Đều Không Tốt
← Ch.04 | Ch.06 → |
Edit by Nỳ 🍌🍌~ Beta by Vee
Bên cạnh người đàn ông còn đang giải thích gì đó với anh.
Tiếng ồn ào làm cho người khác thật chán ghét.
Tạ Như Hạc nhắm mắt, rồi lại mở ra, trong mắt thấy rõ sự sắc bén không có chút nào biến mất. Anh nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, tiếng nói đột nhiên trầm xuống, nói ra từng chữ một, không để lại một chút thể diện nào.
"Tôi cho phép anh nói chuyện sao"".
-
Thư Niệm trở lại bên trong phòng thu âm.
So với lúc ban đầu, bây giờ phòng thu âm có thêm vài người, là một số tiền bối có nhiều kinh nghiệm trong việc lòng tiếng.
Lúc này còn thừa lại một nam sinh muốn thử âm, có lẽ là kinh nghiệm lồng tiếng quá ít, ngay cả khẩu hình phát âm cũng chưa điều chỉnh ăn khớp, mà còn nói không trọn vẹn, cộng với âm thanh vô cùng tẻ nhạt vô vị.
Lý Khánh không có kiên nhẫn mà nghe hắn nói, liền bảo cút đi.
Nam sinh bởi vì lần đầu được đọc bản chính mà cười toe toét trong nháy mắt nét mặt trơ ra, khuôn mặt lộ rõ sự ngượng ngùng cảm thấy xấu hổ đến tột cùng. Hắn không nói gì thêm nữa, lập tức chạy ra khỏi phòng thu.
Nam sinh vừa đi khỏi, việc thử âm cũng chấm dứt. Thời gian nghĩ ngơi ngắn ngủi cũng theo đó mà trôi mau.
Hoàng Lệ Chi tiến vào trong phòng thu âm một lần nữa, đây là một bộ phim truyền hình hiện đại mới, bà ấy là người lồng tiếng cho nhân vật nữ chính, bởi vì diễn viên lồng tiếng cho nhân vật nam chính không ở đây, nên hai người liền tách ra để cho tiện việc lồng tiếng và thu âm. Bao gồm cả phần diễn kịch.
Bởi vì buổi biểu diễn không tập hợp chung lại, nên các diễn viên lồng tiếng khác chỉ có thể đứng ở sau, không thể lúc nào cũng ra ra vào vào được.
Thư Niệm ở trong phòng chăm chú xem mọi người đang dùng âm thanh biểu diễn.
Khi thu âm khí lực phải bén nhạy, diễn viên không được phép phát ra một chút tiếng động nào, tiếng hít thở đều phải hạ thấp xuống nhất có thể. Chuyển động nhẹ một chút đều có thể sẽ phát ra tiếng quần áo ma sát xột xoạt. Cho nên bọn họ không dám nhúc nhích một chút nào.
Vừa đứng chính là đứng cả một ngày.
Hoàng Lệ Chi cả người đầy kinh nghiệm, lối đọc tình cảm nắm bắt thành thạo, tốc độ lòng tiếng rất nhanh, thời gian dần dần trôi qua, đạo diễn hô một tiếng nghỉ ngơi bà cũng không nguyện ý lắm. Chẳng qua chỉ đi lại uống một ngụm nước, để cuống họng được nghỉ ngơi một chút, sau đó lại bắt đầu tiếp.
Thư Niệm ở bên cạnh nhìn, nửa đường Lý Khánh bảo cô đi thử vai diễn cùng một số người bên trong, cuối cùng cũng đã vượt qua. Xem như đã chọn được một vai diễn, mặc dù chỉ là một vai nhỏ bé, nhưng Thư Niệm cũng thực cao hứng.
Mãi cho đến sáu giờ tối.
Cổ họng Thư Niệm vừa mới đỡ hơn hiện tại liền ngứa lên, cô một mực chịu đựng không để cho ho ra. Sợ trong chốc lát nhịn không được, sẽ ảnh hưởng đến chú ý của đạo diễn. Cô không thích mang đến phiền phức cho người khác.
Thư Niệm có chút do dự, cuối cùng vẫn là tiến lên nói với Lý Khánh một tiếng, rồi nhận kịch bản. Hoàng Lệ Chi còn đang ở bên trong phòng thu. Thư niệm suy nghĩ một chút, rồi trực tiếp nhắn cho bà một tin trên Wechat.
