Vay nóng Tinvay

Truyện:Thu Mua Vợ Trước - Chương 04

Thu Mua Vợ Trước
Trọn bộ 12 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Shopee


'Phong Túc Độ Giả sơn trang' nằm sâu trong núi, với cảnh đẹp suối nước nóng lừng danh. Sơn Trang do nhiều nóc nhà gỗ nhỏ tạo thành, tính bảo mật cao, khách vào ở còn có thể bố trí quản gia tư nhân, vì vậy cho dù bên trong sa sút, vẫn hấp dẫn không ít đám khách giàu có.

Ba người nhà Lê Thượng Thần đi đến sơn trang thì đã gần đến giữa trưa. Quản lý sơn trang và cha anh đang chờ ở cửa lớn, vừa thấy được họ, ông hưng phấn muốn đẩy xe lăn tiến lên phía trước.

"Thượng Thần, cuối cùng các con đã tới!"

"Ba!" Lê Thượng Thần tiến nhanh đến, hai cha con nói chuyện mấy câu, anh liền giới thiệu cho ông Từ Lỵ Hoan và con trai của mình.

"Chào ba." Từ Lỵ Hoan gật đầu mỉm cười.

"Chào con, ba chỉ xem qua hình của con, Thượng Thần nói con vừa dịu dàng hiền thục lại xinh đẹp, ba liền mắng nó, con đã tốt như vậy, sao còn để con chạy mất?"

Đây chỉ là lời xã giao, Từ Lỵ Hoan sẽ không cho là thật. Quả nhiên, cô liếc xéo Thượng Thần một cái, chỉ thấy anh cười như không cười.

Sau đó, cô nhỏ giọng thúc giục con trai."Tiểu Mị, mẹ đã dạy con phải gọi là ông nội, nhanh kêu đi?"

Cậu nhóc vẫn tiếp tục xấu hổ, sợ hãi núp sau váy mẹ, miệng nhỏ nhắn giật giật nhưng vẫn không gọi được.

"Không sao, đứa bé cũng chưa từng nhìn thấy ba, sẽ sợ, đừng ép nó." Chỉ cần thấy được cháu trai đáng yêu, ông cũng cảm thấy hài lòng.

Lê Thượng Thần nói: "Thực ra con và Từ Lỵ vì Tiểu Mị, đang bắt đầu gặp gỡ một lần nữa, thậm chí muốn tái hợp."

Cặp mắt của cha anh sáng rực."Thật sao?"

Lập tức khuôn mặt ông đã tràn đầy sức sống, quả nhiên tin tức này khiến ông vô cùng vui mừng, lòng Từ Lỵ Hoan đột ngột sinh ra cảm giác tội lỗi.

"Thật tốt quá, dụng ý ba tìm anh em mấy đứa chính là như vậy, tiền tất nhiên quan trọng, nhưng có một người để bầu bạn cả đời mới là quan trọng nhất, hai đứa đã có con, có thể cho thằng nhóc một gia đình hoàn chỉnh, so với cái gì cũng tốt..."

Quản lý gọi người giúp họ mang hành lý, mọi người đi vào sơn trang, ông một đường liên tục giải thích sự quan trọng của gia đình, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan chỉ có thể mỉm cười, gật đầu phụ họa.

Cuối cùng cha anh nói đủ rồi, ông mới quay sang anh nói: "Ba đã sắp xếp một nhà gỗ nhỏ cho các con, mấy ngày sắp tới, chúng ta sẽ ở đây, em trai con cũng sẽ vào ở, tới rồi, ở phía trước."

Căn nhà gỗ nhỏ là một ngôi nhà có ba phòng được bao quanh bởi bụi cây, nội thất theo phong cách dân dã, ánh đèn dịu dàng, bàn ghế gỗ giản dị và giấy dán tường tạo nên bầu không khí ấm áp, khiến người khác có cảm giác như nhà của mình.

Cha anh nhờ người chăm sóc đẩy mình lên tầng, chỉ vào nhà gỗ."Ba đặc biệt chuẩn bị tầng này cho các con, ở đây có phòng cho trẻ em, thông với phòng ngủ chính, các con có thể dễ dàng chăm sóc đứa nhỏ. Giường trong phòng ngủ chính tương đối lớn, nếu các con muốn đổi thành hai giường đơn_"

Lê Thượng Thần nói: "Không cần, như vậy là tốt rồi."

Từ Lỵ Hoan nheo mắt, gương mặt dậy sóng, cô quay đầu giả bộ thưởng thức bữa tranh thêu treo trên tường.

Cha anh ngầm hiểu, mỉm cười."Phòng trẻ em ở bên này, ba đã làm cho nó một chiếc giường phong cách bóng chày, gối đầu làm thành hình dạng cây gậy, cũng có chuẩn bị một thùng đồ chơi."

