Sự thật vụ án ở biệt thự hoa lệ (2)
← Ch.345 | Ch.347 → |
Dĩ nhiên, trong ký ức chưa phai nhòa của cô còn có cái tên Triệu Tình Không này, theo cô nhớ Triệu Tình Không chính con gái của Triệu Chí Thành, bởi vì có thai nên tới tìm Ngự Ngạo Thiên, còn bị Ngự Ngạo Thiên cắt bỏ tử cung. Cô ấy sợ đến mức tiểu ra quần, thật là buồn cười.
Bây giờ suy nghĩ lại, Ngự Ngạo Thiên đối với cô gái này ra tay độc ác như vậy, chỉ có thể là...
Bởi vì Triệu Tình Không là con gái của Triệu Chí Thành.
Trong danh sách còn có một tên, cô cũng có ấn tượng, người này là chủ tịch của tập đoàn Giang Thành, ngày mà công ty của hắn bị Ngự Ngạo Thiên chiếm đoạt thì có hai nhân viên nhảy lầu tự sát, mà chủ tịch cũng không rõ tin tức. Hay là, đã bị Ngự Ngạo Thiên giết rồi sao?
Hiện giờ còn lại hai cái tên, cũng không xa lạ, đều là chủ tịch của các công ty gần đây bị Bác Sâm thâu tóm.
Mà quen thuộc nhất chính là tên Tằng Giai Thụy, tên người này cô đã nghe Ngự Ngạo Thiên nói qua rất nhiều lần, hắn là Phó thủ tướng, vô số lần Ngự Ngạo Thiên mang theo ánh mắt căm thù khi nói đến hắn. Thì ra, hắn cũng là người phụ trách vụ án hỏa hoạn biệt thự Hoa Lệ.
Người cuối cùng, chính là ba cô!
Mười ba năm trước ba cô bị tai nạn xe chết khẳng định không có liên quan đến Ngự Ngạo Thiên, bởi vì vụ án thiệt thự Hoa Lệ vừa xảy ra, khi đó Ngự Ngạo Thiên vẫn là thiếu niên mới 15 tuổi, sẽ không có năng lực giết người.
Vì vậy...
Vì vậy...
Mười ba năm sau, bởi vì ba đã qua đời, nên Ngự Ngạo Thiên đã giết mẹ cô, giết ông nội cho hả giận, hắn tới giết người nhà cô cho hả giận, đúng không?
Nhưng vì sao, Ngự Ngạo Thiên lại không ra tay với cô? Là do thời cơ chưa đến, hay là... hắn vẫn chơi chưa đủ?
"Tí tách, tí tách." Từng giọt nước mắt của Dao Dao chậm rãi rơi xuống bàn phím, tim cô như bị vật nhọn đâm vào đau nhói.
Cô cho rằng, theo thời gian, bọn họ sẽ trở thành bạn bè, càng ở cùng nhau lâu hơn sẽ ẩn chứa một cảm giác bọn họ đã vượt quá tình cảm bạn bè.
Nhưng sự thật lại chứng minh, cô ở bên cạnh Ngự Ngạo Thiên giống như một chú hề mà thôi.
Cô giống như một con heo ngu xuẩn, mỗi ngày chủ nhân cho ăn đồ ăn, cũng không kêu cô làm việc, trừ ăn ra thì chính là ngủ, không biết, đợi đến khi thời cơ chín muồi, chủ nhân sẽ một dao giết chết cô!
Buồn cười biết bao, có thể sự thật đúng là như vậy?
Cô thật có chút mong ước cô giống như Triệu Tình Không, ít ra là được Ngự Ngạo Thiên giải quyết gọn gàng nhanh chóng. Tại sao Ngự Ngạo Thiên không đối với cô giống Triệu Tình Không, sớm giết chết cô đi?
Hay... hay là... bởi vì chưa hành hạ cô đủ? Hắn muốn nhìn con gái của Lạc Thiên Minh từ từ rơi xuống địa ngục sao?
Thật là một người đàn ông tàn nhẫn!
Như vậy, tại sao Ngự Ngạo Thiên lại muốn đối xử chân thành hơn với cô? Loại tình huống đó, dường như không pha thêm bất kỳ lợi ích nào, chỉ đơn giản là đối tốt với cô mà thôi.
Hoặc là, đây chỉ là mong muốn đơn phương của cô?
Tim cô, dâng lên từng cơn chua xót, Dao Dao không hiểu, tại sao vào lúc này, toàn bộ chứng cứ đều chỉ vào Ngự Ngạo Thiên nhưng bản thân cô lại không có loại kích động lập tức giết chết hắn, mà là đau lòng. Cảm giác tim vô cùng đau đớn!
Nếu như đổi thành người khác, một người xa lạ, trong lòng cô có thể chỉ có hận, sẽ không có đau!
Cố gắng khống chế nỗi đau trong lòng, cô tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, con chuột rê xuống...
Kỳ Liên Hạo dã tâm người này rất lớn, nhiều lần bác bỏ quyền lợi của nhân dân trong các hội nghị chính trị, ý đồ khôi phục chế độ Quân Chủ Lập Hiến, hoàn toàn thống trị quốc gia, hắn cố gắng lấy danh nghĩa quốc gia để bắt cóc cũng như sát hại người thừa kế của các nước khác dẫn đến chiến tranh hai nước, từ đó trục lợi để hoàn thành dã tâm của mình.