Sau đó rời khỏi phòng thu âm.
Thời điểm chờ thang máy, Thư Niệm nhìn thấy ở bên cạnh có người đang gọi điện thoại.
Cô quay đầu nhìn lại, điều đáng chú ý tới chính là mới vừa rồi người đàn ông kia nói chuyện cùng với Tạ Như Hạc
Người đàn ông biểu lộ vẻ mặt rất khó coi, dường như rất tức giận: "Cmn, đúng là một người bị bệnh thần kinh. Lần đầu tiên trong đời ông đây mới thấy người tự cao tự đại đến vậy. Bản demo¹ thì không tệ, nhưng phong cách thì không hợp lắm với phong cách của Lê Thịnh, tôi ôn tồn kêu anh ta đổi một chút xíu, anh ta nói chuyện kiểu quái gì không biết?... Đừng cmn đùa tôi, người tàn tật thì tôi phải tha thứ cho hắn sao?"
Thư Niệm nhếch môi, lập tức hiểu được người đàn ông đó nói tới ai. Nắm thật chặt kịch bản trong tay.
Thang máy vừa đến, bên trong không có một người.
Thư Niệm tiến vào.
Người đàn ông còn đang mắng chửi với chiếc điện thoại, đem người bên kia giống như một hốc cây mà để phát hỏa. Qua mấy giây, hắn ta mới chú ý thang máy đã đến, mặt lạnh đi vào.
Thư Niệm buông mắt xuống, lập tức ấn vào nút đóng cửa.
Người đàn ông vẫn chưa hoàn toàn tiến vào, nửa người còn đang ở bên ngoài.
Trong nháy mắt cửa thang máy hướng bên trong khép lại, rầm một tiếng, đụng phải thân thể của hắn ta, hai bên cánh cửa nhanh chóng giật lại.
Mặc dù không tính là quá đau, nhưng cũng làm người đàn ông giật nảy mình.
Hắn ta theo bản năng muốn la to, nhưng vẫn là nóng nảy nhịn xuống, hắn cứ nghĩ rằng thời gian chờ cửa thang máy quá lâu nên tự đọng đóng lại chứ không biết rằng Thư Niệm ấn nút.
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, nói trong điện thoại: ""Vào thang máy, không nói nữa.""
Thư Niệm có chút khẩn trương, tim đập loan xạ, di chuyển một bước cách xa người đàn ông đang đứng. Chờ những người khác vào thang máy cô mới thoáng thả lỏng xuống. Nửa ngày, khóe miệng nhỏ khẽ vểnh lên độ cong không dễ nhận ra.
-
Thời gian cũng không tính là muộn lắm, nhưng sắc trời bên ngoài cũng đã tối hơn phân nửa, đám mây trôi theo gió mà bồng bềnh, giống như là Kẹo Đường vị hạt vừng. Nhiệt độ không khí cũng so với trước mà thấp xuống mấy độ.
Thư Niệm vừa đi vừa mở kịch bản ra xem, rất nhanh liền bỏ vào trong túi. Trong khoảng thời gian này thời điểm về nhà đều tính là rất sớm, Thư Niệm còn có chút không quen. Cô yên lặng suy nghĩ cơm tối hôm nay nên giải quyết như thế nào, cùng lúc đó di chuyển đến nhà ga để chờ xe.
Trùng hợp là giờ cao điểm tan làm.
Đợi hơn mười phút, các chuyến xr đều chật ních người, Thư Niệm lại không muốn chen lấn với người khác, trực tiếp liền không lên. Cô cũng không dám ngồi taxi về nhà, dứt khoác lấy kịch bản ra xem.
Lại đợi thêm một vài phút.
Bởi vì cúi đầu thời gian dài, cổ Thư Niệm có chút đau, cô xoay xoay cái cổ, thư giãn các cơ. Ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua xung quanh. Vài giây sau, ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó cách xa ba bốn mét.
Là anh sao?
Gần đây hai người dường như gặp nhau vô cùng thường xuyên.
Tạ Như Hạc đứng ở trạm dừng chân bên cạnh, cách chỗ dừng của Thư Niệm một đoạn. Nhà ga cũng không ít người, nhưng người xung quanh anh lại rất ít như vậy càng lộ ra vẻ lạnh lẽo cô đơn.