Từ Lỵ cười nói: "Thật trùng hợp, Tiểu Mị thích nhất là bóng chày, Tiểu Mị, ông mua rất nhiều đồ chơi cho con, con có phải nên đi xem một chút hay không?"

Trên đường đi đến nhà gỗ, hai ông cháu có nói chuyện với nhau mấy câu, từ từ đã trở nên thân thiết, nghe nói có đồ chơi, càng nóng lòng muốn vào, vì vậy liền cậu nhóc đi theo ông vào căn phòng cách vách.

Nhân viên phục vụ để hành lý xuống, theo quản lý xuống tầng, trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ chỉ còn Từ Lỵ Hoan và Lê Thượng Thần.

Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Cô nhìn anh một cái, anh đang lảng tránh ánh mắt của cô, cô lập tức rũ mắt xuống, lúc này tầm mắt đúng lúc rơi vào chiếc giường lớn, nhìn chiếc giường lớn King size, ga giường tơ tằm màu đỏ rượu, sắc màu lãng mạn, giống như chuẩn bị xảy ra rất nhiều việc, ... Nghe âm thanh đi lại gần của người đàn ông phía sau, cô chợt căng thẳng.

"Nếu như em muốn đổi giường, bây giờ vẫn còn kịp."

Nội tâm cô đúng là đang đối chọi, nhưng ngược lại cô không có cách nào mở miệng."Đổi làm gì?"

"Như vậy nghĩa là không đổi?" Giọng nói trầm thấp của anh dừng lại sau lưng cô, cô mơ hồ cảm thấy hơi thở của anh lướt qua gáy mình.

Hai bên má càng nóng, cố gằng khiến giọng nói lạnh nhạt."Nhưng mà chí có một chiếc giường_" Bỗng dưng, phía sau cổ bị tay anh đặt lên, cô nhảy dựng. "Anh muốn làm gì?"

"Sắc mặt em không tốt lắm, có phải say xe hay không?"

"Có thể, đường núi xóc nảy, cảm thấy không thoải mái." Cô thuận theo sức mạnh của anh ngồi xuống giường, cảm giác anh xoa bóp cơ thể cừng ngắc của mình, anh chậm rãi xoa bóp cổ của cô, nhiệt độ của anh chạm vào da thịt cô, cô từ từ buông lỏng, gần như đã quên mình đang ở đâu.

Nhưng lời nói kế tiếp của anh hại áp lực của cô tăng vọt."Cho nên tối nay chúng ta sẽ ngủ chung trên một chiếc giường hả?"

"Cũng không phải chưa từng ngủ chung." Cô nói thầm, sau đó nghiêm túc thanh minh."Em nói lời này không có ý khích lệ anh, đừng hiểu lầm."

"Tất nhiên, anh cũng không muốn hại em có lỗi với bạn trai em."

"Em không có bạn trai, ngày đó chỉ là thuận miệng nói với anh. Anh đột nhiên xuất hiện, lập tức ép buộc Em đem Tiểu Mị 'yết kiến' ba anh cùng với anh, thái độ rất ác liệt, Em không muốn để anh được hải lòng."

"À?" Lê Thượng Thần mỉm cười, tâm tình cũng tốt hơn.

"Nhưng mầ dĩ nhiên Em cũng đang xem xét đối tượng." Cô có ý nói: "Mặc dù đã từng ly hôn, nhưng cũng phải tìm tình yêu mới, dĩ nhiên, Em cũng quan tâm cảm giác của Tiểu Mị, Em sẽ chọn người nó có thể tiếp nhận, ừ... nói không chừng em trai anh sẽ là một đối tượng tốt."

Anh cau mày."Em còn chưa nhìn thấy cậu ta."

"Lát nữa sẽ thấy."

"Cậu ta đã có bạn gái."

"Vừa rồi anh còn phân tích nói bạn gái đó là giả."

Trấm mặc chốc lát, Lê Thượng Thần nhỏ giọng hỏi: "Em có phải rất sợ giữa chúng ta xảy ra chuyện gì không hay hay không, công khai nói rõ với anh, em có hứng thú với bất kì người đàn ông nào, ngoại trừ anh?"

"Anh nghĩ quá nhiều rồi. Chúng ta căn bản chỉ đang diễn kịch, không phải sao?"

Anh không trả lời, nhưng bàn tay sau gáy cô cũng không di chuyển, vẫn tiếp tục dịu dàng xoa bóp cổ cô.

Nhịp tim của cô không yên, cũng không nói gì thêm. Vấn đề này quá nhạy cảm, thật ra thì cô cũng không có đáp án, cũng không hi vọng nghe được từ anh.

May mắn là cha anh và con trai vui vẻ quay lại từ phòng trẻ, hóa giải xấu hổ. Ông nói: "Đi thôi, bữa trưa cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn."

