Vay nóng Tima

Truyện:Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 023

Tiên Hôn Hậu Ái
Trọn bộ 170 chương
Chương 023
Lần đầu gặp mẹ chồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


"Tô Dịch Thừa, sao anh lại ở đây!"

An Nhiên nhìn chằm chằm anh, tất cả ý thức đều trở về, tất cả ký ức tối hôm qua đều như mới, mặt ửng đỏ, kéo chăn nắm trước ngực, cô nhớ rõ là tối hôm qua anh bảo anh ngủ ở thư phòng, làm sao bây giờ lại ở đây!

"Đây là phòng của anh, anh không ở đây thì ở đâu?" Tô Dịch Thừa có chút vô tội hỏi ngược lại.

"Anh ... rõ ràng anh nói anh đi thư phòng!" An Nhiên phân trần, nếu không phải anh chủ động nói đi thư phòng, cô sẽ không an tâm ngủ ở đây như vậy.

Tô Dịch Thừa gật đầu, cũng không phủ nhận nói: "ừ, đúng là anh nói muốn đi thư phòng."

"Vậy, vậy sao nửa đêm anh lại trở lại." An Nhiên oán hận nhìn anh, vốn tưởng anh là chính nhân quân tử, sao lại có thủ đoạn tiểu nhân như vậy!

"Anh đi thư phòng là vì phải xử lý chút ít công việc, cũng không nói là muốn ngủ ở thư phòng." Tô Dịch Thừa nói đúng sự thật, anh tự nhận là không nói dối nửa câu.

"Anh..." An Nhiên bực bội, sững sờ nhìn chằm chằm anh không nói ra được nửa chữ.

Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, vén chăn bên kia lên, xuống giường, nói: "Em thay quần áo trước đi, anh đi mở cửa." Nói xong liền mở cửa đi thẳng ra ngoài.

An Nhiên ảo não trợn mắt nhìn cửa phòng một lúc lâu, rồi mới vội vàng lấy quần áo ngày hôm qua của mình đi thay.

Tô Dịch Thừa vừa mới mở cửa ra, thì thấy Tần Vân cười mị mị đi vào, rồi quan sát con trai từ trên xuống dưới một phen, sau đó rướn cổ lên nhìn vào phòng ngủ một chút giống như đang tìm cái gì.

"Mẹ, sáng sớm tới đây để tìm cái gì?" Tô Dịch Thừa khoanh hai tay trước ngực, buồn cười nhìn mẹ, anh biết mẹ nóng lòng nhưng không nghĩ tới bà sốt ruột đến mức này, sáng sớm đã tới nhà anh, bây giờ mới 7 giờ, phải biết rằng lái xe từ đại viện quân khu đến đây ít nhất phải mất một tiếng, bà dậy thật sớm a!

Tần Vân cười cười quay đầu lại, đến bên cạnh con trai, nhỏ giọng hỏi: "A Thừa, mẹ có phải đến sớm không a?"

"Mẹ nói xem có phải không? Hôm nay mẹ theo cha con luyện tập a, dậy sớm như thế." Tô Dịch Thừa hỏi.

"Thôi đi, hôm nay mẹ còn dậy sớm hơn cha con." Tần Vân có chút đắc ý nói, rồi quay đầu lại nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt kia, hỏi: "Cô gái kia còn chưa dậy?"

Tô Dịch Thừa nhìn mẹ một cái, lắc đầu cười có chút bất đắc dĩ, đi về phía phòng bếp, nhưng không trả lời vấn đề của bà mà hỏi: "uống nước hoa quả hay nước lọc?"

"Uống nước hoa quả cái gì, mẹ mua bữa ăn sáng ở cổng tiểu khu của các con, bây giờ sữa đậu nành và bánh bao vừa mới ra lò, con đi gọi người ta ra ngoài ăn điểm tâm, nếu không sẽ nguội." Nói xong, Tần Vân trực tiếp vào phòng bếp, lấy bát ra đựng.

"Mẹ, mẹ như vây sẽ hù dọa người ta." Thế này cũng quá đột ngột rồi, cô bé kia còn chưa chuẩn bị chút nào.

Tần Vân tức giận lườm con trai một cái, nói: "Làm sao mà hù dọa, mẹ con cũng không phải là bà mẹ chồng hung ác gì, không thể không gặp."

Đang nói chuyện, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, An Nhiên đã thay đổi quần áo từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tần Vân đứng trong phòng bếp, thoáng chốc khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng gật đầu với bà.

Thấy cô đi ra, Tần Vân cũng rất vui mừng, lấy bữa sáng trong tay nhét thẳng vào tay Tô Dịch Thừa, vội vàng từ phòng bếp đi ra ngoài, cười cười nhìn An Nhiên, bà bước lên, một tay cầm tay An Nhiên, chăm chú quan sát từ trên xuống dưới, trong miệng không nhịn được nói: "Thật xinh đẹp, dáng dấp này thật là thanh tú."

An Nhiên có chút không rõ tình huống, chẳng quả là đỏ mặt, vội vàng nhìn về phía Tô Dịch Thừa.

Như là cảm nhận được tia cầu cứu của An Nhiên, Tô Dịch Thừa đi về phía này, nắm tay An Nhiên từ trong tay mẹ, nói: "Mẹ, chúng ta ra phòng khách ngồi đi."

Tần Vân nhìn bọn họ nắm tay, miệng cười đến mức không thể khép lại rồi, lập tức gật đầu nói được.

