Trương Sơ Việt giống như một tên cướp (2)
← Ch.016 | Ch.018 → |
">Hôm nay anh nấu mì sợi với măng, vì cô bị sofa thu hút nên lúc ngồi ăn, mì đã hơi nở. Ôn Tễ dùng đũa gắp khó khăn, Trương Sơ Việt liếc cô một cái, bất ngờ đứng dậy kéo ghế: "Đưa bát này cho tôi."
Ôn Tễ ngẩng lên theo bóng dáng anh, thấy anh vào bếp, cô lại cố dùng đũa tách mì, nhưng mì dính bết vào nhau, dù có cố thế nào cũng không tách ra được.
Chẳng mấy chốc, Trương Sơ Việt trở lại, đưa cho cô một bát mì mới vớt, sợi mì tách rõ, còn bốc khói, rồi cầm bát mì bị cô làm nát về phía mình.
Ôn Tễ thấy anh đưa đũa vào bát mì cô đã ăn, thoáng ngượng ngùng, giải thích: "Tách không ra được."
"Ừ."
Trương Sơ Việt ăn hết bát mì của cô.
Rửa bát xong, Ôn Tễ thấy anh định bê sofa lên xe, bất ngờ buột miệng: "Tôi không mang về đâu."
Trương Sơ Việt vẫn bê: "Cô mang hay không là việc của cô, tôi làm hay không là việc của tôi."
Ôn Tễ giữ chặt sofa, nói: "Trương Sơ Việt! Anh lúc nào cũng bắt tôi nghe anh, anh có bao giờ nghe tôi chưa?"
Trong khoảnh khắc, cả hai đứng sững.
Ôn Tễ ⓒắ.ռ ⓜô.ℹ️, quay người đi về phía xe anh.
Chờ một lúc, cô như cô dâu ngồi kiệu hoa, lần đầu thấy Trương Sơ Việt nghe lời cô, không bê sofa lên xe.
Xe khởi động, Trương Sơ Việt nói: "Tôi chỉ nghe lời bà nội và bà ngoại."
Môi Ôn Tễ khẽ cong, muốn cười, nhưng miệng lại nói: "Dù sao anh cũng sẽ kết 𝒽-ô𝖓-, anh cưới ai làm vợ, anh sẽ phải nghe thêm một người nữa thôi~"
"Lúc kết ♓●ôп●, cô chỉ yêu cầu tôi không được quát tháo cô, đâu có nói phải nghe lời cô."
Ôn Tễ cau mày: "Chuyện này còn phải tôi dạy anh à?"
Trương Sơ Việt nhìn sang, ánh mắt trầm xuống: "Ai chẳng phải lần đầu kết hôn?"
Ôn Tễ: "..."
Chẳng trách lúc mới đến nhà anh, cô gọi khản cả cổ mà anh chẳng thưa thốt lời nào. Mãi sau khi cô nổi cáu một trận thì anh mới chịu sửa. Giờ Ôn Tễ nhận ra, muốn hòa hợp với tính tình Trương Sơ Việt, đúng là đường dài còn lắm gian nan.
Nhưng con đường từ nhà họ Trương về nhà họ Ôn vẫn khá suôn sẻ.
Dì cả của Ôn Tễ sống gần đó, vừa thấy xe Trương Sơ Việt đã từ trong nhà chạy ra, giơ tay vẫy, gọi: "A Tễ! Cháu rể!"
Tiếng gọi đầy vẻ tự hào, khiến người trong làng ngoảnh đầu nhìn. Ôn Tễ bước xuống xe, thấy dì cả thì vui mừng vẫy tay, chạy ùa tới.
Trương Sơ Việt kéo cũng không kịp.
Thật đúng là tung tăng chẳng thèm ngoảnh lại.
"Mẹ cháu vào thành chăm chị dâu cháu, nhà cửa im ắng, còn bắt dì trông nhà hộ."