Lê Thượng Thần thu tay lại, Từ Lỵ Hoan lập tức chạy lại ôm lấy con trai vào trong ngực, cả hai không hẹn mà cùng cười, bầu không khí diễn xuất cũng nhất thời hài hòa, theo cha anh xuống tầng.

Nhưng giữa hai người như có ranh giới vô hình, trước đó thì kéo gần khoảng cách, lúc sau lại không tiếng động dài ra.

Trong lúc Lê Thượng Thần đang dùng bữa trong căn phòng nhỏ giữa khung cảnh núi rừng xinh đẹp thì Tịch Na xông vào phòng chụp ảnh, ngồi giữa một đống rương đạo cụ ăn bánh bao ép hỏi Tiểu Tưởng.

"Anh ấy ở đâu?"

Tiểu Tưởng dĩ nhiên biết 'anh ấy' là chỉ người nào."Tôi không biết."

"Anh không biết? Anh là trợ lí của anh ấy, sao lại không biết? Tại sao mấy ngày nay tôi không tìm thấy anh ấy? Không phải anh ấy đang trốn tôi chứ?"

"Tôi không biết." Tiểu Tưởng đưa bánh bao ra."Cái này ăn rất ngon đó, cô muốn ăn không?"

"Tôi không ăn!" Tịch Na đẩy bánh bao ra, mắt đẹp nhíu lại."Ngày đó tôi ăn cơm với anh ấy, vốn đang bàn chuyện tiền bạc, sau đó anh ấy nhận được điện thoại của ba anh ấy, nói tôi không cần đầu tư nữa, ba của anh ấy sẽ bỏ tiền ra giúp, mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng của anh ấy, có phải đi gặp ba anh ấy rồi không?"

"Tôi không biết."

"Phải thế nào anh mới chịu nói? Tôi cho anh một trăm ngàn, nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, được không?"

"Ai, đã nói tôi không biết, cô đừng hỏi nữa." Bao nhiêu tiền cũng vô dụng, chỉ với vài đồng tiền sao có thể hối lộ lòng trung thành của anh đối với anh họ.

Tịch Na nheo mắt lại."Không nhìn ra, anh rất trung thành với anh họ anh!"

"Nói hay lắm."

"Này, anh có biết xâm hại tình dục sẽ bị xử tù bao lâu không?"

Tiểu Tưởng sững sờ, nhìn nụ cười giả tạo của cô."Sao tôi biết được?"

Tịch Na đột nhiên thét lên chói tai."Cứu mạng! Tiểu Tưởng cường bạo tôi! Cứu mạng, cứu mạng_"

Tiểu Tưởng ngây người."Cô làm gì đó? Tôi đâu có... cô... cô... đừng kêu loạn!" Anh muốn che miệng cô, nhưng đột nhiên cô gạt vai phải áo, lộ ra làn da trắng noãn, anh sợ hãi lùi lại ba bước."Này! Tịch Na!"

Tịch Na ngừng thét chói tai."Anh nhất điịnh phải nói anh ấy ở đâu, nếu không tôi tiếp tục kêu, nói anh cường bạo tôi!"

Mẹ nó! Gặp phải người bị bệnh thần kinh! Tiểu Tưởng giận mà không dám nói gì, khóc không ra nước mắt."Tiểu thư, cô đừng ép tôi, được không? Anh họ tôi đã dặn dò cẩn thận không cho phép tôi nói! Huống hồ anh họ tôi phải đi tìm vợ trước của anh ấy, tôi thấy cô không còn hi vọng rồi_ a" Xong rồi, nói lỡ miệng.

"Tìm vợ trước của anh ấy? Anh ấy làm gì có vợ trước?" Tịch Na kinh hãi, từng nghe nói vợ trước của Lê Thượng Thần là một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp."Việc này với việc ba anh ấy cho anh ấy tiền có quan hệ gì?"

Thôi, nói cho rõ ràng dứt khoát, để cho người phụ nữ lwuluyeens si mê đến mức đần độn này chết tâm, Tiểu Tưởng nói: "Không sai! Ba của anh họ tôi muốn cho anh ấy một khoản tiền, điểu kiện là anh ấy phải đưa vợ trước và con trai đến ở với ông ấy ba ngày, dĩ nhiên anh họ tôi đồng ý. Chị dâu trước kia của tôi là một mĩ nữ, sau khi li hôn anh họ tôi cũng không hẹn hò, tôi thấy anh ấy không bỏ được chị dâu, hơn nữa còn có con trai, rất có thể sau khi trở về bọn họ sẽ làm lành, a không đúng, trở lại làm một... ai, người xưa nói thành ngữ tái hôn là gì ta?"

"Mai khai nhị độ." Tịch Na lạnh lùng bổ sung.