"A Thừa, giới thiệu cho mẹ một chút, cô gái này là ai a." Ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Tần Vân không ngừng nhìn chăm chú vào An Nhiên, nói với Tô Dịch Thừa.

"An Nhiên, đây là mẹ, mẹ, đây là An Nhiên." Tô Dịch Thừa giới thiệu đơn giản.

An Nhiên đỏ mặt, cười cười với Tần Vân, gọi nhỏ: "Mẹ." Vẫn hơi bất ngờ lại lần đầu ra mắt mẹ chồng như thế này, nói thật, cô cũng chưa chuẩn bị xong.

Lần này đến lượt Tần Vân sửng sốt một chút, đã đến mức gọi mẹ như thế này thật hù dọa bà rồi. Sững sờ quay đầu nhìn con trai một chút: "A Thừa?"

Tô Dịch Thừa sờ sờ lỗ mũi, ho nhẹ, nói: "Mẹ, cuối tuần vừa rồi con và An Nhiên đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn."

Nghe vậy Tần Vân lại sửng sốt, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng, rồi nhìn An Nhiên một chút, lại quay đầu nhình con trai một chút, có phần không dám tin hỏi: "thật?"

"Thật." Tô Dịch Thừa nghiêm túc gật đầu, nghĩ có nên cầm giấy kết hôn ra cho mẹ xem một chút không, để bà tin anh không hề lừa gạt bà.

Trầm mặc một lúc lâu, Tần Vân mới oán hận mở miệng: "Thằng bé này cũng thật là, chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói một tiếng với cả nhà, đến lúc này mẹ làm sao thông báo với bạn bè thân thích a!"

Tô Dịch Thừa cười, không nhanh không chậm nói: "Vậy hiện tại mẹ thông báo đi, thông báo cho từng người từng người là được."

"Thật là, nhiều chuyện cần phải chuẩn bị cho chuyện kết hôn lắm, cũng không chịu nói sớm cho mẹ một chút." Tần Vân tức giận nhìn con trai một cái, nói xong, liền đứng dậy, "Không được, mẹ phải nhanh chóng trở về thông báo chuyện này cho cha con biết, đoán rằng ông ấy cũng phải giật mình." Vừa nói vừa quay đầu nhìn An Nhiên, trên mặt cười vui tươi hớn hở, giọng nói cũng dịu dàng đi rất nhiềui: "An Nhiên a, buổi tối cùng Dịch Thừa về nhà ăn cơm nhé?"

"Ách." An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa một chút, không nói gì mà chỉ cười khan.

"Con đồng ý với cha mẹ vợ rồi, tối nay con và An Nhiên qua đó ăn cơm." Tô Dịch Thừa nói đúng sự thật.

"Nga, như vậy a." Tần Vân gật đầu, lại nói: "Vậy ngày mai, ngày mai hai con đến đây, con gọi con bé Dịch Kiều kia về, mọi người họp mặt." Nói xong, như nghĩ đến cái gì, liền dặn dò Tô Dịch Thừa: "Con sắp xếp thời gian, hẹn bên thông gia đi ăn một bữa cơm, đến lúc đó hai nhà chúng ta sẽ cùng bàn bạc chuyện hôn lễ của các con."

"Vâng, con biết rồi." Tô Dịch Thừa gật đầu đồng ý.

Hai người tiễn Tần Vân ra ngoài, đợi bà vào trong thang máy hai người mới xoay người trở về nhà.

An Nhiên nhìn anh, trên mặt còn hơi đỏ ửng, rút tay từ trong tay anh ra, làm không khí có phần lúng túng.

Vẻ mặt Tô Dịch Thừa thong dong, tự nhiên, cười khẽ nhìn cô, nói: "Ăn điểm tâm đi, mẹ vừa mang đến, ăn xong anh đưa em về thay quần áo."

An Nhiên gật đầu, không có ý kiến, đột nhiên như nghĩ đến cái gì, liền nhìn anh, cân nhắc mở miệng: "cái kia..."

"Ừ?" Tô Dịch Thừa ngoảnh đầu, dò xét nhìn cô.

"Cái kia, hôn lễ...hôn lễ có thể không tổ chức không?" An Nhiên nhìn anh nói.

Thật ra từ nhỏ cô cũng có giấc mơ công chúa, tưởng tượng ngày nào đó bạch mã vương tử thuộc về cô sẽ cầm bó hoa tươi tới cưới cô, sáu năm trước bạch mã hoàng tử là Mạc Phi, khi yêu anh ta, cô đã từng mong đợi ngày anh cầm bó hoa tươi đến cưới cô, nhưng cuối cùng không đợi được lúc đó, sau ba năm yêu thương bọn họ đi mỗi người một ngả. Hôn nhân của cô và Tô Dịch Thừa thật ra chỉ có thể coi là một thỏa hiệp, thực tế, cô đến tuổi không thể không cưới, anh cũng đến tuổi cưới vợ sinh con, nói thật ra cuộc hôn nhân này chẳng qua chỉ là cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô cũng được, anh cũng thế. Hôn lễ phải thiêng liêng, hôn lễ mà không có tình yêu, cô sợ đến lúc đó cô không nói được ba chữ trái lương tâm kia.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, chăm chú hỏi: "Tại sao không muốn tổ chức hôn lễ?"

"Tôi, tôi sợ phiền phức." An Nhiên quay đầu, tránh ánh mắt của anh.

Im lặng hồi lâu, Tô Dịch Thừa cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, nói: "Được."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)