Dì vừa nói vừa lấy chìa khóa mở cửa, Ôn Tễ ùa vào, thay giày rồi chạy tọt vào nhà.
"Sơ Việt, qua nhà dì uống cốc nước đi cháu."
Trương Sơ Việt đứng ở cửa, sắc mặt hơi trầm: "Không cần đâu ạ."
Nói rồi anh nhìn vào trong nhà, Ôn Tễ chưa ra, anh cau mày, bên tai là tiếng dì lải nhải: "A Tễ là cô gái nhỏ nhắn, trời sinh như có đôi cánh biết bay, hồi bé nghịch lắm, nhưng người nghịch thì đầu óc tốt, học hành thông minh, đúng không Sơ Việt?"
Trương Sơ Việt không nghe kỹ, bị dì hỏi thì chỉ gật đầu. Lúc này dì cau mày: "Nó thật sự ở nhà cháu nghịch phá gì à?"
Dì cả đúng là có tiềm năng vào cục bảo mật.
Trương Sơ Việt cụp mắt: "Không có, cô ấy chỉ... hoạt bát đáng yêu."
Trong lời nhận xét của giáo viên tiểu học, học sinh hướng ngoại thường được mô tả bằng một từ: hoạt bát, và sau hoạt bát thường là đáng yêu.
Ôn Tễ cầm sách đứng ở cửa, ngẩn ngơ nhìn Trương Sơ Việt.
Dì cả cười lớn: "Hồi bé thì thế, lớn rồi chẳng ai nói đáng yêu nữa."
Trương Sơ Việt hỏi: "Thế họ nói gì ạ?"
"Có ưu điểm hơn cả hoạt bát đáng yêu, đó là xinh đẹp động lòng người. Vì có một năm mùa đông lạnh, chị dâu nó mua cho nó cái váy, nó nhất định đòi mặc chân trần..."
"Dì!"
Giọng Ôn Tễ cắt ngang câu chuyện dì kể về tật thích làm đẹp của cô.
Trương Sơ Việt nhìn đống đồ cô ôm, hơi nghi hoặc.
Chớp mắt, đống đồ đã được nhét vào tay anh, cô nói: "Chờ chút, còn nữa."
Ôn Tễ chạy lên lầu, dì cả thấy đống sách, hét lên: "Mấy quyển mẹ cháu dùng kê bàn rồi, cháu lôi đi bán đồng nát à?"
"Không phải!"
Giọng Ôn Tễ từ tầng hai vọng xuống, rồi cô lại ôm thêm một đống xuống, thấy Trương Sơ Việt vẫn bưng đống sách cô đưa ban nãy, cô cau mày: "Anh bỏ lên xe đi."
Nói rồi, cô nhét thêm đống sách trong tay vào lòng anh.
Từng quyển từng quyển, lấp đầy lòng Trương Sơ Việt.
Dì cả giữ hai người ở lại ăn cơm, Ôn Tễ gật đầu đồng ý. Trương Sơ Việt thấy cô chạy ra ao sen xem vịt, bèn vào bếp một mình, nhét vài tờ trăm đồng dưới giỏ tre trên thớt.
Trưa ăn cơm thịt kho đậm đà mùi củi, Ôn Tễ miệng ngọt, khen cơm dì cả nấu thơm nức, muốn bữa nào cũng được ăn. Dì cả cười: "Nhà mẹ cháu để không, cháu với Sơ Việt ở đây vài hôm đi."
Nghe vậy, ánh mắt Trương Sơ Việt lặng lẽ rơi trên người Ôn Tễ, thấy cô vừa gắp thức ăn vừa lắc đầu: "Không được đâu, còn phải về cho bò ăn."
Dì cả nghe xong, ánh mắt cười rạng rỡ nhìn Trương Sơ Việt: "Xem kìa, hồi đó không chịu cưới, giờ lại không muốn về."