"Ha... Mai khai nhị độ!" Tiểu Tưởng nhếch miệng cười."Cho nên cô nên nghe tôi, thích anh họ của tôi làm gì? Thế giới này ở đâu không có đàn ông, trước mắt cô không phải có một sao?" Anh còn ưỡn ngực, muốn khích lệ em gái nhỏ một chút.

"Anh là cái gì?" Tịch Na không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, hỏi tới cùng: "Cho nên bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

"Thật sự tôi không thể nói." Tiểu Tưởng lạnh mặt, anh đã đến giới hạn cuối cùng."Cô kêu lớn cường bạo cũng không được, tôi lập tức chạy tới nơi có người, căn bản tôi không ở cùng với cô, cô nói tôi như thế nào thì cũng không có ai tin."

"Thật sao?" Tịch Na vẩy vẩy mái tóc dài, chợt cười."Anh biết ba tôi là ai chứ?"

"Ách, có nghe nói qua." Tiểu Tưởng cảm thấy không ổn, chẳng lẽ nha đầu này ra lệnh cho huynh đệ trong bang tới đập anh?

Tịch Na lấy điện thoại di động ra, bấm số."Này, chị Cúc, làm phiền chị một chút được không?"

Bữa trưa ở sơn trang rất nóng, Từ Tử Kình mở miệng kêu ông nội, khiến ông cười không khép miệng lại được, đầu bếp và quản gai khen bé trai lớn lên tuấn tú đáng yêu, cũng tránh không khỏi khen gien của cha mẹ cậu bé tốt, đều là tuấn nam mĩ nữ.

Từ Lỵ Hoan vui cười lắng nghe, thỉnh thoảng giúp con xử lí thức ăn, diễn tốt vai người mẹ.

Lê Thượng Thần có cảm giác đạt được thành tựu, nhưng con trai vẫn không mở miệng kêu anh là ba, làm anh cánh cánh trong lòng.

Sau bữa trưa, cha anh có khách tới tìm, tạm thời rời khỏi nhà gỗ, Từ Lỵ Hoan mang con trai vào rừng cây bên cạnh đi dạo.

Lê Thượng Thần đợi ở trước nhà gỗ, gọi điện thoại cho cậu em họ Tiểu Tưởng. Tiểu Tưởng không có nhận.

Anh nhìn vào rừng cây, cô và con trai đang ở trong đó, anh nghĩ đi nghĩ lại mười mấy lần mọi hành động bắt đầu từ lúc anh rời giường tới khi ra cửa, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, anh đắc tội với con trai khi nào?

Anh rất phiền não, rút thuốc ra, cuối cùng em trai anh mang bạn gái tới muộn.

Anh nhìn qua hình ảnh của em trai, không do dự đi từ nhà nhỏ về phía người đàn ông khôi ngô, chủ động chào hỏi: "Cậu chính là em trai của tôi, Âu Quan Lữ?"

Đối phương có vẻ kinh ngạc, hơi chần chờ, mới bắt lấy tay anh chào hỏi: "Chào anh."

Âu Quan Lữ, anh em cùng cha khác mẹ của anh, cao hơn anh nửa cái đầu, bề ngoài bọn họ chỉ có duy nhất một chỗ tương tự, khuôn mặt bất tuân giống nhau, lúc bắt tay, anh cảm thấy một sức mạnh được truyền tới từ đó.

Về phần bạn gái, tiểu thư Trình Dư Nhạc của em trai, mắt to như mắt mèo, cười rất ngọt, cô gật đầu với anh."Chào anh, anh trai..." Tất nhiên, cô di chuyển thân thể một chút, vội vàng nắm lấy bàn tay của bạn trai.

Bởi vì mắt của cô đỏ giống như quả hồng, Lê Thượng Thần mới chú ý tới bàn tay cô nắm ở sau lưng, vị trí đó... khụ, ban ngày ban mặt, thật sự có chút không thích hợp.

Ngược lại, vẻ mặt Âu Quan Lữ rất tự nhiên, nói với bạn gái mấy câu, để cho cô vào nhà trước, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét mặt của cô không toát khỏi đôi mắt của Lê Thượng Thần. Một sai lầm nhỏ khiến cô càng hoảng loạn lúng túng.

Nhất định là người yêu giả. Anh thầm buồn cười.

Bây giờ ở đó chỉ còn hai anh em, nghe em trai giải thích quen bạn gái chưa bao lâu, Lê Thượng Thần càng khẳng định hơn suy đoán của chính mình, thử dò xét một câu."Không tệ, đúng là vượt qua số tiền của ba."

"Anh đang ám chỉ điều gì?" Âu Quan Lữ bình tĩnh nói.

"Không có gì, chỉ cảm thấy rất khéo mà thôi."

