sân, phong thư này đột nhiên từ trên trời rơi xuống bên cạnh nàng ta, nàng ta ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy một con chim bay ngang qua. Nhà chúng ta trước sau ba gian lại có tường vây, nếu như là những vật cứng như đá thì còn có thể ném vào được nhưng con nhìn bức thư này xem. Nó nhẹ hều, không hề có sức nặng, làm thế nào cũng không thể nào ném vào trong sân được, chỉ có thể là con chim đó đưa tới thôi."
Lúc hai người đang nói chuyện thì chữ màu đỏ trên thư biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại một tờ giấy trắng. Quả nhiên như lời đồn, chữ viết chỉ có thể tồn tại trong nửa canh giờ.
Lâm thị cả kinh nói: "Con nhìn xem, đây thật sự là thư của tiên nhân đó, qua nửa canh giờ nó sẽ biến thành sách trời không chữ."
Giờ phút này Liên Ba cũng không thể không tin: "Tiên nhân chỉ đường đến cửa hàng trang sức Tụ Hâm, chẳng lẽ là nói người của cửa hàng biết tung tích của Khê Khách?"
Lâm thị nói: "Con nói cho người của cửa hàng trang sức biết, nếu như có tin tức chính xác của Khê Khách thì sẽ tạ ơn bằng ngàn lượng bạc."
Năm đó trên người Khê Khách mang theo một cái khóa vàng, là kiểu dáng do Sở Trường Hà tự mình thiết kế, mặt sau có khắc hai chữ Khê Khách. Kẻ xấu không thể nào giữ lại trong tay mình được, rất có khả năng đã vứt đi hoặc là nấu chảy thành vàng. Vì thế mười mấy năm qua, Lâm thị cũng đã tìm kiếm hỏi thăm rất nhiều hiệu cầm đồ và cửa hàng trang sức vàng bạc khắp Kinh Thành. Chỉ là Kinh Thành quá lớn, vẫn chưa điều tra nghe ngóng đến cửa hàng trang sức không tên tuổi này.
Liên Ba lập tức nói: "Được, sáng sớm ngày mai con sẽ đi đến cửa hàng trang sức Tụ Hâm."
Chỉ cần có thể tìm được Khê Khách, cho dù đi đến biên giới xa xôi, nàng cũng sẽ không ngại cực khổ mà lập tức lên đường. Vì thời gian của Lâm thị không còn nhiều, dù thế nào cũng phải hoàn thành tâm nguyện của bà.
Quay về Cao gia, Liên Ba đi thỉnh an Vương thị trước. Cao Vân Thăng đã dậy, đang ở bên chỗ lão thái thái cùng mẫu thân dùng bữa sáng.
Vương thị nhìn thấy Liên Ba thì tức giận sầm mặt: "Sáng sớm đã chạy ra ngoài, cũng không biết nói một tiếng với trượng phu, không có chút phép tắc nào."
Liên Ba đã gả vào Cao gia bốn năm, hiểu rõ tính cách người mẹ chồng này như lòng bàn tay, kiếm cớ gây sự là bản lĩnh lớn nhất của bà ta.
Không đợi nàng mở miệng, Cao Vân Thăng đã giải thích thay cho nàng: "Liên Ba đau lòng cho con trai, muốn để con ngủ thêm một lát thôi, mẹ đã hiểu lầm nàng ấy rồi."
Vương thị không nhịn được mà nhíu mày với con trai: "Con chỉ biết nói chuyện thay nó thôi."
Vương thị luôn không thích người vợ mà con trai khăng khăng cưới về này, nguyên nhân là vì Sở gia là thương hộ. Cao Vân Thăng làm việc ở nha môn, ăn bổng lộc triều đình. Trong mắt Vương thị, mặc dù Sở gia có tiền nhưng kết thông gia với Cao gia đã là trèo cao. Thế nhưng con trai không cưới ai khác ngoài Liên Ba, Vương thị cuối cùng cũng không chịu nổi con trai mà cho cưới. Hơn nữa, Lâm thị không có con trai, chỉ có một cô con gái là Liên Ba, sớm muộn gì gia nghiệp đó cũng sẽ trở thành của Cao gia cho nên bà ta mới miễn cưỡng đồng ý mối hôn sự này dù sao hiệu sách của Sở gia làm ăn cũng khấm khá.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net
Sau khi Liên Ba vào cửa, Vương thị đương nhiên phải lập quy tắc giày vò một phen, khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời. Không ngờ người con dâu này mang dáng vẻ mỹ nhân yếu đuối nhưng lại giấu kim trong bông, ngoài mềm trong cứng, hoàn toàn không bắt chẹt được.