Ôn Tễ cúi đầu ăn cơm, Trương Sơ Việt thoáng sững sờ, lòng như bị xẻng đà-o ⓜ-ột nhát. Cô như đang diễn cho người lớn xem, để họ yên tâm.
Lúc lên xe, dì cả nắm tay Ôn Tễ, nhét cho cô một bao lì xì, dì thì thầm: "Sơ Việt đưa dì, cháu cầm về đi."
Ôn Tễ ngẩn ra, mở lòng bàn tay.
Về nhà mẹ một chuyến, anh đúng là tốn kém, mà cô còn chưa thấy anh đưa tiền mặt cho mình bao giờ.
Khi lên xe, Ôn Tễ lấy bao lì xì trả anh: "Dì không nhận."
Trương Sơ Việt cau mày, anh dừng xe, mở cửa bước xuống. Ôn Tễ vô thức nắm tay anh: "Anh đi đâu đấy!"
"Không hợp lễ nghĩa."
Ôn Tễ hơi ngẩn: "Lễ nghĩa gì?"
Trương Sơ Việt khẽ thở dài: "Đưa bao lì xì đây."
Ôn Tễ nói: "Dì đưa tôi rồi, anh còn trả lại, thế là không nghe lời tôi à."
Trương Sơ Việt thoáng sững, nhìn cô, rồi bất ngờ cúi người mở ngăn chứa đồ trước ghế phụ. Ôn Tễ vội co chân, thấy anh lấy ra chiếc ví da đen.
Anh đưa ví cho cô: "Đổi đi."
Ôn Tễ phồng má, hơi ngượng, khẽ ho: "Tiền của anh tôi không lấy."
"Thế cái cô cầm bây giờ là gì?"
Ôn Tễ: "..."
Cuối cùng bao lì xì bị Trương Sơ Việt lấy đi. Khi trở lại, anh bảo Ôn Tễ gọi điện cho dì, nói đã để bao lì xì dưới lư hương ở cửa.
Trong điện thoại, giọng dì cả oang oang: "Sao cái gì cháu cũng nói với Sơ Việt thế? Hai đứa bây giờ đều là sinh viên, đưa dì tiền làm gì, lần sau còn thế thì đừng có đến nữa..."
Ôn Tễ vội chào rồi cúp máy, cô ngẩng lên nhìn Trương Sơ Việt. Anh nói: "Chúng ta về tay không thì phải đưa tiền, không thì người ta bảo cô về nhà mẹ ăn quỵt."
Nghe Trương Sơ Việt nói "ăn quỵt", Ôn Tễ không nhịn được cười: "Dì cả đâu có coi tôi là kẻ cướp bóc."
Cô nheo mắt: "Nhưng anh là người ngoài, vừa ăn vừa lấy, đúng là giống tên cướp."
Trương Sơ Việt gác khuỷu tay lên cửa sổ, con đường qua lại hai nhà anh lái quen rồi, lúc này tư thế thong dong: "Dì cả có thể không lấy, nhưng miệng người ta thì đâu kiểm soát được. Cô chẳng phải cũng sợ làng xóm xì xào nên hôm nay không ở lại nhà mẹ sao?"
Câu nói vừa dứt, tim Ôn Tễ như bị gõ "cốc" một cái.
Cô chống tay lên đùi, mắt nhìn ra cửa sổ: "Ừ, dân làng toàn bàn tán, rỗi việc."
Trương Sơ Việt dời mắt khỏi cô, cằm căng chặt, chìm vào im lặng.
Khi xuống xe, Ôn Tễ nhớ đến đàn bò trên núi, gọi với theo Trương Sơ Việt: "Tôi đi cho..."
"Không cần."
Anh vác giỏ tre lên vai: "Sofa làm xong rồi, tôi rảnh."
Ôn Tễ tựa cửa, như đóa hoa dại yếu ớt không chỗ dựa. Bị anh từ chối, cô cúi đầu ủ rũ, rõ ràng người đòi đi là cô.
