Truyện:Thuyền Đêm Bến Vắng - Chương 15

Thuyền Đêm Bến Vắng
Trọn bộ 51 chương
Chương 15
ℒ*1ế*ⓜ huyệt ban công play
0.00
(0 votes)


Chương (1-51)

Lần này Giang Độ rất dịu dàng, càng dịu dàng hơn lần trước.

Cứ thế, anh không ngừng ⓛ·𝖎·ế·ɱ môi, tai và xương quai xanh của Vãn Chu không biết chán, giúp cơ thể cứng đờ của cô thả lỏng hơn. Những ngón tay của anh không ngừng trêu chọc và 𝐯⛎ố●🌴 𝖛●𝖊 cơ thể cô, khiến cơ thể lạnh lẽo bắt đầu ấm lên.

Anh cảm nhận được sự đáp lại của Vãn Chu, hai tay run run vòng qua cổ anh. Đầu anh di chuyển xuống, chạm vào khe huyệt vốn đã ướ*ⓣ á*✞.

"Đừng mà..." Thật ra Vãn Chu rất bảo thủ thế nên cô khó có thể tiếp nhận chuyện có người trực tiếp khoả thân làm điều này. Cô nắm lấy vai anh, cố kéo anh lên.

Giang Độ nắm lấy tay cô rồi ấn chúng ra sau lưng cô, lưỡi anh bắt đầu 𝐥1ế.〽️ qua lại giữa hột le và hoa huy*t. Đầu lưỡi hơi thô bạo k●í𝐜●h 🌴●𝒽●í●𝐜●𝖍 cơ thể Vãn Chu 𝓇𝖚*𝐧 ⓡ*ẩ*y, hai chân vô thức quấn chặt lấy cổ anh.

"Ưm..."

Như thể nhận được sự khích lệ nào đó, Giang Độ trở nên táo bạo, luồn lưỡi vào hoa huy*t và bắt đầu đưa đẩy. Tuy lưỡi không dài bằng ngón tay nhưng 𝐦ề·ⓜ m·ạ·ï và linh hoạt hơn. Chiếc lưỡi ướt ép vào những sợi lông thưa thớt và len vào hoa huy*t, xoáy tròn vòng quanh lúc nhẹ lúc nặng.

Toàn thân Vãn Chu mềm nhũn, một 𝒸ả●m 𝖌●𝖎●á●ⓒ 🌴●ê 𝖉●ạ●❗ từ bụng dưới dâng lên, sự trống rỗng bắt đầu lan rộng. Khi tiểu huyệt lại thắt chặt, cô cảm thấy một dòng nước ấm nóng chảy ra, nhưng cô không thể kiềm chế được, dường như nó đang chảy vào miệng anh.

"Anh, ngồi dậy đi mà..." Cô chạm nhẹ vào nốt ruồi sau tai anh.

Lúc này Giang Độ rất nghe lời dịch người tới và bắt đầu ⓗ_ô_ⓝ cô.

"Nếm thử nước 🅓●â●m chảy ra từ bướm nhỏ của em đi này." Dường như anh chưa bao giờ bận tâm khi nói ra những lời ԁ●â●ɱ đãп●𝐠 đó.

Nhưng toàn thân Vãn Chu xấu hổ đến mức bắt đầu nóng dần lên.

Nhận thấy dạo đầu đã ổn, Giang Độ 𝒸-ọ 𝖝-á-✝️ đưa gậy th*t thô nóng của mình đến bên miệng huyệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

"Nói chơi em, nói đồ lẳng lơ muốn được chơi ⓒ●♓ế●† cho anh nghe nào."

Vãn Chu không thể chịu đựng được sự †𝖗●ⓐ 🌴ấ●𝓃 này, chỉ có thể nhượng bộ: "Chơi... em... Ưm... em muốn được... chơi...", Cô thực sự không thể nói ra những lời đó.

Giang Độ thấy vậy thì cũng không làm khó cô nữa, mở miệng huyệt đang đóng chặt ra một chút rồi xông thẳng vào.

Anh cảm thấy đêm nay Vãn Chu có gì đó khang khác, mặc dù bình thường cô chảy rất nhiều nước và 〽️ú.ⓣ rất chặt nhưng bây giờ anh cảm thấy bên dưới nồng nàn và triền miên hơn. Anh đưa đẩy vừa nhanh vừa mãnh liệt như muốn đóng đinh cô vào giường. Phần thịt ɱề·m m·ạ·ℹ️, trơn trượt quấn chặt quanh vật cứng, từng đợt co thắt đều đặn.

Đầu Vãn Chu trống rỗng trong giây lát, sau đó cô mất đi sức lực.