Vương thị tức giận hỏi: "Mẹ ngươi sáng sớm gọi ngươi về có chuyện gì?"
Liên Ba nói qua vài câu.
"Một ngàn lượng bạc?" Mặc dù không phải là tiền của mình, nhưng Vương thị xót đến mức mí mắt cũng run rẩy, không nhịn được nói: "Chẳng lẽ mẹ ngươi điên rồi à? Mười mấy năm nay không tìm được muội muội ngươi, thế mà phải tốn nhiều tiền như vậy để lấy một lá thư."
Cao Vân Thăng biết mẫu thân tham tiền, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng, hy vọng nàng đừng nói lời quá khích.
Liên Ba kiềm chế sự không vui, từ tốn nói: "Lần này có tiên nhân chỉ đường. Chắc là có thể tìm được."
"Tiên nhân chỉ đường!" Vương thị kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ mẹ ngươi lên tháp Thanh Thiên?"
Liên Ba gật đầu.
Vương thị nhíu mày lại: "Vậy thì kỳ lạ thật, thần tiên đó không phải chỉ phán quyết án mạng, án oan sao? Chẳng lẽ muội muội ngươi chết rồi?"
Trong lòng Liên Ba tức giận vô cùng, tức đến mức muốn cãi lại nhưng nể tình Cao Vân Thăng nên miễn cưỡng nhịn lại.
Cao Vân Thăng vội vàng hòa giải: "Chưa đến một năm mà tiên nhân tháp Thanh Thiên đã phán quyết tám vụ án oan rồi. Vụ nào con cũng phụ trách nên biết được, không có ai là oan uổng cả. Nếu tiên nhân đã chỉ đường cho mẹ thì lần này nhất định sẽ tìm được muội muội."
Vương thị hậm hực ngậm miệng lại, quay đầu nói với Cao Vân Thăng: "Tiên nhân đã phán quyết tám vụ án oan, đây không phải là vả vào mặt Huyện lệnh lão gia sao? Quan trên chắc chắn sẽ cho rằng ông ấy là người vô dụng hoa mắt, ù tai không có năng lực, chỉ sợ không làm được chức quan này lâu nữa."
Cao Vân Thăng bật cười: "Mẫu thân thật sự liệu sự như thần, ngày hôm kia Tống đại nhân đã bị cách chức rồi."
Vương thị kinh ngạc nói: "Đột nhiên như vậy à?"
Cao Vân Thăng thở dài: "Vì lại xảy ra một vụ án."
Vương thị vội hỏi: "Án gì?"
"Vụ án giết người bằng thuốc độc. Có một người phụ nữ họ Kiều đi đốt vàng mã cho phu quân đã chết. Trên đường bị chó đen cắn hai cái, trời lạnh nên bà ấy mặc dày vì thế vết thương cũng không sâu. Bà ấy cho rằng mấy ngày nữa vết thương kết vảy thì sẽ không sao, không ngờ năm ngày sau đã mất mạng. Mọi người cho rằng bà ấy bị chó dại cắn, phát bệnh dại mà chết. Con trai của bà ấy là Ngọc lang lại được tiên nhân báo mộng, nói rằng mẹ hắn bị người ta hạ độc chết. Ngọc lang nửa tin nửa ngờ, báo quan khám nghiệm tử thi, quả thật là trúng độc bỏ mình."
Vương thị kinh ngạc nói: "May mà có tiên nhân báo mộng, nếu không mẹ hắn thật sự chết oan rồi."