"Cô có thể đọc sách, chẳng phải mang về cả đống sao?"
Ôn Tễ nói: "Sách lúc nào chẳng đọc được, tôi không cho bò ăn nữa, anh chẳng muốn thưởng tôi gì cả."
Trương Sơ Việt quên mất cô tích cực cho bò ăn là vì phần thưởng.
"Sofa cho cô rồi, bò có cho ăn thêm cũng không thưởng, không lặp lại."
Ôn Tễ:?!?
"Anh tưởng chơi đồ hàng à."
Trương Sơ Việt nghe vậy, bất ngờ quay sang nhìn cô: "Rõ ràng cô mới là người chơi với tôi."
Ném lại câu đó rồi đi, Ôn Tễ sững sờ.
Chẳng lẽ anh không phải?
Người khác kết ♓·ô·𝖓 vì tình cảm, nhưng ở làng họ, ngày tháng chỉ là sự nhường nhịn mà qua. Trai gái hợp nhau là cưới, dù sao anh cũng chẳng phải kẻ xấu xa.
Cô dù gì cũng là sinh viên đại học, tất nhiên phải giữ phẩm cách, ♓*ô*ռ sự do người lớn định chỉ là cách cô trả ơn, tuyệt đối không phải khuất phục lễ giáo phong kiến.
Nghĩ đến "lễ giáo", Ôn Tễ lại nhớ vẻ mặt Trương Sơ Việt khi nói về "lễ nghĩa". Anh đúng là khéo làm, dì cả tuy thương cô, nhưng nhà dượng không phải kiểu hào phóng. Một bữa cơm thì nhỏ, nhưng nếu ăn xong phủi đ-í-𝖙 đi, e là bị mẹ chồng cô nói ra nói vào.
Tối đến, Trương Sơ Việt về, nói mai phải qua nhà bà nội ăn cơm.
Ôn Tễ không nhịn được: "Bà nội với bà ngoại đều có tai thính à? Chúng ta đến nhà ai ăn, người kia lập tức gọi qua. Tôi cưới về đây chỉ toàn đến nhà họ ăn quỵt."
Trương Sơ Việt cau mày: "Sao gọi là ăn quỵt."
"Cậy già?"
Trương Sơ Việt: "..."
Anh khẽ ho, nói: "Bà nội và bà ngoại vì chuyện bố mẹ tôi mà hơi bất hòa. Cô đến nhà hai bà thì cứ ăn thôi, ăn ít là họ so bì nhau ngay. Nếu đưa tiền thì hai bà cũng tranh nhau không nhận, chẳng ai muốn để đối phương chê bai đâu."
Ôn Tễ nghe chăm chú, cô chậm rãi kết luận: "Vậy chúng ta là... nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi à?"
Hai người ngồi trên bậc đá dưới hành lang, khi Ôn Tễ nói câu này, Trương Sơ Việt quay sang nhìn khuôn mặt cô dưới ánh trăng mờ ảo, môi khẽ cong: "Cô là ngư nữ."
Ôn Tễ nghiêng đầu, lịch sự vỗ vai anh: "Ảnh đại diện WeChat của anh là ông lão câu cá, xin chào, ngư ông."
Nói rồi, cô lấy điện thoại, mở WeChat của anh, ngay trước mặt anh đổi tên thành: [Ngư Ông. ]
Trương Sơ Việt cau mày: "Già quá."
Ôn Tễ nói: "Vậy anh đổi tên tôi thành ngư bà, cũng già y như thế."
Trương Sơ Việt bật cười, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, ánh trăng dịu dàng, anh toát lên vẻ phóng khoáng: "Thế còn không bằng thêm chữ 'lão', đổi thành bà xã (*)."
Câu nói vừa dứt, Ôn Tễ tròn mắt.