Giang Độ ngậm dái tai cô, phả ra hơi thở ấm nóng: "Bên dưới hút anh chặt lắm đấy, nhanh vậy mà đã 𝖑*ê*ⓝ đ*ỉⓝ*𝖍 rồi à, nếu c♓●ị●↪️●ⓗ thêm một lúc nữa có phải em sẽ phun ra không? Hửm?"

"A... Ưm... Sâu quá... Đừng mà..."

"Ⓓ.â.𝖒 đã𝓃.🌀, đúng là chó cái thiếu 𝐜𝐡ị𝖈*♓ mà." Giang Độ vừa nói vừa tăng lực đẩy, đ·â·Ⓜ️ mạnh vào điểm kia trong hoa huy*t.

Đột nhiên anh ôm lấy Vãn Chu đi về phía ban công, đè cô lên lan can, không rút gậy th*t bên dưới ra mà tiếp tục đ●â●m 𝖛à●ο vừa sâu vừa nông.

"Để người khác nhìn xem chó cái của anh động dục thế nào, nhé?"

Giang Độ nhìn xuống nơi hai người kết hợp với nhau, miệng huyệt đỏ bừng, bởi vì gậy th*t quá lớn khiến hoa huy*t ngậm lấy rất khó khăn, nửa nuốt nửa không, gậy th*t co giật, trộn lẫn với nước ◗â*ɱ và dịch trắng.

Khóe mắt Vãn Chu đỏ bừng, vài giọt nước mắt rơi xuống. Hiện tại toàn thân cô không thể làm được gì, chỉ có thể dựa vào việc bám vào người Giang Độ. Bởi vì cô sợ bị người qua đường nhìn thấy, cảm giác 𝐤í𝐜_♓ 🌴_𝐡_í_c_𝐡 khi bị lộ trước mặt người khác và địa điểm 🍳*υ𝒶*𝖓 h*ệ bất thường khiến tiểu huyệt của cô co lại càng chặt hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

"𝐅.u↪️.🎋, em rất muốn để người khác nhìn thấy phải không. Đĩ nhỏ, em κẹ*𝓅 𝐜*𝖍*ặ*ⓣ đến mức anh sắp gãy rồi này." Giang Độ cảm nhận được cảm xúc bất an của cô.

Anh không cho cô nhiều thời gian để thư giãn mà càng đẩy sâu vào hoa huy*t của cô hơn. Đ_â_ɱ liên tục khoảng trăm cái, anh khai phá miệng tử cung và bắn mạnh ✞ⓘ-ռ-𝒽 𝐝ị-𝒸-h vào bên trong. Vãn Chu cũng được đưa lên cao trào.

Sau cơn 𝒸ự.𝐜 𝖐.𝐡.𝑜á.𝖎, tường trong vẫn đang co giật, mú_t lấy gậy th*t mới ⓧ.𝐮.ấ.ⓣ т❗.ⓝ.♓ vẫn chưa mềm xuống khiến Giang Độ thoải mái đến mức 🌴ⓗ_ở 𝒽ổ_n 𝒽ể_п.

Vãn Chu chớp đôi mắt đầy sương, cánh tay mềm nhũn đẩy Giang Độ ra hiệu bảo anh về phòng.

Giang Độ cúi đầu 𝖍ô*𝐧 lên môi cô, ôm cô vào phòng tắm tắm rửa.

Đến lúc hai người nằm 🦵●ê●𝓃 🌀𝒾●ư●ờ●𝖓●g nghỉ ngơi thì đã gần 1 giờ sáng.

Vãn Chu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chứng mất ngủ mấy ngày qua khiến cô không thể ngủ được một giấc yên ổn, cảm giác thoải mái và mệt mỏi sau khi â*n á*ⓘ đã giúp cô có cơ hội ngủ ngon.

Mượn ánh đèn đêm yếu ớt, Giang Độ nhìn thấy thuốc ngủ và Fluoxetine (*) trên bàn cạnh giường ngủ, tim anh không khỏi thắt lại.

(*) Fluoxetine là một thuốc chống trầm cảm thuộc nhóm chất ức chế tái hấp thu serotonin chọn lọc. Chúng được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh ⓒ_ưỡ_n_ɢ 🌜_𝖍_ế, rối loạn thần kinh bulimia, rối loạn hoảng loạn.

Anh xoay người qua vòng tay ôm lấy Vãn Chu rồi h●ô●ռ nhẹ 👢ê.n đỉn.ⓗ đầu cô một cái.

Vãn Chu đang mơ màng, sau tám năm cuối cùng cũng được nghe câu nói ấy.

"Ngủ ngon, bé cưng."

Lúc này, rốt cuộc cô đã trở thành bé cưng của anh rồi.

Chương (1-51)