Cực Phẩm Nam Nhân
Ch.002 → |
Tháng tư là một tháng rất được ưa thích, vì nó không quá lạnh, cũng không quá nóng. Hôm nay khí trời lại rất tốt, ánh nắng rất tươi sáng, nhưng tâm tình của Cố An Nhiên thì không được tốt, bản thiết kế mới trình lên ngày hôm qua đến buổi sáng hôm nay thì bị trả về, nguyên nhân thì không có, vì vị Tổng giám tích chữ như vàng kia chỉ nói một chữ, "đổi!" Nhưng đến tột cùng là phải đổi chỗ nào, làm sao đổi, thì lại không nói gì.
Cố An Nhiên có chút nhục chí để cây viết cùng bản vẽ trong tay xuống, cô đem hai tay ấn lấy huyệt Thái Dương rồi dựa vào lưng ghế dựa ở phía sau.
Vào lúc này điện thoại ở trên bàn vang lên, cầm lấy điện thoại di động, nhìn hàng chữ hiện lên trên màn ảnh, chân mày cô càng nhíu chặt, cú điện thoại này cô thật không muốn nghe, nhưng không nghe cũng phải nghe.
Hít sâu một hơi, lúc này Cố An Nhiên mới ấn nút nghe trên điện thoại di động, rồi nói "Mẹ."
"Buổi tối ở phòng cà phê trên lầu một của tiệm cơm Đại Thành, bàn số hai, Lâm An Kiệt, nam, 31 tuổi, tốt nghiệp đại học khoa chính quy, là nhân viên công vụ, có nhà có xe, người cao 1m73, không có ham mê xấu, không hút thuốc lá, không uống rượu. Buổi tối bảy giờ, con đi qua đó gặp mặt cậu ta, cùng nhau ăn một bữa cơm đi." Lâm Tiểu Phân nói một hơi xong, giọng điệu rất nhanh, cơ hồ là không ngừng lại.
"Mẹ!......" Cố An Nhiên kêu lớn ở âm cuối, cô thật sắp bị mẹ đánh bại, một tuần có bảy ngày, mỗi ngày là một cuộc gặp mặt, cơ hồ là không có gián đoạn, cô thật sự không biết mẹ cô rốt cuộc từ đâu mà tìm được nhiều 'hàng'như vậy!
"An Nhiên!" Lâm Tiểu Phân thở dài, không ai hiểu con bằng mẹ, bà biết mình phải làm căng với cô một chút, "Con năm nay 28 tuổi rồi, không phải là 18 tuổi, con gái có được mấy năm thanh xuân đâu, hiện tại còn có thể được lựa chọn, nếu như sang năm, đoán chừng là người khác chọn con, mẹ cũng sắp sáu mươi rồi, mà ta còn phải chờ con kết hôn sinh con để thừa dịp mình còn không hồ đồ, có thời gian giúp con giữ cháu, con mà còn kéo dài nữa, ta sẽ thật sự ôm không nổi cháu, hơn nữa...."
Cố An Nhiên vô lực mà nghe, những lời này của mẹ nhắm mắt lại cô cũng có thể đọc làu làu, mỗi ngày đều nói mấy lần với cô, thật sự là không muốn nhớ cũng rất khó. Cắt đứt luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của mẹ..., "Mẹ, bảy giờ phải không, con sẽ đến đúng giờ."
"Ừ, sau khi tan sở đi vào nhà vệ sinh cố gắng trang điểm lại, vì đối tượng của lần này của con là bác Trương giới thiệu, điều kiện nhân phẩm cũng không tệ, thích hợp hơn hai người lần trước a!" Lâm Tiểu Phân vẫn không quên dặn dò con gái.
"Được được, con biết rồi, mẹ, con còn có bản vẽ chưa có vẽ xong, con cúp máy trước đây, buổi tối con sẽ qua đó đúng giờ, yên tâm đi." Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại. Thở dài một hơi, để hô hấp bình thường lại, điện thoại đang nắm trong tay vẫn còn nóng thì lại vang lên lần nữa, Cố An Nhiên rất không có tiền đồ giật mình sợ hết hồn, nhìn số điện thoại gọi tới, liền đón lên, giọng nói rất không vui: "Mi đừng nói cho ta biết mi gọi điện thoại tới đây cũng vì muốn ta đi xem mắt nhé!"
