Chưa hề không vui
← Ch.59 | Ch.61 → |
editor:Nỳ ***Beta: Leo Leo
"Cái gì." Hai tay Thư Niệm chống lên bồn rửa ở phía sau, đối diện với ánh mắt của Tạ Như Hạc, sau đó nhanh chóng chóng rũ mắt xuống, như ánh mắt cún con nhìn chủ nhân, ""Không, không phải, ""Cái đó là do mẹ em nói...."
Tạ Như Hạc yên lặng nhìn cô, không nói gì.
Hơi thở của anh gần trong gang tấc, ấm áp, có vị thuốc Đông y chát chát, càng nhiều hơn là mùi bạc hà mát lạnh. Thư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: ""Thật sự trước đây em không có nghĩ như vậy."
Tạ Như Hạc đứng thẳng lên, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Sương mù trong nồi sữa bò bắt đầu bốc lên, Tạ Như hạc tắt bếp, thấy vẻ mặt Thư Niệm còn lo lắng thất thần, anh sửng sốt một chút, đưa tay sờ sờ đầu cô: ""Anh biết."
Anh nhìn ra.
Thời điểm ấy tất cả ý nghĩ của cô đều rất đơn thuần, nói cái gì chính là cái đó, cảm thấy sự tình không đúng tuyệt đối sẽ không đi làm, thậm chí ngay cả một chút ý niệm trong đầu cũng sẽ không bất chấp làm.
Cũng không có khả năng ôm ý nghĩ gì khác đối với mình.
Tạ Như Hạc nhấc nồi, lách qua Thư Niệm, đi về phòng ăn.
Thư Niệm tự giác theo sát phía sau của anh, giống như một cái đuôi nhỏ. Cô đi đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn Tạ Như Hạc đem sữa bò rót vào trong ly, rầu rĩ nói: ""Trước đây thật sự chỉ là muốn để cho anh cao lớn hơn một chút.""
""...""
So với các quan hệ bạn học bình thường khác, Thư Niệm thừa nhận để ý Tạ Như Hạc hơn. Cô lo lắng thân thể của Tạ như Hạc sẽ bị thấp hơn so với các nam sinh khác, cũng bởi vì anh không đủ dinh dưỡng, thua ở điều kiện lớn lên sau này.
Thư Niệm sẽ cảm thấy không công bằng.
Lúc ấy cô không có quá để ý Tạ Như Hạc sẽ nghĩ như thế nào.
Chính là không tự chủ được muốn đối tốt với anh, chưa từng nghĩ đến anh có thể hay không bởi vì đồ vật này mà cảm thấy không được tự nhiên, cho dù mình chỉ mang cho anh hai hộp sữa bò không đắt lắm.
Bây giờ nhớ tới, lại thêm chính mình vừa mới nói câu nói kia.
Thư Niệm bắt đầu đứng ngồi không yên.
Thư Niệm cảm thấy từ ""Tiểu bạch kiểm"" này nghe cũng không dễ lọt tai.
Trước kia lúc Đặng Thanh Ngọc nói như thế, Thư Niệm cảm thấy không vui, còn cãi nhau với bà mấy lần. Thư Niệm không dám nói Tạ Như Hạc nghe chuyện này, sợ anh nghe cũng sẽ không vui.
Dù sao lúc ấy, điều kiện gia đình Tạ Như Hạc quả thực không tốt lắm.
Ở tuổi ấy mọi người đều thích ganh đua so sánh khoe khoang với nhau, một năm bốn mùa, giày Tạ Như hạc mang đều giống nhau, trừ đồng phục, dường như anh không có quần áo gì khác. Thức ăn cũng chỉ là mây món chay cơm trắng.
Mộc mạc làm cho người khác đau lòng.
Vừa đúng lúc đem giọt sữa bò cuối cùng trong nồi đổ ra.
Tạ Như Hạc nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: ""Vậy em cảm thấy anh hiện tại đủ cao chưa?"
Thư Niệm thành thật nói: ""Rất cao."
Lông mày Tạ Như Hạc hơi nâng, tâm tình tựa hồ không tệ. Sau đó, anh di chuyển hai ly sữa bò cách xa chỗ Thư Niệm ngồi một chút, dặn đò: ""Trước đừng uống, bụng rỗng không nên uống sữa tươi.""
