Anh ta muốn thế nào?
← Ch.045 | Ch.047 → |
Tô Dịch Thừa mở cửa xuống xe, mỉm cười với Hoàng Đức Hưng.
"Hoàng tổng giám."
"A, thật sự là Tô trợ lý a, tôi còn tưởng rằng tôi nhận lầm rồi." Hoàng Đức Hưng cũng cười, vừa rồi đến đây còn cảm thấy chiếc xe này có chút quen thuộc, lúc đi qua không khỏi nhìn kỹ hơn một chút, thấy người ngồi trong xe quen quen, không ngờ thật sự là Tô Dịch Thừa. Mà càng làm cho ông bất ngờ chính là ông và Tô Dịch Thừa trước đó chỉ gặp mặt một lần ở một hội nghị đất đai, không nghĩ tới cậu ta lại vẫn nhớ được tên của ông, bất ngờ, thật sự là bất ngờ.
"Tô trợ lý tới đây có việc?" Hoàng Đức Hưng cười hỏi.
"Nga, không có, đi qua mà thôi." Tô Dịch Thừa nói, trên mặt ung dung thoải mái.
"Cái kia Tô trợ lý, tôi nghe nói gần đây thị ủy định xây mới khu khoa học công nghệ thành phố, vậy...đã có đối tượng hợp tác chưa?" Hoàng Đức Hưng dò hỏi, kiến thiết ban khoa học kỹ thuật thành phố chính là hạng mục lớn, nếu có thể giành được, thì mấy năm tới cũng không cần làm hạng mục nào khác rồi.
Tô Dịch Thừa nhướng mi, biết ông ta muốn hỏi cái gì, tình huống như thế này anh đã gặp nhiều, phương pháp ứng đối đã rèn luyện quen, có những chuyện không nên nói anh tự nhiên sẽ không nói: "trước mắt tôi còn chưa nhận được thông báo nào, cho nên tôi không rõ chuyện Hoàng tổng giám vừa nói lắm, ngài nghe nói từ đâu vậy?"
"Ách, không có, tin đồn, tin đồn." Hoàng Đức Hưng cười khan.
Tô Dịch Thừa cũng không có ý trò chuyện nhiều, giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, nói: "buổi sáng thị ủy còn có hội nghị, tôi đi trước đây"
"Nga, ngài đi đường cẩn thận, đi đường cẩn thận, không biết hôm nào có cơ hội mời Tô trợ lý đi ăn bữa cơm hay không?" Hoàng Đức Hưng thử hỏi.
Tô Dịch Thừa nhíu mày, chỉ cười ngồi vào xe, không nói có thể, cũng không nói không thể, thật sự làm cho người ta nhìn không ra là thái độ gì.
Hoàng Đức Hưng nhìn anh khởi động xe rời đi, suy nghĩ nhưng không hiểu rõ ý nghĩa nụ cười vừa rồi của anh.
"Tổng giám." Không biết Tiếu Hiểu đã đứng sau từ khi nào, vẫn một thân bộ đồ công sở đắt tiền, phác họa thân thể lả lướt kích tình của cô ta, đường cong trưởng thành cùng với bộ mặt được trang điểm hoàn mỹ, tản ra sức hấp dẫn khó cưỡng lại.
"Tổng giám, người vừa rồi là ai vậy a?" Tiếu Hiểu hỏi, người đàn ông kia hình như là người tới đón An Nhiên hôm trước, chẳng qua không hiểu vì sao lão Hoàng Đức Hưng lại có vẻ mặt nịnh hót anh ta.
Hoàng Đức Hưng nhìn cô một cái, sắc mặt hơi trầm xuống, không trả lời vấn đề của cô, chỉ lạnh lùng nói: "Việc điều tra sự cố lần trước đã có kết quả."
"Nga, phải không, là thiết kế của An Nhiên có vấn đề hay là việc thi công của Hậu Chính Văn kém chất lượng?" Tiếu Hiểu nhìn có chút hả hê, cô nhìn cả hai đều không vừa mắt, bất luận là lỗi của bên nào, kết quả cũng đều làm cô vui sướng.
"Đều không phải, kết quả có lẽ sẽ khiến cô thất vọng." Hoàng Đức Hưng cười lạnh nói.
"Ách, có ý gì?" Tiếu hiểu không hiểu.
"Xi măng của công trình lần này là do cậu cô chịu trách nhiệm cung ứng đi, lần này bê tông trên ban công sụp xuống không phải do thiết kế không đủ cũng không phải do thi công sai sót, mà hoàn toàn do xi măng không đạt tiêu chuẩn, vậy mới khiến cho bê tông sụp xuống gây ra sự cố này, cho nên tôi nghĩ cô tốt nhất là nên báo cho cậu cô chuẩn bị tinh thần, công ty nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý, nhưng mà vô cùng may mắn là tiến độ thi công công trình lần này không nhanh, nếu không đến lúc đó, nạn nhân của công trình xây dựng cẩu thả như thế sẽ không chỉ có một người bất hạnh như vậy rồi." Nói xong, Hoàng Đức Hưng cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô ta, xoay người đi về phía tòa nhà công ty.