Trương Sơ Việt tiếp tục: "Cũng dễ nghe hơn ngư ông ngư bà."
"Gió sông, lửa chài, sầu không ngủ,
Đêm vắng bến vắng, gối mộng sầu." (**)
Bất ngờ, Ôn Tễ đọc một câu thơ, Trương Sơ Việt cúi đầu nhìn cô, hơi nghi hoặc. Ôn Tễ tự nói tiếp, chẳng đầu chẳng cuối:
"Thuyền chài hát khúc chiều buông,
Âm vang vọng đến bờ sông Bành Lễ." (***)
Trương Sơ Việt ngơ ngác: "Gì cơ?"
Ôn Tễ ấp úng: "Chẳng gì cả, tôi buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon!"
Trương Sơ Việt nhìn cô chuồn vào phòng, sao lại vô duyên vô cớ thế.
Chiếc bàn trong phòng Ôn Tễ là đồ mới, giống cái giường, kiểu sắt nghệ thuật. Nhớ hôm làm lễ hỏi, cô với anh "hẹn hò" sau nhà... ờ, gặp mặt, anh nói sẽ làm giường và đồ nội thất, chắc cái bàn này cũng do anh làm.
Cô nằm dài trên bàn, đống sách mang từ nhà mẹ xếp trước mặt, gió thổi làm lật trang sách. Ôn Tễ nhớ câu thơ, khẽ đọc: "Gió mát chẳng biết chữ, cớ sao lật sách ta?" (****)
Hai người vốn chỉ vì lợi ích, sao lại đi khuấy động tâm tư đối phương.
Đêm đó Ôn Tễ ngủ không ngon, sáng dậy Trương Sơ Việt đã làm xong bữa sáng, bảo cô: "Lát cô qua nhà bà nội trước, tôi cho bò ăn đã."
Bò bò bò, trong lòng anh chỉ có bò thôi!
Hừ.
Ôn Tễ "ờ" một tiếng, cô cúi đầu ⓗú·ⓟ cháo đậu, nói: "Vậy anh cho chúng no đi."
Trương Sơ Việt nghe ra giọng cô lại đ*â*𝐦 chọc, ngón tay gõ lên bàn: "Không để cô cho ăn, cô có ý kiến lắm à?"
"Không có."
"Bữa sáng không ngon?"
"Không có."
Trương Sơ Việt nhìn cô: "Tôi cho cô ăn trước rồi mới đi cho bò ăn, cô còn ý kiến, tức là không muốn ăn cùng tôi."
"Không có."
Ôn Tễ buột miệng, Trương Sơ Việt nhướng mày, cúi đầu bình thản ăn tiếp.
Ôn Tễ bất ngờ "à" lên: "Anh coi tôi là bò!"
"Bò còn ngoan hơn cô."
"Vậy bò có cưới anh không?"
Trương Sơ Việt: "..."
Ôn Tễ lại nói: "Bò còn kêu khó nghe nữa, mò mò mò~"
"Còn cô kêu thế nào?"
Anh nhướn mày nhìn cô, Ôn Tễ há miệng, Trương Sơ Việt bình thản, khuỷu tay gác lên bàn: "Đừng bảo cô không biết kêu, từ lúc cô xuất hiện, tai tôi chưa được yên bao giờ."
Ôn Tễ lẩm bẩm: "Đã phiền thế thì tôi đi nhà bà nội ăn, anh qua nhà bà ngoại ăn, chia nhà đi."
Trương Sơ Việt cau mày: "Đừng dùng từ bừa bãi."
Ôn Tễ nghi ngờ anh không chịu nổi cãi nhau với cô, ăn xong liền đi chuồng bò. Công việc đúng là cái cớ để đàn ông trốn tránh gia đình, hừ.
Cô cũng phải tìm việc gì đó làm, để không mang tiếng ăn không ngồi rồi.