Nói xong, anh cầm nồi trở lại trong phòng bếp.
""Ồ." Lập tức Thư Niệm cũng từ trên ghế xuống, đi theo phía sau anh, ""Em thật sự không có cảm thấy như thế... Lúc ấy chính là, lão già Trần Hàn Chính nói với anh những lời nói không dễ nghe, em liền...""
Từ trong ngăn tủ Tạ Như Hạc lấy ra một số bánh mì nướng, hỏi: ""Nói cái gì không dễ nghe?"
Thư Niệm sững sờ: ""Anh không nhớ sao?"
Tạ Như Hạc dùng nước rửa dao, dùng khăn giấy lau khô, không chút để ý nói: ""Không nhớ lắm."
Nghe vậy, Thư Niệm nghiêm túc suy nghĩ: "Nói thành tích anh kém, gầy giống như một cây trúc. Còn nói... Nói anh không chơi cùng nam sinh, cả ngày ở cùng một chỗ với anh."
Thư Niệm cũng không quá nhớ kỹ Trần Hàn Chính nói như thế nào, tóm lại nhất định không có nói dịu dàng như cô. Tuổi Trần Hàn Chính khi đó cũng không lớn, tính tình tuổi trẻ, nói chuyện sẽ mang theo một chút từ ngữ khó nghe, cô cũng không kể lại.
""Thành tích anh đúng là kém." Tạ Như Hạc không quá để ý, ""Lúc ấy một mét bảy mấy, cân nặng không tới trăm. Mà cũng đúng là anh cùng em ngẩn ngơ ở cùng nhau.""
""...""
Tạ Như Hạc cắt bánh mỳ nướng, nghiêm trang nói: ""Đây là lời nói thật, không phải cái gì không dễ nghe.""
Thư Niệm trừng mắt nhìn, nhận thấy được vẻ mặt của anh bình thường. Cô nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tự mình suy nghĩ nhiều, không tiếp tục nói lại đề tài naỳ.
Cô đứng bên cạnh Tạ Như Hạc, nhìn anh thoa mỡ bò bên trên bánh mì, sau đó bỏ vào trong mâm nướng. Một lát sau, Tạ Như Hạc đột nhiên hỏi: ""Em không thích dáng người cao?"
Không biết anh tại sao nói việc này, Thư Niệm lắc đầu: "Không có."
"Vậy sữa bò của em cũng không lãng phí."
""Ừ, hả?"
""Cho anh uống, anh cao lớn.""
Thư Niệm chỉ ngây ngốc gật đầu: "Đúng vậy."
Màu sắc đồng tử Tạ Như Hạc nhuộm ánh sáng, lông mi tỉ mỉ như lông chim, cặp mắt thâm thúy càng nổi bật lên. Anh nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Tiếp đó anh hiện tại là...""
Thư Niệm không kịp phản ứng: ""Tạ Như Hạc?"
Tạ Như Hạc ôm lấy khóe môi: ""Vẫn còn chứ.""
Thư Niệm ngừng lại, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của anh. Cô liếm liếm môi dưới. chậm chạp nói: ""Bạn Trai em."
"Đúng vậy."" Tạ Như Hạc thu tầm mắt lại, đưa tay chà xát cổ, ""Cho nên không có lãng phí."
Ăn điểm tâm xong.
Thư Niệm rửa sạch bát đũa, lau chùi phòng bếp. Ngay sau đó, Tạ Như Hạc rất tự nhiên cầm bát đũa trong tay cô, nói: "Đi thay quần áo.""
Thư Niệm hả một tiếng: "Muốn ra ngoài sao?"
Tạ Như Hạc nhắc nhở cô: "Đi gặp bác sĩ tâm lý."
Nghe nói như thế, Thư Niệm trầm mặc đứng tại chỗ, vẻ mặt nhìn qua có chút cứng ngắc, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Như Hạc cúi người nhìn cô: ""Làm sao vậy?"
Thư Niệm nhỏ giọng nói: "Em không muốn đi."
""Vậy ngày mai đi?"