"An Nhiên, chúc mừng ta đi, ta sẽ kết hôn!" bên kia điện thoại An Nhiên bạn thân kiêm bạn học chung đại học với cô, Lâm Lệ lớn tiếng tuyên bố.
Cố An Nhiên sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì kịp phản ứng, chế nhạo nói: "Trình Tường nhà của mi rốt cuộc cũng chịu cưới mi xuất giá rồi à!" Trình Tường là bạn học chung đại học của hai người, ban đầu lúc Lâm Lệ mới vừa vào cửa trường đã tự say mê người ta, sau đó mất sức của chín trâu hai hổ mới kéo được tên kia vào tay, tính thời gian, hai người cứ dây dưa từ khi đó đến bây giờ đã 10 năm.
"Ừ, ngày mai đi chọn áo cưới, tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, mi nhớ ngày năm tháng sau phải có thời gian xin nghỉ, vì ngày đó mi phải làm phụ dâu của ta đó."
"Gấp như vậy!" Tính toán thời gian, cũng còn không tới một tháng.
"Cái kia...... Ta có thai, trong nhà Trình Tường mê tín, nên tháng sau đúng lúc là nông lịch tháng tư, nếu tháng tư không kết hôn thì phải đợi đến nông lịch tháng tám, ta bây giờ làm sao có thể đợi được a, đến lúc đó bụng đã lớn lên rồi."
"Mi có!" An Nhiên bỗng dưng tăng cao âm lượng.
"Ai nha, mi nhỏ tiếng một chút." Lâm Lệ giận dỗi trách cứ, hiện tại cô là phụ nữ có thai đó, không chịu nổi hù dọa đâu.
An Nhiên có chút cảm khái nói: "Làm sao chỉ chớp mắt là mi đã muốn làm mẹ rồi."
"Đúng vậy a, ta cũng muốn làm mẹ rồi, mi còn không biết nắm chặt cơ hội nữa, khoan nói đến chuyện kết hôn, mi còn không kiếm người để nói yêu thương đi." Lâm Lệ nói,
Thật ra thì về cái vấn đề này, nhỏ này đã nói với mình không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mình thì sao, một chữ cũng nghe không lọt nữa, vẫn cứ sống độc thân một mình, từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ, cũng đã cô độc suốt bao nhiêu năm rồi."Không phải là mi còn nhớ cái tên đàn ông phụ lòng đó chứ?"
Trong lòng An Nhiên bỗng đau nhói, rầu rĩ khó chịu, nên nói gấp: "Ta, ta còn có bản vẽ phải vẽ, trước, trước hết cứ như vậy đi." vừa nói vừa vội vàng cúp điện thoại.
Gương mặt của người đàn ông đó vẫn còn rõ ràng ở trong đầu cô, ngày đó sự áy náy cùng xin lỗi ở trong mắt của hắn vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt cô suốt mấy năm nay, làm cho cô muốn hận hắn nhưng không được.
Có chút phiền muộn trong lòng, nên liền cầm qua sơ đồ phác thảo cùng bút máy, liền ở trên bản thiết kế sửa đổi một chút, cô phải dùng tới cách này để trấn an sự lo lắng trong lòng.
Buổi tối 6 giờ 55 phút, An Nhiên đem chiếc xe Chery của mình dừng ở trước cửa nhà hàng, đây là chiếc xe mà năm ngoái cô dùng tiền thưởng của công ty để mua. Thật ra thì cô đố với xe cộ rất là ngu ngốc, hết thảy những đồ vật máy mốc đối với cô mà nói là một vấn đề khó khăn lơn, cho nên đến nay cô vẫn có thói quen dùng tay để phác họa những bản vẽ, rất ít khi dùng đến Computer, hơn nữa bởi vì quan tâm công việc, cho nên mỗi ngày trừ ngồi ở phòng làm việc vẽ bản thiết kế, thì cô chỉ đi ra ngoài công trường xem xét, cho nên đối với cô mà nói có chiếc xe sẽ thuận tiên không ít cho công việc của mình. Nhưng vì thế mà ban đầu khi học để thi lấy bằng láy xe, cô đã tốn không biết bao nhiêu tinh lực.
Dừng xe trước, rồi lấy từ trong túi trang điểm ra cái gương, cẩn thận kiểm tra dung nhan của mình, mặc dù cô có chút chán ghét những buổi tương thân không dứt như vậy, sau đó còn phải hướng về phía một người đàn ông hoàn toàn xa lạ vừa nói cười vừa ăn cơm, nhưng chán ghét thì chán ghét, mỗi lần cô đều ôm tấm lòng chân thành để đi gặp gỡ.