Sau cuộc đàm phán của các quan chức chính trị, và các nhà ngoại giao, hành vi tàn nhẫn của Kỳ Liên Hạo bị phát hiện ra, điều này đã bình ổn lại cuộc chiến giữa các quốc gia khác và Trung Quốc.
Giữa sự ảnh hưởng của Kỳ Liên Hạo và tình trạng chính trị, các quan chức của chính phủ đã nhất trí quyết định biện pháp xử lý, đó là đem việc này giao cho Phó thủ tướng Tằng Giai Thụy, cục trưởng Triệu Chí Thành và những người khác giải quyết!
Dao Dao nhìn thấy nguyên nhân cái chết của Kỳ Liên Hạo, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cô có thể hiểu được một chút về nội bộ chính trị. Như Kỳ Liên Hạo là nhân vật có địa vị cực cao, không thể áp dụng hình thức xử tử, chỉ có thể lặng yên không tiếng động làm cho hắn biến mất khỏi trái đất này.
Không phải tất cả các tin tức như, vị nào, quan chức nào bị tai nạn xe, vị nào, quan chức nào không may bệnh nặng tử vong sao?
Nội dung bên trong có một chút là thật và có một chút là... Nhưng bên trong giấu đầu hở đuôi thì chính phủ sẽ có biện pháp xử lý thôi.
Chỉ là không nghĩ tới thì ra Triệu Chí Thành bọn họ cũng là người của chính phủ, xem ra sau khi từ chức trong chính phủ, mới về làm kinh doanh thì phải?
Dao Dao khịt khịt mũi, thời điểm vừa tính đóng trang web lại, dường như phát hiện trong hồ sơ còn có một trang...
Con chuột tiếp tục trượt xuống.
Người Kỳ Liên Hạo bắt cóc là người của nước Aslan, công chúa Lan Nishan, cùng với phò mã Hummer là người thừa kế tiếp theo của nước Aslan...
"Soạt, soạt..."
Khi Dao Dao vẫn còn muốn xem cho xong toàn bộ hồ sơ vụ án hỏa hoạn biệt thự Hoa Lệ thì phía trên lầu truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
"A, tới thật là nhanh!" Cô không cam lòng nhíu mày, nhanh chóng rút nguồn điện ra, vội vàng lau nước mắt trên mặt, sắc mặt lạnh lẽo nhìn về phía cửa.
"Thưa cô, chúng tôi là người của cục tình báo quốc gia, xin mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!"
Cục tình báo quốc gia.
Dao Dao xem trộm chính là trang web ẩn giấu bí mật quốc gia, tương tự như sử dụng IP tiên tiến để xâm nhập vào IP của chính phủ, máy tính của cơ quan tình báo quốc gia sẽ lập tức báo động, sau đó bọn họ sẽ khóa IP của hacker và tiến hành bắt giữ.
Đây chính là lý do tại sao Dao Dao phải cầu xin Phong Thần Dật lựa chọn một nơi yên tĩnh, cũng yêu cầu hắn nhanh chóng rời đi khỏi chổ này.
"Lạc tiểu thư, đúng không? Hiện giờ chúng tôi có lý do để nghi ngờ cô là gián điệp nước khác!" Trong phòng thẩm vấn, hai nhân viên mặt không cảm xúc ngồi trước mặt Dao Dao.
Cô lạnh lùng nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Tại sao các anh lại nói tôi là gián điệp?"
"Lạc tiểu thư, cô không thể không biết cô vừa xâm nhập vào trang web nào chứ?"
"Này..." Dao Dao bỗng nhiên gật đầu, bất đắc dĩ dựng thẳng hai vai: "Cũng bởi vì việc này, mà các anh nghi ngờ tôi là gián điệp của nước khác sao??"
"Lạc tiểu thư, cô còn muốn chối à?"
"Không phải tôi muốn chối. Mà sự thật chính là như vậy, tôi cũng không cẩn thận mới đăng nhập vào trang web kia, nếu chỉ như vậy mà các người nghi ngờ tôi là gián điệp, như vậy là oan uổng cho tôi quá." Dao Dao giả vờ oan ức bĩu môi nhưng trong ánh mắt của cô lại tràn đầy dáng vẽ khiêu khích.
"Vậy cô tới nơi hẻo lánh này để làm việc sao?"
"A, các anh không cảm thấy hỏi vấn đề này rất kỳ lạ sao? Tôi đồng ý đến nơi nào làm việc là chuyện của tôi, đừng nói là làm việc trong khu nhà bị phá dỡ này, cho dù ở trên biển làm việc, các anh cũng không thể xen vào nha?" Sau khi nói xong câu này, Dao Dao thật muốn tát mình hai cái bạt tai, tại sao lúc đó cô không kêu Thần Dật đi kiếm cho mình một chiếc tàu ngầm, chạy ra biển để điều tra chuyện này? Nếu làm như thế chắc chắn sẽ không bị bắt được?
Có điều... Hay là thôi đi, ngẫm nghĩ lại, thực sự là tốn một số tiền không lồ.
"Lạc tiểu thư, chúng tôi đã điều tra qua hồ sơ cá nhân của cô, cô là người có chỉ số IQ trên 200! Đúng không?"
← Ch. 345 | Ch. 347 → |