""Sáng mai cũng không muốn đi." Có lẽ là bởi vì lo lắng, Thư Niệm không có ngẩng đầu, rũ lấy mí mắt không dám nhìn anh, âm thanh cũng thấp không thể nghe thấy, ""Chính là không muốn đi.""
Tạ Như Hạc quyết định vài giây, rất nhanh liền thỏa hiệp: "Được, không muốn đi thì không đi."
Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn dọn dẹp bát đũa: "Vậy em đi rửa chén."
Tạ Như Hạc không ngăn cản cô, nhíu mày nhìn bóng lưng của cô. Qua thật lâu, anh mới nhấc chân đi đến bên cạnh Thư Niệm, giúp đỡ cô cất đồ đạc rửa xong trở về vị trí cũ.
Mấy ngày kế tiếp.
Phương thức ở chung của hai người mỗi ngày đều diễn ra như vậy. Một ngày cơ hồ hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều ở cùng nhau, Thư Niệm cũng trở nên cực kỳ dính anh, anh đi đến đâu, cô liền cùng đến đó. Lời nói không nhiều so với trước kia, tựa như không có cảm giác an toàn.
Thư Niệm chưa từng đề nghị muốn ra khỏi cửa.
Thỉnh thoảng Tạ Như Hạc có nhắc tới, mơ hồ cũng bị cô cho qua.
Ngoại trừ thời gian cố định mỗi ngày, Phương Văn Thừa sẽ dựa theo danh sách Tạ Như Hạc đưa cho, đem các đồ vật mua đem tới. Thời gian còn lại, chỉ còn lại thế giới của hai bọn họ, không có người nào khác.
Thư Niệm bị mất hứng thú đối với phần lớn sự việc.
Mỗi ngày cô không làm việc gì khác, trừ cùng anh nói chuyện, đa số thời gian đều chỉ ngồi ngẩn người ở bên cạnh anh, nhìn hiền lành lại nhu thuận, giông như một búp bê.
Vẫn cất giấu đầy bụng tâm sự, không nói một chút cho anh biết.
Tạ Như Hạc không biết cô đang suy nghĩ gì, chỉ có thể thường xuyên kể một ít lời nói đùa cho cô.
Hi vọng cô thể làm cho cô trở nên vui vẻ một chút.
Chỉ có lúc này, thần sắc trên mặt cô mới có biến hóa.
Kỳ thật Tạ Như Hạc rất thích cuộc sống như vậy.
Dù sao trước khi Thư Niệm đến ở, anh cũng trải qua cuộc sống như thế, mỗi ngày một mình ngồi ngây ngốc ở trong phòng sáng tác bài hát, cứ lặp lại như vậy, trôi qua cô độc lại quạnh quẽ. Mà Thư Niệm đến, khiến cho cuộc sống của anh trở nên tươi sáng không ít.
Nhưng cái này chỉ đối với anh mà thôi.
Thư Niệm không giống.
Cô có sở thích, muốn đi làm, không nên làm tổ từng ngày trong phòng, cẩn thận từng li từng tí mà ở cùng bên cạnh anh. Giống như là bị tước đoạt sự kiên cường trên người, chậm rãi cuộn mình tiến vào trong vỏ.
Sống không có chút vui vẻ.
Thư Niệm như vậy.
Giống như là một cây bị kéo căng, bất cứ lúc nào cũng sẽ gãy mất.
Tạ Như Hạc tra xét một ít tài liệu trên mạng, Chú ý tới thời gian, anh đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính ra. Không biết có phải hay không ngủ thiếp đi, giờ phút này Thư Niệm cuộn mình trong chăn, cũng chưa hề đụng tới.
Anh đi tới.
Đại khái là nghe được tiếng bước chân cảu anh, lập tức Thư Niệm ló đầu từ trong chăn ra, ánh mắt lóe lên một tia phòng bị, khi nhìn đến anh đồng thời buông lỏng đi. Tựa hồ là mới vừa tỉnh, cô còn buồn ngủ mà nhìn anh.
Tạ Như Hạc hỏi: "Đánh thức em rồi?"