Lúc này, anh cúi đầu xuống nhìn điện thoại, mái tóc trên trán rũ xuống, che đi cặp mắt đào hoa, nhìn giống như là bộ dạng còn thuở thiếu niên.
Thư Niệm thu hồi ánh mắt lại, đem kịch bản bỏ vào túi.
Cô cảm thấy mình không có nhận lầm người, chính xác là không có nhận sai người.
Thái độ Tạ Như Hạc đối với cô như thế nào, Thư Niệm không rõ ràng lắm. Cô cũng không có bởi vì chuyện này mà tức giận lắm, có thể khó chịu một chút, nhưng cũng không để ở trong lòng quá nhiều.
Anh không muốn cho người khác biết, cô liền tôn trọng quyết định của anh.
Trong suốt một thời gian dài hai người không liên lạc với nhau.
Bây giờ gặp lại, ai cũng đều có thay đổi rất lớn.
Dù cho không nói gì, nhưng hai bên đều biết.
Khoảng thời gian mà bọn họ tách ra, hai người đều sống không tốt.
-
Thư Niệm mở điện thoại, liếc mắt nhìn thời gian.
Cô nhìn thoáng qua bên đường, không tiếp tục ở lại, xoay người đi sang một hướng khác.
Thư Niệm mặc dù rất ít khi đến nơi này, nhưng cũng biết ở gần đây có một trạm tàu điện ngầm.
Không tính là gần, đại khái phải đi nửa giờ.
Đi khoảng vài chục bước.
Thư Niệm liền nghĩ tới Tạ Như Hạc, không biết là anh ở nơi đó chờ người tới đón, muốn ngồi taxi hay là xe buýt, hai phương tiện sau đối với hắn mà nói thực sự là không thích hợp.
Thư Niệm có chút lo lắng, nhịn không được nhìn thoáng ra sau.
Nhưng lại phát hiện, Tạ Như Hạc không còn ở vị trí ban đầu. Lúc này anh di chuyển xe lăn, đi theo hướng của cô.
Ánh mắt không đặt trên người cô, giống như chỉ là đi chung đường.
Thư Niệm ngẩn người, thu hồi ánh mắt.
Là cũng không đợi được xe sao?
Thư Niệm cũng không đem ý nghĩ này đặt trong đầu, tiếp tục đi phía trước dựa theo trí nhớ của mình. Cô nhớ kỹ ở gần đây có một siêu thị lớn, muốn mua sủi cảo đông lạnh trở về nấu, thuận tiện mua thêm đồ dùng hằng ngày.
Dù không muốn để cho mình chú ý Tạ Như Hạc, nhưng tâm tư vẫn nhạy cảm, biết anh vẫn đi theo chính mình.
Bất quá chỉ là đi cùng đường.
Thư Niệm không nghĩ thêm quá nhiều.
Siêu thị cách nơi này cũng không xa.
Thư Niệm đi thêm vài phút, liền đến siêu thị.
Vốn cho rằng Tạ Như Hạc sẽ đi thẳng, nhưng mà lại phát hiện anh cũng theo vào cùng.
Thư Niệm đối với loại cảm giác này có chút quen thuộc, thoáng nhíu mày lại.
Khoảng thời gian tiếp theo bên trong siêu thị.
Thư Niệm cảm thấy giống như mình có thêm một cái đuôi.
Thư Niệm đến khu hoa quả mua chuối tiêu, Tạ Như Hạc bên kia liền lựa chọn lê;
Thư Niệm đến khu ăn vặt mua kẹo mềm, Tạ Như Hạc liền chọn thạch hoa quả;
Thư Niệm đến khu đông lạnh mua sủi cảo, Tạ Như Hạc cũng đi lựa chọn kem.
Càng về sau, bên trong giỏ hàng của cô chất đầy các túi to nhỏ, nhưng trong tay anh lại trống không. Thật ra anh chỉ cầm thử lên để lựa chọn, chứ không lấy một món nào cả.
Thư Niệm cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được quay lại nhìn anh.
Nhưng Tạ Như Hạc chỉ nhìn thẳng, không có nhìn một chút nào về hướng của cô.
Thư Niệm rũ mắt xuống, đứng yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, cô quyết định đi đến khu vực đồ dùng của phụ nữ.
