Sự khác biệt giữa thích và yêu
← Ch.258 | Ch.260 → |
"Cô... cô ta thích Kỳ Liên Ngạo Vân? Phong Khả Hinh có biết Kỳ Liên Ngạo Vân là em trai của Ngự Ngạo Thiên hay không? Phong Thần Dật sẽ không ngăn cản cô sao? Ngự Ngạo Thiên sẽ không chia rẽ bọn họ sao?"
Không hiểu, trong lòng của Dao Dao trở nên hơi hoang mang nhưng... loại tình cảm này, một khi yêu thật sự thì cho dù có tác động từ bên ngoài cản trở cũng chỉ sẽ làm tình cảm đối với hai bên thêm sâu mà thôi, chẳng phải hay nói giữa hoạn nạn thấy chân tình sao?
Có lẽ, cô gái có tính cách tựa ánh mặt trời giống như Phong Khả Hinh có thể chiếu sáng khoảng lòng tối tăm của Kỳ Liên học trưởng đi.
"Đây chính là nguyên nhân mà cô muốn tác hợp tôi với anh trai cô sao?" Dao Dao nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Đúng!"
"Ha ha, kỳ thực cô không cần thiết làm như vậy, bởi vì cho tới bây giờ tôi cùng Kỳ Liên học trưởng cũng không có gặp nhau qua."
"Hả?" Phong Khả Hinh chợt trợn to hai mắt.
"Chuyện bên trong tôi không có cách gì nói rõ ràng cho cô, thế nhưng nghiêm túc mà nói thì tôi cùng Kỳ Liên học trưởng là thật sự không có gặp gỡ qua. Cô nếu như thích hắn, có thể chậm rãi theo đuổi mà yêu hắn."
"Ha ha, tôi Phong Khả Hinh thích một người còn phải theo đuổi sao?" Phong Khả Hinh lần nữa bày ra cái loại điệu bộ nữ vương đó: "Tôi tin tưởng không quá lâu sau, Kỳ Liên học trưởng sẽ tự mình theo đuổi tôi."
Nhìn Phong Khả Hinh tự tin, Dao Dao bất đắc dĩ cười một tiếng.
Nói thật, từ lúc mới bắt đầu cô liền đối với Phong Khả Hinh có loại thiện cảm vô hình, mặc dù cuối cùng thì Phong Khả Hinh tìm cho cô không ít phiền toái nhưng từ giữa bản tính của Phong Khả Hinh, cô vẫn là thấy được một mặt tốt đẹp. Nếu như cô ấy không phải là em gái Phong Thần Dật, có lẽ bọn họ về sau sẽ trở thành bạn bè cũng nói không chừng."Tôi đi trước đây, Phong Khả Hinh."
"Chờ một chút! Cho dù vừa rồi tôi nói mục đích gì với cô nhưng những lời đó đều là sự thật!"
Không cần thiết rồi, Phong Khả Hinh thật sự không cần thiết cùng mình chứng minh cái gì, cô bây giờ tình nguyện nghe cô ấy nói một đống lời nói dối, có lẽ là nói một đống lời nói bản thân mình cùng Phong Thần Dật không xứng đôi thế nào, cũng không hy vọng nghe đến mấy cái chuyện tình mà hiện tại cô không muốn nghe nhất này.
"Phong Khả..."
"Dao Dao, không... không xong! Đã xảy ra chuyện!" Đột nhiên, Cung Tiểu Mạn vẻ mặt lo lắng chạy tới trước mặt cô cùng Phong Khả Hinh.
Tập đoàn Bác Sâm.
"Phong tổng, xin hỏi có hẹn trước không?" Mạc Tuyết Đồng đem Phong Thần Dật chặn lại ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hắn một tay bỏ vào trong túi quần: "Làm phiền cô, nói một tiếng cùng Ngự tổng, tôi có việc tìm hắn!"
"Xin lỗi, Ngự tổng đang xử lý công sự, có lẽ bây giờ..."
"Tuyết Đồng."
Bỗng, cửa phòng làm việc tổng giám đốc mở ra, Ngự Ngạo Thiên hướng về phía Mạc Tuyết Đồng khoát tay một cái, vẻ mặt cười tà nhìn về phía Phong Thần Dật: "Thần Dật, tôi đang làm việc trong phòng liền nghe đến âm thanh của anh, chuyện gì, tìm tôi gấp như vậy?"
"Có thể đi vào trước rồi nói sau?" Phong Thần Dật lạnh lùng nói.
Ngự Ngạo Thiên khẽ gật đầu, dịch người để hắn đi vào bên trong phòng làm việc.
"Lisa, cô ở cửa chờ tôi."
"Vâng, Phong tổng."
Giao phó xong toàn bộ, Phong Thần Dật theo sau đi vào bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.
"Ngồi đi." Ngự Ngạo Thiên ngồi trên ghế sau bàn làm việc chỉ chỉ cái ghế đối diện.
Hắn khoát tay một cái: "Tôi chính là có chuyện muốn hỏi Ngự tổng anh một chút mà thôi."
"Ừ?" Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên chuyển một cái, cơ thể dựa vào trên ghế làm việc, đầy ý vị cười nói: "Chuyện gì?"
Hắn đi vài bước tới trước bàn làm việc, cân nhắc chốc lát, khuôn mặt lạnh lùng chuyển một cái: "Ngự tổng, anh là thật không lưu tâm những lời tôi nói đêm qua sao?"