Ôn Tễ đến nhà bà nội, mở miệng là xin việc làm. Bà nội cười vui: "Bà không giống bà ngoại của thằng Sơ Việt đâu, cháu ở đây cứ yên tâm ăn, tuyệt đối không phải làm gì."
Ôn Tễ cụp mắt, do dự: "Nhưng cháu giúp bà ngoại hái rau, làm đất, mà chẳng làm gì cho bà nội. Như vậy có thật là không bị người ta nói xấu bà không ạ?"
Cô nhớ Trương Sơ Việt từng nói, bà nội và bà ngoại rất thích so bì.
Cuối cùng, cô được giao việc nhổ cỏ dại ở ruộng ngô của bà nội.
Lưng cô ở nhà này càng thêm thẳng.
Ai bảo cô không biết cách đối nhân xử thế, ăn cơm nhà bà nội, đâu thể thật sự cậy già.
Đến khi bà nội dẫn cô ra ruộng ngô, Ôn Tễ mới biết nhà họ Trương giàu có cỡ nào, ruộng ngô này rộng đến mức chẳng thấy đầu cuối!
"A Tễ, cháu cứ nhổ cỏ quanh rìa thôi, không xong cũng chẳng sao, đến giờ thì về ăn cơm."
Ôn Tễ vội gật đầu, cầm cuốc hăm hở, đợi bà nội về, cô lấy máy ảnh chụp vài tấm. Giờ mấy vlogger nông thôn hay quay video đồng quê, nhưng so với ruộng ngô này, Ôn Tễ nghĩ nếu cô làm vlogger, phần cứng đúng là đỉnh cao.
Sau khi chụp xong, cô vô thức đi sâu vào ruộng ngô, vừa đi vừa nhổ cỏ, ngẩng lên thì ngô cao quá đầu che khuất tầm nhìn. Ôn Tễ hoảng, theo đường cũ quay lại, nhưng đi mười mấy phút vẫn lạc trong đám ngô.
"Bộp!"
Một giọt mưa rơi xuống vành nón kết cỏ.
Giây sau, cơn mưa lớn như trút nước ào ào đổ xuống.
Trương Sơ Việt bước dài lên bậc thềm, mái hiên dệt mưa thành rèm nước. Anh đưa tay vuốt tóc ngắn, thấy bà nội cầm ô định ra ngoài, vội giơ tay ngăn: "Mưa to còn đi đâu, ngã thì vui lắm à?"
"Thằng nhóc thối, nói chuyện khó nghe thật! Bà đi đưa ô cho vợ mày đây!"
Trương Sơ Việt lập tức cau mày: "Cô ấy đi đâu ạ?"
"Ôi trời, bà bảo không cần làm, nó cứ đòi đi, còn nói gì mà... chỉ giúp bà ngoại mà không làm gì cho bà nội sẽ bị nói xấu. Bà chịu không nổi nên dẫn nó ra ruộng ngô..."
Nghe đến "ruộng ngô", Trương Sơ Việt giật lấy ô, lao vào màn mưa.
Mưa thấm ướt đất đai, biến đất 𝐦ề·𝖒 𝖒ạ·ℹ️, là lúc cây cối điên cuồng hút nước, nhưng lại là lúc Ôn Tễ hoang mang lạc lối.
Cô bị lạc.
"Này, Trương Sơ Việt... Trương Sơ Việt..."
Tín hiệu điện thoại cũng lạc trong ruộng ngô.
Ôn Tễ đội nón kết cỏ, che được đầu nhưng không che được thân, chân lún sâu vào bùn, cô không dám đi nữa, chỉ giơ tay cố bắt sóng.
"Ôn Tễ!"
Đột nhiên, giữa tiếng mưa dữ dội, một giọng trầm quen thuộc vang lên. Mắt Ôn Tễ như sáng bừng trong màn mưa, cô đáp lại: "Tôi ở đây!"
Cô ra sức giơ tay, cố vượt qua những cây ngô cao để lộ vị trí.
