Ngự ngạo thiên anh không thể
← Ch.388 | Ch.390 → |
"Đúng! Tôi mười ba tuổi thì đã thích anh ấy rồi. Chúng tôi vất vả lắm mới được ở cùng nhau, dựa vào cái gì mà ly ♓ô●𝓃 chứ?" Dao Dao tức giận nói, chỉ tay ra hướng cửa: "Ngự Ngạo Thiên, mời anh đi cho!"
"Mười ba tuổi thì đã thích hắn? Đến bây giờ... vẫn thế sao?" Giọng điệu không nhanh không chậm nhưng dường như giống như một quả lựu đạn, bỗng nhiên bước tới trước mặt Dao Dao.
Cô chỉ là muốn ↪️ⓗố·𝐧·🌀 đ·ố·ı lại Ngự Ngạo Thiên, chỉ thuận miệng nói ra những lời đó, lại không để ý... Sự thật cô và Ngự Ngạo Thiên đã ở cùng nhau! Trong ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đó, giống như ánh mắt sắc bén của con chim ưng không gì sánh lại được.
Cô không biết trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ là lo lắng 𝖙.𝐡.ở 𝖍ổ.п 𝖍ể.𝖓, men theo chân tường, đi ra vị trí cửa. Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, người đàn ông này... vô cùng tức giận rồi!
"Bảo bối, em muốn đi đâu?" Đợi bước chân vừa mới đặt ở cửa, Ngự Ngạo Thiên mở miệng nói.
"Anh, anh nói không đi thì để tôi đi vậy?" Sắc mặt tối sầm lại, Dao Dao chanh chóng kéo cửa ra, khoảnh khắc đó sắp bước chân đi ra đó... Không biết từ lúc nào, Ngự Ngạo Thiên đã đi theo sau cô. Bàn tay to chợt kéo hông của cô lại, kéo cô vào bên trong phòng ngủ chật chội.
"Anh muốn làm gì vậy? Ngự Ngạo Thiên!" Cơ thể cô bị ném vào giường một cách hung dữ, Dao Dao kinh sợ mở to hai mắt.
Người đàn ông vẻ mặt không đổi đóng cửa phòng ngủ, ôm gối nói: "Bảo bối, suy nghĩ kĩ một chút đi, ba ngày nay dường anh quá gắt đối với em rồi, bây giờ anh chỉ muốn bù đắp cho em." Một bước tiến lên trước, bàn tay to chợt 𝐜●ở●ı á●𝑜 quần trên người cô.
"Không... không muốn!" cảm giác bất an kéo tới mãnh liệt, cô nỗ lực vùng vẫy đến cuối cùng. Áo quần trên người bị người đàn ông cởi bỏ dễ dàng, cô muốn che lại nhưng hai bàn tay lại bị người đàn ông đó giữ chặt lại.
"Suỵt. Bảo bối, em bây giờ, chỉ cần cảm nhận là được rồi." Cúi đầu xuống, đôi môi κ_♓ê_υ 🌀_ợ_ï trượt xuống cổ nhạy cảm.
"A." Từng đợt cảm giác run sợ chán ghét kéo tới, 𝖙.𝒽.â.𝖓 🌴♓.ể trắng nõn nà của cô không ngừng ⓡ.⛎.ⓝ rẩ.𝖞."Không muốn, dừng lại đi!"
"Hả? Bảo bối, cơ thể r_ц_ռ 𝓇ẩ_ⓨ của em thật lợi hại đó. Đang sợ sao? Sợ cái gì? Là sợ, cơ thể của em sẽ bị anh khiêu khích lên tới đỉnh điểm sao?"
Cơ thể bị người đàn ông đó quấy phá, ngay cả đôi tai dường như cũng bị người đàn ông đó ăn mòn. Cô ↪️ắ●ռ ⓜô●❗ dưới, cố gắng không nghe lời nói của người đàn ông đó, thực sự muốn thoát khỏi thời khắc ràng buộc này.
Đôi môi 𝖒_ề_𝖒 ⓜ_ạ_𝐢 di chuyển tới bụng cô, đầu lưỡi trêu đùa vẽ vòng vòng.
"A hừ..." Khóe miệng phát ra một tiếng kháng cự nhẹ, 𝖙●𝒽●â●ռ t●♓●ể cô vùng vẫy, thuận thế 𝖐*ẹ*p 🌜♓*ặ*🌴 hai chân của mình lại.
Nhưng vẫn bị người đàn ông đó mở ra dễ dàng.
"Không... Đừng!" Khoảnh khắc... bị người đàn ông chạm vào, Dao Dao theo bản năng cong người lại, nước mắt tràn ra khóe mắt.
"Bảo bối, anh và Phong Thần Dật ai hiểu cơ thể của em hơn? Hắn có biết điểm nhạy cảm của em ở đâu không? Nhìn một cái... có thể thấy rõ ràng vẫn còn khô khốc, nhanh như vậy mà đã có phản ứng rồi sao." Ngón tay thăm dò vào...
Cô tức giận ↪️·ắ·𝐧 𝖒·ô·𝐢 của mình, không muốn, không muốn nghe tới tên của Phong Thần Dật, cô không muốn vào thời khắc này lại nghe thấy tên của Phong Thần Dật."Ngự Ngạo Thiên! Anh đúng là tên cầm thú!"
Ngón tay thăm dò vào trong cơ thể của Dao Dao khiến cô càng thêm sung 💰ướ𝐧_🌀, hắn chậm rãi г_ú_t 𝖗_a, quơ quơ trước mặt cô: "Bị cầm thú làm nhục đến nỗi có phản ứng luôn sao?"
Óng ánh trên ngón tay dường như là lưỡi lê vô hình, cô cảm nhận được rõ ràng trong lòng mình đã vô cùng kháng cự. Nhưng cơ thể lại... Có thể nói, Ngự Ngạo Thiên hiểu rất rõ cơ thể của cô. Mỗi một chỗ nhạy cảm ở da thịt cô, hắn có thể tìm đến chính xác không một chút sai lầm!
"Cũng tàm tạm. Bảo bối, anh lần này đã bồi thường cho em rồi đó!" Nói xong, Ngự Ngạo Thiên 𝐜ở*ï զ*υ*ầ*𝓃 hắn ra. Dao Dao nín thở, tim "thịch thịch thịch" nhảy lên điên cuồng. Không... Không muốn tiếp tục nữa... Cô không muốn cảm thấy ác mộng liên tục như ngày đó.
"Tư thế nào tốt nhỉ? A, được rồi, em thích nhập vào sau!" Người đàn ông cường tráng đổi tư thế của hắn.
Hồi ức lần nữa lại vỡ vụn trước mắt, cô nằm cơ thể vùng vẫy bất an: "Ngự Ngạo Thiên, anh dừng tay lại! Tôi bây giờ là vợ của Phong Thần Dật! Anh không thể làm như vậy với tôi!"
Sự hoảng loạn và bàng hoàng vô hình trong tim. Cô chỉ biết, lần này một khi Ngự Ngạo Thiên đạt được, xây dựng tương lai mỹ lệ như thế nào, cô cũng không có cách nào để xóa bỏ, cảm thấy hổ thẹn với Phong Thần Dật. Những lời nói này của Dao Dao có thể vô hình châm thêm gánh nặng cho người đàn ông này!
Lúc này, Ngự Ngạo Thiên không muốn nghe đến việc cô là vợ của Phong Thần Dật, ít nhất là lời phát ra từ miệng cô. Hắn ba lần bốn lượt ra tay nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được cuộc ♓ô-𝓃 nhân này. Cơ bản, chỉ là muốn dừng lại mà thời khắc cô lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn cũng không có cách nào để định thần lại, lại không kiềm chế được khao khát ở trong lòng, không kiềm chế được việc muốn cô là của riêng mình. Cũng giống như... cảnh tượng đó tại nhà hàng Nhật Bản.
Khi nhìn thấy tin tức đó trên báo, Ngự Ngạo Thiên như người mất hồn đi tới nhà của Dao Dao ở tầng dưới. Nhìn thấy đèn nhà cô sáng lên, hắn cũng đoán được người của Phong gia có lẽ đã đuổi cô đi. Điều này, có lẽn hắn cũng đã chờ đợi từ lâu rồi. Nhưng, lúc nhìn thấy cô cô đơn lẻ loi sống ở trong căn nhà này, trên mặt như hiện lên dấu vân tay của cái tát, hắn dường như có chút hối hận tại sao không để cho Hàn Ly Thương ngăn tin tức đó phát ra bên ngoài.
"Tôi mười ba tuổi thì đã thích anh ấy. Chúng tôi vất vả lắm mới được ở bên nhau, dựa vào cái gì mà đòi ly ♓ô●𝐧 chứ?" Nhưng, Dao Dao nói những lời này như để chọc giận Ngự Ngạo Thiên! Khoảnh khắc đó, tim của hắn như bị dao đâ●ɱ, chỉ muốn, bảo cô khóc, rồi phá hủy cuộc ♓ô*ռ nhân này đi!
Ngẩng đầu lên, gào thét, một nụ cười âm trầm xẹt qua khóe miệng Ngự Ngạo Thiên, ánh mắt hắn tối sầm lại, cơ thể hung hãn cứ đâ●𝐦 ѵ●à●🅾️ phía trước...
"Không!" "Cách cách, cách cách." Dường như là tiếng vỡ của thứ gì đó, Dao Dao chỉ cảm thấy trước mắt mình trở nên mờ nhạt, vùng vẫy cuối cùng trở thành làn khói xanh. Cô dường như bị dời chuyển ⓛ𝐢𝐧_ⓗ ⓗồ_ռ của mình, nước mắt chậm rãi chảy xuống hai gò má.
"A. Thật đáng ghét!" Ngự Ngạo Thiên nhíu mày lại, thoải mái hít vào một hơi."Đi lại khó khăn" bước về trước: "Bảo bối, em quả nhiên có một cơ thể hoàn mỹ, dường như chơi thế nào cũng đều không thay đổi nhiều! Vẫn là chặt chẽ như lần đầu tiên!"
Cơ thể đang di chuyển một chút và hơi thở giữa mũi của người đàn ông đang dần tăng lên. Chỉ chốc lát sau, mồ hôi nhễ nhại."Thả lỏng! Anh quả thật bị em kẹp c·♓ế·t rồi!" Bàn tay to trèo lên độ dốc của bụng cô.
Bỗng, một cảm giác ⓚ*í𝒸*𝐡 🌴*𝖍*íc*𝐡 mãnh liệt kéo tới, Dao Dao dùng sức cắ.𝐧 Ⓜ️.ô.ℹ️ dưới nhưng đôi môi vẫn 𝐩♓*á*𝐭 г*ⓐ â*𝖒 ✞𝖍*🔼*𝖓*𝒽 mê hoặc: "A..."
← Ch. 388 | Ch. 390 → |