"A, Thần Dật, anh muốn nói cái gì đây?" Ngự Ngạo Thiên giả vờ không hiểu hỏi ngược lại.
"Ngược lại cũng không có gì. Kỳ thực còn không phải là bởi vì Dao Dao hiểu rất rõ tôi, cô ấy biết nên nói cái gì, mới có thể bảo tôi không chạm đến cô ấy. Nếu như tôi biết, các người đã phát sinh quan hệ, lần trước cô thế nào cầu tôi, tôi cũng không nên hạ thủ lưu tình đối với cô." Giọng điệu Phong Thần Dật làm ra vẻ tiếc nuối thở dài, con ngươi sâu thẳm chống lại ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên, khóe miệng không nhịn được mà vô thức phủ lên một nụ cười.
Sau đó, hắn xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Ngự Ngạo Thiên ...
A, thật đúng là mất mặt.
Đứng lại ở cửa phòng làm việc, Phong Thần Dật tự giễu cười một tiếng, rõ ràng là chính mình gây ra hiểu lầm, bây giờ mới cách một ngày hắn liền tự mình đến tháo gỡ sự hiểu lầm này, thật ra thì ngẫm lại, dùng sự hiểu lầm này khiến mâu thuẫn giữa Ngự Ngạo Thiên cùng Dao Dao trở nên gay gắt thêm chẳng phải là rất tốt sao?
Nhưng...
Khi hắn nhìn thấy vết thương trên trán Dao Dao, cái loại cảm giác đau lòng đó không phải là dùng ngôn ngữ có thể hình dung được, bọn họ ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, đừng nói đánh cô, ngay cả đẩy cô một chút hắn cũng không nỡ nhưng Ngự Ngạo Thiên lại lặp đi lặp lại nhiều lần làm tổn thương Dao Dao! Đơn giản là đáng chết mà!
Bàn tay chợt nắm thành một nắm đấm, gương mặt hắn âm trầm, nói thầm: "Ngự Ngạo Thiên, đây là lần cuối cùng tôi... nhượng bộ!"
Rất nhiều người đều muốn biết, giữa yêu và thích có cái gì khác nhau.
Vì vậy hắn vẽ ra một hình ảnh, một đứa bé trai đi tới vườn hoa hồng, không nén nổi hết sức cảm thán "hoa hồng thật là đẹp", hắn tiện tay ngắt lấy một đóa, yêu thích không buông tay.
Mà một hình ảnh khác cũng là một đứa bé trai đi tới vườn hoa hồng, nhìn hoa hồng trước mắt, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm lấy vòi hoa sen cùng phân bón rồi bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc những hoa hồng này.
Đây là đây chính là sự khác biệt giữa thích và yêu.
Thích là một mực giữ lấy, có hành động đem ngươi lưu lại bên người, chỉ cần lấy được là tốt rồi mà yêu là một mực nỗ lực, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, cho dù có một ngày ngươi thuộc về người khác, cũng sẽ đứng từ xa nhìn ngươi được hạnh phúc...
Bên trong phòng làm việc.
Đợi Phong Thần Dật nói xong những lời đó, Ngự Ngạo Thiên liền hiểu dụng ý của hắn song, trong đầu hắn nghĩ tới đầu tiên chính là một câu nói Ly Mỹ Vân đã từng nói...
"Ai nha, ai nha, thật muốn nhìn một chút bạn gái trước của hắn là dạng phụ nữ gì đâu. Vậy mà lại bắt được lòng của Phong Thần Dật."
"Làm sao? Anh lại bắt đầu nổi lên chủ ý muốn khai quật bạn gái trước của người ta hả?"
"A. Mỹ Vân, cô không thể nào không biết yêu cầu của hắn đối với nữ nhân đi chứ?"
"Nói không chừng Phong Thần Dật người ta chưa từng chạm vào bạn gái trước của hắn mất?"
"Làm sao có thể? Phong Thần Dật là một nam nhân bình thường."
"Hừ, có một số thời điểm nha, càng là yêu sâu sắc, mới càng không muốn đụng chạm đến!"
Hắn khi đó vẫn luôn hoài nghi lời nói của Ly Mỹ Vân nhưng bây giờ Phong Thần Dật hình như đã chính miệng ấn chứng hết thảy.
Càng là yêu sâu sắc, càng không muốn đụng chạm đến sao? A... Thật đúng là để cho người ta cảm thấy khó có thể hiểu được.
Ánh mắt thâm thúy chậm rãi nhìn về phía chỗ cửa sổ sát đất, Ngự Ngạo Thiên tiện tay sờ sờ túi áo, từ bên trong móc ra cái dây chuyền đưa cho Dao Dao làm quà sinh nhật kia.
Trước kia, bởi vì hành động quá kích của Phong Thần Dật, dây chuyền đã bị đứt, sau Ngự Ngạo Thiên nhặt lên vẫn giữ ở trong túi. Trầm ngâm nhìn dây chuyền trong lòng bàn tay, hai tròng mắt hắn chợt lóe, nhanh chóng nhấn điện thoại gọi người.
Chỉ chốc lát sau Mạc Tuyết Đồng liền đi vào: "Ngự tổng, có chuyện gì?"
"Tuyết Đồng, làm phiền cô giúp tôi đem sợi dây chuyền này đi sửa..."
"Ngạo Thiên!" Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị người từ bên ngoài đẩy ra, Hàn Ly Thương vẻ mặt âm trầm vọt vào: "Không xong, đã xảy ra chuyện!"
← Ch. 258 | Ch. 260 → |