Vào nhà hàng xong, phục vụ nhà hàng liền mang cô tới chỗ ngồi đã hẹn trước, đối phương đã đến trước, tóc húi cua, mang mắt kiếng, ánh mắt không lớn không nhỏ, lỗ mũi không cao không thấp, nói anh tuấn thì không anh tuấn, hắn thấy An Nhiên đi tới, liền đứng lên, hơi thân sĩ chìa tay ra, "Cố tiểu thư ư, tôi là Lâm An Kiệt."
"Cố An Nhiên." An Nhiên gật đầu, bắt tay xong liền thu lại ngồi xuống ở đối diện của hắn.
Lâm An Kiệt đưa thực đơn qua, nhưng nên gọi là thực đơn đồ uống thì chính xác hơn, bên trong là cà phê cùng trà sữa, dĩ nhiên còn có rượu pha nữa. An Nhiên gọi một tách Macchiato caramel, cô thích ngọt, nhưng cũng thích mùi vị của cà phê, cho nên Macchiato caramel đã thành lựa chọn tốt nhất và duy nhất của cô.
Lâm An Kiệt thì gọi một ly Cappuccino, sau đó đã đem thực đơn trả lại cho phục vụ bàn.
An Nhiên há miệng định gọi thêm, thật ra thì cô vẫn chưa có ăn cơm tối, nên cô muốn gọi thêm một ít thức ăn, nhưng nhìn bộ dạng anh ta hình như không định gọi, nên cô cũng phải đóng miệng lại, vì không thê không biết xấu hổ mà gọi một mình.
"Cố tiểu thư làm ngành nghề gì?" Cà phê vừa đưa lên, Lâm An Kiệt mở miệng hỏi trước tiên.
"Kiến trúc sư, bây giờ đang đi làm ở một công ty kiến trúc." An Nhiên tự nhiên hào phóng nói, sau đó bưng cà phê lên, nhấp một hớp.
Lâm An Kiệt gật đầu, nói: "Phụ nữ làm kiến trúc rất ít, có thấy quá mệt hay không?"
An Nhiên cười cười, "Không có biện pháp, máu kiến trúc ăn vào người quá mạnh rồi, rất khó đổi nghề." Vừa nói vừa nhấp thêm một hớp cà phê, buổi trưa bởi vì kế hoạch thay đổi, cho nên cô căn bản là chưa kịp đi ăn cơm, từ sáng cho đến bây giờ không ăn gì, nên cô thật sự rất đói bụng.
Lâm An Kiệt gật đầu, nhìn An Nhiên biểu hiện có chút hài lòng, bất quá tuổi hình như hơi lớn một chút, nhưng lấy điều kiện của nàng, không nên đến tuổi này mà còn phải dựa vào tương thân mới đúng, "Cố tiểu thư điều kiện rất tốt, sao lại để kéo dài tới cái tuổi này mà còn chưa có kết hôn vậy, là mắt nhìn quá cao hay sao?"
"Không có, bình thường do công việc bận quá, cho nên vẫn không có thời gian nghĩ đến, vì vậy chỉ thoáng một cái đã đến tuổi này." An Nhiên đáp.
Lâm An Kiệt cười cười, gật đầu nhấp một hớp cà phê, nói: "Thật ra thì yêu cầu của tôi đối với vợ của mình cũng không cao, chỉ cần có công việc ổn định, có thể quán xuyến trong nhà là tốt rồi, bất quá sau khi cưới xong phải ở chung với cha mẹ của tôi, vì dù sao bọn họ nuôi tôi đến lớn cũng không dễ dàng gì, hơn nữa bây giờ họ già rồi, cũng đến lúc chúng ta phải chiếu cố cho họ. Sau khi đám cưới tôi cảm thấy được tiền lương của chúng ta tốt nhất là có thể thống nhất đưa cho mẹ của chúng ta giữ, như vậy sẽ có lợi cho trù tính an bài chung, thật ra thì chúng ta cũng không có chỗ sử dụng đến tiền nhiều, ăn ở đều từ nhà, khi nào chúng ta cần dùng đến tiền thì có thể đến chỗ của mẹ lấy, cô thấy sao?" (TT: cái tên này, đúng là cực phẩm mà 0_o)
An Nhiên cười khô khốc, cũng không có lên tiếng. Chưa nói đến chuyện sau khi cưới sẽ như thế nào, trong lúc này hai người mới lần đầu tiên gặp mặt, đã vội vã thảo luận những thứ này, có cần khoa trương như vậy sao?