Âu Quan Lữ hỏi ngược lại: "Anh thì sao? Chị dâu cũng tới cùng anh sao?"

"Xem là vậy đi..." Lúc này, vài tiếng bước chân vang lên, là con anh từ sau nhà chạy tới, anh đưa tay."Tiểu Mị, lại đây."

Bé trai dừng lại, nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra của anh, giống như đang nhìn chằm chằm một con cóc xấu xí.

Tay anh lơ lửng trên không trung mấy giây, yên lặng thu hồi, lòng bàn tay trống rỗng tràn đầy mất mát.

Từ Lỵ Hoan cũng đi ra từ sau nhà. Bữa trưa cô đã xem qua hình của Âu Quan Lữ, lập tức nhận ra anh, cô cười."Xin chào, tôi là Từ Lỵ Hoan, tôi là..."

"Vợ trước." Lê Thượng Thần nói tiếp, giải thích: "Bọn anh ly hôn cũng nhiều năm rồi, mỗi người đều bận việc riêng của mình, gần đây mới liên lạc lại, bọn anh bây giờ..."

"Hẹn hò." Từ Lỵ cười, biểu hiện hết sức tự nhiên."Sau khi gặp lại, mới phát hiện mỗi người vẫn còn tình cảm với nhau, liền gặp gỡ lần nữa, mặt khác cũng vì đứa nhỏ."

"Chủ yếu cũng là khôi phục tình cũ, không miễn cưỡng tới đây." Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói, nhìn cô nhưng cô lại quay người đi.

Đến cái nhìn của anh cô cũng không chịu được sao?

Anh buồn bực, nhưng lại giả vờ mỉm cười như không có việc gì, che giấu sự cự tuyệt liên tiếp của cô đã đâm hai lỗ vào lòng anh.

"A, không tệ lắm, đúng là vượt qua số tiền của ba." Âu Quan Lữ lạnh lùng hỏi lại.

Vể mặt anh bình tĩnh, không trả lời. Em trai nghi ngờ sao? Là bởi vì hành động của bọn họ rất không tự nhiên, không giống người một nhà?

Chờ Âu Quan Lữ rời đi, Từ Lỵ Hoan nhẹ nhàng chặc lưỡi."Cậu ta thật là cao, hình thể rất tốt, rất giống một quân nhân."

"Trước kia em cũng không đặc biệt thích người đàn ông cao lớn."

"Tôi không nói thích anh ta." Nghe giọng điệu này của anh, chẳng lẽ là ghen? Cô cố ý nói: "Um, cũng không phải không thích, chỉ nói về ngoại hình, cậu ta cũng không thua anh, phụ nữ đều thích đàn ông cường tráng_" Thấy anh chợt xoa người rời đi, cô hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Về phòng." Con trai ở cạnh cô, không nhìn anh, hiển nhiên cô cũng không chào đón anh ở bên người, đã như vậy, anh cũng không muốn ở lại, anh chỉ muốn về phòng mình, hút sạch ba bao thuốc lá.

Anh nhìn vào góc phòng, ánh mặt trời không chiếu được vào góc đó, tối tăm giống như tâm trạng của anh.

Sớm có thói quen không được đón nhận... tại sao tâm còn đau nhói như vậy?

*****

Cô chần chừ một lúc."Tiểu Mị muốn đánh bóng chày, chẳng lẽ anh không nên chơi đùa với nó sao?"

Anh dừng bước."Đây là em đang nói chuyện với anh?"

"Nếu không ở đây còn có người khác sao?" Cô không hi vọng anh quá thân thiết với con trai, nhưng anh suy sụp làm cô không đành lòng, con trai bài xích hiển nhiên khiến anh khó chịu, chỉ là, có khả năng sao? Anh muốn gần gũi với con trai? Chẳng phải anh không thích có con sao?

"Em khẳng định? Tiểu Mị giống như không thích nhìn thấy anh." Anh vừa mừng lại vừa lo.

"A, chơi bóng cũng không sao, Tiểu Mị thích chơi với bạn, anh có thể giúp nó nhặt bóng. Hơn nữa chúng ta đang diễn vai gia đình hòa thuận, ba người đánh bóng với nhau sẽ để lại ấn tượng tốt."

Thì ra chỉ là vì diễn kịch. Chỉ vì diễn kịch, họ không thật sự muốn thân thiết với anh.

Chỉ vì diễn kịch, anh cũng nguyện ý.

Anh nhún vai, giống như thế nào cũng được nói: "Được rồi."

Tương lai con trai anh nhất định là tuyển thủ bóng chày quốc gia!

Từ lúc bắt đầu trận bóng, trong mắt anh viết rõ sự kiêu ngạo và tán thưởng, khiến Từ Lỵ Hoan âm thầm buồn cười.