"Ôn Tễ!"
"Tôi ở đây!"
Anh dường như dựa vào âm thanh để đoán khoảng cách. Qua tiếng mưa ầm ầm, Ôn Tễ nghe anh gọi: "Ôn Tễ!"
"Trương Sơ Việt!"
Lúc này anh đang tìm cô, cô không còn cô đơn trong lùm ngô này. Tiếng gọi đan xen, xua tan sợ hãi, anh gọi một tiếng, cô đáp một tiếng.
Đột nhiên, cây ngô xung quanh bị gió mưa quật mạnh hơn. Ôn Tễ hoảng loạn giữa cơn mưa lớn, tiếng ngô càng to, mưa càng dữ. Cô hoảng hốt gọi: "Trương Sơ Việt, Trương Sơ Việt, anh cẩn thận!"
Nếu chỉ có cô ở đây, cô có thể để mưa tạt đến khi tạnh, nhưng nếu Trương Sơ Việt vì tìm cô mà gặp chuyện...
"Xoạt~"
Đột nhiên, đám ngô trước mặt bị một lực mạnh đè xuống, một bóng dáng cao lớn xuyên qua lùm cây hiện ra.
Ôn Tễ ngẩn ngơ nhìn anh đẩy ngô ra, lông mày ướt đẫm nước, tay cầm ô bung ra. Trong khoảnh khắc, trời đất tĩnh lặng.
Cô chỉ nghe giọng anh bên tai: "Đừng đỏ mắt, tôi không mắng cô."
Môi cô mếu máo, tủi thân mà nghẹn ngào: "Tôi... tôi quay video nên đi vào... nhà tôi đâu có trồng ngô... tôi không biết ngô cao thế này..."
"Được, tôi biết rồi, đi theo tôi ra ngoài đã."
Trương Sơ Việt đưa tay gỡ nón kết cỏ của cô, tóc ướt dính bên thái dương, nhưng ướt nhất là đôi mắt long lanh như nước.
Ôn Tễ nắm lấy cánh tay anh, nói: "Ống quần tôi toàn nước."
Trương Sơ Việt trầm giọng: "Nắm chặt tôi, ra ngoài tôi cõng cô."
Ôn Tễ "ừm" một tiếng, nói: "Cảm ơn anh."
Cô bất ngờ hiểu chuyện, Trương Sơ Việt rõ ràng hơi bất ngờ, quay sang nhìn cô.
Ôn Tễ mím môi, vừa đi vừa nói: "Tôi nhổ cỏ cho ruộng ngô nhà bà nội, có được thưởng không?"
Thấy anh không giận, Ôn Tễ bắt đầu "trèo cây".
Trương Sơ Việt liếc cô, cô đã thảm lắm rồi, nhưng lúc này hàm răng trắng như vỏ sò, khẽ c*n m** d***, đôi môi căng mọng đẫm nước. Giọng anh chìm trong mưa, muốn cô thảm thêm chút nữa—
"Tôi tìm được cô, tôi cũng phải được thưởng chứ." Chú thích:
(*) 老婆 (bà xã)
鱼婆 (ngư bà)
Ý Trương Sơ Việt là bỏ 'ngư', thay bằng chữ 老 sẽ thành 'bà xã'
(**) Câu này là một hình ảnh kinh điển trong văn học cổ Trung Quốc, xuất hiện trong Tiền Xích Bích phú của Tô Thức (Tô Đông Pha)
(***) Là một câu rất nổi tiếng trong bài thơ Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục, đời Đường.
(****) Câu này là một lời than nhẹ nhàng, hài hước và đầy thi vị của Tô Thức (Tô Đông Pha). Ông là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng đời Tống. Trong một lần ông đang đọc sách dưới hiên nhà, cơn gió mát thổi qua khiến trang sách bay loạn. Ông bèn viết câu này để bông đùa với ngọn gió.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |