Được bảo vệ bởi ngự ngạo thiên
← Ch.098 | Ch.100 → |
Chỉ thấy, đôi mắt của Ngự Ngạo Thiên lóe lên, một cái xoay người xinh đẹp để né tránh sự công kích của người kia.
Mà ở phía bên kia, một vài cái đánh tay nắm lấy cái khoảng khe hở này, hướng về phía sau lưng của hắn để nhào tới.
"A... Thì ra là dự định đánh lén à."
Cười một cách kỳ lạ, lúc đó có một đám người cầm dao tiến sát vào gần lưng hắn, hắn hơi khom người xuống, chân đá ra phía sau một cái, mấy người kia liền bị dẫm phải ở trên mặt đất.
"Chết tiệt. Thật không ngờ Ngự Ngạo Thiên sẽ là một người 360° vô tử giác như vậy."
Người đàn ông cầm đầu cau mày lại không cam lòng, lại lần nữa cầm dao hướng tới Dao Dao để ám sát.
Mặt khác, hai người đang dây dưa với nhau, chân mày của Ngự Ngạo Thiên thật sự căng thẳng, ánh mắt né tránh là không tránh khỏi rồi, hắn theo bản năng vươn tay để che chở trên người Dao Dao.
Con dao lạnh như băng vô tình rơi vào trên cánh tay của hắn, cái hình bóng máu lóa mắt ở đôi mắt hắn đã trở thành một hình ảnh lộng lẫy đến đáng sợ.
"Tôi... Tôi không phải cố ý." Người mà đã chém trúng Ngự Ngạo Thiên không chỉ không có bất kỳ cảm giác phấn khích nào mà ngược lại còn bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn dọa đến mức luống cuống liên tục nói lời xin lỗi.
"Lão đại sao vậy?"
Mấy tiểu đệ khác không rõ vì sao lão đại lại bị dọa đến sắc mặt trắng bạch, bước nhanh chạy tới nhìn lên cái này...
"A..." Khi bọn hắn chứng kiến vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên vào giờ phút này thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, con dao trong tay suýt nữa rơi trên mặt đất.
"Ngự... Ngự Ngạo Thiên?" Dao Dao tựa đầu vào vai Ngự Ngạo Thiên nhận thấy hình như có điều gì không đúng, vừa muốn ngẩng đầu lên.
"Bảo bối, em tiếp tục nhắm mắt đi, không được phép mở!" Dứt lời, hắn đặt Dao Dao xuống. Đôi mắt đóng băng đã loại bỏ vết thương chảy máu, một nụ cười nham hiểm lướt qua khóe miệng, một giây kế tiếp...
Mấy người đó ngẩn người còn chưa kịp phản ứng thì liền bị một tay của Ngự Ngạo Thiên khóa họng lại, làm một tên còn lại vừa muốn giơ con dao lên nhưng lại bị ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên hù dọa đến mềm yếu ở trên mặt đất.
"Ngự... Ngự lão đại, có thể nhìn thấy người trước khi chết... nghiêm túc mà nói đây coi như một vinh hạnh... hạnh rồi."
Sau khi người đàn ông dẫn đầu đó nói xong thì liền bị Ngự Ngạo Thiên bóp cổ chết, tên còn lại đang giãy giụa vài cái rồi sau đó cũng ngã xuống.
Một vài tên còn sống sót lại cũng sớm bị dọa đến đôi chân nhũn cả ra, ngay cả sức lực để chạy cũng không có.
"Hức hức..."
Trong lúc Ngự Ngạo Thiên muốn giải quyết mấy tên cá lọt lưới khác thì phía sau bất thình lình có âm thanh khóc nức nở của Dao Dao truyền tới.
Trong nháy mắt, hắn quay đầu lại với một tay trong túi quần... để lộ ở trên khuôn mặt âm u như tử thần vậy, vẻ mặt đó liền bị một nụ cười nham hiểm thủ tiêu:
"Không phải anh bảo em không được mở mắt rồi sao?"
"Anh, cánh tay của anh đang chảy máu kìa. Xin lỗi là em làm liên lụy tới anh." Dao Dao vừa lau nước mắt, vừa đi bên cạnh chăm sóc vết thương trên cánh tay của hắn.
Chiếc áo sơ mi trắng được in bằng một bông hoa tuyệt đẹp bên dưới vết bẩn của máu, da thịt bị tách ra nhìn thấy mà giật mình như vậy.
"A, bảo bối, đó chẳng phải là chuyện ngoài ý muốn sao, lần này anh vì em mà em lại chỉa vào mũi của anh mà mắng anh sao."
Vẻ mặt căng thẳng nhìn cô ấy, Ngự Ngạo Thiên lóe lên suy nghĩ mà vui đùa.
"Lần này khác với lần trước." Ngẩng đầu lên, cô ấy mang theo tiếng khóc nức nở chậm rãi nói:
"Hắc đạo có phương thức biện pháp giải quyết của Hắc đạo mà thương giới có phương thức biện pháp giải quyết của thương giới, lần trước là việc anh dùng thủ đoạn của Hắc đạo để giải quyết thương giới, cho nên anh mới có thể..."
Hắn rất hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt lần này có thể tiếp nhận mọi thứ một cách thản nhiên nhưng mà... Những điều nhỏ nhặt, phải nhớ kĩ! Bàn tay to của hắn chầm chậm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên:
"Còn có một loại màu sắc gọi là màu xám."