Bọn họ chọn một chỗ thoải mái trên sân cỏ, đem ba lô và áo khoác xếp chồng lên nhau, Từ Lỵ Hoan làm người bắt bóng, Lê Thượng Thần là người ném bóng kiêm nhặt bóng, bé trai mặc nguyên bộ dụng cụ bảo hộ, bảo vệ đầy đủ.

Mỗi lần đánh ra một quả bóng, Từ Tử Kình hoan hô chạy lên, vỗ tay khen ngợi cha mẹ, thỉnh thoảng có gió lạnh, gió đem tiếng cười của họ bay đi xa, mỗi phiến lá lay động, mỗi bông hoa khẽ rung, giống như cũng đang cười.

Từ Lỵ Hoan luôn cười trộm. Ai, không thể trách cô, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy chồng trước quần áo luôn cẩn thận, tỉ mỉ, lại có thể vén tay áo lên, phối hợp với chiều cao của con trai, ngồi chổm hổm trên thamrcor ném bóng.

Đây hoàn toàn là điều ngoài ý muốn của cô, cô cho rằng anh chỉ giả vờ đóng vai một gia đình hòa thuận, chơi cùng lắm chỉ năm phút, sẽ về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa cô lười biếng, cố ý để cho anh đi nhặt bóng, về sau chạy tới chạy lui mấy lần, đầu anh bắt đầu rối loạn, sau lưng áo sơ mi đã sớm ướt mồ hôi, nhưng anh cũng không có oán trách.

Đầu tiên anh còn có chút cưỡng ép, nhìn con trai lộ ra nụ cười, anh cũng cười, sắc mặt căng thẳng cũng ngày càng buông lỏng, nụ cười càng lúc càng rõ ràng, a, cô dường như quên mất anh có lúm đồng tiền.

Anh sẽ là một người cha tốt, ... Ý nghĩ này làm cô có chút ngoài ý muốn, cô vẫn luôn nhận định rằng anh sẽ không thích hợp làm một người cha, nhưng người đàn ông chơi cùng con trai, còn có thể làm tốt hơn so với anh sao?

Cô đang nghĩ đến mất hồn, bốp! Một quả bóng mềm đánh trúng trán cô, cô cau mày, trừng mắt về phía người gây chuyện.

"Xin lỗi, ném lệch rồi." Lê Thượng Thần thở hổn hển, mặt ửng hồng, cô bị bóng đánh trúng khuôn mặt rất buồn cười, anh nhịn cười không được. Con trai cũng cười ha ha.

Từ Lỵ Hoan híp mắt."Anh cố ý."

"Em là người bắt, phụ trách tiếp bóng, không tiếp được sao lại trách anh?" Anh giải thích, nở một nụ cười yếu ớt.

"Đúng vậy, tôi chưa nhìn thấy hướng đi của bóng là lên mặt người khác đấy." Con trai vẫn còn cười, cô quay sang chỉ trích con trai."Từ Tiểu Mị, đều do kĩ thuật của con quá kém, không đánh đến."

Từ Tử Kình trợn tròn mắt, không phục kháng nghị."Con dùng cái rắm đánh à!"

"Dùng sức, không phải dùng cái rắm!" Cô nhéo khuôn mặt con trai một cái, trừng mắt về phía người đàn ông vẫn còn cười."Tôi đổi với anh, đến lượt tôi ném bóng."

Lê Thượng Thần nhún vai."Em cũng đừng cố ý ném bóng vào mặt anh!"

"Tôi hẹp hòi như vậy sao?"

Anh cười nhẹ, đổi vị trí với cô.

Từ Lỵ Hoan vào vị trí, ném bóng.

"Ai, hai người các ngươi, đánh lâu như vậy mà không mệt sao?"

"Không!" Hai cha con đồng thanh, âm nhỏ vang dội, âm lớn cũng tinh thần sáng láng.

"Nhưng tôi mệt rồi."

Lê Thượng Thần nói: "Vậy em nghỉ đi. Anh chơi với Tiểu Mị."

"Mẹ đi nghỉ, ba chơi bóng cùng con được không?" Cô thử dò hỏi con trai.

"ĐƯợc." Từ Tử Kình gật đầu, sau khi chơi đùa, co trai vẫn không nói chuyện với anh, nhưng vẻ mặt cũng không bài xích như lúc trước.

"Em mệt thì nghỉ đi, đừng miễn cưỡng. Anh sẽ chăm sóc Tiểu Mị." Lê Thượng Thần mỉm cười.

Giọng điệu của anh giống như một người cha, người chồng tận tụy, không phải bọn họ rất giống người một nhà sao? Cô hơi động lòng, bị sự dịu dàng giữ lại, vốn định tránh ra, lại không bỏ được. Con trai có vẻ rất vui vẻ, anh cúng thế, anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ấm áp làm tim cô đập nhanh, anh giống như biết ý nghĩ của cô, mà anh cũng không bài xích... trái tim cô bị sự ngọt ngào níu chặt? Bọn họ thật sự có khả năng sao?

Cô tiếp tục ném bóng, con trai liên tiếp đánh bóng thất bại, có chút nóng này, khi cô lại ném bóng, con trai mạnh mẽ vung lên_

Tiếng ầm vang lên, một gậy này đánh trúng người phía sau, Hừ nhẹ một tiếng, Lê Thượng Thần lùi lại phía sau, ngã phịch xuống đất.

Từ Lỵ Hoan giật mình, xông tới."Thượng Thần? Thượng Thần?" Cô giữ anh, anh che con mắt trái, kính mắt rơi trên đất, cô sợ hãi hỏi: "Đánh tới mắt rồi sao?" Cô hất tay anh ra, bên cạnh hóc mắt của anh đỏ một mảng, cú đánh này nếu lệch một chút, sẽ đánh trúng mắt.

"Anh không sao, không cần gấp. Sức mạnh của con trai không nhiều lắm." Lê Thượng Thần cười khổ.

Con trai sợ ngây người."Ba..." Lắp bắp muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra.

Tiếng gọi 'ba' này của con trai, khiến cho anh nhất thời quên đau, anh dịu dàng vỗ đầu con trai, "Ba không sao, không đau. Vừa rồi quản gai gọi chúng ta ăn hoa quả, con vào ăn trước đi, nhớ rửa tay rửa mặt rồi mới ăn."

Con trai đi vào nhà rồi, Lê Thượng Thần thở dài, dứt khoát nằm trên cỏ."Sức của nó đúng là không nhỏ."

"Không phải nói không đau sao?" Cô hừ cười, nhất thời không tìm được khăn tay, liền lấy bình nước thấm ướt khăn lụa, chà nhẹ lau vết thương của anh.

Cô bắt chước giọng điệu của anh." 'con vào ăn trước đi, nhớ rửa tay rửa mặt rồi mới ăn', Lê tiên sinh, sao anh lại cướp lời thoại của tôi?"

Anh cười, mặt vô tội."Anh không thể lời này với nó sao?"

"Không phải là không thể được, chỉ là tôi rất bất ngờ, anh lại thuận miệng như vậy được." Giống như đã luyện tập rất nhiều lần trước đó."Tôi cũng rất kinh ngạc anh nguyện ý chơi cới Tiểu Mị, hơn nữa ở cùng nó lâu như vậy, lại không chê phiền toái hay nhàm chán."

"Chơi với con trai sao lại chê phiền toái hay nhàm chán? Nó sau khi sinh, đều do một tay em chăm sóc, khó có cơ hội, anh có thể chia sẻ cùng em bao nhiêu, đây là điều một người ba phải làm."

Anh tính toán muốn gánh vác vai trò của người cha? Tim cô đập nhanh hơn."Tôi cho là anh không muốn làm ba."

Anh không trả lời, cầm tay của cô."Anh muốn hỏi em một chuyện."

"Cái gì?" Lòng bàn tay ấm nóng của anh làm nhiệt độ cơ thể của cô tăng lên.

"Em có cho con bú không?"

Cô ngẩn người, khuôn mặt đỏ hồng."Tôi... tôi..." Anh hỏi vấn đề này làm gì?

"Anh tưởng rằng tiếp viên hàng không sẽ được huấn luyện để không cà lăm." Anh chế nhạo, cô xấu hổ, lấy khăn lụa đánh lên mặt anh, anh cười, hất khăn lụa ra, nghiêm mặt nói: "Anh chỉ muốn hiểu rõ mấy năm nay em đã sống ra sao. Ssau khi em dọn nhà, anh hoàn toàn không có tin tức của em, sau khi em mang thai vẫn tiếp tục làm tiếp viên sao? Nếu không làm nữa, thì thu nhập từ đâu?"

"Công ty không cho phếp tiếp viên nữ mang thai được bay tới bay lui, một khi biết mình mang thai phải lập tức đến công ty, có thể lựa chọn nghỉ để hoặc hậu cần mặt đật, tôi chọn làm hậu cần mặt đất, hơn nữa cũng có tiền gửi ngân hàng, tiết kiệm cũng đủ để sống qua ngày. Đống nghiệp của tôi cũng có mấy người đã làm mẹ, mọi người giúp tôi rất nhiều, sau đó tôi mới nghỉ đẻ, sau ki kì nghỉ đẻ kết thúc thì tiếp tục bay."

"Vậy em có cho con bú không?"

Hai gò má của cô ửng hống, giận nói: "Có."

"Anh hỏi cái này là để hiểu thêm về em và Tiểu Mị, anh hỏi rất nghiêm túc." Anh ranh mãnh mỉm cười."Em đang nhớ chuyện không đứng đắn gì, mặt lại dỏ như vậy?"