Không gian siêu thị này rất lớn, các bảng hiệu hàng hóa nước ngoài cũng không ít, không phải chỉ có các bảng hiệu trong nước. Có hai loại hàng đối lập với nhau, một bên tất cả gồm băng vệ sinh, một bên còn lại là tã giấy.
Thư Niệm tùy ý lấy một gói băng vệ sinh lên nhìn.
Nhưng dư quang vẫn đặt ở một nơi khác đúng lúc nhìn thấy Tạ Như Hạc đang đi theo cô.
Qua vài giây.
Tạ Như Hạc xuất hiện cùng một chỗ với cô, anh từ phía sau đống hàng hóa đi ra. Chú ý tới chỗ Thư Niệm đang đứng, lại nhìn hàng hoá ở đó, sửng sốt.
Xe lăn thoáng dừng loại, sau đó lại di chuyển về phía trước, cách chỗ Thư Niệm đang đứng khoảng hai mét.
Thư Niệm buồn bực nhìn anh.
Phát hiện chỗ anh đang ở là quầy tã giấy trẻ em, nhưng ánh mắt của anh cũng không có đặt ở nơi đó, mà là nhìm chằm chằm vào cô. Sau khi đối diện với ánh mắt của cô, vẻ mặt không chút thay đổi mà di chuyển đến nơi khác
Thư Niệm thở hắt ra một hơi, buông vật đang cầm ở trong tay xuống, đẩy giỏ hàng đi tới hướng của anh.
Thư Niệm đi đến bên cạnh anh, cầm lên một bao tã giấy, chậm rãi nhìn lên phần giới thiệu của sản phẩm.
Bởi vì cô bất thình lình tới gần, một bên mặt của Tạ Như Hạc dường như cứng đờ. Anh rũ khuôn mặt xuống, khóe môi mím chặt. Lực đạo trên tay càng lớn, gân xanh nổi lên.
Chú ý tới xe lăn của anh có chiều hướng lùi về sau, ánh mắt Thư Niệm nhìn về phía anh, tiếng nói của cô rất nhẹ, thái độ cũng rất lạnh nhạt, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
""Tại sao anh lại đi theo ở phía sao tôi?""
Cho dù là nghe nói như thế, Tạ Như Hạc cũng không nhìn cô, vừa im lặng lại âm trầm.
Thực sự lúc đầu Thư Niệm không có tức giận.
Nhưng thái độ của anh nhiều lần đều giả vờ không biết, lại làm cho cô tức lên, Thư Niệm nhíu mày lại, đột nhiên thay đổi câu hỏi, giọng nói lúc này cũng lạnh xuống: ""Anh có con rồi sao?""
Bất thình lình trong lời nói của cô làm cho vẻ mặt Tạ Như Hạc trong nháy mắt xuất hiện một tia rạn nứt.
Là không thể tưởng tượng nổi hay là không sao nói rõ được.
"Chưa từng có."" Chú ý tới vẻ mặt của anh, Thư Niệm liền xụ mặt xuống, từ một kệ hàng khác cầm một bao băng vệ sinh trắng nõn, ""Vậy là anh cũng muốn đến để mua cái này?"
Ánh mắt Tạ Như Hạc nhìn thoáng qua, vô ý thức liền nhìn đến đồ vật trong tay cô đang cầm.
Không đợi anh kịp phản ứng, đột nhiên Thư Niệm đem băng vệ sinh ném vào trong ngực anh, âm thanh vừa buồn bực vừa tức giận: ""Tôi rất hiểu biết, anh có yêu cầu gì không? Tôi giới thiệu cho anh."
Tạ Như Hạc chậm chạp tiếp được.
Câu nói tiếp theo của Thư Niệm lại vang lên: "Nhãn hiệu này dùng rất tốt.""
""...""
¹Một bản demo hay thu thử của một bài hát (viết tắt của từ "demonstration" - "thử nghiệm") là một bản thu âm để tham khảo hơn là để phát hành. Demo là một cách để nhạc sĩ mường tượng ý tưởng của họ gần đúng nhất trên băng hay đĩa và làm ví dụ cho các hãng thu âm, nhà sản xuất hoặc các ca sĩ khác. (theo Wikipedia)
Tác giả có lời muốn nói:Vẫn là quất 100 cái hồng bao!! =w=
Editor: mị đã mất ăn mất ngủ 3 ngày rồi đấy
11:12 PM 4-12-2018
← Ch. 04 | Ch. 06 → |