Không phải! Tại thế giới của cô không có những đồ vật như xám nhạt này, màu trắng chính là màu trắng, đen chính là đen, Ngự Ngạo Thiên là lão đại của Hắc đạo tiếp nhận cô là quan tổng tài của thương giới cũng tiếp nhận cô, chỉ nói là tổng tài đi xử lý chuyện của lão đại Hắc đạo, lão đại Hắc đạo lại đi xử lý chuyện của tổng tài, cô thật sự không có cách nào để tiếp thu được nhưng cũng phải tán thành.
Im lặng không nói gì...
Ngự Ngạo Thiên biết, những điều nhỏ nhặt này bây giờ vẫn là một sự thật không thể tiếp nhận được nhưng hắn chính là người đàn ông đang đứng ở giải đất màu xám, cho nên, hắn sẽ chầm chậm làm những điều nhỏ nhặt này để tiếp nhận tất cả.
Tư... bất chợt, một vài xe thương vụ dừng lại ở bên đường.
Trong lòng Dao Dao kinh sợ, theo bản năng cô nắm lấy tay Ngự Ngạo Thiên.
Lần lượt từng người bước xuống xe đều mặc trên mình áo quần có chữ Ngự! Không cần hỏi, những người này là người của Ngự Ngạo Thiên.
"Ngự lão đại!"
"Ngạo Thiên."
"Ngạo Thiên!"
Đám người của Hàn Ly Thương lao xuống xe thật nhanh, sắc mặt khẩn trương bao vây bên cạnh hắn.
"Chúng tôi vẫn đang canh chừng con trai của Triệu Chí Thành nhưng vẫn bị bọn họ phát hiện sơ hở, xin lỗi." Hàn Ly Thương áy náy cúi thấp đầu xuống.
"Không có chuyện gì chứ, Ly Thương." Ngự Ngạo Thiên cười không để tâm.
Con mắt lạnh như băng chú ý đến đóa hoa lau kia in trên áo sơ mi của hắn, Hàn Ly Thương thoáng chốc lộ ra vẻ mặt vô cùng khẩn trương:
"Người bị thương sao?"
"Cái gì? Ngự Ngạo Thiên bị thương?" Đám người Long Diệp lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị.
"Tôi còn tưởng máu trên người của Ngự Ngạo Thiên là của đám người đó chứ, Ngạo Thiên với năng lực của cậu, đám người đó làm tổn thương được cậu sao?" Long Kỳ không giải thích gì hết.
Chỉ thấy, đôi mắt lạnh như băng đó của Hàn Ly Thương bỗng nhiên chạm đến người của Dao Dao:
"Là cô à?"
Mặc dù đã có mấy cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Hàn Ly Thương, có thể đây là lần đầu tiên của cô nhìn một người đàn ông tỉ mỉ như vậy.
Tuổi tác của hắn không lớn hơn Ngự Ngạo Thiên là bao nhiêu, toàn thân trên dưới đều tỏa ra một hơi thở lạnh như băng mà không ai có thể đến gần được, một khuôn mặt không có gì để xoi mói của Trương Tuấn Mỹ, mặt trên khảm một đôi mắt đen đã lạnh băng hàng nghìn năm, nhất là vào khoảnh khắc này, cặp ánh mắt lạnh lùng mơ hồ kia còn tỏa ra một chút sát khí. Thật đáng sợ.
"Anh... anh đang nói cái gì vậy."
Còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Ly Thương níu lấy cổ áo của cô, nhấc bổng cô lên:
"Ngạo Thiên là vì cô mới bị thương phải không?"
Hai chân nhấc khỏi mặt đất, tiếng gầm vang của người đàn ông lạnh lùng đến sợ, cô thậm chí có cảm giác mơ hồ chỉ cần cô thừa nhận vết thương của Ngự Ngạo Thiên liên quan đến cô, người đàn ông ngay lập tức sẽ giết cô.
"Ly Thương, anh mau buông Dao Dao ra, anh dọa được cô ấy rồi." Long Kỳ một bên vội vàng tiến lên khuyên ngăn.
Nhưng Hàn Ly Thương hoàn toàn không để ý tới, tay cầm lấy cổ áo của cô ấy càng giữ lên cao.
"Ly Thương buông tay ra." Lúc này, Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nói.
Hàn Ly Thương nhíu mày, nhìn hắn một cái, vẫn không có bất kỳ ý định buông tay.
"Buông tay!"
Một tiếng gầm nhỏ trầm truyền đến.
Hàn Ly Thương nắm tay nắm đấm chặt hơn, liếc mắt lạnh lùng trừng Dao Dao, cuối cùng cũng buông tay ra:
"Tôi đi trước!"
Bỏ lại những lời này, hắn cũng không quay đầu lại lái xe rời đi.
"Ngực phẳng, em không sao chứ?" Long Kỳ nâng cánh tay của cô lên hỏi vội vàng.
Vẫn chưa hoàn hồn lắc lắc đầu, cô miễn cưỡng nở nụ cười bài trừ:
"Không... Không sao đâu."
Ánh mắt trong lúc vô tình liếc về phía Mạc Tuyết Đồng, mới phát hiện, trong đôi mắt âm u của cô cũng hàm chứa hình dáng lộng lẫy của Hàn Ly Thương.
"Ngực phẳng, ngươi không cần để ý tới Ly Thương cùng đồng bọn của Tuyết Đồng đâu, bọn họ cũng không có ác ý, chỉ là bởi vì bọn họ quá quan tâm tới Ngạo Thiên thôi, cho nên mới hành xử như vậy."
← Ch. 098 | Ch. 100 → |