Tiếng nói mang theo giọng mũi: "Không có, em cũng không định ngủ lâu như vậy."
Tạ Như Hạc ngồi bên cạnh cô, thuận miệng hỏi: ""Có muốn hay không ra ngoài chơi?"
Thư Niệm do dự hỏi: "Đi đâu...""
Tạ Như Hạc đề nghị: "Đi xem phim?"
Trầm mặc vài giây.
""Em muốn ngủ một lát nữa." Một lần nữa Thư Niệm đem mặt vùi vào trong chăn, rầu rĩ nói, ""Đợi lát nữa ở nhà bồi anh thấy được hay không...""
Hầu kết Tạ Như Hạc lăn lộn, nói giọng khàn khàn: "Được."
Nghe được câu trả lời này, đôi mắt to tròn của Thư Niệm từ trong chăn lộ ra, giống như là sợ anh tức giận, khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào anh: "Anh tức giận à."
""Không có."" Tạ Như Hạc đưa tay chạm vào đôi mắt của cô, ""Niệm niệm, anh hi vọng em vui vẻ."
Ánh mắt Thư Niệm ngưng đọng vài giây, sau đó nói: "Em chưa hề không vui."
Chưa hề không vui, nhưng cũng không có nghĩa là cô vui vẻ.
""Vậy là tốt rồi." Tạ Như Hạc miễn cưỡng kéo khóe môi lên, trấn an nói, ""ngủ đi."
Ra khỏi phòng, Tạ Như Hạc đi trở về phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon. Anh nhìn nội dung mình vừa mới tra ở trên máy vi tính, cào tóc, sau đó gọi điện cho Phương Văn Thừa: "Giúp tôi tìm một chuyên gia tâm lý."
Phường Văn Thừa lập tức đáp ứng: "Được rồi."
Câu từ giữa hai người từ trước đến nay đều rất đơn giản.
Lúc Tạ Như Hạc đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới một việc: "Nếu như...""
Phương Văn Thừa nói: "Cậu chủ, ngài có việc gì cứ nói thẳng."
""Nếu như, tôi nói với Thư Niệm việc kết hôn...."
Tạ Như Hạc không biết khoảng thời gian này cảm xúc Thư Niệm vì cái gì lại như vậy, dù sao vẫn lo lắng vấn đề là do chính mình. Anh chậm rãi thở hắt ra, vẻ mặt mệt mỏi, không có đem lời kế tiếp nói hết.
Phương Văn Thừa trầm mặc vài giây, rất chân thành nói: "Tôi cảm thấy có chút nhanh."
""...""
""Tôi nhớ được thời gian ngài cùng Thư Niệm kết giao chưa được bao lâu." Phương Văn Thừa uyển chuyển nói, ""Còn chưa sâu sắc hiểu rõ đối phương, hơn nữa cũng không có trải qua thời kỳ rèn luyện, cứ tùy tiện như vậy mà đưa ra chuyện kết hôn, có lẽ sẽ dọa đối phương sợ."
Mi mắt Tạ Như hạc giật giật: "Sẽ dọa sợ sao?"
""Đúng thế: " Phương Văn Thừa nghiêm túc suy nghĩ, thận trọng đưa ra một đề nghị, ""Nếu như là tôi, ít nhất phải kết giao ba năm trở lên, mới bắt đầu suy xét đến chuyện kết hôn."
Nghe vậy, vành môi Tạ Như Hạc kéo thẳng, vẻ mặt lười nhác nói: "Cậu cho tôi một cái ví dụ."
Phướng Văn Thừa nói: "hả?"
Tạ Như Hạc chậm rãi lập lại lời hắn: "Nếu như là cậu, ít nhất phải kết giao ba năm trở lên...."
Phương văn Thừa không biết mình nói sai cái nào, nhắm mắt nói: "Đúng thế."
Nói đến dây, âm thanh Tạ Như hạc ngừng lại, lại một lần nữa lười nhác. Tiếng cười khẽ của anh, giọng điệu lại không chứa mỉm cười, vẻ mặt như không hiểu rõ: "Chẳng lẽ cậu nghĩ người tôi muốn kết hôn là cậu?"
← Ch. 59 | Ch. 61 → |