"Sau khi Kiều nương tử bị chó cắn thì năm ngày sau đó chưa từng đi ra ngoài, chỉ có một mình con trai bà ấy ra vào nhà. Nếu như là con trai bà ấy hạ độc thì cần gì phải báo quan rước họa vào thân. Quan phủ tra xét mấy ngày nhưng không có đầu mối. Ngọc lang bèn đi cáo trạng với tiên nhân. Ba ngày sau, tiên nhân cho biết hung thủ là Ôn tú tài đang thuê nhà họ."
Liên Ba hơi kinh hãi, nàng biết Ôn tú tài, người này thường đến hiệu sách Khê Khách đọc sách. Hắn là người khiêm tốn lịch sự, vừa nhìn là biết hắn là một tên mọt sách không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Cao Vân Thăng tiếp tục nói: "Ôn tú tài kêu oan, không chịu nhận tội. Tống đại nhân không có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào lời của tiên nhân mà nhận định hắn là hung thủ, đương nhiên khó mà kết án. Ôn tú tài có đồng môn làm quan ở Kinh Thành kêu oan thay hắn, thế là Tống đại nhân bị cách chức, ngày mai Tri huyện mới sẽ đến đây nhậm chức."
Ngày hôm sau quan mới từ nơi khác sẽ đến đây nhậm chức việc này cũng nhanh đến mức bất ngờ.
Vương thị kinh ngạc, sau đó thuận miệng hỏi: "Tri huyện mới là người nơi nào?"
"Người huyện mình, tên là Thẩm Tòng Lan."
Liên Ba nghe vậy thì giật mình, lỡ tay làm rơi chiếc thìa trong tay vào chén, vang một tiếng keng.
Vương thị và Cao Vân Thăng cùng nhau nhìn nàng.
Cao Vân Thăng vô thức nói: "Nàng biết ông ấy à?"
Liên Ba cầm lại thìa, bình tĩnh nói: "Ta ngạc nhiên thôi, Thẩm đại nhân đã là người huyện mình, sao lại được phái về nguyên quán làm quan phụ mẫu chứ? Không phải triều đình không cho phép như vậy sao?"
Nàng không nói biết, cũng không nói không biết. Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa không nhìn ra được bất cứ sự khác thường nào.
Ánh mắt Cao Vân Thăng hơi tối đi, hắn cười: "U Thành ở dưới chân thiên tử, chắc là tiên nhân trên tháp Thanh Thiên đã làm kinh động đến triều đình, cho nên mới phái người sinh ra và lớn lên ở U Thành, ngài ấy hiểu rõ đạo lý phong tục của huyện mình nên chắc nhìn ra được tháp Thanh Thiên có thần tiên thật hay là có người giả vờ lấy danh thần tiên để mê hoặc lòng người."
Vương thị giơ ngón tay lên, lời nói khẩn thiết: "Đương nhiên là có thần tiên thật! Ngẩng đầu ba thước có thần linh."
Cao Vân Thăng không phản đối mà nói: "Nếu đã có thần tiên, vậy thì sao trên đời vẫn còn nhiều kẻ ác như vậy?"
Vương thị trừng mắt: "Trên đời nhiều người phàm như vậy, thần tiên thì có mấy người? Đâu thể nào quản lý được nhiều người như vậy!"
Cao Vân Thăng chuyển sang cười hỏi Liên Ba: "Nàng tin không?"
Đôi mắt hạnh của Liên Ba hơi nhướn lên: "Chẳng lẽ phu quân không tin sao? Nếu không có tiên nhân chỉ ra hung thủ, vậy mấy vụ án oan cũ năm xưa làm sao có thể phá được? Trông cậy vào Tống đại nhân sao?"
Mặc dù người nàng mỉa mai là Tống Tri huyện nhưng Cao Vân Thăng làm bộ đầu cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Liên Ba nói: "Có lẽ đúng như mẫu thân nói, trên đời này không phải không có thần tiên, chỉ là người phàm quá nhiều, thần tiên quá ít cho nên không để ý tới tất cả mọi người được mà thôi."
Dừng lại một lúc, nàng dịu dàng cười một tiếng: "Bây giờ dân chúng U Thành chúng ta có phúc rồi, gặp được một vị thần tiên thích quản chuyện oan uổng của nhân gian."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |