Tiếp tục trận chiến
← Ch.254 | Ch.256 → |
Hàn Ly Thương dù sao cũng là một người đàn ông 30 tuổi, hắn làm sao lại không nhận ra sự thân cận của Cung Tiểu Mạn chứ? Nhưng đàn ông ai cũng muốn mặt mũi, một cô nhóc lại có thể nói ra những lời rành mạch như vậy, nếu như hắn từ chối, mọi người còn xem hắn ra gì nữa.
Gương mặt không cảm xúc hắn đưa lưng về phía Cung Tiểu Mạn nằm ở cuối giường.
Nhìn bóng lưng của hắn, Cung Tiểu Mạn lộ ra vẻ mặt hài lòng, cô gái đáng thương, chỉ cần người đàn ông mình thích dỗ ngon ngọt, đã vô cùng thỏa mãn nhưng cũng thật là xót xa.
Thời gian "tích tắc, tích tắc" trôi qua, hơi thở Hàn Ly Thương dần dần nặng thêm, có thể cảm giác được hắn thật sự đã ngủ thiếp đi. Nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, Cung Tiểu Mạn không sao ngủ được.
Đáng ghét, người đàn ông này chẳng lẽ là hòa thượng nên không có dục vọng sao? Tại sao một chút, một chút ý nghĩ khác cũng không có? Cô tuy rằng không phải là người xinh đẹp quyến rũ nhưng cũng không có xấu? Hắn tại sao lại có thể ngủ như thế được đây?
Cung Tiểu Mạn cắn môi tức giận, rón rén ngồi dậy, khom người xuống, cẩn thận quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Hàn Ly Thương.
Lông mi cong vút, làn da trắng nõn, cần cổ vững chắc, bờ môi không quá dày, người đàn ông này sao có thể đẹp trai như vậy nhỉ?
Cô không phải chưa từng gặp qua người đẹp trai, Kỳ Liên Ngạo Vân cũng đẹp trai, Phong Thần Dật thì miễn bàn, Long Kỳ vân vân nhưng theo cô thì chỉ có trên người của Hàn Ly Thương và Ngự Ngạo Thiên mới phát ra sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn.
Thời đại ngày nay, đàn ông đẹp trai thật ra rất phổ biến nhưng người đẹp trai lại có vẻ trưởng thành hấp dẫn thì lại không gặp nhiều. Đó là một loại hương vị mà những cô gái nhỏ không cách nào chống cự được.
Nghĩ tới đây, Cung Tiểu Mạn nuốt nước miếng, nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Ly Thương.
Hì...
Cô nở nụ cười thỏa mãn, nhắm mắt lại dựa vào người Hàn Ly Thương nhưng lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô lại dùng tay ôm eo của Hàn Ly Thương, vui vẻ tiến vào giấc mơ đẹp.
Nhưng mà vào lúc này...
Hàn Ly Thương đột nhiên mở mắt ra, con mắt băng lãnh xẹt qua tia lạnh lẽo, hắn chậm rãi sờ lên môi mình.
"Ôi." Thở dài một tiếng, hắn bắt đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra hắn thật sự không có cách nào đoạt cô gái bé nhỏ này cho được!
Khuôn mặt Phong Thần Dật không chút cảm xúc kéo Lạc Dao Dao vào một chỗ hẻo lánh bên ngoài hội trường.
Khi hắn dừng chân, Dao Dao tức giận gạt tay hắn ra: "Phong Thần Dật, anh muốn làm gì?"
"Em cũng không phải là chưa từng sống ở Nhật Bản, em có biết Ngự Ngạo Thiên làm gì, có xuất thân như thế nào không?" Hiển nhiên, Phong Thần Dật đang bị dấu hôn trên cổ Dao Dao làm hắn kích thích, cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng bộc phát.
"Tôi biết!"
"Vậy em có biết, Ngự Ngạo Thiên có bao nhiêu phụ nữ không?"
"Tôi cũng biết!"
"Ha, không phải em nói, em muốn tìm một người đàn ông chỉ thuộc về duy nhất mình em sao, Ngự Ngạo Thiên có thể đáp ứng em không? Hắn thật sự yêu em à?"
"Hắn..."
Ngự Ngạo Thiên nhất định không thuộc về một mình cô, gần gũi nhau lâu như vậy, sức hấp dẫn của Ngự Ngạo Thiên không phải cô chưa thấy qua, đời này hắn là người đàn ông duy nhất không thuộc về người phụ nữ nào. Cô chẳng thà tin, Phong Thần Dật còn có thể chỉ yêu một người phụ nữ duy nhất nhưng Ngự Ngạo Thiên thì không.
"Chuyện này không liên quan đến anh."
"Đúng, không liên quan đến tôi. Hắn là bạn trai của em, em vui vẻ, hay là đau lòng, cũng chỉ có mình em biết!"
Nhìn vẻ mặt kích động của Phong Thần Dật, Dao Dao hiện tại cũng không biết phải làm sao, tên ngu ngốc này, hắn nghĩ là cô sẽ vì việc Ngự Ngạo Thiên có nhiều phụ nữ mà đau lòng? Tại sao cô phải đau lòng? Ngược lại cô còn không có tình cảm với hắn mà. Có điều như vậy cũng tốt, chỉ cần Phong Thần Dật cho là cô thật lòng yêu Ngự Ngạo Thiên là được rồi.
Có lẽ Dao Dao cũng không biết, dáng vẻ biểu hiện cô yêu Ngự Ngạo Thiên, càng làm cho Phong Thần Dật không cách nào hết hy vọng.
Yêu, cái này thật sự rất kỳ quái.
Có những lúc, nhìn thấy người mình yêu sâu đậm hạnh phúc, mặc dù đau lòng nhưng cũng sẽ buông tay để họ được hạnh phúc nhưng cũng có lúc, nhìn thấy người mình yêu đau khổ, như vậy vĩnh viễn cũng không buông bỏ được hắn, mãi mãi sẽ hận bản thân sao không đem cô ấy quay về bên mình. Có lẽ đây mới là tình yêu chân thành, chỉ hận không thể mang đến hạnh phúc cho người mình yêu.
Đều là người sống trong xã hội thượng lưu, chuyện Ngự Ngạo Thiên phong lưu Phong Thần Dật cũng không phải chưa từng thấy qua, vì vậy, hắn không hề nghĩ đến bạn trai của Dao Dao lại là Ngự Ngạo Thiên, cũng chưa từng nghĩ, Ngự Ngạo Thiên sẽ để Lạc Dao Dao làm bạn gái mình. Dù sao, nhìn hai người hoàn toàn không hợp nhau!
Hiện tại biết được sự thật, bất kể là vì nguyên nhân gì mà hai người này đến với nhau, hắn cũng không yên tâm đem Dao Dao giao cho người đàn ông như Ngự Ngạo Thiên!
Ánh mắt lạnh lẽo lần thứ hai nhìn đển phía cổ cô, dấu hôn chói mắt giống như lưỡi dao đâm vào mắt hắn."Sợi dây chuyền này là sao?"
"Dây chuyền gì?"
"Đây không phải là sợi dây chuyền tôi đã tặng em?"
Dao Dao sững sốt một chút, đôi mắt lóe lên: "Dây chuyền đó, tôi đã bỏ rồi!"
"Em nói lại lần nữa?"
"Ném bỏ rồi!"
Lửa giận của Phong Thần Dật trong nháy mắt đã lan đến đỉnh đầu, hắn đột nhiên nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ Dao Dao, vứt ra ngoài...
Thời điểm Dao Dao 13 tuổi bọn họ đã quen biết nhau, cô mỗi lần nói dối đều bị Phong Thần Dật phát hiện, giờ phút này cũng như thế! Chết tiệt! Hắn biết cô đang nói dối nhưng khi nghe cô nói ba chữ "ném bỏ rồi", tim hắn rất khó chịu!
"Lạch cạch." Sợi dây chuyền có mặt hình chìa khóa rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, theo sau đó là một giọng nói trầm thấp...
"Thần Dật, anh đột nhiên mang bạn gái tôi đi có vẻ như không được lịch sự lắm thì phải?" Ngự Ngạo Thiên hướng bọn họ chậm rãi đi đến, khom người xuống nhặt lên sợi dây chuyền, cười vui vẻ.
Tim Dao Dao chợt căng thẳng, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên đang nhìn sợi dây chuyền trong tay, chậm rãi hướng phía cô đi tới.
Lúc này, Long Diệp và Âu Dương Tử Hiên cũng chạy đến.
"Ha ha, xin lỗi Ngự tổng là tôi muốn cùng Dao Dao ôn lại chuyện cũ mà thôi." Vẻ mặt Phong Thần Dật thay đổi, lạnh lùng mang theo tia khiêu khích.
"Ôn lại chuyện cũ?" Ngự Ngạo Thiên bình tĩnh nhìn Dao Dao, sau đó nhìn về phía Phong Thần Dật.
"Đúng vậy, ôn chuyện. Quên nói cho Ngự tổng biết, thực ra Dao Dao là tình nhân cũ của tôi, gặp lại người cũ, khó tránh khỏi việc phải tìm một chỗ yên tĩnh để ôn chuyện rồi." Nói xong Phong Thần Dật cười gằn một tiếng, đem Dao Dao kéo vào trong lòng hắn. Nếu Ngự Ngạo Thiên thích thú chơi loại trò chơi tranh giành này, như vậy hắn đem quan hệ của ba người bọn họ nói rõ ràng là được rồi.
Thời điểm hắn giới thiệu về Dao Dao với Ngự Ngạo Thiên, hắn cũng đã đoán được là 80% Ngự Ngạo Thiên đã biết quan hệ của bọn họ rồi!
"A? Thì ra là như vậy."
Ngự Ngạo Thiên cười tà lạnh, con mắt thâm thúy xẹt qua một tia âm trầm, kéo Dao Dao đang trong lòng Phong Thần Dật trở về phía mình: "Thì ra anh chính là người 2 năm trước, lúc Dao Dao ở trên giường với tôi, có nhắc qua về người bạn trai cũ này."
← Ch. 254 | Ch. 256 → |