Biết rõ còn hỏi! "Anh hỏi về vấn đề này, tôi đương nhiên... tôi..." Cô tức giận, giả vờ đánh anh, anh hắng giọng cười to, cô muốn rút tay về, anh không thả, đặt tay cô ở bên má, khẽ thở dài.

"Anh không ngày nào quên em..."

Những lời này, còn nhẹ hơn so với gió, nhưng cô nghe được, giống như một luồng ấm áp bao quanh lấy cô, tim cô nóng bỏng mà đau nhói. Nếu chưa quên, sau từ đầu tới cuối cũng không tìm cô?

Thế nhưng anh mở miệng hỏi cô trước."Một mình em nuôi con trai khổ cực như vậy, chẳng lẽ không nhớ liên lạ với anh?" Vì sao không nhờ sự giúp đỡ của anh? Cha mẹ cô mất sớm, không có ngươi thân, anh xem như là người gần gũi nhất của cô, huống hồ anh lại là người sản xuất nổi danh, cũng không khó tìm, chỉ cần cô có lòng, đã sớm có thể liên lạc với anh.

Cô lắc đầu.

"Bởi vì em cảm thấy anh sẽ không phải là người ba tốt, cũng không hi vọng anh biết chuyện đứa bé tồn tại, đúng không?"

"Trước kia thì đúng là như vậy, nhưng bây giờ_" Hiện tại, cô phát hiện cô sai rồi, thật ra thì anh không tệ đến vậy, thật ra anh có thể là một người cha tốt, hiện tại_

"Nhưng bây giờ có một tỷ."

Cô nói 'trước kia' khiến tim anh đau bị dao đâm.

Trái tim nóng bỏng của cô trở nên lạnh lẽo."Không phải vì tiền_"

"Ah, sai rồi, là năm trăm triệu. Anh chỉ đồng ý chia cho em một nửa."

Anh cho là cô chỉ vì tiền? Rõ ràng là anh tới cửa ép cô! Cô là vì con trai mà bị uy hiếp!

Cô trừng anh, mặt anh không chút thay đổi quay lại nhìn cô. Thì ra anh nhìn cô như vậy, là một người vợ trước tham tiền? Đã như vậy, vừa rồi quan tâm là có ý gì? Chơi với cô và con trai là có ý gì?

Cô nhỏ giọng nói: "Nếu không phải vì số tiền đó, anh cần tôi cũng diễn trò với anh, anh cũng vĩnh viễn không tới tìm tôi, phải không?'

Anh không trả lời. Im lặng so với lời nói đạt hiệu quả nhiều hơn.

Lòng của cô lạnh hơn. Không sao, anh muốn biến cô thành thế nào cũng được, ít nhất anh không thể nhìn thấy cô chỉ vì sự dịu dàng ngu ngốc đó làm cho tim cô đập liên hồi. Cô cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cô còn ôm lấy mong đợi tình cảm từ người đàn ông lạnh lùng này.

"Như vậy, chúng ta coi như hòa." Cô đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi vào nhà.

Lê Thượng Thần tiếp tục nằm ở trên cỏ, nghe tiếng bước chân của cô biến mất. Cô quên mang khăn lụa đi rồi, anh nhặt nó lên, đặt lên trên mặt, mùi thơm nhàn nhạt của cô che kín anh, nhìn xuyên qua khăn lụa, thế giới biến thành một màn sương mù.

Kế hoạch của anh không phải thế. Anh vốn muốn giữ một khoảng cách với cô và con trai, để cho bọn họ trải qua ba ngày vui vẻ, không hơn, thế nhưng anh lại nhất thời nổi lòng tham, muốn cảm nhận một chút tư vị hạnh phúc... Nhưng khi hơi chạm vào, thì khó có thể tự kiềm chế, anh thích con trai hoạt bát đáng yêu, yêu bộ dáng cô cười với anh, anh không quản được chính mình, khát vọng tiến lại gần cô, cho đến khi mình nhìn vào thực tế, buộc cô phải thừa nhận, cô căn bản không muốn anh bước chân vào cuộc đời cô và con trai.

Anh trở về với hiện thực, mở miệng làm tổn thương người, bới anh hận, hận mình không phải người đàn ông tốt mà cô muốn.

Từ trước tới nay anh luôn tự mình làm mọi thứ, nhưng anh không biết, khát vọng một người phụ nữ không cần mình, sẽ đau tới tê tâm liệt phế như vậy_

Ánh mắt của anh lạnh băng. Thôi, anh không quan tâm cô nhìn anh như thế nào, anh là cha của con trai, đây là sự thật, anh nên có được quyền lợi, một chút anh cũng không từ bỏ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-12)