"Mặt khác mẹ của tôi đi đứng không tốt lắm, cho nên sau này việc nhà trong nhà có thể phải nhờ cậy vào cô, thật ra thì cũng không có cái gì khó, chỉ là nấu cơm quét nhà giặt quần áo, nên sẽ không mệt chết người. Lúc ta rãnh rỗi cũng sẽ giúp đỡ chút ít." Lâm An Kiệt tiếp tục nói, anh ta không có phát hiện An Nhiên khác thường."Thật ra thì cha mẹ tôi bọn họ.. ...."
"Xin lỗi." An Nhiên cắt đứt sự thao thao bất tuyệt của anh ta, chỉ chỉ vào cái tách rỗng ở trước mặt mình, nói: "Có thể châm thêm một tách không?"
Lâm An Kiệt nhìn nàng một cái, gật đầu, rồi nhấn chuông gọi phục vụ. Người bán hàng tới rất nhanh, mang nụ cười xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, hỏi: "Có giúp gì cho ngài."
"Có thể châm thêm một tác không?" Lâm An Kiệt chỉ chỉ cái tách của An Nhiên nói.
"Xin lỗi tiên sinh, cà phê ở chỗ chúng ta không có châm thêm." Người bán hàng cười rất chuyên nghiệp.
Lâm An Kiệt nhíu nhíu mày, một lúc lâu, mới đối với người bán hàng kia hỏi: "Có cái gì uống thêm mà không trả tiền?"
"Ách." Người bán hàng sửng sốt một cái, sau đó kịp phản ứng, vẫn tận lực duy trì nụ cười, nói: "Nước sôi là miễn phí."
Nghe vậy, Lâm An Kiệt đối với người phục vụ nói: "Vậy thì cho chúng ta thêm một tách nước sôi đi."
An Nhiên cảm thấy khóe miệng của người bán hàng kia đã co quắp rồi, thật ra thì nàng cũng cảm thấy có chút choáng, cho xin lần này quả thật đã gặp phải cực phẩm nam nhân rồi!
Hai người ngồi thêm một lát, cho đến khi An Nhiên đem chén nước sôi kia uống xong, Lâm An Kiệt còn không có nói tới yêu cầu của mình đối với người vợ tương lai. An Nhiên lấy cớ muốn vào nhà vệ sinh, để đi vào trong tolet gọi điện thoại cầu cứu Lâm Lệ, gọi xong thì trở lại chỗ ngồi, không đến một phút đồng hồ, Lâm Lệ điện thoại lại, An Nhiên liền trực tiếp lấy cớ nói là công ty việc gấp, phải chạy trở về. Lâm An Kiệt gật đầu, gọi người bán hàng ra tính tiền.
Nếu như biết kế tiếp chuyện, An Nhiên tuyệt đối sẽ không ở lại để chờ hắn trả tiền xong mới rời đi, cô cho là anh ta hẹp hòi cũng chỉ là một bữa cơm thôi, nhưng mà cô không nghĩ tới hắn thế nhưng từ trong bao tiền lấy ra cái vé cà phê miễn phí đưa cho người bán hàng, cuối cùng bọn họ bữa cơm tương thân này chỉ tốn có năm tệ cho phí phục vụ, sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, bọn họ rời khỏi nhà hàng
Nhưng An Nhiên lại không biết là ở vị trí sau lưng cô, có hai người đàn ông tận mắt thấy cả quá trình tương thân của cô, một tên có bộ dáng đào hoa vừa thấy An Nhiên rời đi liền há miệng ôm bụng cười không dứt, hướng về phía trước người đàn ông ở đối diện hắn đang cúi đầu xem văn kiện nói: "Ha ha, Dịch Thừa, ta có chút đồng tình vị tiểu thư kia."
Người nọ ngước mắt lên nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, nhưng không có nói chuyện, sau đó vẫn tiếp tục xem văn kiện trong tay. Thật ra thì người đàn bà kia hắn đã gặp rồi, ngày hôm qua ở trong một quán cà phê khác, hình như cô ấy cũng đúng lúc đang tương thân.
Ch. 002 → |