Giờ phút này Tiếu Hiểu cũng chẳng quan tâm gì khác, vội vàng lấy di động từ trong túi ra gọi điện cho cậu mình, vốn là muốn mở đường cho ông ta kiếm chút tiền, đâu nghĩ đến ông ta lại gây tai họa lớn như thế cho cô, thật là tức chết cô.
Trong phòng làm việc, An Nhiên nhìn bản thiết kế mà Lăng Lâm vừa đưa đến, đột nhiên thấy đau đầu. Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi, cô thật không khỏi hoài nghi cái cô Lăng Lâm này thật sự là người tốt nghiệp trường danh tiếng, giành được nhiều giải thưởng lớn trong nước sao? Tại sao bản thảo thiết kế của cô ta lại trẻ con như thế, thậm chí ngay cả tỷ lệ đơn giản nhất cũng tính sai.
Lắc đầu bất đắc dĩ, ném bản vẽ lên bàn, đứng dậy đi về phía phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng.
"Cốc cốc cốc..."
"Vào đi." tiếng nói từ bên trong vọng ra.
An Nhiên đẩy cửa đi vào, mở miệng nói: "tổng giám, chuyện của Lăng Lâm, với năng lực của tôi, tôi không thể dẫn dắt được, xin ngài đổi lại nhà thiết kế cho cô ấy học tập đi." Nói xong mới chú ý đến trong phòng làm việc, trừ Hoàng Đức Hưng còn có một người đàn ông khác, hai người dường như đang thảo luận cái gì đó. Mà khi An Nhiên nhìn rõ người đàn ông ngồi ở trên ghế sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng tái đi, tay không tự giác nắm chặc, cô không ngờ tới người đàn ông kia dĩ nhiên là Mạc Phi.
"An Nhiên, cô đến vừa đúng lúc, vị này là Mạc tổng của Thành Khai, chúng ta vừa rồi có nhắc đến cô, thì ra cô và Mạc tổng là bạn học a!" Hoàng Đức Hưng nhìn An Nhiên cười nói.
An Nhiên nhìn Mạc Phi, cô không rõ vì sao anh ta lại đến đây, cô nghĩ là qua việc lần trước, bọn họ sẽ không gặp lại nữa.
Mạc Phi đứng dậy, mỉm cười với An Nhiên, vươn tay, thật giống như hai người đã lâu không gặp, cười nói: "An Nhiên, lâu rồi không gặp."
An Nhiên kinh ngạc nhìn anh ta, nhưng cũng không có vươn tay ra bắt tay với anh ta, cô không rõ tột đến cùng anh ta muốn làm cái gì, cũng không muốn biết, bởi vì dù anh ta muốn làm cái gì, tất cả đều không liên quan đến cô.
Ánh mắt lướt qua anh ta trực tiếp nhìn về Hoàng Đức Hưng phía sau, nói: "Tổng giám có khách ở đây, tôi liền không quấy rầy nữa." Nói xong, thì xoay người muốn đi ra ngoài.
"An Nhiên, đợi chút, tôi và Mạc tổng đang bàn chuyện hợp tác một hạng mục, cô cũng ở lại nghe đi." Hoàng Đức Hưng mở miệng nói.
An Nhiên lấy cớ nói, "Không được, tôi còn phải đi công trường một chuyến, Ngụy công gọi điện thoại nói không rõ nhiều chỗ trên bản thiết kế, tôi phải đi xem một chút." Nói xong cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng tổng giám phòng.
Mạc Phi nhìn chằm chằm thân ảnh biến mất sau cánh cửa, hai tay nắm thật chặt, An Nhiên, lần này anh sẽ không buông tay nữa!
Hoàng Đức Hưng dường như nhìn ra chút manh mối gì đó, liền thử dò hỏi: "Mạc tổng và kiến trúc sư Cố của chúng tôi có quan hệ không đơn giản?"
Mạc Phi quay đầu, cười cười với Hoàng Đức Hưng, nhưng không trả lời.
Thấy anh không có ý nói nhiều, Hoàng Đức Hưng dù sao cũng là lão hồ ly, đã lăn lộn nhiều năm đến vị trí bây giờ, tất nhiên là biết nhìn sắc mặt người khác, nếu anh ta không muốn nhiều lời thì ông cũng không hỏi nhiều, chuyển đề tài, nói: "về chuyện đầu tư xây dựng ban khoa học kỹ thuật thành phố, tin tức của Mạc tổng có tin được không, theo tôi biết hình như chưa có thông báo xuống, đến tột cùng là có chính xác hay không đây."
Mạc Phi cười, lười biếng nói: "Hoàng tổng dường như đã quên bố vợ tôi là cục trưởng cục xây dựng sao."
Hoàng Đức Hưng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười nói: "về chuyện hợp tác, tôi sẽ báo cáo cho hội đồng quản trị, tôi nghĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ."
← Ch. 045 | Ch. 047 → |